Phần Hai ĐẦY TỚ & ĐÒN BẨY Chương 7 MATTHIAS
Matthias lại mơ. Mơ thấy cô.
Anh săn đuổi cô trong mọi giấc mơ của mình, có khi trên đồng cỏ đầu xuân xanh tươi, nhưng thường là trên cánh đồng băng tuyết, vừa đuổi vừa tránh các tảng đá và khe nứt bằng những bước chân chính xác. Anh luôn truy ra và tóm được cô. Trong những giấc mơ đẹp, anh quật cô xuống đất và siết cổ cô, chứng kiến sự sống rời bỏ đôi mắt cô với trái tim đầy hận thù. Rốt cuộc, rốt cuộc. Trong những giấc mơ tồi tệ, anh hôn cô.
Trong những giấc mơ ấy, cô không chống lại anh. Cô cười như thể đó chỉ là trò chơi cút bắt, như thể cô biết anh sẽ bắt được cô, như thể cô muốn anh làm được, và cô sẽ không ở đâu khác ngoại trừ bên dưới anh. Cô nồng nhiệt và hoàn hảo trong vòng tay anh. Anh hôn cô, vùi mặt mình vào hõm cổ của cô. Những lọn tóc xoăn của cô cù vào má anh, và anh cảm thấy giá như mình có thể ôm cô lâu hơn một chút thì mọi vết thương, mọi nỗi đau, mọi điều tồi tệ đều sẽ tan biến.
“Matthias,” cô sẽ thì thầm như thế, tên anh vang lên thật ngọt ngào từ đầu môi cô. Đó là những giấc mơ tệ hại nhất, và khi tỉnh lại, anh căm ghét bản thân cũng nhiều như anh thù ghét cô. Việc biết được anh có thể tự phản bội chính mình, phản bội đất nước mình dù chỉ là trong giấc mơ, việc nhận ra rằng, sau tất cả những gì cô đã làm, một phần trong anh vẫn khao khát cô… điều đó thật quá sức chịu đựng.
Đêm nay lại là một giấc mơ tồi tệ, rất tồi tệ. Cô khoác trên mình bộ váy lụa xanh, thứ trang phục sang trọng nhất mà anh từng thấy cô mặc. Mạng che mặt mỏng được gài trên mái tóc cô, ánh đèn xương lọt qua đó như qua một màn mưa. Djel, cô thơm quá. Mùi ẩm mốc vẫn còn đó, nhưng có cả hương thơm nữa. Nina thích sự hào nhoáng, và mùi hương này rất đắt tiền - hoa hồng và một thứ gì đó khác mà dường như cái mũi tiện dân của anh không thể nhận ra được. Cô áp đôi môi mềm vào thái dương anh, và anh dám thề là cô đang khóc.
“Matthias.”
“Nina,” anh thốt lên.
“Thánh thần ơi, Matthias.” Cô thì thầm. “Thức dậy đi anh.”
Anh bừng tỉnh, và anh biết mình đã hoá điên, vì cô đang ở đây, trong buồng giam của anh. Cô đang quỳ cạnh anh, bàn tay cô tì vào ngực anh. “Matthias, làm ơn.”
Trong giọng nói của cô có sự khẩn khoản. Anh đã từng mơ thấy điều này. Có khi cô cầu xin sự thương hại của anh. Có khi cô cầu xin những điều khác.
Anh giơ tay lên và chạm vào mặt cô. Cô có làn da rất mềm mại. Anh từng cười vào mặt cô vì chuyện này. Không một chiến binh thực thụ nào lại có làn da như thế, anh đã nói với cô như vậy. Được chăm sóc, được chiều chuộng. Anh đã chế giễu sự hấp dẫn của cơ thể cô và xấu hổ với phản ứng của cơ thể mình trước nó. Anh áp tay vào đôi má ấm áp của cô, cảm nhận sự vuốt ve nhẹ nhàng của mái tóc cô. Đáng yêu quá. Thực quá. Không thể nào.
Rồi anh nhận ra lớp băng gạc đẫm máu trên tay mình. Cơn đau ập đến khi anh tỉnh lại - nơi xương sườn, nơi đốt ngón tay. Một cái răng của anh đã bị mẻ. Anh không dám chắc là khi nào, nhưng có một lúc lưỡi anh đã bị nó cứa vào. Miệng anh vẫn đầy vị tanh của máu. Bầy sói. Bọn chúng đã bắt anh giết hại những con sói.
Anh sực tỉnh.
“Nina?”
Những giọt lệ dâng đầy trong đôi mắt xanh lục xinh đẹp của cô. Cô không có quyền khóc, không có quyền thương xót.
“Suỵt, Matthias. Chúng tôi tới đây để đưa anh ra.”
Chuyện này là thế nào? Một sự tàn ác mới hay sao? Anh chỉ vừa mới học được cách sống sót tại cái nơi quỷ quái này, vậy mà giờ đây cô lại xuất hiện để giáng xuống đầu anh một sự tra tấn mới.
Anh lao tới, quật cô xuống đất và đè hai đầu gối lên hai cánh tay cô, dùng đôi tay mình siết cổ cô. Anh thừa biết nếu để hai cánh tay cô tự do thì Nina sẽ cực kì nguy hiểm.
