← Quay lại trang sách

Chương 5

Nhưng tôi chưa tìm được dịp để hỏi Tiến thì dự án của tổ tôi gặp trục trặc. Hôm đó là sáng thứ Hai, hai tuần trước khi đến thời hạn phải giao dự án Holiday cho Marvin. Tôi đã nhận được đầy đủ bản vẽ của mọi người trong tổ. Công việc như vậy là gần như đã hoàn tất. Nhiệm vụ còn lại của tôi là kiểm soát tất cả một lần cuối và làm một “sketch board” thật đẹp cho bộ collection này. Tôi cảm thấy rất hài lòng vì mọi việc đều thuận lợi. Những bản vẽ của Nicole và Victor tuy không thật xuất sắc nhưng đối với những người mới vào nghề mà được như vậy là đã quá giỏi rồi, tôi không thể đòi hỏi hơn được.

Tôi tiếp tục kiểm soát những bộ mẫu do Francis vẽ. Hình như có gì không ổn. Tôi hốt hoảng đo đi đo lại. Kích thước hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu. Tôi đo lại cẩn thận thêm một lần nữa. Số đo của tất cả những bộ mẫu của Francis làm đều sai hết. Tôi vội vàng gọi Francis đến hỏi mới biết Francis dùng sai số đo. Francis nói hôm đó đến tìm tôi để hỏi nhưng không gặp tôi và đã nhờ Kim Sa giúp. Tôi hơi ngạc nhiên. Kim Sa làm ở JF lâu rồi lẽ ra không thể nào nhầm lẫn sơ ý như vậy được. Tôi hỏi Francis có phải Kim Sa chính tay đưa cho anh ta không thì Francis nói không phải, Kim Sa đang bận nên chỉ nói tên khách hàng và bảo hắn tự vào computer tìm. Tôi thở ra, như vậy thì không thể trách Kim Sa được, chỉ tại Francis là người mới nên không để ý và lấy sai dữ liệu thôi.

Tôi rên thầm trong bụng, phải sửa lại toàn bộ trong thời gian ngắn nhất. Việc sửa chữa này vừa gấp lại khá rắc rối nên chắc chắn tôi không dám giao cho Nicole, Victor hay Francis được. Kẹt cái là Kim Sa sau khi làm xong phần việc của mình đã xin nghỉ mấy ngày để đi khám sức khoẻ. Còn chị Châu thì bị cảm nặng hôm nay không đi làm. Nhưng dẫu chị Châu có sẵn lòng giúp tôi đi nữa thì tôi cũng không thể bắt chị giúp nhiều quá. Buổi tối chị còn dành thời gian lo cho gia đình chứ đâu độc thân rảnh rỗi như tôi. Vả lại đây là trách nhiệm của tôi, tôi vẫn phải cáng đáng phần lớn công việc.

Tôi suy nghĩ và ước tính. Trong vòng một tuần lễ nếu tôi làm thêm vào buổi tối thì có thể sửa chữa tất cả những bản vẽ kịp. Kẹt là còn cái “sketch board” cũng rất mất thì giờ nếu muốn làm cho thật đẹp như ý tôi. Tôi ôm đầu lo lắng. Không thể qui hết trách nhiệm cho Francis được, dù sao anh ta cũng chưa có kinh nghiệm. Lỗi này một phần cũng tại tôi không cẩn thận theo dõi việc làm của Francis. Nếu tôi kiểm soát từng bộ mẫu một sau khi xong thì đâu đến nỗi. Đàng này tôi cứ ỷ y nên dồn hết vào định để cuối cùng làm một lượt cho đỡ mất thì giờ nên mới tai hại như vậy.

Còn chưa biết tính sao thì tôi chợt nghe giọng vui vẻ của Tiến:

-Cô thiết kế sư lại gặp rắc rối gì nữa rồi?

Tôi nhìn lên, có lẽ Tiến nhìn thấy vẻ thất sắc của tôi nên ngồi vội xuống chiếc ghế đối diện, giọng anh chàng lo lắng:

-Có chuyện gì vậy didi? Sao mặt mày tái mét vậy?

Tôi buồn bã:

-Dự án gần đến ngày giao mà bị chút trục trặc, didi đang nghĩ cách giải quyết...

Tiến hỏi:

-Có thể tóm tắt cho anh nghe không? Anh suy nghĩ phụ cho...

Tôi kể sơ cho Tiến rõ mọi việc. Tiến suy nghĩ một chút rồi nói với tôi:

-Nếu didi tin tưởng thì để anh làm cái “sketch board” cho... didi lo phần sửa chữa 15 bộ mẫu thôi...

