Chương 8 Nỗi đau
Tiếng mưa rả rích bên ngoài, một luồng ánh sáng xẹt qua trên bầu trời đêm tối mịt kèm theo tiếng sấm liên tiếp đáng sợ.
Trong căn phòng đầy đủ tiện nghi, ánh sáng mờ nhạt, tay cô nắm chặt góc chăn của mình. Cả người run lên, cơ thể co giật, trán cô đầy mồ hôi. Cuối cùng một tiếng sấm lớn vang lên khiến cô giật mình bật dậy.
Cô thở mệt nhọc, tim rối loạn, tâm trạng bất an khẽ quay mặt nhìn về cửa sổ, tuy đã kéo rèm, nhưng từ khe rèm vẫn thấy được ánh sáng xẹt ngang cùng tiếng mưa, tiếng sấm.
Cô hoảng sợ mò mẫm đầu giường mở công tắc, căn phòng lập tức sáng lên. Ánh sáng dàn trải khắp căn phòng, bóng tối đã bị đẩy lùi, bên ngoài dù xảy ra chuyện gì cũng không còn đáng sợ nữa. Tinh thần cô đã không còn hoảng hốt, cô đưa tay lau đi mồ hôi trên trán mình. Tung tấm chăn ra khỏi người, cô đưa chân xỏ đôi dép đi trong nhà, đi đến bàn uống nước, thế nhưng nước trong bình đã nguội lạnh rồi, nhớ tới lời Thanh Phong, không được uống nước lạnh mà phải uống nước ấm. Cô bèn cầm tách đi xuống dưới lầu, đi vào nhà bếp đến bình điện cho một ít nước nóng vào li nước của mình, hòa với nước lạnh tạo ra độ ấm vừa phải. Cô uống một ngụm nhỏ, cảm thấy cơ thể dễ chịu vô cùng, cô bèn uống tiếp một ngụm nữa, đầu óc tỉnh táo hẳn ra.
Cảm thấy cơn mưa dường như chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, xem ra nó còn kéo dài khá lâu. Cô thở dài, chẳng muốn trở về phòng mà đi thẳng ra phòng khách mở ti vi lên xem. Cô tùy tiện mở một chương trình truyền hình ngồi ngay ngắn mà đầu óc chẳng hề nhập tâm xem nó chiếu cái gì.
Một lát sau, cửa nhà bật mở, một người phụ nữ trung niên ăn bận sang trọng, nhưng trang điểm khá đậm bước vào nhà. Thấy cô ngồi ở phòng khách thì khá bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại sắc mặt và nhoẻn miệng cười giọng ngọt ngào hỏi:
- Thiên Vi, con còn chưa ngủ sao?
Thiên Vi không thèm đáp lời bà ta, ánh mắt khẽ lướt trên đồng hồ treo tường được thiết kế khá đặc biệt, đồng hồ cho thấy đã hơn một giờ sáng rồi. Bà ta thấy Thiên Vi nhìn đồng hồ, bèn gượng cười giải thích:
- Mẹ với mấy người bạn chơi đánh bài, mải chơi mà quên mất giờ về.
Rồi bà ta giả vờ quan tâm:
- Khuya rồi, sao con còn chưa ngủ, mau đi ngủ đi. Con gái thức khuya nhiều quá sẽ không tốt đâu, rất hại nhan sắc.
Thiên Vi cảm thấy buồn nôn trước những lời quan tâm giả tạo của bà ta, cô lườm bà ta một cái sắc lẹm, tắt ti-vi đứng dậy bảo:
- Giờ này chỉ có tôi với bà, có cần giả tạo đến thế không?
Cô dừng lại, nhếch môi cười quan sát sắc mặt của người phụ nữ, thấy mặt bà ta bỗng cứng đơ, nụ cười giả tạo biến mất ngay lập tức rồi nói tiếp.
- Chuyện của tôi không liên quan gì đến bà. Chuyện của bà tôi chẳng quản, không cần giải thích với tôi.
Mặt người phụ nữ lập tức biến sắc ngay.
Cô dợm bước đi về phòng của mình, nhưng vừa đặt chân lên cầu thang cô đã dừng lại, quay đầu nhìn người phụ nữ kia, căm ghét buông một câu:
- Còn nữa, bà không phải mẹ tôi, đừng tùy tiện nhận đại như thế.
Nói xong thì đi thẳng lên cầu thang, không màng đến người phụ nữ này nghĩ gì sau khi nghe cô nói.
Người phụ nữ từ gương mặt tái nhợt chuyển sang đỏ bừng vì giận dữ, bà ta ngước mặt nhìn theo bóng dáng Thiên Vi với đôi mắt đầy hiểm ác. Trong lòng bà ta tự nói: “Con quỷ cái kia! Mày cứ đắc ý đi, đợi đến một ngày tao sẽ khiến cho mày hối hận đến chết”.
Nghĩ xong bà ta quăng mạnh cái giỏ trong tay xuống bộ ghế sô pha bọc da thật đắt tiền, rồi nện gót hậm hực theo sau bước chân cô trở về phòng.
Thiên Vi về phòng đóng cửa lại mà vẫn nghe được bước chân đầy tức tối của người phụ nữ kia, cô bật cười nhẹ, rồi đi đến bật một đĩa nhạc lên nghe. Đó là bài “Em vẫn chờ anh”, một bài hát rất được yêu thích, cô vô tình nghe thấy và cảm thấy nó rất hợp với mình.
“Thời gian cứ thế bỏ em đi
Vì sao hình bóng anh vẫn ngự trị
Nỗi đau này vẫn còn dai dẳng
Sao anh ra đi chẳng nói một lời
Dẫu biết rằng tình là đau khổ
Thế nhưng em vẫn mãi còn yêu
Tiếng mưa buồn như tiếng lòng em
Cô đơn và hiu quạnh
Mãi đợi chờ bóng hình ai…”.
Sáng sớm Thiên Vi thức dậy, ăn bận chỉnh tề, xách cặp táp rồi bước xuống dưới lầu ăn sáng để chuẩn bị đi làm. Hôm nay, cô cố tình ăn thật chậm chờ đợi một vở kịch sắp xảy ra. Quả nhiên cô chỉ vừa mới ăn được mười phút thì tiếng bước chân rầm rầm chạy xuống lầu.
Thiên Vi vẫn tiếp tục bình thản ăn sáng, không thèm ngẩng đầu nhìn lên cô cũng biết người đang chạy xuống đầy tức giận là ai.
Quả nhiên.
- Cô làm vậy là sao hả? – Bà Kim Phượng – Vợ của ba cô lao xuống lầu nhìn cô với vẻ mặt đầy tức tối.
- Tôi đã làm gì? – Thiên Vi gác đôi đũa xuống bàn, với tay lấy giấy lau miệng sạch sẽ mới ngẩng lên nhìn bà ta khẽ cười hỏi lại.
