Chương 4 INEJ
Inej nhận ra ngay khi Kaz bước vào Thanh Gỗ. Sự hiện diện của anh lan toả qua những căn phòng chật chội và hành lang quanh co trong lúc đám du côn, trộm cắp, buôn lậu, lừa lọc và cò mồi từ từ thức dậy. Phó tướng được Per Haskell yêu quý nhất đã trở về.
Thanh Gỗ không có gì đặc biệt, nó chỉ là một ngôi nhà tầm thường trong khu vực tệ hại nhất của Barrel. Ba tầng gác nằm chồng chất lên nhau, đội thêm một gian áp mái và lớp mái ngói. Hầu như toàn bộ nhà cửa trong khu này đều được xây dựng không móng trên lớp đất sình lầy bị chia cắt bừa bãi bởi những con kênh. Chúng tựa vào nhau như những ông bạn chếnh choáng ở tửu quán, nghiêng ngả như muốn đổ gục. Inej đã viếng thăm nhiều căn nhà trong những lần làm nhiệm vụ. Bên trong chúng cũng chẳng khá hơn - lạnh lẽo và ẩm thấp, những bức tường lở lói, các lỗ trống ở cửa sổ đủ lớn cho mưa tuyết lọt vào. Nhưng Kaz đã tự bỏ tiền túi ra để chắp vá lại và cách nhiệt cho các bức tường của Thanh Gỗ. Tuy xấu xí, dị dạng và đông đúc, nhưng Thanh Gỗ khô ráo một cách hoàn hảo.
Buồng của Inej nằm ở tầng ba, đó là mẩu không gian vừa đủ lớn cho một cái giường và chiếc rương để đồ, nhưng nó có cửa sổ trông ra chỗ mái ngói nhấp nhô đầy ống khói lộn xộn của Barrel. Khi cơn gió ùa tới xua tan màn sương khói bao trùm thành phố, cô thậm chí có thể trông thấy một mẩu xanh của vịnh biển.
Vài tiếng nữa bình minh mới ló dạng, nhưng Thanh Gỗ đã tỉnh táo lắm rồi. Khoảng thời gian duy nhất mà ngôi nhà thực sự im lặng là vào buổi chiều, còn đêm nay tất thảy đều chộn rộn với biến cố ở Sàn giao dịch, số phận của Bolliger Bự, và bây giờ là vụ đuổi Rojakke tội nghiệp.
Ngay sau khi nói chuyện với Kaz, Inej đã đi gặp anh chàng chia bài ở Quạ Đen. Anh ta đang ngồi chia bài cho Jesper và hai khách du lịch người Ravka. Sau khi Rojakke xong việc, Inej đề nghị hai người nói chuyện trong phòng riêng để tránh cho anh ta khỏi bẽ mặt vì bị sa thải trước mặt bạn bè, nhưng anh ta không chịu.
“Thế là không công bằng,” Rojakke thốt lên sau khi Inej thông báo với anh ta quyết định của Kaz. “Tôi không phải là kẻ gian lận!”
“Anh đi mà nói với Kaz ấy,” Inej nhẹ nhàng trả lời.
“Và đừng có làm to chuyện,” Jesper thêm vào, mắt liếc sang phía mấy người khách du lịch và thuỷ thủ đang ngồi ở các bàn lân cận. Những cuộc xô xát đánh nhau diễn ra rất thường xuyên tại Barrel, nhưng trong Quạ Đen thì không. Nếu có điều gì cần phàn nàn, bạn phải ra ngoài dàn xếp, để quá trình vặt lông các chú chim câu thần thánh không bị gián đoạn.
“Brekker đang ở đâu?” Rojakke làu bàu.
“Tôi không biết.”
“Cái gì mà cô chẳng biết,” Rojakke chế giễu và chồm người tới trước, mùi bia trộn với mùi hành nồng nặc trong hơi thở. “Tay Nhám trả tiền cho cô vì chuyện đó mà?”
“Tôi không biết anh ta đang ở đâu hay khi nào anh ta về. Nhưng tôi biết là anh sẽ không muốn có mặt ở đây khi anh ta về đến nơi.”
“Đưa ngân phiếu cho tôi. Các người thiếu tôi tiền công buổi cuối cùng.”
“Brekker không thiếu nợ anh gì hết.”
