Chương 13 KAZ
“Đưa chúng ta ra khỏi đây,” Kaz quát to ngay khi khập khiễng trèo lên boong với Inej trên tay. Những cánh buồm đã được chỉnh hướng gió, và họ lập tức rời cảng, dù không được nhanh như anh muốn. Anh biết mình nên tuyển vài Tiết Khí Sư cho chuyến đi, nhưng không thể tìm ra.
Trên boong lúc này mọi thứ thật hỗn độn. Mọi người la hét và cố gắng đưa con thuyền ra khơi nhanh hết mức có thể.
“Specht!” Kaz thét gọi người mà anh đã chọn làm thuyền trưởng, một thuỷ thủ có biệt tài phóng dao đã từng vấp váp nhiều lần và gia nhập băng Cặn Bã ở thứ bậc thấp nhất. “Chỉnh đốn lại đội ngũ của anh trước khi tôi đập vỡ vài cái sọ!”
Specht chào theo kiểu nhà binh trước khi kịp rụt tay lại. Anh ta không còn ở trong quân ngũ, và Kaz cũng không phải là một sĩ quan chỉ huy.
Cơn đau chân của Kaz thật khủng khiếp, đây là lần anh đau nhất kể từ khi bị gãy chân sau cú rơi từ mái của một nhà băng gần đường Geldstraat. Khả năng cao là anh lại gãy xương một lần nữa. Sức nặng do cơ thể của Inej chỉ càng làm tình hình tệ thêm, nhưng khi Jesper bước tới đề nghị giúp đỡ, Kaz đẩy anh ta ra.
“Nina đâu?” Anh quát to.
“Đang xem xét những người bị thương bên dưới. Cô ấy đã kịp chữa lành cho tôi rồi.” Kaz lờ mờ ghi nhận vết máu khô nơi đùi Jesper. “Wylan bị thương trong cuộc đụng độ. Để tôi giúp anh…”
“Tránh ra!” Kaz chạy vội qua Jesper, theo con dốc dẫn xuống boong dưới.
Anh thấy Nina đang ở bên cạnh Wylan trong một cabin nhỏ. Hai bàn tay cô lướt trên cánh tay của cậu ta, làm miệng vết thương do đạn bắn liền lại. Nó chỉ còn giống như một vết xước nhỏ.
“Tránh ra,” Kaz ra lệnh, và Wylan lập tức rời bàn.
“Tôi chưa làm xong…” Nina lên tiếng, và trông thấy Inej.
“Thánh thần ơi. Chuyện gì đã xảy ra?”
“Dao đâm.”
Cabin chật chội được chiếu sáng bởi vài chiếc đèn lồng. Một mớ băng gạc sạch đã được để sẵn trên kệ, bên cạnh một chai long não. Thật nhẹ nhàng, Kaz đặt Inej xuống bàn.
“Mất máu nhiều quá,” Nina khẽ nói.
“Cứu cô ấy đi.”
“Kaz, tôi là một Độc Tâm Y, không phải Thiện Tâm Y.”
“Cô ấy sẽ chết trước khi chúng ta tìm ra một Thiện Tâm Y. Bắt tay vào việc đi.”
“Anh đang chắn ánh sáng đấy.”
Kaz lùi ra khỏi cửa cabin. Inej nằm hoàn toàn bất động trên bàn, làn da nâu bóng của cô tái đi dưới ánh đèn run rẩy.
Anh còn sống là nhờ Inej. Cũng như tất cả mọi người ở đây. Họ thoát nạn chính là nhờ cô đã ngăn không cho đối phương khép kín vòng vây. Kaz có thể cảm thấy thần chết đang hiện diện trên con thuyền, phủ bóng lên tất cả bọn họ, sẵn sàng mang Bóng Ma của anh đi. Người anh ướt đẫm máu của cô.
“Nếu không giúp được gì thì anh đi đi,” Nina nói mà không buồn ngước lên nhìn Kaz. “Anh làm tôi căng thẳng.” Kaz lừng khừng trong giây lát, trước khi bỏ đi. Anh vào trong một cabin khác để thay áo. Lẽ ra anh không nên rúng động như thế này vì một cuộc đụng độ. Anh thấy mình căng thẳng và giận dữ. Cảm giác đó cũng giống như thứ anh cảm thấy lúc còn là một cậu bé, trong những ngày tháng tuyệt vọng sau cái chết của Jordie.
