← Quay lại trang sách

Chương 6

Về SàiGòn tạm trú ở nhà ngoại, ba mẹ con Mộng Trinh được sắp xếp ở chung một phòng. Nhà ông bà ngoại không rộng lắm nhưng có vườn thoáng mát.

Mộng Trinh vào học một trường công giáo khác là trường Thánh Mẫu, còn Phong vào học trường Taberd ở Sài Gòn do các sư huynh trông coi và là trường có tiếng.

Khi việc học của con cái đã ổn định, bà Minh nghĩ đến việc buôn bán kinh doanh. Không lâu sau đó, bà mua lại được một căn nhà nhỏ ở đường Lê Văn Duyệt do một người chị họ bán lại vì gia đình họ dọn ra Nha Trang. Căn nhà ngay mặt đường đông đúc xe cộ và người qua lại. Bà Minh mở ngay một tiệm tạp hóa nhỏ trước nhà. Khởi đầu tuy chỉ là buôn bán nhỏ nhưng không tốn kém chi phí thuê mặt bằng nên cũng kha khá. Ông Minh vẫn đi làm ở Quy Nhơn.

Cửa hàng tạp hóa nho nhỏ đó không đủ cho bà Minh hài lòng vì bà vẫn luôn nghĩ làm sao để khá hơn nữa trong thành phố lớn đầy cơ hội này.

Ở đây được một thời gian, ngày kia bà Minh chợt để ý đến gia đình một người trong xóm, dù nhà họ ở phía bên trong không phải mặt đường như nhà bà nhưng họ đang sang sửa cho nhà lớn hơn. Bà tò mò không biết người chồng của gia đình đó làm nghề gì mà ngày nào cũng đi ngang nhà bà từ sáng đến chiều mới về. Trông anh ta không ra dáng một công chức, cũng không biết tên là gì.

Một hôm anh ta lúc đi làm về tạt vào cửa hàng tạp hóa của bà Minh mua vài hộp sữa đặc và ít gia vị cho việc nấu nướng. Chắc vợ anh ta sai đi mua những thứ này, bà Minh nghĩ thầm rồi cũng đưa đẩy câu chuyện làm quen:

- Ở cùng xóm, ngày nào cũng thấy anh đi ngang qua đây. Tên tôi là Minh.

Thấy bà Minh vui vẻ, anh ta cũng cởi mở trả lời:

- Tôi là Bính. Cũng di cư từ Bắc vào đây. Chị ở đâu ngoài Bắc?

- Phát Diệm, Ninh Bình. Còn anh?

- Tôi là người Thái Bình. Vợ tôi là người Nam Định.

- Thấy nhà anh đang sửa sang để làm lên lầu hai. Chắc làm ăn phát đạt lắm nhỉ?

Người đàn ông tên Bính khoe:

- Cũng may thôi! Tôi chẳng bao giờ nghĩ vào Nam mà lại đi thầu như vậy đâu! Đúng là cơ may thôi!

Bà Minh thấy ngay đây là cơ hội cho mình tìm hiểu nên hỏi tới:

- Anh đi thầu sao? Chắc cũng khó khăn lắm nhỉ?

Ông Bính dương dương tự đắc:

- Đây là xứ của cơ hội mà! Mình không bắt lấy thì đứa khác nó cũng chộp mất! Chị xem người Mỹ sang đây đã tạo nên bao nhiêu là cơ hội. Họ nhiều nhu cầu lắm.

Nhưng có lẽ ông Bính nghĩ là mình khoe đến thế là đủ rồi nên cười cười nói với bà Minh:

- Phải biết tiếng Anh thì mới làm được!

Chắc ông ta nghĩ người đàn bà bán hàng tạp hóa này chắc nửa chữ tiếng Anh cũng chẳng biết thì mình có nói thêm cũng vậy thôi!

- Chào chị nhé!

Nhưng bà Minh không từ bỏ mà vẫn tìm cách tìm hiểu xem ông Bính làm ăn đi thầu như thế nào. Bà Minh rất tinh tế và khôn ngoan gợi vào lòng tự đắc của người hàng xóm phút chốc mà đổi đời không thể tránh khỏi sự khoe khoang. Nhiều lần như thế, bà Minh thấy cơ may sắp đến và bà tin rằng với vốn ngoại ngữ và sự khôn ngoan khéo léo trong giao dịch, chắc chắn việc bỏ thầu trong giai đoạn này ông Minh sẽ làm được và còn thành công hơn người hàng xóm.