“Hắn thậm chí còn không thể đối mặt với tôi sao? Đến nỗi phải cử một đứa con gái tới đá đít tôi? Thế để tôi bắt cô nôn ra vài đồng vậy.” Rojakke vươn tay ra định chụp lấy cổ áo của Inej, nhưng cô dễ dàng tránh được. Anh ta tìm cách tóm cô lần nữa.
Thoáng thấy Jesper đứng lên khỏi ghế, cô xua tay, đoạn xỏ ngón tay vào cái tay gấu cất trong túi. Bằng một thao tác nhanh gọn, cô đấm thẳng vào má trái của Rojakke.
Anh ta đưa tay ôm mặt. “Ê, tôi đâu có làm đau cô, chỉ nói chuyện thôi mà.”
Lúc này mọi người đã bắt đầu chú ý đến họ, nên Inej đấm anh ta thêm lần nữa. Mặc kệ quy định của Quạ Đen, tự vệ là trên hết. Khi Kaz đưa Inej về Thanh Gỗ, anh đã cảnh báo cô rằng anh không thể canh chừng cho cô được, rằng cô phải tự lo lấy thân, và Inej đã làm điều đó. Có thể cô chỉ cần quay đi khi bị chế giễu hoặc sàm sỡ, nhưng làm như vậy sẽ có nguy cơ bị nắm áo hoặc dồn vào tường.Thế nên cô không bỏ qua bất cứ lời sỉ nhục hay cợt nhả nào. Cô luôn ra đòn trước và đánh mạnh. Đôi khi thậm chí cô còn làm cho kẻ tấn công sứt đầu mẻ trán. Thật mệt mỏi, nhưng ở Kerch, ngoài việc kinh doanh ra thì chẳng có gì là bất khả xâm phạm cả, thế nên cô phải làm quá lên một chút để khiến cho việc xúc phạm cô đem lại rủi ro nhiều hơn ích lợi.
Rojakke đưa mấy ngón tay chạm vào vết bầm trên má với vẻ mặt ngạc nhiên và có đôi chút bị phản bội. “Tôi tưởng chúng ta là bạn bè,” anh ta phản đối.
Điều đáng buồn nằm ở chỗ họ đúng là như thế. Inej quý Rojakke. Nhưng lúc này, anh ta chỉ là một kẻ sợ sệt tìm cách lấn át người khác.
“Rojakke,” cô nói. “Tôi đã xem anh làm việc với những lá bài. Anh có thể được bất cứ sòng bạc nào nhận vào làm. Về nhà đi, và hãy biết ơn Kaz vì anh ấy đã không lấy lại số tiền mà anh nợ anh ấy từ trong chỗ giấu của anh, hiểu chưa?”
Anh ta bỏ đi trên đôi chân hơi run rẩy, tay vẫn ôm má như một đứa bé chứa hết bất ngờ. Jesper lập tức tiến đến.
“Anh ta nói đúng. Kaz không nên cử cô đi làm công việc bẩn thỉu này.”
“Ở đây mọi công việc đều bẩn thỉu.”
“Nhưng chúng ta vẫn làm,” anh thở dài.
“Trông anh có vẻ mệt. Đêm nay anh có định đi ngủ không đấy?”
Jesper chỉ nháy mắt. “Không, bài tôi đang lên. Ở lại chơi với tôi một lúc đi. Kaz sẽ cho cô thiếu nợ.”
“Thật á, Jesper?” Inej kéo mũ trùm qua đầu. “Nếu muốn quan sát người ta tự đào lỗ chôn mình thì tôi ra nghĩa địa cho nhanh.”
“Thôi nào, Inej.” Jesper gọi với theo cô trong lúc cô bước qua cánh cửa đôi ra đường. “Cô đang đỏ mà!”
Thánh thần ơi, cô tự nhủ. Nếu Jesper tin như thế tức là anh ta đang đen lắm đấy. Cô đã bỏ lại vận may của mình tại một lều du mục của người Suli trên bờ biển phía tây Ravka rồi. Cô không nghĩ mình sẽ thấy lại cả vận may lẫn nơi chốn đó.
Lúc này Inej đang rời khỏi căn buồng bé xíu tại Thanh Gỗ và xuống cầu thang bằng cách tuột lan can. Cô không cần phải che giấu việc di chuyển của mình, nhưng sự im lặng đã trở thành một thói quen, và các bậc thang có xu hướng kêu to như bọn chuột phiền phức. Khi xuống đến tầng hai và trông thấy có đông người tụ tập bên dưới, cô dừng lại.
