Chương 7 Như giọt sương sớm mai
Dạ Thảo thấy Thiên Vi gấp sách chuẩn bị ra về, cô ngập ngừng mãi không biết có nên lên tiếng hỏi chuyện hay không. Từ hôm qua, cô nghe Thiên Minh nói Duy Phong thích Thiên Vi, lại nghe Tuấn Khôi và Thiên Minh kể lể một cách thống thiết về hoàn cảnh gia đình Duy Phong, rồi nào là mặc cảm thân phận, rồi nào là không dám trèo cao. Dạ Thảo trong lòng có chút tội nghiệp cho Duy Phong.
- Dạ Thảo – Thiên Vi thấy Dạ Thảo ngồi nhìn mình trong khi sách vở vẫn bày trên bàn chưa bỏ vào cặp, liền vỗ vai cô lên tiếng gọi.
Dạ Thảo giật mình như người mộng du, ngơ ngác nhìn khắp nơi rồi mới nhìn Thiên Vi hỏi:
- Có chuyện gì?
Thiên Vi gõ nhẹ vào trán Dạ Thảo, cười trêu bạn:
- Có phải Thảo đang yêu không? Làm gì mà ngồi thẫn thờ ra thế? Đến giờ ra về mà cũng không biết nữa.
Dạ Thảo thấy bị trêu, cô giậm chân đứng lên, tay thu dọn đồ đạc trên bàn, miệng đáp lời:
- Ai mà đang yêu chứ? Tại người ta đang suy nghĩ chứ bộ.
- Suy nghĩ? – Thiên Vi nhìn Dạ Thảo với ánh mắt tò mò – Suy nghĩ cái gì?
Dạ Thảo xua xua tay bảo Thiên Vi, rồi cùng cô đi ra khỏi lớp:
- Cũng chẳng có gì đâu. Mà nè, chiều nay bạn lại học nhóm với Thanh Phong à?
- Ừ – Thiên Vi gật đầu, cô cụp đuôi mắt xuống, giọng rầu rầu nói – Nhưng thật ra, mình chẳng giúp được bạn ấy gì hết, toàn bạn ấy hướng dẫn mình. Mình chỉ lo bản thân mình làm chậm trễ việc ôn luyện của bạn ấy. Thật ra mình muốn làm gì đó giúp bạn ấy lắm.
- Chắc là không đâu – Dạ Thảo thấy bạn phiền lòng như thế bèn an ủi – Nếu không bạn ấy cũng sẽ không chịu học chung nhóm như vậy đâu. Vi chỉ cần ở bên cạnh động viên, ủng hộ tinh thần cho bạn ấy, mình nghĩ chắc bạn ấy sẽ vui lên nhiều đấy.
Thiên Vi mím môi nghĩ ngợi một chút thì ngẩng lên với nụ cười reo vui nói:
- A! Hay là mình làm một chút bánh ngon để bạn ấy vừa ăn vừa học.
- Cũng được đó – Dạ Thảo gật đầu vui vẻ đáp.
Thiên Vi cảm thấy hớn hở với ý nghĩ bản thân có thể làm gì đó ủng hộ Thanh Phong, cô tuy không biết nấu cơm nhưng hay theo mẹ làm bánh nên cũng biết đôi chút. Bánh phức tạp thì cô không biết làm, nhưng bánh đơn giản cô có thể làm được. Cô cúi đầu vẻ nghĩ ngợi xem nên làm bánh gì để mời Thanh Phong ăn.
Dạ Thảo ở bên cạnh, hắng giọng một tiếng, quyết định hỏi:
- Vi nè, có phải bạn thích Thanh Phong hay không?
Thiên Vi bị Dạ Thảo hỏi, cô có chút đỏ mặt, nhưng vẫn lắc đầu bảo:
- Không có. Mình chỉ xem bạn ấy là bạn thôi. Tụi mình… tụi mình đâu có gì.
- Thiệt không có gì? – Dạ Thảo hơi nghiêng đầu tinh nghịch nháy mắt hỏi Thiên Vi – Hai người thường xuyên ở riêng bên cạnh nhau như vậy mà không cảm thấy gì hay sao?
- Thật mà. Mình có thể thề – Thiên Vi đỏ mặt ấp úng bảo. Thật ra đôi lúc ngẩng đầu nhìn lên bắt gặp ánh mắt Thanh Phong đang nhìn mình, cô khá lúng túng, chỉ biết đỏ mặt cúi đầu giả vờ như không có gì, nhưng thật ra tim cô đập nhanh và lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nhưng Thanh Phong không nói gì với cô, Thiên Vi cũng nhớ đến lời căn dặn của ba mình, việc học đối với cô bây giờ là trên hết. Bởi vậy từ bao lâu nay cô luôn tỏ vẻ không nhìn thấy ánh mắt đó của Thanh Phong.
Dạ Thảo thấy Thiên Vi đỏ mặt nói như thế, cô mím môi cười khẽ, rồi giả vờ hỏi:
- Vậy sao bạn chỉ làm bánh cho mỗi Thanh Phong ăn vậy, còn Duy Phong thì sao? Duy Phong cũng thi học sinh giỏi. So với Thanh Phong, Duy Phong càng cần được động viên hơn nữa mà.
- Có, mình cũng sẽ động viên Duy Phong nữa mà – Thiên Vi nghe Dạ Thảo nói thì giật mình, vì mấy bữa nay không gặp Duy Phong, cứ ở bên cạnh Thanh Phong nên cô nhất thời quên mất – Đợi đến khi làm bánh, mình cũng sẽ đem đến cho Duy Phong nữa.
- Haiz, làm con trai thật sướng nha, được người ta mời ăn bánh. Còn mình là con gái, không có ai mời ăn cả – Dạ Thảo giả vờ than thở trách móc – Đúng là, có người thấy trai thì quên mất bạn thân rồi.
- Đồ quỷ này – Thiên Vi giậm chân lườm Dạ Thảo, cô thở dài đáp – Làm xong, mình sẽ mời bạn ăn trước nhất, được chưa?
- Câu này nghe được đó nha – Dạ Thảo cười hì hì gật đầu đầy đắc ý.
Thiên Vi thấy bạn cười thích chí như thế, cô bèn chép miệng bảo:
- Phải có người ăn thử trước xem có bị gì không đã. Không thể để Thanh Phong và Duy Phong bị gì được.
- Á, nhỏ đáng ghét này – Dạ Thảo hét lên – Bạn bè thế đó hả?!
Thiên Vi cười hì hì vội vàng xách cặp chạy thật nhanh ra bãi đỗ xe, tránh cơn thịnh nộ của Dạ Thảo.