- Tại sao cô có thể đuổi việc hai cậu của cô như thế được chứ hả? – Bà Kim Phượng đập mạnh tay lên bàn quát, làm nước trong tô hủ tiếu của Thiên Vi bắn lên quần áo của cô. Sáng nay bà nghe tin hai đứa em của bà đang làm việc tại công ti đã chính thức bị đuổi việc nên bà ta tức tốc chạy xuống đây chất vấn cô.
- Cậu? Tôi nhớ tối qua tôi đã nói rõ ràng rồi mà. Bà không phải là mẹ tôi, mẹ tôi chết rồi, mẹ tôi không có người thân nào cả. Vậy thì tôi lấy đâu ra hai người cậu thế? – Cô hỏi bà ta bằng giọng châm biếm.
Bà Kim Phượng tức nghẹn họng, trừng mắt nhìn cô. Nhưng bà ta nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nhướng mày hỏi:
- Cứ cho cô không xem họ là cậu đi chăng nữa, nhưng hà cớ gì mà cô lại tự tung tự tác đuổi việc hai người bọn họ. Cô đã hỏi ý kiến của ba cô chưa?
- Tự tung tự tác? – Thiên Vi bật cười, cô bình tĩnh đứng lên, mặt đối mặt với bà ta, cô cao hơn bà ta hẳn một cái đầu nên khi thấy cô đứng lên, quay lại nhìn mình, bà ta hơi biến sắc bước lùi về sau một bước – Tôi tự tung tự tác đó, vậy thì sao nào? Bà làm gì được tôi chứ. Ba trước khi đi công tác đã giao hết quyền hành cho tôi, bây giờ tôi muốn làm gì thì tôi làm.
- Cô… – Bà Kim Phượng uất nghẹn, bà tưởng lấy chồng ra có thể đe dọa được Thiên Vi, nào ngờ Thiên Vi chẳng những không sợ mà còn giương giương tự đắc như thế. Bà tức giận quá, quyết tâm làm cho ra lẽ – Cô nói đi, em của tôi đã làm gì khiến cô dám đuổi chúng. Cô nên nhớ, hai người họ đã cống hiến rất nhiều cho công ti này, địa vị của họ vô cùng vững chắc, nếu không có lí do chính đáng thì cô không thể đuổi chúng được. Tôi sẽ gọi điện thoại cho ba cô, bảo ông ấy lập tức về ngay. Để xem lúc đó ba cô còn xem trọng cô nữa hay không.
Thiên Vi bật cười rồi đưa hai tay lên vỗ bốp bốp khiến bà ta tái mặt. Cô đầy khoái chí nhìn bà ta nói:
- Tốt thôi, bà nên gọi ngay đi để ba tôi về đây xem ông ấy sẽ xử lí ai. Tôi chỉ e là khi ba tôi về đây, ông sẽ tức giận và số phận của hai người đó còn thảm hơn bây giờ nữa đó.
- Cô nói vậy là có ý gì? – Bà ta chột dạ lo lắng, giọng nói đột nhiên yếu ớt.
Thiên Vi liền lấy một xấp tài liệu trong cặp táp màu đen của mình ra. Lướt qua một lượt rồi nhếch môi cười, cô thảy mạnh xấp tài liệu xuống mặt bàn rồi khoanh tay đứng chờ xem phản ứng của bà Kim Phượng.
Bà Kim Phượng nghi hoặc nhìn cô rồi bước đến gần nhặt xấp tài liệu lên xem. Càng xem thì sắc mặt bà ta càng kém đi. Từ tái nhợt rồi chuyển thành xanh, từ xanh chuyển thành đỏ bừng, sau đó bà ta vò nát xấp tài liệu trong tay mình đầy tức giận.
- Thế nào? Bà có cần gọi điện cho ba tôi nữa hay không? Hay để tôi giúp bà gọi điện.
Vừa nói, Thiên Vi vừa với tay lấy điện thoại đang nằm ngay ngắn trên bàn, cô bấm số. Bà Kim Phượng thấy cô bấm số thì hoảng hốt giữa tay cô lại nói:
- Dì xin con. Con nể mặt dì, tha cho hai đứa em của dì có được không?
Thiên Vi rút tay cầm điện thoại khỏi tay bà ta, cô đanh mặt không nói.
Bà Kim Phượng nhìn cô, mặt nhợt nhạt, giọng mệt mỏi cầu xin:
- Hai đứa em của dì tuy có phạm lỗi, nhưng bao năm qua, tụi nó cũng góp công góp sức cho công ti nhiều. Con giơ cao đánh khẽ một chút có được không?
- Giơ cao đánh khẽ? Bà bảo tôi giơ cao đánh khẽ làm sao đây? Tôi nói cho bà biết, trừ khi bọn họ hoàn trả lại hết số tiền mà họ đã chiếm đoạt, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu – Thiên Vi xoay người nhìn bà ta dứt khoát nói.
- Mày… mày đừng có quá đáng. Tao đã xuống nước nhỏ nhẹ với mày rồi, vậy mà mày chẳng chút nể mặt. Tao nói cho mày biết, dù gì tao cũng là vợ cả của ba mày. Cái thứ con hoang như mày đừng có đắc ý quá. Cùng lắm tao li dị với ba mày là xong, chia nửa gia tài, để xem khi đó mày còn đắc ý được nữa hay không – Bà Kim Phượng tức giận trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Vi.
- Nếu bà có khả năng đó thì cứ việc, tôi không cản – Thiên Vi chẳng chút sợ hãi, cô còn giễu lại bà.
Bà Kim Phượng không còn gì để nói, tức giận hất vỡ cái tô trên bàn, chỉ thẳng vào mặt Thiên Vi:
- Mày được lắm!
- Xảy ra chuyện gì vậy? – Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía cầu thang.
Bà Kim Phượng thay đổi sắc mặt nhìn lên cầu thang, Thiên Vi mệt mỏi cúi người định thu dọn chiếc tô bị bể, nhưng người giúp việc đã nhanh tay chạy đến nói:
- Cô để tôi làm cho.
Một cô gái đang chầm chậm bện tay vào cầu thang, từng bước cẩn thận đi xuống. Đôi mắt của cô khá đẹp với hàng mi cong cong cùng một màu đen trong suốt lấp lánh, thế nhưng lại không thể nhìn thấy gì.
- Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Con nghe thấy tiếng mẹ và chị cãi nhau. Còn có tiếng đổ vỡ – Cô gái mò mẫm bước xuống, giọng lo lắng hỏi.
- Không có gì đâu con – Bà Kim Phượng vội vàng đi đến nắm lấy tay con gái trấn an – Con xuống đây làm gì, sao không ngủ thêm chút nữa, trời còn sớm lắm.
Thiên Vi đóng cặp táp lại, cô bước thật nhanh, ngang qua hai mẹ con họ để lên lầu thay bộ quần áo khác, bộ đồ của cô đã bị dính nước hủ tiếu rồi, không thể mặc đi làm được.
Cô con gái cảm nhận được Thiên Vi đi ngang qua mình, hơi nghiêng đầu như muốn nhìn theo bóng Thiên Vi.
- Để mẹ đưa con lên lầu – Bà Kim Phượng nắm tay con gái dịu dàng nói.
- Không cần đâu. Mẹ làm gì thì làm đi, con tự lên được.
