← Quay lại trang sách

Chương 8

Khi Mộng Trinh hơn 16 tuổi, người cô ruột về phía bên nội giới thiệu một thanh niên đang học y khoa năm thứ ba tên Thành cho Mộng Trinh, dĩ nhiên với sự đồng ý của ông bà Minh.

Gia đình Thành cũng là người Bắc Công giáo di cư vào Nam. Anh ta không có điểm gì đặc biệt để Mộng Trinh nhớ đến. Thành gặp Mộng Trinh lần đầu ở nhà là đã chết mê chết mệt nhưng nàng rất hững hờ. Họ chỉ gặp nhau bằng những lần Thành ghé đến nhà thăm Mộng Trinh. Đối với bà Minh thì sinh viên năm thứ ba y khoa vẫn chưa phải là bác sĩ, đừng hòng nhòm ngó tới Mộng Trinh nên chuyện có thể mời nàng đi chơi là chuyện không thể xảy ra!

Khi Mộng Trinh còn nhỏ thì bà Minh thả lỏng nhưng bây giờ con gái đã lớn vào tuổi cặp kê thì bà giữ cho chặt và càng nghiêm khắc với con gái hơn bao giờ hết! Có lẽ vì vậy nên mọi mơ mộng của một thiếu nữ mới lớn dường như đã bị bóp nghẹt từ trong trứng nước, không hề có cơ hội để triển nở!

Chuyện lui tới thăm hỏi của Thành vì thế cũng thưa dần. Anh ta cũng chỉ như những thanh niên khác say mê Mộng Trinh mà thôi!

*

Một người khách khác đến thăm Mộng Trinh và ông bà Minh đã gây bất ngờ cho nàng. Hôm đó anh Nam, cháu bác Bình đi cùng với người anh họ con bác Bình đến chơi. Đã rất lâu không gặp anh Nam! Trông anh ấy bây giờ trong bộ quân phục thật khác hẳn với ngày nào ở vườn sau nhà bác Bình và hái cam cho Mộng Trinh khi nàng lên 9 tuổi!

Nhưng Mộng Trinh của ngày lên 9 tuổi và Mộng Trinh 16 tuổi thật là quá khác xa! Nam cứ ngẩn ngơ nhìn Mộng Trinh! Vẫn biết lớn lên nàng sẽ đẹp lắm nhưng không ngờ còn đẹp hơn trong trí tưởng tượng của Nam!

Hôm đó Nam rất ít nói vì không nói được lời nào khi nhìn thấy Mộng Trinh! Bây giờ nhìn thấy nhà ông bà Minh lớn và sang trọng như vậy, Nam lại càng ngại! Một người con gái đẹp trong gia đình khá giả như vậy, thật khó mà cho Nam với tới!

Lúc đi về, Mộng Trinh tiễn hai anh ra cửa, Nam bạo miệng nói đùa với Mộng Trinh:

- Có còn nhớ ngày anh hái cam cho Mộng Trinh ở nhà bác Bình không?

Mộng Trinh nhoẻn miệng cười trả lời rất tự nhiên:

- Em nhớ chứ! Anh còn chọn cho em một quả cam đẹp nhất khi đó!

Nam cười cười nhìn Mộng Trinh rồi nhỏ nhẹ hỏi:

- Em còn nhớ gì khác nữa không?

Mộng Trinh chợt nhớ đến câu anh Nam nói sẽ đợi mình mà ngày đó nàng không hiểu, nhưng bây giờ đã hiểu! Chỉ có vậy mà nàng thấy mắc cở, hai má đỏ au lên!

Nhìn thấy Mộng Trinh thẹn thùa trông thật đáng yêu, Nam biết là nàng vẫn nhớ và đã hiểu!

Hai người chỉ nhìn nhau và không nói lời nào.

Từ giã Mộng Trinh, Nam thấy hối tiếc vì không thể chạm đến đám mây hồng đó được rồi! Nhưng hình ảnh của Mộng Trinh ngày lên 9 tuổi và một Mộng Trinh của hiện tại kiều diễm 16 tuổi sẽ vẫn được Nam nhớ mãi!