Nhưng Thiên Vi lại chưa nghĩ ra được mình nên làm bánh gì để tặng Thanh Phong và Duy Phong cả. Trước đây, mẹ cô hay làm nhiều loại bánh ngon cho cô ăn, nếu mẹ cô tỉnh lại thì có lẽ cô có thể tham khảo ý kiến của mẹ được. Nghĩ đến mẹ, Thiên Vi bỗng thấy buồn vô cùng, mẹ cô đến hôm nay vẫn nằm mê man trên giường bệnh. Cô và ba vẫn chưa được phép bước chân vào thăm bệnh, ngày nào cô cũng đến nhưng chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào mà thôi.
Sau khi từ bệnh viện về nhà, Thiên Vi đi ngang một cửa hàng làm bánh, cô trông thấy một cái bánh hình trái tim rất dễ thương màu kem, trong đầu chợt nhớ ra một thứ bánh mẹ cô thích làm nhất đó chính là bánh mousse chocolate sữa chua, ăn vừa mềm vừa mát, ngon ngọt lại thơm mùi sữa chua. Thiên Vi vui thích, cô vẫn hay cùng mẹ làm bánh này nên cô có thể làm được.
Thiên Vi nhanh chóng đạp xe về nhà, lục lọi tủ bếp nhà mình tìm mấy dụng cụ làm bánh. Cũng may mẹ cô luôn cất gọn gàng dụng cụ làm bánh ở trong góc tủ kính ở nhà bếp, Thiên Vi dễ dàng tìm ra.
Chị Hường thấy cô vào bếp lục lọi đồ làm bánh như thế bèn hỏi:
- Vi, em định làm gì vậy?
- Em muốn làm bánh – Thiên Vi vui vẻ đáp.
- Em muốn làm bánh gì?
- Bánh mousse chocolate sữa chua – Thiên Vi đáp xong thì quay lại đề nghị chị Hường – Chị giúp em mua nguyên liệu làm bánh nha chị.
- Em muốn ăn sao? Nếu em muốn ăn, để chị đi mua cho em, chứ chị sợ là…
Chị Hường bỏ lửng câu nói với nét mặt tối sầm có chút u ám nhưng Thiên Vi không nhận ra điều đó, cô nghĩ là chị Hường không có nhiều thời gian nên muốn từ chối, cô bèn bảo:
- Không sao. Chị bận thì em có thể tự đi mua, chị chỉ cần nói cho em biết nên đến chỗ nào mua nguyên liệu là được.
- Không phải như vậy đâu – Chị Hường vội lắc đầu – Chị có thể mua giúp em mấy nguyên liệu kia nhưng mà… – Vẻ mặt chị lại lần nữa đầy khó xử, cuối cùng chị thở dài bảo – Thôi vậy, để chị đi mua giúp em nguyên liệu rồi cùng em làm vậy.
Nhưng chị Hường chưa bao giờ thấy Thiên Vi có tâm trạng háo hức muốn làm bánh như hôm nay, nên tò mò hỏi:
- Sao tự nhiên hôm nay em lại muốn làm bánh thế?
- Em muốn làm để tặng bạn.
- Có phải là cậu bạn hay đến đây học chung với em không? – Chị Hường cười cười hỏi cô.
Thiên Vi không nhận thấy nụ cười mờ ám của chị Hường nên gật đầu. Chị Hường bèn hỏi tiếp:
- Có phải em thích người ta rồi không?
- Em đâu có – Thiên Vi giờ mới nhận ra giọng nói đầy trêu ghẹo của chị Hường, cô đỏ mặt phủ nhận ngay – Em với bạn ấy chỉ là bạn bình thường thôi mà. Bạn ấy giúp em học bài, em làm bánh để cảm ơn bạn ấy thôi.
- Vậy sao?! – Chị Hường có chút thất vọng, rồi hỏi – Khi nào em muốn làm bánh, để chị còn đi mua nguyên liệu giúp em.
- Ngày mai em sẽ làm.
- Được rồi, ngày mai đi chợ chị sẽ mua – Nói rồi chị Hường lại quay sang làm tiếp công việc của mình.
Hôm sau, Thiên Vi đi tìm Thanh Phong.
- Chiều nay mình có chút việc bận nên bạn đừng đến nhà mình. Để hôm sau chúng ta lại học chung nhé.
- Được. Vậy hẹn ngày mai – Thanh Phong mỉm cười gật đầu, ánh mắt cậu nhìn thẳng gương mặt xinh đẹp của cô – Nhưng hôm nay vẫn cùng về nhà chứ?
- Tất nhiên rồi – Thiên Vi bẽn lẽn đáp.
Nhưng cả hai vừa ra khỏi cổng trường thì Thiên Vi nhận được điện thoại của chị Hường. Chị quên mua bột socola nên phải gọi điện cho Thiên Vi nhờ cô mua giúp.
- Dạ, để em đi mua cho – Thiên Vi lập tức đi mua ngay.
Hai người chia hai ngả đi, Thiên Vi sau khi mua đồ xong bước ra khỏi cửa hàng chưa kịp lấy xe đã thấy Duy Phong đi bộ về phía cô. Cô vui mừng chạy đến hỏi thăm:
- Phong đi đâu thế?
Duy Phong cũng vui khi nhìn thấy cô bèn bảo:
- Mình đến đây mua chút đồ thôi.
- Bạn ôn thi đến đâu rồi? Bạn đi bán bóng như thế, có thời gian học không? Mình lo cho bạn lắm – Thiên Vi nhìn gương mặt xuất hiện mấy giọt mồ hôi của Duy Phong, lo lắng hỏi.
Duy Phong nhìn ánh mắt lo lắng của Thiên Vi dành cho mình, cậu cảm thấy rất vui, khẽ cười đáp:
- Đừng lo, mình vẫn ôn bài tốt mà. Mình chỉ bán đến hết hôm nay mà thôi. Mai mình sẽ dồn hết sức tập trung ôn thi.
- Cố lên nha – Thiên Vi nhìn cậu ánh mắt rạng rỡ khâm phục ý chí của Duy Phong.
- Mình sẽ cố – Duy Phong gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm, cậu không muốn phụ lòng kì vọng của cô, cũng không muốn đôi mắt tròn đen lấp lánh của cô trở nên u buồn vì thất vọng.
- Hôm nay về nhà sớm một chút, nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Chỉ còn vài ngày nữa là thi rồi. Phong mà cố quá, lỡ đến hôm thi lại bị bệnh thì sao?! – Thiên Vi xót xa khi thấy Duy Phong quá vất vả, cô bèn nhỏ giọng khuyên.
