Chương 6 NINA
Cảm giác nôn nao của Nina không liên quan gì với sự dập dềnh của con thuyền. Cô cố gắng hít thở sâu, tập trung vào những ánh đèn hải cảng của Ketterdam đang dần biến mất phía sau họ và tiếng mái chèo khua nước đều đặn. Bên cạnh cô, Kaz chỉnh lại mặt nạ và áo choàng, trong lúc Muzzen chèo thuyền với tốc độ mạnh mẽ không ngơi nghỉ để đưa họ tới gần Terrenjel, một trong những hòn đảo nhỏ ngoài khơi của Kerch. Tới gần cổng Địa Ngục và Matthias.
Màn sương ẩm ướt và cuộn xoáy bay là là mặt nước. Nó mang theo mùi hắc ín và dầu máy từ những xưởng đóng tàu ở Imperjum, cùng với một thứ khác - mùi ngòn ngọt của thi thể bị thiêu huỷ ở đảo Tử Thần, nơi Ketterdam xử lí xác của những người không lo liệu nổi cho mình một lỗ huyệt trong nghĩa trang phía ngoài thành. Tởm quá, Nina nghĩ bụng, đoạn siết chặt hơn nữa tấm áo choàng quanh người. Sao người ta lại muốn sống ở một đô thị như cái đang bị bỏ lại phía sau lưng cô kia chứ?
Muzzen ậm ừ khe khẽ trong khi chèo thuyền. Nina chỉ biết sơ về anh ta - một vệ sĩ kiêm bảo vệ, giống như Bolliger Bự xấu số. Cô luôn tránh xa Thanh Gỗ và Quạ Đen. Vì chuyện đó mà Kaz gán cho cô cái mác của một kẻ học đòi, nhưng cô không quan tâm những điều Kaz Brekker nhận xét về ý thích của mình. Nina lại liếc nhìn bờ vai rộng của Muzzen, tự hỏi đêm nay Kaz đem anh ta theo chỉ để chèo thuyền hay để đề phòng bất trắc.
Dĩ nhiên sẽ có rắc rối. Họ sắp sửa đột nhập vào một nhà tù, đó không thể là một đêm tiệc. Nhưng sao chúng ta lại ăn vận như đi dự tiệc?
Cô gặp Kaz và Muzzen tại cảng số Năm vào đúng nửa đêm. Ngay sau khi cô bước lên chiếc thuyền nhỏ, Kaz đã đưa cho cô một cái áo choàng bằng lụa màu xanh và mạng che mặt cùng màu - những món đồ của cô dâu thất lạc, một trong hai bộ đồ hoá trang mà những kẻ đi tìm lạc thú thích sử dụng khi đi ra khỏi giới hạn của Barrel. Kaz thì khoác một tấm áo choàng rộng màu cam cùng chiếc mặt nạ của Gã điên nằm vắt vẻo trên đầu, Muzzen cũng ăn mặc y hệt. Chỉ cần một sân khấu là họ có thể biểu diễn một trong những màn kịch tăm tối và hoang dại của Hài kịch Thô lỗ mà người Kerch có vẻ rất thích.
Kaz huých khẽ Nina. “Kéo mạng che xuống đi.” Anh cũng kéo mặt nạ xuống che mặt. cái mũi dài và cặp mắt lồi trông càng khủng khiếp trong sương mù.
Cô sắp sửa hỏi anh nguyên nhân khiến họ cần phải cải trang thì chợt nhận ra họ không một mình. Qua màn sương chuyển động, cô trông thấy hình bóng của những chiếc thuyền khác lướt đi trên mặt nước, mang theo nhiều Gã điên, Cô dâu, một Ngài Đỏ thẫm và Hoàng hậu Bọ hung. Những người này tới cổng Địa Ngục làm gì?
Kaz đã từ chối tiết lộ chi tiết kế hoạch của anh với Nina, và khi cô năn nỉ, anh chỉ nói gọn lỏn: “Lên thuyền đi.” Đúng kiểu của Kaz. Anh biết mình không cần phải nói cho cô biết mọi chuyện, vì tự do của Matthias đã là miếng mồi áp đảo mọi lí lẽ trong cô. Cô đã cố thuyết phục Kaz giải cứu Matthias khỏi ngục tù nhiều lần trong năm qua. Giờ thì anh có thể mang lại cho Matthias hơn cả sự tự do, nhưng cái giá chắc sẽ cao hơn mức cô tưởng.
Chỉ có vài ánh đèn còn sáng khi họ tiếp cận vùng nước nông đầy đá của Terrenjel, quanh họ là bóng tối và những con sóng vỗ ì oạp.
“Sao anh không mua chuộc cai ngục cho xong?” Cô thì thào với Kaz.
“Tôi không cần phải để hắn biết hắn có thứ tôi muốn.”
Khi đáy thuyền chạm bờ cát, hai người đàn ông chạy tới kéo họ vào sâu hơn. Những chiếc thuyền khác mà cô thấy cũng đã cập bờ cùng với họ và đang được mấy người đàn ông vừa ra sức kéo vừa chửi thề. Nina chỉ thấy được hình ảnh lờ mờ của họ qua tấm mạng che, nhưng cô nhận ra hình xăm trên cánh tay họ: một con linh miêu cuộn tròn thành chiếc vương miện, biểu tượng của băng Kim Sư.
“Tiền,” một người trong số họ lên tiếng trong lúc cô và hai người còn lại trèo xuống khỏi thuyền.
Kaz đưa ra một xấp dày những đồng kruge. Sau khi tiền được đếm xong, tên Kim Sư khoát tay ra hiệu cho họ đi tiếp.
Họ đi theo hàng đuốc cắm dọc theo một lối đi mấp mô dẫn tới bên hông nhà tù. Nina ngửa đầu ra sau để ngước nhìn những ngọn tháp cao đen thẫm của pháo đài được biết đến với cái tên Cổng Địa Ngục, một nắm đấm bằng đá chọc thẳng lên từ dưới biển. Trước đây cô đã từng quan sát nó từ đằng xa trong cái lần cô trả tiền cho một ngư dân để được đưa tới hòn đảo. Tuy vậy, khi cô yêu cầu tiến đến gần hơn, ông ta từ chối. “Cá mập ở đó dữ lắm,” ông ta đã nói như thế. “Bụng chúng đầy máu của đám tù nhân khổ sai.” Nina rùng mình khi nhớ lại chi tiết đó.
