← Quay lại trang sách

Chương 4

Tôi trở lại Judy Fashions vào một sáng thứ Hai của tháng Sáu. Tuy vắng mặt một thời gian nhưng tất cả mọi việc xảy ra trong JF tôi đều được chị Châu kể lại tường tận. Sau khi có kết quả điều tra vài người đã bị đuổi. Chị Châu chỉ nghe tin đồn chứ không biết chính xác vì vấn đề này chỉ được xử lý nội bộ mà không thông báo cho cả hãng. Theo lời chị thì những người đó chúng tôi không quen. Tôi thắc mắc không biết ai ghét tôi như vậy và chị Châu cũng không biết gì hơn để trả lời cho tôi.

Buổi sáng tôi vào văn phòng gặp Marvin. Tôi cảm nhận được ông ta rất vui với sự trở về của tôi qua cái xiết tay thật chặt. Marvin nói tóm tắt mọi việc đã giải quyết xong xuôi, từ nay tôi có thể yên tâm làm việc. Nghĩ là nên xếp những việc không vui vào quá khứ nên tôi cũng không hỏi Marvin chi tiết làm gì. Tôi chờ nghe Marvin sắp xếp chương trình sắp tới. Như Marvin đã nói trước khi cho tôi nghỉ phép, việc đầu tiên của tôi bây giờ là tổ chức lại tổ làm việc của mình.

Tội nghiệp chị Châu, trong thời gian tôi vắng mặt chị không chính thức gia nhập vào tổ nào khác hết mà chỉ giữ vai trò thay thế chạy vòng vòng nay tổ này mai tổ khác để chờ tôi trở về. Sylvie vẫn chưa bình phục. Ba người cộng sự còn lại đã được Carl xin với Marvin điều động về tổ của anh ta để thay thế ba người lớn tuổi đã về hưu. Riêng phần Kim Sa thì sáng nay tôi vừa vào đến đã qua hỏi thăm và nói cũng chưa chính thức gia nhập tổ nào hết và vẫn muốn tiếp tục làm việc ở tổ của tôi. Tôi hỏi ý chị Châu, chị nói tuy không tin tưởng Kim Sa lắm nhưng tổ mình đang không có người. Nhận lại Kim Sa vẫn hơn là tìm người khác không biết có giỏi không.

Buổi chiều Marvin gọi vào văn phòng và hỏi tôi việc sắp xếp tổ mới tới đâu rồi. Tôi nói chỉ mới có ba người thôi. Marvin hơi ngần ngừ hỏi tôi có ngại nhận vào những người trẻ chưa có kinh nghiệm hay không. Tôi suy nghĩ một chút và đồng ý. Biết rằng hướng dẫn những người mới phải cần thời gian và kiên nhẫn nhưng nhớ lại lúc mình vừa ra trường đã vất vả như thế nào nên tôi không đành lòng từ chối. Marvin nhìn tôi bằng ánh mắt thân thiện. Ông ta nói khi tôi từ giã:

-Cô thật có lòng...

Phải vài tuần nữa thì những dự án cho Holiday và mùa Đông mới sắp xếp xong nên tạm thời Marvin giao cho chúng tôi những dự án nhỏ không quan trọng lắm. Marvin nói cũng là dịp tốt để tôi có thì giờ hướng dẫn Nicole, Victor và Francis, ba người trẻ tuổi đầy nhiệt tình nhưng chưa có kinh nghiệm, làm quen với công việc và sẵn sàng bắt tay vào những dự án lớn trong thời gian sắp tới. Cũng may những người trẻ tuổi này chịu khó học hỏi nên tôi không đến nỗi gặp nhiều khó khăn lắm.

Có một ngày Kim Sa úp mở nói với tôi là muốn giới thiệu với tôi một người bạn. Tôi nghe nhưng không có ý kiến. Thật lòng mà nói, cái linh cảm không tốt đối với Kim Sa vẫn còn trong lòng cho nên tôi rất thận trọng khi tiếp xúc với Kim Sa. Ngoài chuyện công tôi không bao giờ chủ động hỏi hay nói về những chuyện khác, nhất là chuyện đời tư. Bởi vậy làm việc với Kim Sa đã lâu rồi mà tôi chỉ biết đại khái là cô nàng còn độc thân và giao thiệp rất rộng. Điều này tôi biết được cũng là nhờ chị Châu nói cho tôi nghe. Chị nói hình như Kim Sa quen với tất cả những người Việt Nam làm trong JF. Có lẽ thấy tôi không hứng thú lắm nên sau đó Kim Sa không hề nhắc thêm lần nữa chuyện giới thiệu với tôi và tôi cũng quên bẵng đi mất.