Xin lỗi tôi đi. Đó là lời cuối cùng Inej nói với anh. Cô muốn anh xin lỗi về chuyện gì? Có quá nhiều khả năng. Hàng ngàn tội ác. Hàng ngàn chuyện ngu ngốc.
Trên boong, anh hít một hơi thật sâu gió biển, quan sát hải cảng và Ketterdam mờ dần phía chân trời.
“Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?” Jesper hỏi. Anh chàng thiện xạ đang tựa vào hàng lan can, khẩu súng trường đeo sau lưng. Mái tóc anh rối bù, hai đồng tử giãn rộng. Trông Jesper giống như người say rượu hoặc vừa bước ra khỏi giường của ai đó. Anh luôn có bộ dạng như thế sau mỗi trận chiến. Helvar thì đang oằn người nôn qua lan can. Rõ ràng anh ta không phải là một người đi biển thành thục, sắp tới họ sẽ lại phải cùm chân anh ta.
“Chúng ta đã bị phục kích,” Wylan nói vọng xuống từ boong trước. Cậu ta đã xắn tay áo lên và đang sờ mó vết thương vừa được Nina chữa lành.
Jesper quắc mắt nhìn Wylan. “Gia sư riêng đến từ các trường đại học, và chú nhóc chỉ nói được có thế thôi hả? ‘Chúng ta đã bị phục kích’?”
Wylan đỏ bừng mặt. “Đừng gọi tôi là nhóc nữa. Chúng ta gần như bằng tuổi nhau mà.”
“Cậu sẽ không thích những biệt danh khác mà tôi nghĩ ra cho cậu đâu. Tôi thừa biết chúng ta đã bị phục kích. Điều đó không giải thích được làm thế nào chúng biết chúng ta sẽ có mặt ở hải cảng. Có lẽ Bolliger Bự không phải là gián điệp Hắc Thủ duy nhất trong băng Cặn Bã.”
“Geels không thể có đủ đầu óc hoặc nguồn lực để trả đũa nhanh như vậy,” Kaz nói.
“Anh có chắc chắn không? Vì vụ này rất giống với một sự trả đũa.” “Hỏi là biết thôi.” Kaz cà nhắc tiến lại chỗ Rotty đã nhốt Oomen. Tao đã xử Bóng Ma của mày, Oomen đã cười khùng khục và nói như thế khi Kaz bắt gặp hắn nằm co quắp dưới đất. Tao đã xử đẹp nó rồi. Kaz đã nhìn vào vết máu trên đùi của hắn và đáp, Có vẻ như cô ấy cũng đã xử lí mày. Nhưng Inej đã đâm trượt, nếu không thì Oomen đừng hòng nói chuyện được với ai nữa. Sau đó, Kaz đánh ngất hắn và bảo Rotty đưa hắn lên thuyền trong lúc anh đi tìm Inej.
Lúc này thì Helvar và Jesper đã lôi Oomen đang bị trói tới lan can thuyền.
“Dựng hắn dậy.”
Bằng một bàn tay hộ pháp, Helvar lôi Oomen đứng lên.
Oomen nhăn nhó, mái tóc trắng bờm xờm của hắn nằm rạp xuống trán.
“Sao mày không cho chúng tao biết điều gì đã khiến băng Hắc Thủ xuất quân hùng hậu như vậy nhỉ?” Kaz hỏi.
“Vì chúng tao nợ mày.”
“Một cuộc thanh toán công khai có súng và ba mươi người tham gia? Tao không nghĩ vậy.”
Oomen cười mỉa. “Geels không thích bị mang nhục.”
“Tao có thể nhét vừa bộ não của hắn trong mũi giày, và Bolliger Bự là gián điệp duy nhất của hắn trong băng Cặn Bã.”
“Biết đâu…”
Kaz ngắt lời Oomen. “Bây giờ tao muốn mày nghĩ cho kĩ. Geels rất có thể cho rằng mày đã chết, thế nên ở đây sẽ không có đổi chác gì cả. Tao có thể làm bất cứ điều gì tao muốn đối với mày.”