*

Khi Mộng Trinh hơn 18 tuổi, bà Minh dục con gái đi ghi danh vào lớp dự bị hôn nhân ở nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế. Vâng lời mẹ đi ghi danh nhưng Mộng Trinh cứ thắc mắc vì sao nàng lại phải đi học khóa này? Chẳng lẽ bà Minh đã có ý định gả chồng sớm cho nàng hay sao? Người chồng trong tương lai của nàng sẽ là ai? Sẽ là một người như thế nào để nàng có thể gắn bó đến hết cuộc đời mình? Nhưng cho dù có bao nhiêu câu hỏi đi nữa thì Mộng Trinh đã thấy vận mệnh của nàng đều nằm trong tay bố mẹ mình. Ông bà Minh muốn nàng lấy ai thì Mộng Trinh sẽ phải kết hôn với người đó! Nàng không có chọn lựa mà chỉ biết vâng lời! Kết thúc cuộc đời nàng ra sao lúc đó chỉ mình Mộng Trinh phải đối mặt mà thôi!

Vào khóa dự bị hôn nhân Mộng Trinh hơi lạc lõng vì phần lớn là những đôi cặp sắp sửa kết hôn, ngoài nàng ra còn hai ba người khác cũng giống như Mộng Trinh. Trong số những người lẻ loi đó có anh Cường, một sinh viên y khoa quân y năm thứ tư. Có lẽ đây là người Mộng Trinh tiếp xúc nhiều nhất do bởi môi trường là khóa học dự bị hôn nhân.

Cường thầm ngạc nhiên vì một thiếu nữ đẹp như Mộng Trinh mà lại đến khóa học này có một mình! Đây là một thiếu nữ đặc biệt! Càng có dịp nói chuyện với Mộng Trinh, Cường càng bị thu hút. Thoạt tiên nhìn bề ngoài Mộng Trinh có vẻ xa cách và khó gần gũi, nhưng khi đã quen rồi nàng rất niềm nở vui vẻ và duyên dáng. Nhưng sự niềm nở đó ở Mộng Trinh có giới hạn, Cường hiểu ngay và cũng hiểu được sự e dè của người thiếu nữ này.

Nhiều lần tiếp xúc, Cường mới biết được địa chỉ của Mộng Trinh. Ngày nghỉ, Cường đánh bạo đến thăm Mộng Trinh mà không nói trước.

Đứng trước căn nhà 5 tầng ngay mặt đường, Cường có phần e ngại. Đến thăm Mộng Trinh một cách đường đột như vậy có quá đáng hay không? Nhưng đã đến thì phải vào thôi!

Cường bấm chuông. Người ra mờ cửa chính là Mộng Trinh!

Nàng mở to mắt nhìn anh ta. Mọi sự ngạc nhiên đều hiện rõ lên mặt nàng.

Cường chỉ biết cười.

Mộng Trinh ấp úng se sẽ nói với Cường:

- À… anh đến chơi? Mời anh vào nhà!

Đưa Cường lên phòng khách ở lầu hai, Mộng Trinh vừa đi vừa lo sợ cho phản ứng của mẹ mình. Không biết thái độ của mình ra sao với sự có mặt của anh Cường? Nàng không hề kể cho mẹ mình nghe về anh ta dù biết anh Cường chú ý và thích mình! Mộng Trinh rất sợ mẹ mình, chỉ cần bà Minh nhăn mặt hay quắc mắt là nàng sợ rúm lại. Yêu mẹ nhưng sợ!

Đưa tay chỉ ghế, nàng hơi mỉm cười nói với anh Cường:

- Mời anh ngồi chơi! Tôi… tôi đi lấy nước! Anh dùng nước ngọt nhé?

Khi nói câu này bỗng dưng Mộng Trinh lại liên tưởng đến thầy Chính! Hình như nàng cũng nói câu đó!

Vừa đi vào bên trong định để lấy nước, Mộng Trinh nghe tiếng dép của mẹ mình từ lầu 3 đi xuống, nàng vội vàng đi ra lại phòng khách, sẵn sàng chờ đợi phản ứng của mẹ mình khi thấy một thanh niên lạ mặt xuất hiện ở đây!