Một buổi trưa, tôi rời khỏi văn phòng của Marvin với một xấp hồ sơ trong tay. Vừa đi tôi vừa suy nghĩ đến những sửa đổi mà Marvin đề nghị trong mấy cái mẫu của tổ tôi mới thiết kế ra. Trong đầu lóe lên vài ý tưởng hay nên tôi đi vội vàng về chỗ của mình để ghi lại sợ sẽ quên mất thì lúc quẹo qua một lối đi trên hành lang tôi va mạnh vào một người. Xấp hồ sơ trên tay tôi rơi xuống đất. Tôi biết là lỗi của mình đã không cẩn thận nên miệng nói sorry và vội cúi xuống để nhặt lại mấy tờ giấy rơi đầy trên mặt đất. Tôi nhìn thấy người kia cũng đang cúi xuống để nhặt phụ tôi. Khi đã gom lại đầy đủ giấy tờ tôi ngước lên định nói cám ơn thì bắt gặp một gương mặt Á đông đang nhìn mình chăm chú. Anh ta khoảng ngoài ba mươi tuổi, dáng cao gầy với mái tóc bồng rũ xuống che nửa vầng trán rộng trông rất nghệ sĩ. Gương mặt này hình như tôi chưa gặp bao giờ. Chắc không phải là người Việt đâu. Tôi bối rối lưỡng lự vài giây rồi nói bằng tiếng Pháp:

-Xin lỗi... tôi đi hơi vội nên không nhìn thấy anh...

Anh chàng mỉm cười. Nụ cười tươi trên gương mặt vuông cương nghị cộng thêm chiếc mũi thẳng và ánh mắt sáng tạo nên một vẻ đẹp khoẻ mạnh đầy nam tính. Tôi đang mắng thầm mình sao vô duyên quan sát người ta kỹ vậy thì chợt giật mình khi nghe anh ta nói bằng tiếng Việt:

-Không sao... có lẽ tại tôi cũng đi hơi nhanh...

Tôi ngạc nhiên mở to mắt:

- Vậy mà tôi còn tưởng anh không phải người Việt...

Anh chàng hóm hỉnh:

-Bộ... nhìn tôi không giống người Việt sao?

Rồi không chờ tôi trả lời anh chàng tự giới thiệu:

-Tôi tên Tiến làm trên lầu năm...

Tôi à nhỏ:

-... thì ra anh làm bên marketing, hèn gì tôi chưa bao giờ gặp anh. Tôi là Vân, thuộc bộ thiết kế...

Tiến ngập ngừng:

- Thật ra... tôi biết danh cô lâu rồi, chỉ là... đến hôm nay mới có dịp làm quen...

Tôi hơi bối rối, có lẽ anh chàng này quen với nhóm người Việt làm chung ở bộ thiết kế nên mới biết tôi. Như vậy có lẽ anh chàng cũng đã biết hết những chuyện không vui đã xảy ra cho tôi trong thời gian trước. Và biết đâu đây cũng là một trong những người cùng phe với những người đã nói xấu tôi. Ý nghĩ này khiến tôi cảm thấy mình cần phải đề phòng. Chút cảm tình vừa có hình như đã tan biến. Tôi buột miệng:

-Anh xuống tìm bạn hở?

Tiến chỉ tay về phía sau lưng tôi:

-Tôi tìm Marvin...

Dù anh chàng không xác nhận là xuống tìm bạn như tôi nghĩ nhưng tôi vẫn lạnh lùng:

-Vậy anh đi đi, tôi trở về làm việc...

Không để ý đến ánh mắt thoáng ngỡ ngàng của người con trai, tôi buớc vội. Câu chuyện này có lẽ tôi cũng sẽ không còn nhớ nếu sau đó Tiến không xuất hiện thường xuyên ở bộ thiết kế. Lần nào anh chàng cũng ghé qua chào và nói vài câu với tôi. Cho đến nỗi chị Châu phải để ý và cười cười bảo tôi ở bộ thiết kế hình như mới mọc một cây si. Tôi biết chị chọc mình nên xấu hổ dù không cảm thấy thích thú lắm.

Không hẳn là không thích thú mà phải nói là tôi không tin tưởng vào tình yêu thì đúng hơn. Đã từ lâu tôi không còn muốn nhận bất cứ một sự theo đuổi nào của người khác phái, huống hồ gì người đó lại là Tiến, người mà tôi đã có cảm giác không tốt ngay ở lần đầu tiên gặp mặt. Tuổi mới lớn của tôi đi qua với vài mối tình học trò lãng mạn chẳng đâu ra đâu cho nên tôi chưa thật sự hiểu rõ tình yêu là gì. Cho đến khi học năm cuối college thì tôi quen Thành khi đi dự sinh nhật một người bạn. Thành khá đẹp trai, ăn nói có duyên, lớn hơn tôi hai tuổi, học về cơ khí đã ra trường và đang đi làm.

