← Quay lại trang sách

Chương 12

Yên tâm là gia đình đã đoàn tụ, vợ con bình an, bác sĩ Mạnh lại phải quay sang chăm sóc cha mẹ già của mình. Anh Mạnh có người em trai út hiện đang ở Colorado, Mỹ. Người em trai này cũng là bác sĩ và đang đi tu nghiệp ở đây về ngành chuyên môn nên bây giờ người em trai này sẽ lo chuyện bảo lãnh cho cha mình, đỡ cho anh Mạnh một gánh nặng.

Trong lúc chờ đợi, hàng ngày anh Mạnh vẫn phải xếp hàng lãnh thực phẩm cho cha mẹ mình. Còn phần Mộng Trinh phải lo cho các con mình. Ông bà Minh thì thương con gái nên cũng tự lo liệu.

Đến tuần lễ thứ nhì ở trong trại tạm cư Fort Chaffee, Mộng Trinh xếp hàng chờ lấy thực phẩm cho nàng và các con như mọi lần. Ở đây hầu như mọi người không còn nhớ hôm nay là ngày thứ mấy, vì ngày nào cũng như ngày nấy.

Con trai lớn đi với anh Mạnh, ba con nhỏ theo mẹ xếp hàng giữa trời oi nóng. Con gái nhỏ là Tuyết Trinh bắt đầu nhăn nhó và khóc chỉ muốn mẹ bồng.

Mộng Trinh cúi xuống dỗ dành con gái:

- Đợi thêm một chút nữa thôi con à! Sắp tới phiên mình rồi! Ngoan đi nào!

Mộng Trinh không hề biết mấy ngày qua lúc xếp hàng chờ lấy thực phẩm, đã có người không hề rời mắt khỏi nàng.

Tuyết Trinh vẫn cứ lải nhải đòi mẹ bồng rồi khóc.

Mộng Trinh không làm sao được, đành cúi xuống định bồng con bé, chợt nàng nghe có tiếng người nói:

- Để tôi giúp Mộng Trinh!

Mộng Trinh ngỡ ngàng đứng lên nhìn quanh xem ai là người đã nhắc đến tên nàng? Giọng nói của một người đàn ông rất quen!

Trước mặt nàng là anh Cường!

Trông anh ta đen và sạm nắng nhưng lại có vẻ rắn rỏi hơn xưa. Mộng Trinh không tìm được một lời nào để nói. Nàng cứ đứng ngẩn ra nhìn anh Cường!

Đã mấy năm mới gặp lại. Anh Cường đã mang mối tình si của mình với Mộng Trinh suốt bao năm qua. Không ngờ bây giờ lại gặp nhau trên đất khách trong hoàn cảnh này! Có mơ anh Cường cũng không dám nghĩ là có ngày gặp lại Mộng Trinh!

Cả hai cùng nhìn nhau. Rất nhiều lời muốn nói ra nhưng cứ ngẩn ngơ nhìn nhau. Đến khi Tuyết Trinh khóc to hơn, anh Cường mới quỳ xuống nói với con bé:

- Mẹ cháu mệt, để bác bế cháu nhé? Được không?

Tuyết Trinh mắt vẫn còn ngấn lệ tò mò nhìn người đàn ông có nụ cười cũng dễ mến. Con bé nhìn mẹ mình như hỏi ý. Mộng Trinh không nói gì. Con bé quay sang nhìn người lạ rồi gật đầu.

Anh Cường vui vẻ bồng con bé lên và đứng xếp hàng chung với mấy mẹ con Mộng Trinh. Trong lòng anh ta thầm thắc mắc là sao chỉ nhìn thấy mẹ con Mộng Trinh, còn chồng của nàng đâu?

Cường đã kiên nhẫn theo dõi Mộng Trinh suốt mấy ngày qua, hôm nay mới đánh bạo xuất hiện.

Mộng Trinh tìm lại được sự bình tĩnh, nàng nói với anh Cường:

- Không ngờ lại gặp anh ở đây! Anh đi cùng với gia đình chứ?

Cường nhìn Mộng Trinh với ẩn ý khi trả lời:

- Không! Chỉ có mình tôi! Cha mẹ tôi cùng các anh chị không muốn bỏ nhà đi!