Cánh cửa mở ra. Một thành viên khác của băng Kim Sư dẫn Nina cùng những người còn lại vào bên trong. Họ đi vào một nhà bếp tối om nhưng đặc biệt sạch sẽ với nhiều thùng lớn kê dọc theo tường, nom có vẻ phù hợp với một xưởng giặt nhiều hơn. Gian phòng có mùi rất lạ, giống mùi giấm và lá xô thơm. Tựa như nhà bếp của một thương gia, Nina nghĩ bụng. Người Kerch tin rằng công việc đó cũng tương tự như cầu nguyện. Có thể vợ của các thương gia vẫn tới đây để cọ sàn nhà và cửa sổ, để vinh danh Ghezen - vị thần của công nghiệp và thương mại - với xà phòng, nước và đôi bàn tay chai sần của họ. Nina cố kiềm chế sự ghê tởm. Họ có thể cọ rửa tất cả mọi thứ họ muốn. Đằng sau mùi thơm này là mùi hôi thối không thể gột rửa của nấm mốc, nước tiểu và những cơ thể không được tắm rửa. Có lẽ phải cần một phép màu thực sự để tống khứ nó đi.
Họ đi qua một tiền sảnh ẩm thấp. Nina tưởng họ sẽ tới thẳng chỗ các phòng giam, nhưng thay vào đó, họ đi qua một cánh cửa khác để ra một lối đi lát đá nối nhà tù chính với thứ giống như một toà tháp khác.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Cô thì thào hỏi. Kaz không trả lời. Cơn gió hất tấm mạng che của cô lên và quất hơi nước mặn vào đôi má cô.
Khi họ bước vào cái tháp thứ hai, một bóng người hiện ra từ trong bóng tối, khiến Nina suýt nữa hét lên.
“Inej”, cô nói trong hơi thở run rẩy. Cô gái người Suli đeo cặp sừng và chiếc áo thụng cao cổ của Yêu tinh xám, nhưng Nina vẫn nhận ra cô. Không ai có thể di chuyển như thế, như thể thế giới này chỉ là sương khói và cô gái cứ thế đi qua.
“Làm sao em tới được đây?” Nina thì thào hỏi Inej.
“Em đến trước, trên một chuyến tàu chở đồ tiếp tế.”
Nina nghiến răng. “Có thật là mọi người ra vào nơi này như đi chơi không vậy?”
“Mỗi tuần một lần,” Inej đáp, cặp sừng tiểu yêu lắc lư theo cái gật đầu của cô gái.
“Em nói vậy nghĩa là…”
“Yên lặng,” Kaz gằn giọng.
“Đừng có bịt miệng tôi, Brekker,” Nina khẽ rít lên. “Nếu đi vào Cổng Địa Ngục là chuyện dễ dàng như thế này thì anh…”
“Vấn đề không phải là đi vào, mà là đi ra. Giờ thì im lặng và chú ý vào.”
Nina nuốt cơn giận vào trong. Cô phải tin tưởng Kaz để theo vụ này. Anh ta đã sắp xếp sao cho cô không có bất kì lựa chọn nào khác.
Họ tiến vào một lối đi hẹp. Cái tháp này cho cảm giác không giống với tháp đầu tiên, nó cũ hơn, các vách tường bằng đá thô ráp đen nhẻm vì khói đuốc. Người dẫn đường đẩy mở một cánh cửa bằng sắt nặng nề trước khi ra dấu cho họ đi theo anh ta xuống một cầu thang dốc đứng. Ở đây, mùi cơ thể và mùi rác rưởi nồng hơn, chúng bị mắc kẹt bởi hơi ẩm nhớp nháp của nước biển.
Họ đi theo cầu thang xoắn xuống phía dưới, vào trong lòng của hòn đảo đá. Nina vịn vào tường, cầu thang không được gắn lan can, và mặc dù không thể nhìn xuống dưới, cô sợ rằng cú ngã sẽ không dễ chịu. Họ không đi lâu, nhưng lúc xuống đến nơi, Nina run lẩy bẩy, các cơ bắp của cô căng cứng vì nỗ lực thì ít mà chủ yếu là vì cô biết Matthias đang ở đâu đó trong cái nơi khủng khiếp này. Anh ấy đang ở đây. Dưới mái nhà này.
“Chúng ta đang ở đâu?” cô thì thào trong lúc họ khom người đi trong những đường hầm chật hẹp bằng đá, ngang qua những cái hốc tối tăm có lắp song sắt.
“Đây là nhà tù cũ,” Kaz đáp. “Khi xây cái tháp mới, họ đã bỏ mặc nơi này.”
Nina nghe thấy tiếng rên rỉ trong một xà lim nào đó.
“Họ vẫn nhốt tù nhân ở đây sao?”
“Chỉ những kẻ tệ nhất thôi.”
Nina nhòm qua chấn song của một xà lim trống. Có những cái cùm gắn vào tường, đen kịt vì han gỉ và một thứ hình như là máu.
Xuyên qua những bức tường, một âm thanh vọng đến tai Nina. Tiếng thình thịch đều đặn. Lúc đầu, cô tưởng đó là tiếng sóng biển, nhưng rồi cô nhận ra nó có nhịp điệu. Họ tiến vào một đường hầm cong. Bên phải Nina là các buồng giam cũ, còn bên trái có ánh sáng tràn vào qua các vòm cửa so le, và cô thấy loáng thoáng phía bên ngoài một đám đông đang hò hét om sòm.
Tay Kim Sư dẫn họ đi theo đường hầm tới cửa vòm thứ ba, nơi một lính gác nhà tù mặc đồng phục hai màu xanh - xám đang đứng gác, súng trường đeo chéo sau lưng. “Thêm bốn người nữa cho anh,” người dẫn đường nói át tiếng đám đông, trước khi quay sang phía Kaz. “Nếu các người phải đi, anh ta sẽ gọi người hộ tống. Không ai được ra ngoài mà không có người dẫn, hiểu chưa?”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi, đâu ai dám mơ tưởng chuyện đó,” Kaz đáp từ phía sau chiếc mặt nạ.
“Chúc vui,” tay Kim Sư nói với một nụ cười nhăn nhở. Người lính gác vẫy tay ra hiệu cho họ đi qua.
Nina chui qua vòm cửa và có cảm giác như mình rơi vào một cơn ác mộng kì lạ. Họ đang đứng trên bậc đá trông xuống một cái hội trường thoai thoải được làm qua quýt. Tòa tháp đã được đục rỗng để tạo nên đấu trường này. Chỉ có các bức tường đen đúa của nhà tù cũ là còn sót lại. Mái của nó đã đổ sập hoặc bị phá huỷ từ lâu, phơi bày khoảng trời đêm trên cao đầy mây mù và không có ngôi sao nào. Cô có cảm giác như mình đang đứng trong cái thân rỗng hoác của một cây cổ thụ to lớn, đầy chết chóc và vọng âm.
