Phần Ba THẤT VỌNG Chương 16 INEJ
Mọi thứ đều đau. Mà tại sao căn phòng lại di chuyển thế này? Inej dần dần tỉnh lại, các suy nghĩ như mớ bòng bong trong đầu cô. Cô còn nhớ cú đâm của Oomen, rồi cô leo lên mấy cái thùng hàng, người ta la hét trong lúc cô treo người trên không, đeo bám bằng mấy đầu ngón tay. Xuống đi nào, Bóng Ma. Nhưng Kaz đã quay lại với cô, để cứu khoản đầu tư của anh. Hẳn là họ đã kịp lên chiếc Ferolind.
Cô cố xoay người lại, nhưng cơn đau quá kinh khủng nên cô đành chỉ quay đầu. Nina đang ngủ gật trên một chiếc ghế đẩu nằm kẹt giữa góc phòng và cái bàn. Bàn tay chị nắm hờ tay cô.
“Nina,” cô gọi với giọng khản đặc. Cổ họng cô giống như bị bọc len.
Nina choàng tỉnh. “Tôi đây!” chị thốt lên, rồi nhìn Inej với ánh mắt lờ đờ. “Em tỉnh rồi.” Nina ngồi thẳng người lại. “Thánh thần ơi, em tỉnh lại rồi!”
Và Nina oà khóc.
Inej cố gắng ngồi dậy, nhưng chỉ nhúc nhích được cái đầu.
“Không, không,” Nina nói. “Đừng cố gắng cử động, cứ nghỉ ngơi đi em.”
“Chị có sao không?”
Nina bắt đầu cười qua làn nước mắt. “Chị ổn. Em là người bị đâm mà. Chị không biết mình bị sao nữa. Chỉ là hạ gục một người thì dễ hơn là chăm sóc họ.” Inej chớp chớp mắt, rồi cả hai chị em cùng cười. “Ôi…” Inej rên lên. “Đừng có làm em cười. Tệ lắm.”
Nina nhăn mặt. “Em cảm thấy thế nào?”
“Đau đớn, nhưng không kinh khủng. Em khát.”
Nina đưa cho Inej một cái ca thiếc đầy nước lạnh. “Nước ngọt đấy. Hôm qua trời mưa.”
Inej cẩn thận để Nina nâng đầu cô lên và nhấp từng ngụm. “Em đã mê man bao lâu rồi?”
“Hơn ba ngày, gần bốn ngày rồi. Jesper làm mọi người điên hết cả lên. Chị chưa bao giờ thấy anh ta ngồi yên hơn hai phút.” Nina đứng bật dậy. “Chị cần phải báo cho Kaz biết là em đã tỉnh! Mọi người cứ nghĩ…”
“Khoan đã,” Inej nắm tay Nina giữ lại. “Chỉ là… chúng ta báo cho anh ta sau được không?”
Nina ngồi xuống, hoang mang ra mặt. “Được chứ, nhưng…”
“Chỉ đêm nay thôi.” Inej ngừng lời. “Đang là ban đêm ạ?”
“Phải. Vừa mới qua nửa đêm.”
“Chúng ta có biết kẻ đã tấn công ở cảng là ai không?”
“Pekka Rollins. Lão ta đã thuê bọn Hắc Thủ và Chim cắt để ngăn chúng ta rời cảng.”
“Làm sao lão ta biết chúng ta dự định ra khơi?”
“Mọi người chưa chắc chắn.”
“Em đã thấy Oomen…”
“Oomen chết rồi. Kaz giết hắn.”
“Thật ạ?”
“Kaz giết không ít người đâu em. Rotty thấy anh ta đuổi theo mấy gã Hắc Thủ đã dồn em vào thùng hàng. Hình như câu Rotty nói chính xác là, ‘Máu chảy đủ để nhuộm đỏ cả một nhà kho’.”
Inej nhắm mắt lại. “Chết chóc quá nhiều.” Họ bị cái chết bủa vây khắp nơi tại Barrel. Nhưng đây là lần đầu tiên nó đến gần cô như vậy.
“Kaz rất lo cho em đấy.”
“Kaz chẳng lo quái gì đâu.”
“Em phải nhìn thấy khuôn mặt của Kaz lúc anh ta đem em xuống đây.”