Oomen phun nước bọt vào mặt Kaz.
Kaz rút một chiếc khăn tay từ trong túi áo ra và cẩn thận lau mặt. Anh nghĩ tới Inej đang nằm bất động trên bàn, nghĩ tới cơ thể cô nhẹ bỗng trong vòng tay anh.
“Giữ hắn,” anh nói với Jesper và Matthias. Kaz phẩy ống tay áo, và một con dao nạy vỏ hàu xuất hiện trong tay anh. Lúc nào anh cũng có hai con dao giấu đâu đó trong người. Anh thậm chí không tính con dao này - một lưỡi dao nhỏ không đáng kể.
Kaz rạch một đường từ lông mày tới xương gò má trên khuôn mặt Oomen, và trước khi hắn kịp lấy hơi để hét, anh đã rạch thêm một đường nữa, tạo thành chữ X hoàn hảo. Oomen rú lên đau đớn.
Kaz chùi con dao cho sạch, cất nó vào trong ống tay áo trở lại, và ấn ngón tay đi găng vào hốc mắt của hắn. Oomen thét lên và giãy giụa trong lúc Kaz moi nhãn cầu của hắn ra, kéo theo một dây máu. Máu phọt ra đầy mặt hắn.
Kaz nghe thấy tiếng Wylan ói mửa. Anh quẳng con mắt xuống biển và nhét cái khăn tay dính nước miếng vào hốc mắt trống rỗng của Oomen. Tiếp đó, anh tóm lấy quai hàm của Oomen, để lại những vệt máu đỏ trên cằm hắn. Thao tác của anh chính xác, thuần thục như thể đang chia bài ở Quạ Đen hoặc phá một ổ khoá dễ mở, nhưng cơn điên giận của anh khủng khiếp chưa từng thấy. Một thứ gì đó đã vùng thoát ra trong anh.
“Nghe tao nói đây,” Kaz rít lên và ghé mặt sát vào Oomen. “Mày có hai lựa chọn. Mày nói cho tao biết điều tao muốn biết, và bọn tao sẽ thả mày xuống hải cảng kế tiếp với một số tiền đủ để mày trị thương rồi quay trở về Kerch. Hoặc tao sẽ móc nốt con mắt còn lại và hỏi lại câu này với một thằng mù.”
“Đó chỉ là một công việc,” Oomen lắp bắp. “Geels nhận được năm ngàn kruge cho việc động binh. Geels cũng rủ thêm mấy thằng Chim cắt nữa.”
“Tại sao không huy động nhiều quân hơn? Tại sao không huy động quân số gấp đôi bọn tao?”
“Lẽ ra các người phải ở trên tầu khi nó nổ! Bọn tao lẽ ra chỉ phải xử nốt những đứa còn sót lại chưa lên tàu.”
“Ai đã thuê chúng mày?”
Oomen liếm môi. Nước mũi chảy lòng thòng xuống mặt hắn.
“Đừng để tao hỏi lại lần nữa, Oomen,” Kaz nói khẽ. “Kẻ đó cho dù là ai cũng không thể bảo vệ mày bây giờ đâu.”
“Ông ta sẽ giết tôi.”
“Còn tao sẽ khiến cho mày thà chết còn hơn. Như thế mày sẽ có thể cân nhắc hai sự lựa chọn.”
“Pekka Rollins,” Oomen khóc nấc lên. “Chính là Pekka Rollins!”
Cho dù rất sốc, Kaz cũng kịp ghi nhận tác động của cái tên đó đối với Jesper và Wylan. Còn Helvar thì không biết tình hình đủ rõ để cảm thấy sợ hãi.
“Thánh thần ơi,” Jesper rên rỉ. “Chúng ta tiêu thật rồi.”
“Có phải chính Rollins đích thân chỉ đạo nhóm hay không?” Kaz hỏi Oomen.
“Nhóm nào?”
“Nhóm đi tới Fjerda.”
“Tôi không biết gì về nhóm đó. Chúng tôi chỉ được thuê để ngăn không cho các cậu rời cảng.”