Thiên Vi tắm rửa thay đồ xong, cô lại xách cặp táp đi làm, đi ngang qua phòng cô em gái thì nghe hai tiếng vọng ra:
- Duy Phong, là anh à?
Bước chân cô bỗng khựng lại.
“Duy Phong. Duy Phong. Duy Phong” – Bao nhiêu lâu rồi mà cái tên này vẫn khiến cho đầu óc cô hỗn loạn. Thiên Vi khẽ nhắm mắt, một tay vịn vào tường để giữ cho bản thân không quá xúc động.
Trong phòng vọng ra giọng nói đầy vui vẻ hạnh phúc của đứa em gái xa lạ:
- Khi nào anh về nước, em nhớ anh nhiều lắm.
“Ở nước ngoài sao?” – Thiên Vi khẽ lắc đầu cười. Nghĩ cũng đúng, em gái của cô trước giờ vẫn ở nước ngoài, chỉ mới về nước thời gian gần đây mà thôi, cũng chỉ ở trong nhà không đi ra ngoài, làm sao có thể quen với Duy Phong. Trên đời này cũng có biết bao nhiêu người tên Duy Phong. Nghĩ thế, Thiên Vi lấy lại tâm trạng, vẻ mặt nghiêm nghị bước xuống cầu thang tiếp tục đi làm.
Cô có tài xế xe riêng, ngày nào cũng đứng đợi cô, chở cô đến công ti làm việc hay đi tiệc tùng, giao tiếp với khách hàng. Bình thường cô đến thẳng công ti, thế nhưng hôm nay cô lại bảo tài xế chở cô chạy một vòng thật chậm rồi mới đến công ti. Mục đích của cô đương nhiên là cố kéo dài thời gian.
Khi Thiên Vi bước vào công ti, các nhân viên gật đầu chào cô nhưng bị vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của cô làm cho tháo chạy thật nhanh. Hôm nay càng đặc biệt trốn chạy nhanh hơn mọi ngày, bởi vì hôm nay công ti đã xảy ra một chuyện lớn, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp trong ngoài, chẳng ai dám ở lại để bị kéo vào cuộc chiến.
Thiên Vi nhấn nút thang máy dành riêng cho nhân sự cấp cao, lên thẳng tầng làm việc của mình. Cô nhìn thấy cô trợ lí ánh mắt lấm lét chào cô và chỉ tay vào trong văn phòng ra hiệu, Thiên Vi gật đầu rồi đẩy mạnh cửa đi vào bên trong.
Quả nhiên trong phòng cô, hai vị giám đốc bị cách chức đang đợi cô đến với vẻ mặt cực kì sốt ruột. Vừa thấy cô đến, hai người bọn họ liền đứng bật dậy.
Thiên Vi không thèm liếc mắt nhìn bọ họ lấy một cái mà tiến đến bàn làm việc của mình, nhẹ nhàng đặt cặp táp xuống sau đó ngồi xuống ghế, nhấn nút bấm số gọi cô trợ lí bên ngoài ra lệnh:
- Sau này không có lệnh của tôi, không cho phép ai tự tiện bước vào văn phòng. Nếu không xảy ra chuyện gì, cô sẽ là người chịu trách nhiệm đó.
Nói xong cô cúp máy, ý đồ dằn mặt hai người đàn ông kia đã rõ ràng, cô mới ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, tựa người vào ghế, hai tay chắp lại với nhau, vừa ung dung lại vừa lạnh nhạt hỏi:
- Sao hai người còn ở đây?
- Thiên Vi, cháu nghe cậu nói – Một người sấn tới vẻ mặt tỏ vẻ khổ sở khẩn cầu.
Thiên Vi mở to mắt nhìn ông ta đầy uy hiếp khiến ông ta nói đến đó thì im bặt. Nhưng người còn lại không có vẻ mặt như gã kia, mà nhìn cô với vẻ hầm hầm.
- Mày vào công ti này mới được hai năm thôi, còn tụi tao làm đã hai mươi năm rồi, mày có tư cách gì mà dám đuổi tụi tao ra khỏi công ti chứ hả?
- Tôi lấy quyền gì ư? – Thiên Vi cười nhạt nhìn ông ta – Quyền của một phó tổng giám đốc có được hay không? Hơn nữa, hiện giờ ba tôi giao toàn quyền công ti cho tôi, tôi tất nhiên phải quản lí thật tốt công ti rồi. Chuyện các người lợi dụng chức quyền đục khoét công ti, làm công ti bị thâm giảm ngân sách là sự thật rành rành, tôi buộc phải cách chức của hai người để công ti vươn lên tốt hơn.
- Mày gài bẫy tụi tao? – Gã đàn ông nóng tính kia thốt lên.
- Tôi gài bẫy, ha ha, sao không nói tại các ông tham lam đi. Đừng nói là chỉ có lần này, tôi có bằng chứng là các người đã đục khoét tiền của công ti làm lợi riêng cho mình từ trước đến giờ nữa kìa. Tôi nghĩ số tiền mà các người đục khoét từ trước đến giờ có thể ăn cả đời nếu không sống lãng phí. Mời hai người đi cho, đừng làm mất thời gian của tôi. Tôi còn phải giải quyết hậu quả hai người gây ra, không rảnh tiếp hai người đâu.
Người đàn ông kiên nhẫn hơn lên tiếng nói:
- Dù gì hai chúng tôi cũng là hai người có chức vị cao, cũng là cổ đông trong công ti. Nếu muốn cách chức chúng tôi, cháu cũng phải tổ chức một buổi họp rồi mới được đưa ra quyết định, không thể tùy tiện lạm dụng chức quyền như thế được. Chúng tôi sẽ không để yên đâu.
- Chẳng lẽ hai người ngốc đến mức thật sự muốn tôi tổ chức một buổi họp hay sao. Tôi vốn dĩ im lặng xử lí như thế là vì nể mặt các người làm việc đã lâu. Nếu hai người thực sự muốn tổ chức như thế, vậy thì những bằng chứng phạm tội của hai người được trưng ra, lúc đó e rằng phải nhờ đến pháp luật thôi – Thiên Vi chẳng chút e sợ trước sự uy hiếp mà nói rành mạch.
Hai người đàn ông quay mặt nhìn nhau, sắc mặt thay đổi, không biết nên đi hay nên ở lại. Thiên Vi chẳng nói thêm nữa lời, cô ngồi xuống bấm máy nói:
- Gọi bảo vệ đến đây cho tôi.
Hai người đàn ông bèn hậm hực một câu rồi bỏ đi:
- Cô giỏi lắm.
Thiên Vi thở phào nhẹ nhõm, cô lấy tay day day hai thái dương xoa dịu tinh thần rồi bắt đầu làm tiếp công việc của mình.
Ở một bệnh viện, trong phòng cấp cứu.
- Xong rồi, chuyện còn lại nhờ các bạn – Thanh Phong tháo găng tay phẫu thuật nói với các y tá trong phòng rồi vui vẻ rời đi.