Quả thật bà Minh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Cường.

Cường đứng lên cúi đầu rồi nhìn Mộng Trinh chờ đợi một sự giới thiệu nào đó từ nàng.

Mộng Trinh luống cuống nói với bà Minh:

- Thưa mợ đây là anh Cường! Anh ấy học cùng khóa dự bị hôn nhân với con ở nhà dòng Chúa Cứu Thế.

Nghe thế bà Minh hơi mỉm cười nhìn Cường. Đôi mắt tinh anh và sắc xảo của bà lướt toàn thân anh ta như đánh giá người trai trẻ này sao bạo gan tới đây thăm con gái bà?

Cường lại cúi đầu lần nữa:

- Dạ cháu chào bác ạ! Cháu là Cường ạ. Cháu xin bác tha lỗi… cháu đến thăm Mộng Trinh mà không cho cô ấy biết trước.

Tự dưng bà Minh có cảm tình với người thanh niên này. Anh ta có vẻ thẳng thắn và cởi mở. Bà thích những người thành thật.

Bà Minh cười nói với Cường:

- Mời cậu ngồi chơi!

Mộng Trinh nói ngay với mẹ mình:

- Thưa mợ anh Cường đang học năm thứ tư y khoa đấy ạ!

Bà Minh nhìn Cường và càng có thêm cảm tình với người thanh niên sắp sửa trở thành bác sĩ này. Trông cậu ta cũng được lắm!

Bà nói với Cường:

- Bác sĩ là một nghề cao quý vì giúp người!

Nói xong bà nhắc con gái:

- Con lấy nước ngọt mời anh Cường!

- Vâng ạ!

Nói xong Mộng Trinh quay đi vào bên trong lấy nước mời khách. Nàng mừng thầm với thái độ thân thiện của mẹ mình với anh Cường. Nhưng thực sự với anh ta, Mộng Trinh không hề thấy rung động! Anh Cường cũng chỉ như những người khác mà thôi!

Mộng Trinh thần tượng bố mình! Nàng không hề có chút mơ tưởng nào về một người trong mộng! Nhưng nếu ý tưởng đó có chớm xuất hiện thì người đó phải như bố mình, đẹp trai, tài giỏi, khéo léo và tế nhị.

Bà Minh để mặc cho Mộng Trinh tiếp anh Cường. Bà cũng không hiểu sao mình có cảm tình với người thanh niên này ngay từ đầu gặp gỡ. Nhưng năm thứ tư y khoa thì vẫn chưa là bác sĩ! Bác sĩ tương lai thôi! Cứ để Mộng Trinh tìm hiểu!

Thái độ của bà Minh làm cho cả Mộng Trinh và Cường thoải mái hơn.

Cường dò hỏi Mộng Trinh:

- Đến thăm Mộng Trinh đột ngột như vậy không làm Mộng Trinh khó xử chứ?

- Đâu có sao đâu!

Họ trò chuyện cũng như mọi lần gặp gỡ trong khóa học dự bị hôn nhân.

Đến lúc ra về, Cường ngập ngừng hỏi Mộng Trinh:

- Hôm nào mời Mộng Trinh đi chơi được không?

Vừa nghe câu hỏi này từ anh Cường bỗng dưng làm Mộng Trinh hơi hoảng hốt. Nàng không thể đi chơi với anh ta được mà nàng cũng chẳng muốn! Mộng Trinh có thích gì anh ta đâu?

Mộng Trinh trả lời thẳng:

- Xin lỗi anh, nhưng không được đâu!

- Sao vậy?

- Ba mợ tôi sẽ không cho phép!

Cường hơi khựng lại! Sự từ chối của Mộng Trinh làm Cường thất vọng! Lý do mà nàng đưa ra chỉ là một cái cớ! Nhưng Cường không muốn bỏ cuộc ngay, người thiếu nữ này quá đẹp, lại duyên dáng, con nhà nề nếp! Dễ gì mà kiếm được một người như vậy?

