← Quay lại trang sách

Chương 9

Đến tối khi tâm hồn đã lắng đọng và cả nhà đã đi ngủ, Mộng Trinh mới lôi món quà của anh Nam dành cho mình ra xem.

Nàng tần ngần và cũng hơi hồi hộp khi mở gói quà không biết là gì bên trong. Chỉ là một chiếc hộp, Mộng Trinh đoán như vậy khi nắn bốn góc cạnh của nó, nhưng được dán rất kỹ.

Khi tháo được giấy dán bên ngoài mới lộ ra đúng là một chiếc hộp bằng sơn mài đen bóng loáng. Nàng vuốt lớp sơn đen có chạm xà cừ loang loáng bạc với những hoa văn tỉ mỉ. Sao anh Nam biết mình thích sơn mài nhỉ, Mộng Trinh nghĩ thầm!

Mở nắp hộp xem bên trong là gì. Nàng ngẩn người nhìn thấy toàn là thư!Thư cho ai? Chẳng lẽ cho nàng? Hay là thư ai gửi cho anh Nam?

Mộng Trinh nhấc xấp thư lên xem thử bên dưới đáy hộp có gì khác nữa không? Nhưng chỉ toàn là thư. Những lá thư không dán tem!

Thật lạ lùng, nàng nghĩ như vậy! Chẳng lẽ đây là những lá thư không được gửi?

Nàng cầm xấp thư lên nhìn loáng thoáng bên ngoài. Thư nào cũng gửi cho… nàng nhưng không đề địa chỉ!

Mộng Trinh suy nghĩ và nàng úp xấp thư xuống và bắt đầu xem từ lá thư ở cuối đáy hộp trước mà nàng cho rằng đây là lá thư đầu tiên.

Tay nàng hơi run khi mở lá thư. Chữ viết tay của Nam rất nắn nót và đẹp như chữ con gái.

“ 14 tháng 2, 1966.

Mộng Trinh,

Anh viết thư này cho em khi đã khuya. Anh không ngủ được. Những thao thức trằn trọc trong đêm gần đây xẩy ra quá thường trực khi chiến tranh leo thang. Tối nào anh cũng nghĩ có thể đêm nay là đêm cuối cùng anh có thể còn nhìn được bầu trời đêm thăm thẳm trên kia với những ngôi sao lấp lánh như kim tuyến. Ở trên cao huyền diệu và đẹp đẽ như thế anh thấy chút ấm lòng vì anh luôn luôn nhìn lên bầu trời đêm và nhớ đến em. Nhớ đến khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp của cô bé 9 tuổi ngày nào trong vườn cam. Hình ảnh của em đã ghi khắc sâu trong tâm khảm anh!

Anh đã từng nói trong ngày hôm đó là em hãy đợi anh! Đấy là ước mơ của một cậu trai mới lớn vừa biết yêu! Anh đã yêu Mộng Trinh từ ngày đó!

Tình yêu anh dành cho em cũng trong sáng như khuôn mặt ngây thơ của Mộng Trinh! Hình ảnh đó đi vào giấc ngủ muộn màng của anh rồi chợt thức dậy với những tiếng bom đạn chung quanh đưa anh về với thực tại.

Em ở xa quá trong khi cái chết thì lại rất gần, gần quá!”

Nàng đọc lại lần thứ nhì như muốn cảm nhận được nhìn thấy bầu trời đêm đen trong rừng già ở đâu đó, nơi có người đã khắc khoải nhớ đến nàng. Mộng Trinh đã trở thành một niềm nhung nhớ cho anh Nam hay sao? Mới chín tuổi mà nàng đã gây thương nhớ cho một người vậy sao?

Mộng Trinh buồn bã và thấy lòng mình nặng trĩu! Những gửi gấm này được trao trọn từ một trái tim đang yêu, không sôi nổi nhưng thiết tha làm nàng thấy nao nao!

Nàng đếm thử, khoảng 20! Không! Chính xác là 22 lá thư!

Mộng Trinh đã từng đọc những bức thư tình của nhiều người khác phái gửi đến nàng, nhưng lá thư này của anh Nam đã làm nàng giao động! Hay chỉ bởi vì… anh Nam không còn nữa? Hay cũng chỉ bởi vì nàng có thể thả lỏng chính mình cho một người không còn nữa?

Mộng Trinh cẩn thận xếp lá thư tháng 2 vào để sang một bên.

Bức thư thứ hai cũng không dán tem, không địa chỉ người nhận, chỉ có tên người nhận là Mộng Trinh. Vì sao anh Nam không nhờ bưu điện gởi đến nàng? Anh ấy không dám sao? Để đến bây giờ Mộng Trinh mới nhận được.