Anh cởi áo, rửa sạch tay rồi đi về phòng làm việc của mình, từ xa đã thấy Thiên Vi đứng chờ ở cửa phòng, cô nhìn thấy anh liền nhoẻn miệng cười, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị cũng biến mất.
- Em đến lâu chưa? – Thanh Phong nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng khẽ hỏi.
- Hai mươi phút rồi – Thiên Vi nhìn đồng hồ rồi đáp.
- Sao không tìm chỗ nào ngồi mà đứng đây hành hạ đôi chân như thế? – Thanh Phong vừa nói vừa mở cửa cho cô vào.
Thiên Vi vừa bước vào liền đi đến ghế sô pha, chân cô đứng nãy giờ quả thật đã mỏi nhừ. Thanh Phong thấy cô như vậy thì khẽ cười, mở li rót cho cô cốc nước lạnh.
Thiên Vi uống một hơi cạn li nước lọc rồi hỏi Thanh Phong:
- Anh xong việc chưa? Em đói rồi.
- Em muốn ăn gì?
- Gì cũng được – Thiên Vi uể oải đáp – Thật ra em ngán ăn đồ bên ngoài đến tận cổ rồi, toàn dầu mỡ không. Muốn ăn gì thanh đạm một chút.
Thanh Phong nghĩ một chút liền nói:
- Chúng ta đi siêu thị rồi đến nhà anh nấu ăn, thấy thế nào?
- OK, dù sao nhà mới của anh em vẫn chưa đến, xem như hôm nay có cơ hội tham quan nhà của người đàn ông độc thân – Thiên Vi hào hứng với đề nghị của Thanh Phong. Anh chuyển ra ở riêng đã hai tuần rồi mà cô vẫn không có thời gian đến chơi.
Khi đến đây, cô đã cho tài xế ra về nên Thanh Phong chở cô bằng xe máy của anh. Thiên Vi cảm giác thoải mái khi ở sau xe Thanh Phong, từng làn gió mát lạnh trong lành thổi vào mặt cô chứ không phải là máy lạnh. Thiên Vi thoải mái dựa đầu vào lưng Thanh Phong. Bao lâu nay, anh chính là chỗ dựa cho cô trong những ngày tháng mệt mỏi và đau khổ. Ở bên anh, cô mới có thể rũ bỏ hết tất cả để sống cuộc sống của chính mình.
Chỉ đáng tiếc, cô vẫn chỉ xem anh như một người bạn mà thôi.
Nhà mới của Thanh Phong không lớn, chỉ là một căn nhà hai tầng bình thường, thế nhưng bên trong được bày trí sạch sẽ gọn gàng đúng với tác phong của anh.
Thanh Phong nhìn Thiên Vi cười cười hỏi:
- Thế nào? Nhà của người đàn ông độc thân được chứ?
- Nếu phải cho điểm thì ít nhất cũng tám điểm – Thiên Vi gật đầu cảm thán nói.
Thanh Phong bật cười rồi bảo:
- Em ở chơi, anh đi nấu cơm.
- Cần em phụ không?
- Không cần đâu. Cứ tự nhiên tham quan mọi nơi đi. Trên sân thượng anh có trồng nhiều hoa đẹp lắm. Hứng thú thì lên xem – Nói rồi Thanh Phong xách đồ xuống bếp nấu cơm.
Thiên Vi tham quan bên dưới một chút rồi bắt đầu đi lên lầu. Cô chỉ bước đến nửa chừng thì dừng lại, trái tim khẽ run rẩy.
Thanh Phong xây một kệ để đồ trưng bày trên lối đi cầu thang và trên đó anh đặt hai chiếc huy chương vàng, Thiên Vi nhận ra hai chiếc huy chương đó. Đó là huy chương của người đoạt giải nhất cuộc thi học sinh giỏi, một cái của Duy Phong, một cái của Thanh Phong.
Kí ức xa xưa lại hiện về trong tâm trí của cô.
Thanh Phong gọi điện mãi cho Thiên Vi mà không được, có chút thất vọng vì không thể gặp được cô. Thế nhưng bầu trời vừa mưa xong, đường trơn trợt, người đi lại cũng khá vất vả, Thanh Phong lại chuyển sang lo lắng không biết Thiên Vi có gặp chuyện gì không.
Nhìn đồng hồ đeo tay, Thanh Phong thấy đã sắp đến giờ rồi, không thể nấn ná thêm được nữa, nếu không thì sẽ không kịp xe. Cậu buồn bã quay đầu cố gắng chờ thêm vài giây, sau đó cũng lên xe phóng đi.
Thanh Phong đạp xe vào một bãi đỗ, rồi dự định đi bộ ra chỗ xe tập trung, không ngờ vừa đi được một chút đã thấy một đám đông đang bao quanh một nam sinh cao ráo, bận trang phục khá giống đồng phục trường cậu. Thanh Phong nhíu mày cố nhìn rõ thì thấy người đó là Duy Phong. Thanh Phong có chút kinh ngạc vội vàng bước đến gần.
- Thằng chó, xem hôm nay mày còn chạy được nữa không? – Một gã đầu đinh, mặt mày vẹo vọ khó coi chỉ tay vào mặt Duy Phong cười nhạo.
- Ờ, tao là thằng chó. Chúng ta là đồng loại, ha ha – Duy Phong cười nhạt nhìn gã đó chế nhạo.
- Mày hết lần này đến lần khác xen vào chuyện của tụi tao, hôm nay tao không trị mày, mặt mũi còn để ở đâu nữa. Để tao xem lát mày còn cười được nữa không.
- Tụi bay đi ức hiếp mấy bạn nữ, tất nhiên tao không thể ngó lơ rồi, giờ cho dù tụi bay ỷ đông hiếp yếu, nhưng tao cũng không sợ đâu. Muốn chơi, tao chơi với tụi bay – Duy Phong chẳng chút e sợ đáp liền, nhưng cũng biết hôm nay mình phải đi thi nên không thể để bản thân có chuyện gì được – Tụi bây có bản lĩnh thì đấu tay đôi với tao nè.
Thằng đầu đinh nhìn Duy Phong cười cười đầy gian xảo bảo:
- Ông đây không rảnh để đánh tay đôi với mày. Tụi bay lên đi.
Duy Phong hơi rụt người lại về sau mấy bước, kéo chiếc túi của mình ra sau lưng, nhìn bọn chúng thủ thế. Bọn chúng có năm thằng tất cả, một chọi ba thì cậu có thể, nhưng một chọi năm thì cậu không dám tin mình có thể thoát. Bọn chúng còn cố ý chặn đường không cho cậu qua.
Sau vài giây, cả đám bắt đầu lao vào đánh Duy Phong. Duy Phong vất vả vừa tránh né, vừa đánh trả. Cậu rất sợ bộ quần áo của mình bị bẩn thì rất khó để vào phòng thi vì vi phạm tác phong. Mà trời vừa đổ mưa, hẻm nhỏ nên dưới đất toàn vũng nước. Bọn chúng lại hăng hái đánh đấm, chẳng màng đến dơ bẩn, chỉ cần dính một cú đá, chắc chắn đồng phục sẽ lấm lem ngay.
