Chương 8 JESPER
Jesper nhìn Wylan đăm đăm. “Đương nhiên cậu là con trai của một ông Hội đồng rồi.” Anh phá lên cười. “Chuyện đó giải thích cho tất cả.”
Anh biết mình nên giận Kaz vì đã ém nhẹm một thông tin mấu chốt như thế, nhưng ngay lúc này, anh chỉ khoái trá quan sát việc tiết lộ danh tính của Wylan Van Eck khuấy động tình hình trong phòng như một khẩu súng lục ngoan cố nhả đạn tứ tung.
Wylan đỏ mặt xấu hổ. Nina bàng hoàng khó chịu. Tay người Fjerda tỏ ra bối rối. Kaz thì có vẻ cực kì mãn nguyện. Và dĩ nhiên, Inej không mảy may ngạc nhiên, cô thu thập các bí mật cho Kaz và giữ chúng rất cẩn thận. Jesper cố kìm nén cảm giác ghen tị khi nghĩ tới chuyện đó.
Wylan hết mở miệng rồi lại ngậm miệng, và hắng giọng. “Anh biết rồi à?” Cậu ta hỏi Kaz một cách khổ sở.
Kaz ngả người ra sau trên ghế, một chân co lại, còn cái chân yếu duỗi thẳng ra phía trước. “Thế cậu nghĩ tôi giữ cậu trong nhóm vì lí do gì?”
“Vì tôi giỏi phá huỷ.”
“Chỉ dừng lại ở mức tạm được thôi. Nhưng cậu là một con tin rất ngon lành.”
Nói như thế thật tàn nhẫn, nhưng Kaz là vậy. Và Barrel là một ông thầy còn khắc nghiệt hơn cả Kaz. Ít nhất chuyện này cũng giải thích được vì sao Kaz giữ Wylan và giao việc cho cậu ta.
“Không sao,” Jesper nói. “Chúng ta vẫn nên đưa Raske theo và nhốt cậu thiếu gia này ở một nơi bí mật trong Ketterdam.”
“Tôi không tin tưởng Raske.”
“Thế anh tin Wylan Van Eck à?” Jesper hỏi với giọng nghi hoặc.
“Wylan không quen biết đủ nhiều để có thể gây rắc rối cho chúng ta.”
“Tôi có được phát biểu không vậy?” Wylan làu bàu. “Tôi vẫn đang ngồi lù lù ở đây đó nha.”
Kaz nhướng mày. “Cậu có từng bị móc túi chưa, Wylan?”
“Ơ… hình như là chưa.”
“Có bị trấn lột trong hẻm tối chưa?”
“Chưa.”
“Hoặc là bị dúi đầu qua lan can cầu?”
Wylan chớp mắt. “Không hề, nhưng…”
“Cậu cũng chưa từng bị đánh tới mức không đi nổi?”
“Chưa ạ.”
“Thế cậu nghĩ là nhờ vào đâu?”
“Tôi…”
“Đã ba tháng trôi qua kể từ khi cậu rời khỏi căn biệt thự của người cha thân yêu trên phố Geldstraat để đi bụi. Theo cậu thì vì sao chuyến phiêu lưu của cậu ở Barrel lại suôn sẻ đến thế?”
“Do may mắn, chắc là vậy?” Wylan nói với giọng yếu ớt.
Jesper khịt mũi. “Thần may mắn của cậu mang tên Kaz đó, thiếu gia à. Anh ta đã đưa cậu vào tầm bảo vệ của băng Cặn Bã, mặc dù cậu thật vô dụng, và phải đến tận bây giờ không một ai trong chúng tôi hiểu được lí do.”
“Đúng thế,” Nina thừa nhận.
“Kaz luôn có lí lẽ riêng,” Inej lẩm bẩm.
“Tại sao cậu bỏ nhà ra đi?” Jesper thắc mắc.
“Đến lúc đi thì đi thôi,” Wylan mím môi đáp.
“Thiếu thực tế? Lãng mạn? Nổi loạn?”
“Hay ngu ngốc?” Nina đế thêm. “Chẳng ai lại đi chọn Barrel làm nơi cư ngụ nếu có sự lựa chọn khác.”
“Tôi không vô dụng,” Wylan đáp.
“Raske là chuyên gia phá huỷ tốt hơn cậu vạn lần…” Inej nói.
