Chương 7
Căn nhà lầu 5 tầng ngay ở ngay mặt tiền đường Trương Minh Ký là cơ ngơi của ông bà Minh khi chuyện làm ăn của ông bà ngày càng phát triển và thành công hơn dự tính. Mộng Trinh và Phong đều là những người con ngoan ngoãn, không làm ông bà phải lo âu hay bận tâm.
Là một gia đình Công giáo đạo hạnh quen biết nhiều nên các linh mục hay thầy dòng, bà sơ thường lui tới, nhất là một khi cần sự giúp đỡ đóng góp thì ông bà Minh không hề từ chối mà còn mở rộng hầu bao.
Trong số những người ấy có thầy dòng đang tu là thầy Chính hay đến thăm ông bà Minh nhiều nhất dù không cần bất sự giúp đỡ nào. Thầy Chính thường nói với bà Minh là nhìn bà, thầy lại nhớ đến mẹ mình nay không còn nữa! Thầy Chính có một người chị gái lớn tuổi hơn đã lập gia đình nhưng ở tận ngoài Trung, ít khi gặp. Thấy thầy Chính đơn côi nên bà Minh cũng thấy thương, lúc nào đi về, bà cũng dúi cho quà, khi là thức ăn, khi là tiền, và xem như người trong gia đình.
Là một người tu hành, tuy chỉ mới là thầy nhưng thầy Chính cũng là một con người, một thanh niên trẻ, biết rung động, biết đau buồn, sướng khổ như mọi người khác. Và thầy đã không ngờ là đức tin của mình đã bị chao đảo chỉ vì nét đẹp của một thiếu nữ mới lớn là Mộng Trinh, con gái của ông bà Minh.
Thầy Chính thoạt tiên chỉ chiêm ngưỡng nét đẹp của người con gái ấy tựa như người ta ngắm nhìn một cảnh vật thiên nhiên quá diễm lệ. Sự chiêm ngưỡng đó đối với thầy không phải là một sự cám dỗ! Chỉ chiêm ngưỡng thôi mà!
Nhưng năm chữ “chỉ chiêm ngưỡng thôi mà” đó đã trở thành một sự cám dỗ thực sự và âm ỉ nhưng dai dẳng từ bao giờ thầy Chính không biết nữa!
Mười lăm hay mười sáu là lứa tuổi đẹp nhất của một thiếu nữ! Có biết bao nhiêu người nhòm ngó, ngấm nghé nhưng Mộng Trinh cứ bình thản như mặt nước hồ trong veo một ngày không gió. Những buổi tan trường, đi học về có biết bao nhiêu là cái đuôi lẽo đẽo theo Mộng Trinh về đến tận nhà. Nhưng những cái đuôi chỉ không ngừng ở đó mà còn bám trụ dai dẳng bên ngoài cho đến tối. Tất cả những điều này hay những bóng hình đó không hề làm Mộng Trinh lay động. Một chút xao động cũng không có. Mơ mộng về một người theo ý muốn của nàng cũng không có!
Nhiều lúc Mộng Trinh tự hỏi chính mình vì sao nàng lại khác biệt quá nhiều so với các bạn gái khác? Câu hỏi này đến cuối đời cũng không cho nàng một câu trả lời nào cả! Nhưng những lời dậy bảo của bố mẹ từ bao lâu nay đã thấm nhuần vào tâm hồn Mộng Trinh. Nàng không quên mẹ mình luôn luôn nói chỉ gả nàng cho một bác sĩ để người ấy có thể săn sóc Mộng Trinh và phải là người Công giáo. Bố thì khi thấy Mộng Trinh đã lớn thì khuyên con gái đừng yêu ai cho đến khi lấy chồng rồi dành hết tình cảm cho người chồng. Ông Minh còn bảo Mộng Trinh yêu thì chỉ khổ thôi con à!
*
Bẵng đi đến cả tháng không thấy thầy Chính ghé chơi, bà Minh hơi thắc mắc và lo âu cho thầy. Hay là thầy Chính gặp chuyện gì chẳng lành? Hay thầy ấy bị bệnh?
Một ngày cuối tuần, thầy Chính trở lại thăm ông bà Minh. Cả hai ông bà đều không có nhà. Cuối tuần thợ thuyền đều nghỉ, chỉ có Phong và Mộng Trinh ở nhà. Phong ham học như bố mình, suốt ngày ngồi giải những bài toán khó và đấy là niềm vui nhưng cũng là để thỏa mãn cho sự cao ngạo của cậu trai mới lớn.
Đang ngồi thêu áo cho mẹ mình, Mộng Trinh rất chăm chú trên từng đường thêu mũi chỉ nên không hề biết là Phong đã mở cửa cho thầy Chính vào nhà.
Thầy Chính hỏi nhỏ Phong:
- Ba mợ Phong đâu rồi?