“Nina,” anh rít lên. Cô bấu lấy đôi bàn tay của anh. “Đồ phù thuỷ,” anh nghiến răng, cúi xuống. Anh trông thấy mắt cô mở to, khuôn mặt cô ửng đỏ vì tụ máu. “Cầu xin ta đi. Cầu xin ta tha mạng đi.”
Rồi anh nghe thấy một tiếng tách và một giọng nói trầm khàn vang lên: “Buông cô ấy ra, Helvar.”
Một kẻ nào đó từ phía sau đã kê súng vào cổ anh. Matthias không buồn nhìn hắn. “Cứ bắn ta đi,” anh nói. Những ngón tay anh ấn sâu hơn vào cổ Nina. Không gì có thể tước đoạt được điều này khỏi anh. Không một thứ gì.
Quân phản bội, đồ phù thuỷ ghê tởm. Mấy chữ đó vang lên trong đầu Matthias, nhưng cùng với chúng là những chữ khác: xinh đẹp, quyến rũ. Röed fetla, anh từng gọi cô như vậy, chim sẻ đỏ, do màu sắc Grisha của cô. Màu yêu thích của cô. Anh siết mạnh hơn, dập tắt dòng tư tưởng yếu đuối trong đầu.
“Nếu anh thực sự đã mất trí thì chuyện này khó hơn tôi tưởng đấy.” Giọng nói trầm khàn tiếp tục lên tiếng.
Anh nghe thấy một tiếng rít xé gió của thứ gì đó bay vèo tới, rồi một cơn đau bùng nổ nơi vai trái của anh. Có cảm giác như anh vừa bị đấm bởi một nắm tay nhỏ xíu, nhưng toàn bộ cánh tay anh bỗng tê bại. Anh ngã chúi tới trước, một tay vẫn còn tóm lấy cổ Nina. Lẽ ra anh sẽ đè lên người cô, nhưng ai đó đã túm cổ áo anh lôi ngược lại.
Một thằng nhóc mặc đồng phục của lính gác đứng trước mặt anh với đôi mắt đen tóe lửa, một tay cầm súng, tay kia cầm cây gậy chống. Phần tay cầm của cây gậy được đẽo thành hình đầu quạ, với một cái mỏ nhọn tàn ác.
“Tỉnh lại đi, Helvar. Chúng tôi tới đây là để giải thoát cho anh. Tôi có thể làm cho chân anh bị giống như cánh tay của anh, rồi chúng tôi sẽ lôi anh ra khỏi đây. Hoặc anh có thể rời khỏi đây như một người đàn ông, đi bằng hai chân.”
“Không ai có thể thoát ra khỏi cổng Địa Ngục,” Matthias nói.
“Đêm nay thì khác.”
Matthias ngồi yên trong tư thế gục đầu, cố định thần, một tay níu chặt cánh tay tê liệt. “Các người không thể đưa tôi ra khỏi đây. Lính gác sẽ nhận ra tôi ngay. Tôi sẽ không đánh đổi đặc quyền giành được để đi tới một nơi có Djel mới biết cùng các người.”
“Anh sẽ đeo mặt nạ.”
“Nếu lính gác kiểm tra…”
“Bọn họ sẽ không rảnh tay để làm chuyện đó,” thằng nhóc nhợt nhạt, kì lạ trả lời. Đúng lúc đó tiếng la hét bắt đầu vang lên.
Matthias ngẩng phắt lên. Anh nghe thấy tiếng chân rầm rập vang lên từ phía đấu trường, như thể một làn sóng người đang đổ dồn vào lối đi phía bên ngoài buồng giam của anh. Anh nghe thấy tiếng la hét của đám lính gác, tiếp nối bằng tiếng gầm của một loài mèo lớn và tiếng rống của voi.
“Anh đã mở cửa chuồng,” giọng nói của Nina run rẩy vì bàng hoàng, mặc dù ai mà biết đó là sự thực hay cô chỉ diễn trò. Matthias tránh nhìn về phía cô. Nếu làm thế, anh sẽ mất hết ý niệm về thực tại. Lúc này anh gần như không còn biết đâu là đâu nữa.
“Lẽ ra Jesper phải đợi ba tiếng chuông,” thằng nhóc kia nói.
“Đã ba tiếng chuông rồi, Kaz.” Một đứa con gái nhỏ nhắn đáp. Con bé có mái tóc đen và làn da nâu đồng của người Suli. Một người nào đó băng bó đầy mình đang tựa vào con bé.
“Jesper bắt đầu đúng giờ từ hồi nào vậy?” Thằng nhóc phàn nàn trong khi đưa mắt nhìn đồng hồ. “Đứng dậy đi, Helvar.”
Thằng nhóc chìa một bàn tay đeo găng cho anh. Matthias nhìn nó. Đây là một giấc mơ. Giấc mơ kì lạ nhất mình từng có, nhưng rõ ràng là một giấc mơ. Hoặc là việc giết ba con sói đã làm anh thực sự hoá điên. Anh đã giết hại người thân của mình. Những lời cầu nguyện dành cho vong hồn của chúng cũng không thể sửa chữa được điều đó.
Anh ngước nhìn thằng nhóc quái vật với đôi tay đeo găng. Kaz, đứa con gái đã gọi nó bằng cái tên đó. Kaz sẽ đưa anh ra khỏi cơn ác mộng này, hay chỉ lôi anh vào một địa ngục khác? Lựa chọn đi, Helvar.