“Tôi đã từng tới Lâu Đài Băng. Cùng với cha tôi. Chúng tôi đã tham gia một bữa tiệc tối ở đó. Tôi có thể hỗ trợ việc vẽ sơ đồ.”
“Thấy chưa? Tiềm năng đấy.” Kaz gõ gõ mấy ngón tay đi găng trên cái đầu quạ của cây gậy chống. “Vả lại, tôi không muốn bỏ lại Ketterdam thứ đòn bẩy duy nhất mà chúng ta có được đối với Van Eck trong lúc cả nhóm đi lên phía bắc. Wylan sẽ đi cùng chúng ta. Cậu ta tương đối giỏi khoản phá huỷ, và vẽ vời cũng tạm, nhờ công ơn các gia sư đắt tiền.”
Wylan đỏ mặt tía tai, còn Jesper chỉ lắc đầu. “Cậu cũng chơi được piano chứ?”
“Sáo flute,” Wylan chống chế đáp lời.
“Nhất cậu.”
“Và vì Wylan đã từng tận mắt trông thấy Lâu Đài Băng,” Kaz nói tiếp, “cậu ta có thể giúp anh duy trì sự trung thực dành cho chúng tôi, Helvar.”
Tay người Fjerda bực dọc nhăn nhó, trong khi Wylan tỏ ra hơi e sợ.
“Đừng lo,” Nina nói. “Ánh mắt của Matthias chẳng giết được ai đâu.”
Jesper để ý mỗi khi Nina lên tiếng là Matthias lại so vai. Anh không biết hai người này có chuyện gì với nhau, nhưng nhiều khả năng họ sẽ giết lẫn nhau trước khi đặt chân lên đất Fjerda.
Jesper dụi mắt. Anh đang thiếu ngủ và cảm thấy kiệt sức sau vụ phá ngục đầy kích động. Mọi suy nghĩ trong đầu anh giờ đây tập trung vào cơ hội mà món tiền ba mươi triệu kruge mang lại. Ngay cả sau khi đã chia cho Per Haskell hai mươi phần trăm, mỗi người trong số họ vẫn còn lại bốn triệu. Anh có thể làm gì với một cục tiền lớn ngần ấy? Anh có thể nghe thấy tiếng bố mình văng vẳng bên tai, Ngã vào bãi phân to gấp đôi. Thánh thần ơi, anh nhớ bố ghê gớm.
Kaz gõ gậy xuống sàn nhà lát gỗ bóng loáng.
“Lấy giấy bút ra đi nào, Wylan. Chúng ta cho Helvar bắt tay vào việc thôi.”
Wylan thò tay vào cái túi da dưới chân rồi lôi ra một cuộn giấy gói hàng cùng cái hộp kim loại dùng để cất một cây bút có vẻ đắt tiền và lọ mực.
“Đẹp nhỉ,” Jesper nhận xét. “Mỗi việc một ngòi bút.”
“Kể đi nào,” Kaz nói với tay người Fjerda. “Đến lúc lao động rồi.”
Matthias hướng ánh mắt giận dữ vào Kaz. Đúng là một ánh mắt mạnh mẽ. Thật thú vị khi thấy anh ta dùng nó để chống lại ánh mắt cá mập của Kaz.
Cuối cùng, tay người Fjerda nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và nói: “Lâu Đài Băng nằm trên một vách đá trông ra cảng biển ở Djerholm. Nó được xây dựng theo những vòng tròn đồng tâm, giống như vân gỗ.” Matthias nói rất chậm rãi, như thể từng lời từng chữ đều gây đau đớn cho anh ta. “Đầu tiên là thành luỹ tròn, kế đến là vòng thành ngoài. Nó được chia làm ba khu vực. Tiếp theo là hào băng, và ở trung tâm của mọi thứ là Bạch Đảo.”
Wylan bắt đầu vẽ phác. Jesper nhòm qua vai cậu ta. “Nhìn chẳng giống cây gì cả. Giống cái bánh hơn.”
“Thì nó cũng giống như cái bánh thật mà,” Wylan chống chế. “Mọi thứ được xây cao dần từ ngoài vào trong.”
Kaz ra hiệu cho Matthias nói tiếp.
“Vách đá đó không thể leo được, và con đường ở phía bắc là lối ra vào duy nhất. Các cậu sẽ phải vượt qua một chốt gác trước khi tới được thành luỹ tròn.”
