Chương 11
Mọi chuyện cứ như vậy tiếp diễn tốt đẹp trong sự vui mừng của cả hai gia đình. Mộng Trinh cũng ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ mình, không lôi thôi gì nữa.
Bà Minh chỉ đồng ý gả con gái với điều kiện là Mộng Trinh chỉ về làm dâu 3 tháng mà thôi! Dĩ nhiên được cô con dâu như vậy, nhà trai chấp nhận ngay không đòi hỏi gì hơn.
Buổi chạm ngõ rồi qua đám hỏi đầy đủ, tất cả đều làm cho Mộng Trinh cứ quen dần để tiến tới hôn nhân thực thụ. Nhiều lần gặp gỡ, cả Mạnh và Mộng Trinh cũng hiểu nhau hơn. Nàng cũng đỡ trách anh ta hơn vì hiểu được tính tình của người chồng tương lai này. Tuy nhiên nàng chỉ biết thở dài thầm trước người đàn ông khó tính này! Nhưng rồi coi, nàng cũng sẽ trị được anh ta bằng sự mềm mỏng của mình!
*
Trước ngày cưới bỗng dưng Mộng Trinh thấy hơi buồn vì sẽ vĩnh viễn xa rời mái nhà với cha mẹ và em Phong. Căn phòng riêng của nàng với nhiều kỷ niệm rồi cũng phải rời xa!
Nàng soạn những thứ muốn mang đi về nhà chồng. Cái gì nàng cũng muốn mang theo nhưng rồi cũng phải từ bỏ. Lại còn phải về ở với gia đình chồng cùng với bao nhiêu người xa lạ, dù chỉ trong 3 tháng nhưng cũng là một thời gian dài đối với nàng!
Trong lúc soạn mọi thứ, Mộng Trinh lại nhìn thấy chiếc hộp sơn mài đen bóng có chứa những bức thư của anh Nam! Dĩ nhiên nàng nhớ trong chiếc hộp có tất cả là 22 bức thư tình anh Nam viết cho nàng! Mộng Trinh mới chỉ đọc có 3 bức thư!
Trước khi hủy những bức thư này, có lẽ nàng nên đọc thêm. Nàng nhớ không biết trong bức thư đầu tiên hay bức thư thứ hai anh Nam có nói đối với anh ấy được Mộng Trinh đọc những lời anh ấy gửi gắm là đủ rồi! Nàng không muốn phụ lòng một người đã không còn trên cõi đời này nữa.
Nàng lại lấy hết xấp thư tình ra. Mộng Trinh soạn 3 bức thư cuối ra vì biết mình đã đọc qua. Thay vì chọn lá thư thứ tư, Mộng Trinh rút đại một lá thư nằm giữa.
“ Tháng 9 năm 1967.
Mộng Trinh,
Hôm nay trời mưa như trút nước, mưa mãi không ngừng. Đất đã thành bùn nhão nhoẹt! Những chú chim rừng trốn hết! Chỉ còn mưa và mưa!
Anh ước gì trong giây phút này được cùng em ngồi trong một quán cà phê ở SàiGòn khi trời bên ngoài cũng mưa. Và anh đã mơ thấy cơn mưa thành phố đột nhiên dai dẳng giữ chân em lại bên anh. Chúng ta không có kỷ niệm nào ngoài kỷ niệm trong vườn cam ngày em lên 9 tuổi. Ngày anh được gặp em sau này khi em đã là thiếu nữ xinh đẹp thì quá ngắn ngủi! Nhưng ở đây anh đã tự tạo nên những kỷ niệm như mình mong ước để được cùng em mắt nhìn nhau, tay trong tay.
Anh hình dung bàn tay em nhỏ nhắn với những ngón thuôn đuột mềm mại nằm trong lòng bàn tay anh, ấm áp và truyền cho anh sức chịu đựng. Anh không muốn kể với em là anh bị thương, nhưng vết thương khá sâu làm nhức nhối! Nhưng chẳng sao, đây không phải là lần đầu tiên anh bị như vậy!
Trong mọi nỗi vui hay buồn, sợ hãi hay hiên ngang anh đều nhớ đến em! Em và hình ảnh của em đã trở thành một thứ khiên mộc chống đỡ cho anh! Mộng Trinh à! Cũng có những lúc anh muốn trốn về thành phố, muốn bỏ lại những sợ hãi sống chết ở đây để về tìm em! Nhưng đó chỉ là những giây phút yếu lòng nhất, rồi chính em vẫn là người vực anh dậy! Bàn tay nhỏ nhắn của em đã lôi anh dậy, kéo anh đứng lên và tiếp tục con đường mình đã chọn! Anh cám ơn em, Mộng Trinh!