Matthias tóm lấy bàn tay của Kaz. Nếu chuyện này là thực, anh sẽ thoát ra khỏi bất cứ cái bẫy nào mà những người này bày ra cho anh. Anh nghe thấy Nina thở dài một cái - cô nhẹ nhõm hay tức giận? Anh lắc đầu. Anh sẽ xử cô sau. Đứa con gái da ngăm khoác một chiếc áo choàng qua vai anh và chụp cái mặt nạ mũi dài xấu hoắc xuống đầu anh.
Lối đi phía bên ngoài buồng giam hỗn loạn kinh khủng. Những người đàn ông và phụ nữ mặc đồ cải trang vội vã đi qua, họ la hét, xô đẩy nhau, cố gắng tránh xa đấu trường. Đám lính gác giơ súng lên, và anh có thể nghe được những tiếng súng nổ. Anh thấy váng vất, sườn đau dữ dội. Cánh tay trái của anh vẫn vô dụng.
Kaz chỉ về cửa vòm phía xa bên phải, ra hiệu cho họ di chuyển ngược hướng với đám đông và đi vào trong đấu trường.
Matthias mặc kệ chỉ dẫn. Anh có thể lao vào đám người, chen lấn leo lên cầu thang và nhảy xuống một chiếc thuyền. Rồi sao nữa? Không quan trọng. Không còn thời gian để tính toán.
Anh bước vào trong đám đông, và lập tức bị lôi ngược trở lại.
“Những gã như anh sinh ra không phải để suy tính, Helvar,” Kaz đáp. “Cái cầu thang đó dẫn vào một nút thắt cổ chai. Anh nghĩ đám lính gác sẽ không giở mặt nạ lên để kiểm tra trước khi cho anh qua hả?”
Matthias nhún vai và đi theo những người còn lại, với bàn tay của Kaz đặt sau lưng.
Lối đi phía ngoài đúng là hỗn loạn, nhưng đấu trường mới thực sự điên rồ. Matthias trông thấy bầy linh cẩu đang nhảy qua gờ đá. Có con đang đánh chén một thi thể khoác áo choàng đỏ. Một con voi đang húc vào tường của đấu trường, làm bụi bay mù mịt giữa tiếng rống tức giận của nó. Anh trông thấy con gấu trắng cùng với một trong số những con mèo rừng lớn đến từ Thuộc địa phương Nam đang nhe răng, khom người nấp dưới mái đua. Còn lũ rắn trong chuồng nữa. Anh chỉ hi vọng cái gã Jesper kia không ngu ngốc đến mức thả cả rắn ra.
Cả đám lao qua mặt sân cát, nơi Matthias đã chiến đấu giành đặc quyền trong sáu tháng qua. Nhưng khi họ tiến đến chỗ đường hầm thì con thằn lằn sa mạc xông tới, miệng đầy chất độc sủi bọt trắng xóa, đuôi quét qua quét lại.Trước khi Matthias kịp suy nghĩ, đứa con gái da ngăm đã nhảy lên lưng con thú và thọc hai lưỡi dao sáng loáng qua khe vảy giáp. Con thằn lằn rít lên rồi đổ kềnh ra đất. Matthias chợt thấy mủi lòng. Nó là một con thú gớm ghiếc, và anh chưa từng thấy đấu sĩ nào sống sót sau khi đương đầu với nó, nhưng nó cũng là một sinh vật sống. Mày chưa từng thấy đấu sĩ nào sống sót sau khi đương đầu với nó cho tới lúc nãy, anh tự chữa lại. Cần phải dè chừng lưỡi dao của đứa con gái.
Matthias tưởng đâu họ sẽ băng qua đấu trường và quay trở lên khán đài để tránh bị đám đông đang gây ùn tắc lối đi. Nhưng thay vào đó, Kaz dẫn họ đi vào trong đường hầm, băng qua các chuồng nhốt thú. Thật ra đó là các buồng giam cũ được sử dụng để nhốt những con vật mà đám trùm tổ chức Đấu trường Địa Ngục tìm được trong tuần - từ thú làm xiếc cho tới thú hoang săn mồi trong các khu rừng và miền quê. Khi chạy ngang qua những cánh cửa mở toang, Matthias thoáng thấy một cặp mắt vàng đang quan sát mình từ trong bóng tối, nhưng anh tiếp tục chạy. Anh rủa thầm cánh tay liệt của mình. Cùng với việc không có vũ khí trong tay, anh cảm thấy thật bất lực. Cái thằng Kaz này đang dẫn mọi người đi đâu đây? Họ chạy ngang qua con trăn đang ăn thịt một tên lính gác. Một con mèo đốm rít lên và phun phì phì vào họ, nhưng không tiến lại gần.
Thế rồi, giữa mùi xạ của những con thú và mùi chất thải của chúng, anh ngửi thấy mùi biển. Tiếng sóng dội đến tai anh. Anh loạng choạng trượt chân và nhận ra những tảng đá dưới chân mình ẩm ướt. Anh chưa bao giờ được phép vào sâu đến thế này trong đường hầm. Chắc là nó dẫn ra biển. Bất kể ý định của Nina và đám người này là gì, đúng là họ đang đưa anh ra khỏi cổng Địa Ngục.
Dưới ánh sáng xanh lục phát ra từ hai cái đèn xương mà Kaz và đứa con gái da ngăm mang theo, Matthias trông thấy một chiếc thuyền nhỏ neo đậu phía trước. Hình như một tên lính gác đang ngồi trên đó, nhưng gã ta lại vẫy tay ra hiệu cho họ tiến tới.