“Hai chứ,” Wylan chỉnh lại. “Lúc tôi tới đó, có những hai chốt kiểm tra.”
“Đấy, thấy chưa,” Kaz nói với Jesper. “Kĩ năng ăn tiền. Wylan đang giám sát anh đó, Helvar.”
“Tại sao lại có hai chốt kiểm soát?” Inej thắc mắc.
Matthias nhìn xuống những tấm ván gỗ lát sàn màu đen và đáp: “Sẽ khó mua chuộc hơn nếu có hai tốp lính gác khác nhau. Các biện pháp an ninh tại lâu đài luôn được thiết lập với nhiều lớp dự phòng. Nếu các cậu đi xa được tới đó…”
“Chúng ta, Helvar. Nếu chúng ta đi xa được tới đó,” Kaz chỉnh lại.
Tay người Fjerda khẽ nhún vai. “Nếu chúng ta đi xa được tới đó thì, vòng thành ngoài được chia làm ba khu vực - nhà tù, trại drüskelle, và toà đại sứ. Mỗi khu đều có cổng riêng ở thành tròn. Cổng của nhà tù luôn được sử dụng, nhưng được giám sát bằng lính gác có vũ trang. Vào bất kì thời điểm nào, chỉ có một trong hai cổng kia được sử dụng.”
“Điều gì quyết định lịch mở cổng?” Jesper hỏi.
“Thời khoá biểu thay đổi mỗi tuần, và các lính gác chỉ được biết phiên trực của mình trước một ngày.”
“Biết đâu như thế lại hay,” Jesper nói. “Nếu chúng ta có thể tìm ra được cổng nào không sử dụng, thì coi như đường thông thoáng rồi…”
“Luôn có ít nhất bốn lính gác túc trực ngay cả khi cổng không được sử dụng.”
“Tôi khá chắc là chúng ta có thể xử lí bốn lính gác.”
Matthias lắc đầu. “Các cánh cổng nặng hàng tấn, và chỉ có thể mở từ bên trong trạm gác. Ngay cả khi các cậu có đủ sức nâng một cái lên thì việc mở một cánh cổng ngoài dự kiến sẽ kích hoạt Quy trình Đen. Toàn bộ lâu đài sẽ bị đóng kín, và các cậu sẽ lập tức bị phát hiện.”
Sự khó chịu lan ra khắp phòng. Jesper ngọ nguậy. Nếu căn cứ theo nét mặt của những người còn lại thì tất cả đều đang có cùng một câu hỏi trong đầu: Chúng ta đang đưa mình vào cái quái gì vậy? Chỉ có Kaz tỏ ra không nao núng.
“Cứ kể ra hết đi đã,” Kaz vừa nói vừa gõ ngón tay xuống tờ giấy. “Helvar, tôi hi vọng anh sẽ mô tả hệ thống báo động với Wylan sau.”
Matthias nhíu mày. “Thật sự tôi không biết nó vận hành như thế nào. Nó gồm một loạt dây cáp và chuông báo.”
“Cứ nói với cậu ta tất cả những gì anh biết. Họ có thể nhốt Bo Yul-Bayur ở đâu?”
Thật chậm rãi, Matthias đứng lên, tiến lại gần bản sơ đồ đang thành hình dưới nét bút của Wylan. Cử động của anh miễn cưỡng và thận trọng như thể Kaz vừa bảo anh thôi miên một con rắn chuông.
“Có lẽ là ở đây,” anh đáp, đặt ngón tay xuống tờ giấy. “Khu vực nhà tù. Các buồng biệt giam được đặt ở tầng trên cùng. Đó là nơi họ nhốt những tên tội phạm nguy hiểm nhất. Sát nhân, khủng bố…”
“Grisha?” Nina lên tiếng.
“Còn phải hỏi,” Matthias đáp một cách dứt khoát.
“Hai người này vui thật,” Jesper nói. “Thường thì người ta chỉ bắt đầu ghét nhau sau khi vào việc được tuần lễ, nhưng hai anh chị chạy trước cả phần thiên hạ.”
Nina và Matthias cùng quắc mắt nhìn Jesper trong khi anh nhăn răng cười đáp lại. Tuy vậy, Kaz chỉ tập trung vào bản sơ đồ.