Xung quanh cô, những người đàn ông đeo mặt nạ và phụ nữ đeo mạng tụ tập trên các bậc đá, giậm chân hùa theo sự kiện diễn ra phía dưới. Các vách tường bao quanh hố thi đấu được thắp sáng bằng đuốc. Máu nhuộm đỏ lớp cát của sàn đấu.
Phía trước cửa hang đen ngòm, một người đàn ông gầy gò, râu ria, tay đeo cùm đang đứng cạnh một bánh xe lớn bằng gỗ có gắn thứ gì đó giống như những hình vẽ muông thú nhỏ. Rõ ràng ông ta từng là một người khoẻ mạnh, nhưng giờ đây da dẻ ông ta chùng xuống, cơ bắp nhão nhoét. Một người trai trẻ hơn đứng cạnh ông ta, thân mình khoác chiếc áo choàng bẩn thỉu bằng bộ lông sư tử, khuôn mặt anh ta được đóng khung trong miệng của nó. Một cái vương miện vàng lòe loẹt được gắn vào giữa hai tai con sư tử, còn đôi mắt của nó thì bị thay thế bằng hai đồng tiền bạc.
“Quay bánh xe đi!” Người trai trẻ ra lệnh.
Ông già nhấc hai bàn tay bị cùm lên và quay mạnh bánh xe. Cây kim màu đỏ đập vào mép bánh xe tạo ra âm thanh tanh tách vui vẻ. Bánh xe quay chậm lại rồi dừng hẳn. Nina không nhìn ra được hình vẽ là gì, nhưng đám đông ồ lên, và đôi vai của người tù thõng xuống khi tên cai ngục tiến đến mở cùm cho ông ta.
Người tù vứt cái cùm sang bên cạnh, và chỉ ngay giây sau Nina đã nghe thấy một tiếng gầm át cả tiếng reo hò cuồng nhiệt của đám đông. Người trai khoác bộ lông sư tử cùng tên cai ngục bước vội tới thang dây và được kéo lên khỏi hố đấu, trong lúc người tù nhặt một con dao nhỏ từ trong đống vũ khí đẫm máu nằm trên cát. Ông lùi xa nhất có thể khỏi miệng đường hầm.
Nina chưa bao giờ trông thấy một sinh vật giống như thứ bò ra từ trong đường hầm. Nó là một loài bò sát có thân hình mập mạp bao phủ bởi một lớp vảy màu xanh xám, cái đầu to và bẹt, đôi mắt là hai cái khe vàng rực. Nó di chuyển chậm rãi bằng cách uể oải uốn mình trên mặt sàn. Quanh miệng con vật có một lớp vảy cứng màu trắng, và khi nó há miệng để gầm lên lần nữa, một thứ gì đó ướt, màu trắng, đầy bọt nhỏ xuống từ những chiếc răng cửa của nó.
“Con gì vậy?” Nina hỏi.
“Rinca moten” Inej đáp. “Một con thằn lằn sa mạc. Chất độc trong miệng nó có thể gây chết người.”
“Trông nó có vẻ chậm chạp.”
“Phải. Trông nó khá chậm.”
Người tù cầm dao xông tới. Con thằn lằn di chuyển nhanh đến nỗi Nina theo dõi không kịp. Một khắc trước người tù còn chồm lên nó, khắc sau con thằn lằn đã ở đầu bên kia của đấu trường. Chỉ trong giây lát, nó đã lao vào người tù, đè ông ta xuống đất. Người đàn ông chỉ biết la hét trong lúc chất độc từ miệng con vật nhỏ xuống mặt mình, làm khói bốc lên từ những nơi nó tiếp xúc với bề mặt da.
Con quái vật đè bẹp người tù trong tiếng răng rắc đáng sợ và bắt đầu chậm rãi xé rách vai ông ta trong những tiếng hét đau đớn của nạn nhân.
Đám đông huýt sáo.
Nina quay mặt đi, không dám nhìn nữa. “Đây là cái gì vậy?”
“Chào mừng đến với Đấu trường Địa Ngục,” Kaz đáp. “Pekka Rollins đã nảy ra ý tưởng này cách đây vài năm và đề xuất nó với đúng người cần thuyết phục trong Hội đồng.”
“Hội đồng Thương buôn biết chuyện này sao?”
“Tất nhiên là họ biết, Nina. Đây là chỗ kiếm tiền mà.”
Nina bấm móng vào lòng bàn tay của mình. Cái giọng điệu bề trên của Kaz khiến cô chỉ muốn tát cho anh ta một cái.
Cô biết cái tên Pekka Rollins khá rõ. Đó là ông vua cai quản khu Barrel, chủ nhân của không chỉ một mà những hai sòng bạc -một cái sang trọng, cái kia phù hợp túi tiền đám thuỷ thủ - cùng nhiều nhà chứa cao cấp. Khi Nina đến Ketterdam hồi năm ngoái, cô không có bạn bè, chẳng một xu dính túi, lại xa gia đình. Ở tuần đầu tiên, cô lui tới các tòa án của Kerch để làm việc với những cáo buộc nhằm vào Matthias. Nhưng một khi đã làm chứng xong, cô bị đuổi thẳng ra Cảng số Một với khoản tiền vừa đủ để mua vé quay lại Ravka. Mặc dù rất muốn quay về quê hương, cô biết mình không thể để Matthias chết mòn trong tù.
Lúc đó cô không biết phải làm gì, nhưng tin đồn về một Tâm Y mới đến Ketterdam đã nhanh chóng lan ra khắp thành. Người của Pekka Rollins chờ sẵn cô trên bến cảng cùng với lời hứa hẹn cung cấp cho cô sự bảo vệ và một nơi nương náu. Họ đưa Nina tới Cung Lục Ngọc, tại đó đích thân Pekka Rollins đã thuyết phục cô gia nhập băng Kim Sư và đề nghị cô làm việc tại Tiệm Kẹo. Nina gần như đã chấp thuận vì cô đang rất cần tiền và sợ đám buôn nô lệ bắt được mình, nhưng đêm hôm đó, Inej đã trèo qua cửa sổ phòng cô trên tầng thượng của Cung Lục Ngọc, mang theo lời đề nghị từ phía Kaz Brekker.