“Cậu nhanh nhảu nhỉ, Jesper,” Kaz vừa nói vừa đẩy Matthias lại gần thuyền.
“Tôi đúng giờ mà.”
“Với cậu như vậy là sớm. Lần tới mà cậu dự định gây ấn tượng với tôi thì ít nhất cũng nên báo tôi một tiếng.”
“Thú đã được thả, các anh đã đến được thuyền. Đây là lời cảm ơn mà tôi nhận được à?”
“Cảm ơn anh, Jesper,” Nina đáp.
“Không có chi, người đẹp. Thấy chưa, Kaz, người văn minh hành xử như vậy đó.”
Matthias không để tâm vào mẩu đối thoại của họ. Các ngón tay ở bàn tay trái của anh bắt đầu tê rần, báo hiệu cảm giác đã quay lại. Anh không thể đánh nhau với bọn họ trong tình trạng này, nhất là khi họ có vũ khí. Nhưng Kaz và kẻ tên Jesper ở trên thuyền hình như là hai người duy nhất mang súng. Tháo dây buộc thuyền, vô hiệu hoá Jesper. Anh sẽ có một khẩu súng và chiếm được chiếc thuyền. Rồi Nina có thể làm tim mày ngừng đập trước cả khi mày cầm lấy mái chèo, anh tự nhủ. Thế thì bắn cô ta trước. Một phát đạn vào tim. Nán lại đủ lâu để nhìn cô ta ngã xuống rồi biến khỏi chỗ này. Anh làm được. Anh biết mình làm được. Tất cả những gì anh cần là một sự đánh lạc hướng.
Đứa con gái da ngăm đang đứng ngay bên cạnh anh. Nó cao chưa tới vai anh nữa. Dù đang bị thương, anh cũng có thể đẩy văng nó xuống nước mà không mất thăng bằng hoặc làm con bé bị thương.
Hạ đứa con gái. Tháo dây buộc thuyền. Vô hiệu hoá thằng cầm súng. Giết Nina. Giết Nina. Giết Nina. Anh hít một hơi thật sâu rồi lao vào đứa con gái da ngăm.
Con bé tránh qua một bên như thể đã biết anh đang lao tới, rồi ung dung đạp gót giày vào phía sau mắt cá chân của anh.
Matthias hộc lên một tiếng khi ngã xuống mặt đá.
“Matthias…” Nina bước tới. Anh loạng choạng lui lại, suýt nữa ngã nhào xuống biển. Nếu cô ta đặt tay lên anh một lần nữa, anh sẽ mất trí. Nina khựng lại, khuôn mặt lộ rõ sự đau đớn. Cô không có quyền.
“Vụng về chưa kìa,” đứa con gái da ngăm nói với giọng tỉnh bơ.
“Làm hắn ngủ đi, Nina,” Kaz ra lệnh.
“Đừng,” Matthias phản đối, cơn hoảng loạn dâng lên trong anh.
“Anh có thể rồ dại tới mức làm lật thuyền.”
“Tránh xa ta ra, đồ phù thuỷ,” Matthias gầm gừ với Nina.
Nina gật đầu đáp. “Rất sẵn lòng.”
Cô giơ hai tay lên, và Matthias cảm thấy mi mắt mình nặng trĩu. “Ta… sẽ… giết…’’Anh lắp bắp.
“Chúc ngủ ngon.” Giọng nói của cô như một con sói quấn lấy chân anh. Nó theo anh vào trong bóng tối.
•••
Trong một căn phòng không có cửa sổ, trải thảm màu đen và đỏ thẫm, Matthias im lặng lắng nghe những lời nói lạ lùng phát ra từ miệng của thằng nhóc da trắng quái đản. Matthias biết quái vật là gì, và chỉ cần liếc sơ Kaz Brekker anh cũng biết đây là một con quái vật đã ở trong bóng tối quá lâu - nó mang theo thứ gì đó cùng với mình khi bò ra ánh sáng. Matthias có thể cảm nhận được điều đó. Anh biết những người khác sẽ cười vào các trò mê tín đậm chất Fjerda, nhưng anh tin vào linh cảm của mình. Hay đúng hơn là từng tin, cho tới khi gặp Nina. Một trong những tác động tồi tệ nhất mà sự phản bội của cô mang tới chính là việc anh buộc phải dè chừng chính các suy nghĩ của mình. Sự nghi ngại suýt chút nữa đã làm anh bỏ mạng tại cổng Địa Ngục, nơi bản năng là tất cả.
Khi ở trong tù, Matthias đã từng nghe nhắc tới cái tên Brekker và những chi tiết kèm theo: tên tội phạm thần sầu, tàn nhẫn, phi đạo đức. Họ gọi Brekker là Tay Nhám, bởi thằng nhóc đó không từ một tội lỗi nào, miễn là được tưởng thưởng xứng đáng. Giờ thì thằng quỷ đang bàn tính việc đột nhập vào Lâu Đài Băng và ép anh phản bội tổ quốc mình. Một lần nữa, Matthias tự nhắc nhở bản thân. Mình sẽ lại phản bội tổ quốc một lần nữa.
Anh quan sát Brekker, biết thừa Nina đang nhìn mình từ phía bên kia phòng. Anh vẫn có thể ngửi thấy mùi hương hoa hồng của cô trong mũi, thậm chí trong miệng mình. Mùi hoa nồng nặc lưu lại trên lưỡi anh, như thể anh đã nếm cô.