Bà Minh viết thư cho chồng giải thích cặn kẽ về chuyện đi thầu. Đọc thư vợ, ông Minh cũng nhìn thấy ngay đây là cơ hội tốt nên ông bỏ việc làm hiện tại và về lại SàiGòn.

Cả hai vợ chồng ông bà tính toán nghiên cứu và cuối cùng đã trúng thầu mối đầu tiên, tuy không lớn lao gì nhưng là bước khởi đầu.

Ông Minh là người ham học, ông tìm hiểu bất cứ chuyện gì, dù nhỏ nhặt đến đâu. Ông học việc rồi suy tính rất nhanh, nhanh hơn là những người khác phải trải qua một thời gian kinh nghiệm. Ông Minh lại giao thiệp cũng giỏi với sự khéo léo nên đã thành công. Sự thành công đến nhanh hơn ông bà Minh mong muốn. Không đủ tiền để đấu thầu thì ông bà đi vay họ hàng trong thời gian ngắn hạn. Cứ thế mà trúng hết mối này đến mối khác. Ông bà Minh đã làm lại cơ nghiệp trong Nam và càng ngày càng phát triển.

Từ căn nhà nhỏ ở mặt đường Lê Văn Duyệt bán tiệm tạp hóa, ông bà Minh mua nhà lớn hơn. Bà Minh bây giờ giúp chồng tính toán và khuếch trương sự nghiệp. Cả hai cùng đồng công lao khổ thì chuyện gì mà không làm được. Con cái thì ngoan ngoãn chăm chỉ học hành, thật là Chúa đã thương gia đình ông bà cách riêng.

*

Mộng Trinh bây giờ đã 15 tuổi, cô bé ngày nào bây giờ đang vào tuổi dậy thì càng xinh đẹp hơn nữa. Nàng chuyển vào học trường Nguyễn Bá Tòng. Những ánh mắt chiêm ngưỡng của các chàng trai mới lớn cũng có mà những anh chàng trưởng thành hơn cũng không thiếu.

Anh Nhân, cháu của bà Minh thường đưa Mộng Trinh đi chơi đây đó. Hai anh em rất thân. Anh Nhân gọi mẹ Mộng Trinh bằng dì, anh hơn Mộng Trinh 6 tuổi.

Có hôm anh đưa Mộng Trinh ghé thăm một người bạn của anh có xưởng cưa. Bạn bè anh Nhân lâu không gặp nhau nên rất vui vẻ. Anh Nhân giới thiệu cô em họ Mộng Trinh với bạn mình là Lâm.

Sức hút của thiếu nữ mới lớn đang trổ mã với nét dáng thanh thanh thơ ngây đã đốn gục Lâm ngay giây phút đầu tiên đó. Dưới mắt Lâm thiếu nữ này như tiên nữ ở đâu lạc vào đây! Chiêm ngắm vẻ đẹp của Mộng Trinh mà thấy xao xuyến đến ngây ngất nhưng sắc đẹp đó không hề gợi lên cho Lâm chút ham muốn trần tục nào.

Nhưng hình ảnh Mộng Trinh cứ đeo đuổi Lâm suốt những ngày tháng sau đó. Lâm tìm Nhân và ngỏ ý muốn đến thăm Mộng Trinh.

Nhân nhìn thằng bạn bằng tuổi mình mà đã có cơ nghiệp một tay nó làm nên với sự ngạc nhiên:

- Bộ mày… mê em họ tao à?

Lâm nghiêm túc nói với Nhân:

- Không chỉ mê mà còn muốn cưới cô bé về làm vợ nữa!

Nhân phá lên cười, nghĩ bạn mình đang nói đùa:

- Thằng điên! Nói lăng nhăng gì thế?

- Tao nói thật! Tao muốn cầu hôn với Mộng Trinh!

Nhân ngẩn người nhìn Lâm. Thấy vẻ mặt có vẻ thành khẩn của bạn mình, Nhân hiểu là Lâm nói thật chứ không đùa. Nhưng Nhân biết là bạn mình không hề biết hoàn cảnh của Mộng Trinh. Phải cho thằng này tỉnh ngộ đi!

- Mày mê hay mày yêu em họ tao hay muốn cầu hôn là chuyện của mày nhưng không được đâu! Đừng nằm mơ!

- Tại sao lại không được?