- Được. Mình nghe bạn, hôm nay sẽ về sớm một chút.
Hai người trò chuyện thêm giây lát, rồi lại chia tay nhau.
Khi Thiên Vi hoàn thành xong mẻ bánh của mình, cô mỉm cười hài lòng. Trước đây toàn là ngồi xem, thỉnh thoảng nhúng tay phụ mẹ làm một chút, nhưng lần này là chính tay cô làm, chị Hường thậm chí cũng không động tay vào phụ, cô tự mình hoàn thành hết các quy trình. Nhìn cái bánh thơm lừng mùi chocolate và sữa chua hình trái tim có hai màu nâu sữa, Thiên Vi vô cùng hài lòng, hơn nữa vị của bánh cũng khá ngon, chị Hường khen cô rất nhiều.
Đặt những cái bánh vào hộp cho vào tủ lạnh, Thiên Vi định dọn dẹp gọn gàng lại thì chị Hường đã ngăn.
- Để chị dọn cho, em mau đi tắm đi. Cả người đổ mồ hôi rồi kìa.
Thiên Vi nghe lời lên lầu đi tắm. Lần đầu tiên cô cố gắng làm một việc như thế, tuy không vất vả nhưng cũng không phải dễ dàng. Trong lòng bỗng thấy khâm phục Duy Phong vô cùng, nghĩ đến những giọt mồ hôi của Duy Phong, Thiên Vi quyết định đem bánh đến cho cậu thưởng thức.
Thiên Vi lấy một nửa bánh bỏ vào hộp rồi đem đến cho Duy Phong ăn, chị Hường thấy cô cầm bánh ra ngoài, nghĩ cô nôn nóng muốn đem bánh cho Thanh Phong thưởng thức, bèn trêu cô:
- Đem bánh đến cho cậu bạn Phong của em ăn có đúng không?
Thiên Vi mỉm cười bẽn lẽn trước lời trêu của chị Hường, cô gật đầu rồi đi ra ngoài.
Thiên Vi ôm hộp bánh, dựng xe đứng đợi trước nhà Duy Phong. Cô ngồi đợi gần hai tiếng đồng hồ, từ lúc trời chiều cho đến lúc trời sập tối. Hộp bánh trên tay cô cũng đã không còn lạnh nữa, Thiên Vi nhìn mấy chiếc bánh xinh đẹp trong hộp, cụp mắt buồn phiền. Cô muốn đi về nhà, nhưng lại thấy lo lắng vô cùng, Duy Phong đã hứa với cô là về sớm để ôn bài, cậu là người đã nói là làm nên cô vẫn nhẫn nại ngồi chờ. Chờ không được, cô đành ra đầu đường ngóng cậu.
Cuối cùng Duy Phong cũng xuất hiện trước mặt cô nhưng với bộ dạng nhếch nhác, áo bị rách nhiều nơi, mặt sưng vù bầm tím, dường như khóe miệng vẫn còn vệt máu. Bước đi có chút xiêu vẹo, chân cũng không còn dép, khiến Thiên Vi hoảng hốt.
- Phong làm sao vậy? – Thiên Vi vội vàng chạy đến đỡ Duy Phong – Phong đánh nhau sao?
- Mình không sao – Duy Phong vội vàng đưa tay lau khóe môi bị rách chảy máu của mình – Chỉ là… lúc mình trên đường về nhà gặp một bọn côn đồ đang ăn hiếp một em lớp mười nên mình đến giải vây cho em ấy.
- Vậy sao? – Thiên Vi chau mày nhìn Duy Phong – Bọn chúng đông lắm sao? Xem chúng đánh bạn ra nông nỗi này.
Duy Phong định mở miệng đáp thì phía sau vang lên tiếng gào to:
- Thằng đó kia kìa, mau đến bắt nó.
Duy Phong và Thiên Vi đều quay đầu nhìn ra sau lưng Duy Phong thấy một bọn hùng hổ xách cây lao đến, vẻ mặt đầy hung dữ.
Mặt Thiên Vi tái mét lo lắng nhìn Duy Phong, Duy Phong ngay lập tức kéo tay Thiên Vi chạy trốn. Hộp bánh trên tay cô bị rơi xuống đất, Thiên Vi quay đầu nhìn hộp bánh mình khổ công làm đầy luyến tiếc.
Duy Phong nắm tay cô chạy thục mạng vào trong mấy con hẻm quanh đó, trời thì tối, khu này lại vắng vẻ, đèn đường mờ ảo, ánh sáng hắt hiu phát ra từ những căn nhà đã đóng chặt cửa khiến người ta càng lo sợ nhiều hơn.
Chẳng ai để có thể kêu cứu, chẳng có ai có thể giúp đỡ hai người bọn họ. Trong khi bọn người kia lại đáng sợ và đông như thế.
Lần đầu tiên Thiên Vi rơi vào tình cảnh như thế này, cô cố gắng hết sức để đuổi kịp bước chân của Duy Phong, cố gắng hết sức để không bị bọn chúng bắt kịp làm liên lụy đến Duy Phong. Thế nhưng, nỗi sợ hãi làm chân cô run lên không ngừng, chạy không bao lâu đã mất sức, há miệng thở dốc.
Nếu Duy Phong không nắm lấy tay cô, không dùng lực kéo cô theo từng bước chân cậu ấy, Thiên Vi e là mình đã ngã xuống đất từ lâu rồi.
Duy Phong cũng cảm nhận được sự sợ hãi của Thiên Vi, tay cô lạnh toát và không ngừng run rẩy trong tay cậu, mồ hôi càng khiến tay cô lạnh hơn nữa. Duy Phong vừa chạy, vừa quay đầu nói:
- Tin tưởng mình. Mình sẽ không để Vi gặp chuyện gì đâu.
Thiên Vi không nói một lời gật đầu ngay lập tức, cô tin Duy Phong dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ bảo vệ cô.
Thật may mắn là khu vực này Duy Phong rất quen thuộc, cậu dẫn Thiên Vi chạy vòng vèo khiến bọn người kia lạc lối. Bọn chúng phải chia ra mấy ngả để đi tìm hai người, nhanh chóng bao hai người lại.
Duy Phong nhác thấy bóng chúng, cậu đẩy Thiên Vi vào một góc để trốn, đó là một góc kẹt giữa hai căn nhà, được một tấm biển đặt ở đó chặn lại che chắn tầm nhìn nên hai người tạm thời có thể thoát khỏi bọn chúng.
