Chương 11 JESPER
Jesper luôn cảm thấy khá hơn khi người ta bắn anh. Không phải anh thích chết (thật ra, kết cục tiềm tàng đó rõ ràng là một hạn chế), nhưng nếu lo lắng về chuyện phải sống, chắc anh sẽ không thể nghĩ được bất cứ điều gì khác. Âm thanh đó - tiếng rít của những loạt đạn - hơn hết thảy khiến cho cái phần rời rạc, nóng nảy và thường xuyên tìm kiếm của tâm trí anh tập trung trở lại. Nó tốt hơn việc ngồi bên bàn và chờ đợi ba lá bài chung đầu tiên của ván poker, tốt hơn việc đứng bên vòng quay may mắn và xem con số của mình xuất hiện. Anh đã khám phá ra điều này trong trận chiến đầu tiên ở biên giới Novyi Zem. Bố anh lúc đó đầm đìa mồ hôi, tay run rẩy đến nỗi suýt không nạp được đạn cho khẩu súng trường. Nhưng Jesper đã tìm thấy thiên hướng của mình.
Lúc này anh đang tì tay vào nóc một thùng hàng và bắn bằng cả hai tay. Vũ khí của anh là những khẩu súng lục sản xuất tại Novyi Zem, có thể bắn sáu phát liên tục. Chúng không có địch thủ ngang tầm tại Ketterdam này. Anh có thể cảm thấy chúng nóng lên trong tay mình.
Kaz đã cảnh báo họ nên đề phòng sự cạnh tranh đến từ những băng nhóm khác cũng đang muốn giành phần thưởng bằng mọi giá, nhưng mọi chuyện xấu đi quá sớm. Họ đang bị bao vây, mất ít nhất một người, phía sau lưng là con thuyền cháy rừng rực. Họ đã mất phương tiện di chuyển tới Fjerda, và cơn mưa đạn hiện tại cho thấy họ đang bị áp đảo về số lượng. Nhưng chuyện này đã có thể tệ hơn, họ có thể đã ở trên thuyền khi nó phát nổ.
Jesper thụp người xuống để nạp đạn và không thể tin vào mắt mình. Wylan Van Eck đang nằm co quắp trên bến tàu, đôi bàn tay công tử mềm mại giơ lên che đầu. Jesper cố nén một tiếng thở dài, bắn vài phát đạn yểm trợ, rồi lao ra khỏi sự che chắn của cái thùng hàng. Anh túm lấy cổ áo của Wylan và lôi cậu nhóc vào trong chỗ nấp.
Jesper lay nhẹ Wylan. “Bình tĩnh lại nào, nhóc.”
“Đừng gọi tôi là nhóc,” Wylan lẩm bẩm và gạt tay anh ra.
“Tốt thôi, ông cụ. Cậu có biết bắn súng không?”
Wylan chậm rãi gật đầu. “Bắn chơi thì biết.”
Jesper đảo mắt. Anh gỡ khẩu súng trường đeo sau lưng và giúi vào ngực Wylan. “Tốt. Cái này cũng giống như bắn vào mấy con bồ câu bằng đất, chỉ khác ở âm thanh vang lên khi cậu bắn trúng.”
Jesper xoay người, lập tức giơ súng lục về phía vừa thoáng thấy động tĩnh, nhưng hoá ra đó là Kaz.
“Đi về phía đông tới bến kế tiếp, thuyền neo ở cọc hai mươi hai,” Kaz nói.
“Cái gì ở cọc hai mươi hai cơ?”
“Chiếc Ferolind thật.”
“Nhưng…”
“Con thuyền vừa bị nổ chỉ là vật nghi trang.”
“Anh biết sao?”
“Không, là tôi cẩn trọng. Tôi luôn như vậy, Jesper.”
“Lẽ ra anh nên nói với chúng tôi…”
“Như thế thì vật nghi trang của chúng ta sẽ không còn ý nghĩa nữa. Đi thôi.” Kaz liếc nhìn Wylan, lúc này đang đứng bồng khẩu súng trường như một đứa trẻ con. “Và bảo đảm cậu ta lên thuyền lành lặn.”
Jesper nhìn Kaz biến vào trong bóng tối với cây gậy trong một tay và khẩu súng trong tay còn lại. Dù chỉ có một chân khoẻ mạnh, Kaz đúng là nhanh nhẹn phát khiếp lên được.
Anh huých nhẹ Wylan. “Ta đi thôi.”
“Đi á?”