Tôi đến với Thành bằng tình yêu đầy ắp mộng mơ đầu đời con gái. Trong mắt tôi lúc đó tình yêu chỉ toàn một màu hồng. Cho đến bây giờ tôi cũng không biết Thành có chút tình yêu nào dành cho tôi không hay chỉ hoàn toàn là một sự chinh phục để thoả mãn lòng tự cao của Thành. Lúc đó tôi đang được khá nhiều người đeo đuổi nhưng chưa chính thức gật đầu với người nào thì sự xuất hiện của Thành đã đánh bại tất cả những người kia. Với bề ngoài đẹp trai và những lời ngọt ngào tán tỉnh, tôi trao trái tim mình cho Thành.

Thời gian sau đó tôi mới nhận ra tình yêu không phải màu hồng như những câu chuyện lãng mạn trong tiểu thuyết mà tôi thường đọc. Thành tuy nói yêu tôi nhưng sau lưng tôi vẫn tiếp tục đi tán tỉnh và chinh phục những cô gái khác. Tôi biết nhưng nhất định không ghen vì theo ý nghĩ ngô nghê của tôi lúc đó thì ghen là tự hạ giá mình. Cho đến một ngày Thành dụ dỗ luôn cả cô bạn thân của tôi thì tôi không còn nhịn được nữa và quyết định chia tay. Trước khi chia tay Thành đã nói với tôi là Thành chẳng hề yêu tôi, tại thấy tôi được nhiều người theo đuổi nên muốn ra tay coi mình có thể thắng được mọi người không thôi.

Từ đó tôi rất sợ tình yêu, sợ đàn ông, nhất là những người đàn ông có bề ngoài càng đẹp trai và càng ăn nói khéo léo thì tôi càng sợ. Tôi không còn mơ mộng tin vào những chuyện tình đẹp và lãng mạn trong thơ, văn hay nhạc nữa. Tôi cũng không còn ngây thơ ngồi chờ một chàng hoàng tử đẹp trai xuất hiện mang tình yêu đến cho tôi như trước kia. Tôi nghĩ tình yêu có lẽ chỉ là một sản phẩm tưởng tượng của các nghệ sĩ dùng để thêm vào cho những tác phẩm nghệ thuật của họ thêm thi vị mà thôi.

Bởi vậy nếu không kể đến cảm giác xấu đã có với Tiến thì vẻ đẹp trai và hoạt bát của anh chàng cũng là nguyên nhân khiến tôi tự nhắc mình phải đề phòng, chị Châu không hiểu nên trêu ghẹo khiến tôi cảm thấy không vui cũng phải. Tôi không đôi co với chị Châu nhưng tôi tự nhủ với lòng rằng nếu Tiến thật sự có ý muốn tán tỉnh tôi thì tôi sẽ nói thẳng để Tiến khỏi mất thì giờ vô ích.

Nhưng có lẽ chị Châu đã lầm và tôi đã quá lo xa vì thời gian trôi qua mà vẫn không thấy Tiến có ý gì với tôi cả. Ngoài những lần trò chuyện mưa nắng anh chàng chẳng hề có nửa lời tán tỉnh hay ca tụng tôi như những anh chàng thích tán gái thường làm. Thái độ của Tiến rất chừng mực, không quá thân mật nhưng cũng không quá lạnh nhạt. Điều này hình như đã khiến sự đề phòng trong tôi giảm bớt, cho nên thái độ của tôi càng ngày càng tự nhiên và ít lãnh đạm hơn.

Cho đến một ngày Tiến đến, gặp lúc tôi đang thừ người ngồi nhìn cái bản vẽ trước mặt. Cái mẫu áo đầm phải giao gấp mà vẽ xong nhìn qua nhìn lại tôi vẫn không hài lòng. Hình như còn thiếu một chút gì đó. Biết là vậy mà tôi suy nghĩ mãi vẫn không ra. Tiến nhìn tôi rồi nhìn cái bản vẽ trước mặt tôi. Anh chàng cười nhẹ:

- Vân đang bị... bí lù hở? Tôi có thể coi chút được không?

Tôi xoay tờ giấy về phía Tiến, thở ra:

-Được chứ anh... Tôi biết là nó thiếu một chút gì đó mà nghĩ mãi không ra, tức ghê...

Tiến chăm chú cúi nhìn hình cái áo đầm tôi phác họa bằng bút chì trên tờ giấy. Anh chàng chồm qua vớ cây bút chì của tôi và hỏi:

-Tôi thêm chút xíu chi tiết vào đây được chứ?