Phong trả lời gọn lỏn:
- À ba mợ con đi vắng rồi!
Thầy Chính gật đầu không nói gì. Phong chỉ tay lên lầu hai là phòng khách rồi hỏi thầy Chính:
- Thầy muốn chờ mợ con về không?
Thầy Chính gật đầu, theo Phong lên phòng khách.
Lên lầu hai, thầy Chính nhìn thấy Mộng Trinh đang ngồi trong góc gần cửa sổ và đang thêu áo hay thêu khăn gì đó.
Phong bỏ vào phòng chẳng nói gì vì cũng không biết phải nói chuyện gì với ông thầy tu này.
Trong căn phòng khách ở lầu hai chỉ còn Mộng Trinh và thầy Chính.
Mộng Trinh loáng thoáng có nghe tiếng Phong nói gì với ai nhưng nàng không để ý vì muốn thêu cho xong chiếc áo cánh cho mẹ của mình. Nàng không ngờ có người thứ hai đang hiện diện trong phòng khách.
Mộng Trinh rất khéo tay lại có óc mỹ thuật và là người con gái rất hiếu thảo. Bà Minh là người phụ nữ không hề quan tâm đến bề ngoài của mình và cái tính cần kiệm bà mang theo từ Bắc vào Nam bây giờ không có cách nào có thể thay đổi. Vì vậy Mộng Trinh luôn luôn là người chăm sóc cho mẹ từ khi lớn khôn. Mọi áo thêu của bà Minh đều do Mộng Trinh may và thêu cho mẹ. Nàng thích làm đẹp cho mẹ mình. Mà có lẽ không chỉ riêng cho mẹ mình mà còn cho mọi người trong nhà.
Thầy Chính ngồi đó ngắm nhìn Mộng Trinh. Thầy ngồi yên như tượng, thở mạnh cũng không dám!
Cả tháng nay thầy cố chống trả với sự cám dỗ ngọt ngào từ Mộng Trinh nên không ghé đến đây nữa. Thầy cũng tưởng rằng mình đã thắng và đánh bại sự cám dỗ đó. Nhưng không ngờ!
Đêm qua tự dưng không ngủ được. Trằn trọc mãi vẫn không thể nào tìm được giấc ngủ! Trong khoảnh khắc của đêm đen mù mờ không nhìn thấy gì rõ rệt vậy mà sự cám dỗ kia quay trở lại! Nó chập chờn rỉa rói thầy Chính! Sự cám dỗ ngọt ngào đó bao trùm lấy toàn thân thầy Chính! Càng chống cự thì càng bị xiết chặt đến muốn ngạt thở! Thầy bị những ước muốn dồn nén cũng từ trong chính mình bùng lên, xé tan những lý tưởng cao đẹp mà thầy tôn thờ từ bao lâu nay!
Thầy Chính không còn là mình của những ngày hôm qua mà trở thành một ai khác! Thầy bị lột trần trụi phơi bầy hết những ước muốn thầm kín xấu xa nhưng rất thật, rất con người! Nói cho cùng thì thầy Chính lúc này đây cũng chỉ là một con người không hơn không kém! Và cái con người trần tục đó đang cười nhạo thầy, khích bác thầy, dụ dỗ thầy…
Tất cả những trăn trở đó đã đẩy thầy Chính trở lại nhà ông bà Minh! Đúng ra là trở lại để gặp Mộng Trinh thì đúng hơn!
Khi gõ cửa nhà ông bà Minh, thầy Chính hơi sợ hãi không biết điều gì đang chờ đợi mình sau cánh cửa kia? Sợ sệt cho ước muốn của mình bị phơi bầy hay sợ hãi vì phải đối diện với sự cám dỗ đó?
Thầy Chính thừa biết ngày cuối tuần ông bà Minh không có nhà. Chuyện có mặt của thầy ở đây là không hề tình cờ! Những hành động đi đến đây hay sắp sửa phải nói gì với Mộng Trinh đều được thầy tính toán. Ngay cả mẩu giấy nhỏ thầy Chính viết ngắn gọn được xếp làm tư cũng đang nằm gọn trong túi của thầy là đã được xếp đặt. Con người lý tưởng của thầy Chính đã đi đâu mất, không hề hiện diện lúc này để níu kéo thầy. Thầy Chính muốn được buông thả một lần trong đời để xem sự cám dỗ đó như thế nào rồi thì… có chết cũng được!
Nhưng rồi có lẽ sự hiện diện của một ai đó trong phòng dù không phát ra tiếng động nào đã làm cho Mộng Trinh đột nhiên ngừng tay thêu và nhìn lên.
Nàng rất ngỡ ngàng và ngạc nhiên khi nhìn thấy thầy Chính! Mộng Trinh thừa hưởng tính tình hòa nhã khéo léo của bố mình nên nàng mỉm cười đứng lên cúi đầu chào thầy Chính.