“Cậu không nghe những gì Kaz vừa nói à? Chúng ta cần phải tới được cọc neo thuyền số hai mươi hai.”
Wylan gật đầu lia lịa. Đôi mắt cậu nhóc bần thần, mở to như đít chén.
“Cậu chỉ việc nấp phía sau lưng tôi và cố không để bị bắn hạ. Sẵn sàng chưa?”
Wylan lắc đầu.
“Vậy thì quên câu hỏi vừa rồi đi.” Jesper đặt bàn tay của cậu bé lên báng súng trường. “Lên đường thôi.”
Anh bắn một loạt đạn nữa với mục đích tung hỏa mù. Xả xong chỗ đạn của khẩu súng lục, anh lao ra từ sau thùng hàng và chạy vào trong bóng tối. Tưởng đâu Wylan không bám theo mình, anh nhẹ cả người khi nghe thấy tiếng cậu ta thở hồng hộc trong lúc họ lao nhanh về phía mấy cái thùng chất đống phía trước.
Jesper rít lên khi một viên đạn bay sượt qua má anh, gần đến nỗi để lại một vết bỏng.
Họ nhảy bổ ra phía sau mấy cái thùng. Từ điểm quan sát này, anh trông thấy Nina chui vào giữa hai dãy thùng hàng. Cô giơ hai cánh tay lên, và khi một trong số những kẻ tấn công họ lộ diện, cô siết chặt nắm đấm. Gã kia đổ gục xuống đất, tay ôm ngực. Nhưng Nina gặp bất lợi giữa cái mê cung này. Độc Tâm Y cần phải nhìn thấy mục tiêu của mình mới hạ thủ được.
Helvar đang ở phía sau Nina, lưng áp vào một thùng hàng, hai tay bị trói. Một biện pháp đề phòng cần thiết, nhưng anh chàng người Fjerda rất đáng giá. Jesper chưa kịp thắc mắc vì sao Kaz lại trói anh ta thì Nina đã rút từ trong tay áo ra một con dao và cắt phăng sợi dây trói. Cô ấn khẩu súng vào tay anh ta. “Tự vệ đi,” cô gằn giọng, trước khi hướng sự tập trung vào cuộc chiến trở lại.
Thiếu khôn ngoan rồi, Jesper nghĩ thầm. Đừng quay lưng về phía một gã Fjerda bặm trợn chứ. Helvar trông giống như đang cân nhắc việc bắn vào Nina. Jesper nâng súng lên, sẵn sàng bắn hạ anh ta. Nhưng rồi Helvar đã tiến lên đứng cạnh Nina và chĩa súng về phía mê cung các thùng hàng trước mặt. Như thể họ đang chiến đấu cùng nhau. Có phải Kaz đã cố tình để cho Matthias đi cùng với Nina không nhỉ? Với Kaz thì Jesper không thể nào đoán được đâu là một kế hoạch khôn ngoan, đâu là trò may rủi.
Jesper huýt sáo một tiếng. Nina ngoái nhìn qua vai và trông thấy anh. Jesper giơ hai ngón tay lên hai lần, và cô gật đầu. Có phải cô đã biết cọc neo số hai mươi hai là điểm đến thực sự của họ? Còn Inej nữa? Kaz lại chơi cái trò đó. Anh ta tung hoả mù với các thông tin và để cho một hoặc tất cả mọi người trong nhóm phải đoán định. Jesper không thích nó, nhưng anh không thể phủ nhận việc họ vẫn còn phương tiện để đi tới Fjerda. Nếu họ sống sót và lên được chiếc thuyền đó.
Anh ra hiệu cho Wylan, và hai người tiếp tục lom khom đi qua các tàu thuyền neo đậu dọc theo bến.
“Đằng kia!” Anh nghe thấy một giọng nói cất lên từ đâu đó phía sau lưng. Họ đã bị phát hiện.
“Mẹ kiếp!” Jesper thốt lên. “Chạy thôi!”
Hai người cun cút chạy dọc theo bến thuyền. Ở phía trước, tại cọc neo số hai mươi hai, là một con thuyền hai cột buồm với chữ Ferolind trên thân. Sự giống nhau giữa hai con thuyền cho cảm giác khá lạ lùng. Trên thuyền không có một ngọn đèn nào được thắp lên, nhưng sau khi Jesper và Wylan leo lên boong, hai thuỷ thủ lập tức xuất hiện.
“Hai cậu là người đầu tiên đấy,” Rotty lên tiếng.
“Mong rằng chúng tôi không phải là hai người cuối cùng. Các anh có vũ khí chứ?”
