← Quay lại trang sách

Chương 10

Trước khi gia đình bác sĩ Mạnh đánh tiếng ngỏ ý muốn cầu hôn Mộng Trinh thì đã có một nhân vật đặc biệt khác cũng trạc tuổi bác sĩ Mạnh nhưng lại là một chính trị gia có thế lực đương thời trong chính phủ đương nhiệm và cũng là người cùng quê hương với gia đình ông bà Minh ở ngoài Bắc cũng nhờ người đánh tiếng có ý muốn tiến tới hôn nhân với nàng.

Ông Minh là người hoạt động chính trị nên chuyện ông thích nhân vật này không có gì lạ! Nhưng ông bà đều rất hiểu con gái mình, làm vợ một nhà hoạt động chính trị thực sự không phù hợp với Mộng Trinh! Là bậc cha mẹ, ông bà chỉ muốn con gái mình lập gia đình được hạnh phúc và sống yên ấm bình lặng. Mộng Trinh không thể như bà Minh xông pha gánh vác lo cho gia đình để người chồng rảnh tay theo đuổi sự nghiệp chính trị được nên ông bà đã nói với người đứng trung gian và từ chối mà không hề kể gì cho Mộng Trinh biết!

*

Gia đình bác sĩ Mạnh đã chính thức đến nhà ông bà Minh để xem mắt Mộng Trinh.

Vừa nhìn thấy Mộng Trinh lần đầu tiên là anh bác sĩ Mạnh mê ngay cho dù hai người chưa hề nói chuyện với nhau câu nào.

Đến nhà ông bà Minh kế tiếp lần thứ hai bác sĩ Mạnh đã rất nhanh chóng ngỏ lời cầu hôn Mộng Trinh. Bà Minh để tùy chồng mình quyết định chứ không ép Mộng Trinh.

Thay vì hỏi ý con gái, ông Minh khéo léo nói vào và khuyên nhủ Mộng Trinh nhận lời cầu hôn của bác sĩ Mạnh. Nàng rất hiếu thảo và rất vâng lời bố mình. Với Mộng Trinh, điều gì bố mình nói cũng phải cả!

Vài hôm sau vào cuối tuần bác sĩ Mạnh đến xin phép đưa Mộng Trinh đi chơi với sự đồng thuận của ông bà Minh.

Lần đầu tiên ngồi sau xe vespa một người đàn ông xa lạ, Mộng Trinh có phần hơi luống cuống! Trước đây lúc còn nhỏ nàng hay đi chơi với anh Nhân là anh họ của nàng, ngồi sau xe gắn máy với anh rất vui và tự nhiên! Bây giờ thì khác…

Anh Mạnh là người ít nói và nghiêm nghị. Nhìn anh ta, Mộng Trinh thấy dè dặt! Một người hơn nàng những 10 tuổi không phải là ít và lúc nào anh Mạnh cũng có vẻ quyền uy và kẻ cả! Hay chỉ bởi vì là lần đầu tiên đi chơi với nhau, Mộng Trinh đã nghĩ thầm như vậy!

Nói chuyện với anh Mạnh cũng chẳng thoải mái gì! Anh bác sĩ này trông điềm đạm, không xấu không đẹp, mặt vuông chữ điền, vậy sao ba thích vậy nhỉ? Mộng Trinh kín đáo quan sát nhưng thấy anh ta rất ít cười làm nàng cũng mất tự nhiên!

Bác sĩ Mạnh đưa Mộng Trinh đi chơi một vài nơi. Phần nàng thấy rất gượng gạo, không hứng thú gì! Đến lúc đi về, anh Mạnh cần ghé vào một nơi nói có chút việc và nói với Mộng Trinh:

- Anh cần vào chỗ này có chút việc, không lâu đâu. Mộng Trinh chịu khó đứng đây trông xe hộ anh rồi anh ra ngay!

Nghe câu nói này là nàng đã thấy bực mình! Lại còn phải coi xe cho anh ta! Mà xe gì sang trọng cho cam sao lại phải bắt nàng canh chừng?

Anh Mạnh vào bên trong không nhanh như đã hứa làm sự bực bội ở Mộng Trinh càng gia tăng! Trời thì nóng! Cô con gái tiểu thư đài các mà lại phải đứng dưới nắng canh xe cho anh Mạnh!

Sự nhẫn nại của Mộng Trinh có giới hạn! Bực tức và giận dữ nàng bỏ mặc chiếc xe của anh Mạnh rồi lấy tắc xi về nhà.

Vào nhà, Mộng Trinh đi tìm bố mình. Nàng nói như gần khóc:

- Ba ơi!...

Ông Minh ngạc nhiên hỏi con gái:

- Anh Mạnh đâu? Đi chơi về sớm vậy?