Tôi hơi ngạc nhiên vì vẽ đâu phải là nghề của Tiến, sao anh chàng lại có vẻ tự tin đòi thêm chi tiết vào bản vẽ của tôi vậy kìa. Nhưng tôi vẫn lịch sự gật đầu:

-Anh cứ vẽ đi, tôi còn sửa chữa mà...

Tiến loay hoay một chút rồi xoay tờ giấy lại cho tôi nhìn. Nơi hai thân áo xếp plies chồng lên nhau phía trước bụng Tiến đã vẽ thêm vào một món đồ trang sức hình thoi. Anh chàng còn cẩn thận vẽ thêm những tia chiếu lấp lánh. Cái áo đầm bây giờ nhìn dịu dàng và sang trọng hơn trước. Tôi vỗ trán:

-Ừ nhỉ, có vậy mà tôi nghĩ mãi không ra, anh giỏi thiệt...

Rồi như chợt nhớ ra tôi hỏi luôn:

-Ủa... mà bộ anh có học về thiết kế nữa sao vẽ nhanh vậy?

Tiến cười nhỏ lắc đầu:

-Cách đây mấy năm tôi có theo vài khóa hội họa chứ không học thiết kế. Không ngờ hôm nay lại dám... múa rìu qua mắt thợ...

Hèn gì mà anh chàng có mắt thẩm mỹ, nhìn qua là biết phải thêm cái gì liền. Tôi cũng cười:

-Anh múa sơ sơ đã giỏi vậy, chắc về sau tôi phải còn nhờ anh dài dài đó...

Tiến đứng dậy:

-Sẵn sàng, khi nào Vân cần cứ hú tôi... Service 24/24...

Vừa nói anh chàng vừa đặt tấm carte visite trước mặt tôi. Tôi hơi ngạc nhiên vì không biết carte ở đâu mà anh chàng lấy ra mau vậy. Tiến vừa nói vừa quay lưng:

-Ghé ngang thăm Vân chút... Tôi trở lên làm việc tiếp đây...

Tôi nói với theo:

-Cám ơn anh nhiều...

Tiến ra tới cửa quay lại khoát tay cười với tôi và bước đi. Tôi nhìn theo, cảm tình dành cho anh chàng trong lòng tôi hình như đã nhiều hơn một chút. Không hiểu từ lúc nào cái cảm giác không tốt dành cho Tiến đã biến mất trong tôi và thay vào đó là cảm tình dành cho một người quen. Có lẽ vì tôi không bao giờ thấy Tiến trò chuyện với một ai khác ngoài tôi và chị Châu trong những lần ghé qua bộ thiết kế. Hình như Tiến chẳng quen biết ai ở đây như tôi đã đoán mò trước đây. Tôi hơi hối hận vì đã ngờ oan cho anh chàng. Tôi nhìn xuống tấm carte trên bàn, Lê Vĩnh Tiến, cả tên lẫn họ anh chàng cũng đẹp đó chứ, ít ra cũng xứng với người. Cái dáng cao và gương mặt sáng của Tiến hiện ra trong trí. Quen tôi đã gần hai tháng mà bây giờ mới đưa carte, anh chàng này cũng lạ thiệt. Tôi lắc đầu cất tấm carte vào ví và tiếp tục làm việc. Cái bản vẽ áo đầm chút nữa phải giao cho Marvin rồi, không còn thì giờ để suy nghĩ vu vơ nữa.

Sau hôm đó, Tiến cũng không có gì thay đổi, anh chàng vẫn ghé chỗ tôi đều đặn như trước và thỉnh thoảng có hỏi đùa sao không thấy tôi nhờ “múa” nữa. Tôi cười đáp chưa gặp ca nào khó hết. Thật ra những gì tôi tự xoay sở được, rất ít khi tôi ỷ lại vào người khác. Vả lại, Tiến đâu phải làm chung ngành chung tổ với tôi, và cũng chưa hẳn là một người bạn đúng nghĩa của tôi, làm sao tôi dám nhờ vả hoài.

Thêm một tháng nữa trôi qua, tổ chúng tôi đã được Marvin giao cho một dự án của Holiday. Lần đầu tiên thiết kế áo dạ hội tôi lo lắm. Cũng may mà chị Châu đã có kinh nghiệm về những loại áo này nên chị đã đóng vai chính giúp cả tổ rất nhiều. Chị nói với tôi cứ từ từ mà làm, đừng vội, đừng lo quá ý tuởng sẽ bay mất hết. Khi nào không tìm được ý thì cứ đứng dậy đi một vòng cho khuây khỏa rồi trở về, lúc đó có thể có những ý tưởng mới thành hình.

