Chương 12 INEJ
Trước khi Inej đặt chân lên một sợi dây thăng bằng, dù chỉ là một sợi dây tập, bố đã dạy cô cách ngã để bảo vệ đầu và giảm thiểu chấn động bằng cách không chống lại quán tính của cơ thể. Ngay khi vụ nổ nhấc bổng cô lên, Inej cuộn tròn người lại. Cô tiếp đất khá đau nhưng lập tức đứng dậy, nép người vào một thùng hàng, tai lùng bùng, mũi khó chịu vì mùi thuốc súng gay gắt.
Inej liếc mắt quan sát Kaz và những người còn lại, rồi làm điều mà cô giỏi nhất - biến mất. Cô nhảy lên các thùng hàng, leo như một con côn trùng nhanh nhẹn, bàn chân đi giày lần lượt tì vào các điểm bám.
Quang cảnh nhìn từ trên cao thật đáng sợ. Nhóm Cặn Bã bị áp đảo số lượng và bị tấn công từ cả hai phía. Kaz đã chính xác khi quyết định giữ kín địa điểm tập kết của họ với những người khác. Ai đó đã tiết lộ thông tin. Inej đã cố giám sát cả nhóm, nhưng vẫn không tránh được chuyện ai đó trong băng có thể nghe lén họ. Chính Kaz cũng từng nói rằng mọi nơi ở Ketterdam đều rò rỉ, kể cả Thanh Gỗ và Quạ Đen.
Một người nào đó đang bắn súng từ trên cột buồm của con thuyền Ferolind thật. Hi vọng là Jesper đã lên được thuyền, và cô chỉ việc cho những người còn lại đủ thời gian để tới được đó.
Inej nhanh nhẹn lao đi trên nóc các thùng hàng, mắt dõi tìm mục tiêu bên dưới. Việc này khá dễ dàng. Không ai trong số họ chờ đợi một mối đe dọa từ trên cao. Cô tuột xuống đất phía sau lưng hai gã đàn ông đang bắn về phía Nina, và thầm cầu nguyện trong lúc cứa cổ cả hai. Khi tên thứ hai gục xuống, cô khom người, vạch tay áo hắn. Hình xăm là một bàn tay, với ngón cái và ngón trỏ đã bị cắt cụt một đốt. Băng Hắc Thủ. Có phải đây là màn trả đũa cho vụ đụng độ giữa Kaz và Geels, hay là thứ gì khác? Bọn chúng không thể huy động một quân số đông như thế này.
Cô di chuyển đến dãy thùng kế tiếp, bám sát theo tấm bản đồ ghi vị trí của những kẻ tấn công trong đầu. Cô hạ gục một con mụ cầm khẩu súng trường cồng kềnh, rồi xử luôn tay đàn ông có nhiệm vụ yểm trợ cho ả. Hình xăm của gã là năm con chim tạo thành chữ V: băng Chim Cắt. Họ đang phải đối đầu với bao nhiêu băng đảng đây?
Góc kế tiếp là một điểm mù, không có tầm quan sát. Cô nên trèo lên các thùng hàng để kiểm tra vị trí của mình, hay liều lĩnh đối mặt với bất kì thứ gì chờ đợi cô phía bên kia? Inej hít một hơi, rồi khom người lao qua góc chết. Đêm nay thánh thần rất rộng lượng - hai tên địch đang xả súng trên bến tàu, lưng quay về phía cô. Inej loại chúng khỏi vòng chiến bằng hai nhát dao nhanh gọn. Sáu thi thể, sáu mạng người. Cô sẽ phải sám hối rất nhiều, nhưng nhờ vậy mà cán cân lực lượng nghiêng về phía băng Cặn Bã thêm một chút. Giờ thì cô cần phải lên được con thuyền đó.
Inej chùi sạch hai con dao, nhét chúng vào bao, rồi chạy một mạch tới thùng hàng gần nhất. Lúc những ngón tay của cô chạm tới mép trên của nó, Inej bỗng cảm thấy một cơn đau dữ dội bên dưới cánh tay. Cô quay lại vừa kịp lúc để thấy gương mặt xấu xí của Oomen nhăn nhở cười. Mọi thông tin mà Inej thu thập được về băng Hắc Thủ lập tức ùa vào đầu cô - Oomen, cánh tay phải của Geels, là kẻ có thể bóp nát xương sọ bằng tay không.
Hắn lôi cô xuống và túm lấy vạt áo trước của cô, làm con dao cắm vào sườn cô xoắn mạnh. Inej phải cố hết sức để không ngất đi.
Khi mũ trùm đầu của cô bị tuột ra sau, Oomen la lên: “Ghezen! Bắt được Bóng Ma của thằng Brekker rồi.”