Tôi suy nghĩ. Đề nghị của Tiến có vẻ khả thi. Thật ra, tôi muốn chính tay sửa soạn và trang trí cái “sketch board” đó chứ không muốn giao cho người khác làm vì ảnh hưởng của nó rất quan trọng trong sự thành công của một bộ collection. Nếu “sketch board” nhìn vào không đủ sức thu hút khách hàng thì họ đâu có hứng thú coi thêm chi tiết. Đó là chưa kể nó sẽ được đưa lên internet và in thành poster để làm quảng cáo sau này. Tuy nhiên nếu giao cho Tiến thì tôi có thể suy nghĩ lại. Khả năng sáng tạo và ánh mắt mỹ thuật của Tiến tôi đã biết qua. Tôi nghĩ có thể tin tưởng được.

Tôi nhìn Tiến:

-Phải mất nhiều thì giờ lắm đó, didi sợ phiền anh...

-Không sao, tuần này sau giờ làm việc anh tương đối rảnh. Anh nghĩ anh có thể giúp... Vấn đề là didi phải xin phép Marvin vì anh phải lấy toàn bộ sketches về thì mới làm được...

Điều này nếu Tiến không nhắc tôi cũng không để ý. Dù sao cũng là bí mật của công ty, nếu không hỏi ý của Marvin có thể tôi sẽ gặp rắc rối về sau. Tôi thầm cám ơn sự chu đáo của Tiến.

-Để chút nữa didi hỏi Marvin, nếu Marvin đồng ý thì didi sẽ copy tất cả ra dĩa rồi đưa cho anh chiều nay nhé...

Tiến gật đầu đứng dậy:

-Vậy anh lên làm việc tiếp đây... didi đừng lo quá... mọi việc sẽ đâu vào đó mà... có gì cứ gọi anh...

Tôi cảm động vì sự ân cần của Tiến:

-Cám ơn anh... anh đúng là cứu tinh của didi... lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc để gỡ rối...

-Không cần cám ơn... sau khi xong việc didi nhớ thưởng cho cứu tinh hậu hỉ chút là được...

Tiến nói xong nheo mắt trêu tôi rồi bước đi.

Tôi vào trình bày mọi việc cho Marvin và hỏi có thể đưa sketches để nhờ Tiến giúp hay không, Marvin suy nghĩ một chút và đồng ý. Ông nói lẽ ra thì không được nhưng hình như không còn cách giải quyết nào khác hơn. Vả lại dù khác bộ môn, Tiến cũng là người của công ty JF. Tôi thở phào nhẹ nhõm cám ơn Marvin và trở ra chuẩn bị mọi thứ để đưa cho Tiến.

Suốt tuần lễ đó đêm nào tôi cũng thức khuya để làm cho kịp. Tôi sợ nhất là sửa chữa, nhất là sửa những công việc không phải của mình làm nên rất cẩn thận từng chi tiết, sợ lơ đểnh lần nữa là sẽ hết đường cứu. Tội nghiệp Tiến, đã bận giúp tôi mà tối nào cũng gọi hỏi thăm và trấn an y hệt như tôi là nguời đang giúp Tiến vậy. Tôi đã cảm động nhiều với những săn sóc dịu dàng của Tiến. Cảm giác được bảo vệ và che chở khiến tôi mềm lòng. Hình như có chút tình cảm lạ len vào tim. Đây có phải là thứ mà mọi người ca tụng và tôi vẫn cho là không tồn tại? Tình yêu! Hai tiếng đó lạ lẫm với tôi làm sao... Tôi vẫn không dám khẳng định, chỉ biết rằng mỗi khi nghĩ tới Tiến thì tôi cảm thấy lòng mình dịu xuống. Nghe được tiếng chàng thì bao nhiêu mệt nhọc đều gần như tiêu tan. Như vậy có phải là yêu?

Sau bao nhiêu cố gắng tối thứ Sáu tôi đã sửa xong 15 bộ mẫu. Tám giờ tối tôi gọi cho Tiến báo tin vui. Tiến cười chúc mừng tôi. Tôi hỏi Tiến công việc tới đâu rồi thì anh chàng than vừa đói bụng vừa mỏi mắt. Thì ra Tiến lo làm việc cho tôi vẫn chưa ăn tối. Tôi cảm động và nghĩ là nên săn sóc anh chàng một chút nên hỏi Tiến muốn ăn gì để tôi mua đến. Anh chàng có vẻ vui lắm nói nếu là của tôi mua thì cái gì ăn cũng sẽ ngon. Tôi đỏ mặt, biết là Tiến đang tán tỉnh nhưng sao tôi không nghe khó chịu chút nào, còn cảm thấy thích thích nữa mới lạ. Cái ấn tượng xấu với mẫu người như Tiến trong tôi đã thật sự thay đổi rồi sao?