Nina không bao giờ hiểu được làm thế nào giữa đêm tối Inej có thể trèo lên sáu tầng lầu bằng đá trơn nhẵn vì nước mưa bào mòn, nhưng các điều khoản của băng Cặn Bã đưa ra hấp dẫn hơn nhiều so với đề nghị từ phía băng Kim Sư. Đó là một hợp đồng mà cô có thể thanh lí trong một hoặc hai năm nếu biết dùng tiền khôn khéo. Và Kaz đã chọn đúng người thuyết khách cho anh - một cô gái Suli nhỏ tuổi hơn Nina vài tháng, lớn lên tại Ravka và đã trải qua một năm làm việc theo giao kèo rất tồi tệ tại Vườn Thú.
“Em có thể nói gì về Per Haskell?” Đêm đó Nina đã hỏi Inej như vậy.
“Không nhiều,” Inej đã thừa nhận như thế. “Ông ta không tốt hơn cũng chẳng tệ hơn hầu hết các ông trùm ở Barrel.”
“Thế còn Kaz Brekker?”
“Một kẻ nói dối, đầu trộm đuôi cướp và không có lương tâm. Nhưng anh ta sẽ tôn trọng thỏa thuận đạt được với chị.”
Nina đã nhận ra sự quả quyết trong giọng nói của Inej. “Anh ta đã giải phóng em khỏi Vườn Thú à?”
“Ở Barrel không tồn tại tự do, chỉ có những điều khoản tốt thôi. Các cô gái của Dì Heleen không bao giờ kiếm nổi đủ tiền để thanh lí hợp đồng. Bà ta làm mọi cách để họ không thể. Bà ta…” Inej nói đến đó thì lạc giọng, và Nina có thể cảm thấy nỗi uất hận trào dâng trong lòng cô gái Suli. “Kaz đã thuyết phục Per Haskell chuộc lại em. Nếu không thì em đã bỏ xác trong Vườn Thú.”
“Em vẫn có thể chết trong băng Cặn Bã.”
Đôi mắt đen của Inej long lên. “Có thể, nhưng em sẽ chết trên đôi chân mình với một con dao trong tay.”
Sáng hôm sau, Inej đã giúp Nina trốn ra khỏi Cung Lục Ngọc. Họ gặp Kaz Brekker, để rồi bất chấp cung cách lạnh lùng cùng đôi găng tay kì quặc của Kaz, Nina đồng ý gia nhập Cặn Bã và làm việc ở Nhà Hồng Bạch. Chưa đầy hai ngày sau, một cô gái thiệt mạng tại Tiệm Kẹo do bị siết cổ ngay trên giường bởi một khách hàng mặc cải trang làm Ngài Đỏ tham. Hung thủ không bao giờ được tìm thấy.
Nina đã tin tưởng Inej và chưa từng hối tiếc về điều đó, mặc dù lúc này cô cảm thấy giận tất cả mọi người. Cô trông thấy một nhóm Kim Sư dùng giáo nhọn chọc vào con thằn lằn sa mạc. Có vẻ như con thú đã thoả mãn sau bữa ăn và để cho người ta lùa mình trở vào trong đường hầm, thân hình nó lắc lư qua lại một cách lười biếng.
Đám đông tiếp tục la ó trong lúc đám cai ngục vào trong đấu trường để đem phần thi thể còn lại của người tù đi. Những sợi khói vẫn còn bốc lên từ da thịt của ông ta.
“Sao bọn họ lại phàn nàn?” Nina tức giận hỏi. “Không phải họ tới đây vì chuyện này hay sao?”
“Họ muốn xem một trận chiến,” Kaz đáp. “Họ chờ đợi ông ta cầm cự lâu hơn.”
“Chuyện này thật kinh khủng.”
Kaz nhún vai. “Điều kinh khủng duy nhất ở đây là tôi đã không nghĩ ra nó trước.”
“Những người này không phải là nô lệ, Kaz. Họ là tù nhân.”
“Họ là phường sát nhân và hãm hiếp.”
“Cùng trộm cướp và lừa đảo. Giống như những người của anh”
“Nina, yên nào, họ không bị ép buộc chiến đấu. Họ tự nguyện thử vận may. Họ sẽ được ăn ngon hơn, được ở phòng riêng, uống rượu, xài jurda, được gặp các cô gái đến từ Tây Stave.”
Muzzen bẻ khớp ngón tay. “Nghe chừng có vẻ tốt hơn Thanh Gỗ.”
Nina quan sát đám đông la hét và những gã ghi cược đang đi dọc theo các lối đi. Các tù nhân ở đây tự nguyện thật hay không chưa biết, nhưng Pekka Rollins thì kiếm tiền thật.
“Helvar không… Helvar không tham gia cái trò chiến đấu này, đúng không?”
“Chúng ta đến đây không phải để chơi,” Kaz đáp.
Thật quá đáng. “Anh có biết tôi chỉ cần vẫy ngón tay là anh sẽ bĩnh ra quần không hả?”
“Bình tĩnh nào, Độc Tâm Y. Tôi thích cái quần này. Ngoài ra, nếu cô nghịch dại với các cơ quan trong cơ thể tôi, Matthias Helvar sẽ không có cơ hội nhìn thấy mặt trời trở lại.”
Nina thở hắt ra và trừng mắt.
“Chị Nina…” Inej thì thào.
“Đừng có nói gì hết.”
“Chuyện này rồi sẽ suôn sẻ. Hãy để Kaz thể hiện khả năng của anh ấy.”
“Anh ta thật tồi tệ.”
“Nhưng hiệu quả. Tức giận Kaz vì anh ấy nhẫn tâm cũng giống như bực bội cái lò vì nó nóng. Chị thừa biết điều đó mà.”
Nina khoanh tay lại. “Tôi bực cả cô nữa đấy.”
“Em á? Tại sao?”
“Tôi chưa rõ. Cứ bực vậy thôi.”
Inej siết tay Nina, và sau một lúc, Nina siết tay đáp lại. Cô ngồi xem hai trận đấu tiếp theo trong sự kinh hoàng, cô tự thuyết phục rằng mình đã sẵn sàng cho việc trông thấy anh trong cái nơi rùng rợn này. Xét cho cùng, cô là một Grisha, một binh sĩ Hạ Quân. Cô đã từng thấy những thứ còn tồi tệ hơn.