“Lẽ ra mày nên nhắm… cao hơn,” Inej thở dốc. “Trượt tim rồi.”
“Không muốn mày chết,” hắn nói. “Mày rất đáng giá. Tao đang nóng lòng muốn nghe những thông tin mà mày thu thập được cho Tay Nhám đây. Cả bí mật của nó nữa. Tao thích nghe những câu chuyện hay ho.”
“Tao có thể kể cho mày nghe về kết thúc của chuyện này,” cô nói trong hơi thở hổn hển. “Nhưng mày sẽ không thích nó đâu.”
“Thật sao?” Hắn xô mạnh cô vào cái thùng hàng, khiến cô đau điếng.
Khi chân Inej vừa chạm đất thì máu cũng phun ra từ vết thương ở sườn cô. Oomen đang dùng tay tóm lấy vai và khóa chặt hai cánh tay của cô.
“Mày có biết bí quyết khi đánh lại bọ cạp là gì không?”
Oomen bật cười. “Nói nhảm rồi à, Bóng Ma? Đừng có chết nhanh quá. Phải băng bó mày lại mới được.”
Inej đưa một đầu gối ra sau đầu gối còn lại, và nghe thấy một tiếng tạch. Cô đeo hai miếng đệm gối để leo trèo, nhưng cũng vì lưỡi dao giấu trong đó.
“Bí quyết…” Cô thở dốc. “… nằm ở chỗ không bao giờ được rời mắt khỏi đuôi của nó.” Cô lên gối, chọc thẳng lưỡi dao vào giữa hai chân của Oomen.
Hắn rú lên và buông cô ra, hai tay đưa xuống bụm lấy hạ bộ đang chảy máu.
Inej loạng choạng giật lùi dọc theo dãy thùng hàng, cô nghe thấy tiếng người la hét gọi nhau, tiếng súng nổ hàng tràng. Phe nào đang thắng thế? Những người kia có lên được thuyền chưa? Cô bỗng cảm thấy chóng mặt.
Khi chạm ngón tay vào vết thương ở sườn, cô thấy ướt. Máu ra nhiều quá. Những tiếng chân vang lên. Có ai đó đang đến. Cô không thể leo trèo với vết thương này và lượng máu đã mất. Cô còn nhớ lần đầu tiên được bố đặt lên cái thang dây. Trèo lên đi, Inej.
Những thùng hàng ở đây chất chồng lên nhau thành một kim tự tháp. Nếu cô leo được qua dù chỉ một cái, cô sẽ có thể nấp trốn ở tầng thứ nhất. Chỉ một mà thôi. Nếu không thể trèo lên, cô sẽ đứng đây và chết.
Cô trấn tĩnh lại và nhảy lên, bám ngón tay vào mép trên của thùng hàng. Trèo lên đi, Inej. Cô đưa người qua mép thùng hàng để trèo lên phần nóc của nó.
Nằm đây cho cảm giác thật dễ chịu, nhưng cô biết mình đã để lại phía sau một vệt máu. Một cái nữa, Inej, cô tự nhủ. Một cái nữa, và mày sẽ được an toàn. Cô gắng gượng quỳ lên và vươn tới cái thùng hàng kế tiếp.
Thùng hàng dưới chân cô bắt đầu rung lắc. Inej nghe thấy tiếng cười vang lên từ bên dưới.
“Ló ra đi nào, Bóng Ma! Mày còn nhiều bí mật cần chia sẻ mà!”
Tuyệt vọng, cô với tới cái nóc của thùng hàng kế tiếp và bấu chặt nó, cố chống lại cơn đau trong lúc thùng hàng dưới chân rơi ra. Thế là cô treo người lơ lửng tại đó, hai chân tuyệt vọng khua khoắng. Chúng không bắn. Chúng muốn cô sống.
“Xuống đây đi nào, Bóng Ma!”
Cô không biết sức mạnh của mình từ đâu ra, nhưng cô đã xoay xở leo được lên thùng hàng thứ hai. Cô nằm trên nóc của nó, thở hổn hển.
Chỉ cần một cái nữa. Những cô không thể. Không thể gượng dậy, không thể với tay, thậm chí xoay người cũng không. Cô quá đau. Trèo lên đi, Inej.
“Con không thể, bố ơi,” cô thì thào. Thậm chí đến bây giờ cô vẫn không muốn làm bố thất vọng.
Di chuyển đi, cô tự nhắc mình. Chết ở nơi này thì ngớ ngẩn quá. Thế nhưng trong đầu cô vang lên một giọng nói bảo rằng có những nơi còn tồi tệ hơn. Cô sẽ chết tại đây, một cách tự do, dưới ánh bình minh đang ló dạng, cô sẽ chết sau khi đã chiến đấu ngoan cường, chứ không phải vì ai đó đã chán cô hoặc đòi hỏi nhiều hơn những gì cô có thể thực hiện. Thà chết tại đây dưới lưỡi dao của chính mình còn hơn là với gương mặt tô vẽ và cơ thể quấn trong những lớp lụa giả.