Cường đổi chiến thuật:

- Nhưng tôi vẫn đến nhà thăm Mộng Trinh được chứ?

Mộng Trinh thầm nghĩ: Anh ta không chịu từ bỏ!

- Dạ được chứ!

*

Vào nhà, bà Minh đã chờ sẵn ở phòng khách. Mộng Trinh biết là mẹ mình muốn hỏi về anh Cường.

Bà Minh nói ngay với con gái:

- Anh Cường là người như thế nào?

Mộng Trinh hơi ngẩn người trước câu hỏi của mẹ mình. Chưa nghĩ ra phải mô tả về anh Cường như thế nào thì bà Minh đã nói tiếp:

- Mợ thấy anh ta rất thích con! Còn con thì sao?

Không ngờ mẹ mình lại hỏi một cách trắng trợn như vậy! Mộng Trinh ấp úng:

- Chắc là anh ta thích con nhưng mà chỉ quen trong lớp học… Con cũng chẳng để ý tới anh ta nữa!

Bà Minh nghiêm mặt dò xét:

- Con có để ý đến ai không?

Bây giờ thì Mộng Trinh hoảng hốt thực sự khi thấy mẹ mình đang tra hỏi như vậy.

- Con chẳng để ý hay thích ai cả! Thật như vậy đó!

Nhìn dáng vẻ của con gái, bà Minh thấy yên tâm. Mộng Trinh vẫn là đứa con gái ngoan và biết nghe lời! Rồi một ngày không xa ông bà sẽ tìm được cho con gái một người chồng xứng đáng.

Bà nghiêm mặt nói với con gái:

- Ba mợ sẽ tìm cho con một người chồng xứng đáng, đạo đức và có địa vị chắc chắn trong xã hội bảo đảm tương lai cho con. Chỉ cần người đó quý trọng con là được, tình cảm sẽ đến sau. Vợ chồng ở với nhau được bền vững chính là do sự chung thủy, tôn trọng và cùng nhau chăm lo cho hạnh phúc gia đình. Rồi con sẽ thấy nghĩa vợ chồng mới có giá trị và bền vững. Tình cảm vẩn vơ chóng mau tàn!

Mộng Trinh nghe mẹ mình giáo huấn mà lòng lạnh như băng! Ông bà Minh không hề nghĩ đến cảm giác của Mộng Trinh! Một khi người nào đó mà ông bà thấy được và xứng đáng để nàng ở bên cạnh đến suốt đời là được! Đối với nàng như vậy thì người chồng tương lai nào đó cũng được cả, miễn là cha mẹ mình bằng lòng!

Những điều mẹ mình nói có thật sự hạnh phúc trong hôn nhân là như vậy không?

Tưởng đâu nói như vậy là đủ nhưng không ngờ bà Minh lại nhắc đến anh Cường:

- Mợ thấy anh Cường cũng được đấy! Không biết gia đình họ ra sao? Mới gặp lần đầu tiên nhưng cũng được! Con cứ tìm hiểu xem sao!

Mộng Trinh rất ngạc nhiên trước thái độ của mẹ mình! Anh Cường sao? Nàng đâu có thích gì anh ta! Anh Cường cũng chẳng có gì nổi trội hơn những người khác si mê nàng! Vì sao mẹ mình lại có cảm tình với anh ta? Thật không hiểu nổi!

Dù khóa học dự bị hôn nhân đã kết thúc nhưng thỉnh thoảng anh Cường vẫn ghé thăm Mộng Trinh chứ không hề đề cập đến chuyện mời nàng đi chơi riêng nữa.

*

Năm sau đó, một buổi chiều thứ bẩy, Mộng Trinh đi lễ đầu tháng tại nhà thờ Ba Chuông gần nhà, nàng vẫn có thói quen đạo đức như vậy từ nhiều năm qua.

Nàng đi bộ từ nhà thờ về nhà vì không xa cho lắm. Đang đi bộ trên lề đường, bỗng dưng có chiếc xe hơi mà người cầm lái chính là ông Linh, người hàng xóm sát bên nhà Mộng Trinh, đột nhiên lao về phía Mộng Trinh.