Kaz vắng mặt lâu hơn dự kiến, nên ngay khi bước vào tiền sảnh u tối, anh bị mai phục bởi những người muốn chúc mừng anh đã trị được Geels và hỏi han tin tức về băng Hắc Thủ.
“Nghe đồn Geels đã tập hợp một toán quân để trả đũa chúng ta đó,” Anika lên tiếng.
“Cứ để hắn làm thế!” Dirix la lớn. “Tôi mài rìu chờ sẵn rồi đây.”
“Geels sẽ không manh động một thời gian,” Kaz đáp trong lúc đi qua hành lang. “Hắn không có đủ lực lượng để đối đầu với chúng ta trên đường phố, ngân quỹ hiện tại cũng không cho phép hắn thuê người. Mọi người còn chưa đi ra Quạ Đen à?”
Chỉ một cái nhướng mày của Kaz là đủ để làm Anika cun cút chạy đi và Dirix nối gót. Những người khác đến để chúc mừng hoặc tuyên bố những câu đe doạ băng Hắc Thủ. Nhưng không ai đủ gan để vỗ lưng Kaz - đó là cách tự chặt tay mình hiệu quả nhất.
Inej biết Kaz sẽ tạt vào nói chuyện với Per Haskell, nên thay vì xuống nốt tầng dưới cùng, cô di chuyển vào trong tầng hai. Ở đó có một cái kho cất đủ thứ linh tinh, những cái ghế cũ gãy lưng, vải bố vẽ tranh dính đầy sơn. Inej đẩy sang bên cạnh một cái xô chất đầy dụng cụ vệ sinh mà cô đã để lại, thừa biết chẳng có ai ở Thanh Gỗ muốn đụng vào nó. Ô lưới thép nằm bên dưới cái xô cung cấp một lỗ nhòm hoàn hảo để cô quan sát phòng làm việc của Per Haskell. Inej cảm thấy hơi áy náy vì nghe lén Kaz, nhưng chính anh là người đã biến cô thành một kẻ do thám. Không thể huấn luyện con chim ưng rồi lại mong rằng nó không đi săn mồi.
Qua lớp lưới, Inej nghe thấy tiếng gõ cửa và lời chào của Kaz.
“Đã về và vẫn còn thở à?” Ông già hỏi. Inej chỉ có thể trông thấy ông ta đang ngồi trên chiếc ghế ưa thích của mình, tiêu khiển với cái mô hình tàu thuỷ mà ông ta đã làm gần cả năm qua, cùng một vại bia nằm trong tầm tay, như thường lệ.
“Chúng ta sẽ không gặp rắc rối với Cảng số Năm nữa.”
Haskell ậm ừ và quay về với mô hình tàu thuỷ của mình. “Đóng cửa lại.”
Inej nghe thấy tiếng cánh cửa khép lại, chắn bớt các âm thanh ngoài hành lang. Cô có thể trông thấy đỉnh đầu của Kaz. Mái tóc đen của anh ướt nhẹp. Chắc trời vừa đổ mưa.
“Lẽ ra cậu phải xin phép tôi trước khi xử lí Bolliger,” Haskell nói.
“Nếu tôi nói với ông trước thì tin tức sẽ bị lộ…”
“Cậu nghĩ tôi sẽ để cho chuyện đó xảy ra sao?”
Kaz nhún vai. “Chỗ này cũng giống như khắp nơi trong thành Ketterdam. Cái gì cũng rò rỉ.” Inej dám thề là Kaz đã nhìn về phía lỗ thông gió khi nói câu đó.
“Tôi không thích chuyện này, nhóc à. Bolliger là lính của tôi, chứ không phải của cậu.”
“Tất nhiên rồi,” Kaz đáp. Tuy vậy, cả hai người bọn họ đều biết đó là một lời nói dối. Nhóm Cặn Bã của Haskell tập hợp những kẻ lừa lọc, gian thương và đám lính già của một thời kì đã qua. Bolliger thuộc về nhóm của Kaz - trẻ, mới và liều lĩnh. Có lẽ hơi liều lĩnh quá.
“Cậu khôn ngoan, nhưng cậu cần học sự kiên nhẫn, Brekker à.”
“Vâng, thưa sếp.”
Ông già bật ra một tiếng cười. “Vâng, thưa sếp. Không, thưa sếp,” ông ta nhại giọng. “Tôi biết cậu đang âm mưu gì đó mỗi khi bắt đầu nói giọng lễ phép. Nói ra xem nào.”
“Tôi có một việc,” Kaz đáp. “Tôi cần đi vắng một thời gian.”