Vì vậy mà Duy Phong bình thường đánh đấm tốt, nay lại chịu bị đấm vì mải lo né tránh đôi chân chúng chạm vào người mình. Người đông thế mạnh, cuối cùng Duy Phong cũng bị chúng đốn giò, đá mạnh vào một bên chân rồi ngã phịch xuống đất.
Duy Phong cảm thấy chân của mình đau điếng, cậu khẽ kêu lên, co chân giữ lấy. Một gã thấy cậu ngã, thừa cơ lao đến giơ chân định giậm mạnh vào người cậu, thế nhưng chân tên đó chưa kịp chạm vào Duy Phong, đã lãnh chọn một cú đá. Tiếp đó là gã kế bên cũng ngã xuống.
Tất cả đều kinh ngạc quay lại nhìn kẻ phá đám. Thanh Phong quăng mạnh cặp xuống, đưa tay đỡ Duy Phong đứng dậy, lo lắng hỏi:
- Không sao chứ?
- Không sao.
Duy Phong gắng gượng đứng dậy, cái chân hơi nhói đau, nhưng cậu nghiến răng chịu đựng. Cả hai cùng lúc quay đầu nhìn lại năm gã giang hồ, ánh mắt đầy khí thế.
- Đánh được chứ? – Thanh Phong khẽ hỏi Duy Phong.
- Hợp tác nào – Duy Phong bật cười gật đầu đáp.
Đó là lần đầu tiên cả hai hợp tác với nhau, Thanh Phong không giỏi đánh nhau như Duy Phong, nhưng cậu có lợi thế chiều cao và sức khỏe, việc luôn thường xuyên tập thể thao giờ đây lại là một lợi thế của cậu. Hơn nữa, nhờ chịu khó học hỏi từ bố, Thanh Phong hiểu biết được ưu nhược điểm trên cơ thể con người, đánh vào những vị trí đó, rõ ràng là khiến bọn chúng đau gấp bội phần.
Cuối cùng cũng có thể đánh bọn chúng một trận, năm tên mặt tăm mày tối tức giận bỏ đi. Cả hai tuy đánh thắng, nhưng cả người thương tích cũng không ít, thở hổn hển nhìn nhau nhoẻn miệng cười.
Thanh Phong sực nhớ ra cuộc thi, cậu nhìn đồng hét lên:
- Không xong rồi. Chúng ta trễ rồi. Mau đi thôi.
Nói xong Thanh Phong chạy đến nhặt cặp rồi cắm đầu cắm cổ chạy đi. Duy Phong cũng muốn chạy, nhưng đánh một hồi, giờ mới thấy cái chân đau nhức không chịu nổi, cậu cất chân chạy mà đau đớn tận tim gan. Bước chân khó nhọc đuổi theo Thanh Phong.
Thanh Phong đang chạy, bỗng cảm thấy có gì đó, cậu quay đầu nhìn lại, thấy Duy Phong còn ở tít đằng sau. Thanh Phong nhìn thấy Duy Phong cà nhắc miễn cưỡng chạy theo cậu thì quay trở lại hỏi:
- Sao rồi? Có phải lúc nãy bị đốn giò, chân bị đau rồi không? Mình dìu đi.
Duy Phong nhìn đồng hồ, hít một hơi rồi quyết định nói:
- Mình đi không nổi rồi. Bạn đi trước đi.
- Không được. Mình sao có thể bỏ mặc bạn ở đây.
Duy Phong nghe Thanh Phong nói như vậy, cậu đứng thẳng lên, nhìn thẳng Thanh Phong.
- Nghe mình nói đi. Bây giờ trễ rồi. Xe sẽ không chờ chúng ta đến đâu, nếu chúng ta đến trễ, xe chắc chắn sẽ chạy. Một mình bạn có thể đuổi kịp xe, còn nếu đi với mình, cả hai chúng ta đều trễ. Một người bỏ thi còn hơn hai người bỏ thi. Hơn nữa, quần áo mình dính đầy bùn đất thế này rồi, vào phòng thi chưa chắc được. Bạn mặc áo khoác thế này, áo trong không bị ảnh hưởng gì nhiều, có thể vào phòng thi.
Thanh Phong lưỡng lự.
- Đi đi. Vì Thiên Vi, vì mình, bạn phải lấy được giải nhất. Xem như là thi cả luôn phần mình, có được không?
Thanh Phong nhìn Duy Phong cuối cùng quyết định, cậu không chần chừ nữa mà cố sức chạy đến chỗ đậu xe.
Duy Phong nhìn theo bóng Thanh Phong, cậu dựa lưng vào tường một nhà gần đó, mắt khẽ nhắm lại, tay đập liên hồi vào tường đầy bất lực.
Duy Phong nghĩ đến vẻ mặt rạng rỡ đầy hi vọng của Thiên Vi, trái tim bỗng thắt lại, đau xót, day dứt. Cậu tức giận với chính mình, vò đầu bứt tai không biết bản thân phải nói thế nào với Thiên Vi, bởi cậu đã phụ sự kì vọng của cô. Cô còn cất công đem bánh đến cho cậu để động viên, thế mà…
Duy Phong tức giận đưa tay vừa đấm vừa đá bức tường sau lưng mình, vừa tức giận bọn khốn kia đã cản đường cậu đi thi, vừa giận chính bản thân mình, giá như lúc đó cậu đừng tỏ vẻ anh hùng cứu cô bé kia thì giờ đây đâu có gây thù chuốc oán đến bọn chúng kia chứ. Duy Phong đánh một hồi, cảm thấy cái chân bị thương đau đến mức tê dại mới dừng lại thở dốc.
Duy Phong thở dài lê cái chân đau cà nhắc bước đi.
Cậu đạp xe đến trước nhà Thiên Vi, đứng bên hàng rào nhà cô tự hỏi giờ cô đang làm gì. Đang ở nhà hay đứng cùng bạn bè cổ vũ cho các bạn đi thi? Có lẽ Thanh Phong đã lên kịp xe và nhận được lời chúc của Thiên Vi rồi, bởi vì không thấy cậu ta quay lại.
Duy Phong khẽ cười buồn, so với Thanh Phong, cậu chẳng có chút gì xứng với Thiên Vi cả. Điều duy nhất để cậu tự cho rằng mình xứng với cô là đạt được thành tích học sinh giỏi lần này, thế mà… Cảm giác vừa buồn vừa đau khiến cậu thổn thức không ngừng. Cười nhạt một cái rồi lên xe rời đi trong đau buồn và luyến tiếc.
Duy Phong không biết mình đi đâu, cậu không dám về nhà, bởi vì ở nhà cũng có người đã đặt kì vọng vào cậu rất nhiều. Hôm nay ba cậu còn đặc biệt xin đổi ca trực, chỉ để ở nhà nấu cho cậu một bữa cơm ngon chúc cậu thi tốt. Vậy mà…
Cậu không đủ dũng cảm để đối mặt với ba mình cũng như Thiên Vi.