Mộng Trinh thầm nghĩ: Chẳng lẽ anh ta chưa lập gia đình nhưng nàng không tiện hỏi.

Có lẽ Cường có thể đọc được câu hỏi thầm kín đó của Mộng Trinh nên anh ta tự nhiên nói với nàng:

- Tôi vẫn chưa lập gia đình nên chỉ đi có một mình!

Cường muốn nói nhiều hơn câu nói này nhưng biết là mình không nên làm cho Mộng Trinh bối rối! Nàng đã có gia đình!

Mộng Trinh vẫn yên lặng dù hiểu ý anh Cường. Nhưng xếp hàng chờ cũng lâu, chẳng lẽ cứ im lặng đi bên cạnh anh ta. Ai không biết lại có thể hiểu lầm!

Nàng nói xã giao:

- Anh có người quen hay họ hàng bên này không?

Cường lắc đầu:

- Chẳng có ai cả! Tôi quên không hỏi thăm hai bác? Chắc cả hai bác cùng đi với Mộng Trinh và gia đình chứ?

- Cám ơn anh, ba mợ tôi khỏe. Cả gia đình tôi cùng đi cả! Thật là may mà đi thoát!

Cường kể chuyện:

- Lúc sau này tôi được điều về bệnh viện tiểu khu ở miền tây. Chính vì vậy mà có cơ hội đi! Không biết bị kẹt ở lại thì sẽ ra sao?

Cường rất muốn hỏi vì sao không thấy mặt người chồng của Mộng Trinh nhưng không biết phải hỏi như thế nào thì khéo.

Nhưng không ngờ Mộng Trinh lại đưa đẩy câu chuyện về gia đình nàng:

- Tôi và 3 con đi cùng với ba mợ tôi, còn chồng tôi thì đi chuyến khác với cha mẹ của anh ấy và con lớn của chúng tôi.

Cường hỏi ngay:

- Chồng của Mộng Trinh cũng đến trại tạm cư này chứ? Nếu chưa thấy tôi có thể giúp Mộng Trinh tìm tin tức.

Lúc này Mộng Trinh mới mỉm cười và tự nhiên hơn khi nói với anh Cường:

- Thật may mắn, nhà tôi và gia đình anh ấy đến đây trước chúng tôi. Thật mừng khi được đoàn tụ như vậy!

Với câu nói này của Mộng Trinh, Cường có thể hiểu là nàng đang rất hạnh phúc bên gia đình như vậy. Đây là lần thứ hai Mộng Trinh đã làm nỗi buồn của Cường càng sâu đậm thêm!

Cường nói nhưng không thật lòng:

- Mừng cho Mộng Trinh!

Vừa lúc này con gái của Mộng Trinh đẩy bác Cường ra rồi nói:

- Cháu muốn xuống!

Cường nhẹ nhàng để con bé đứng xuống rồi nói:

- Cháu ngoan lắm! Đừng quấy mẹ cháu nhé!

Hai con trai của Mộng Trinh cũng còn nhỏ đang nhìn người khách lạ với vẻ tò mò. Cả Cường và Mộng Trinh đều không nói gì với nhau nữa.

Đến phiên nhận thực phẩm, Cường hỏi Mộng Trinh:

- Mộng Trinh có muốn tôi phụ mang về chỗ ở không?

Mộng Trinh gạt phắt đi, nàng không muốn cho anh ta biết chỗ ở của nàng:

- Không, không cần đâu! Cám ơn anh nhiều! Chúc anh mọi sự may mắn!

- Không có gì phiền đâu!, nhưng nếu Mộng Trinh thấy ngại thì thôi! Tôi… cũng chúc Mộng Trinh và gia đình mọi sự may mắn.

Mộng Trinh phân gói nhỏ cho các con cầm rồi mấy mẹ con đi.

Cường nhìn theo và thầm nghĩ đến bao giờ mình mới gặp lại cố nhân? Mộng Trinh vẫn đẹp, vẫn dáng vẻ ngoan hiền ngày nào! Một người đẹp không có tuổi!

*

Về đến chỗ ở, mấy mẹ con Mộng Trinh vào phòng ở chung với ông bà Minh, nhưng không thấy ông bà đâu. Mộng Trinh chia phần ăn cho các con. Hai cậu con trai vừa ăn vừa vui đùa. Chỉ có Tuyết Trinh cứ quấn quít lấy mẹ rồi nhõng nhẽo.