“Bo Yul-Bayur không nguy hiểm,” anh nói với giọng nghĩ ngợi, “ít nhất cũng không theo cách đó. Tôi không nghĩ họ sẽ nhốt ông ta chung với đám phạm nhân sừng sỏ đó.”
“Tôi thì nghĩ họ sẽ nhốt ông ta dưới mồ,” Matthias đáp.
“Cứ coi như ông ta chưa chết. Đó là một tù nhân có giá trị, một người mà bọn họ không muốn để rơi vào tay kẻ khác trước khi phiên tòa diễn ra. Ông ta sẽ ở đâu?”
Matthias nhìn vào sơ đồ. “Vòng thành ngoài bao quanh một cái hào băng, và ở trung tâm của hào băng là Bạch Đảo, nơi có kho bạc và Cung điện Hoàng gia. Đó là nơi được bảo vệ cẩn mật nhất của Lâu Đài Băng.”
“Vậy thì đó chính là nơi Bo Yul-Bayur đang ở,” Kaz nói.
Matthias mỉm cười. Thật ra nó là một cái nhe răng thì đúng hơn. Anh ta đã học được kiểu cười đó ở Cổng Địa Ngục, Jesper nghĩ bụng.
“Vậy thì phi vụ này chỉ phí công vô ích,” Matthias nói. “Sẽ không bao giờ có chuyện một nhóm người ngoại quốc lên được Bạch Đảo.”
“Đừng có tỏ ra hí hửng như thế, Helvar. Chúng tôi không tới được đó thì anh cũng không được xóa tội đâu.”
Matthias nhún vai. “Tôi không thể thay đổi được sự thật. Hào băng được giám sát bởi nhiều tháp canh trên Bạch Đảo và một trạm gác trên nóc Đồng hồ Cả. Để vượt qua hào băng, chỉ có một cách duy nhất là đi trên cầu kính, và không thể nào đi lên cầu kính nếu không được cho phép.”
“Hringkälla sắp đến rồi,” Nina nói.
“Im đi,” Matthias gạt ngang.
“Không, cứ nói tiếp đi,” Kaz can thiệp.
“ Hringkälla. Đó là Ngày Lắng nghe, khi các drüskelle mới được khai tâm trên Bạch Đảo.”
Matthias siết chặt nắm đấm. “Cô không có quyền nhắc tới những điều linh thiêng đó.”
“Chúng là sự thật. Hoàng gia Fjerda tổ chức một buổi đại tiệc linh đình với khách mời đến từ khắp thế giới, và nhiều trò giải trí được đưa thẳng từ Ketterdam tới.”
“Giải trí á?” Kaz hỏi lại.
“Diễn viên, vũ công, một nhóm Hài kịch Thô lỗ, và những tài năng nổi trội nhất của các kĩ viện trong khu Tây Stave.”
“Tôi cứ tưởng Fjerda không cổ xuý mấy cái trò đó?” Jesper thắc mắc.
Inej nhếch mép giễu cợt. “Anh chưa bao giờ trông thấy lính Fjerda ở hai khu Stave à?”
“Ý tôi là khi họ ở nước họ.”
“Đó chính là ngày mà họ ngưng diễn trò khắc khổ và tận hưởng cuộc sống,” Nina đáp. “Ngoài ra, chỉ các drüskelle mới sống như những nhà tu hành.”
“Tận hưởng cuộc sống không nhất thiết cứ phải có rượu và… thịt,” Matthias lắp bắp.
Nina chớp chớp mắt với anh ta. “Cuộc sống có quỳ gối trước mặt và ấn một cái kẹo mút vào mồm anh thì chắc anh cũng không biết tận hưởng.” Nói đoạn cô quay sang bản sơ đồ. “Cổng toà đại sứ chắc chắn được mở. Có lẽ chúng ta không cần phải lo lắng tới chuyện đột nhập vào Lâu Đài Băng. Chúng ta chỉ việc đi vào cùng với các nghệ sĩ.”
“Đó không phải là Đấu trường Địa Ngục,” Kaz nói. “Sẽ không dễ dàng đến thế.”
“Các khách mời được rà soát hàng tuần lễ trước khi họ tới Lâu Đài Băng. Bất cứ ai đi vào tòa đại sứ đều bị kiểm tra giấy tờ nhiều lần. Người Fjerda không ngu.” Matthias khẳng định.
