← Quay lại trang sách

Chương 10 INEJ

Suốt cả ngày hôm sau, Inej thấy Kaz bắt đầu sắp xếp lại các phần trong kế hoạch của mình. Cô đã nghe lén những cuộc họp giữa anh và các thành viên khác trong nhóm, nhưng cô biết mình chỉ thấy được những mảnh nhỏ trong kế hoạch của anh. Đó là trò mà Kaz rất giỏi.

Nếu Kaz nghi ngại về điều họ đang tìm cách thực hiện thì anh cũng không biểu hiện ra mặt, và Inej chỉ ước gì mình có được sự chắc chắn của anh. Lâu Đài Băng được xây dựng để có thể chống lại sự tấn công của quân đội, sát thủ, Grisha, cũng như các gián điệp. Khi cô nói điều đó với Kaz, anh chỉ đáp gọn lỏn: “Nó không được xây dựng để ngăn chặn chúng ta.”

Sự tự tin của Kaz khiến cô bực bội. “Chuyện gì khiến anh nghĩ chúng ta có thể làm được vụ này? Có những nhóm khác ở ngoài kia, những chiến binh và gián điệp với bề dày nhiều năm kinh nghiệm.”

“Đây không phải là một nhiệm vụ dành cho các chiến binh và gián điệp được đào tạo. Nó là một phi vụ dành cho bọn bất lương và trộm đạo. Van Eck hiểu điều đó, chính vì vậy ông ta mới thuê chúng ta.”

“Anh chẳng thể tiêu được tiền thưởng nếu anh bỏ mạng.”

“Tôi sẽ học những thói quen xa xỉ ở thế giới bên kia.”

“Có một sự khác biệt không nhỏ giữa tự tin và tự cao đấy.”

Đến đó thì Kaz quay lưng lại với cô, rồi kéo mạnh hai cái găng tay của mình. “Và khi cần nghe một bài thuyết giáo về điều đó, tôi biết mình phải tìm đến ai. Nếu cô không muốn tham gia thì cứ nói trắng ra đi.”

Inej thẳng người lại, lòng kiêu hãnh của cô dâng cao ngùn ngụt. “Matthias không phải là thành viên duy nhất không thể thay thế trong nhóm, Kaz. Anh cần tôi.”

“Tôi cần kĩ năng của cô, Inej. Đó là một chuyện khác. Cô có thể là người nhện giỏi nhất Barrel, nhưng không phải duy nhất. Tốt hơn cô nên ghi nhớ điều đó nếu muốn giữ phần chia trong khoản tiền thưởng.”

Không thèm đôi co vì không muốn cho thấy mình giận dữ đến thế nào, Inej bước ra khỏi phòng của Kaz và không nói chuyện với anh ta nữa.

Giờ đây, trong lúc đi tới cảng, cô tự hỏi điều gì đã níu chân cô lại.

Cô có thể rời khỏi Kerch bất cứ khi nào mình muốn. Cô có thể nhảy lên một con tàu hàng đi tới Novyi Zem. Cô có thể quay lại Ravka để tìm kiếm gia đình mình. Hi vọng họ vẫn an toàn ở phía tây khi cuộc nội chiến bùng nổ, hoặc có thể họ đã sang Shu Han để lánh nạn. Những đoàn lữ hành của Suli luôn đi theo cùng một lộ trình, và cô có kĩ năng để xoáy được những thứ cần thiết cho việc sinh tồn cho tới khi tìm ra họ.

Điều đó sẽ đồng nghĩa với việc quỵt luôn món nợ đối với Cặn Bã. Per Haskell sẽ quy trách nhiệm cho Kaz. Anh sẽ phải gánh món nợ tiền chuộc của cô, và cô sẽ làm anh yếu đi vì thiếu các thông tin mật được cung cấp bởi Bóng Ma của anh. Nhưng chẳng phải anh đã bảo là người khác có thể dễ dàng thế chỗ cô đó sao? Nếu họ xoay xở hoàn thành được phi vụ này và quay về Kerch an toàn cùng với Bo Yul-Bayur, phần tiền cô nhận được sẽ thừa sức giúp cô trả dứt món nợ với Cặn Bã. Cô sẽ không còn nợ nần gì Kaz nữa, và cũng không còn lí do gì để ở lại.