Nhiều lúc anh tự hỏi nếu anh gặp lại em lần nữa liệu anh có dám nói lời yêu em hay không? Hay chỉ đến khi trước lúc từ giã cõi đời tạm bợ này anh mới nói được tiếng yêu với em? Rồi anh sẽ nhắm mắt buông tay không còn biết câu trả lời của em ra sao! Lời từ chối hay yên lặng? Em sẽ nói gì hỡi Mộng Trinh?''
Lần này đọc thư anh Nam, Mộng Trinh không chẩy nước mắt nữa. Nàng ngồi yên để nỗi buồn dành cho một người đã khuất tràn đầy tâm hồn mình. Mộng Trinh có cần đọc hết những lá thư của anh Nam hay không? Nàng nghĩ là không vì nàng cũng biết trong những lá thư còn lại, nội dung như thế nào.
Mộng Trinh gấp lá thư lại ngay ngắn rồi cũng không cần tìm lại đúng vị trí của lá thư nữa vì nàng sẽ đốt hết, chỉ để lại hộp sơn mài thôi!
Nàng nói rất nhỏ như thầm thì như thể anh Nam đang hiện diện trong phòng:
- Anh hãy yên nghỉ! Hãy đi về nơi chỉ có hạnh phúc, chỉ có yêu thương. Hãy bỏ lại những khắc khoải và tình yêu của anh dành em vào không gian rồi để gió cuốn đi mãi! Em tin là anh làm được, anh Nam nhé!
*
Hôn lễ của Mộng Trinh và bác sĩ Mạnh đã diễn ra trong tốt đẹp với bao lời chúc phúc của cha mẹ, anh em, họ hàng, và bạn bè.
Khi anh Mạnh cầm tay Mộng Trinh lên xe hoa, cuộc đời nàng bắt đầu rẽ sang một hướng đi khác. Không biết những gì đang chờ đón mình trong tương lai nhưng Mộng Trinh thấy vững lòng khi nắm tay người chồng của mình. Đây là người sẽ xây dựng cùng nàng một gia đình. Bất luận là thế nào, Mộng Trinh tự hứa với mình là sẽ vượt qua mọi khó khăn nếu xẩy đến và nàng sẽ cùng anh Mạnh vun trồng hạnh phúc gia đình bé nhỏ này. Rồi nàng sẽ yêu chồng mình không?
Bác sĩ Mạnh có đôi bàn tay khéo léo, trí tuệ thông minh, thích văn học, nghệ thuật và có óc thẩm mỹ. Anh là một bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ có tiếng và rất thành công trong nghề nghiệp. Đã rất nhiều phụ nữ được bàn tay tài hoa của báa sĩ Mạnh thay đổi diện mạo và cả cuộc đời họ. Nhưng dưới mắt bác sĩ Mạnh, không phụ nữ nào đẹp như vợ mình là Mộng Trinh.
Từng đứa con chào đời năm một đã thêm vào hạnh phúc cho gia đình Mộng Trinh và bác sĩ Mạnh.
Bao nhiêu tình thương Mộng Trinh dành trọn vẹn cho những đứa con của mình gồm 3 trai và một gái. Khi đã làm mẹ, nàng càng hiểu rõ tình yêu mà cha mẹ mình đã dành cho nàng như thế nào. Tình yêu giữa nàng và chồng có chớm nở hay không, Mộng Trinh cũng không hề để ý. Cả hai tôn trọng nhau và bác sĩ Mạnh tin tưởng để vợ mình quản lý lo liệu tất cả.
*
Biến cố 30 tháng 4, 1975 đổ ập xuống, gia đình Mộng Trinh cũng như bao gia đình Việt Nam khác tìm đường thoát để khỏi phải sống trong gông cùm của cộng sản.
Bác sĩ Mạnh là người rất có trách nhiệm đối với không chỉ riêng gia đình mình nhưng còn cho cha mẹ và anh em của mình nữa.