- Chào thầy!
Thầy Chính hơi nhếch mép cười với Mộng Trinh. Những tiếng nói phát ra từ cổ họng thầy trong phòng khách chỉ có mỗi hai người nghe rất lạ lẫm.
- Mộng Trinh khỏe không?
Chưa bao giờ thầy Chính nói tên nàng như thế! Mộng Trinh nhìn thầy Chính và thực sự rất ngạc nhiên. Nàng chưa hề nói chuyện với ông thầy này bao giờ cả, đây là lần đầu tiên.
- Dạ con khỏe! Thầy khỏe không? Lâu nay không thấy thầy ghé chơi, mợ con cứ lo thầy đau ốm sao đó!
Những câu trả lời hay đối thoại giữa hai người đối với thầy Chính là một cái gì không có thật, như đang trong một giấc mơ! Hay thầy Chính muốn đổ lỗi cho giấc mơ! Giấc mơ đầy ám muội!
Thầy Chính ấp úng nói:
- Tại nhà dòng cũng có nhiều việc bận quá!
Nói xong thầy Chính toát mồ hôi! Thầy đang nói dối!
Mộng Trinh vui vẻ nói với khách:
- Ba mợ con không có nhà. Thầy cứ ngồi chơi để con đi rót nước mời thầy. Thầy uống trà hay nước ngọt?
- Thế nào cũng được!
Thầy Chính cứ đứng đó ngẩn ngơ như người vừa bị ai cướp mất vật gì rất quý báu.
Ngồi xuống ghế trở lại, thầy Chính đút tay vào túi quần. Bàn tay thầy đụng vào mảnh giấy gấp tư. Những cạnh không mềm mại của tờ giấy được gấp làm bốn như đang thách thức thầy Chính! Thầy tự nhủ với chính mình nếu bây giờ thầy không vượt qua được những giây phút này thì có lẽ cả đời thầy Chính sẽ bị dầy vò vì sự cám dỗ mang tên Mộng Trinh mất thôi!
Mộng Trinh với những bước chân nhỏ và nhẹ nhàng, hai tay bưng khay, trên khay có hai ly nước ngọt có đá lạnh. Nàng ân cần nói với khách:
- Thầy uống chút nước ngọt, con cho vào ít đá cho mát dễ uống! Trời nóng quá phải không ạ?
Thầy Chính trả lời mà không nhận ra tiếng mình. Thầy đang toát mồ hôi.
- Trời nóng thật! Cám ơn Mộng Trinh nhé! Xứ này thì nóng quanh năm!
Mộng Trinh vẫn vồn vã trước người thầy tu mà mẹ mình rất quý mến:
- Dạ đúng vậy! Con nghe mợ con nói thầy ở đây nhưng ông bà cố quê ở Nam Định phải không ạ?
Thầy Chính lấy lại được vẻ tự nhiên khi nói với Mộng Trinh.
- Thầy mẹ tôi là người Nam Định nhưng đã mất cả rồi. Thầy mẹ tôi chỉ có hai người con là tôi và chị tôi. Bà chị tôi lớn hơn tôi cả chục tuổi và ở tận ngoài Huế cùng với gia đình chị ấy.
Một Mộng Trinh trầm mặc như trong giấc mộng và giờ đây lại khéo léo chuyện trò như một thiếu nữ đã trưởng thành.
Thầy Chính đã bình tĩnh hơn và thấy rất rõ sự cám dỗ đó. Thầy sẽ không thổ lộ gì với Mộng Trinh cả. Thầy không thể làm được! Nhưng tờ giấy thầy đã viết cho Mộng Trinh thì thầy Chính sẽ đưa cho nàng. Không cần biết phản ứng của Mộng Trinh ra sao! Cùng với hành động đó có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng đến đây!
Mộng Trinh không hề biết những suy nghĩ trong đầu thầy Chính lúc này nhưng nàng có thể nhận thấy thầy ta có vẻ rất kỳ lạ, không giống như những lần trước đến thăm ba mợ mình.
Thầy Chính và Mộng Trinh tiếp tục nói những câu chuyện xã giao.
Mọi giây phút trôi qua cũng bềnh bồng như trong một giấc mơ nhưng thầy Chính quyết tâm đánh mất mình một lần trong đời thay vì cứ bị khổ sở với những sợ hãi dằn vặt. Thầy Chính không muốn ghi nhớ từng chi tiết trên khuôn mặt Mộng Trinh vào ký ức của mình nhưng không tránh được! Từng nét đi vào không chỉ trong trí nhớ của thầy nhưng xuyên vào tim thầy làm thầy Chính hơi bần thần!