Nhân nhìn bộ dạng của Lâm rồi thấy thương hại cho bạn mình:

- Bố mẹ Mộng Trinh là thầu khoán giầu lắm, đời nào dì chú tao gả Mộng Trinh cho mày! Không có chuyện đó đâu! Vả lại em họ tao còn nhỏ quá làm gì mà nói đến chuyện lấy chồng! Thôi đi Lâm!

Lâm nài nỉ:

- Nhưng mày giúp tao gặp Mộng Trinh một lần đi!

- Để làm gì chứ? Con bé vẫn còn là con nít! Mày hãy tỉnh táo lại đi!

Nhưng Lâm vẫn tha thiết nhắc đi nhắc lại làm Nhân mềm lòng.

- Được rồi! Một lần thôi đó! Tao sẽ dẫn con bé vào tiệm kem Pôle Nord ở mặt tiền thương xá Tax vào chiều thứ bảy này lúc 4 giờ. Mày chờ sẵn nhé! Nếu có gì thay đổi tao sẽ báo cho mày sau!

*

Chiều thứ bẩy Nhân đến xin phép dì Minh đưa Mộng Trinh đi ăn kem. Bà Minh rất tin tưởng cậu cháu nên vui vẻ cho Mộng Trinh đi chơi.

Bà nói với Nhân:

- Lần sau cho Phong đi nữa!

- Xe gắn máy của cháu chỉ chở được có 1 người. Lần tới cháu sẽ chỉ đưa mình em Phong thôi ạ!

Bà Minh gật đầu hài lòng.

Mộng Trinh rất thích đi chơi với anh Nhân vì anh ấy rất chiều chuộng nàng. Đây là lần đầu tiên vào tiệm kem này mà đây cũng là món mà nàng ưa thích.

Vào bên trong Nhân đã nhìn thấy Lâm ngồi đợi từ bao giờ. Hôm nay Lâm ăn mặc rất chỉnh tề nếu không muốn nói là đỏm dáng! Nhân cười thầm trong bụng. Hóa ra thằng bạn chủ nhà máy cưa thường ngày ăn mặc lôi thôi lại lột xác như vậy! Chỉ vì Mộng Trinh! Để ý đến cô em họ, Nhân cũng phải công nhận con bé này đẹp thật! Cái đẹp khác người!

Nhân tự nhiên đến bàn Lâm đang ngồi vồn vã:

- Ngồi chung bàn với mày được không?

Lâm hớn hở đứng dậy nói ngay:

- Được chứ! Hôm nay lại có cả Mộng Trinh, thật vui quá!

Mộng Trinh tự nhiên nhìn người bạn của anh Nhân mà nàng đã từng gặp mới đây ở xưởng cưa. Ngày hôm nay trông anh ta khác nhiều!

Nàng nhỏ nhẹ nói:

- Dạ, chào anh!

Trong chiếc váy đầm màu trắng rất đơn giản, cô bé nhìn rất thanh thoát nhưng kiều diễm.

Mộng Trinh ngồi cạnh anh Nhân. Bạn anh Nhân là Lâm ngồi đối diện. Lâm được dịp chiêm ngưỡng thật gần vẻ đẹp hoang sơ của Mộng Trinh. Đôi mắt to hơi xếch của nàng nhiều lúc mơ màng nhìn chung quanh rồi ngó bâng quơ ra ngoài qua cửa sổ.

Nhân và Lâm nói chuyện với nhau nhưng ánh mắt của Lâm không hề rời khỏi khuôn mặt của Mộng Trinh.

Lâm rụt rè hỏi Mộng Trinh:

- Mộng Trinh ngồi đây ăn kem có thích không?

Nàng hơi nhoẻn miệng cười gật đầu nhưng không nói tiếng nào.

Chắc cô bé ngượng, Lâm nghĩ như vậy và lại càng say mê hơn!

Nhân nháy mắt với Lâm rồi hỏi dò:

- Rất ít khi nào thấy mày đến đây! Hôm nay lại tình cờ gặp.

Lâm cứ ngồi đực ra chẳng nói gì được!

Nhân quay sang trêu Mộng Trinh:

- Em thấy bạn anh ra sao?

Mộng Trinh ngây thơ hết nhìn Lâm rồi lại nhìn Nhân hỏi lại:

- Là sao chứ, em không hiểu?

Nhân tấn công hộ bạn mình:

- Em có biết là Lâm, bạn anh đang chết không?