“ Tháng 4, 1966.

Mộng Trinh,

Anh không còn nhớ ngày nữa Mộng Trinh à. Ở đây người ta không nhớ và không nghĩ đến ngày hay năm tháng mà chỉ nghĩ đến giờ, đến phút giây vì nhiều khi chỉ với một cái chớp mắt là không còn biết gì nữa! Nhưng anh vẫn tin chắc ở phút giây cuối cùng đó anh sẽ nhìn thấy hình ảnh của em, không chỉ là em của ngày 9 tuổi mà là Mộng Trinh 16 tuổi mà anh đã được gặp gỡ mới đây.

Em và hình ảnh của em đã cho anh hy vọng ở một nơi mà ranh giới giữa sống và chết không có, không thể phân biệt được! Hy vọng đó thắp sáng và làm anh bớt run rẩy khi màn đêm buông xuống và cái lạnh của núi rừng đang ùa về như muốn thấu xương, thăm chừng xem sự chịu đựng của con người được bao lâu.

Em có muốn hỏi vì sao anh viết thư cho em mà không gửi không?

Vì không gửi thì anh còn hy vọng! Nếu anh gửi đi, không biết lúc nhận được em sẽ làm gì với lá thư đó? Em sẽ cười ngạo anh hay em ném nó chung với nhiều lá thư tình khác của những kẻ ái mộ em?

Anh viết cho em với sự chân thật của tiếng lòng mình. Anh nâng niu mối tình vô vọng này của mình và anh trân trọng nó.

Một ngày nào đó anh không còn nữa thì những lá thư này sẽ đến tay em. Lúc đó anh sẽ trốn ở đâu đó mà em không thể nhìn thấy nhưng anh có thể nhìn thấy em.

Nếu em đọc và nghĩ đến anh, như vậy là quá đủ cho anh rồi Mộng Trinh ơi! “

Mộng Trinh gấp lá thư thứ hai lại và không đọc tiếp nữa. Nàng thực sự xúc động mà cũng mệt mỏi vì những cảm xúc đó! Chưa từng có những cảm giác như vậy bao giờ, Mộng Trinh thấy sự bình yên tuy là phải chịu đựng của nàng vẫn làm nàng dễ chịu hơn là những cảm xúc làm nàng bị chao đảo và phải nhớ về một người nào đó! Cho dù anh Nam đã chết!

Nàng cất tất cả những lá thư của anh Nam vào trong hộp. Sẽ có hôm nàng lại đọc tiếp, nhưng bây giờ thì chưa muốn!

Mộng Trinh tìm một chỗ để giấu chiếc hộp này! Bỗng dưng nàng lại có một sự bí mật cần che giấu! Thật không muốn chút nào! Vậy có phải là phạm tội không? Chắc không phải là tội? Nếu bố mẹ nàng có nhìn thấy thì Mộng Trinh sẽ kể, không nói dối, vậy đâu có thể gọi là tội được?

*

Sau một thời gian cố gắng tập luyện, Mộng Trinh đã bỏ nạng và đi buông được. Những bước chân của nàng cũng vững vàng hơn. Da nàng rất tốt nên những vết sẹo để lại dần dần mờ đi. Ngay cả những vết sẹo nhỏ trên mặt nàng cũng biến mất không để lại dấu vết gì.

Nhìn thấy con gái không còn phải chống nạng nữa, ông bà Minh và em Phong rất vui mừng.

Những người quen nghe tin Mộng Trinh đã bình phục lại mon men đến muốn làm mối. Dĩ nhiên những bà mai mối đều biết tiêu chuẩn ông bà Minh đặt ra.

Thấy những bà mối ra vào, Mộng Trinh không vui chút nào. Tại sao bố mẹ nàng lại phải vội vã gả chồng nàng đi chứ? Tuy ấm ức nhưng vẫn là người con hiếu thảo, Mộng Trinh chỉ để những điều đó trong lòng mà không hề hé môi.

Ngày kia Phong nói với chị mình:

- Chị đừng lo, em sẽ lấy thêm bằng dược sĩ cho chị. Chị chỉ cần cho thuê bằng và thu tiền thôi!

Mộng Trinh cười với cậu em. Lúc đó Phong đang học y khoa.

Nàng chỉ nhỏ nhẹ nói với em trai:

- Chị biết em thương chị!

Phong không chỉ nói để an ủi chị mình nhưng đã nhất quyết vào trường Dược khoa trong khi vẫn đang học Y Khoa. Phong thi vào trường Dược khoa và đậu dễ dàng nhưng không được phép học cả hai khoa Y và Dược song song nên lời hứa với chị Mộng Trinh đã không thực hiện được!