Nhưng khi Matthias hiện ra từ trong đường hầm, Nina biết mình đã nhầm, cô lập tức nhận ra anh. Suốt một năm qua, đêm nào cô cũng đi ngủ với khuôn mặt anh trong tâm tưởng. Đôi lông mày ánh vàng, vết sẹo trên má anh đúng là không lẫn vào đâu được. Nhưng Kaz đã không nói dối: Matthias thay đổi quá nhiều. Con người đang quan sát đám đông bằng ánh mắt thịnh nộ kia là một kẻ xa lạ với cô.
Nina còn nhớ lần đầu tiên trông thấy Matthias là trong một khu rừng trên đảo Wandering, dưới ánh trăng sáng vằng vặc. Vẻ đẹp của anh nằm ngoài mọi thang đo đối với cô. Ở một kiếp sống khác, cô có thể tin rằng anh đến để cứu cô, vị cứu tinh với mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh nhạt của những con sông băng phương bắc ấy. Nhưng cô nhận ra sự thật về anh qua ngôn ngữ anh nói, và qua vẻ kinh tởm trên gương mặt anh mỗi khi anh nhìn cô. Matthias Helvar là một drüskelle, thợ săn phù thuỷ người Fjerda với nhiệm vụ truy lùng các Grisha để xử tội họ, mặc dù với cô, anh luôn giống với một chiến binh thần thánh, rạng rỡ ánh vàng.
Giờ đây, trông anh đúng như bản chất: một sát thủ. Bộ ngực trần được đúc bằng thép. Anh có vẻ to lớn hơn, như thể cấu trúc cơ thể của anh đã thay đổi. Làn da anh từng có màu như mật ong, giờ trắng như bụng cá phía sau lớp cáu bẩn. Còn mái tóc… anh từng có một mái tóc tuyệt đẹp, dày và màu vàng nâu, để dài như các chiến binh Fjerda. Giờ đây, giống như những tù nhân khác, đầu anh bị cạo trọc, có lẽ là để ngừa chấy. Tay quản ngục phụ trách chuyện đó rõ ràng đã làm rất tệ. Ngay cả nhìn từ khoảng cách xa như thế này, cô cũng có thể thấy rõ các vết đứt, vết cứa trên da đầu anh, cùng những vệt tóc vàng loe ngoe còn sót lại ở những nơi lưỡi dao cạo bỏ sót. Thế nhưng, anh vẫn cứ đẹp.
Anh quắc mắt nhìn đám đông và xoay mạnh bánh xe khiến nó tưởng như sắp văng ra khỏi trục.
Tách tách tách tách. Rắn. Cọp. Gấu. Heo. Bánh xe quay một cách vui vẻ, trước khi chậm dần và dừng lại.
“Không,” Nina thốt lên khi cô trông thấy chỗ cái kim chỉ vào.
“Nó có thể còn tệ hơn,” Muzzen nói. “Có thể rơi vào con thằn lằn sa mạc một lần nữa.”
Nina tóm lấy cánh tay của Kaz và cảm thấy cơ bắp của anh căng lên dưới lớp vải áo. “Anh phải dừng chuyện này lại.”
“Buông tôi ra, Nina.” Kaz đáp khẽ với chất giọng khàn của mình, nhưng cô có thể cảm nhận được sự đe dọa thực sự trong đó.
Cô buông tay anh ra. “Làm ơn đi, anh không hiểu đâu. Anh ấy…”
“Nếu Matthias Helvar sống sót, tôi sẽ đưa anh ta rời khỏi nơi này ngay đêm nay. Nhưng trận đấu này là phần việc của anh ta.”
Nina lắc đầu quầy quậy. “Anh không hiểu đâu.”
Ngay khi sợi xích rơi xuống mặt cát, tên cai ngục tháo cùm cho Matthias và tót lên chiếc thang cùng với gã hoạt náo viên để được đưa lên chỗ an toàn. Đám đông giậm chân la hét, nhưng Matthias đứng im không nhúc nhích, ngay cả khi cánh cửa mở toang và lũ sói bước ra khỏi đường hầm. Ba con sói gầm gừ đớp gió, chen nhau lao tới chỗ anh.
Vào đúng giây cuối cùng, Matthias thụp xuống, đấm văng con sói đầu tiên, đoạn lăn tròn người tới nhặt con dao dính máu mà người tù trước đã bỏ lại trên cát. Anh đứng bật dậy, lưỡi dao giơ ra trước, nhưng Nina có thể cảm thấy sự lưỡng lự của anh. Đầu anh hơi nghiêng, trong đôi mắt xanh của anh có sự khẩn cầu, như thể anh tìm cách thương lượng với hai con sói đang vây quanh mình. Nhưng dù là gì thì lời cầu xin đó cũng không được lắng nghe. Con sói phía bên phải xông tới. Matthias khom xuống rồi xoay người, thọc dao vào bụng nó. Con thú kêu ăng ẳng đau đớn, và hình như anh rùng mình vì âm thanh đó. Con sói thứ ba lao vào Matthias, đè anh xuống cát. Nó cắn vào vai anh. Matthias vật lộn với con thú. Hàm răng của nó bập lại, nhưng anh đã lấy hai tay tóm lấy, tách chúng ra. Cơ cánh tay anh căng lên, khuôn mặt anh nhăn lại. Nina nhắm nghiền mắt. Một tiếng rắc rợn người vang lên. Đám đông hú hét.
Matthias đang quỳ trước con sói. Với cái hàm bị bẻ gãy, con thú đang nằm trên cát, giãy giụa trong đau đớn. Anh vớ lấy một hòn đá rồi đập mạnh vào đầu con thú tội nghiệp. Nó nằm im. Đôi vai Matthias chùng xuống. Mọi người la hét và giậm chân, chỉ có Nina biết điều này có ý nghĩa thế nào với anh. Bởi anh là một drüskelle. Loài sói rất thiêng liêng đối với những người như anh, chúng được nuôi để chiến đấu như những con ngựa to lớn của họ. Vừa đồng hành vừa bầu bạn, sói chiến đấu bên cạnh những người chủ của chúng.
Con sói đầu tiên đã đứng dậy và đang đảo quanh. Di chuyển đi, Matthias, cô tuyệt vọng gọi thầm. Anh đứng lên, nhưng cử động của anh chậm chạp và mệt mỏi. Anh không để tâm vào trận chiến này. Đối thủ của anh là những con sói xám hung hăng và hoang dã, anh em của loài sói trắng ở phía bắc Fjerda. Matthias chỉ có hòn đá đẫm máu trong tay, trong khi con sói còn lại đang chắn giữa anh và đống vũ khí. Nó hạ thấp đầu, nhe răng ra.