Hôm đó tôi đang vẽ một mẫu áo dạ hội bằng kim tuyến hở vai không dây. Cái áo thì đã tạm xong nhưng còn rắc rối ở chỗ là phải thiết kế thêm thứ gì đó để người mặc có thể khi cần khoác vào cho đỡ lạnh. Vào mùa Giáng Sinh thời tiết Canada rất lạnh cho nên khi thiết kế thời trang cho mùa này chúng tôi phải suy nghĩ thật chu đáo thì mới vừa lòng khách hàng. Tôi có nghĩ tới một cái boléro nho nhỏ khoác thêm bên ngoài nhưng cảm thấy không ổn vì khoác thêm chiếc áo đó có ấm thiệt nhưng sẽ làm mất đi hết vẻ trẻ trung gợi cảm của chiếc áo đầm. Tôi cũng có nghĩ đến làm một cái khăn choàng dài bằng voan cùng màu, khi không cần sẽ hạ xuống sau lưng choàng qua hai cánh tay trông cũng lịch sự, nhưng nghĩ đến nó sẽ vướng vít trong khi khiêu vũ và ý tưởng này không đặc biệt lắm nên cũng bỏ qua.

Ném cây bút xuống bàn tôi đẩy ghế đứng dậy. Phải đi dạo một vòng như lời khuyên của chị Châu mới được. Đầu óc rối rắm xoay quanh những ý tưởng và lại không chủ ý đi đâu nên tôi bước chậm dọc theo hành lang. Đến một ngã rẽ tôi chợt nghĩ ra sao mình không đi lấy một ly cà phê rồi về vừa uống vừa suy nghĩ nên tôi rẽ mặt. Cũng may tôi đang đi chậm nếu không thì đã va vào một người đang đi tới. Tôi còn ôm ngực chưa hoàn hồn thì nghe có tiếng cười nhỏ:

-Lại suýt bị cô thiết kế sư... “hit and run” đụng phải...

Thì ra người tôi lại suýt đụng phải lần này cũng là Tiến, tôi cười:

-Anh vu oan cho tôi nhé, lần trước tôi có “hit” anh thiệt nhưng mà đâu có “run”...

-Không bồi thường coi như là “run” rồi còn gì...

-Trời, lâu vậy rồi mà còn đòi bồi thường... Anh cũng nhớ dai ghê nha...

Không đợi anh chàng trả lời tôi tiếp luôn:

-Vậy mời anh theo tôi, tôi đãi anh một ly cà phê của hãng coi như bồi thường...

Tiến cười:

-Bồi thường kiểu này khôn thiệt...

Sau khi lấy mỗi người một ly cà phê tôi hỏi Tiến:

-Anh xuống tìm Marvin nữa hở?

Tiến lắc đầu:

-Không phải, lần này tôi xuống tìm Vân...

Tôi ngạc nhiên hỏi lại:

-Tìm tôi?

Thông thường khi Tiến xuống gặp Marvin thì mới ghé chào tôi chứ chưa bao giờ xuống chỉ để gặp tôi. Tiến gật gật đầu:

-Đúng vậy, tôi biết có người đang bị bí lù nên xuống gỡ rối giùm...

Tôi càng ngạc nhiên hơn:

-Sao anh biết?

Tiến đưa ngón tay lên miệng:

-Bí mật quân sự...

Tôi quay đầu bưng ly cà phê bước đi:

-Anh không nói tôi không cho gỡ rối...

Tiến vừa đi theo tôi vừa kêu nhỏ:

-Trời... được người ta tình nguyện giúp mà còn ra điều kiện. Đúng là ngang như... con gái...

Tôi không trả lời, Tiến hạ giọng:

-Đùa chứ lúc nãy giờ ăn trưa tôi gặp chị Châu, chị Châu cho tôi biết có người đang... vật lộn với cái áo dạ hội...

Thì ra là chị Châu. Chị này cũng có dụng ý lắm đây. Lần trước khi Tiến vẽ thêm cái đồ trang sức hình thoi vào cái áo đầm tôi có kể cho chị Châu nghe. Chị nói với tôi nếu anh chàng thật có mắt mỹ thuật như vậy thì thỉnh thoảng Vân nên hỏi ý kiến. Mình tối ngày cứ ngồi chúi đầu vẽ nhiều khi không sáng suốt bằng những ý kiến và nhận xét khách quan của người ngoài. Hơn nữa, Tiến là đàn ông có lẽ sẽ biết rõ hơn những thứ gì thu hút họ nhiều khi nhìn vào trang phục của một người phụ nữ. Điều này thì tôi hoàn toàn đồng ý với chị Châu nhưng tôi đã không làm theo lời chị vì không muốn kéo gần thêm khoảng cách giữa tôi và Tiến. Dù rằng số phone của Tiến tôi vẫn giữ trong ví nhưng tôi nghĩ sẽ không bao giờ cần đến. Lần này chắc chị thấy tôi khổ sở với cái áo dạ hội từ hôm qua đến nay mà vẫn chưa tìm ra ý nên sẵn gặp Tiến chị mới nhắn luôn. Anh chàng cũng mau mắn đó chứ.