“Nhiều tiền không?”
“Rất nhiều.”
“Rủi ro không?”
“Tất nhiên. Nhưng ông sẽ có hai mươi phần trăm.”
“Cậu sẽ không làm bất cứ phi vụ lớn nào mà không được phép của tôi, hiểu chứ?” Hẳn Kaz vừa gật đầu, vì Per Haskell ngả người ra sau trên ghế và nhấp một ngụm bia. “Chúng ta sẽ giàu to chứ?”
“Giàu như mấy ông thánh đội vương miện vàng ấy.”
Ông già khịt mũi. “Miễn là tôi không phải sống như họ.”
“Tôi sẽ nói chuyện với Pim,” Kaz nói. “Cậu ta có thể đảm trách công việc hiện tại trong khi tôi đi vắng.” Inej nhíu mày. Kaz sẽ đi đâu? Anh đã không hề nhắc đến phi vụ lớn nào với cô. Và tại sao là Pim? Ý nghĩ đó làm cô hơi xấu hổ một chút, cô có thể nghe thấy giọng nói của bố mình: Muốn làm Nữ hoàng của bọn trộm cắp lắm sao, Inej? Làm tốt công việc của mình là một chuyện. Thành công là một chuyện khác. Cô không muốn gắn cả đời mình với băng Cặn Bã. Cô muốn trả dứt món nợ và tự do rời khỏi Ketterdam, thế thì việc gì cô phải bận tâm chuyện Kaz chọn Pim làm người thay thế trong khi anh đi vắng? Bởi vì mình khôn ngoan hơn Pim. Bởi vì Kaz tin tưởng mình nhiều hơn. Nhưng cũng có thể anh không tin băng Cặn Bã sẽ nghe theo một cô gái như cô, một đứa chỉ vừa rời khỏi nhà chứa được hai năm, tuổi đời thậm chí chưa tròn mười bảy. Cô luôn mặc áo dài tay, và bao đựng dao của cô gần như che kín mặt trong cẳng tay trái, nơi từng có hình xăm của Vườn Thú, nhưng tất cả mọi người đều biết nó nằm ở đó.
Kaz rời khỏi phòng của Per Haskell, và lnej ra khỏi chỗ nấp để chờ anh trong lúc anh khập khiễng leo lên cầu thang.
“Rojakke sao rồi?” Anh hỏi trong khi đi ngang qua chỗ cô.
“Đi rồi,” cô đáp và bám theo anh.
“Hắn có phản kháng nhiều không?”
“Không có gì mà tôi không thể xoay xở.”
“Đó không phải là điều tôi hỏi.”
“Hắn giận lắm. Hắn có thể quay lại để gây rối.”
“Chuyện đó ở đây không thiếu,” Kaz đáp khi hai người lên đến tầng trên cùng. Các gian phòng áp mái đã được cải tạo thành phòng làm việc và phòng ngủ của Kaz. Inej biết tất cả chỗ cầu thang này gây khó khăn lớn cho cái chân yếu của anh, nhưng có vẻ như anh thích có cả tầng lầu dành riêng cho mình.
Kaz bước vào phòng làm việc mà không buồn ngoái nhìn cô và nói: “Đóng cửa lại.”
Căn phòng chủ yếu bị chiếm chỗ bởi cái bàn làm việc tự chế - một cánh cửa nhà kho cũ đặt trên bốn thùng trái cây. Trên bàn, giấy tờ chất thành đống. Một số địch thủ của họ đã bắt đầu sử dụng máy tính với những nút đồng kêu lách cách và các cuộn giấy, nhưng Kaz tính toán tiền nong cho Quạ Đen trong đầu. Anh cũng lưu giữ bằng sổ sách, nhưng chỉ để hài lòng ông trùm già, và để có cái mà đưa ra mỗi khi buộc tội người nào đó gian lận hoặc gặp gỡ các nhà đầu tư mới.
Đó là một trong những sự thay đổi lớn mà Kaz đã đem tới Cặn Bã. Anh cho phép những tiểu thương bình thường và doanh nhân đàng hoàng mua cổ phần của Quạ Đen. Lúc đầu họ khá hoang mang, sợ bị cho vào tròng, nhưng Kaz thuyết phục họ tham gia bằng các khoản lợi tức nhỏ, và xoay xở huy động đủ vốn để mua lại những ngôi nhà cũ bỏ hoang, tân trang rồi đưa chúng vào sử dụng trở lại. Thương vụ đã mang lại lợi tức lớn cho những nhà đầu tư sớm kia. Ít nhất người ta cũng đồn đại như vậy. Inej chẳng bao giờ dám chắc đâu là chuyện có thật và đâu là những tin đồn mà anh sử dụng để phục vụ cho mục đích riêng. Tất cả những gì cô biết là anh sẵn sàng cuỗm sạch khoản tiết kiệm cả đời của một thương gia chân chính tội nghiệp nào đó để làm giàu cho Quạ Đen.