Lúc tỉnh lại, Matthias thấy mình đang bị trói vào ghế trong một nơi nom giống như sòng bạc. Hẳn là Nina đã đưa anh ra khỏi tình trạng u mê mà cô đã đưa anh vào. Ngoài Nina, con bé da ngăm cũng đang ở đó. Kẻ có chân tay dài ngoẵng mang tên Jesper đang ngồi trong một góc, đầu gối co lại, trong khi một thằng bé có mái tóc xoăn màu hung ngồi vẽ nguệch ngoạc vào mẩu giấy đặt trên cái bàn dùng để chơi bài, thỉnh thoảng đưa ngón tay cái lên gặm. Mặt bàn được phủ một tấm vải đỏ thẫm có in hoạ tiết hình con quạ. Dựng sát bức tường sơn đen là một bánh xe tương tự như cái được sử dụng trong Đấu trường Địa Ngục, nhưng có các hình vẽ khác. Matthias có cảm giác ai đó - có lẽ là Nina - đã tìm cách chữa lành một số vết thương của anh trong lúc anh đang ngủ. Ý nghĩ đó làm anh muốn bệnh. Thà chịu đau còn hơn nhận thứ tác dụng lừa mị kiểu Grisha đó.
Sau đó, Brekker bắt đầu nói về một thứ ma dược tên là jurda parem, về một món tiền thưởng cao đến mức không tin nổi, và về ý tưởng đầy điên rồ là đột nhập vào Lâu Đài Băng. Matthias không rõ đó là sự thật hay hư cấu, nhưng sao cũng vậy. Khi Brekker nói xong, anh chỉ đáp gọn lỏn: “Không”.
“Anh phải tin tôi khi tôi nói điều này, Helvar. Tôi biết bị đánh ngất và tỉnh lại giữa một nơi xa lạ hoàn toàn không phải là cách thức thân thiện nhất để bắt đầu một mối quan hệ đối tác, nhưng anh đã không cho chúng tôi nhiều sự lựa chọn. Do vậy anh hãy cố tiếp nhận chuyện này trên tinh thần cởi mở đi.”
“Cho dù mấy người có quỳ gối đến gặp tôi thì câu trả lời vẫn là không.”
“Anh nên biết là tôi có thể tống anh trở lại vào cổng Địa Ngục ngay trong hôm nay. Một khi Muzzen tội nghiệp được đưa vào trạm xá, việc tráo người cũng dễ như bỡn.”
“Vậy thì làm đi. Tôi đang rất muốn kể lại cho cai ngục nghe kế hoạch nực cười của mấy người đây.”
“Điều gì làm anh nghĩ rằng anh sẽ quay lại đó với một cái lưỡi trong miệng vậy?”
“Kaz…” Nina phản đối.
“Muốn làm gì tôi thì làm,” Matthias đáp. Anh sẽ không phản bội tổ quốc một lần nữa.
“Tôi đã bảo mà,” Nina nói.
“Đừng có tỏ ra hiểu ta, đồ phù thuỷ.” Anh gắt lên, mắt vẫn dán vào Brekker. Anh sẽ không nhìn cô ta. Anh từ chối làm chuyện đó.
Jesper duỗi người trong góc phòng. Dưới ánh sáng đầy đủ, Matthias có thể nhận thấy Jesper có làn da nâu sậm của người Zemeni với đôi mắt xám lạc quẻ, vóc dáng giống như một con cò. “Không có anh ta thì sẽ không có phi vụ nào cả,” Jesper lên tiếng. “Chúng ta sẽ không thể mù mờ đột nhập vào Lâu Đài Băng được.”
Matthias chỉ muốn bật cười. “Kiểu gì thì các người cũng không thể đột nhập vào trong đó được đâu.” Lâu Đài Băng không phải là một tòa nhà bình thường. Nó là một pháo đài, thành luỹ lâu đời của Fjerda, nơi chứng kiến các vị vua và nữ hoàng tuần tự nối ngôi mà chưa một lần gián đoạn, nơi cất giữ các báu vật quan trọng nhất và những thánh tích thiêng liêng nhất. Đó là một chốn bất khả xâm phạm.
“Thôi nào, Helvar,” thằng nhóc quái vật nói. “Chắc chắn anh phải muốn một thứ gì đó. Chuyện này đủ đúng đắn đối với một kẻ cuồng tín như anh. Fjerda có thể nghĩ rằng mình đã nắm được đuôi của một con rồng, nhưng họ sẽ không giữ nổi nó. Một khi Bo YuL-Bayur tái sản xuất theo quy trình của ông ta, jurda parem sẽ tràn lan ngoài thị trường, và việc những kẻ khác học cách sản xuất nó chỉ là vấn đề thời gian.”
“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Yul-Bayur sẽ bị đưa ra xét xử, và nếu có tội, ông ta sẽ bị xử tử.”
“Tội gì vậy?” Nina hỏi khẽ.
“Tội chống lại loài người.”
“Người nào ?”
Anh có thể nghe thấy sự giận dữ chất chứa trong giọng điệu của Nina. “Người bình thường,” anh đáp. “Những người sống hoà hợp với các điều luật của thế giới này thay vì bẻ cong nó để tư lợi.”