Rotty gật đầu. “Brekker đã dặn chúng tôi nấp cho đến khi…”
“Chính là lúc này đây,” Jesper vừa nói vừa chỉ những người trên bến thuyền đang lao về phía họ, và giật lại khẩu súng trường của mình từ tay Wylan. “Tôi cần phải trèo lên cao. Hãy yểm trợ cho tôi trong chừng mực có thể.”
“Jesper…” Wylan cất tiếng.
“Không một ai được tiến đến chỗ các cậu. Nếu chúng nó đánh đắm con thuyền này thì chúng ta cũng tiêu luôn.” Những kẻ nã đạn vào họ không chỉ muốn ngăn chặn họ ra khơi. Chúng muốn tiêu diệt họ.
Jesper bắn vào hai kẻ đang dẫn đầu trên bến thuyền. Một tên ngã xuống, tên còn lại lăn tròn rồi nấp vào phía sau mũi của một tàu đánh cá. Jesper bắn thêm ba phát nữa, rồi nhanh chóng leo lên cột buồm.
Phía bên dưới, anh nghe thấy tiếng súng nổ. Ba mét, rồi sáu mét, và giày của anh bị mắc kẹt vào dây buồm. Anh phải dừng lại để gỡ chúng ra. Khi còn cách cái chòi canh trên đỉnh cột buồm vài mét, anh cảm thấy một cơn đau xé ruột nơi đùi. Bàn chân anh trượt đi, và trong một khoảnh khắc anh bị treo lơ lửng bên trên boong tàu, chỉ với đôi bàn tay bám vào sợi dây thừng. Anh cố gắng buộc đôi chân mình hoạt động và tìm được một điểm tựa bằng mũi giầy. Cái chân phải gần như không còn giá trị sau khi trúng đạn khiến anh phải vượt qua những mét cuối với đôi tay run lẩy bẩy và quả tim đập thình thịch. Các giác quan của anh giống như đang có lửa đốt. Rõ ràng là hơn cả khi thắng bài liên tục.
Jesper không ngừng lại để nghỉ. Anh móc cái chân bị thương vào chỗ dây buồm, mặc kệ cơn đau, kiểm tra ống ngắm của khẩu súng, rồi bắt đầu nhả đạn vào bất kì địch thủ nào trong tầm ngắm.
Bốn triệu kruge, anh tự nhủ trong lúc nạp đạn và phát hiện thêm một tên địch trong tầm ngắm. Màn sương khiến cho tầm nhìn bị hạn chế, nhưng đây là kĩ năng đã giúp anh tồn tại trong băng Cặn Bã ngay cả sau khi các món nợ của anh ngày một chồng chất và ai cũng biết máu bài bạc của anh lớn hơn vận may rất nhiều. Bốn triệu kruge sẽ xóa mọi nợ nần và cho phép anh sống sung túc một thời gian dài.
Jesper trông thấy Nina và Matthias đang cố gắng tiến tới cầu tàu, nhưng ít nhất mười tên địch đang cản lối họ. Kaz hình như đang chạy về hướng ngược lại, còn Inej thì không thấy đâu cả, mặc dù điều đó không có nhiều ý nghĩa đối với Bóng Ma. Cô có thể đang treo mình trên lá buồm cách chỗ anh vài mét mà anh hoàn toàn không hay biết.
“Jesper!”
Tiếng gọi cất lên từ tít phía dưới chân anh, và phải mất một lúc Jesper mới nhận ra người vừa gọi là Wylan. Anh phớt lờ cậu ta và tiếp tục nhắm bắn.
“Jesper!”
Mình sẽ giết thằng nhóc ngu ngốc này! ” Cậu muốn cái gì hả?” Anh quát to xuống phía dưới.
“Nhắm mắt lại!”
“Cậu không thể hôn tôi từ dưới đó đâu, Wylan.”
“Cứ làm như tôi bảo đi!”
“Chuyện này nên có ích đấy!” Anh nhắm mắt lại.
“Nhắm chưa?”
“Mẹ kiếp, Wylan, tôi nhắm mắt r…”
Một tiếng rít đinh tai và ánh sáng chói lòa bùng lên phía bên kia mi mắt của Jesper. Khi nó đã tắt, anh mở mắt ra.
Phía bên dưới, anh trông thấy những tên địch đang luýnh quýnh chạy quanh, bị chói mắt do quả bom sáng mà Wylan vừa kích hoạt. Không tồi, đối với một cậu thiếu gia, anh nghĩ thầm trước khi khai hoả.