Matthias lao sang trái. Con sói xông tới, cắn vào sườn anh. Anh gầm lên và ngã xuống đất. Trong một thoáng Nina đã nghĩ anh sẽ bỏ cuộc và để cho con thú kết liễu mình. Nhưng rồi anh vươn tay ra mò tìm gì đó trên cát. Những ngón tay anh siết lại quanh sợi xích mà lính gác đã dùng để cùm anh.
Matthias tròng sợi xích qua cổ con sói và kéo mạnh, những mạch máu trên cổ anh phồng lên do gắng sức. Khuôn mặt máu me của anh áp sát vào diềm lông cổ của con sói, mắt anh nhắm chặt, và Nina thấy môi anh mấp máy. Anh nói điều gì? Một lời cầu nguyện của drüskelle chăng? Hay một lời vĩnh biệt?
Hai chân sau của con sói cào vào lớp cát. Mắt nó trợn ngược, trắng dã trên lớp lông xám. Một tiếng rít bật ra từ lồng ngực của nó. Và rồi mọi chuyện kết thúc. Con thú không cử động nữa. Cả hai đối thủ đều nằm bất động trên cát. Matthias nhắm mắt, khuôn mặt anh vẫn vùi trong lớp lông của con thú.
Đám đông cuồng nhiệt cổ vũ. Cái thang được hạ xuống, và gã hoạt náo viên nhảy ra, xốc Matthias đứng dậy, đoạn nắm lấy cổ tay anh giơ lên cao để công bố người chiến thắng. Gã huých nhẹ vào người Matthias, khiến anh ngẩng đầu lên.
Nước mắt quyện với bụi bẩn lấm lem trên khuôn mặt anh. Vẻ dữ tợn đã biến mất, và dường như một ngọn lửa đã tắt cùng với nó. Nina chưa bao giờ thấy đôi mắt anh lạnh lẽo như vậy, chúng hoàn toàn vô cảm, không có một chút nhân tính nào. Đây chính là điều mà Cổng Địa Ngục đã gây ra cho anh. Và nó là lỗi của cô.
Các cai ngục tiến đến chỗ Matthias, gỡ sợi xích ra khỏi cổ con sói và cùm anh lại. Trong lúc anh bị giải đi, đám đông kêu la phản đối: “Nữa đi! Nữa đi!”
“Bọn chúng đưa anh ấy đi đâu vậy?” Nina hỏi với giọng run run.
“Tới buồng giam sau trận đâu,” Kaz đáp.
“Ai sẽ chăm sóc vết thương cho anh ấy?”
“Bọn họ có thầy lang. Chúng ta phải chờ đến khi Matthias ở một mình.”
Mình có thể trị thương cho anh ấy, Nina nghĩ thầm. Nhưng một giọng nói khác đã vang lên trong đầu cô, đen tối hơn, và đầy chế giễu. Không ngờ mày ngu xuẩn đến thế, Nina. Không một Thiện Tâm Y nào có thể cứu chữa anh ta. Chính mày đã xoá đi khả năng đó.
Nina tưởng như không thể chịu nổi nữa trong lúc từng phút trôi qua. Những người còn lại xem trận đấu kế tiếp: Muzzen say sưa theo dõi, vừa bẻ ngón tay vừa dự đoán kết quả; Inej ngồi im lặng như một bức tượng; Kaz thì vẫn khó hiểu như mọi khi và đang tính toán gì đó sau chiếc mặt nạ gớm ghiếc. Nina thở chậm lại, cô trấn tĩnh bản thân, nhưng không tài nào dẹp yên được cơn bão trong lòng mình.
Cuối cùng, Kaz huých khẽ cô một cái. “Sẵn sàng chưa, Nina? Tay lính gác trước nhé.”
Cô liếc nhìn tay lính gác đang đứng dưới vòm cửa.
“Mức độ?” Đó là một lối nói của dân Barrel khi cần hỏi xem mình phải ra tay tới mức độ nào.
“Nhắm mắt.” Làm hắn bất tỉnh, nhưng không được làm hắn bị thương.
Họ đi theo Kaz tới chỗ cái cửa vòm ban nãy. Đám đông hầu như không để ý tới họ vì còn mải theo dõi trận đấu phía dưới.
“Cần hộ tống à?” Tay lính gác hỏi khi nhóm người đến gần.
“Tôi có câu này muốn hỏi,” Kaz nói. Bên dưới tấm áo choàng, Nina giơ hai bàn tay lên, cảm nhận dòng máu chảy trong huyết quản của tên lính gác, cũng như hai lá phổi của anh ta. “Không biết các tin đồn về mẹ anh có đúng không nhỉ.”
Nina cảm thấy mạch đập của tay lính gác tăng lên, và thở dài. “Anh không thể làm cho mọi việc dễ đi hay sao, hả Kaz?”
Tay lính gác bước tới trước, giương súng lên. “Hai người nói gì vậy? Tôi…” Mi mắt anh ta sụp xuống. “Các người không th…” Nina làm nhịp tim anh ta chậm lại đột ngột, và anh ta ngã chúi.
Muzzen đỡ lấy tay lính gác trước khi anh ta ngã xuống đất, trong lúc Inej quấn anh ta trong cái áo choàng của Kaz. Nina không mấy ngạc nhiên khi thấy anh đã mặc sẵn bộ đồng phục của cai ngục phía bên trong áo choàng.
“Anh không thể hỏi giờ hay gì đó được à?” Cô trách móc. “Mà anh kiếm đâu ra bộ đồng phục này vậy?”
Inej chụp cái mặt nạ Gã điên vào mặt của tay lính gác, rồi Muzzen quàng tay quanh anh ta, làm như thể đang dìu người say rượu. Họ đặt anh ta xuống một băng ghế kê sát bức tường phía cuối hội trường.
Kaz vuốt lại ống tay áo đồng phục của mình. “Nina à, mọi người hay nhượng bộ những gã đàn ông trong bộ cánh đẹp. Tôi có đồng phục của thị tuần, cảnh sát cảng, cũng như chế phục của mọi gia đình thương gia trên phố Geldstraat. Đi thôi.”
Họ quay lại lối đi ban nãy, nhưng thay vì đi ngược lại, họ di chuyển theo hướng ngược chiều kim đồng hồ quanh tòa tháp cũ. Phía bên trái họ, các bức tường của đấu trường rung rinh theo tiếng reo hò và những cái giậm chân. Những tên lính gác ở các vòm cửa chỉ liếc nhìn họ, vài gã gật đầu với Kaz trong lúc anh rảo bước thật nhanh, cằm vùi vào cổ áo.