Nina bực bội khịt mũi. Những người còn lại tỏ ra thích thú và cười nhạo anh chàng Fjerda lạc hậu tội nghiệp. Brum từng cảnh báo anh rằng thế giới này toàn những kẻ dối trá, chạy theo lạc thú và vô đạo. Dường như những loại người đó đang hiện diện đầy đủ trong căn phòng này.
“Anh cần phải nghĩ sâu xa hơn trong vụ này, Helvar à,” Brekker nói. “Một nhóm người khác có thể đang trên đường tìm đến chỗ Yul-Bayur. Người Shu. Hoặc người Ravka. Ai cũng có mục đích riêng của mình. Các tranh chấp lãnh thổ và những mâu thuẫn xưa cũ chẳng là gì với người Kerch. Điều mà Hội đồng Thương buôn bận tâm lúc này là giữ cho jurda parem mãi mãi chỉ là tin đồn.”
“Thế dẫn một toán đầu trộm đuôi cướp vào Fjerda để giải thoát một tù nhân đắt giá là hành động yêu nước à?” Matthias bướng bỉnh đáp lại.
“Vậy thì khoản tiền thưởng bốn triệu kruge cũng không lay chuyển được anh rồi.”
Matthias nhổ một bãi nước bọt. “Cứ việc giữ lấy chỗ tiền thưởng đó mà ăn cho nghẹn họng đi.” Thế rồi một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu anh - ác độc, tàn nhẫn, nhưng nó là thứ có thể cho phép anh quay về cổng Địa Ngục với sự yên ổn trong lòng dù thiếu mất cái lưỡi trong miệng. Anh ngửa đầu ra sau hết mức có thể và dồn toàn bộ sự chú ý vào Brekker. “Tôi có một thỏa thuận thế này.”
“Tôi nghe đây.”
“Tôi sẽ không đi với các cậu, nhưng tôi sẽ cung cấp sơ đồ của lâu đài. Ít nhất nó cũng giúp các cậu qua được chốt kiểm tra đầu tiên.”
“Giá của thông tin đáng giá này là bao nhiêu?
“Tôi không cần tiền của cậu. Tôi sẽ đưa sơ đồ cho cậu hoàn toàn miễn phí.” Matthias thấy xấu hổ khi phải nói ra những lời như vậy, nhưng anh vẫn nói. “Nếu cậu để cho tôi kết liễu Nina Zenik.”
Đứa con gái da ngăm thốt lên một tiếng ghê tởm, thể hiện sự khinh bỉ rõ ràng với anh, còn thằng bé ngồi ở bàn ngừng vẽ, miệng há hốc. Tuy vậy, Kaz không hề tỏ thái độ ngạc nhiên. Nếu có chăng, thằng nhóc chỉ tỏ ra thích thú. Matthias có cảm giác rất khó chịu rằng thằng nhóc quỷ sứ đó đã biết chính xác anh sẽ nói ra câu này.
“Tôi có thể cho anh một thứ còn tốt hơn thế,” Kaz đáp.
Còn gì có thể tốt hơn sự trả thù? “Tôi không muốn gì khác.”
“Tôi có thể giúp anh trở lại làm một drüskelle.”
“Cậu là pháp sư chắc? Một wej có thể biến mọi điều ước thành sự thực? Tôi có thể mê tín nhưng tôi không ngu.”
“Anh có thể vừa mê tín vừa ngu ngốc, anh biết đấy, nhưng chuyện đó không liên quan.” Kaz thò tay vào trong túi áo. “Đây,” cậu ta đưa một tờ giấy cho đứa con gái da ngăm. Lại một con quỷ khác. Con bé này đi khẽ đến mức tưởng như nó đến từ thế giới bên kia và không có người tốt bụng nào đuổi nó về lại đó. Con bé giơ tờ giấy ra trước mặt Matthias để anh đọc. Đó là một tài liệu được viết bằng tiếng Kerch và Fjerda. Anh không thể đọc được tiếng Kerch vì chỉ mới học nói bập bẹ trong tù, nhưng phần chữ bằng tiếng Fjerda cũng đã khá rõ ràng rồi, và trong lúc mắt anh lướt xem các dòng chữ, tim anh bắt đầu đập mạnh.
Với chứng cứ mới này, Matthias Benedik Helvar được xoá ngay lập tức và hoàn toàn các cáo buộc liên quan đến việc buôn bán nô lệ. Anh được thả tự do vào hôm nay, ngày____, với lời xin lỗi của toà án, đồng thời được cung cấp chi phí đi lại để trở về quê hương hoặc đến một nơi tùy chọn. Một lần nữa, toà án và chính quyền Kerch xin gửi tới anh lời xin lỗi chân thành.
Chứng cứ mới là gì vậy?”
Kaz ngửa người ra sau trên ghế. “Nghe đâu Nina Zenik đã rút lại lời khai của mình. Cô ấy sẽ phải đối mặt với các hình phạt cho tội khai man.”
Giờ thì anh nhìn sang phía cô. Anh không thể kìm lại được. Anh đã để lại những vết bầm trên cái cổ duyên dáng của cô. Anh tự nhủ mình phải vui vì điều đó.
“Khai man? Cô sẽ ngồi tù bao lâu cho tội đó, hả Zenik?”
“Hai tháng,” Nina nói lí nhí.
“Hai tháng?” Anh bật cười thật lớn và thật lâu. Cơ thể anh rung lên vì cười, như thể nó là thứ chất độc khiến cơ bắp anh co rút.