Nghĩ là đang mệt ăn phở có lẽ ngon hơn nên tôi ghé tiệm mua hai tô. Mấy hôm nay tôi cũng ăn uống thất thường nên dù không đói mà nghĩ tới tô phở nóng cũng thấy muốn ăn. May là tiệm chưa đóng cửa nên nửa tiếng sau tôi đã có mặt ở căn phòng của Tiến trọ. Khi đứng trước cửa tôi cảm thấy ái ngại vì đêm tối lại mà đến nhà đàn ông độc thân như thế này hình như không tốt lắm. Lúc nãy vui vì đã làm xong việc và nghe Tiến than thở cảm thấy tội nghiệp nên tôi không suy nghĩ nhiều, bây giờ đã đến đây rồi mới nghĩ đến không lẽ quay về sao. Chắc lưỡi tôi bấm chuông, kệ tới đâu thì tới, miễn tôi cảm thấy việc mình làm không sai là được rồi.

Sau khi ăn xong, tôi tò mò đi một vòng quan sát căn phòng trọ của Tiến. Căn phòng Tiến mướn ở tầng lầu cao nhất của một building nằm phía Tây Montreal. Tôi đã nghe Tiến kể sơ về gia cảnh của mình. Cả gia đình Tiến đều còn ở Việt Nam và không ai muốn ra nước ngoài hết vì đời sống trong nước dạo sau này cũng dễ thở. Căn phòng khá gọn gàng, ngăn nắp. Đây là loại phòng dành cho người độc thân mà người ta gọi là studio. Nó không có chia phòng. Tôi nhìn thấy góc bên trái trong cùng có kê cái giường. Góc bên kia hình như là nơi giải trí của Tiến. Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cái keyboard kê trên chiếc giá sắt và cây guitar dựng sát tường rồi còn lỉnh kỉnh đủ thứ máy móc. Chẳng lẽ Tiến biết chơi đàn nữa sao...

Quay lại nhìn thấy Tiến đang đi đến sau lưng, tôi hỏi:

-Anh biết chơi đàn nữa hở?

Tiến gật đầu:

-Chút chút... Một trong những cách giảm stress thôi...

Tôi xuýt xoa:

-Anh giỏi ghê đi, cái gì cũng biết, hôm nào rảnh cho didi thưởng thức tài nghệ nha...

-Nếu didi không chê thì hôm nào muốn nghe cứ gọi anh…

-Chắc phải chờ nghỉ lễ Giáng Sinh mới có nhiều thì giờ...

Rồi tôi quay lưng:

-Thôi khuya rồi, didi về đây...

Đi ngang cái kệ chất đầy sách tôi đứng lại:

-Wow... nhiều sách quá...

Tôi cúi nhìn, đa số là sách tiếng Việt xuất bản ở hải ngoại. Chợt nhìn thấy ba chữ Lê Vĩnh Tiến trên gáy một quyển sách tôi nhớ lời chị Châu nói hôm nào nên rút quyển sách ra. Thì ra đó là một tập thơ, tác giả là Lê Vĩnh Tiến. Tôi ngước nhìn Tiến:

-Ông tác giả Lê Vĩnh Tiến này là anh?

Tiến gật nhẹ đầu, tôi hỏi:

-Thì ra anh đúng là ông văn sĩ nổi tiếng đó. Sao anh không bao giờ nói cho didi biết vậy?

-didi có hỏi đâu mà nói...

-Làm sao didi biết mà hỏi...

-Hôm trước lúc đưa tấm carte cho didi là anh đã tự giới thiệu rồi. Không nghe didi nói gì hết tức là didi không biết, chẳng lẽ anh tự khoe sao?

Tiến nói đúng, nếu tôi có theo dõi sinh hoạt cộng đồng thì khi nhìn thấy cái tên tôi sẽ hỏi. Đàng này tôi mù tịt, có lẽ anh chàng cụt hứng lắm...

Nghĩ vậy nên tôi bật cười:

-Thì ra có người muốn nổ mà gặp didi dốt quá nên không nổ được...

Tiến cũng cười:

-Vậy mới chết... chọn nhầm đối tượng nên cứ ấm ức tới bây giờ...

Tôi cầm lên thêm vài quyển sách:

-Cho didi mượn vài quyển tối nay về đọc được không?

Tiến vừa cúi tìm trên kệ vừa đáp:

-Sẵn sàng... để anh chọn những quyển ưng ý nhất của anh cho didi đọc trước...

Buổi tối hôm đó tuy mệt nhưng tôi vẫn thức khuya để đọc lướt qua những quyển sách của Tiến. Đúng như nhận xét của chị Châu hôm trước. Văn phong của Tiến rất trừu tượng, sâu sắc và có phần già dặn. Sao văn của anh chàng lại có thể già trước tuổi vậy nhỉ? Tôi mỉm cười với ý nghĩ của mình. Thật ra đối với tôi, thưởng thức nghệ thuật là một cách giải trí. Và khi giải trí thì tôi không muốn phải suy nghĩ nhiều. Cho nên tôi thích những tác phẩm có lối hành văn giản dị, trong sáng. Theo tôi một tác phẩm thành công là một tác phẩm mà sau khi độc giả đọc xong xếp lại sẽ cảm thấy tinh thần mình nhẹ nhàng, thư thái, yêu đời và yêu người. Tâm trí không còn vướng bận suy nghĩ gì cả. Văn của Tiến có lẽ không thích hợp với tôi vì nó bắt người ta phải suy diễn thì mới có thể hiểu tường tận và mới cảm thấy cái thâm thúy của nó. Nói như vậy không phải tôi chê loại văn của Tiến dở, ngược lại, phải có nhiều chữ, nhiều kiến thức thì mới có thể viết được như vậy. Vì vậy tuy không đúng sở thích nhưng tôi vẫn phải khâm phục tài nghệ của Tiến.