Còn khoảng một giờ nữa mặt trời mới ló dạng, nhưng đường phố đã đông hẳn lên trong khi cô đi từ Đông sang Tây Stave, có một câu ngạn ngữ Suli như thế này: Trái tim là một mũi tên. Nó cần một mục tiêu để cắm vào. Bố cô thích dẫn câu đấy lúc cô tập đi trên dây hoặc tập đu bay. Phải quyết đoán, bố nói vậy. Con phải biết mình muốn đi đâu trước khi tới đó. Mẹ cô vẫn cười khi nghe câu đó. Câu ấy không phải như vậy, mẹ sẽ nói thế. Anh cứ xoá bỏ sự lãng mạn trong mọi thứ. Thực ra không phải thế. Bố rất yêu mẹ. Inej còn nhớ bố đã giấu những bó hoa phong lữ dại nhỏ ở khắp nơi cho mẹ đi tìm, trong tủ chạn, trong xoong nồi, trong ống tay áo các bộ trang phục của mẹ.

Bố có nên nói cho con biết bí mật của tình yêu chân thành không nhỉ? Có lần bố đã hỏi Inej như thế. Một người bạn của bố bảo rằng phụ nữ rất thích hoa. Chú ấy cưa cẩm không ít lần nhưng vẫn chưa tìm được người vợ ưng ý. Con có biết tại sao không? Bởi vì nhiều phụ nữ có thể thích hoa, nhưng chỉ có một người thích mùi của cây dành dành cuối hạ, thứ mùi khiến cô ấy nhớ tới hiên nhà của ông bà mình. Chỉ có một người phụ nữ thích những bông hoa táo nở trong chiếc tách màu xanh. Chỉ có một phụ nữ thích hoa phong lữ dại.

Chính là mẹ! Inej đã thốt lên như thế.

Đúng là mẹ con thích hoa phong lữ dại, vì không loài hoa nào khác có màu như thế. Mẹ bảo khi bẻ một cành hoa giắt vào sau tai, cả thế giới của mẹ sẽ có mùi hương mùa hè. Sẽ có nhiều đứa con trai tặng hoa cho con. Nhưng một ngày nào đó, con sẽ gặp một người biết được loài hoa ưa thích của con, bài hát ưa thích của con, loại kẹo ưa thích của con. Và ngay cả khi anh chàng ấy không có đủ tiền để tặng cho con những cái đó thì cũng không quan trọng, bởi vì cậu ấy đã dành thời gian để tìm hiểu con kĩ hơn những người khác. Chỉ có chàng trai ấy mới chiếm được trái tim của con.

Câu chuyện tưởng như đã xa xưa hàng trăm năm rồi. Bố cô đã nhầm. Chẳng có chàng trai nào tặng hoa cho cô, chỉ có những gã đàn ông lắm tiền nhiều của. Cô có còn dịp nào gặp lại bố nữa hay không? Có còn được nghe mẹ hát, được nghe kể những câu chuyện ngốc nghếch của chú cô nữa không? Con không biết mình có còn trái tim để tặng cho ai đó nữa hay không, bố ơi.

Vấn đề là Inej không còn dám chắc về mục đích sống của mình. Hồi cô còn bé, điều đó thật dễ dàng - một nụ cười của bố, sợi dây thăng bằng được nâng cao thêm, những chiếc bánh cam bọc trong giấy trắng. Sau đó là thoát khỏi Dì Heleen và Vườn Thú, kế đó nữa là sống sót qua từng ngày, mạnh mẽ dần lên sau mỗi lần vươn vai thức dậy. Nhưng giờ đây, cô không biết mình muốn gì.