*

Muốn cho con gái khuây khỏa nên ông bà Minh đề nghị để Mộng Trinh và dì ruột, em mẹ mình đi sang Nhật Bản chơi.

Chuyến đi cũng vui vẻ nhưng Mộng Trinh vẫn thấy trống vắng thế nào! Thời gian trước mặt là để chờ lập gia đình. Với ai thì vẫn là câu hỏi làm nàng nghi ngại! Liệu đó có phải là một người chồng tốt và hết lòng yêu thương mình hay không?

Sau chuyến đi Nhật, vừa về đến nhà đã thấy ông bà Minh vui vẻ khác thường. Mộng Trinh hoài nghi về sự vui vẻ này của bố mẹ mình và mơ hồ cảm thấy niềm vui này của ông bà Minh có lẽ có dính líu tới mình?

Trong bữa ăn tối gia đình, ông Minh nói với con gái:

- Đi chơi vui không con?

- Dạ cũng được!

Bà Minh nói hùa vào:

- Hai dì cháu đi chơi thì nhất định là vui rồi!

Dì Hồng học giỏi, từng sang Mỹ du học và vẫn chưa lập gia đình. Dì Hồng rất cởi mở và phóng khoáng, là người dì mà Mộng Trinh thích nhất.

Nàng chờ đợi để bố mẹ mình nói một cái gì khác vì linh tính cho nàng biết như vậy.

Ông Minh vui vẻ nói với Mộng Trinh:

- Trong lúc con và dì Hồng đi chơi xa, ở nhà có một người muốn tiến tới với con!

Mộng Trinh có cảm tưởng tim mình đã đập sai nhịp! Như vậy là bố mẹ mình đã chọn được người cho mình!

Nàng nhỏ nhẹ hỏi bố mình:

- Ai vậy ạ?

Ông Minh vui vẻ giới thiệu tiếp:

- Một bác sĩ đang hành nghề, gia đình rất đạo đức. Nhà họ con cái toàn là bác sĩ khá giả.

Mộng Trinh nghĩ thầm như vậy thì đã sao mà bố mình phải hoan hỉ như vậy?

Mẹ nàng tuyệt nhiên không xen vào. Mộng Trinh nhìn mẹ mình với ánh mắt hoài nghi! Mẹ không thích người này sao?

Ông Minh vẫn với giọng nói vui vẻ, kể tiếp về người đàn ông mà ông cho là rất xứng với con gái của mình.

- Tuy hơi lớn tuổi một chút nhưng ba thấy như vậy đây là người chín chắn, biết lo cho hạnh phúc gia đình. Anh ta hơn con 10 tuổi nhưng gia đình là Công giáo, rất đạo đức! Ba thấy đám này được lắm! Ba rất ưng anh ta mặc dù chưa gặp mặt! Tên anh ta là bác sĩ Mạnh!

Mộng Trinh nghĩ thầm vì sao ba lại chọn cho con một người chồng hơn con đến những 10 tuổi? Khoảng cách tuổi tác quá xa làm sao mà hiểu được nhau?

Nàng nhìn bố mình với ánh mắt ngầm hỏi: “Ba có nghĩ đến con thực sự không?”.

Ông Minh cứ thao thao bất tuyệt nói về người đàn ông mà ông cho là sáng giá nhất và là ứng cử viên tốt nhất!

Bà Minh hơi bực mình nói với chồng:

- Thì cũng được thôi! Làm gì mà ông nói quá như vậy không biết chứ! Còn bao nhiêu đám khác nữa! Ngay cái cậu sinh viên y khoa tên Cường gì đó theo đuổi con gái mình lâu nay cũng được!

Mộng Trinh không ngờ mẹ mình lại thích anh Cường như vậy! Không biết người mà ba thích so với anh Cường thì như thế nào? Một người xấp xỉ tuổi nàng thì dễ gần hơn là một người hơn nàng những 10 tuổi!

Hai ông bà Minh trao đổi qua lại về chuyện Mộng Trinh mà làm như nàng không hề có mặt ở đây! Tại sao không ai hỏi nàng nghĩ như thế nào? Tại sao bố mẹ mình không hỏi xem mình muốn một người chồng như thế nào? Không ai cần biết đến ý muốn của nàng! Mộng Trinh thấy tủi thân! Nàng muốn vào phòng đóng cửa lại và khóc một trận cho đã đời, cho hết những ấm ức!

Ông bà Minh hoàn toàn vô tình không để ý tới thái độ của Mộng Trinh. Chỉ có Phong là biết!