Mọi chuyện xẩy ra quá nhanh, nàng không kịp có phản ứng gì cả!

Ông Linh đang lái xe thì bị lên cơn động kinh bất thình lình nên mất tay lái leo lên lề đường và xô vào người bộ hành không may lúc đó là Mộng Trinh. Đầu xe đâm thẳng vào người Mộng Trinh, vào hai chân nàng!

Mộng Trinh ngã xuống đất bất tỉnh! Ông Linh cũng gục xuống tay lái và hôn mê.

Những người chung quanh chạy lại giúp đỡ. Người thì gọi cảnh sát, kẻ gọi xe cứu thương.

Ông Linh một lúc thì tỉnh lại còn Mộng Trinh được đưa vào nhà thương dã chiến của quân đội Mỹ gần đó để cứu chữa.

Được tin con gái cưng gặp nạn, ông bà Minh và cả Phong đều vội vã vào nhà thương dã chiến.

Đến nơi, gia đình ông bà Minh phải ngồi chờ vì các bác sĩ đang chữa cho Mộng Trinh. Nàng bị gẫy cả hai chân, phải bó bột! Tính mạng không có gì nguy hiểm. Ông Minh ngồi đó rơm rớm nước mắt thương con gái. Ông là người tình cảm nên rất dễ xúc động. Bà Minh thì ngồi lần hạt Mân Côi đọc kinh cầu cho con gái qua khỏi.

Biết người gây ra tai nạn cho Mộng Trinh là người hàng xóm nhưng ông bà không hề oán trách ông Linh vì chẳng may người hàng xóm này lên cơn động kinh bất thình lình!

Thành, người sinh viên y khoa năm nào tuy vẫn chưa ra bác sĩ nhưng hay tin vào thăm Mộng Trinh. Anh ta đề nghị ông bà Minh đưa Mộng Trinh vào nhà thương St. Paul để bác sĩ chuyên khoa giải phẫu xương thời đó ở Việt Nam là bác sĩ Trần Ngọc Ninh xem lại hay có cần bó bột lại hay không.

Ông bà Minh đang lo cuống cuồng, nghe lời đề nghị này của Thành nên làm theo.

Mộng Trinh được chuyển vào nhà thương St. Paul như ý muốn của gia đình. Cũng chính bác sĩ Trần Ngọc Ninh đã chăm lo cho hai cái chân bị gẫy của Mộng Trinh.

Nàng chỉ nằm ở bệnh viện đó chưa tới một tuần thì được về nhà. Lúc bị tai nạn là vào dịp tết.

Trong thời gian Mộng Trinh bị nạn, chỉ có mỗi anh Thành ghé thăm hỏi.

Ông Minh lo âu không biết khi bỏ băng bột liệu con gái ông có đi lại bình thường hay không? Nhìn con gái nằm trên giường, ông đau lòng quá sức! Trông Mộng Trinh như một đóa hoa sau cơn mưa bão, tơi tả, thật thương quá!

Với tai nạn này Mộng Trinh từng nghĩ thầm thật xui xẻo vì bị tai nạn ập đến nhưng cũng có cái may là bố mẹ mình chưa bắt mình phải lập gia đình ngay! Cứ tưởng tượng một ngày nào đó phải về sống chung với một người đàn ông xa lạ, phải làm vợ người đàn ông đó, còn phải làm những chuyện gì nữa? Nàng không muốn nghĩ tới nữa!

*

Khi tháo băng bột, Mộng Trinh còn phải trải qua một thời gian để tập đi. Nhìn con gái chống nạng, ông bà Minh đều lo âu, như vậy làm sao mà Mộng Trinh có thể lấy chồng được đây?

Những bọn con trai theo đuổi Mộng Trinh bỗng dưng biến mất tăm. Nàng lủi thủi tập đi với sự cố gắng không ngừng. Sẽ có ngày nàng bỏ nạng và đi lại bình thường, Mộng Trinh tin như vậy!

Nàng còn nhớ ngày thứ năm trong tuần đó của tháng 8, anh Khiêm con bác Bình, cũng là người đi cùng với anh Nam trước đây vài năm trước, đến thăm Mộng Trinh.