Mộng Trinh ngỡ ngàng hỏi:

- Anh Lâm bị bệnh gì sao? Trông anh Lâm đâu có sao?

Chưa bao giờ Nhân nhìn thấy thằng bạn của mình lúng túng như vậy! Chắc nó đang muốn tìm một xó xỉnh nào để trốn!

Không thể ngừng lại được nữa rồi, Nhân bồi thêm:

- Thằng bạn của anh đây đang mang bệnh tương tư! Nó mê em đấy Mộng Trinh à!

Câu nói của Nhân làm Mộng Trinh đỏ hết cả mặt, nàng nhìn anh Nhân với ánh mắt van nài:

- Anh đừng nói đùa như vậy!

- Anh đâu có nói đùa! Đây là sự thật! Em không thấy Lâm im thin thít sao, nó đâu có phủ nhận thấy chưa?

Biết là anh Nhân nói thật và nhìn anh Lâm đang ngây dại nhìn mình với ánh mắt si mê, Mộng Trinh bỗng thấy bình thản trở lại. Có người thích mình thì cũng là chuyện đáng nhớ, hơi vui vui, nhưng nàng không hề để ý đến con trai. Chẳng hề thấy xao động chút nào! Tại sao vậy nhỉ? Mộng Trinh cũng chẳng biết nữa! Hay vì mình hãy còn nhỏ quá? Không biết nhưng không thấy quan tâm.

Nhìn Lâm, Mộng Trinh nghĩ thầm:

“Anh có muốn mê em thì cứ mê! Đó là chuyện của anh, chẳng dính líu gì đến em cả! Em chẳng thích anh mà cũng chẳng ghét anh. Anh là ai hay anh làm gì chẳng liên quan gì đến em!”

Lâm nhìn Mộng Trinh như dò hỏi phản ứng của nàng. Đôi mắt to đen lay láy kia vẫn trong sáng. Hai gò má của nàng không còn ửng hồng e thẹn như trước đó. Mộng Trinh xúc kem ăn và làm như không có chuyện gì xảy ra.

Thái độ của Mộng Trinh làm cả Nhân lẫn Lâm đều hụt hẫng! Lúc này Nhân thấy mình vô duyên và vô cớ nói những chuyện như thế! Không chừng sau này rủ con bé đi chơi chắc Mộng Trinh sẽ không chịu đi nữa!

Bây giờ phải làm gì? Nhân quay sang Lâm nói chuyện như lúc đầu mới đến đây. Cả hai đều để những giây phút ngượng ngùng trôi qua.

Mộng Trinh thấy thoải mái hơn và nàng đã đoán ra cuộc gặp gỡ hôm nay là có sự xếp đặt của anh Nhân và anh Lâm. Nàng không thích bị đặt vào những trường hợp oái ăm như vậy! Lần sau anh Nhân rủ đi đâu sẽ không đi nữa!

Nhân nhìn Lâm nghĩ rồi bạn mình chỉ si mê Mộng Trinh suông và sẽ chẳng đi tới đâu! Thôi cũng là dịp cho nó đừng mơ mộng hão huyền!

Trên đường đưa Mộng Trinh về nhà, nàng không nói với anh Nhân tiếng nào! Nhân hối hận đã giúp bạn mình một chuyện không đâu! Không những vậy lại còn làm sứt mẻ tình cảm giữa Nhân và Mộng Trinh! Con bé sẽ không còn tin tưởng mình nữa! Nhân thở dài thầm và tự trách mình!

Về đến nhà Mộng Trinh, Nhân nói với nàng:

- Anh xin lỗi! Tại anh cả!

Mộng Trinh nhìn anh Nhân không nói gì.

Nhân dặn dò thêm:

- Em đừng cho dì biết chuyện này! Được không?

- Em không nói đâu! Nhưng anh đừng bao giờ làm như vậy nữa! Em không thích!

- Anh biết rồi! Anh xin lỗi em! Chẳng qua chỉ vì muốn giúp Lâm! Anh đã thiếu suy nghĩ!

Mộng Trinh đi vào nhà chẳng nói năng gì.

Biết tính cô em dễ giận hờn nhưng rồi cũng chóng quên, Nhân nói với theo:

- Anh sẽ đền em bằng một món quà! Đừng giận nữa nhé Mộng Trinh!

Mộng Trinh không quay lại nhưng mỉm cười và không biết anh Nhân sẽ đền cho mình món quà gì?