Duy Phong đạp xe chạy đi trong vô thức, cậu chỉ muốn tìm một nơi thật yên tĩnh để trốn tránh mà thôi. Cậu chạy đến một bờ sông, chỗ này vắng người lại rộng rãi, thường được bọn trẻ các cậu chọn làm nơi đá banh. Cậu chỉ muốn hét to trút hết bực tức ra ngoài.
Duy Phong bỗng nhìn thấy một cái bóng nhỏ nhắn đứng im lặng bên bờ sông. Dáng đứng bất động như một pho tượng, trông kĩ thì giống như Thiên Vi.
Duy Phong giật mình khựng xe lại, cậu nheo nheo mắt lại nhìn cho rõ hơn. Tuy bóng lưng bị sương làm mờ nhạt, thế nhưng Duy Phong không thể nhầm lẫn được. Trong lòng Duy Phong chợt cảm thấy có điều gì đó mơ hồ, cậu vội vứt xe chạy cà nhắc về phía đó.
Thiên Vi đứng lặng bên bờ sông, cô đứng im thật lâu, lặng lẽ nhìn bản thân mình phản chiếu một cách mập mờ dưới mặt nước. Một gương mặt thê lương hơn bao giờ hết.
Mẹ cô đã hôn mê, không biết đến bao giờ tỉnh lại, tia sáng cuối cùng của cô không biết bao giờ xuất hiện nữa. Cô tự hỏi, con người khi chết rồi sẽ ra sao? Có người nói khi chết sẽ được đầu thai kiếp khác, có người bảo sẽ lên thiên đàng, cũng có người bảo phải xuống địa ngục. Nhưng mà với người như cô, tự tìm đến cái chết, người ta bảo rằng sẽ thành cô hồn dã quỷ không được đầu thai, không được lên thiên đàng, cũng không được xuống địa ngục, mãi mãi là một âm hồn trôi nổi giữa thế gian này.
Thế nhưng khi con người chết rồi, những đau buồn ở trần thế sẽ biến mất, chính vì không còn gì nữa nên mới có thể bay đi bay lại nhẹ nhàng.
Từng thấy người ta chết đuối, nhưng cô không biết cảm giác chết đuối ra sao. Thiên Vi ngửa cổ về sau, mặt ngẩng lên trời, hít một ngụm không khí dưới bầu trời này lần cuối cùng. Sau này, sẽ không còn được nhìn thấy nữa.
Thiên Vi thở ra rồi khẽ cười, cô sắp đón nhận một thế giới xa lạ. Bước một bước chân về phía trước, Thiên Vi lại bước thêm một bước nữa, bước chân này chính là bước chân tự do nhất bởi vì bên dưới không hề có điểm tựa, chỉ có sự chơi vơi mà thôi.
Ngay khi Thiên Vi cảm thấy mình đang rơi hẫng thì một bàn tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô từ phía sau kéo giật lại, giống như mất thăng bằng lảo đảo về phía sau, rồi ngã phịch xuống đất.
Chân đau của Duy Phong vì cố gắng chạy, đã vượt quá mức chịu đựng, lại không có sức trụ cho hai người cuối cùng ngã xuống, Duy Phong rên lên đau đớn.
Thiên Vi giật mình bởi giọng rên khe khẽ quen thuộc đó, cô mở mắt ngồi bật dậy, quay lại nhìn người vừa kéo mình khỏi tay tử thần, rồi ngạc nhiên tột độ:
- Duy Phong.
Cô nhìn vẻ mặt đau không còn giọt máu, nói không nên lời của Duy Phong thì hoảng hốt hỏi:
- Bạn sao vậy? Bị đau chỗ nào?
Duy Phong cố gượng đau nói, vì sợ Thiên Vi hiểu lầm mà tự trách bản thân:
- Chân của mình bị đau.
Thiên Vi nghe vậy vội nhìn xuống, cô khẽ kéo giày của Duy Phong ra, tháo đôi vớ chân, để lộ một ống chân sưng vù đỏ ửng. Thiên Vi hoảng hốt đến mức bịt kín miệng lại.
- Sao lại thế này?
Cô quên mất nỗi buồn của bản thân, cô vội vàng đỡ Duy Phong ngồi dậy, lấy tay mình lau đi mồ hôi đang rịn ở trán Duy Phong. Duy Phong ngồi dậy, cậu duỗi thẳng chân, cố để chân giảm đi cơn đau. Cậu quay sang Thiên Vi trấn an:
- Đừng lo, một chút sẽ hết đau thôi.
- Sao chân bạn lại như vậy, rõ ràng tối hôm qua đâu có chuyện gì. Đã xảy ra chuyện gì rồi, chẳng phải hôm nay đi thi hay sao? Sao giờ Phong còn ở đây?
Duy Phong nghe nhắc thì cụp mắt buồn bã, cậu không dám đối mặt với Thiên Vi, đáng tiếc việc đối mặt vẫn phải xảy ra mà lại còn xảy ra sớm vô cùng như thế. Nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ chuyện của mình mà hỏi Thiên Vi:
- Đừng lo cho mình, hãy trả lời mình, lúc nãy bạn định làm gì vậy? Giống như là muốn tự tử vậy đó, nếu mình không ngăn lại kịp thì xảy ra chuyện rồi – Im lặng một lúc Duy Phong lại nói tiếp – Chuyện gì đã xảy ra vậy, kể cho mình nghe đi. Bạn đừng giấu trong lòng rồi đi làm những chuyện ngu ngốc như thế, nếu bạn xảy ra chuyện gì mình sẽ rất đau lòng.
Thiên Vi hơi sững người trước lời thú nhận của Duy Phong, cậu sẽ vì cô mà đau lòng ư?
Có người vì cô mà đau lòng, nước mắt từ đâu lại chảy xuống gương mặt Thiên Vi. Duy Phong lặng lẽ đưa tay lau:
- Đừng khóc. Bạn không muốn nói thì đừng nói, chỉ cần bạn không khóc nữa, mình rút lại câu hỏi của mình.
Thiên Vi hít một hơi, cô cố gắng không khóc, khe khẽ bảo:
- Cám ơn Phong. Mình ổn rồi, mình sẽ không làm điều gì dại dột nữa đâu.
Duy Phong nghe cô nói thế, khẽ thở phào rồi nắm chặt tay Thiên Vi, ánh mắt cậu nhìn Thiên Vi một cách ấm áp, khiến trái tim đau đớn của Thiên Vi như được xoa dịu, vết thương trong lòng cũng tạm thời lắng xuống vào khoảnh khắc này.
- Mình không ép Vi nói ra. Thế nhưng câu hỏi này mình vẫn mang trong lòng, bởi vì mình rất lo lắng cho Vi. Mình hi vọng Vi có thể tâm sự với mình. Bởi vì…
Duy Phong nắm tay Thiên Vi kéo về phía ngực cậu, để tay Thiên Vi lên ngực trái của cậu.
- Bởi vì Vi luôn ngự trị ở đây. Nó vì bạn mà đập. Nếu như bạn có xảy ra chuyện gì, nó cũng sẽ ngừng đập theo.