Trong những ngày cận kề cuối tháng tư, 1975, bác sĩ Mạnh bàn với vợ:
- Em và các con hãy đi với ba mợ tìm đường thoát sang Mỹ. Anh còn phải lo cho thầy mẹ anh nay đã già yếu để tìm đường thoát. Anh không thể nào lo được cho em và các con cùng với thầy mẹ anh cùng một lúc. Càng đông người càng khó đi!
Thoạt đầu Mộng Trinh hơi giận chồng mình vì quyết định này của anh ấy. Đối với nàng, anh Mạnh phải lo cho mẹ con Mộng Trinh trước tiên mới phải. Cha mẹ anh ấy còn có những người em khác lo liệu! Nhưng anh Mạnh cố thuyết phục vợ mình bởi vì anh tin chắc rằng cha mẹ vợ của mình sẽ lo liệu chu toàn cho mấy mẹ con Mộng Trinh. Anh có thể an lòng khi nhờ cha mẹ vợ chăm sóc cho vợ con mình. Chuyện có đi thoát hay kẹt ở lại cũng không thể nói chắc được!
Hiểu được tâm trạng của chồng mình và lòng hiếu thảo của anh ấy đối với cha mẹ nên mặc dù buồn bã nhưng Mộng Trinh chấp nhận cuộc chia ly tạm bợ này. Bố nàng, ông Minh quen biết rộng, sẽ tìm cách đưa cả nhà đi được. Nàng chỉ biết trông vào bố mình!
Cuối cùng người con trai lớn mới có mấy tuổi đi với bác sĩ Mạnh. Ba người con còn lại đi với Mộng Trinh. Họ sẽ đoàn tụ ở đất Mỹ, nàng tin như vậy.
Những giờ phút dầu sôi lửa bỏng khi miền Nam sắp mất vào tay cộng sản, mọi người đều nháo nhào, mạnh ai nấy tìm đường đi, gia đình phân tán. Những cuộc chia ly vội vàng không biết đến ngày mai hay tương lai có còn gặp nhau nữa không? Gia đình Mộng Trinh cũng bị cuốn đi trong giòng đời với những gập ghềnh như thác lũ, chỉ biết phó mặc cho số phận.
Người thoát đi bằng máy bay, kẻ đi bằng tàu, nhốn nháo như chim vỡ tổ!
*
Mộng Trinh cùng 3 con nhỏ và cha mẹ mình được một người cháu bà Minh làm sở Mỹ cho vào danh sách gia đình mình đưa đi cùng bằng máy bay vận tải của Hoa Kỳ.
Trong lòng chiếc máy bay vận tải, Mộng Trinh ôm các con mình và càng thương yêu chúng hơn bao giờ hết. Đây là tất cả những gì nàng có! Có gặp lại chồng mình và đứa con đầu lòng nữa hay không thì không biết! Thời gian trước mặt chỉ là những bước chân vô định!
Nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu và tâm tư nàng suốt chặng đường vượt thoát sang bến bờ tự do. Nếu như anh Mạnh và đứa con trai lớn của nàng không đi được và kẹt lại ở Việt Nam thì sao? Chuyến đi này có phải là chuyến đi vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại quê nhà thân yêu nữa hay không? Nếu như anh Mạnh và nàng không còn gặp nhau nữa thì Mộng Trinh sẽ làm gì trên phần đất mới để nuôi dưỡng con cái?
Tất cả những chữ “nếu” ấy vẽ ra những cảnh tượng vừa khó khăn vừa đau buồn cho một gia đình bị phân tán chia ly! Nhưng rồi Mộng Trinh với lòng tin sắt đá của mình, nàng tin rằng Chúa và Đức Mẹ sẽ phù hộ cho gia đình nàng cũng như những người thân đến nơi bình an thôi.
Đoàn người tỵ nạn tạm dừng chân ở một căn cứ quân sự của Hoa Kỳ tại Phi Luật Tân chừng nửa ngày, sau đó lại tiếp tục cuộc hành trình sang vùng đất hứa là Mỹ quốc!
Khi máy bay hạ cánh ở đất Mỹ, những người tỵ nạn được đưa về nhiều trại tạm cư khác nhau. Riêng Mộng Trinh và 3 con cùng cha mẹ nàng được đưa về trại tạm cư Fort Chaffee, gần thành phố Fort Smith, thuộc tiểu bang Arkansas.
Trại tạm cư Fort Chaffee với những dẫy nhà san sát và giống nhau y như hệt là một trại lính không còn hoạt động nữa nay đón chào những người tỵ nạn đến từ miền Nam Việt Nam khi miền nam đã thất thủ.