Tôi đưa Tiến xem bản vẽ của cái áo dạ hội. Tiến ngồi nhìn một lúc rồi nói:

-Cho tôi một buổi tối, ngày mai tôi trả lời cho Vân được không?

Tôi chưa kịp trả lời thì anh chàng nói tiếp:

-Hay là thế này, Vân ghi cho tôi số phone, tối nay tôi suy nghĩ ra sẽ gọi cho Vân biết...

Thật ra chờ đến ngày mai Tiến trả lời cũng được nhưng tôi biết anh chàng viện cớ để xin số phone của tôi nên mới nói vậy. Tôi ngần ngừ một chút rồi đọc cho anh chàng ghi. Sau khi Tiến đi rồi tôi mới nhận ra sao lần này mình cho Tiến số phone một cách dễ dãi như vậy.

Buổi tối khoảng tám giờ thì Tiến gọi. Chị Châu đã không nhờ lầm người. Ý tưởng của anh chàng quả thật khá độc đáo. Tiến bảo tôi thiết kế một cái khăn bằng voan. Khi lạnh thì dùng như khăn choàng, khi không cần thì gắn vào cái móc tròn sau lưng áo làm thành một cái đuôi, khi buớc đi hay khiêu vũ sẽ tha thướt lắm. Lần này thì tôi quả thật phục tài của Tiến. Tôi nói:

-Anh có nhiều ý tưởng vậy mà không làm thiết kế sư thật uổng tài...

Tiến cười:

-Vân đừng cho tôi bay chứ, tôi sợ cao lắm...

Tôi cười rồi mệt mỏi quay ra ngoài che miệng ngáp. Vậy mà Tiến cũng nghe được nên nói:

-Giờ thì Vân có thể ngủ ngon rồi nhé...

-May mà có anh giúp nếu không chắc đêm nay Vân khỏi ngủ...

Tôi đưa tay lên che miệng nhưng che không kịp chữ Vân thân mật vừa xưng với Tiến. Không hiểu tại sao qua phone tôi cảm thấy gần gũi với Tiến hơn. Bên kia đầu dây im lặng một chút rồi tôi nghe tiếng Tiến nói nhỏ:

-Cám ơn chữ Vân của Vân... nghe xong bao nhiêu mệt mỏi cũng tiêu tan...

Tôi nghe chút xúc động vương trong tim. Cảm giác này lâu lắm rồi tôi mới có lại. Tôi nói vội như để khoả lấp cái cảm giác vừa nhận ra:

-Cám ơn anh nhiều lắm, Vân đi nghe nhạc chút xíu rồi đi ngủ đây...

Như sợ tôi cúp máy, Tiến hỏi vội:

-Vân thích nghe nhạc loại nào?

-Thường là nhạc hoà tấu trước khi ngủ...

Tiến ngập ngừng:

-Vân đọc địa chỉ email của Vân đi, anh có mấy bài hoà tấu hay lắm, gửi qua cho Vân nghe trước khi ngủ...

Dù Tiến cố tình nói nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được chữ anh mà Tiến vừa xưng với tôi. Tôi kêu khổ thầm trong bụng, không ngờ cuộc nói chuyện tối nay lại khiến chúng tôi bước những bước dài lại gần nhau như vậy. Điều này khiến tôi thật lo sợ. Tôi bây giờ như con chim đã một lần bị trúng tên, nhìn thấy cành cong cũng sợ. Huống chi giữa Tiến và Thành có rất nhiều điểm tương đồng, bảo làm sao tôi không sợ. Dù sợ như vậy nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn đọc địa chỉ email của tôi cho Tiến. Không biết tại không nỡ từ chối một người vừa giúp mình hay vì muốn nhận được mấy bài nhạc hay của Tiến tôi cũng không rõ.

Từ đó, tối nào trước khi đi ngủ tôi cũng nhận được một bài nhạc không lời của Tiến gửi. Phải công nhận những bản nhạc Tiến chọn và gửi cho tôi nghe bài nào cũng hợp với sở thích của tôi. Có lẽ Tiến vẫn nhớ hôm nọ tôi nói thích những loại nhạc êm dịu và nhẹ nhàng. Thời gian dần trôi, mỗi ngày một bản nhạc hình như đã trở thành thói quen không thể thiếu. Nhiều hôm Tiến bận hay phải đi xa nên gửi trễ hay không gửi là tôi cứ bứt rứt không yên. Đến khi tôi nhận ra hình như mình đã bị Tiến tập cho một thói quen xấu thì đã muộn, không có tối nào tôi có thể đi ngủ mà không check hộp thư.

