Chương 15 MATTHIAS
Khi bước lên boong, Matthias phải đi thẳng tới lan can thuyền.
Tất cả cái đám đầu trộm đuôi cướp và dân ổ chuột này đều thích nghi nhanh chóng với việc đi biển, vì bọn họ từng nhảy từ thuyền này sang thuyền khác trên những con kênh của Ketterdam. Chỉ duy nhất thằng nhóc Wylan là có vẻ vất vả. Trông nó cũng tội nghiệp như anh.
Tình hình khá hơn khi ở trên boong, nơi anh có thể quan sát đường chân trời. Anh đã từng đi nhiều chuyến hải trình với tư cách là một drüskelle, nhưng anh luôn cảm thấy thoải mái hơn khi ở trên đất liền hoặc trên băng. Thật đáng xấu hổ khi những kẻ ngoại quốc kia trông thấy anh ói mửa qua lan can thuyền lần thứ ba trong ngày.
Ít nhất Nina cũng không có mặt ở đây để chứng kiến nỗi nhục của anh. Anh vẫn nghĩ tới hình ảnh cô trong cabin khoang dưới, khi cô theo dõi tình hình sức khoẻ của cô gái da ngăm kia với tất cả sự quan tâm và ân cần. Cả mệt mỏi nữa. Đó là một lỗi lầm, cô đã nói như vậy. Gán cho anh tội buôn nô lệ, để anh bị tống lên một con tàu của Kerch, rồi bị ném vào tù ư? Cô ta nói là đã cố gắng sửa chữa sai lầm. Nhưng ngay cả khi đó là sự thật thì nó có quan trọng gì đâu? Giống loài của cô ta không biết đến danh dự. Nina đã chứng tỏ điều đó.
Cà phê đã được pha, và Matthias trông thấy mọi người uống nó bằng những cái cốc đồng có nắp sứ. Ý nghĩ mang tới cho Nina một cốc cà phê chợt xâm nhập tâm trí anh, và anh vội xua nó đi. Anh không cần phải chiều chuộng cô ta hoặc nói với Brekker rằng cô ta nên được nghỉ ngơi. Anh siết chặt nắm đấm và nhìn những đốt ngón tay đầy máu đóng vảy của mình. Cô ta đã gieo vào lòng anh một sự yếu đuối đáng sợ.
Brekker ra hiệu cho Matthias tiến lại chỗ cậu ta đang nghiên cứu sơ đồ Lâu Đài Băng cùng với Jesper và Wylan, cách xa tầm hóng hớt của thuỷ thủ đoàn. Những sơ đồ này giống như lưỡi dao đâm vào tim anh. Tường thành, cổng rào, lính gác. Những thứ đó lẽ ra có thể làm nản chí đám người ngu ngốc này. Nhưng hình như anh cũng chẳng khôn ngoan gì hơn bọn họ.
“Tại sao không có cái tên nào hết vậy?” Brekker hỏi, tay chỉ vào các bản sơ đồ.
“Tôi không biết viết tiếng Fjerda, và chúng ta cần phải chính xác trong từng chi tiết,” Wylan đáp. “Chuyện đó nên để Helvar làm.” Cậu nhóc co rúm khi trông thấy vẻ mặt của Matthias và chống chế. “Tôi chỉ làm công việc của mình thôi. Đừng có lườm tôi.”
“Ai thèm,” Matthias gầm gừ.
“Đây,” Kaz nói và dúi cho Matthias một cái màng nhỏ hình tròn, trong suốt, lấp lánh dưới nắng. Thằng quỷ đã nhảy lên một cái thùng phuy và đang tựa người vào cột buồm, cái chân yếu gác lên một cuộn thừng, cây gậy chống đáng nguyền rủa đặt trong lòng. Matthias thích thú mường tượng ra cảnh anh bẻ tan tành cây gậy và tọng từng mảnh vào họng Brekker.
“Cái gì đây?”
“Một trong những phát minh mới của Raske.”