Những người còn lại nhìn anh với một chút lo ngại.
“Thấy anh ta điên chưa kìa?” Jesper nói, ngón tay nhịp nhịp trên báng súng.
Brekker nhún vai. “Anh ta không thực sự đáng tin cậy, nhưng anh ta là tất cả những gì chúng ta có.”
Hai tháng. Chắc là trong một nhà tù ấm áp, nơi cô ta có thể quyến rũ để sai khiến đám cai ngục phục vụ bánh mì tươi và sửa soạn gối chăn cho mình. Hoặc cô ta cũng có thể thuyết phục bọn họ cho mình đóng tiền tại ngoại, khoản tiền mà bọn giám hộ Grisha giàu sụ ở Ravka hoàn toàn có thể chi trả.
“Cô ta không đáng tin đâu, cậu biết đấy,” anh nói với Brekker. “Mọi bí mật mà các cậu moi được từ Bo Yul-Bayur, cô ta sẽ tuồn cho phía Ravka.”
“Chuyện đó để tôi tự lo, Helvar. Anh lo phần anh, còn các bí mật về Bo Yul-Bayur và jurda parem sẽ nằm trong tay của những người có đủ khả năng để giữ cho chúng mãi là tin đồn.”
Hai tháng. Nina sẽ ngồi tù và quay về Ravka với số tài sản giàu thêm bốn triệu kruge, và không việc gì phải bận tâm về anh nữa. Nhưng nếu vụ xoá tội này là sự thật thì chính anh cũng có thể về nhà.
Nhà. Anh đã nghĩ đến chuyện đào thoát khỏi cổng Địa Ngục hàng trăm lần, nhưng chưa bao giờ thực sự lên kế hoạch trốn thoát. Cuộc sống bên ngoài có còn ý nghĩa gì nữa khi cái mác buôn nô lệ vẫn còn dán trên trán anh? Anh sẽ không bao giờ có thể quay về Fjerda. Mà cho dù chịu được sự nhục nhã, anh cũng sẽ phải trốn chui trốn nhủi sự lùng bắt của chính quyền Kerch như một tên tội phạm. Anh biết mình có thể làm lại cuộc đời ở Novyi Zem, nhưng cũng chẳng ích gì.
Chuyện này thì khác. Nếu thằng quỷ Brekker nói thật, Matthias sẽ có thể về nhà. Khao khát ấy đã quay quắt trong anh từ lâu – được nghe thấy ngôn ngữ của mình, được gặp lại bạn bè, nếm món semla nồng vị hạnh nhân, cảm nhận làn gió phương bắc lạnh cắt da khi nó thổi qua mặt băng. Được về nhà và được chào đón mà không phải tủi hổ vì mất danh dự. Khi tên tuổi anh được gột sạch, anh sẽ có thể quay về với cuộc sống của một drüskelle. Nhưng cái giá phải trả để có được nó là một sự phản bội.
“Nếu như Bo Yul-Bayur chết rồi thì sao?” Anh vặn hỏi Brekker.
“Van Eck nhất quyết cho rằng ông ta chưa chết.”
Nhưng cái lão thương gia đó sao có thể nắm được cung cách làm việc của Fjerda kia chứ? Một phiên toà sớm muộn cũng sẽ diễn ra, và anh có thể dễ dàng dự đoán mức án. Người Fjerda sẽ không bao giờ thả tự do cho một kẻ nắm giữ bí mật khủng khiếp như vậy.
“Nhưng nếu như ông ta chết thật rồi thì sao?”
“Anh vẫn sẽ được xóa tội.”
Cho dù phi vụ này cầm chắc phần thua, Matthias vẫn sẽ có được tự do cho mình. Mà với cái giá như thế nào kia chứ? Trước đây anh đã từng phạm sai lầm. Anh đã từng ngu ngốc tin vào Nina. Anh đã yếu đuối và sẽ phải hổ thẹn về điều đó trong suốt phần đời còn lại. Nhưng anh đã trả giá cho sự ngu ngốc của mình bằng máu, bằng cuộc sống lầm than và bốc mùi ở Cổng Địa Ngục. Mà tội trạng của anh có gì lớn đâu, chỉ là sự khờ khạo của một thằng đàn ông. Tội lần này mới là nghiêm trọng. Việc tiết lộ những bí mật của Lâu Đài Băng, việc thấy lại quê hương với nhận thức rõ rằng mọi đường đi nước bước của anh ở đó đều là sự phản bội – liệu anh có thể làm một chuyện như thế được không?
Brum chắc sẽ cười vào mặt đám người này và xé toang tờ giấy kia làm trăm mảnh. Nhưng Kaz Brekker là một kẻ khôn ngoan. Rõ ràng thằng nhóc có quyền lực trong tay. Sẽ ra sao nếu như Matthias từ chối, và bất chấp mọi trở ngại, Brekker cùng nhóm tay chân vẫn tìm được đường vào Lâu Đài Băng để giải cứu lão khoa học gia người Shu kia? Sẽ thế nào nếu như Brekker nói đúng và một nước khác tiếp cận ông ta trước? Nghe chừng parem có tính chất gây nghiện quá mạnh đối với các Grisha, nhưng nếu công thức làm ra nó bị rơi vào tay bọn Ravka và chúng điều chỉnh được tác dụng phụ? Để làm cho đội ngũ Hạ Quân của Ravka thêm hùng mạnh? Nếu tham gia vụ này, Matthias có thể xoay xở để bảo đảm Bo Yul-Bayur không thể sống sót rời khỏi Lâu Đài Băng, hoặc thu xếp một tai nạn chết người nào đó trên đường quay về Kerch.