Ngay lúc này, mình chỉ cần một lời xin lỗi, cô tự nhủ. Và mình sẽ không lên tàu khi chưa nhận được nó. Nếu không thực lòng thì giả vờ xin lỗi cũng được. Ít nhất Kaz cũng nợ mình một lần cư xử như một con người.

Nếu không phải đang bị muộn giờ, chắc cô đã đánh vòng qua Tây Stave, hoặc đơn giản là đi trên các mái nhà - đó là Ketterdam mà cô thích, vắng vẻ và yên tĩnh, cao trên đám đông, một vùng núi non tạo thành từ các đầu hồi và ống khói nhấp nhô dưới ánh trăng. Nhưng đêm nay cô không có nhiều thời gian. Kaz đã cử cô đi lùng sục các cửa hiệu để tìm hai cục parafin vào phút chót. Thậm chí anh không cho cô biết mình cần chúng cho việc gì và tại sao lại cần đến thế. Lại còn kính đi tuyết nữa chứ? Cô đã phải đi ba cửa hàng mới kiếm được. Cô mệt đến nỗi không tin mình có thể leo trèo trên mái nhà sau hai đêm không ngủ và một ngày vật lộn với đống trang bị dành cho chuyến đi tới Lâu Đài Băng.

Nhưng đây cũng là một sự thử thách bản thân.

Cô chưa bao giờ đi một mình vào Tây Stave, với vài thành viên băng Cặn Bã bên cạnh, cô có thể rảo bước ngang qua Vườn Thú mà không thèm nhìn về phía các song cửa sổ mạ vàng của nó. Nhưng đêm nay, tim cô đập thình thịch, và cô có thể cảm nhận được máu dồn lên tai khi cái mặt tiền vàng choé của nó hiện ra. Kiến trúc của Vườn Thú khiến người ta liên tưởng đến một cái lồng nhiều tầng. Hai tầng dưới cùng mở toang, nhưng được lắp các chấn song thưa mạ vàng. Nó còn được biết đến với tên gọi Nhà Viễn xứ. Nếu bạn thích gái đẹp Shu Han hoặc một cô nàng Fjerda đồ sộ, một nàng tóc hung đảo Wandering hay một cô Zemeni da nâu, Vườn Thú chính là nơi bạn cần tới. Môi cô gái ở đây được gọi theo tên một loài thú - báo hoa, ngựa cái, cáo, quạ, chồn sương, nai tơ, rắn. Các thầy bói Suli đeo mặt nạ chó rừng khi bán đồ và xem số mệnh cho người ta. Nhưng ai lại muốn lên giường với một con chó rừng? Thế nên cô gái người Suli - Vườn Thú luôn có một cô gái Suli - được gọi là linh miêu. Khách hàng không đến để tìm kiếm các cô gái, họ chỉ tìm kiếm làn da ngăm của người Suli, mái tóc đỏ của người Kaelish, đôi mắt xếch ánh vàng của người Shu. Các loài vật được giữ nguyên dù các cô gái đã được thay thế nhiều lần.

Thoáng thấy mấy cọng lông công trong phòng tiếp khách, tim cô bỗng đập dồn. Nó chỉ là vật trang trí của một bình hoa kiểu cách, nhưng sự hoảng loạn trong cô không cần biết điều đó. Nó dâng lên, bóp nghẹt đường thở của cô. Đám đông chen chúc đi theo các ngả đường, đàn ông đeo mặt nạ, phụ nữ đeo mạng, hay cũng có thể là đàn ông đeo mạng và phụ nữ đeo mặt nạ. Thật khó để xác định. Những cặp sừng của Yêu tinh. Các cặp mắt lồi của Gã điên, khuôn mặt rầu rĩ của Hoàng hậu Bọ hung được chạm trổ với hai màu đen và vàng. Giới hoạ sĩ thích vẽ quang cảnh của Tây Stave: các chàng trai cô gái làm việc tại các nhà chứa, những kẻ tầm hoan tác lạc ăn vận theo các nhân vật của Hài kịch Thô lỗ. Nhưng ở đây không có gì đẹp, không có niềm vui thực sự, chỉ có đổi chác, những con người trốn chạy thực tế hoặc đi tìm sự quên lãng đầy màu sắc, một giấc mơ hoang đàng mà người ta có thể thoát ra bất cứ khi nào mình muốn.