Nhưng phải tới sáng thứ Hai thì tôi mới hoàn toàn bị tài năng của Tiến chinh phục, sau khi nhận được tấm họa đồ của cái “sketch board” mà Tiến đã làm giúp tôi. Cảm giác đầu tiên của tôi là cảm thấy xấu hổ vì tài nghệ kém cõi của mình. Tôi biết là dù có bỏ ra hai tuần lễ hay cả tháng đi nữa tôi cũng không thể nào thực hiện được một công trình hoàn hảo như vậy. Tôi vẫn tự cho là mình có nhiều sáng kiến và xoay sở giỏi nhưng bây giờ mới biết quả thật mình còn phải học hỏi rất nhiều, nhất là ở Tiến.

Cuối cùng, dự án Holiday của tổ tôi chẳng những giao cho Marvin đúng hẹn mà còn vượt quá những gì tôi mong mỏi lúc ban đầu.

Nhưng có phải trớ trêu hay không khi cảm tình dành cho Tiến trong tôi vừa bắt đầu nhem nhúm thì chị Châu kể cho tôi nghe một chuyện “động trời” mà chị vừa khám phá ra. Chữ này là của chị Châu dùng để diễn tả câu chuyện. Sau những chuyện không vui xảy ra với tôi lúc trước, chị Châu vẫn khuyên tôi là nếu có dịp nên giao thiệp với những người Việt làm trong JF chứ đừng tự cô lập mình, không có lợi. Chắc muốn làm gương cho tôi nên dạo này chị thường theo Kim Sa qua chơi với những người đó. Khi trở về lúc nào chị cũng có rất nhiều chuyện để kể cho tôi nghe. Theo lời chị thì cuối tuần họ hay tụ họp lại ăn uống, hát hò và sinh hoạt chung. Chị nói hình như họ có mở một trang web và cùng nhau chia sẻ thơ văn nhạc trong đó. Và hình như Tiến cũng là một thành viên của nhóm. Chị hẹn tôi hôm nào rảnh chút chị sẽ đưa tôi qua làm quen với mọi người.

Một ngày trước lễ Giáng Sinh hai tuần chị Châu tìm tôi với vẻ mặt khác lạ. Chị buông người xuống chiếc ghế đối diện rồi im lặng nhìn tôi. Cử chỉ của chị khiến tôi nhớ lại lần mà chị xé tấm hình ở tủ lạnh trong phòng ăn đem vào cho tôi xem. Tôi hỏi bằng giọng lo lắng:

-Lại có chuyện gì nữa hở chị Châu?

Chị chép miệng:

-Chị vừa nghe được một chuyện “động trời”...

Tôi ngạc nhiên vì cách dùng chữ của chị, có lẽ câu chuyện nghiêm trọng lắm nên chị mới diễn tả dữ dội như vậy. Chị Châu nhìn vào mắt tôi:

-Trước khi chị kể cho Vân nghe, chị cần nghe Vân trả lời với chị một việc...

Tôi bồn chồn:

-Chị làm Vân lo quá, có chuyện gì chị cứ hỏi đi...

-Chuyện này có tính cách riêng tư mong Vân đừng ngại... vì nó có liên quan đến chuyện chị nghe được...

Tôi nóng nảy:

-Chị nói đi...

-Giữa Vân và Tiến, tình cảm đã phát triển đến mức nào rồi?

Tôi đỏ mặt, không ngờ chị Châu lại hỏi chuyện tình cảm thầm kín của mình một cách thẳng thừng như vậy. Tôi còn đang ú ớ không biết phải nói sao thì chị nói tiếp:

-Chị mong là Vân chưa có cảm tình đặc biệt với Tiến vì chị vừa tình cờ nghe đựợc mấy người bên kia nói là họ đánh cá với nhau là Tiến sẽ cua được Vân trong vòng nửa năm...

Mặt đất có sập dưới chân cũng không khiến tôi bàng hoàng hơn như vậy. Tôi có cảm giác như mình vừa bị một vật gì cứng bổ vào đầu đến choáng váng mặt mày. Tôi nhìn sững chị Châu không tin những gì mình vừa nghe được. Phải mấy phút sau tôi mới lấy lại chút bình tĩnh và hỏi chị bằng giọng run run:

-Chị nghĩ chuyện này có bao nhiêu phần trăm tin được?