“Tôi có một công việc cho cô đây,” Kaz nói trong lúc giở sổ sách xem các con số kế toán của ngày hôm qua. Mỗi trang sổ sẽ được anh ghi vào bộ nhớ chỉ với một cái liếc sơ. “Cô nghĩ thế nào với khoản tiền bốn triệu krugé?”
“Số tiền lớn như thế là món nợ đời nhiều hơn là quà tặng.”
“Cô em Suli sống có lí tưởng của tôi ơi, cô chỉ muốn một cái bụng no và một con đường thông suốt à?” Anh nói với sự chế giễu rõ ràng trong giọng điệu.
“Và một cái tâm thanh thản, Kaz.” Đó mới là phần khó.
Kaz bật cười trong lúc đi qua cửa vào căn buồng nhỏ của mình. “Chuyện đó thì vô vọng rồi. Tôi thích tiền hơn. Cô có muốn có tiền hay không nào?”
“Ở đây đâu có ai cho không ai bao giờ? Công việc như thế nào?”
“Một nhiệm vụ bất khả thi, mười phần chết chín, xác suất rủi ro cao ngất, nhưng đừng nghĩ nhiều đến những cái đó…’’ Anh ngừng lời, những ngón tay đặt trên cúc áo chẽn, mắt nhìn xa xăm, hơi mơ màng. Inej hiếm khi nào cảm nhận được một sự hào hứng đến vậy trong giọng nói khản đặc của anh.
“Chúng ta có nên nghĩ đến chúng không?” Cô hỏi lại.
Anh tặng cô một điệu cười bất ngờ và nghịch nhĩ như một tiếng sấm, đôi mắt anh đen kịt lại như cà phê đậm đặc. “Chúng ta sẽ là vua và nữ hoàng, Inej. Vua và nữ hoàng.”
“Hừm,” cô đáp một cách hờ hững, làm ra vẻ như đang xem xét một con dao trong mớ vũ khí của mình, nhất quyết phớt lờ nụ cười kia. Kaz không phải là một chàng trai phù phiếm với nụ cười mê hồn và đang tính chuyện tương lai với cô. Anh là một tay chơi nguy hiểm thích sai khiến người khác. Luôn như vậy, cô kiên quyết tự nhắc nhở mình. Inej cúi mặt xếp lại một chồng giấy tờ trên bàn làm việc trong khi Kaz cởi áo ngoài và áo sơmi. Cô không rõ mình cảm thấy vui hay xấu hổ khi anh không tỏ ra e dè chút nào trước sự hiện diện của cô.
“Chúng ta sẽ đi bao lâu?” Inej hỏi và đưa mắt liếc nhìn anh qua cửa phòng. Thân hình đầy cơ bắp và chằng chịt sẹo của Kaz chỉ có hai hình xăm: con quạ cùng cái li biểu tượng cho băng Cặn Bã nơi cẳng tay, và phía bên trên nó, một chữ R màu đen chỗ bắp tay. Inej chưa bao giờ hỏi anh về ý nghĩa của chữ cái đó.
Đôi bàn tay của Kaz chính là thứ khiến cô chú ý khi anh cởi cặp găng da và nhúng một miếng vải vào chậu rửa. Anh chỉ tháo găng khi ở trong phòng riêng, và theo như Inej biết thì, chỉ khi ở cùng cô. Mối phiền não nào đó mà anh che giấu, cô không hề thấy dấu hiệu của nó, chỉ có những ngón tay bẻ khoá thon dài và một chuỗi sẹo sau cuộc hỗn chiến đường phố nọ cách đây đã lâu.
“Vài tuần, có thể một tháng.” Kaz đáp trong lúc dùng cái khăn ướt lau hai cánh tay và bộ ngực rắn chắc, khiến những giọt nước lăn xuống bụng anh.