Bao nhiêu tức tối chất chứa suốt đường về, Mộng Trinh òa lên khóc nói với ông Minh:

- Con không lấy anh này đâu!

Ông Minh hốt hoảng nhìn thái độ của con gái:

- Có chuyện gì?

Vừa khóc Mộng Trinh vừa kể:

- Trời thì nóng mà anh ta bắt con đứng canh xe cho anh ta! Con có phải người hầu cho anh ta đâu! Con nhất định không lấy người này đâu! Nói năng thì không ngọt ngào nhỏ nhẹ, khó chịu lắm! Sống cả đời với một người như vậy con không chịu được, con không lấy người này đâu! Dù anh ta có là vua đi nữa thì con cũng không lấy!

Mộng Trinh nói ra hết để hả giận nên dễ chịu hơn nhưng ông Minh thì ngược lại! Mọi sự tức giận và khó chịu tuôn tràn từ con gái lại đổ lên ông làm ông bực bội và cho rằng thái độ của con gái mình là trẻ con, không chấp nhận được!

Lần đầu tiên trong đời ông to tiếng giận dữ với Mộng Trinh. Ông quát:

- Đúng là trẻ con! Không lấy người này thì còn lấy ai?

Chưa bao giờ thấy bố mình như vậy, Mộng Trinh rúm người lại và khóc ngất! Đến bố mình, người mà nàng yêu quý nhất cũng ép Mộng Trinh như vậy thì nàng phải làm sao?

Biết là mình hơi quá nhưng ông Minh xét thấy nếu không làm găng thì không xong. Ông nghiêm nghị nói với Mộng Trinh:

- Phải biết nhẫn nhịn chứ? Lúc nào cũng muốn mọi người phải theo ý mình là sao? Ba thấy anh ta không có điểm nào đáng chê cả! Chỉ vì con cố chấp thôi! Đợi người ta một chút thì đã sao? Có gì đáng để phải nổi giận như vậy chứ? Thử kiểm điểm lại mình đi!

Nhìn khuôn mặt giận dữ của bố mình, mọi cố gắng của Mộng Trinh đã tan thành mây khói! Nàng hiểu có chống cự hay cố gắng thêm nữa cũng vậy thôi! Dù nàng tự hỏi lòng mình sao mình có thể đầu hàng nhanh chóng như vậy được chứ? Sau này Mộng Trinh mới nghĩ ra là vì nàng chưa từng yêu ai. Nếu giả dụ nàng yêu một người nào đó, có lẽ nàng sẽ tranh đấu tới cùng cho tình yêu của mình. Bây giờ chẳng hề yêu ai thì lấy người nào cũng thế thôi!

Nàng nói với bố mình trong nước mắt nghẹn ngào:

- … Được rồi… con vâng lời ba!... Nhưng ba phải hứa với con sau này nếu con không ở được với anh ta thì phải cho con về lại với ba mợ!

Ông Minh đổi sắc mặt ngay, vui vẻ bảo con gái:

- Được rồi, ba hứa!

Nhưng Mộng Trinh không bao giờ ngờ lời hứa đó của bố mình không bao giờ được coi trọng và đó chỉ là một lời hứa suông!

*

Mạnh khi ra ngoài tìm Mộng Trinh không thấy nàng đâu nữa cũng hơi hốt hoảng. Tìm quanh cũng không thấy nàng đâu bèn trở lại nhà Mộng Trinh.

Ông Minh là người ra tiếp Mạnh. Ông vui vẻ giả lả nói với con rể tương lai:

- Mộng Trinh đi chơi về hơi mệt! Em nó đi nghỉ rồi!

Mạnh mừng thầm là Mộng Trinh đã về nhà, đon đả nói với ông Minh:

- Lỗi tại cháu bắt em ấy chờ hơi lâu!

Ông Minh gạt đi:

- Nó còn trẻ con lắm! Đừng để ý! Hay giận nhưng lại dễ quên! Không sao đâu!

*

Những lần đi chơi sau đó, Mạnh để ý hơn và cố gắng không làm Mộng Trinh phật lòng nữa! Nhưng đã ưng người thiếu nữ xinh đẹp này thì cố ép mình một chút cũng chẳng sao! Thực ra Mạnh chưa từng ép mình với ai cả, Mộng Trinh là một ngoại lệ!

Ở nhà, là anh cả, Mạnh là người thay mặt cha mẹ mình chăm sóc dậy dỗ các em học hành nên người nên anh rất nghiêm khắc với các em tuy rất thương các em. Nay lại gặp một người vợ tương lai rất dễ hay giận thì cũng khó cho anh ta! Nhưng rồi hai người sẽ thông cảm và hiểu cho nhau, Mạnh tin chắc như vậy!