Nina nhướng một bên lông mày. “Không phải tất cả đều khôn, ít ra là thế.”
“Đừng có chọc ngoáy tổ ong nữa, Nina,” Kaz nói. “Chúng ta cần anh ta cư xử thân thiện. Bữa tiệc này sẽ diễn ra vào lúc nào?”
“Nó là một lễ hội theo mùa,” Nina đáp, “rơi vào ngày xuân phân.”
“Hai tuần nữa kể từ hôm nay,” Inej ghi nhận.
Kaz nghiêng đầu, mắt tập trung vào một điểm xa xăm.
“Mặt ủ mưu kìa,” Jesper thì thào với Inej.
Cô gật đầu đáp. “Rõ quá còn gì.”
“Thế Nhà Hồng Bạch có cử người sang đó không?” Kaz đột nhiên hỏi.
Nina lắc đầu đáp. “Chưa bao giờ nghe nói tới chuyện đó.”
“Ngay cả nếu như chúng ta lập tức đi tới Djerholm,” Inej nói, “chúng ta cũng phải cần một tuần lễ đi đường. Ta không có thời gian làm các giấy tờ giả mạo đủ tinh vi để qua mặt các chốt kiểm soát.”
“Chúng ta sẽ không đi vào qua cổng toà đại sứ,” Kaz đáp. “Phải luôn tấn công vào nơi mục tiêu không để ý.”
“Ai là mục tiêu ạ?” Wylan hỏi.
Jesper bật cười. “Thánh thần ơi, cậu thật là… Mục tiêu, con bồ câu, thằng khờ mà cậu đang tìm cách lột sạch ấy.”
Wylan ngồi thẳng người lại. “Có thể tôi không có sự… giáo dục của anh, nhưng tôi tin chắc mình biết nhiều chữ mà anh không biết.”
“Cũng như cách gấp khăn đúng điệu và nhảy một bài minuet. À, còn chơi cả sáo flute nữa. Kĩ năng ăn tiền, thiếu gia à. Kĩ năng ăn tiền.”
“Giờ không ai nhảy điệu minuet nữa,” Wylan làu bàu.
Kaz ngả người ra sau. “Cách dễ nhất để móc ví một người là gì?”
“Kề dao vào cổ?” Inej hỏi lại.
“Dí súng vào lưng?” Jesper phỏng đoán.
“Bỏ độc vào rượu?” Nina đề xuất.
“Các người thật kinh khủng,” Matthias thốt lên.
Kaz đảo mắt. “Cách dễ nhất để móc ví một người là bảo với anh ta rằng bạn sắp sửa chôm cái đồng hồ của anh ta. Ta phải thu hút sự chú ý của anh ta và hướng nó vào nơi mình muốn. Hringkälla sẽ làm điều đó cho chúng ta. Lâu Đài Băng sẽ phải huy động các nguồn lực để giám sát khách khứa và bảo vệ gia đình hoàng gia. Họ không thể quan sát tất cả mọi nơi cùng lúc. Đó là cơ hội hoàn hảo để giải cứu Bo Yul-Bayur.” Kaz chỉ tay vào cổng nhà tù mở ra pháo đài tròn. “Còn nhớ tôi đã nói gì với cô ở cổng Địa Ngục không, Nina?”
“Thật khó mà nhớ được mọi phát ngôn thông thái của anh.”
“Tại nhà tù, họ không quan tâm lắm tới người đi vào, họ chỉ quan tâm tới những kẻ cố gắng thoát ra thôi.” Ngón tay đi găng của anh lướt trên bản sơ đồ tới khu vực kế tiếp. “Tại toà đại sứ thì họ không quan tâm tới người đi ra, họ chỉ kiểm soát những người muốn đi vào. Chúng ta sẽ đi vào bằng lối nhà tù, và đi ra qua toà đại sứ. Helvar, Đồng hồ Cả có hoạt động không?”
Matthias gật đầu. “Đồng hồ đổ chuông mỗi mười lăm phút. Nó cũng phát báo động luôn.”
“Nó chạy có chính xác không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Chất lượng đồ Fjerda mà,” Nina nói với giọng chua chát.
Kaz phớt lờ cô gái. “Vậy chúng ta sẽ dùng tiếng chuông Đồng hồ Cả để phối hợp tác chiến với nhau.”
“Chúng ta cải trang làm lính gác để đi vào à?” Wylan hỏi.