Không biết có phải kho nhạc không lời của Tiến đã bắt đầu cạn hay vì một lý do nào khác mà sau đó Tiến bắt đầu gửi xen kẻ cho tôi những bài nhạc có ca sĩ hát. Vì biết tôi đã có nhiều nhạc Việt Nam nên Tiến thường gửi đa số là nhạc ngoại quốc và dĩ nhiên bài nào cũng êm dịu nhẹ nhàng đúng ý tôi. Tiến luôn luôn tỉ mỉ gửi cho tôi cả lời của bài nhạc. Tôi đâm ra mê giọng hát nồng nàn của những Elvis Presley, Lobo, Julio Iglesias, Andy Williams, David Gates, Dean Martin... lúc nào cũng chẳng hay.

Có một ngày nhân lúc rỗi rảnh tôi mang lời của tất cả những bài nhạc mà Tiến gửi ra để cất vào chung một folder thì tôi mới khám phá ra một điều thú vị là tựa đề của những bài nhạc đó toàn là những câu thật ướt át: I Will Always Love You, Baby I'm-a Want You, Can't Help Falling In Love, And I Love Her, Love Me Tender, How Can I Tell Her, You Are My Everything... Và tôi chợt đỏ mặt với ý nghĩ phải chăng Tiến đang có ý tán tỉnh tôi một cách gián tiếp và khéo léo qua những bài nhạc kia? Hèn gì lần nào Tiến cũng nói tôi nhớ đọc và nghe kỹ lời của bài hát. Và lần nào sau khi tôi nói đã nghe Tiến cũng hỏi tôi có hiểu không. Tôi đáp tôi nghe nhạc chứ ít khi để ý phân tích ý nghĩa của lời nên Tiến thường suy diễn một cách lãng mạn ý nghĩa của những bài nhạc đó cho tôi nghe.

Còn nhớ lúc trước tôi đã tự nhủ lòng là nếu Tiến có ý tán tỉnh thì tôi sẽ nói thẳng cho Tiến biết. Vậy thì bây giờ giả sử đúng là Tiến đang tán tỉnh tôi liệu tôi phải làm sao đây? Tôi còn giữ cái ý định này không? Có lẽ tôi phải thành thật hỏi lại lòng tôi rồi mới quyết định được. Trái tim tôi hình như đã phản bội vì tôi cảm nhận được nó đang rung động với lối tán tỉnh lạ lùng và lãng mạn của Tiến. Lý trí thì cứ quả quyến Tiến cùng tuýp người với Thành. Trời ạ, tôi thật sự không biết phải nghiêng về bên nào mới đúng. Những chuyện giằng co nội tâm của tôi như vậy dĩ nhiên Tiến đâu biết được. Bề ngoài thì quan hệ giữa tôi và Tiến cũng không có thay đổi gì nhiều. Cũng may là sau cái bước dài của buổi tối nói chuyện phone tôi và Tiến không bước thêm bước nào nữa hết. Tiến vẫn tiếp tục xưng anh và tôi xưng Vân.

Cho đến một lần Tiến nhìn thấy tôi ký tên Vân Di trên trang bìa của một quyển sách nên hỏi và tôi đã giải thích với Tiến về cái tên của mình và thành thật nói rằng tôi chẳng thích cái tên tiếng Việt của tôi chút nào. Tiến an ủi nói tên Vân Di dễ thương chứ đâu có xấu. Rồi Tiến nói không muốn gọi tôi giống mọi người. Tiến trầm ngâm suy nghĩ một chút và nói sẽ gọi tôi là didi. Tiến còn nói didi với chữ i ngắn và tuy là tên nhưng sẽ là chữ thường, không viết hoa. Tôi thích thú với ý tưởng lạ lạ của Tiến và khẽ lẩm bẩm didi, didi... nghe cũng hay hay nên đồng ý. Cái tên didi ra đời như vậy. Những lúc không có người lạ hoặc viết thư hay nói chuyện phone Tiến đều gọi tôi bằng cái tên “độc quyền” này. Tôi thử xưng didi nghe thấy êm tai và dễ thương nên từ đó cũng bắt đầu xưng didi với Tiến. Dù không cố ý nhưng với cách xưng hô mới này, hình như chúng tôi đã gần nhau hơn chút nữa.

Một ngày Tiến đang ngồi nói chuyện với tôi thì Kim Sa đi ngang nhìn thấy nên ghé vào. Giọng Kim Sa rất ngạc nhiên:

-Ủa... anh Tiến sao đi lạc xuống đây?