Một bàn tay tóm lấy mắt cá chân cô. Bọn chúng đã leo lên thùng hàng. Sao cô lại không nghe thấy chúng nhỉ? Cô đã mê mụ tới mức đó sao? Chúng đã tóm được cô. Ai đó đang lật ngửa cô lại.
Cô trượt con dao giấu nơi cổ tay ra. Ở Barrel, lưỡi dao sắc như thế này được gọi là lưỡi dao ân huệ. Nó đồng nghĩa với một cái chết nhanh chóng. Thà như vậy còn hơn những nhục hình của băng Hắc Thủ hoặc Chim cắt.
Cầu mong các thánh thần đón nhận con. Cô ấn mũi dao vào ngực, giữa hai chiếc xương sườn, ngay vị trí của tim. Nhưng một bàn tay đã bóp chặt cổ tay cô, khiến cô buông rơi con dao.
“Chưa cần đâu, Inej.”
Chất khàn khàn trong giọng nói ấy giống như đá mài vào đá. Đôi mắt cô mở ra. Kaz.
Anh bế cô lên và nhảy xuống khỏi thùng hàng. Cái chân yếu của anh oằn đi sau cú tiếp đất đột ngột.
Inej rên lên khi hai người tiếp đất.
“Chúng ta thắng rồi sao?”
“Tôi đang ở đây, đúng chưa nào?”
Chắc là anh đang chạy. Cơ thể cô nảy lên một cách đau đớn, đập vào ngực anh theo từng bước chạy loạng choạng. Anh không thể vừa bế cô vừa chống gậy.
“Tôi không muốn chết.”
“Tôi sẽ cố hết sức để thu xếp những công việc mới cho cô.”
Inej nhắm mắt lại.
“Nói tiếp đi, Bóng Ma. Đừng trốn tránh tôi.”
“Nhưng đó là điều mà tôi làm giỏi nhất.”
Anh ôm cô chặt hơn. “Chỉ cần ta lên được thuyền. Mở đôi mắt đáng ghét của cô ra, Inej.”
Cô cố gắng làm theo. Mắt cô mờ đi, nhưng cô vẫn nhìn ra một vết sẹo nơi cổ Kaz, ngay dưới cằm. Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp anh ở Vườn Thú. Anh trả tiền cho Dì Heleen để đổi lấy thông tin - các tin mật của sàn chứng khoán, những câu chuyện trà dư tửu hậu của đám chính khách, bất cứ thứ gì mà các khách hàng của Vườn Thú để lộ ra khi say xỉn hoặc đê mê trong khoái lạc. Anh chưa bao giờ đụng tới các cô gái của Heleen, mặc dù hàng tá cô sẵn sàng đưa anh lên phòng. Họ cứ nói rằng anh khiến họ rùng mình, rằng bên dưới lớp găng bàn tay anh không bao giờ sạch vết máu, nhưng cô nhận ra sự háo hức trong giọng nói của họ, trong cái cách họ nhìn anh ngấu nghiến.
Một đêm nọ, khi anh đi ngang qua chỗ cô trong phòng tiếp khách, cô đã làm một việc rất xuẩn ngốc, một hành động khinh suất. “Tôi có thể giúp anh,” cô thì thầm như thế. Anh đã liếc nhìn cô, rồi đi tiếp, như thể cô chưa hề nói câu đó. Sáng hôm sau, cô được gọi tới phòng của Dì Heleen. Cô tưởng đâu mình sẽ nhận một trận đòn khác hoặc tệ hơn thế, nhưng Kaz Brekker đã đứng ở đó, người tựa vào cây gậy chống đầu quạ, chờ đợi để thay đổi cuộc đời cô.
“Tôi có thể giúp anh,” cô nói ngay lúc này.
“Giúp tôi chuyện gì?”
Cô không thể nhớ ra. Có gì đó mà lẽ ra cô phải nói với anh. Nhưng nó không quan trọng nữa.
“Nói chuyện với tôi đi, Bóng Ma.”
“Anh đã quay lại vì tôi.”
“Tôi chỉ bảo vệ khoản đầu tư của mình.”
Khoản đầu tư. “Thật mừng là tôi đang dây máu ra khắp áo anh.”
“Tôi sẽ ghi nó vào sổ nợ.”
Giờ thì cô đã nhớ ra. Anh nợ cô một lời xin lỗi. “Xin lỗi tôi đi.”
“Vì chuyện gì?”
“Cứ nói đi.”
Cô không nghe thấy anh nói nữa. Mọi thứ quanh cô bỗng tối đen.