Không một người tỵ nạn nào biết lịch sử nơi đây ra sao, chỉ biết Fort Chaffee là một chốn dung thân tạm bợ trên vùng đất tự do. Mọi người sẽ ở đây cho đến khi mọi thủ tục được hoàn tất để phân tán đi những nơi khác, hoặc do có người thân hay những cơ quan tôn giáo, hay cá nhân bảo trợ.
Thực ra Fort Chaffee đã được xây dựng từ tháng 9 năm 1941 với tên là Camp Chaffee với mục đích là nơi huấn luyện cho quân lính để sau đó được gửi đi tham chiến trong Thế Chiến Thứ Hai. Trong khoảng thời gian từ năm 1942 đến năm 1946, Camp Chaffee cũng đã từng là nơi giam giữ tù binh Đức. Trong Thế Chiến Thứ Hai, Camp Chaffee đã là nơi giam hơn 3 ngàn tù binh Đức. Vào ngày 21 tháng 3 năm 1956, cái tên Camp Chaffee được chính thức đổi thành Fort Chaffee.
*
Mỗi ngày đều có chuyến bay hạ cánh tại Fort Chaffee mang theo những người tỵ nạn Việt Nam. Những người đến trước đều trông ngóng trong đoàn người mới đến này có thân nhân của mình. Những nụ cười mang theo cả nước mắt mừng rỡ trước sự trùng phùng hội ngộ cũng có, nhưng không thiếu những khuôn mặt buồn bã thất vọng vì vẫn chưa tìm được người thân. Fort Chaffee không phải là trại tạm cư duy nhất trên đất Mỹ vào thời điểm đó nên cơ hội tìm gặp nhau ở cùng một nơi cũng không dễ dàng! Chỉ trông vào vận may!
Bác sĩ Mạnh cùng cha mẹ và cậu con trai lớn của mình đến Fort Chaffee trước nhất. Ngày nào anh Mạnh cũng trông ngóng và lo âu chỉ sợ vợ con mình không đi thoát và còn kẹt lại ở Việt Nam. Mọi tin tức về Mộng Trinh và 3 con không thể biết là tìm ở đâu trong hoàn cảnh hoang mang và xáo trộn như thế! Mạnh hầu như không còn biết là hiện tại vợ con mình đang ở đâu, vẫn còn ở Việt Nam hay đã sang được Mỹ!
Ngày nào anh Mạnh cũng chầu chực chờ đợi chuyến bay đến. Anh là người chờ đến phút cuối khi không còn ai xuống máy bay nữa, anh mới đi về với lòng nặng trĩu u buồn và lo âu.
Đến mấy ngày sau Mộng Trinh và các con nhỏ cùng cha mẹ mình cũng được đưa đến Fort Chaffe.
Khi nhìn thấy bóng dáng thân yêu của Mộng Trinh ra khỏi cửa máy bay, anh Mạnh mừng rỡ đến không biết thế nào có thể diễn tả nổi! Gặp lại vợ con, bác sĩ Mạnh mừng rỡ đến rơm rớm nước mắt! Ở một nơi xa lạ trên đất khách, tìm được người thân thật không có hạnh phúc nào bằng!
Bác sĩ Mạnh ôm chầm lấy vợ mình xiết chặt. Đây là lần đầu tiên anh Mạnh bầy tỏ một cử chỉ thương yêu đến Mộng Trinh một cách công khai giữa bao nhiêu người xa lạ. Mộng Trinh cũng xúc động không kém! Nàng cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại chồng mình và con trai lớn nữa! Thân hình nhỏ bé của nàng nằm gọn trong vòng tay vững chãi của chồng mình như bao bọc và che chở. Mộng Trinh nhắm nghiền mắt lại thầm tạ ơn Thiên Chúa và Đức Mẹ đã cho gia đình nàng đoàn tụ.
Riêng Mộng Trinh, qua những ngày tháng này nàng càng nhận rõ ra sự gắn bó của gia đình cho riêng mình. Tất cả mọi thành phần đều thuộc về nhau, không thể phân ly! Bổn phận, nghĩa vợ chồng, chung sức xây dựng gia đình đã làm Mộng Trinh không còn nghĩ đến câu hỏi là nàng có yêu chồng mình hay không? Hay tình yêu có đến không giữa Mộng Trinh và chồng nàng? Điều này không quan trọng nữa! Hoàn toàn không còn quan trọng!