Tay Thiên Vi đặt trên ngực trái Duy Phong, cô có thể cảm nhận được nhịp đập khác lạ của nó. Từng nhịp đập đánh vào từng ngón tay rồi chạy thẳng vào tim cô, khiến tim cô cũng đập không ngừng.
Tình yêu không cần phải nói ra ba tiếng “Anh yêu em” thì mới coi là tình yêu, chỉ cần hành động và ánh mắt cũng đủ thể hiện rõ ràng và còn chân thật gấp ngàn lần so với việc nói ra câu: “Anh yêu em”.
Thiên Vi cũng không biết vì sao bản thân mình lại như thế, có lẽ là làm theo trái tim mách bảo, bản năng rung động trỗi dậy. Khi cô ý thức được thì môi cô đã chạm vào đôi môi của Duy Phong. Môi Duy Phong không mềm mại nhưng ấm áp vô cùng. Đó là một nụ hôn, mang cả sự rung động của hai trái tim.
Nó không giống nụ hôn ở má của Thanh Phong, cũng không giống nụ hôn bất ngờ của Duy Phong lúc trước, nó chạm nhẹ thế nhưng lại không rời đi được, chỉ có khao khát không ngừng tăng mà thôi.
Cho đến khi cảm thấy gương mặt của mình nóng bừng bừng, Thiên Vi mới ý thức được việc xấu hổ mà mình làm, cô vội vàng đứng bật dậy, ấp úng quay mặt đi:
- Mình… mình…
Duy Phong khẽ bặm môi, nơi còn lưu lại hương vị của Thiên Vi, lòng thấy hạnh phúc trào dâng. Trước sự xấu hổ của Thiên Vi, cậu thấy rất đáng yêu, dù chân vẫn còn đau, nhưng Duy Phong vẫn đứng bật dậy, bước đến nắm lấy tay Thiên Vi, xoay người cô lại để mặt cô đối diện với mặt cậu, Duy Phong khẽ nói:
- Thật ra, mình định thi xong mới nói lời này với Vi, nhưng xem ra, hôm nay mình nhất định phải nói rồi.
Thiên Vi đầu óc mơ hồ, cô cứ cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào Duy Phong, nụ hôn này nói thế nào thì cũng là do cô chủ động. Lời Duy Phong nói, cô nghe mơ hồ không rõ ràng.
- Phong thích Vi.
Trời đất như đảo lộn sau câu nói của Duy Phong, tai Thiên Vi không hiểu vì sao lại có thể nghe rất rõ ràng ba từ này. Dù biết rằng Duy Phong có thể là thích mình, nhưng ba từ “Phong thích Vi” lại trực tiếp từ miệng Duy Phong khiến tim cô như có tiếng chuông vang lên không ngừng, cô ngẩng đầu chầm chậm nhìn Duy Phong.
- Phong biết mình hoàn toàn không xứng với Vi. Vốn dĩ mình còn định rằng chỉ cần mình đoạt được giải nhất trong kì thi học sinh giỏi lần này thì có thể ngẩng cao đầu mà nói thích Vi. Thế nhưng mình lại đến trễ và bỏ lỡ buổi thi, mình không có tư cách nói thích Vi, nhưng mà…
- Vi cũng thích Phong – Thiên Vi không ngờ Duy Phong lại nghĩ rằng cậu ấy không xứng với cô, cho nên cô quyết định đáp lại để xóa bỏ mặc cảm kia.
- Thật sao? – Duy Phong mừng rỡ, ánh sáng phát ra từ đôi mắt đen thăm thẳm khiến người ta như chìm vào trong đó.
Thiên Vi không đáp mà gật đầu. Duy Phong ôm lấy cô thật chặt. Nếu nói người không xứng đáng thì người đó phải là cô mới đúng. Cô cắn mạnh môi của mình, đến khi cảm nhận đôi môi tê dại, cô mới khàn giọng nói trong đau đớn:
- Nếu như có một ngày Phong phát hiện Vi hoàn toàn không xứng với Phong, Phong có còn thích Vi nữa không?
Duy Phong nghe giọng nói run run như kiềm chế của Thiên Vi, cậu khẽ buông Thiên Vi ra, nắm lấy hai tay Thiên Vi, ánh mắt nhìn sâu vào gương mặt cô:
- Phong thích Vi chỉ vì Vi chính là Vi. Không phải là vì điều gì khác.
- Nếu như Vi không còn là chính mình thì sao? – Thiên Vi vội lên tiếng.
- Không có nếu như – Duy Phong ngăn cô lại, lần nữa kéo tay Thiên Vi chạm vào trái tim mình – Ngay từ khi nhìn thấy Vi thì Vi đã nằm sâu ở nơi này rồi. Trái tim của con người chỉ có một không thể thay đổi, khi đã thay đổi thì Phong cũng không còn là Phong nữa. Cho nên Phong mãi thích Vi, chỉ khi nào tim ngừng đập, khi đó Phong mới thôi thích Vi.
Thiên Vi cảm động rơi nước mắt, cô nhào đến ôm chầm lấy Duy Phong. Thời khắc rung động nhất của đời người, ý nghĩ muốn chết đã hoàn toàn tan biến. Dù bị tổn thương sâu sắc, thế nhưng cô không thể làm điều gì ngốc nghếch được, bởi vì có người còn đau hơn cô.
Sau khi Duy Phong kể lại mọi chuyện, lí do vì sao mình không đi thi được, hai người quyết định ở bên cạnh nhau cho đến tối, cùng xua đi nỗi buồn của cả hai.
Chẳng đi đâu hết, chỉ ngồi tựa vào bên nhau. Chỉ thế thôi, cũng là hạnh phúc.
Thanh Phong nấu ăn xong thì đi ra ngoài tìm Thiên Vi, thế nhưng không thấy cô ở bên ngoài, anh khẽ cười rồi bước nhanh lên lầu gọi cô xuống ăn cơm. Vừa đi đến lưng chừng cầu thang đã thấy Thiên Vi ngồi bệt ở đó, lưng dựa tường, hai tay để trên đầu gối, đầu gục lên tay, mái tóc cũng xòa xuống che phủ khuôn mặt, cả người run nhẹ. Thanh Phong liếc nhìn hai tấm huy chương đặt trên đó, anh hiểu ngay lí do, khẽ siết tay tự trách bản thân. Sau đó thở dài bước đến ngồi bên cạnh Thiên Vi.
Anh khẽ choàng tay kéo cô ngã vào vai anh, tay vỗ về vai cô.
- Anh xin lỗi, đáng lí anh nên bỏ hết những thứ thuộc về cậu ấy.
- Không sao – Thiên Vi được Thanh Phong vỗ về, giây phút xúc động đến đau lòng liền nguôi ngoai, cô ngồi thẳng lưng lên, đưa tay lau hai dòng nước mắt rơi nhòe trên mặt. Hai tay xoa xoa mặt – Chỉ là cảm xúc nhất thời thôi. Những chuyện trước đây, em đã quên hết rồi.
Nói xong cô đứng dậy, hít sâu một cái rồi quay lại nhìn Thanh Phong mỉm cười hỏi:
- Anh đã nấu cơm xong chưa đó? Em đói bụng quá rồi.