Vừa lúc Mạnh về. Tuyết Trinh thấy bố thì kêu lên vui sướng vì nó rất gần với bố hơn các anh:

- Bố! Bố về rồi!

Mạnh âu yếm ôm con gái nhỏ:

- Sao? Mới đi lấy thức ăn với mẹ về à?

Tuyết Trinh nhanh nhẩu kể với bố:

- Hôm nay xếp hàng lâu lắm! Có bác kia bế con nên con không khóc nữa!

Mạnh ngạc nhiên hỏi Mộng Trinh:

- Gặp người quen hay họ hàng sao?

Mộng Trinh thản nhiên trả lời:

- Không phải họ hàng, chỉ là người quen thôi!

- Ai vậy?

Cùng với câu nói như tra hỏi kỳ lạ của chồng mình, Mộng Trinh thật ngạc nhiên vì có bao giờ anh Mạnh chú ý đến những điều này bao giờ đâu?

- À.. đó là bác sĩ Cường!

Câu trả lời của Mộng Trinh làm mặt Mạnh đỏ lên. Bình thường anh Mạnh rất điềm đạm nhưng hôm nay thái độ anh ấy khác hẳn. Trông anh ấy như tức giận.

Mộng Trinh quan sát dáng vẻ của chồng mình và hiểu ngay có lẽ chồng mình đang ghen? Nghĩ như vậy nhưng nàng không dám cười.

Cố giấu nụ cười thích thú, Mộng Trinh nói với chồng:

- Hồi xưa lúc mợ bắt em đi học lớp dự bị hôn nhân ở Nhà Dòng Chúa Cứu Thế. Bác sĩ Cường cũng học lớp đó!

Nhưng Mạnh không tin, anh cáu kỉnh nói với vợ:

- Chắc anh ta mê em!

Mộng Trinh nghĩ thầm thì đúng là anh Cường mê mình thật nhưng điều đó sao cấm anh ta được chứ?

Nàng thản nhiên nói:

- Mê hay không thì em không biết nhưng em đâu có quan tâm!

Mạnh vẫn không buông tha:

- Tại sao anh bác sĩ đó lại bế con mình chứ? Vô duyên quá!

Mộng Trinh nhỏ nhẹ nói với chồng:

- Cùng vô tình đứng xếp hàng lấy thức ăn, con gái nó đứng lâu mà trời thì nóng, nó cứ bắt em bế rồi quấy khóc! Anh ta giúp bế nó cho nó khỏi khóc. Chỉ có vậy thôi!

Bác sĩ Mạnh suy nghĩ rất nhanh rồi nói với vợ:

- Từ ngày mai, em và các con đợi anh về. Anh lo cho thầy mẹ anh xong rồi sẽ đưa em và các con đi lấy thực phẩm!

Mộng Trinh cười với chồng:

- Vậy thì tốt quá rồi! Em chờ anh!

Tuy nói như thế nhưng nàng hơi buồn vì lúc nào anh Mạnh cũng lo cho cha mẹ anh ta trước nhất! Nay chỉ vì ghen nên mới như vậy! Nhưng nàng không thể không cười thầm!

Tưởng vậy là yên, dè đâu Mạnh lại vẫn cà khịa với vợ:

- Anh bác sĩ đó có vợ con chưa?

Lần này thì Mộng Trinh bắt đầu bực mình, nàng nói hơi xẵng:

- Có vợ con hay chưa làm sao em biết được? Anh đi mà hỏi anh ta!

Biết là Mộng Trinh bắt đầu nóng giận nên Mạnh lùi lại không nói gì nữa!

Đây là lần đầu tiên nàng thấy chồng mình tỏ thái độ ghen tuông như vậy! Bình thường anh Mạnh rất kiêu căng! Hôm nay thật là lạ! Nhưng thực sự Mộng Trinh không hề chú ý hay quan tâm đến anh Cường hay cuộc gặp gỡ hôm nay! Tại sao chồng nàng lại không tin?

*

Sau lần đó Mộng Trinh không hề gặp lại anh Cường nữa. Nhưng nàng không hề biết, ngày nào anh Cường cũng theo dõi Mộng Trinh, anh Cường chỉ đứng xa xa không để cho nàng nhìn thấy mình. Và cũng vì vậy mà anh Cường đã biết mặt người chồng của Mộng Trinh!