Mải suy nghĩ, Nina suýt nữa không để ý khi Kaz giơ một bàn tay lên để cả nhóm giảm tốc độ. Họ vừa đi vòng qua một khúc cua nằm giữa hai cửa vòm và đang ở trong bóng tối. Phía trước, một thầy lang vừa bước ra khỏi một buồng giam cùng với những tên lính gác, một trong số đó xách đèn lồng. “Anh ta sẽ ngủ đến hết đêm,” ông thầy lang nói. “Sáng mai nhất định phải cho anh ta uống gì đó, và kiểm tra đồng tử của anh ta. Tôi đã cho anh ta một liều thuốc ngủ mạnh.”
Trong khi ông ta và những tên lính gác đi về hướng ngược lại, Kaz ra hiệu cho nhóm của mình đi tiếp, cánh cửa gắn vào đá được làm bằng sắt đặc, chỉ có một cái khe nhỏ để đưa đồ ăn cho tù nhân. Kaz cúi người xuống lỗ khoá.
Nina quan sát cánh cửa. “Chỗ này thật ghê rợn.”
“Hầu hết các đấu sĩ giỏi ngủ ở toà tháp cũ,” Kaz đáp. “Họ được cách li với các tù nhân còn lại.”
Nina liếc nhìn sang bên trái rồi bên phải, nơi ánh sáng lọt ra ngoài qua những lối cửa ra vào đấu trường. Đám lính canh đứng ở mấy chỗ đó có thể đang lơ đãng, nhưng chỉ cần một người quay đầu là tiêu. Nếu họ bị bắt gặp, liệu đám cai ngục có mất công giao nộp họ cho đội thị tuần để xét xử, hay chỉ đơn giản là tống họ vào sàn đấu làm mồi cho cọp xơi? Biết đâu là con gì đó kém cao sang hơn, cô nghĩ bụng. Một bầy chuột cống chẳng hạn.
Chỉ trong giây lát Kaz đã phá được khóa. Cánh cửa nghiến kèn kẹt mở ra và cả bọn tiến vào trong.
Buồng giam tối như hũ nút. Quầng sáng xanh từ một cái đèn xương lập tức xuất hiện bên cạnh Nina. Inej giơ quả cầu thuỷ tinh nhỏ lên cao. Thứ đựng bên trong được làm từ xác khô nghiền nhỏ của các loài cá phát sáng dưới biển sâu. Đèn xương rất phổ biến trong giới giang hồ của khu Barrel, những kẻ không muốn bị mắc kẹt trong các ngõ hẻm tối, nhưng không thể mang theo đèn lồng vướng víu.
Ít nhất nó cũng sạch sẽ, Nina nghĩ thầm trong lúc đôi mắt cô điều chỉnh với ánh sáng. Trống rỗng và lạnh lẽo, nhưng không bẩn thỉu. Nina trông thấy một tấm nệm làm từ những cái mền đắp cho ngựa cùng với hai chiếc xô để sát tường. Trên miệng của một chiếc xô có vắt một miếng giẻ đẫm máu.
Ra đây là thứ mà các phạm nhân ở cổng Địa Ngục chiến đấu để có được: buồng giam riêng, nệm, nước sạch và xô để đi vệ sinh.
Matthias đang nằm ngủ quay lưng vào tường. Ngay cả dưới thứ ánh sáng mờ tối của chiếc đèn xương, cô cũng có thể thấy mặt của anh bắt đầu sưng to. Một loại thuốc mỡ nào đó đã được bôi vào các vết thương của anh. Cao hoa cúc. Cô nhận ra mùi của nó.
Nina dợm đi đến chỗ Matthias, nhưng Kaz đã nắm tay cô giữ lại. “Để Inej đánh giá vết thương.”
“Tôi có thể…”
“Tôi cần cô tập trung vào Muzzen.”
Inej ném cho Kaz cây gậy chống đầu quạ mà cô đã giấu bên trong bộ trang phục Yêu tinh Xám, trước khi cầm đèn quỳ xuống bên cạnh Matthias. Muzzen bước tới. Anh ta cởi áo, tháo mặt nạ. Đầu anh ta đã cạo trọc, và bên trong lớp đồ cải trang, anh ta đã mặc sẵn chiếc quần dài của tù nhân.
Nina nhìn Matthias, rồi lại nhìn Muzzen, cố gắng hiểu ý đồ của Kaz. Hai thanh niên có cùng chiều cao và vóc dáng, nhưng sự giống nhau chỉ dừng lại ở đó.
“Anh không thể nào để cho Muzzen thế chỗ Matthias được.”
“Muzzen không đến đây để chơi,” Kaz đáp. “Cô cần phải tái hiện các vết thương của Helvar trên cơ thể Muzzen. Inej, liệt kê ra xem nào?”
“Đốt ngón tay bầm tím, răng mẻ, hai dẻ sườn bị gãy,” Inej đáp. “Thứ ba và thứ tư bên trái.”
“Bên trái của anh ta hay của cô?” Kaz hỏi lại.
“Bên trái của anh ta.”
“Chuyện này không được đâu,” Nina nói với giọng buông xuôi. “Tôi có thể tái hiện các vết thương của Matthias, nhưng tôi không phải là một Thợ May đủ giỏi để làm cho Muzzen trông giống như anh ấy.”
“Cứ tin ở tôi, Nina.”
“Tôi thậm chí còn không tin anh sẽ buộc lại giày giúp tôi mà không xoáy mất dây đấy, Kaz.” Nina quan sát khuôn mặt của Muzzen. “Ngay cả tôi có làm cho mặt Muzzen sưng lên thì anh ta cũng vẫn bị nhận ra thôi.”
“Đêm nay, Matthias Helvar, hay đúng hơn là Muzzen thân mến của chúng ta, sẽ bị mắc hoả đậu, hay còn gọi là sốt dịch chó sói. Sáng ngày mai, khi cai ngục phát hiện ra cơ thể anh ta có nhiều mụn mủ tới mức không thể nhận dạng, anh ta sẽ bị cách li một tháng để chặn đứng nguồn lây nhiễm và xem liệu anh ta có qua khỏi hay không. Trong khoảng thời gian đó, Matthias sẽ đi cùng chúng ta. Cô hiểu chưa?”
“Anh muốn tôi làm xuất hiện các nốt hoả đậu trên cơ thể Muzzen á?”
“Phải, và cô phải làm nhanh lên, vì trong vòng mười phút nữa, mọi thứ quanh đây sẽ trở nên rất lộn xộn.”