Rất cô độc trong phòng và tập đi nên thấy có người đến thăm, Mộng Trinh rất vui.

Hai anh em họ trò chuyện một lúc rồi anh Khiêm mới nói với với Mộng Trinh:

- Hôm nay có người nhờ anh đưa cho Mộng Trinh một món quà! Món quà này rất đặc biệt!

- Quà cho em sao? Nhưng ai là người cho em quà vậy?

- Anh Nam, cháu của bố anh, em nhớ không?

Mộng Trinh hớn hở:

- Anh Nam! Em nhớ chứ! Anh và anh Nam có đến đây thăm ba mợ em mà!

Khiêm bỗng buồn buồn nói với Mộng Trinh:

- Ngày hôm qua có người bạn thân của anh Nam, cùng trong quân ngũ, đến gặp anh báo tin… và nhờ anh đưa món quà này đến tận tay em!

Mộng Trinh mau mắn:

- Anh Nam ra sao rồi? Nhưng sao anh ấy lại cho em quà vậy?

Khiêm cúi đầu khi trả lời Mộng Trinh:

-… Anh Nam mất rồi! Anh ấy mới tử trận!

Mộng Trinh ngồi như chết sững. Nàng đưa hai tay lên như muốn bịt một tiếng kêu nào đó sắp sửa thoát ra khỏi miệng mình.

Khiêm tiếp tục giải thích:

- Người bạn của anh Nam dặn dò anh phải đưa cho em món quà này và nói đây là tất cả những gì thuộc về anh Nam… nay trao lại cho em!

Bỗng dưng Mộng Trinh chẩy nước mắt! Nỗi nghẹn ngào thương cảm dành cho anh Nam làm nàng không thể cầm lòng được mình!

Anh Khiêm yên lặng như thông cảm với Mộng Trinh. Ngay Khiêm khi nghe tin Nam tử trận cũng đã bị sốc và thương cho anh Nam phải ra đi khi tuổi đời hãy còn quá trẻ!

Khiêm đưa cho Mộng Trinh một túi giấy hình như đựng một chiếc hộp nhỏ không biết có gì bên trong.

Nàng cầm lấy mà hai bàn tay bé nhỏ run lên như đón nhận một cái gì rất kỳ diệu từ anh Nam, nay không còn nữa!

Một lúc sau như đã trấn tĩnh, Mộng Trinh hỏi anh Khiêm:

- Vợ con anh Nam chắc đã hay tin?

Khiêm lắc đầu:

- Nam chưa lấy vợ!

Mộng Trinh nói nho nhỏ:

- Tội nghiệp anh ấy và cho gia đình quá! Tên thánh của anh Nam là gì vậy anh?

Khiêm bâng khuâng:

- Anh cũng không biết! Nhưng Chúa biết, em cứ cầu nguyện cho linh hồn anh ấy nhé!

- Em sẽ cầu nguyện cho anh Nam!

- Người bạn thân của anh Nam đã kể với anh là anh Nam dặn dò anh bạn đó không phải mới đây mà từ lâu rồi là hễ anh Nam có mệnh hệ nào thì nhớ đưa tất cả những thứ này cho Mộng Trinh.

Mộng Trinh ngồi thừ người ra. Chẳng lẽ món quà này là một sự trối trăn gì đó hay sao?

Khiêm đứng lên, lại gần nói nho nhỏ với Mộng Trinh:

- Đừng cho dì biết!

- Anh đừng lo! Em biết mà!

*

Anh Khiêm về rồi mà Mộng Trinh vẫn ngồi trong phòng riêng của mình thẫn thờ. Nhưng nàng không quên giấu túi giấy, món quà mà một người đã chết dành cho nàng!

Nàng chưa sửa soạn để mở món quà này! Dù có thắc mắc nhưng Mộng Trinh vẫn chưa thể mở ra xem thứ gì đang chờ đợi nàng.

Bây giờ việc đầu tiên là đi đọc kinh cầu nguyện cho linh hồn anh Nam đã!