Chị Châu chau mày:

-Chị nghĩ hơn chín mươi phần trăm... bởi vì lúc đó chị vừa đến cửa chưa kịp vào, chưa ai nhìn thấy chị. Mà lần này người lớn tiếng nhất là Kim Sa đó Vân. Cô nàng vừa nói vừa cười khoái chí lắm vì hình như cô ta cá là Tiến sẽ thắng...

Tôi chợt nhớ đến lần Tiến cố tình chặn lời Kim Sa. Chắc Tiến sợ Kim Sa không khéo ăn nói hớ hênh sẽ bị lộ tẩy. Như vậy thì những gì chị Châu nghe được có vẻ không sai. Tôi gục xuống bàn, tàn nhẫn quá, chẳng lẽ số tôi lại hẩm hiu đến như vậy hay sao? Hai lần mon men tìm đến tình yêu là hai lần đều bị lừa dối. Cũng còn may là lần này tôi chỉ vừa có cảm tình với Tiến chứ chưa hẳn là yêu. Tôi có thể dừng lại kịp thời trước khi quá muộn.

Tôi cắn môi ngước nhìn chị Châu đang lo lắng:

-Chị yên tâm, giữa Vân và anh ta chưa có gì hết. Anh ta chưa thể coi là thắng cuộc. Vân biết mình phải làm gì rồi. Dù sao cũng cám ơn chị đã cho Vân biết tin này kịp thời, nếu không bị người ta lấy ra làm trò chơi mà cũng không hay...

Chị Châu nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa và chia sẻ:

-Ráng lên nha Vân, “tri nhân tri diện bất tri tâm”. Chị cũng không ngờ một người như Tiến lại có thể a dua theo mọi người để làm một việc mất đạo đức như vậy. Thật uổng...

Chị đứng dậy chép miệng lắc đầu như tiếc rẻ và bước đi...

Sau đó tôi cũng vào xin phép Marvin nghỉ nửa ngày còn lại. Tôi cần yên tĩnh để suy nghĩ xem mình phải xử sự với Tiến như thế nào mới đúng.

Suốt buổi chiều hôm đó đầu tôi muốn nổ tung vì suy nghĩ. Lúc đầu tôi nghĩ là sẽ nói thẳng với Tiến là tôi đã rõ mọi việc rồi chấm dứt mọi quan hệ. Nhưng cách đó không ổn vì tôi biết mình sẽ không đủ cứng rắn để đừng khóc trước mặt Tiến. Tự ái không cho phép tôi để Tiến nhìn thấy tôi vì chuyện này mà đau khổ. Sức tôi còn muốn ngẩng cao đầu nói cho tất cả thế giới biết rằng tôi không hề có một chút tình cảm nào với Tiến trong thời gian vừa qua để mọi người đừng tưởng là tôi sắp xiêu lòng vì Tiến. Nghĩ như vậy nhưng tôi biết mình sẽ không làm được. Từ lúc xảy ra chuyện, ngoài tự ái bị tổn thương tôi còn nghe tim mình đau nhói. Cái tình cảm mơ hồ dành cho Tiến trong tim tôi đã nhiều hơn tôi tưởng. Cho nên cuối cùng tôi đành quyết định chọn giải pháp im lặng. Tôi định sẽ không tiếp tục liên lạc với Tiến nữa dù là dưới hình thức nào. Tôi tự biết khả năng mình chỉ có thể làm được đến đó.

Nỗi buồn bã và sự thất vọng không ngờ đã quật ngã tôi một cách dễ dàng như vậy. Tôi chỉ xin Marvin nghỉ nửa ngày nhưng tôi đã không đi làm nổi nguyên một tuần sau đó. Tôi nằm vùi không ăn uống. Không hiểu vì trận cảm đến đúng vào lúc tinh thần tôi đang yếu đuối nên thành nặng hơn hay tại tôi mang tâm bệnh không muốn trở dậy đi gặp mọi người. Nhưng dù cơn bệnh có khiến tâm trí tôi không tỉnh táo đi nữa thì cái ảnh hưởng do câu chuyện “động trời” kia vẫn không lúc nào ngừng hành hạ tim óc tôi...

Mấy ngày tôi không đi làm tối nào Tiến cũng gọi nhưng tôi nhất định không trả lời. Emails Tiến gửi cả chục cái nhưng tôi cắn răng cho hết vào thùng rác. Tôi thật sự không muốn nghe và đọc Tiến. Chị Châu gọi cho tôi nói Tiến có xuống tìm và chị nói tôi bị bệnh. Tiến nói không liên lạc được với tôi, hình như tôi giận Tiến chuyện gì. Chị nói thấy anh chàng có vẻ tội nghiệp lắm và chị hỏi tôi định sẽ làm sao. Tôi nói với chị là tôi sẽ không làm gì hết. Chị Châu ngập ngừng một chút rồi khuyên tôi chuyện gì cũng nên dứt khoát trắng đen cho rõ ràng, nếu Vân không muốn gặp mặt Tiến thì Vân cứ viết một lá thư ngắn nói cho anh ta biết lý do tại sao Vân cắt đứt liên lạc chứ đừng để lấp lửng như vậy. Phán tử hình một người cũng phải cho người ta biết nguyên nhân. Chị còn nói với tôi là không hiểu tại sao nhưng càng nghĩ chị càng không tin rằng Tiến là người xấu. Tôi hứa với chị là sẽ suy nghĩ lại.