Thánh thần ơi, Inej thầm nghĩ trong lúc hai má cô đỏ ửng. Cô đã đánh mất hầu hết sự e thẹn của mình trong thời gian làm việc ở Vườn Thú, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Kaz sẽ nói thế nào nếu cô cởi đồ và bắt đầu lau rửa cơ thể trước mặt anh? Có lẽ anh ta sẽ nhắc mình không để nước nhỏ xuống bàn làm việc, cô tự nhủ với một cái nhăn mặt.
“Một tháng sao? Anh có chắc mình đi được trong khi bọn Hắc Thủ đang quấy nhiễu như thế hay không?”
“Đây là một sự đặt cược đúng đắn. Nói mới nhớ, cô triệu tập Jesper và Muzzen nhé. Tôi muốn họ ở đây khi trời sáng, và tôi cần Wylan đợi sẵn ở Quạ Đen vào đêm mai.”
“Wylan? Nếu là vì một việc lớn thì…”
“Cứ làm như tôi bảo đi.”
Inej khoanh tay lại. Một phút trước anh còn làm cô thẹn đỏ mặt, bây giờ anh đã lại làm cô muốn bóp cổ ai đó. “Anh có định giải thích cho tôi bất cứ chuyện gì không vậy?”
“Để đến khi đông đủ tất cả mọi người đã.” Kaz khoác lên người một cái áo mới, rồi bỗng ngần ngừ khi cài nút cổ. “Đây không phải là một sự phân công, Inej. Đây là một công việc mà cô muốn nhận hay không là tuỳ ở cô.”
Một hồi chuông báo động vang lên trong đầu Inej. Cô đã đưa mình vào nguy hiểm hằng ngày trên đường phố Barrel. Cô đã ra tay vì băng Cặn Bã, đã ăn trộm, hạ thủ người tốt lẫn kẻ xấu, và Kaz chưa bao giờ nói rằng các nhiệm vụ đó không phải là mệnh lệnh cần tuân theo. Đây là cái giá mà cô đã chấp thuận khi Per Haskell bỏ tiền chuộc cô ra khỏi Vườn Thú. Vậy công việc này có gì khác kia chứ?
Kaz đã cài nút áo xong, anh khoác thêm chiếc áo chẽn màu xám đen, trước khi ném cho cô một thứ. Nó bay vèo qua không trung, và Inej tóm được chỉ bằng một tay. Khi mở nắm tay ra, cô thấy một cái ghim cài áo có đính viên hồng ngọc cỡ đại, viền xung quanh bằng những chiếc lá nguyệt quế vàng.
“Tôi vừa xoáy được đấy,” Kaz nói.
“Của ai vậy?”
“Giờ nó là của chúng ta.”
“Nhưng trước đó nó là của ai?”
Kaz làm thinh. Anh nhặt áo choàng lên, dùng một cái bàn chải để chải sạch những mảnh bùn khô trên đó. “Một kẻ lẽ ra nên suy nghĩ cẩn thận hơn trước khi cho người đập tôi.”
“ Đập anh?”
“Cô nghe rồi đấy.”
“Có người đã tấn công anh sao?”
Kaz nhìn Inej và gật đầu một cái. Cảm giác bất an len lỏi trong đầu cô và cuộn lại thành một khối lo lắng. Không ai thắng được Kaz. Anh là thứ mạnh mẽ nhất, đáng sợ nhất di chuyển trong các ngõ hẻm của Barrel, cô tin vào thực tế đó. Anh cũng vậy.
“Chuyện này sẽ không lặp lại nữa,” anh hứa.
Kaz lấy ra một đôi găng tay mới, chộp chiếc gậy chống, và đi ra cửa. “Tôi sẽ quay lại sau vài giờ. Chuyển bức DeKappel chúng ta thó của Van Eck vào két an toàn. Tôi nhớ là nó đang được cuộn tròn giấu dưới giường tôi. À, và đặt làm một cái mũ mới cho tôi.”
“Làm ơn đâu?”
Kaz thở dài trong lúc huy động dũng khí trước ba đoạn cầu thang khốn khổ. Anh liếc nhìn qua vai và nói: “Xin làm ơn, Inej thân mến của tôi, báu vật của tôi, cô gia ơn cho tôi bằng cách đặt làm một cái mũ mới cho tôi nhé?”
Inej liếc nhìn cây gậy chống với một ánh mắt nhiều ẩn ý. “Chúc anh leo xuống vui vẻ.”
Nói đoạn, cô ngồi lên lan can, trượt xuống hết tầng lầu này đến tầng lầu khác, mượt mà như một miếng bơ trên chảo.