Wylan ngẩng đầu lên. “Tôi tưởng anh ta làm thuốc nổ?”
“Raske làm đủ thứ,” Jesper đáp.
“Nhét nó vào răng hàm,” Kaz nói trong lúc đưa nó cho những người khác. “Nhưng đừng có nhai…”
Wylan cắt ngang câu nói của Kaz bằng một tràng ho, tay cào cấu miệng. Một màng phim mỏng đã trùm qua đôi môi của cậu nhóc. Nó phồng lên như da cổ của một con ếch trong lúc Wylan cố hít thở, đôi mắt đảo tới lui kinh hoàng.
Jesper cười phá lên, còn Kaz chỉ lắc đầu. “Tôi đã nói là đừng có nhai mà, Wylan. Thở bằng mũi đi.”
Cậu bé hít sâu vài hơi, lỗ mũi nở ra.
“Từ từ thôi,” Jesper nói. “Cậu sẽ làm mình ngất đi đấy.”
“Cái này là gì vậy?” Matthias hỏi, anh vẫn còn giữ cái miếng tròn trong lòng bàn tay.
Kaz nhét cái của mình vào sâu trong miệng, đảo nó giữa hai hàm răng. “Bóng biển. Tôi đã định không dùng mấy cái này, nhưng sau vụ phục kích, tôi không biết chúng ta sẽ còn gặp rắc rối kiểu nào trên biển. Nếu mọi người bị rơi xuống biển và không thể ngoi lên hít thở không khí, hãy dùng lưỡi lấy nó ra rồi nhai. Nó sẽ cho chúng ta mười phút hít thở. Ít hơn nếu ta hoảng loạn,” Kaz nhìn Wylan đầy ngụ ý, trước khi đưa một miếng bóng biển khác cho cậu bé. “Giữ cái này cho cẩn thận.” Rồi Kaz gõ vào mấy cái sơ đồ Lâu Đài Băng.
“Tên, Helvar. Ghi hết mấy cái tên ra đây.”
Một cách miễn cưỡng, Matthias cầm lấy cây bút và lọ mực, rồi bắt đầu viết tên của các toà nhà và đường sá xung quanh. Mỗi chi tiết ghi ra càng khiến anh thấy mặc cảm tội lỗi nhiều hơn. Một phần trong anh tự hỏi liệu anh có thể tìm ra cách nào đó để trốn đi khi họ tới nơi, rồi chỉ điểm cho quân lính bắt cả đám và khôi phục danh dự của mình. Liệu có ai ở Lâu Đài Băng nhận ra anh không? Có lẽ mọi người tin rằng anh đã chết đuối cùng với những người bạn và chỉ huy Brum trong vụ đắm tàu. Anh chẳng có bằng chứng nào chứng tỏ danh tính thật của mình. Anh sẽ là một người xa lạ, chẳng có phận sự gì tại Lâu Đài Băng, và lúc anh thuyết phục được ai đó chịu nghe mình thì…
“Anh còn đang giấu giếm gì đó,” Kaz lên tiếng, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Matthias.
Matthias phớt lờ cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Đôi khi anh có cảm giác như thằng quỷ đó đọc được suy nghĩ của mình. “Tôi đã cung cấp cho các cậu tất cả những gì tôi biết.”
“Lương tâm của anh đang can thiệp vào trí nhớ. Anh còn nhớ thoả thuận giữa chúng ta chứ, Helvar?”
“Được rồi,” Matthias nói, cơn giận bùng lên trong lòng anh. “Cậu muốn nghe ý kiến của tôi chứ gì? Kế hoạch của cậu sẽ không thành công.”
“Anh thậm chí còn không biết mặt mũi kế hoạch của tôi như thế nào.”
“Đi vào bằng ngả nhà tù, đi ra qua cửa sứ quán chứ gì?”
“Cái đó chỉ là bước đầu thôi.”