Nhưng tôi chưa quyết định phải làm gì hết thì tối thứ Năm chị Châu gọi cho tôi. Chị nói chắc mình đã kết tội oan cho Tiến rồi Vân ơi. Và chị kể cho tôi nghe là sáng nay Tiến xuống tìm tôi nữa, chị thấy tội nghiệp quá và cũng thắc mắc muốn biết rõ việc này hư thực ra sao nên đã lỡ miệng tiết lộ với Tiến vì sao tôi giận. Tôi hỏi chị vậy sau đó Tiến đã nói gì với chị thì chị nói Tiến buồn buồn nói là có những việc không thể nhìn bề ngoài mà kết luận. Nói xong Tiến quên cả chào chị và lặng lẽ bỏ đi.

Những lời chị Châu kể khiến tôi rất vui. Dù chưa biết rõ câu chuyện nhưng Tiến đã nói như vậy thì chắc chắn có nguyên nhân. Biết đâu có những gút mắt bên trong mà tôi và chị Châu không nhìn thấy được. Tôi hơi hối hận chưa tìm hiểu kỹ càng đã vội vã kết tội Tiến một cách độc đoán như vậy. Suốt buổi tối hôm đó và nguyên cả ngày hôm sau tôi có ý chờ Tiến tìm tôi nhưng không thấy. Tôi ngạc nhiên và thất vọng.

Khuya thứ Sáu tôi theo thói quen check hộp thư trước khi đi ngủ và nghe tim mình hồi hộp xen lẫn vui mừng khi nhìn thấy email của Tiến. Tôi nghĩ là Tiến sẽ gửi một lá thư thật dài để giải thích mọi việc nhưng không phải. Tiến chỉ gửi cho tôi vỏn vẹn một bài nhạc không kèm theo chữ nào hết. Còn nội dung lá thư chỉ là nguyên văn lời tiếng Anh của bài hát. Có lẽ Tiến giận tôi im lặng tránh chàng mấy bữa nay. Tôi hờ hững mở bài nhạc. Giọng hát trầm ấm nồng nàn của Vic Damone cất lên nửa như phân trần, nửa như thố lộ những cảm xúc từ đáy lòng khiến tôi tỉnh táo hẳn. Tim tôi thổn thức. Từng chữ... từng chữ đi thẳng vào tim. Tôi có cảm tuởng Tiến đang đứng cạnh tôi và thì thầm. Chưa bao giờ những lời nhạc khiến tim tôi rung động đến như vậy. Nước mắt tôi lặng lẽ rơi...

More than the simple words I try to say

I only live to love you more each day...

Gương mặt buồn bã và ánh mắt trách móc của Tiến như hiện ra trước mặt. Từng kỷ niệm nhỏ hiện về thật rõ ràng trong trí nhớ. Những ân cần thăm hỏi. Những lo lắng dịu dàng. Những chăm sóc tỉ mỉ. Những kín đáo chở che. Những chìu chuộng âm thầm. Và mới đây nhất ai đã vì giúp tôi mà thức khuya làm việc cả tuần lễ. Những thứ đó đâu thể nào là giả dối. Sao tôi lại có thể hồ đồ như vậy chứ. Tôi vẫn tự cho mình là luôn có nhận xét tinh tế, sao lần này tôi không phân biệt được những gì Tiến làm cho tôi là xuất phát từ tim hay đang đóng kịch. Có phải chăng cơn giận đã ảnh hưởng đến khả năng nhận xét và phán đoán của tôi? Hay tại cái thành kiến về đàn ông do Thành tạo ra vẫn luôn ám ảnh mà tôi đã vội vàng kết luận?

Longer than always is long long time,

But far beyond forever you'll be mine

Tôi úp mặt vào hai bàn tay khóc nức nở. Nếu quả thật Tiến im lặng vì đang giận tôi thì tại sao Tiến lại cố tình chọn bài nhạc này để gửi cho tôi tối nay? Tiến muốn nhắn nhủ gì với tôi qua bài nhạc này? Có phải những lời yêu thương nồng nàn này Tiến cố tình muốn gửi đến tôi không? Hay Tiến đang trách tôi vô tình không tin tưởng Tiến? Tôi ôm đầu, không biết mình phải làm gì cho đúng. Mới hôm qua tôi còn rất giận Tiến sao bây giờ lại xót xa khi nghĩ đến chàng như thế này…

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo vang khiến tôi giật mình. Tên Tiến hiện rõ trên màn hình của chiếc điện thoại khiến tôi xúc động đến run rẫy. Tôi áp tai vào nhưng cổ họng như nghẹn lại nên vẫn chưa lên tiếng được. Tôi nghe giọng Tiến ấm áp:

-Allo... didi... phải em không?