Nói rồi cô nắm tay Thanh Phong lôi anh đứng dậy, kéo anh đi nhanh xuống bếp. Thanh Phong khẽ cười hiền từ, chậm rãi bước theo cô xuống.
- Woa… – Thiên Vi bước xuống nhìn bàn thức ăn đầy màu sắc lẫn hương vị không khỏi trầm trồ – Thanh Phong, anh không những giỏi cầm dao mổ mà còn giỏi cầm dao nấu bếp nữa.
- Biết sao được, hai năm du học, anh phải tự lo lấy cuộc sống cho bản thân mà. Anh không quen ăn món ăn bên Pháp chút nào, cái gì mà món ngon như gan ngỗng, anh chẳng thích ăn, cho nên đành “muốn ăn thì lăn vào bếp” – Thanh Phong cười cười đáp lời khen của cô, anh kéo ghế lịch thiệp mời cô ngồi vào giống như một quý ông người Pháp khiến Thiên Vi bật cười nhẹ nhàng tỏ vẻ đúng chất một quý cô ngồi xuống ghế của Thanh Phong. Thanh Phong sau khi chỉnh ghế cho Thiên Vi liền mời mọc – Rồi, mời quý cô đánh giá giùm cho tài nghệ của của tôi đáng được mấy điểm.
Thiên Vi bèn cầm đũa lên gắp thử một món ăn đưa lên miệng, chậm rãi thưởng thức. Cô không bình luận gì, lại gắp tiếp một món ăn cho vào miệng tiếp tục nhai, sau đó nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt trông đợi của Thanh Phong, làm mặt nghiêm, bỏ đũa xuống chất vấn:
- Anh nói thật đi, có phải nhân lúc em đi lên lầu, đã gọi thức ăn bên ngoài hay không?
Thanh Phong nghe cô nói xong thì bật cười hỏi lại:
- Em nghĩ sao?
- Em nghĩ là tất cả đều là… – Thiên Vi có vẻ lưỡng lự – Tất cả đều do anh nấu. Bởi vì trên mặt anh còn dính chút mỡ kìa.
Thanh Phong nghe Thiên Vi nói thế, bèn đưa tay lên lau mặt, muốn xóa đi vết dầu do anh sơ ý làm dính lên, nhưng càng bôi càng lem ra. Thiên Vi phì cười, bèn rút khăn giấy trên bàn, đưa tay lau giúp Thanh Phong.
Động tác đơn giản này lại khiến đầu óc cô xuất hiện một hình ảnh đã từng xảy ra, thế nhưng người được cô lau mặt cho là Duy Phong chứ không phải Thanh Phong. Hình ảnh xẹt qua rất nhanh thế nhưng tâm trí Thiên Vi lại bị chi phối rất mạnh, tay cô bất động dừng trên mặt Thanh Phong, gương mặt Thanh Phong bỗng chốc biến thành gương mặt của Duy Phong. Ánh mắt Thiên Vi vì thế mà nhìn Thanh Phong một cách dịu dàng, âu yếm yêu thương.
Thanh Phong không hề biết cảm xúc trong lòng Thiên Vi, giây phút tay cô bất động dừng trên gương mặt anh, anh cảm giác một sự rung động mạnh trong trái tim mình, ánh mắt anh nhìn thẳng ánh mắt của Thiên Vi, bị ánh mắt của cô kích động, muốn hôn lên môi cô cho thỏa khao khát cháy bỏng trong trái tim kìm nén bao lâu nay. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay Thiên Vi, gương mặt khẽ nhích dần đến gương mặt cô, đôi môi nhanh chóng chạm vào bờ môi mịn màng và ngọt ngào của cô.
Khi Thanh Phong đưa Thiên Vi về nhà, cảm giác ngượng ngùng giữa hai người vẫn còn nguyên vẹn. Thiên Vi xuống xe, cô cúi đầu không nhìn Thanh Phong mà chào tạm biệt:
- Em vào nhà đây, anh về cẩn thận nha.
- Anh biết rồi – Thanh Phong khàn giọng đáp, có vẻ như muốn nói nhiều hơn nhưng lại thôi.
Thiên Vi quay đầu đi vào nhà, khi cô nhấn nút mở chuông thì Thanh Phong đã từ sau ôm lấy cô, môi anh khẽ khàng bên tai cô nói:
- Cho anh cơ hội, có được không?
Thân thể Thiên Vi bất động thật lâu, cuối cùng cô cắn nhẹ môi xoay người nhìn anh thật lâu rồi khẽ gật đầu.
- Thật sao?! – Thanh Phong mừng rỡ reo lên, nhìn cô như không tin.
Thiên Vi lần nữa gật đầu, khẽ đáp:
- Là thật.
Thanh Phong bèn ôm lấy cô, để trán cô tựa vào vai anh, tay anh vuốt mái tóc của Thiên Vi:
- Anh biết em vẫn còn vương nặng tình cảm xưa, nhưng anh không ngại, anh nhất định ở bên cạnh chờ đợi một ngày em quên được những tình cảm kia. Anh nhất định đem lại hạnh phúc cho em.
Thiên Vi khẽ nhắm mắt, cô cũng muốn bản thân có thể quên đi những đau khổ năm xưa.
Tiếng bước chân người đi ra phá vỡ khoảnh khắc riêng tư giữa hai người, Thanh Phong khẽ đẩy cô ra, nhìn cô âu yếm nói:
- Anh về đây, em vào nhà và ngủ ngon nhé.
- Anh cũng vậy nha.
Thanh Phong lên xe, rồi chạy đi cùng lúc cổng nhà cô mở ra. Người mở cửa là em gái của cô.
- Chị, chị về rồi.
Thiên Vi không đáp, cô lặng lẽ thay Phương Đình đóng chặt cửa rồi bước vào trong. Phương Đình liền quơ quàng níu giữ tay áo cô gọi lại:
- Chị ơi, em có chuyện này…
Thiên Vi cau mày hất tay Phương Đình ra khỏi tay mình, không để Phương Đình kịp nói hết:
- Buông tay tôi ra.
Phương Đình vừa hé môi định lên tiếng thì từ trong nhà vang lên giọng nói:
- Phương Đình, mặc kệ cô ta đi. Đi vào nhà đi con, để xem cô ta đắc ý được bao lâu. Ngày mai thì cô ta sẽ không còn kiêu ngạo được nữa đâu.
Thiên Vi nhíu mày nhìn người vợ cả của ba mình, nhìn vẻ mặt đắc ý của bà ta, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Thế nhưng cô chẳng có chút biểu hiện gì, bước ngang qua bà ta đi vào trong nhà.
Người giúp việc thấy cô đi vào, sắc mặt áy náy nói với cô:
- Cô hai, hôm nay bà chủ không cho tôi nấu cơm phần cô hai, cho nên…
- Tôi ăn bên ngoài rồi.
Cô lạnh lùng buông một câu rồi đi nhanh về phòng mình. Cô thả người xuống giường đầy mệt mỏi, không biết chuyện gì chờ đợi mình vào ngày mai.