“Chuyện đó không thể thực hiện được. Khu vực nhà tù hoàn toàn tách biệt với phần còn lại của Lâu Đài Băng. Nó không được kết nối với tòa đại sứ. Không có cách nào từ nhà tù đi sang tòa đại sứ được.”
“Hai cái có chung một mái nhà, đúng không?”
“Các cậu không thể trèo lên mái,” Matthias đáp với giọng hài lòng. “Các drüskelle có ba tháng làm việc với đám tù nhân Grisha, và trực gác là một phần của việc huấn luyện. Tôi đã từng vào trong nhà tù, và nó không có lối đi lên mái cũng chính là bởi lí do đó. Nếu một tù nhân xoay xở thoát được ra khỏi buồng giam của mình, chúng tôi không thể để anh ta chạy lăng quăng khắp Lâu Đài Băng. Nhà tù bị cô lập hoàn toàn với hai khu vực còn lại của vòng thành ngoài. Một khi đã vào trong là chỉ có ở trong đó thôi.”
“Luôn có cách để ra ngoài.” Kaz cầm sơ đồ nhà tù lên. “Năm tầng, đúng không? Khu tiếp nhận, và bốn tầng xà lim. Thế còn cái tầng hầm này thì sao?”
“Chẳng có gì. Một xưởng giặt và lò thiêu.”
“Lò thiêu.”
“Phải, nơi đốt quần áo của các tù nhân sau khi họ được đưa tới. Đó là một biện pháp để phòng ngừa dịch bệnh, nhưng…” Matthias chợt nhận ra điều mà Brekker đang nghĩ trong đầu. “Djel lòng lành, cậu muốn chúng ta trèo lên sáu tầng nhà theo đường ống khói à?”
“Lò thiêu hoạt động vào lúc nào?”
“Nếu tôi nhớ chính xác thì là mỗi sáng, nhưng ngay cả khi nó không nóng, chúng ta cũng…”
“Kaz đâu có ngụ ý là tất cả chúng ta sẽ trèo ống khói đâu,” Nina lên tiếng sau khi từ khoang dưới bước lên.
Kaz ngồi thẳng lại. “Ai đang lo cho Inej?”
“Rotty,” Nina đáp. “Tôi sẽ quay xuống đó ngay thôi. Tôi chỉ cần hít thở chút không khí. Và đừng có giả bộ lo lắng cho Inej khi anh đang định bắt cô bé leo lên cái ống khói dài sáu tầng lầu chỉ với sợi dây thừng và lời cầu nguyện.”
“Bóng Ma có thể làm được chuyện đó.”
“Bóng Ma là một cô bé mười sáu tuổi đang nằm mê man trên một cái bàn. Thậm chí cô ấy có thể không qua khỏi đêm nay.”
“Inej sẽ qua khỏi,” Kaz đáp, mắt ánh lên một tia hoang dại. Matthias đồ rằng Brekker sẵn sàng lôi cô gái từ địa ngục trở lại nếu phải làm thế.
Jesper cầm khẩu súng trường lên và lau chùi nó bằng một miếng vải mềm. “Sao chúng ta phải bàn cãi chuyện leo ống khói trong khi còn có một vấn đề lớn hơn nhỉ?”
“Vấn đề gì nào?” Kaz hỏi lại, dù Matthias có cảm giác cậu ta đã biết câu trả lời.
“Chúng ta chỉ phí công đi tìm Bo Yul-Bayur nếu Pekka Rollins can dự vào.”
“Pekka Rollins là ai?” Matthias thắc mắc, lúng búng những âm tiết kì cục đó trong miệng. Tên họ của người Kerch chẳng có chút giá trị nào đối với người Fjerda. Matthias biết ông ta là một trùm băng đảng và kiếm chác từ Đấu trường Địa Ngục. Như vậy cũng đủ tệ rồi, nhưng anh cảm thấy đó chưa phải là tất cả.