Nghe chữ em ngọt ngào của chàng vừa gọi tôi lại càng xúc động. Giọng tôi ướt sũng:

-Anh Tiến...

Giọng Tiến thật mềm:

-Em sao vậy?

Bao nhiêu tình cảm mà tôi cố gắng dồn nén và giấu giếm trong tim nay như không thể kềm chế được nữa. Tôi thút thít:

-Em… muốn gặp anh…

Trong cơn cảm xúc tôi cũng không hiểu tại sao mình lại buột miệng xưng em với chàng. Có lẽ Tiến cảm động nên đầu giây bên kia im lặng một chút rồi tôi nghe giọng chàng thật trầm:

-Chừng nào?

Tôi đáp không suy nghĩ:

-Ngay bây giờ…

Nói xong tôi mới cảm thấy mình vô lý. Bây giờ đã gần nửa đêm, chẳng lẽ bắt chàng chạy đến gặp tôi giữa khuya sao. Còn chưa biết nói gì để chữa thẹn thì tôi đã nghe Tiến nói tiếp, giọng chàng bây giờ hình như trở nên âu yếm:

-Dễ lắm thôi… em chỉ cần mở cửa ra…

Tim tôi đập mạnh:

-Chẳng lẽ…

Tôi nghe Tiến thở nhẹ một cách hồi hộp:

-Anh đang đứng trước cửa nhà em…

Chiếc điện thoại trong tay suýt rơi xuống đất, tôi hít vào một hơi dài để trấn tỉnh lại mình rồi đi về phía cửa, xoay nhẹ chiếc chìa khóa tôi từ từ mở cánh cửa gỗ. Quả thật Tiến đang đứng bên ngoài, trên tay còn đang cầm chiếc cellphone. Ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt chàng và không rời ra được nữa. Trong đó tôi nhìn thấy có nhớ, có thương và hình như có cả giận hờn trách móc. Mi mắt tôi lại nóng. Tôi cũng vậy, nhớ thương hờn giận đong đầy tim khiến nước mắt cứ chực rơi. Chúng tôi một người bên trong một người bên ngoài cửa cứ đứng bất động nhìn nhau như vậy, có lẽ xúc động khiến không ai nói được lời nào.

Rồi tôi thấy Tiến cất cái cellphone vào túi, bước qua cánh cửa. Tôi lùi lại nhường chỗ cho Tiến vào, mắt vẫn theo dõi từng động tác của chàng. Tiến khép cửa lại, buớc đến đỡ lấy cái điện thoại tôi vẫn còn nắm chặt trong tay. Chàng bấm nút tắt rồi đặt xuống chiếc bàn nhỏ. Khi Tiến ngẩng lên tôi vẫn còn đứng bất động nhìn chàng. Từ hai chiếc loa nhỏ trên bàn viết, giọng hát day dứt của người nam ca sĩ vẫn đang vang lên, những lời nhạc tình tứ như đang quyện lấy chúng tôi:

I know I never lived before

and my heart is very sure

no one else could love you more…

Câu hát cuối cùng vừa dứt thì trên mặt tôi đã ràn rụa nước mắt. Qua màn lệ tôi nhìn thấy Tiến bước đến gần và trước khi tôi có phản ứng thì môi chàng đã ghì chặt lấy môi tôi còn thân thể tôi thì đã nằm gọn trong vòng tay chàng. Tiến thì thầm:

-… no one else could love you more, em có biết không?

Không chờ tôi trả lời, Tiến lại cúi xuống, lần này chàng hôn tôi thật sự. Trong vô thức, hai mắt tôi khép nhẹ và hai tay thì vòng qua ôm lưng chàng. Đôi môi nóng bỏng của Tiến hình như đã đánh thức từng tế bào trong tôi. Vòng tay Tiến xiết chặt và tôi mê đắm đón nhận nụ hôn của chàng. Tôi cảm thấy mình như không còn chút sức lực nào hết, tất cả trong tôi như đang tan rã đến tận cùng. Rồi nụ hôn cũng chấm dứt. Tiến dìu tôi ngồi xuống sofa, chàng nâng mặt tôi lên dùng tay lau nhẹ những giọt lệ còn chưa khô trên má tôi. Giọng chàng dịu dàng:

-Tuần lễ qua dài như một thế kỷ, anh tưởng là sẽ chẳng bao giờ còn được nói chuyện với em…