Inej cố ép mình nhìn vào Vườn Thú khi đi ngang qua.

Chỉ là một nơi chốn thôi mà, cô tự nhủ. Chỉ là một ngôi nhà. Kaz sẽ nhìn nó như thế nào nhỉ? Các cửa ra vào và lối thoát hiểm nằm ở đâu? Các ổ khoá hoạt động như thế nào? Cửa sổ nào không được lắp chấn song? Có bao nhiêu bảo vệ đứng canh, và những ai có vẻ cảnh giác? Chỉ là một ngôi nhà có khóa để phá, có két tiền để cạy, và có những chú bồ câu để vặt lông. Hơn nữa, bây giờ cô đã là kẻ săn mồi, chứ không phải mụ Heleen đeo lông công hay bất cứ người đàn ông nào đi trên con đường này.

Ngay khi Vườn Thú khuất dạng, cảm giác tức ngực khó thở của Inej lập tức giảm hẳn. Cô đã thành công. Cô đã đi bộ một mình xuyên qua khu Tây Stave, ngay trước Nhà Viễn Xứ. Bất cứ điều gì chờ đợi cô tại Fjerda, cô sẽ đương đầu được.

Bỗng một bàn tay tóm lấy cánh tay Inej và nhấc bổng cô lên.

Inej nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Cô quay người, tìm cách thoát thân, nhưng đối thủ quá mạnh.

“Xin chào linh miêu.”

Inej hít một hơi và giật tay ra. Dì Heleen. Đó là cái tên mà các cô gái dùng để gọi Heleen Van Houden nếu không muốn ăn tát. Còn với phần còn lại của Barrel, mụ ta là Công, mặc dù Inej luôn cho rằng mụ ta giống một con mèo chải chuốt hơn là một con chim. Tóc của mụ dày và vàng óng, mắt màu nâu nhạt và hơi giống mắt mèo. Vóc dáng cao ráo với những đường cong nóng bỏng của mụ được bọc trong một lớp lụa xanh rực rỡ, cái cổ áo gắn những chiếc lông ngũ sắc cạ nhẹ vào chiếc vòng cổ choker đính kim cương đặc trưng của mụ.

Inej quay người định bỏ chạy, nhưng bị chắn lối bởi một gã vệ sĩ to con khoác chiếc áo choàng nhung xanh có phần vai chật khít. Cobbet, vệ sĩ ưa thích của Heleen.

“Ồ, đừng có bỏ chạy chứ, linh miêu.”

Mắt Inej nhoà lệ. Mắc bẫy. Mắc bẫy. Lại mắc bẫy.

“Đó không phải là tên của tôi,” cô gắng gượng thốt lên.

“Cứng đầu thế.”

Heleen túm lấy áo Inej.

Di chuyển đi, tâm trí cô hét lên, nhưng cô không thể nhúc nhích. Cơ bắp của cô cứng lại, nỗi kinh hoàng dâng lên trong cô.

Heleen lướt một cái móng tay được chăm chút cẩn thận dọc theo má Inej. “Linh miêu là cái tên duy nhất của con,” mụ nói như hát. “Con vẫn còn đủ xinh để được trả giá cao. Mặc dù đôi mắt đã hơi dừ sau khoảng thời gian quá dài dan díu với cái thằng du côn Brekker ấy.”