Tiếng bước chân đã vang xa, hai người mới dám thở ra, lấy lại hơi sức. Nhưng khi cả hai cùng thở ra thì hơi thở nóng ấm khiến hai người nhận thức được rằng cả hai đang ở rất sát bên nhau, lưng cả hai đều chạm vào tường, nhưng trước ngực lại chạm vào nhau. Mặt đối mặt ngượng ngùng nhìn nhau xấu hổ.
Thiên Vi muốn lách người đi ra ngoài nhưng Duy Phong đã giữ cô lại:
- Bọn chúng vẫn đang tìm ở bên ngoài, hai đứa mình tạm thời trốn ở đây. Đợi chúng tìm không thấy bỏ về thì hãy ra.
Giọng Duy Phong nói rất khẽ, có chút khàn đục nhưng cũng khiến trái tim Thiên Vi đập loạn, cô ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng hai cơ thể gần nhau quá mức khiến cả hai nghe rõ nhịp đập mạnh của tim đối phương, Thiên Vi ái ngại ngẩng đầu đưa mắt nhìn Duy Phong, chạm vào ánh mắt sáng rực của cậu đang nhìn xuống gương mặt của mình. Môi cô mím chặt lại, người khẽ run, gương mặt từ từ chuyển hồng hơn nữa nhưng không cách nào rời khỏi ánh mắt kia.
Đến khi cả hai rời khỏi nơi đó, Thiên Vi có cảm tưởng người cô đã hoàn toàn bị luộc chín bởi hơi thở và ánh mắt của Duy Phong. Cô mừng rỡ hít thở những cơn gió đêm mát rượi thổi đi những giọt mồ hôi trên người.
Cả hai đi bên cạnh nhau trong im lặng, lát sau Duy Phong mới lên tiếng:
- Sao Vi lại đến đây?
- Mình đến… – Thiên Vi chợt nhớ ra hộp bánh của cô ở dưới đất, vội vàng chạy đi tìm.
Thế nhưng đến nơi, cô nhìn thấy hộp bánh của mình đã bị giẫm nát bét ra rồi, chẳng còn ra hình thù nào nữa. Thiên Vi ngồi xuống nhìn chiếc hộp xinh đẹp bị dính đầy đất mà thở dài luyến tiếc:
- Cái này…? – Duy Phong cũng nhìn thấy cái hộp ái ngại –Mình xin lỗi, là vì mình mà…
Thiên Vi đứng bật dậy nhìn cậu khẽ cười lắc đầu:
- Không sao. Bánh này vốn dĩ mình làm để động viên bạn thi tốt thôi. Chỉ tiếc là chưa kịp ăn.
Duy Phong nghe Thiên Vi nói vì mình mà làm bánh, vừa mừng vừa có chút luyến tiếc, ánh mắt cụp xuống nhìn chiếc hộp. Cậu cảm thấy mình phụ tấm lòng của Thiên Vi rồi. Thiên Vi thấy Duy Phong buồn, cô bèn mỉm cười bảo:
- Không sao. Mình sẽ làm lại rồi tặng bạn sau.
- Thật sao? – Duy Phong rạng rỡ cười.
- Ừ – Thiên Vi gật đầu.
- Mình cũng hứa với Vi, mình nhất định sẽ đạt thành tích tốt trong cuộc thi – Duy Phong nhìn Thiên Vi, ánh mắt đầy quyết tâm.
Cả hai nhìn nhau mỉm cười, dường như cơn gió nhẹ đang len vào lòng cả hai.
Hôm sau, Thanh Phong đi đến nhà Thiên Vi, chị Hường ra mở cửa khi Thiên Vi còn ở trên phòng. Chị vô tư không biết nên mới hỏi Thanh Phong:
- Hôm qua ăn bánh có ngon không?
- Sao ạ? – Thanh Phong lấy làm khó hiểu hỏi lại chị Hường.
- Thì bánh của Thiên Vi làm để tặng em đó – Chị Hường vẫn tươi cười nói – Thiên Vi hôm qua đã tự tay làm bánh mousse chocolate sữa chua để tặng em còn gì, bảo là khích lệ em thi học sinh giỏi. Thế nào, bánh ngon chứ?
Thanh Phong nghe chị Hường nói thế, cậu biết hôm qua Thiên Vi đã mang bánh đến cho Duy Phong, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã. Vì muốn tự tay làm bánh cho Duy Phong mà Thiên Vi hủy một buổi học chung, còn đem bánh đến cho Duy Phong đến khi trời tối mới về.
Tuy lòng buồn, nhưng Thanh Phong cũng chỉ biết cười gượng mà thôi. Chị Hường tưởng Thanh Phong xấu hổ nên thôi không hỏi tiếp mà mời cậu vào phòng khách ngồi. Lát sau Thiên Vi đi xuống, cô nhìn thấy Thanh Phong thì chợt nhớ đến mấy cái bánh mình để dành hôm qua, cô bèn nói:
- Chờ mình một chút nha.
Rồi chạy thẳng xuống bếp lục tủ lạnh lấy bánh bày ra hai cái đĩa bê lên phòng khách, cô cười tươi đặt xuống trước mặt Thanh Phong và bảo:
- Ăn thử xem, chính tay mình làm đó.
Thiên Vi cũng lấy cho mình một cái, từ lúc làm đến giờ, cô vẫn chưa thưởng thức nên cô chẳng chờ Thanh Phong mà lấy muỗng xoắn một góc cho vào miệng, vị sữa chua và socola mát lạnh tan ngay trong miệng cô đầy ngọt ngào. Thiên Vi gật đầu hài lòng bảo:
- Cũng không tệ.
Thanh Phong nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của Thiên Vi, cậu cảm thấy vui, nên cũng bắt chước cô ăn một muỗng:
- Đúng là rất ngon. Vi thật là giỏi!
Thiên Vi được khen ngợi thì đỏ cả mặt, bèn nói:
- Thật ra mình được Phong giảng bài nhiều rồi nên muốn làm cái gì đó để cám ơn và động viên bạn trong kì thi học sinh giỏi lần này. Mình cũng có làm tặng Duy Phong nữa, mình cũng muốn khích lệ bạn ấy. Nếu hai bạn mà cùng đoạt thứ hạng cao thì trường mình sẽ rất vui.
Thanh Phong nghe Thiên Vi nói, tuy rằng bánh không phải làm riêng cho cậu nhưng chỉ cần Thiên Vi không thích Duy Phong thì cậu cảm thấy rất vui rồi. Vị ngọt từ bánh dâng lên, cộng với gương mặt xinh xắn vô tư của Thiên Vi làm lòng Thanh Phong xuất hiện một cảm giác khó tả. Cậu đưa tay lau vết bánh dính trên khóe môi của Thiên Vi.