Wylan rùng mình, bóc cái màng dẻo ra khỏi môi. “Đó là ông trùm lớn nhất, xấu xa nhất của Ketterdam. Ông ta có tiền bạc mà chúng ta đang thiếu, có những mối liên hệ ta không có, và nhiều khả năng đã xuất phát trước chúng ta.”
Jesper gật đầu. “Lần này thì Wylan nói đúng. Nếu nhờ phép màu nào đó chúng ta giải thoát được Bo Yul-Bayur trước Rollins, thì một khi ông ta tìm ra kẻ đã phá bĩnh mình, chúng ta coi như chết chắc.”
“Pekka Rollins là một trùm băng đảng ở Barrel,” Kaz nói. “Không hơn, không kém. Đừng có biến lão ta thành một loại thánh sống.”
Có gì đó lấn cấn ở đây, Matthias nghĩ thầm. Brekker không còn sự hung hãn khi thanh toán Oomen trước đó, nhưng nó vẫn tồn tại trong cách nói chuyện của cậu ta. Matthias dám chắc Brekker có mối thâm thù với Pekka Rollins, không chỉ vì ông ta đã làm nổ tung con tầu của họ và thuê côn đồ bắn họ. Có cảm giác đây là một vết thương cũ và ít nhiều đổ máu.
Jesper ngả người ra sau và nói: “Anh nghĩ Per Haskell sẽ ủng hộ anh khi ông ta phát hiện ra anh đã ngáng đường Pekka Rollins à? Anh nghĩ ông ta muốn chiến tranh sao?”
Kaz lắc đầu, bực bội ra mặt. “Pekka Rollins không phải là một người được đẻ bọc điều và sống trong nhung lụa từ bé. Tầm nhìn của cậu hạn hẹp quá. Y như Per Haskell, và cũng là điều mà những kẻ như Rollins mong muốn. Hoàn thành phi vụ này để giành được khoản tiền thưởng kia, chúng ta sẽ trở thành những huyền thoại của Barrel. Chúng ta chính là những người đánh bại Pekka Rollins.”
“Có lẽ chúng ta nên quên việc tiếp cận từ phía bắc đi,” Wylan nói. “Nếu nhóm của Pekka đã đi trước thì chúng ta nên tiến thẳng tới Djerholm.”
“Hải cảng sẽ đầy nhóc đội ngũ an ninh,” Kaz đáp. “Bên cạnh các nhân viên hải quan và cảnh binh thường lệ.”
“Từ phía nam thì sao? Qua ngả Ravka ấy?”
“Đường biên giới đó bị khoá chặt rồi,” Nina đáp.
“Nó rất dài,” Matthias nói.
“Nhưng không có cách nào để ta biết được đâu là chỗ yếu nhất,” cô đáp. “Trừ phi anh có phép màu giúp ta biết được tháp canh và vọng gác nào đang hoạt động. Ngoài ra, nếu ta mượn đường qua ngả Ravka, chúng ta sẽ phải đối đầu với cả người Ravka lẫn người Fjerda.”
Điều cô nói cũng hợp lí, nhưng nó làm Matthias cảm thấy bực bội. Tại Fjerda, phụ nữ không nói năng như thế, họ không bàn đến các vấn đề quân sự hoặc chiến thuật. Nhưng Nina luôn làm như vậy.
“Chúng ta sẽ tiếp cận từ phía bắc như dự định,” Kaz nói.
Jesper đập đầu vào thành thuyền và ngước mắt nhìn trời. “Tốt thôi. Nhưng nếu cả lũ chết dưới tay Pekka Rollins, tôi sẽ bắt vong hồn của Wylan dạy tôi chơi sáo và thổi cho đến khi hồn ma của các người điên đầu thì thôi.”
Brekker mím môi. “Còn tôi sẽ thuê vong linh Matthias đá đít hồn ma của cậu.”
“Linh hồn tôi còn lâu mới dây vào đám ma xó các cậu,” Matthias đáp trả, trước khi tự hỏi phải chăng gió biển đã làm đầu óc anh lú lẫn.