Một âm thanh đáng xấu hổ bật ra từ trong cổ họng Inej. Một tiếng khò khè nghẹn ngào.

“Ta biết con là ai mà, linh miêu. Ta biết con đáng giá đến từng xu. Cobbet, hay là chúng ta đưa con bé về luôn nhỉ.”

Mắt Inej đen kịt lại. “Sao các người dám… Băng Cặn Bã…”

“Ta có thể kiên nhẫn chờ đợi, linh miêu à. Con sẽ lại mặc những chiếc váy lụa của ta. Ta hứa đấy.” Heleen thả cô ra. “Tận hưởng đêm của con đi nhé,” mụ mỉm cười nói, rồi xoè cái quạt màu xanh của mình và ưỡn ẹo biến vào trong đám đông với Cobbet nối đuôi theo sau.

Inej đứng sững, run bần bật. Sau đó cô lao vào trong đám đông để biến mất thật nhanh. Cô những muốn bỏ chạy, nhưng cô cố ép mình đi trên những bước chân vững vàng về phía hải cảng. Trong lúc bước đi, cô thả nút bấm của bao đựng dao ở cẳng tay và cảm nhận những con dao găm trượt xuống lòng bàn tay mình. Thánh Petyr, nổi tiếng vì sự quả cảm, bên tay phải; và lưỡi dao mảnh có cán bằng xương mà cô gọi là Thánh nữ Alina, bên tay trái. Inej cũng điểm lại tên của những con dao khác. Thánh nữ Marya và Thánh nữ Anastasia đeo ở hai bên đùi. Thánh Vladimir giấu trong giày, và Thánh nữ Lizabela trong thắt lưng, có phần lưỡi được chạm hình những bông hoa hồng. Bảo vệ ta, bảo vệ ta, cô phải tin các vị thánh của cô đã nhìn thấy và hiểu rõ những việc cô làm để tồn tại.

Có gì không ổn nơi cô vậy? Cô là Bóng Ma. Cô không có gì phải sợ Dì Heleen nữa cả. Per Haskell đã trả tiền để chuộc cô ra. Ông ta đã trả lại tự do cho cô. Cô không phải là một nô lệ. Cô là một thành viên có giá trị của băng Cặn Bã, người đánh cắp bí mật giỏi nhất khu Barrel.

Inej nhanh chóng băng qua vùng ánh sáng và tiếng nhạc của Lid để thấy hải cảng Ketterdam hiện ra trước mắt. Những âm thanh và quang cảnh của khu Barrel dần biến đi khi cô tiến lại gần mép nước. Ở đây không có đám đông nào chen lấn cô, cũng không có mùi nước hoa ngọt ngào giả tạo hay những chiếc mặt nạ gớm ghiếc. Cô hít một hơi thật sâu. Từ điểm quan sát này cô có thể trông thấy đỉnh của một trong những tòa tháp Tiết Hải Sư, nơi luôn sáng ánh đèn. Những cột đá đen đồ sộ được một nhóm Grisha cắm chốt cả ngày lẫn đêm, nhằm giữ cho thuỷ triều luôn cao hơn dải đất nối giữa Kerch và Shu Han. Ngay cả Kaz cũng chưa bao giờ biết được danh tính của Hội đồng Thuỷ triều, nơi họ sống, hay làm thế nào đảm bảo lòng trung thành của họ với Kerch. Họ cũng quan sát các hải cảng, và nếu nhận được tín hiệu từ một người phụ trách hoặc một công nhân bến cảng, họ sẽ làm thuỷ triều thay đổi, để không ai có thể ra khơi được nữa. Nhưng đêm nay sẽ không có tín hiệu nào. Tiền hối lộ đã được đút cho những người thích hợp, và con thuyền của bọn cô đã sẵn sàng ra khơi.