Gia đình của bác sĩ Mạnh và cả gia đình của em Phong, lúc đó Phong mới lấy vợ, đều được một trường đại học Y Khoa ở Oklahoma nhận về làm residency tại đây.

Họ rời khỏi Fort Chaffee không cùng một lúc. Cha mẹ của bác sĩ Mạnh được người con trai út đón đi sớm nhất. Kế đến là gia đình bác sĩ Mạnh. Cuối cùng là gia đình Phong và ông bà Minh.

*

Cuối cùng họ đều về định cư ở Oklahoma City. Ông bà Minh vì mang theo được một ít tiền nên mua căn nhà tuy nhỏ nhưng là căn nhà đầu tiên mà đại gia đình ông bà ở trên đất Mỹ. Gia đình Mộng Trinh và ông bà Minh, hai vợ chồng em Phong, đều ở quây quần trong căn nhà này.

Mỗi ngày mọi người đều cố gắng thích nghi với đời sống mới. Học tiếng Anh là điều đầu tiên phải học, hơn nữa còn tìm hiểu văn hóa tập tục xứ này để sống cho phù hợp.

Những con của Mộng Trinh hãy còn nhỏ chưa đủ tuổi vào trường học. Mạnh và Phong đều theo khóa huấn luyện chuyên môn tại đại học Y khoa cũng như thực tập tại các nhà thương. Được một cựu đại tá Mỹ đã về hưu bảo lãnh và giúp đỡ trong những bước đầu tiên nơi xứ lạ, ông Minh là người thích hoạt động xã hội bèn nẩy sinh ý tưởng giúp đỡ những người đồng hương tỵ nạn đến đây.

Với sự tiếp tay của vị cựu đại tá hồi hưu Mỹ tên Watts, thêm với những cơ quan thiện nguyện Công Giáo và Tin Lành, ông Minh đã góp phần không nhỏ trong việc đưa nhiều người Việt về định cư tại đây.

Con người kinh doanh của bà Minh không sao ngủ yên trên phần đất tạm dung này nổi, một lần theo chồng sang San Jose, California thăm gia đình bên chồng đang định cư ở đó, đến phố Tầu chơi, bà Minh đề nghị với chồng mình mua ít thực phẩm khô như bánh phở, bún, mì… v…v.. về bán lại cho người đồng hương.

Ông Minh vừa buồn cười nhưng cũng thầm ngưỡng mộ vợ mình nên mới nói đùa:

- Mua về rồi em bán ở đâu? Ngoài đường sao? Mỹ nó bắt vào tù đấy!

Bà Minh nghiêm nghị nói với chồng:

- Bán trong garage nhà mình!

Ông Minh thấy ngay đây không phải là một ý kiến tồi mà ngược lại là một sáng kiến hay!

- Được đấy! Nhưng chúng ta chưa hiểu luật lệ bên Mỹ như thế nào!

Bà Minh khăng khăng giữ ý kiến của mình:

- Thì bước đầu cứ thử đi rồi tính sau!

Ông Minh để vợ mình thử thời vận khi mới chân ướt chân ráo đến Mỹ.

Bà Minh còn dặn dò người tầu chủ tiệm biết nói tiếng Việt:

- Sau này nếu tôi muốn mua tiếp với số nhiều thì ông gửi cho chúng tôi được chứ?

Người đàn ông chủ tiệm cười xuề xòa:

- Đương nhiên là được! Nhưng khi đặt hàng thì bà phải trả tiền trước, cả tiền cước phí nữa!

- Được! Cho tôi số điện thoại của ông! Ông chủ tên gì vậy?

- Tôi là Lâm! Còn bà…?

Bà Minh dõng dạc trả lời với sự vui vẻ và phấn khởi khác thường:

- Tôi là Minh!

Người chủ mời chào:

- Trong tiệm còn nhiều thứ lắm, bà xem qua rồi muốn mua thêm gì nữa không?

- Ông cho tôi danh sách những món đồ trong tiệm của ông đi để sau này dễ cho tôi đặt hàng!