Rồi cũng phải đứng lên! Thầy Chính nói với Mộng Trinh:
- Chắc còn lâu ông bà mới về. Mộng Trinh cho tôi gởi lời thăm hỏi đến ông bà nhé.
Mộng Trinh mau mắn đáp:
- Vâng, con sẽ nói lại với ba mợ con ạ! Cám ơn thầy ghé thăm.
Thầy Chính uể oải đi xuống tầng dưới để đi về.
Mộng Trinh nói với thầy Chính:
- Để con tiễn thầy xuống nhà! Lần sau thầy ghé thăm ba mợ con nhé!
Khi Mộng Trinh mở cửa ra ngoài, thấy Chính đút tay vào túi quần tìm tờ giấy với sự phân vân. Sự sợ hãi lại vây bủa lấy thấy.
Thầy Chính cầm tờ giấy gấp làm tư mà thấy như mình đang cầm một vật gì rất nặng.
Đưa cho Mộng Trinh, thầy Chính nói nhỏ:
- Tôi… có này đưa cho Mộng Trinh!
Mộng Trinh ngỡ ngàng hỏi lại thầy Chính:
- Cho con sao?
- Phải! Đợi tôi đi rồi hãy xem…
Mộng Trinh cầm tờ giấy được gấp nhỏ và thắc mắc vô cùng.
Thầy Chính dặn dò tiếp:
- Đừng cho ai biết!
Nói xong thầy Chính hối hả bỏ đi.
Mộng Trinh đóng cửa lại. Nàng có cảm tưởng có điều gì khác thường với thái độ của thầy Chính! Nhưng dù chưa biết tờ giấy này có cái gì nhưng nàng sẽ tôn trọng ông thầy tu trẻ tuổi này và sẽ không nói gì cho ai biết, ngay cả Phong!
Nàng vội vã lên lầu 4 là phòng riêng của mình. Vào phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống bàn học, Mộng Trinh mở tờ giấy ra xem. Bên trong những hàng chữ viết rất nắn nót:
“Tôi yêu em, Mộng Trinh! Nhưng.. Chúa đã chọn tôi!”
Những hàng chữ cứ nhẩy múa trước mặt Mộng Trinh như đùa dỡn!
Bây giờ nàng hiểu vì sao thái độ của thầy Chính lại khác lạ như vậy!
Nàng đọc đi đọc lại nhiều lần. Lời tỏ tình của thầy Chính cũng như của nhiều con trai khác si mê nàng vẫn không hề làm Mộng Trinh rung động. Nhưng tình cảm đó từ một thầy tu là chuyện quá kinh ngạc cho nàng! Mọi lần khi thầy Chính ghé thăm, nàng chỉ gật đầu chào, rồi rót nước mời khách, chưa hề giáp mặt gần gũi hay nói chuyện gì với thầy Chính bao giờ! Vậy mà…
Mộng Trinh cũng hơi xốn xang vì lời tỏ tình của thầy Chính! Không những vậy lại phải giữ bí mật này! Thật là… một gánh nặng cho nàng sao?
Nàng đến quỳ trước bàn thờ nhỏ ở trong phòng và đọc kinh nguyện hàng ngày. Thường nàng hay đọc kinh vào buổi tối nhưng ngay lúc này Mộng Trinh muốn cầu nguyện với Chúa. Nàng nói như thế này với Chúa:
- Chúa ơi xin tha tội cho con! Con không biết con đã làm gì khiến thầy Chính lại sa chước cám dỗ như vậy! Con chưa hề nói chuyện gì với thầy ấy, tại sao thầy Chính lại có tình cảm với con như vậy chứ? Con tin là Chúa hiểu con rõ hơn là chính con hiểu con nữa. Con phải làm gì để thầy Chính đừng ngã lòng? Xin Chúa hãy nâng đỡ thầy ấy! Chúa đã chọn thầy Chính thì xin Ngài hãy đưa thầy ấy vượt qua mọi khó khăn và luôn trung thành với Chúa. Hay là con đã nhiều lời quá rồi! Đương nhiên là Chúa biết Chúa sẽ làm gì! Con tạ ơn Chúa!
Đọc kinh xong nàng thấy bình thản. Mộng Trinh xuống nhà tìm diêm và đốt cháy tan mảnh giấy với lời tỏ tình của thầy Chính dành cho nàng.
Sau ngày đó thầy Chính không còn đến nhà thăm ông bà Minh nữa. Nỗi thắc mắc của bà Minh dần tan biến và mọi người không còn ai nhớ đến thầy Chính nữa. Riêng Mộng Trinh thì mừng thầm và tin rằng thầy Chính đã có một chọn lựa đúng đắn và nghiêm túc. Chúa đã bảo vệ thầy Chính!
Cho đến nhiều năm sau có người quen nói với bà Minh là thầy Chính đã thành linh mục.