Rồi cô ta nhìn qua tôi:

-Thì ra chị Vân và anh Tiến quen nhau rồi... Vậy mà Kim Sa còn định tìm dịp để giới thiệu...

Tôi chợt nhớ chuyện giới thiệu mà Kim Sa nói với tôi nên hỏi:

-Thì ra người bạn mà Kim Sa nói định giới thiệu với Vân hôm trước là anh Tiến hở?

Tôi nhìn ra được một thoáng bối rối trong mắt Tiến. Tiếng Kim Sa trả lời:

-Phải đó chị Vân... Anh Tiến...

Kim Sa chưa kịp nói dứt câu thì Tiến đã nói:

-Anh xuống rủ Vân đi ăn trưa, hay Kim Sa đi chung luôn cho vui...

Tôi hơi ngạc nhiên vì có cảm tưởng như Tiến cố tình chặn không cho Kim Sa nói tiếp. Tôi còn ngạc nhiên hơn nữa khi nghe Tiến xưng anh với Kim Sa, có lẽ hai người họ quen nhau lâu rồi vì có vẻ thân lắm. Họ đã nói gì về tôi mà Kim Sa nói rằng có ý định giới thiệu Tiến với tôi? Và tại sao lại không làm? Kim Sa định nói gì mà Tiến muốn chặn lại? Tại sao Tiến quen Kim Sa mà khi xuống bộ thiết kế không bao giờ tôi thấy Tiến tìm Kim Sa để nói chuyện? Chẳng lẽ Tiến cố tình giấu diếm mối quan hệ giữa hai người? Nếu đúng vậy thì Tiến có ý gì? Và ngoài Kim Sa thì Tiến có quen biết với những người Việt khác ở bộ thiết kế hay không? Những câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu. Và cảm giác xấu của lần đầu mới gặp Tiến lại trở về trong tôi. Tôi định bụng nếu có dịp sẽ hỏi thẳng Tiến về điều này.

Buổi trưa chị Châu đi đâu về sà xuống cạnh tôi. Giọng chị hồi hộp:

-Vân có biết anh Tiến là Lê Vĩnh Tiến không?

Tôi gật đầu:

-Biết chứ, sao chị có vẻ ngạc nhiên vậy?

Chị Châu nhìn tôi:

-Vân không biết Lê Vĩnh Tiến là ai sao?

Tôi cười nhỏ:

-Trời, chị này... thì Lê Vĩnh Tiến là anh Tiến...

Chị Châu chắc lưỡi:

-Ý chị muốn nói là anh Tiến chính là Lê Vĩnh Tiến văn thi sĩ đó, ông này viết văn và làm thơ hay nên nổi tiếng lắm lận...

-Ủa... vậy sao? Vân chưa bao giờ nghe anh Tiến nhắc tới chuyện đó hết...

Rồi tôi cười nhỏ:

-Mà cho có nhắc đi nữa thì Vân cũng đâu có biết ai là ai đâu. Vân ít theo dõi tin tức cộng đồng lắm. Thỉnh thoảng cũng có đọc văn thơ trên internet nhưng ít khi nhìn tên tác giả... Mà chị có chắc ổng là anh Tiến quen với mình không? Hay tên trùng tên?

Chị Châu trầm ngâm:

-Chắc mà... chị đã điều tra kỹ rồi. Chị có đọc qua nhiều bài của ông ta lắm. Văn chương ý tưởng rất sâu sắc nên cứ nghĩ là một ông lớn tuổi, ai ngờ anh ta còn trẻ và ở bên cạnh mình lâu nay mà không biết. Anh chàng này cũng kín miệng ghê ha Vân... Khiêm nhường nữa...

Tôi cười:

-Chị nổi tiếng tiết kiệm lời khen mà hôm nay Vân nghe chị khen hơi nhiều đó nha. Ông văn sĩ này may mắn thiệt...

Chị Châu nháy mắt với tôi:

-Chị khen giùm một người mà...

Biết đang bị chị trêu tôi đỏ mặt nói lãng sang chuyện khác và tự cảm thấy ngạc nhiên vì đã không còn cảm giác khó chịu khi bị chị Châu gán ghép với Tiến như lúc trước. Chẳng lẽ sau một thời gian tiếp xúc Tiến đã thu phục được lòng tin của tôi rồi sao? Trong tôi bây giờ là cả một trời mâu thuẩn. Đẹp trai, hoạt bát lại có nhiều tài, liệu Tiến có giống Thành như tôi vẫn nghi ngờ hay không? Nhất là thái độ của Tiến khi gặp Kim Sa vừa rồi khiến tôi hơi hoang mang. Nhất định tôi phải làm sáng tỏ mọi việc càng sớm càng tốt.