Inej chạy tới bến bốc dỡ hàng của Cảng số Năm. Cô đã bị muộn giờ và không muốn nhận được cái nhíu mày chê trách của Kaz lúc tới nơi.

Cô thấy mừng vì sự yên ắng trên bến, nhưng dường như chúng quá tĩnh lặng so với sự ồn ào hỗn loạn của Barrel. Ở đây, những dãy thùng hàng được chất chồng cao hai bên cô, có khi ba, bốn lớp thùng. Chúng biến khu vực này thành một dạng mê cung. Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống dưới thắt lưng cô. Cuộc chạm trán với Dì Heleen đã khiến cô rúng động, và ngay cả sức nặng của mấy con dao trong tay cũng không đủ để trấn an cô. Inej biết mình nên tập quen với việc mang súng theo người, nhưng trọng lượng của nó làm cô mất thăng bằng, và súng luôn có thể bị rít hoặc kẹt đạn vào những khoảnh khắc tệ hại nhất. Linh miêu bé nhỏ. Những con dao của cô mới đáng tin. Và chúng khiến cô có cảm giác như mình được sinh ra với bộ móng vuốt.

Một làn hơi sương mỏng manh bốc lên từ mặt nước. Inej trông thấy qua màn sương bóng dáng của Kaz cùng những người khác đang đứng đợi trên cầu tàu. Tất cả đều mặc trang phục thường thấy của thuỷ thủ: quần dài vải gai dầu, áo khoác len dày và mũ. Ngay cả Kaz cũng đã cất bộ comlê may khéo để khoác lên người chiếc áo choàng len dày sụ. Mái tóc đen dày của anh được chải lật ra sau, phần tóc hai bên thái dương cắt ngắn như mọi khi. Trông anh giống như một công nhân bốc xếp, hoặc một chàng trai lần đầu tiên được giương buồm ra khơi. Inej có cảm giác như mình đang nhìn một thực tế khác, dễ chịu hơn, qua một cái ống nhòm.

Phía sau lưng họ, cô trông thấy chiếc thuyền hai buồm nhỏ mà Kaz đã thuê. Trên thân thuyền là dòng chữ Ferolind viết bằng nét đậm. Nó sẽ lướt cùng đàn cá bay màu đỏ tía của Kerch và lá cờ sặc sỡ của Công ty Haanraadt Bay. Đối với bất kì ai ở Fjerda hoặc Chân Hải, họ sẽ trông giống như một đám thợ đặt bẫy người Kerch đang đi lên phương bắc để tìm kiếm da và lông thú. Inej chạy nhanh hơn. Nếu cô không muộn giờ, chắc họ đã lên thuyền hoặc thậm chí đang trên đường ra khơi.

Họ chỉ sử dụng một thuỷ thủ đoàn gọn nhẹ gồm những cựu thuỷ thủ đã gia nhập vào băng Cặn Bã do một sự sa cơ nào đó. Qua màn sương, cô đếm nhanh số lượng người đang chờ đợi. Nhưng con số dường như không chuẩn xác. Họ đã huy động thêm bốn thành viên nữa của băng Cặn Bã để giúp giương buồm, vì không ai trong số bọn cô rành rẽ chuyện buộc dây, nhưng cô không thấy bốn người đó đâu. Chắc là họ đã lên thuyền chăng? Nhưng ngay khi nghĩ đến đó, đôi giày của cô bỗng đạp phải một thứ gì đó mềm mềm khiến cô loạng choạng.

Cô nhìn xuống. Trong ánh sáng nhá nhem của những ngọn đèn đường, cô nhận ra Dirix, một thành viên băng Cặn Bã lẽ ra phải lên đường cùng bọn cô. Có một lưỡi dao cắm vào bụng anh, và đôi mắt anh đã mờ đục.

“Kaz!” Cô hét lên.

Nhưng đã quá muộn. Chiếc thuyền buồm nổ tung hất Inej lên cao, đồng thời nhấn chìm bến tàu trong biển lửa.