Nina nhìn Kaz chằm chằm. Anh ta định làm gì đây? “Dù tôi có làm gì với Muzzen thì nó cũng không thể tồn tại cả tháng trời được. Tôi không thể làm cho anh ta sốt hoài được.”
“Người của tôi ở trạm xá sẽ thu xếp chuyện đó. Chúng ta chỉ cần làm sao cho Muzzen vượt qua được sự chẩn đoán của thầy lang. Giờ thì bắt tay vào việc đi.”
Nina nhìn Muzzen từ trên xuống dưới. “Chuyện này sẽ làm anh đau đớn như thể chính anh đã đấu trận vừa rồi,” cô cảnh báo.
Anh chàng nhăn mặt, chuẩn bị tinh thần để đón nhận cơn đau. “Tôi chịu được.”
Nina đảo mắt rồi giơ hai tay lên, tập trung. Cô chém bàn tay phải vào bàn tay trái, bẻ gãy hai chiếc xương sườn của Muzzen.
Anh chàng hự một tiếng và gập người lại.
“Giỏi lắm,” Kaz nói. “Anh đúng là một nhà vô địch. Tiếp theo là các đốt ngón tay, rồi tới khuôn mặt.”
Nina tạo ra các vết rách và bầm tím trên cánh tay cũng như các đốt ngón tay của Muzzen, theo đúng như miêu tả của Inej.
“Tôi chưa bao giờ lại gần xem xét một ca bệnh hoả đậu nào,” Nina nói. Đúng là cô chỉ quen thuộc với các hình ảnh minh hoạ được sử dụng trong lớp giải phẫu học ở Tiểu Điện.
“Vậy hôm nay là ngày may mắn của cô rồi,” Kaz đáp một cách dứt khoát. “Nhanh tay lên nào.”
Dựa vào trí nhớ, Nina tạo ra những vết sưng và nốt mủ trên da mặt và ngực của Muzzen, cho đến khi mọi người không thể nhận ra anh ta được nữa. Anh chàng to xác rên lên.
“Sao anh lại chấp nhận làm chuyện này?” Nina thì thầm hỏi Muzzen.
Lớp da thịt căng phồng trên khuôn mặt anh chàng nhúc nhích, có lẽ anh đang cố mỉm cười. “Tiền công hậu hĩnh,” Muzzen nói một cách khó nhọc.
Nina thở dài. Tiền đúng là động cơ duy nhất của con người ta tại Barrel. “Đủ hậu hĩnh để anh chấp nhận bị giam một tháng trong này sao?”
Kaz gõ cây gậy chống xuống sàn. “Đừng có gây rắc rối nữa. Nina. Nếu Helvar hợp tác, cả anh ta lẫn Muzzen sẽ được tự do ngay khi phi vụ này hoàn thành.”
“Nếu anh ấy không chịu thì sao?”
“Thì anh ta sẽ bị tống giam trở lại, còn Muzzen vẫn được tiền. Và tôi sẽ đưa Muzzen đi ăn sáng ở Kooperom.”
“Tôi có được ăn bánh waffle không?” Muzzen lí nhí hỏi.
“Tất cả chúng ta sẽ ăn waffle, và uống whiskey. Nếu phi vụ này thất bại, sẽ không ai muốn lảng vảng quanh tôi lúc tôi tỉnh táo đâu. Xong chưa, Nina?”
Cô gật đầu, và Inej bắt tay vào băng bó cho Muzzen để làm anh giống như Matthias.
“Được rồi,” Kaz đáp. “Đánh thức Helvar dậy đi.”
Nina khom xuống bên cạnh Matthias trong khi Kaz đứng gần đó, tay cầm chiếc đèn xương. Ngay cả trong lúc ngủ, khuôn mặt của Matthias vẫn cau lại, trán anh nhăn tít. Cô lướt ngón tay trên quai hàm sứt sẹo của anh, cố cưỡng lại mong muốn nấn ná ở đó lâu hơn.
“Không cần làm mặt đâu, Nina. Tôi cần anh ta di chuyển được, chứ không cần xinh xẻo. Trị thương cho anh ta nhanh lên, lúc này chỉ cần làm đủ để anh ta đi được. Khoẻ quá thì anh ta lại gây rắc rối cho chúng ta.”
Nina kéo tấm mền ra và bắt tay vào việc. Chỉ là một cơ thể như những người khác thôi mà, cô tự nhủ. Cô thường xuyên nhận được yêu cầu của Kaz vào giờ khuya khoắt để điều trị cho các thành viên băng Cặn Bã bị thương, những người mà anh không muốn đưa tới gặp các thầy lang hợp pháp: các cô gái bị đâm, những cậu trai bị gãy chân hoặc trúng đạn, nạn nhân của một vụ đụng độ với đội thị tuần hoặc băng đảng khác. Cứ coi như đây là Muzzen, cô tự dặn lòng. Hoặc Bolliger Bự, hoặc một kẻ nào khác. Mày không biết chàng trai này và đó là sự thực. Chàng trai mà cô từng biết có thể là cỗ máy chém, nhưng có gì đó mới mẻ đã được gắn lên đó.
Cô khẽ chạm vào vai anh. “Helvar,” cô gọi. Anh không đáp. “Matthias.”
Cổ họng Nina nghẹn lại, và cô cảm thấy nước mắt mình sắp rơi. Cô hôn lên thái dương của anh. Cô biết Kaz cùng những người còn lại đang quan sát, và cô đang tự biến mình thành trò cười. Nhưng sau bao nhiêu tháng ngày, giờ anh đã lại hiện diện trước mặt cô, với cơ thể mang đầy thương tích. “Matthias,” cô lặp lại.
“Nina?” Giọng nói của anh khàn khàn, nhưng vẫn dễ thương như ngày nào.
“Thánh thần ơi, Matthias.” Nina thì thầm. “Thức dậy đi anh.”
Anh khó nhọc mở đôi mắt màu xanh nhạt. “Nina,” Matthias nói khẽ. Những đốt ngón tay của anh vuốt ve má cô, bàn tay chai sần của anh ngập ngừng đỡ lấy khuôn mặt cô, trong sự ngỡ ngàng. “Nina?”
Mắt cô đầy lệ. “Suỵt, Matthias. Chúng tôi tới đây để đưa anh ra.”
Trước khi Nina kịp chớp mắt, Matthias đã chộp lấy vai cô và đè nghiến cô xuống sàn.
“Nina,” anh gằn giọng.
Những ngón tay anh siết lại quanh cổ cô.