Đối với những nhận xét của Mạnh, Mộng Trinh sẽ là một người vợ đảm đang vì thấy nàng rất tinh tế, nói năng khôn ngoan khéo léo. Theo như Mạnh biết, Mộng Trinh chưa hề có người yêu vì gia đình nàng gia giáo và giữ gìn con cái rất nghiêm túc kỹ lưỡng! Vậy còn đòi hỏi gì thêm nữa? Tình yêu sẽ đến sau hôn nhân thôi!

Với tuổi đời từng trải, lại có danh phận, những nhận xét của Mạnh về phụ nữ rất sắc bén! Quen biết nhiều cô, vui đùa qua đường cũng không thiếu, nhưng lập gia đình lại là một chuyện khác nên Mạnh rất kỹ lưỡng và khó tính! Tìm được một người vợ xinh đẹp, ngây thơ ngoan hiền, gia đình nề nếp như Mộng Trinh không phải là chuyện dễ dàng! Mạnh thấy mình thật may mắn và tự hứa với chính mình là sẽ trân trọng và yêu quý người vợ này hết lòng cho đến hết đời mình.

*

Bỗng nhiên vào một ngày giữa tuần anh Cường ghé đến thăm Mộng Trinh sau thời gian dài mất tăm.

Mộng Trinh tiếp anh Cường với nhiều cảm xúc lạ lùng, vừa thất vọng vì trong lúc nàng bị tai nạn, không hề thấy anh ta đến thăm hỏi gì. Khi khóa học dự bị hôn nhân kết thúc là cũng không gặp lại anh Cường nữa.

Tại sao hôm nay anh Cường trở lại?

Có lẽ những câu hỏi đó hiện hết lên khuôn mặt của Mộng Trinh nên anh Cường có vẻ áy náy khi nói với nàng:

- Đã lâu không ghé thăm Mộng Trinh vì tôi muốn hoàn tất việc học của mình trong trường Y Khoa. Những năm cuối thật quá bận rộn, lại còn phải soạn luận án ra trường!

Mộng Trinh cũng cười xã giao khi nói với anh Cường:

- Vậy là anh sắp ra trường và thành bác sĩ thực thụ rồi!

Cường phân trần với Mộng Trinh:

- Tuy bận rộn với học hành nhưng mà… lúc nào tôi cũng… nghĩ và nhớ về Mộng Trinh!

Nàng nghĩ thầm chẳng lẽ anh Cường muốn tỏ tình với mình ngay trong phòng khách này chắc? Thật nực cười!

Mộng Trinh không phản ứng gì, nàng nhìn đi chỗ khác và nghĩ đến mẹ mình. Anh Cường là người bà Minh thích nhất! Nhưng quá trễ rồi!

Nàng nói lảng sang chuyện khác:

- Ra trường chắc bác sĩ nào cũng phải nhập ngũ hết phải không anh?

- Đúng vậy! Đây là chuyện bắt buộc!

- Anh sẽ chọn ngành nào?

Thấy Mộng Trinh có vẻ không hề quan tâm đến lời nói xa gần bầy tỏ tình cảm của mình với cô ấy, Cường hơi buồn khi trả lời:

- Tôi chưa biết mình sẽ chọn binh chủng nào nữa. Nhưng cũng còn tùy thuộc vào thứ hạng khi ra trường. Hy vọng sẽ được chỗ tốt thôi!

Mộng Trinh vẫn với dáng vẻ xã giao khi nói chuyện với anh Cường:

- Tôi đoán anh sẽ chọn được chỗ tốt như anh mong muốn. Thời chiến nơi nào cũng nguy hiểm!

Cường gật đầu:

- Đúng vậy! Nhưng mà Mộng Trinh có biết ngoài lý do quá bận rộn trong việc học ở năm cuối, tôi còn bận thêm một chuyện nữa!

Mộng Trinh hơi tò mò:

- Đó là chuyện gì thế?

Cường nhìn Mộng Trinh với ánh mắt dịu dàng say đắm không giấu diếm:

- Tôi đi học để vào đạo Công giáo!

Vừa ngạc nhiên lẫn thích thú, Mộng Trinh hỏi anh Cường:

- Thật vậy sao?

- Mộng Trinh có biết vì sao tôi theo đạo Công giáo không?

Mộng Trinh nghiêm trang nhìn anh Cường:

- Chắc anh được soi sáng cho chọn lựa đó!

Cường cũng nghiêm túc không kém khi nói với nàng:

- Một phần thôi, nhưng chính là vì Mộng Trinh! Tất cả vì Mộng Trinh!

Nàng hơi sững sờ trước câu trả lời của anh Cường! Mộng Trinh cũng không biết mình phải nói gì.

Cường tiếp tục bày tỏ tình cảm của mình không ngượng ngùng nữa.