Trước khi gặp Nina, trước khi vào cổng Địa Ngục, chắc anh sẽ không bao giờ nghĩ ngợi chuyện này. Nhưng giờ đây anh thấy mình đang mặc cả với bản thân. Anh có thể tham gia phi vụ, được xóa tội, và khi anh trở lại làm drüskelle, Nina sẽ là mục tiêu đầu tiên của anh. Anh sẽ săn đuổi cô ta ở Kerch, ở Ravka, ở bất cứ chân trời góc bể nào mà cô ta tưởng mình được an toàn. Anh sẽ truy lùng Nina Zenik đến nơi đến chốn và buộc cô ta phải trả giá bằng tất cả những cách có thể hình dung được, cái chết sẽ là quá tốt với cô ta. Anh sẽ tống cô ta vào buồng giam ghê rợn nhất Lâu Đài Băng, nơi cô ta sẽ không bao giờ được sưởi ấm. Anh sẽ vờn cô ta như cô ta đã vờn anh. Anh sẽ chìa tay cứu giúp cô ta để rồi rút lại. Anh sẽ vờ ban cho cô ta sự trìu mến và tử tế để rồi giật lại. Anh sẽ khoái trá tận hưởng những giọt nước mắt của Nina và thay mùi hoa ngọt ngào kia bằng vị mặn của nước mắt cô ta.
Nhưng dẫu vậy, Matthias vẫn cảm thấy vô cùng cay đắng khi thốt ra bốn chữ: “Tôi sẽ tham gia.”
Brekker nháy mắt với Nina, và Matthias chỉ muốn bẻ răng thằng nhóc. Sau khi cho Nina nếm mùi đau khổ, ta sẽ tìm tới ngươi. Anh đã từng đi bắt phù thuỷ, việc chém quỷ sẽ chỉ là chuyện nhỏ.
Đứa con gái da ngăm gấp tờ giấy lại rồi trả cho Brekker để thằng nhóc cất vào trong túi áo. Matthias có cảm giác như mình đang quan sát một người bạn cũ biến vào trong đám đông, người mà anh không hi vọng sẽ được gặp lại và không thể gọi tên.
“Chúng tôi sẽ cởi trói cho anh,” Brekker nói. “Tôi hi vọng nhà tù chưa lấy đi của anh lí trí và cách cư xử đàng hoàng.”
Matthias gật đầu, và đứa con gái da ngăm rút một con dao ra để cắt sợi dây trói. “Chắc anh đã biết Nina,” Brekker nói tiếp. “Cô bé dễ thương đang cởi trói cho anh tên là Inej, chuyên gia thu lượm bí mật của chúng tôi, người giỏi nhất hiện nay. Jesper Fahey là thiện xạ của chúng tôi. Cậu ta là người Zemeni, nhưng đừng có trách cậu ta về điều đó. Còn đây là Wylan, chuyên gia phá huỷ giỏi nhất ở Barrel.”
“Raske giỏi hơn,” Inej nói.
Thằng bé ngồi ở bàn ngẩng đầu lên, mặc kệ những sợi tóc hung lòa xòa che mắt, và lần đầu tiên cất tiếng. “Anh ta không giỏi hơn. Anh ta bất cẩn.”
“Anh ta biết việc mình làm.”
“Tôi cũng vậy.”
“Ờ, cũng biết võ vẽ,” Jesper xen vào.
“Wylan là người mới,” Brekker thừa nhận.
“Dĩ nhiên rồi, trông cậu ta như một thằng nhóc con mười hai tuổi ấy,” Matthias vặn lại.
“Tôi mười sáu tuổi rồi,” Wylan nói với vẻ mặt sưng sỉa.
Matthias không tin chuyện đó. Cùng lắm là mười lăm. Thằng bé thậm chí trông như chưa có râu để cạo. Thật ra thì với cái tuổi mười tám của mình, Matthias nghĩ anh là người lớn nhất trong bọn. Cặp mắt của Brekker có vẻ già dặn vậy thôi chứ nó không thể nào lớn tuổi hơn anh.
Đây là đầu tiên Matthias thực sự quan sát nhóm người trong phòng. Toàn những kẻ gì đâu cho một phi vụ nguy hiểm đến thế sao? Tội phản bội không còn là vấn đề nữa nếu như cả bọn mất mạng. Và chỉ có anh mới biết chính xác chuyến mạo hiểm này sẽ khiến anh phản bội tới đâu.
“Lẽ ra chúng ta nên dùng Raske,” Jesper nói. “Anh ta giỏi chịu áp lực lắm.”
“Tôi cũng nghĩ thế,” Inej đồng tình.
“Ai hỏi ý kiến các cậu?” Kaz gạt đi. “Hơn nữa, Wylan không chỉ giỏi xoay xở với đá lửa và các thứ. Cậu ta chính là vật bảo đảm của chúng ta.”
“Cho chuyện gì?” Nina hỏi.
“Xin hân hạnh giới thiệu với các bạn - Wylan Van Eck,” Kaz tuyên bố trong khi khuôn mặt thằng bé đỏ ửng lên. “Con trai của Jan Van Eck, vật bảo đảm cho khoản tiền ba mươi triệu kruge của chúng ta.”