Jesper không thể kiềm chế được sự nhạo báng của mình. “Chỉ có Nina và Matthias nói được tiếng Fjerda, nhóc à.”
“Tôi cũng nói được mà,” Wylan phản bác.
“Thứ tiếng trong sách vở chứ gì? Tôi dám cá cậu nói tiếng Fjerda ở trình độ tương đương tôi nói tiếng nai sừng tấm.”
“Vậy chắc tiếng nai sừng tấm là tiếng mẹ đẻ của anh á, Jesper,” Wylan lẩm bẩm.
“Chúng ta sẽ đi vào theo đúng thân phận của mình,” Kaz nói. “Như những tên tội phạm. Nhà tù luôn rộng cửa đón chúng ta.”
“Để tôi diễn đạt lại cho xuôi nhé,” Jesper nói. “Anh muốn chúng ta để mặc cho bọn Fjerda tống vào tù. Chẳng phải đó là điều chúng ta luôn cố tránh hay sao?”
“Danh tính của tội phạm là một thứ rất khó nắm bắt. Đó là một trong những đặc quyền của tầng lớp chúng ta. Họ sẽ đếm người tại cổng nhà tù, kiểm tra tên tuổi và mức án, chứ không xem giấy thông hành hoặc con dấu của sứ quán.”
“Bởi vì chẳng ai muốn vào tù,” Jesper gật gù.
Nina xoa xoa hai cánh tay. “Tôi không muốn bị nhốt trong một cái buồng giam trên đất Fjerda.”
Kaz giũ ống tay áo, và hai que kim loại xuất hiện giữa các ngón tay của anh. Chúng nhảy múa qua các đốt ngón tay anh trước khi lại biến mất.
“Dụng cụ phá khoá à?” Nina hỏi.
“Cứ để tôi lo liệu vụ buồng giam,” Kaz đáp.
“Tấn công vào nơi mục tiêu không để ý,” Inej gật gù.
“Đúng vậy,” Kaz nói. “Và Lâu Đài Băng cũng chỉ là một mục tiêu, một con bồ câu lớn nằm chờ chúng ta vặt lông.”
“Liệu Yul-Bayur có sẵn sàng hợp tác không?” Inej thắc mắc.
“Theo lời Van Eck thì Hội đồng đã gửi cho ông ta một từ mã hoá trong lần đầu tiên họ tìm cách đưa ông ta rời Shu Han, để ông ta có thể biết được ai là người đáng tin cậy: Sesh-uyeh. Từ khóa đó sẽ cho ông ta biết chúng ta là người được Kerch cử đến.”
“Sesh-uyeh” Wylan lặp lại một cách vụng về. “Nó có nghĩa là gì vậy?
Nina nhìn xuống sàn nhà và đáp: “Thất vọng.”
“Vụ này có thể làm được,” Kaz tuyên bố. “Và chúng ta sẽ là những người thực hiện nó.” Jesper cảm thấy tâm trạng của mọi người trong phòng thay đổi, khi cơ hội thành công rốt cuộc đã xuất hiện. Nó là một thứ rất tinh tế, nhưng anh đã học cách tìm kiếm nó tại bàn chơi bài - chính là thời điểm một người chơi nhận ra anh ta có bài đẹp và cầm chắc thắng lợi. Sự nôn nao dâng lên trong lòng Jesper. Hỗn hợp của sợ hãi và hào hứng đó khiến anh khó mà ngồi yên.
Có lẽ Matthias cũng cảm thấy điều đó, vì anh ta đã khoanh đôi tay lực sĩ lại và nói: “Các cậu không biết mình đang chống lại thứ gì đâu.”
“Nhưng anh thì biết, Helvar. Tôi muốn anh tiếp tục hoàn thiện bản sơ đồ của Lâu Đài Băng từ bây giờ cho đến khi chúng ta lên đường. Không có chi tiết nào là quá vụn vặt hoặc thừa thãi. Tôi sẽ thường xuyên kiểm tra tiến độ của anh.”
Inej lướt ngón tay trên bản vẽ phác thảo của Wylan - một tập hợp các vòng tròn đồng tâm. “Trông cái này thực sự giống với vân gỗ của một thân cây bị cắt ngang,” cô nói.
“Không,” Kaz đáp ngay. “Nó giống với một cái bia bắn.”