- Thật như vậy đó! Từ chuyện học để tốt nghiệp đến chuyện theo đạo Công giáo đều vì Mộng Trinh! Tôi muốn cố gắng để xứng đáng… với người con gái tôi đã đặt hết tình cảm và tin yêu. Người thiếu nữ đó chỉ có thể là Mộng Trinh mà thôi!

Ngay giây phút này Mộng Trinh chẳng hề chút xao xuyến trước tình cảm anh Cường dành cho mình. Nàng thản nhiên nghe như thể là người thiếu nữ nào đó mà anh Cường nhắc đến là một ai khác, chẳng liên quan gì đến nàng! Mặc dù anh Cường là một thanh niên cao lớn và bảnh trai, nhưng Mộng Trinh chẳng hề quan tâm.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mộng Trinh trước lời trần tình của mình, Cường đột nhiên thấy hơi ngượng nghịu! Vậy là cô ấy không hề có chút tình cảm nào với mình! Cường không muốn tin như vậy!

Rất nhỏ nhẹ, Mộng Trinh nói với anh Cường:

- Cám ơn anh đã có những tình cảm tốt đẹp với tôi… Nhưng chỉ vài tháng nữa là tôi sẽ lập gia đình. Tháng sau là đám hỏi.

Cường ngồi chết trân! Mọi cố gắng của chàng lâu nay bỗng dưng tan như bọt biển! Cường nghẹn lời không nói được gì cả!

Mộng Trinh đứng lên nói với anh ta:

- Xin lỗi anh, nẫy giờ nói chuyện mà quên chưa rót nước mời anh!

Cường vẫn ngồi ngẩn người ra không trả lời.

Mộng Trinh vào lấy nước ngọt mời khách.

Khi đặt ly nước ngọt xuống bàn trước mặt anh Cường, nàng nói:

- Mời anh dùng nước ngọt!

Cường vẫn ngồi sững như tượng. Mộng Trinh phải nói thêm lần nữa, anh ta mới ấp úng:

- Được… được..!

Cầm ly nước ngọt uống một hụm nhỏ, Cường thấy nước ngọt gì mà đắng nghét! Chàng uống đến ngụm thứ nhì và suýt nghẹn!

Đang lúc bối rối như vậy thì bà Minh xuất hiện. Nhìn thấy anh Cường, bà vui vẻ chào đón:

- À anh Cường, lâu lắm rồi mới thấy anh lại chơi!

Cường lấy lại bình tĩnh khi trả lời mẹ của Mộng Trinh:

- Dạ cháu chào bác! Bác có khỏe không ạ?

- Tôi khỏe lắm! Cám ơn!

Cường tìm câu trả lời nói với bà Minh:

- Lâu nay cháu bận học vì những năm cuối rất cực, lại phải lo soạn luận án ra trường. Thưa bác, cháu còn học để vào đạo Công giáo nữa!

Nghe thế bà Minh càng tươi nét mặt:

- Thế à, tốt quá! Vậy là cậu sẽ thành bác sĩ nay mai thôi!

Cường nói với mẹ Mộng Trinh mà giọng nghe rất nghẹn ngào:

- Cháu đã cố gắng hết sức để xứng đáng với Mộng Trinh nên hôm nay mới trở lại. Không ngờ lại thành ra quá trễ!!

Bà Minh cũng thương hại thầm người thanh niên trước mặt mà bà rất có cảm tình. Bà thích anh Cường hơn người con rể tương lai là bác sĩ Mạnh!

Bà chép miệng nói với Cường:

- Hôn nhân hay mọi sự trên đời này đều tùy thuộc vào bàn tay quan phòng của Thiên Chúa cả! Có những điều chúng ta muốn cũng không được, mà không muốn cũng không được!

Cường cúi đầu buồn bã quá sức! Không có lý do gì để nán lại đây thêm chút nào cả, phải đi về thôi!

Anh ta lại cúi đầu chào bà Minh:

- Cháu cám ơn bác đã an ủi cháu! Cháu xin phép đi về đây!

Bà Minh gật đầu thay cho một câu an ủi.

Bà nói với con gái:

- Con tiễn anh Cường!

- Dạ!

Cường đi theo Mộng Trinh xuống nhà.

Ra đến cửa, Cường chỉ biết nói ngắn gọn với Mộng Trinh:

- Tôi xin lỗi… Tôi biết mình đã đến quá muộn… Chúc Mộng Trinh thật hạnh phúc!

- Cám ơn anh!

Khi cánh cửa đã đóng lại, Mộng Trinh nghĩ thầm: Lại thêm một người thất tình vì mình!

Nhưng cũng ngay giây phút đó, nàng lại nhớ đến mối chân tình sâu đậm của anh Nam dành cho mình!