“Hiểu rồi.”
“Tôi cần một thầy lang. Làm ơn dẫn tôi tới gặp thầy lang.”
“Tất nhiên rồi,” Kaz đáp. “Ngay đây thôi.”Anh nắm lấy ve áo của Oomen và nhấc bổng hắn lên, đẩy người hắn sát vào hàng lan can.
“Tôi đã nói cho cậu biết những điều cậu muốn rồi mà!” Oomen hét lớn và giãy giụa. “Tôi đã làm theo những gì cậu yêu cầu!”
Mặc dù khá mập mạp, Oomen có một sức mạnh đáng nể - kiểu lực điền, giống như Jesper. Chắc hắn đã lớn lên ở miền quê.
Kaz chồm người tới để không ai nghe thấy điều anh nói: “Bóng Ma của tao có thể sẽ tha mạng mày. Nhưng nhờ mày, cô ấy không có mặt ở đây để xin xỏ cho mày.”
Không nói thêm lời nào, anh đẩy Oomen ngã xuống biển.
“Không!” Wylan la lên và chồm người qua lan can, mặt tái dại, đôi mắt kinh hoàng dõi tìm Oomen giữa những lớp sóng. Những tiếng khẩn cầu của Oomen vẫn còn vang lên trong lúc khuôn mặt máu me của hắn dần xa khuất.
“Anh… anh đã nói nếu hắn ta chịu khai…”
“Cậu có muốn đi theo hắn không?” Kaz hỏi.
Wylan hít một hơi thật sâu, như để lấy dũng khí và lắp bắp: “Anh sẽ không ném tôi xuống biển. Anh cần tôi.”
Tại sao mọi người cứ nói câu đó nhỉ? “Có thể,” Kaz đáp. “Nhưng hiện tại tôi đang không được tỉnh táo cho lắm.”
Jesper đặt tay lên vai Wylan. “Thôi bỏ đi.”
“Như thế không đúng…”
“Wylan,” Jesper huých nhẹ cậu. “Có thể các gia sư đã không dạy cậu bài học này, nhưng cậu đừng có tranh cãi với một người máu me đầy mình và có dao trong tay.”
Wylan mím chặt môi lại. Kaz không rõ cậu ta đang sợ hãi hay tức giận, nhưng anh không bận tâm lắm. Helvar đứng im quan sát mọi chuyện, khuôn mặt say sóng xanh như tàu lá.
Kaz quay sang phía Jesper. “Trói Helvar lại để cho anh ta không gây sự,” anh vừa nói vừa đi xuống boong dưới. “Rồi tìm quần áo sạch và nước uống cho tôi.”
“Tôi là đầy tớ của anh từ lúc nào vậy?”
“Người có dao trong tay, quên nhanh thế?” Kaz đáp qua vai.
“Người cầm súng thì sao?” Jesper gọi với theo.
Kaz đáp trả bằng ngón tay thối và khuất dạng ở boong dưới. Anh chỉ muốn tắm nước nóng và một chai brandy, nhưng đành bằng lòng với việc ở một mình và gột rửa mùi máu.
Pekka Rollins. Cái tên đó làm đảo lộn mọi thứ trong đầu anh tựa như một loạt đạn. Lúc nào cũng là Pekka Rollins, kẻ đã tước đoạt mọi thứ của anh. Kẻ hiện đang đứng giữa Kaz và phần thưởng lớn nhất mà mọi băng nhóm giang hồ đều thèm muốn. Liệu Rollins có cử ai đó đi, hay chính lão ta đích thân dẫn nhóm của mình đi cướp ngục?
Trong ánh sáng nhá nhem của cabin, Kaz lẩm bẩm: “Từng bước một.” Giết Pekka Rollins luôn là một việc đáng khao khát, nhưng như thế chưa đủ. Kaz muốn lão ta sụp đổ. Anh muốn lão phải chịu đựng những gì anh và Jordie đã trải qua. Và phỗng tay trên ba mươi triệu kruge sẽ là một khởi đầu rất tuyệt, có thể Inej đã nói đúng. Có thể định mệnh không thèm bận tâm những người như anh.