*

Mang tâm trạng có phần giận dữ vào phòng riêng, Mộng Trinh tìm hộp thư chứa những lá thư không gởi của anh Nam ra đọc.

Nàng chỉ mới có đọc 2 lá thư của anh Nam. Đọc không phải vì có tình cảm gì với anh Nam nhưng với chân tình của một người không còn nữa trên cõi đời này nữa dành cho mình, Mộng Trinh thấy được an ủi! Tại sao an ủi? Nàng không thể giải thích được!

Lá thư anh Nam viết vào tháng 5 lại có kèm một bông hoa khô ép trong đó. Khi nàng mở ra đọc, bông hoa khô bỗng vụn ra khiến Mộng Trinh kêu lên:

- Trời ơi!

Nàng tiếc ngẩn ngơ nhìn bông hoa khô mà nàng chưa kịp nhận dạng là hoa gì đã tan nát! Những vụn của nó nằm đó làm cho nỗi buồn của Mộng Trinh càng gia tăng!

Mộng Trinh đi tìm một phong bì nhỏ rồi đổ những cánh hoa khô đã tan nát vào. Vừa làm nàng vừa nghĩ thầm nếu anh Nam có khôn thiêng lẩn quẩn đâu đây chắc sẽ vui lòng khi thấy mình quý trọng mối chân tình của anh ta như vậy!

Nàng dốc cho hết sạch những vụn đó vào phong bì rồi mới đọc thư.

“Tháng 5, 1966.

Mộng Trinh,

Anh tìm được bông hoa dại này trong một lần nghỉ chân sau cuộc hành quân. Anh không biết tên hoa là gì nhưng anh chắc chắn nó có tên vì không một thứ gì trên đời này lại không có tên. Anh nghĩ như vậy có đúng không em?

Anh đã ép cho nó khô đi. Anh muốn giữ lại vẻ đẹp của nó một cách nào đó! Anh gởi đến em bông hoa này. Cho dù nó không còn mùi hương nhưng khi nó đã khô đi thì hoa còn tồn tại lâu dài như… tình cảm của anh đối với em!

Giờ này chắc em đã ngủ trong yên ấm? Hãy mơ những giấc mơ đẹp! Đôi môi mọng đỏ hơi chẻ ra ở môi dưới của em hãy biến nó thành những nụ cười! Anh mong rằng em sẽ hạnh phúc cho dù ở bất cứ nơi nào!

Ngày hôm qua một người bạn của anh đã ra đi mà không kịp nói một lời nhắn nhủ nào! Nhưng anh thì không! Anh đã sửa soạn và anh đã nhờ Chiến, bạn thân nhất của anh sẽ giao lại cho em toàn bộ những lá thư anh viết cho em mà không gửi. Sau lời dặn dò đó anh thấy rất nhẹ nhõm! Vì anh biết chắc những lá thư này sẽ đến tay em, Mộng Trinh!

Lần cuối cùng được gặp em, lúc đó em đã là một thiếu nữ xinh đẹp, đẹp hơn những gì anh đã tưởng tượng. Khi nhìn em lúc 9 tuổi anh còn thấy mình có hy vọng, nhưng khi gặp lại em khi em đã trưởng thành… anh thấy mình không còn hy vọng nữa! Chúng ta ở hai thế giới khác nhau! Với sự bấp bênh trong cuộc đời của anh hiện tại… làm gì có tương lai cho em? Nhưng hỡi Mộng Trinh… dù thế nào đi nữa anh càng yêu em nhiều hơn dù là yêu trong tuyệt vọng! Nhưng anh vẫn muốn níu giữ lấy tình yêu ấy như nắm lấy mạch sống của mình… Hãy để anh yêu em như vậy!

Khi nào trong đời, em gặp khó khăn hay buồn bã thì hãy nhớ những lá thư này sẽ là những bờ vai ngọt ngào cho em dựa. Và nếu em có chẩy nước mắt vì một lý do nào đó thì những lá thư anh viết cho em cũng sẽ là khăn thấm những giọt nước mắt của em.”

Mộng Trinh đã không cầm được nước mắt. Những giọt nước mắt của nàng nhỏ ra không phải cho anh Nam mà là cho chính mình! Nàng đã khóc cho thân phận không biết ngày mai ra sao của mình! Cuộc đời có dành cho nàng một hạnh phúc bên người chồng nàng không yêu hay không? Nhưng chắc chắn Mộng Trinh sẽ yêu những đứa con của mình, rất yêu và hy sinh mọi thứ cho các con của mình.

Nàng gấp lá thư thứ ba của anh Nam lại và cất vào hộp.

Mệt vì những xúc động, đêm đó Mộng Trinh ngủ thẳng một giấc đến sáng.