Cái chạm tay khiến cả hai ngượng ngùng, Thiên Vi bối rối đưa tay vuốt lại khóe môi mình lau đi vết bánh. Nhưng cô vừa đặt tay xuống, Thanh Phong đã hôn lên má cô một cái thật nhẹ.
Thiên Vi còn đang sửng sốt vì nụ hôn bất ngờ đó, thì ngoài cửa, ba cô cũng đang bước vào và chứng kiến nụ hôn giữa hai người.
Thiên Vi tái cả mặt vội vàng đẩy Thanh Phong tránh xa rồi nhanh chóng đứng dậy tạo khoảng cách giữa cô và cậu. Thanh Phong cũng hoảng hốt đứng bật dậy, cúi gằm, lúng túng nói:
- Thưa bác… thưa bác…
- Ba… – Thiên Vi cũng nhỏ giọng kêu lên.
Sắc mặt ông Hữu Hùng lạnh băng, ánh mắt đầy phẫn nộ. Ông trừng mắt nhìn Thanh Phong khiến dáng người cao lớn của cậu cũng phát lạnh mà run lên, muốn giải thích nhưng lại không sao giải thích được.
- Từ này ba không muốn thấy con và cậu ta qua lại nữa – Ông Hữu Hùng lạnh lùng phán một câu rồi đóng mạnh cánh cửa, bước chân nặng nề dưới sàn nhà vang mãi trên lầu.
Thiên Vi và Thanh Phong hoảng hốt nhìn nhau.
Thiên Vi khó xử vô cùng, cô không biết nên xử sự ra sao với Thanh Phong. Tuy cô mến Thanh Phong, nhưng hoàn toàn ở mức độ tình bạn trong sáng, chưa bao giờ vượt qua ranh giới đó cả. Nụ hôn nhẹ của cậu khiến cô không biết phải làm sao, đối mặt thế nào với cậu. Hơn nữa, cô đã hứa với ba là sẽ không yêu khi còn đi học.
Chị Hường nghe cửa đóng mạnh, giật mình chạy lên xem là chuyện gì thì thấy Thiên Vi và Thanh Phong đều đứng ngây người ra giữa phòng khách, nét mặt hai người thiếu tự nhiên. Chị lo lắng không biết giữa cả hai đã xảy ra chuyện gì bèn lên tiếng hỏi:
- Hai đứa sao thế?
- Không có gì đâu chị, chỉ là ba em có chút hiểu lầm – Thiên Vi bèn gượng cười đáp lại câu hỏi của chị Hường.
- Vậy sao? Mà hiểu lầm chuyện gì?
Thiên Vi nghe hỏi, cô cúi đầu nhớ lại nụ hôn lúc nãy, mặt bất giác đỏ lên, Thanh Phong cũng lúng túng đỏ cả mặt, không dám mở miệng nói gì, cậu cũng không hiểu tại sao mình lại gây ra chuyện lớn như thế này. Đã đi hôn trộm, còn để chính ba Thiên Vi bắt gặp, đúng là khó xử vô cùng, chỉ sợ ấn tượng về cậu trong lòng ba Thiên Vi xấu thảm hại.
Thấy hai đứa không ai chịu mở miệng, mặt thì đỏ lên, chị Hường cũng lờ mờ đoán ra chuyện gì, chị nhẹ nhàng bảo:
- Chắc ông chủ đang bực mình, thôi để Thanh Phong về sớm chút đi. Mai lại đến học.
Thanh Phong quay đầu nhìn Thiên Vi, đầy ăn năn muốn nói câu xin lỗi mà miệng cứ há ra lại như bị mắc nghẹn không cất thành lời, bèn lẳng lặng lấy cặp sách ra về.
Thiên Vi nhốt mình ở trong phòng, cô không muốn đối mặt với ba mình như hiện giờ. Tâm trạng cô bối rối, chẳng có hứng thú học bài, nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi. Nhớ đến nụ hôn bất chợt của Thanh Phong, mặt lại nóng bừng lên. Cô vội lấy hai tay xoa xoa cho bớt nóng, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện hình ảnh mình và Duy Phong cùng trốn hôm qua, hơi thở và ánh mắt Duy Phong cũng như muốn thiêu cháy cô thành tro.
Tim Thiên Vi bỗng đập dồn dập. Cô hoảng hốt lấy tay chặn ngực lại, hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.
Tâm trạng càng lúc càng chi phối trái tim thật mạnh. Thiên Vi không biết làm sao, cô nghĩ ngay đến việc giãi bày với Dạ Thảo.
- Dạ Thảo có bao giờ thấy tim đập nhanh khi nghĩ đến một bạn nam không?
Dạ Thảo nghe xong thì cười thầm trong lòng, sau đó hắng giọng phán:
- Tim đập nhanh khi nghĩ đến bạn trai tức là khi đó Vi đã thích người con trai đó rồi.
Thiên Vi tuy chưa biết thế nào là yêu, nhưng cô cũng hiểu chút ít về sự rung động đầu đời. Nghe Dạ Thảo nói như thế, trong lòng lại càng bất an. Cô còn chưa tiếp tục nói thì Dạ Thảo đã tắt máy. Lát sau cô thấy Dạ Thảo phóng như bay vào nhà cô, Dạ Thảo thở không ra hơi, nhưng ánh mắt đầy tò mò kéo Thiên Vi ngồi xuống giường.
- Là ai thế? – Thiên Vi vẫn còn chưa biết phải làm sao thì Dạ Thảo đã chất vấn – Nếu coi mình là bạn thì không được giấu mình. Nếu không mình nghỉ chơi với Vi.
Thiên Vi biết Dạ Thảo chỉ đe dọa suông thôi nhưng cô vẫn quyết định kể cho Dạ Thảo nghe. Nghe đến khúc hôn, Dạ Thảo kinh hoàng hét lên.
Thiên Vi vội vàng kéo Dạ Thảo, tránh cho cô kích động, đồng thời sợ tiếng hét vừa rồi lại lọt vào tai ba cô.
- Vi định thế nào?
- Mình cũng chưa biết.
- Nói thật thì mình thấy Thanh Phong cũng tốt. Mình nghĩ bạn ấy thật lòng với Vi nhưng mà… – Dạ Thảo nghĩ đến Duy Phong ngập ngừng – Thôi đi, dù sao thì bạn ấy cũng sắp thi rồi, chờ bạn ấy thi xong rồi hãy suy nghĩ đến vấn đề này.