Ánh mắt chàng vừa thiết tha vừa say đắm. Tôi xúc động vội úp mặt vào ngực chàng giấu những giọt nước mắt đang tràn qua khoé. Tiến khẽ vuốt tóc tôi, giọng nhỏ nhẹ:

-Anh biết trong không gian lãng mạn này không nên nhắc lại những chuyện không vui, nhưng anh muốn giải thích chút xíu cho em hiểu rõ ràng hơn về chuyện đánh cuộc khiến em giận anh…

Ngừng một chút Tiến tiếp:

-Câu chuyện nếu kể ra hết thì dài dòng lắm. Anh chỉ muốn nói với em rằng từ đầu đến cuối anh không hề tham gia trò chơi này. Anh nghe họ bàn tính và gán ghép anh vào nhưng anh không chịu. Sau đó Kim Sa có bảo anh là giả vờ ghé qua bộ thiết kế để Kim Sa có dịp giới thiệu với em anh cũng từ chối. Hôm em đụng phải anh ở hành lang hoàn toàn là tình cờ. Sau khi quen với em anh cũng không cho họ biết. Bởi vậy lúc Kim Sa gặp anh cô ta rất ngạc nhiên em nhớ không. Thật ra thì anh cũng có lỗi vì đã không nói thật với em là anh có quen Kim Sa và vài người ở bộ thiết kế. Chỉ vì anh sợ em hiểu lầm là anh cố tình làm quen với em là để thực hiện kế hoạch của họ. Dù sao anh cũng “tình ngay lý gian” rất khó biện minh. Nếu không thật sự có cảm tình với em thì anh sẽ chẳng ngại gì hết, đàng này… Vì vậy hôm đó anh đã chận lời không cho Kim Sa nói tiếp. Anh định là nếu có nói thì phải là chính anh nói với em chứ không phải là người khác. Nhưng rồi sau đó anh vẫn không đủ can đảm để kể hết mọi chuyện cho em nghe, anh sợ ảnh hưởng đến chút tình cảm tốt đẹp vừa mới hình thành giữa tụi mình. Anh sợ em sẽ không muốn tiếp tục làm bạn với anh nữa. Sau đó khi anh gặp bọn họ họ cười cười hỏi anh kế hoạch gần thành công chưa. Anh đã một lần nữa đính chính là anh quen em không phải theo kế hoạch như họ muốn. Vậy mà họ cũng vẫn không chịu bỏ qua, anh đâu biết phải làm sao...

Mặt tôi vẫn còn úp vào ngực Tiến nhưng tôi không còn khóc nữa. Hơi ấm và mùi thơm từ ngực áo chàng khiến tôi cảm thấy ngây ngất. Những lời giải thích của chàng tôi chỉ nghe loáng thoáng. Tất cả bây giờ hình như không còn cần thiết. Ánh mắt chàng nhìn tôi và những hành động của chàng đã khiến tôi tin tưởng hoàn toàn. Có lẽ thấy tôi cứ im lặng hoài nên Tiến lo lắng. Khẽ đẩy nhẹ tôi ra nhìn vào mắt chàng hỏi:

-Em còn giận anh không?

Tôi lắc nhẹ đầu:

-Hết… lâu rồi…

Tiến ngạc nhiên, tôi nhẹ giọng:

-Nhờ… bản nhạc đó…

Tiến nhìn tôi, ánh mắt chàng từ ngạc nhiên chuyển sang tình tứ. Chàng xiết chặt tôi vào lòng. Tôi ngoan ngoãn nép sát vào người Tiến, áp má vào ngực chàng. Bây giờ ngoài thơm và ấm, tôi còn nghe cả tiếng nhịp tim chàng đang đập. Cảm giác gần gũi và được che chở khiến lòng dịu xuống. Tôi gượng nhẹ, sợ khoảnh khắc bình yên này sẽ mau tan biến mất.

Tiến như hiểu được cảm giác của tôi, chàng vỗ về:

-Em yên tâm... từ nay có anh sẽ không ai ăn hiếp em nữa...

Tôi ngước nhìn Tiến, ánh mắt chàng bây giờ chan chứa yêu thương. Tiến cọ nhẹ mũi vào mũi tôi thì thầm:

-Anh yêu em...

Tôi khép mắt. Tình yêu nhẹ như tơ trời, dịu dàng như hơi thở của Tiến đang vờn trên mặt tôi và nồng nàn như đôi môi nóng bỏng của chàng đang tham lam quấn quít lấy đôi môi tôi khát khao chờ đợi. Tôi choàng hai tay qua cổ Tiến đắm đuối hôn lại chàng. Hơn lúc nào hết tôi mong những sợi tơ trời óng ả kia sẽ buộc chặt tôi và chàng vào nhau mãi mãi. Tôi dướn người trong nụ hôn dài tưởng như không bao giờ dứt. Và tự dưng tôi linh cảm ra rằng người đàn ông này rồi sẽ chi phối cuộc đời tôi suốt những tháng ngày còn lại.