Người chủ tiệm tìm danh sách và cả số điện thoại tiệm rồi đưa cho bà Minh. Ông ta còn khéo léo nói thêm:

- Hợp tác vui vẻ, làm ăn lâu dài!

Đúng kiểu nói của người tầu, bà Minh thầm nghĩ như vậy!

Ông Minh quan sát vợ mình và thầm phục sáng kiến của bà vợ rất lanh lợi của mình.

Bà Minh trong đầu đã hoạch định ngay sẽ biến chỗ đậu xe của căn nhà nhỏ thành một cửa hàng bán thực phẩm cho người đồng hương. Bà biết tại nơi ông bà đang ở không có một tiệm bán thực phẩm cho người Việt Nam nào cả, trừ một cửa hàng Nhật.

Chiếc xe station wagon của ông bà Minh trên đường về chất đầy những thực phẩm khô. Ông Minh rất khỏe mạnh, mình ông lái xe suốt hơn 2 ngày, chỉ vào ngủ tạm ở khách sạn có một đêm.

*

Cửa hàng của bà Minh được hình thành dần dần với vài chiếc kệ sắt do ông Minh lắp ráp. Mùa hè thì cửa hàng này hơi nóng. Nhà thờ địa phương có một linh mục Việt Nam, sau mỗi tuần dự lễ chủ nhật, bà Minh tìm cách giới thiệu về cửa hàng của mình với một số những tín hữu. Những người khách hàng của bà Minh bắt đầu từ đó.

Nhưng chỉ một hai tháng sau, những nhà hàng xóm Mỹ chung quanh khiếu nại vì nhiều xe đậu ra vào trước cửa nhà họ làm nghẽn lối đi! May là những người hàng xóm này không biết là ông bà Minh mở cửa hàng “lậu” tại nhà!

Lúc này là lúc ông Minh khuyên vợ mình:

- Nếu em cứ muốn tiếp tục mở cửa hàng và phát triển thì chúng ta phải mở thành một cửa hàng thực thụ, chứ không thể làm như vậy được nữa!

Cả hai ông bà bàn tính và cuối cùng đã đi thuê chỗ mở tiệm, xin giấy phép theo đúng mọi thủ tục. Cửa hàng thực phẩm đầu tiên ở Oklahoma City bán thực phẩm cho người Việt mang tên Việt Nam ra đời. Dần dần cửa hàng của ông bà Minh bành trướng hơn, không chỉ bán thực phẩm mà còn bán đồ gia dụng và ngay cả sách báo Việt lúc đó rất hiếm quý trên đất Mỹ.

Trong một chuyến đi khác lên Virginia trước khi mở cửa hàng, bà Minh đã mua một ít hạt giống những thứ rau và rau thơm mà người Việt xa xứ luôn tìm và mong nhớ mùi vị quê hương. Là người thích trồng trọt, bà Minh đã gieo hạt và trồng rất nhiều loại rau không chỉ để cho gia đình mà còn để bán trong chợ thực phẩm của bà, mang đến những nét độc đáo trong bữa cơm trên phần đất Mỹ mà tưởng đâu đã mang cả trời quê hương về đây

*

Ông Minh vẫn miệt mài và bận rộn trong những công việc thiện nguyện giúp người đồng hương. Ông xin được quỹ tài trợ của chính phủ Hoa Kỳ để lập ra thành một cơ quan với nhiều dịch vụ giúp đỡ người Việt từ công ăn việc làm đến chuyện đưa đón đi khám bệnh hay ngay cả cố vấn cho các gia đình gặp khó khăn. Đặc biệt nhất tuy là một tín hữu Công giáo thuần thành nhưng ông Minh và bạn hữu ông còn giúp phương tiện để xây chùa đáp ứng nhu cầu tâm linh của các Phật tử.

Những chiếc rễ dần dần bám vào mảnh đất mới với nhiều cơ hội nhưng cũng là lúc gia đình Mộng Trinh dọn sang tiểu bang khác vì anh Mạnh tìm được việc làm tốt tại tiểu bang lạnh lẽo Colorado. Gia đình Phong cũng dọn đi xa vì Phong theo học nhiều ngành chuyên môn khác. Ông bà Minh tuy không còn gần gũi con cái và các cháu nhưng rất bận rộn với công việc và cũng không buồn vì có thêm nhiều bạn bè mới.