Thiên Vi thấy Dạ Thảo nói đúng nên cô cũng gật đầu tán thành.
***
Sáng sớm, Thiên Vi đi học, Thanh Phong vẫn đứng chờ cô như trước. Hai người chạm mặt nhau thì ngượng vô cùng. Thanh Phong nhìn Thiên Vi, cậu khẽ lên tiếng:
- Mình xin lỗi… chuyện hôm qua mình…
Thiên Vi cúi đầu không nói.
- Mình thật sự thích bạn, thích từ lâu rồi.
Thiên Vi như bị một luồng điện xẹt ngang trước lời thú nhận của Thanh Phong, cô ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt tròn dưới hàng mi dài cong cong khiến đôi mắt cô trở nên thu hút hơn. Cậu bạo dạn nắm lấy tay Thiên Vi, khẽ bảo:
- Cho mình một cơ hội có được không?
- Mình… mình đã hứa với ba mình là sẽ không yêu khi còn đang đi học – Thiên Vi rút tay lại bối rối nói, không từ chối thẳng.
- Vậy… vậy… bạn cũng đối với Duy Phong như vậy đúng không? – Thanh Phong nghĩ đến việc cô cũng làm bánh cho Duy Phong, trong lòng muốn hỏi rõ để bớt lo lắng.
Thiên Vi nghe Thanh Phong hỏi đến Duy Phong, tim lại lần nữa đập nhanh, nhưng cô nhanh chóng gật đầu. Thanh Phong có chút nhẹ nhõm, vội hỏi:
- Vậy có nghĩa là mình vẫn còn cơ hội?
Thiên Vi nghĩ đến lời Dạ Thảo nói, cô không muốn Thanh Phong thất vọng mà ảnh hưởng đến việc ôn luyện, cho nên cô bèn nói:
- Được, đợi bạn thi xong, mình sẽ cho bạn cơ hội.
Thanh Phong nghe cô nói thì mừng rỡ, vội vàng gật đầu.
- Được, mình sẽ cố gắng ôn thi thật tốt, không uổng công cổ vũ của bạn – Nghĩ đến lời nói của ba Thiên Vi, Thanh Phong đành nói – Tạm thời mình sẽ ở nhà để ôn thi, đến hôm đi thi, Vi có thể đến cổ vũ mình không?
- Được. Mình sẽ đến cổ vũ bạn.
Mấy ngày liên tiếp, Thiên Vi rơi vào tâm trạng nặng nề vì sắc mặt của ba cô không tốt từ ngày hôm đó đến giờ. Thiên Vi lòng dạ rầu rĩ, quên mất đi lời hứa làm bánh lần nữa với Duy Phong, cho đến khi Dạ Thảo nói:
- Mai là ngày thi rồi. Không biết mấy bạn học giỏi trường mình ôn luyện đến đâu rồi. Mấy năm liền trường mình đều gặt được nhiều danh hiệu nên năm nay thầy hiệu trưởng kì vọng nhiều lắm. Không biết Duy Phong và Thanh Phong, hai cậu ấy ôn bài thế nào nữa?
- Mai thi rồi sao? – Thiên Vi giật mình nhớ lại lời hứa làm bánh cho Duy Phong.
- Ừ, mai thi rồi – Dạ Thảo gật gật đầu xác nhận.
- Không được rồi. Mình hứa với Duy Phong làm bánh cho bạn ấy ăn rồi. Hôm nay mình phải làm mới được.
Vừa ra về, Thiên Vi vội vàng chạy ngược xuôi đi mua nguyên vật liệu làm bánh. Khi làm xong, trời cũng đã về chiều. Để vào tủ lạnh một chút cho bánh ngon hơn, rồi đem đến cho Duy Phong. Trong lúc chờ đợi, Thiên Vi tắm rửa và nhắn một tin nhắn cổ vũ Thanh Phong: “Cố thi tốt nhé, mai mình sẽ đến trường tiễn bạn đi thi”.
Khi Thiên Vi đem bánh đến cho Duy Phong, ánh mắt cậu ngập tràn hạnh phúc.
- Mình phải về đây. Bạn mau ăn bánh rồi ôn tiếp nhé. Nhưng đừng gắng sức quá sẽ phản tác dụng đó.
Cô định tạm biệt ra về nhưng Duy Phong đã giữ tay cô lại, khẽ nói:
- Có thể ở lại chơi với mình thêm một chút không? Hôm nay là sinh nhật mình.
Thiên Vi hơi tròn mắt nhìn Duy Phong, cô không ngờ hôm nay lại là ngày sinh nhật của Duy Phong. Ba Duy Phong đi trực ở công ti nên không có ở nhà, bạn bè chẳng ai đến, Duy Phong chỉ ở nhà một mình, có lẽ rất buồn vì sinh nhật không có ai vui cùng.
Hơn nữa ánh mắt đầy mong đợi của Duy Phong khiến Thiên Vi chùn lòng, cô khẽ cắn môi trầm tư một chút. Cuối cùng cô quyết định ở lại cùng ăn mừng sinh nhật với Duy Phong. Thiên Vi ngẩng đầu nhìn Duy Phong mỉm cười rồi gật đầu, Duy Phong thấy cô đồng ý thì sung sướng nhoẻn miệng cười. Nụ cười rất tươi, rất đẹp khiến Thiên Vi cảm thấy tâm trí rối loạn.
- Vậy… vậy giờ chúng ta… – Thiên Vi trước giờ sinh nhật đều tổ chức ở nhà, mời các bạn trong lớp đến chơi. Cũng là ăn uống chơi đùa vui vẻ mà thôi nhưng đều là ăn mừng với các bạn nữ, đi sinh nhật cũng vậy, cho nên đối với sinh nhật của Duy Phong, cô không biết mình nên làm gì.
- Mình đưa bạn đến một nơi – Duy Phong nói rồi cùng Thiên Vi rời khỏi nhà.
Cả hai cùng lên xe chạy song song dưới trời đêm, đường phố tấp nập, thế nhưng hai người lại chạy trên lề đường đi bộ nên chẳng có ai. Gió mát, ánh đèn đường bị những tàng cây che phủ, hai người như tách riêng ra khỏi cuộc sống ồn ã xung quanh.
Đi theo một góc cua, nhà cửa thưa hơn, ánh đèn đường và sự ồn ào bị bỏ lại phía sau lưng. Cả hai vẫn chạy trên một con đường nhựa nhỏ đi đến một nơi chỉ còn gió, ánh trăng trên trời và màn đêm mờ nhạt.
Thiên Vi hơi lo lắng, khi thấy trên đường lại tối như thế, cô hơi sợ liếc nhìn Duy Phong, cậu vẫn im lặng chạy bên cạnh. Thiên Vi siết chặt tay lái, gồng mình đạp xe chạy theo sau Duy Phong. Duy Phong đạp rất chậm nên Thiên Vi cũng không khó để theo cậu.
- Đến rồi – Tâm trí Thiên Vi bị đêm tối chi phối, khi nghe Duy Phong reo lên, cô giật mình dừng xe lại nhìn về phía trước, ngỡ ngàng reo lên:
- Đẹp quá.
- Mình từng hứa sẽ dẫn Vi đi xem đom đóm đúng không? – Duy Phong dựng xe, quay người nhìn Thiên Vi cười nhẹ, giọng nói thoảng trong gió thật êm.
Thiên Vi cũng bắt chước cậu dựng xe, cô nhớ lại lời hứa của Duy Phong lần trước, bèn gật đầu. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ lác đác một vài trụ đèn vàng nhạt, không thể chiếu sáng được chỗ họ đứng, nhưng cô có thể nhìn thấy hai bên đường là những bóng cây lao dài phất phơ theo gió, ngoài ánh trăng và một bầu trời rực rỡ đầy sao ra, cô chẳng thấy đom đóm đâu cả. Thiên Vi nghĩ rằng Duy Phong muốn ám chỉ những ngôi sao trên bầu trời như đom đóm nên bèn ngẩng đầu nhìn bầu trời sao trên cao, ánh mắt mơ màng bảo:
- Theo truyền thuyết thì ngày xưa một nàng công chúa con Trời đi lạc xuống trần gian, vì mải chơi nên trời tối mà không biết đường về. Mấy con đom đóm mới cùng nhau góp sức đưa nàng công chúa về. Ông trời cảm động trước tấm lòng của mấy chú đom đóm, nên đã lấy ánh sáng của những ngôi sao cho mỗi con đom đóm một chút, để chúng sau này hằng đêm lại soi sáng dẫn đường cho những người lạc lối.
Thiên Vi kể xong thì quay lại nhìn Duy Phong bảo:
- Mình chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ngôi sao như thế trên bầu trời cả. Chỗ nhà mình chỉ có vài ngôi sao mờ nhạt mà thôi. Không đẹp như ở đây.
Duy Phong nhìn Thiên Vi lắc đầu:
- Mình không nói những ngôi sao này.
- Hả? – Thiên Vi ngơ ngác nhìn xung quanh, cô chẳng thấy con đóm đóm nào ở đây cả, nếu Duy Phong không muốn nói đến mấy ngôi sao thì nói cái gì.
- Suỵt! – Duy Phong khẽ cười đưa một ngón tay lên miệng ra dấu cho Thiên Vi. Thiên Vi vội mím môi im lặng nhìn theo bóng Duy Phong đang rời đi.
Duy Phong đi tìm xung quanh một một lát thì cúi người nhặt một hòn sỏi trên đường, sau đó quăng mạnh vào trong bụi cỏ lau bên đường. Hòn sỏi bay vào bên trong tạo ra một âm thanh nhỏ, thế những từ trong những bụi cỏ lau đó, một vài ánh sáng tuy nhỏ những rất đẹp từ từ bay ra khỏi mấy bụi cỏ lau.
Lần đầu tiên Thiên Vi nhìn thấy đom đóm thật sự, đôi mắt cô hào hứng, miệng cười đầy thích thú, mắt nhìn chúng không rời.
Duy Phong tiếp tục nhặt đá, cậu chọi hết chỗ này đến chỗ khác, lần lượt những con đom đóm nấp ở bên trong những bụi cỏ lau đều bị đánh động mà bay lên, những ánh sáng nhỏ, mỗi chỗ một đốm, thật sự khiến người ta yêu thích vô cùng. Cả bầu trời đêm bên dưới, lại có những ánh sáng điểm nhẹ vô cùng đẹp. So với ánh sáng rực rỡ của những vì sao trên bầu trời, thì ánh sáng mờ của đom đóm lại mang sự huyền bí đầy quyến rũ.
Giống như những hạt tuyết rơi mà cô nhìn thấy trên ti vi, đẹp đến mức Thiên Vi muốn đưa tay ra chạm vào chúng.
- Vi xoè tay ra đi.
Duy Phong xuất hiện trước mặt Thiên Vi với nụ cười nhẹ, ánh mắt sáng khiến gương mặt điển trai của cậu càng trở nên đẹp một cách đầy mê hoặc giữa khung cảnh này.
Thiên Vi thấy tim đập mạnh, cô ngại ngùng xòe tay mình ra. Duy Phong nắm lấy tay cô, rồi đặt nhẹ vào đó mấy con đom đóm, xong rồi khép tay cô lại. Qua kẽ tay của Thiên Vi, một ánh sáng mong manh thật đẹp. Thiên Vi ngắm nhìn say mê một lát rồi khẽ mở lòng bàn tay, mấy chú đom đóm lập tức bay ra khỏi tay cô.
Thiên Vi và Duy Phong cùng ngẩng đầu nhìn những chú đom đóm đó, giống như là pháo hoa vụt bay lên. Đẹp đến mức khiến người ta không kìm được cõi lòng mình mà ngắm nhìn không chớp mắt.
Hai người ngồi bên cạnh nhau cùng thưởng thức mấy cái bánh của Thiên Vi thay cho bánh sinh nhật. Thiên Vi hát tặng cho Duy Phong bài chúc mừng sinh nhật.
Cả hai ngồi trò chuyện thật lâu, mãi cho đến lúc có vài người nữa cũng đến đây trò chuyện. Thiên Vi và Duy Phong nhìn thấy những cặp tình nhân hôn nhau say đắm dưới bầu trời đêm lãng mạn thì đỏ cả mặt đành đứng dậy ra về.
Duy Phong đưa Thiên Vi đến trước cửa nhà, cả hai lưu luyến nhìn nhau, mãi sau Duy Phong mới lên tiếng:
- Cám ơn Vi đã dành cho mình một ngày sinh nhật đầy kỉ niệm như vậy – Từ lúc mẹ rời bỏ, cậu chưa từng có một ngày sinh nhật nào cả.
- Mình cám ơn Phong mới đúng, bạn đã cho mình một món quà tuyệt đẹp – Cô lắc đầu nhìn Duy Phong khẽ nói, rồi có chút thất vọng vì nơi đó sẽ được dẹp bỏ để xây khu chung cư mới – Ước gì cảnh đẹp này không biến mất.
- Sau này mình nhất định sẽ tạo ra một nơi như thế tặng bạn – Ánh mắt Duy Phong tràn ngập một sự quyết tâm lớn.
- Cám ơn Phong. Ngày mai Phong thi rồi, mau về sớm đi, nghỉ ngơi cho khỏe. Cố gắng thi nhé – Thiên Vi nhìn Duy Phong khích lệ.
- Mình biết rồi – Duy Phong quyến luyến nhìn cô gật đầu.
- Vậy mình vào đây – Thiên Vi mỉm cười chào tạm biệt rồi mở cửa định vào nhà.
- Vi…
Duy Phong đột nhiên gọi cô quay lại, Thiên Vi vừa quay lại muốn xem Duy Phong có chuyện gì mà gọi mình thì Duy Phong đã bước đến hôn nhẹ lên môi cô rồi nhanh chóng lùi lại. Duy Phong mặt đỏ bừng gãi gãi đầu xấu hổ nói:
- Xem như là quà sinh nhật và quà khích lệ ngày mai mình thi có được không?
Nói xong, trong lúc Thiên Vi còn ngây người không kịp trả lời, Duy Phong đã lên xe phóng đi thật nhanh.
Thiên Vi nhìn theo bóng của Duy Phong, mặt đỏ bừng lên, cảm thấy hơi ấm của Duy Phong phủ khắp mặt cô. Đôi môi bị môi Duy Phong chạm khẽ trở nên nóng bừng, Thiên Vi đưa tay lên chạm vào môi mình, tim cô đập rộn ràng. Cảm xúc trong lòng trào dâng, lần đầu trong đời cô có cảm xúc này. Đây là một sự rung động, Thiên Vi biết trái tim mình lỗi nhịp vì yêu.
Thiên Vi khóa cửa bước vào nhà, bước chân bỗng trở nên rộn rã hơn, khóe miệng cười ngọt ngào mà chính bản thân không hay biết. Chị Hường ra mở cửa cho cô, thấy tâm trạng cô vui vẻ thì mắt dò hỏi. Thiên Vi đỏ mặt giả tảng:
- Ba em về chưa chị?
- Vẫn chưa, dạo này chú hay về trễ, chắc là công việc bận lắm – Chị Hường lắc đầu trả lời, nhưng sợ Thiên Vi buồn nên nói thêm – Sáng là chú đi rồi, chẳng ăn sáng luôn.
Thiên Vi thở dài, cười buồn rồi đi lên lầu. Ba cô lại trở về những ngày tháng xa rời tổ ấm gia đình như trước đây rồi. Lời hứa của ba cô theo gió bay vụt đi chẳng chút tăm tích nào. Cô đi được nửa chừng bèn quay lại nói với chị Hường:
- Chị ơi, mai nhớ đánh thức em dậy sớm nha chị
- Mai chủ nhật mà, em dậy sớm làm gì? – Chị Hường ngạc nhiên nhìn Thiên Vi hỏi.
- Mai bạn em đi thi, tụi em rủ nhau đi ủng hộ nên dậy sớm chuẩn bị một chút thôi – Thiên Vi cười cười nghĩ đến việc Dạ Thảo và Tuấn Khôi, Thiên Minh cặm cụi làm cái gì đó cổ vũ Duy Phong, cô cũng sẽ cổ vũ cho Thanh Phong và Duy Phong nên muốn chuẩn bị thêm một chút. Thiên Vi đặt báo thức nhưng cô vẫn sợ mình ngủ quên mất nên dặn dò chị Hường.
- Tầm mấy giờ?
- Sáu giờ chị nhé – Thiên Vi nghĩ, hẹn gặp nhau bảy giờ ở trạm xe buýt của chuyến xe đi thẳng đến trường thi, tầm tám giờ bọn họ đã đi thi rồi.
- Được, sáng mai chị gọi em dậy.
- Cám ơn chị – Thiên Vi nói rồi, cô chạy về phòng tắm rửa thay đồ muốn đi ngủ sớm để ngày mai dậy sớm.
Thế nhưng cô nằm mãi trên giường lại cứ nhớ đến nụ hôn của Duy Phong, rõ ràng chỉ là cái chạm nhẹ nhàng, nhưng lại khiến môi cô rát bỏng đến tận bây giờ. Thiên Vi đưa tay chạm môi mình lần nữa thì lại nghe thấy tiếng nhịp đập mạnh của trái tim.
Thiên Vi không ngủ được, nằm gác tay lên trán nhìn lên trần nhà gọi khẽ cái tên Duy Phong… Duy Phong… mãi. Nhớ đến ánh mắt cậu nhìn cô khi chạy trốn, nhớ đến hình ảnh hai người ở mảnh đất trống đầy sao và đom đóm và nhớ đến… cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, chị Hường đánh thức Thiên Vi đúng giờ. Thiên Vi vội vàng đi vệ sinh răng miệng rồi bắt tay vào làm một cây cờ cổ vũ, chỉ dùng giấy màu thôi, nên vô cùng đơn giản không khó khăn gì.
- Chị đi chợ đây, nếu em đi mà chị chưa về thì nhớ khóa cửa cẩn thận nhé – Chị Hường xách giỏ đi chợ rồi dặn dò Thiên Vi xong mới rời đi.
- Dạ – Thiên Vi mải mê làm, đáp mà không ngẩng đầu lên.
Chị Hường quay đi rồi dừng lại ngẫm nghĩ một chút khẽ nói:
- Ông chủ hôm qua không về nhà.
Thiên Vi bị lời nói làm khựng tay lại, cô thừ người bất động, môi mím chặt. Chị Hường khẽ thở dài rời đi.
- Chị, hình như trời sắp mưa, nhớ cầm theo áo mưa – Thiên Vi cố giấu nỗi phiền não vào trong.
- Chị biết rồi.
Chị Hường đi rồi, Thiên Vi chầm chậm thở ra rồi lắc đầu xua đi nỗi buồn của mình, cô mau chóng tiếp tục làm cờ, sau khi làm xong, cô liền lấy quần áo chuẩn bị thay ra đến chỗ hẹn với Thanh Phong và Duy Phong.
Bên ngoài bầu trời dường không chút ánh sáng bởi mây đen mù mịt.
- Rầm…
Cửa phòng ngủ của cô hình như bị ai đó đạp mạnh ra.
Bầu trời bên ngoài đổ mưa tầm tã, mây đen phủ kín, sấm chớp rền vang.