“Em là một khoản đầu tư đáng giá mà.”
Quai hàm Nina trễ xuống. “Đừng có nói với chị là anh ta đã nói như thế chứ.”
“Dĩ nhiên là anh ta đã nói thế. À, không có chữ ‘đáng giá’.”
“Ngu ngốc.”
“Matthias thế nào rồi?”
“Lại một thằng ngu khác. Em nghĩ mình có ăn được không?”
Inej lắc đầu. Cô không hề cảm thấy đói.
“Cứ thử đi,” Nina giục. “Em gầy còm quá.”
“Lúc này em chỉ muốn nghỉ ngơi.”
“Tất nhiên rồi,” Nina nói. “Chị sẽ tắt đèn.”
Inej lại nắm lấy tay Nina. “Đừng. Em chưa muốn ngủ lại ngay.”
“Chị có thể đọc cho em nghe nếu chị có sách vở ở đây. Hồi ở Tiểu Điện, có một Độc Tâm Y có thể đọc vanh vách những đoạn sử thi trong nhiều giờ liền. Khi đó chị chỉ ước gì mình chết đi cho xong.”
Inej bật cười, rồi nhăn mặt. “Chị ở lại đây đi.”
“Được rồi,” Nina đáp. “Vì em đang thích trò chuyện nên chị muốn hỏi vì sao em lại không xăm hình cái li và con quạ trên cánh tay.”
“Bắt đầu với câu hỏi dễ thế ạ?”
Nina bắt chéo chân và đưa hai bàn tay đỡ cằm. “Chị đang đợi đây.”
Inej im lặng một lát. “Chị đã trông thấy các vết sẹo của em.” Nina gật đầu. “Khi Kaz thuyết phục được Per Haskell trả tiền chuộc em ra khỏi Vườn Thú, điều đầu tiên em làm là xoá hình xăm lông công.”
“Kẻ thực hiện việc đó đã làm không có tâm.”
“Anh ta không phải là Tâm Y hay thầy lang.” Đó chỉ là một trong những tay đồ tể có chút am hiểu, chuyên lợi dụng những kẻ lâm vào đường cùng ở Barrel. Ông ta đã cho Inej nốc một ngụm whiskey, rồi đơn giản là lóc bỏ lớp da, để lại một vết sẹo nham nhở trên cẳng tay cô. Inej mặc kẹ. Nỗi đau là sự giải thoát. Ở Vườn Thú, người ta thích bàn tán về làn da của cô. Nó giống như màu cà phê sữa. Nó giống như màu caramel. Mịn như satin. Cô sẵn lòng đón mọi vết cắt cứa và những dấu sẹo mà chúng để lại. “Kaz đã nói với em rằng em không phải làm gì ngoại trừ làm cho bản thân có ích.”
Kaz đã dạy cô phá két an toàn, móc túi, sử dụng dao. Anh đã tặng cho cô con dao đầu tiên, và cô gọi nó là Thánh Petyr. Con dao không đẹp bằng những bông hoa phong lữ dại, nhưng tiện dụng hơn, cô nghĩ vậy.
Biết đâu tôi sẽ sử dụng nó để chống lại anh, cô đã nói như vậy.
Anh thở dài. Giá như cô khát máu được như thế. Cô đã không thể xác định được anh nói đùa hay nói thật.
Giờ Inej cựa mình trên bàn. Cô vẫn cảm thấy đau, nhưng không quá mức. Căn cứ theo độ sâu của cú đâm, các vị thánh của cô hẳn đã hướng dẫn cho bàn tay của Nina.
“Kaz nói nếu em chứng minh được bản thân thì em có thể gia nhập băng Cặn Bã khi đã sẵn sàng. Và em đã làm được. Nhưng em không xăm mình.”
Nina nhướng mày. “Chị tưởng chuyện đó là bắt buộc?”
“Về lí thuyết thì đúng thế. Em biết một số người không hiểu, nhưng Kaz bảo em… anh ta nói đó là sự lựa chọn của em, và anh ta không phải là người đóng dấu em một lần nữa.”
Nhưng Kaz đã làm điều đó theo cách của riêng mình, bất chấp ý muốn của cô. Có cảm tình với Kaz Brekker là một sự ngu xuẩn khủng khiếp. Cô biết điều đó. Nhưng anh là người đã cứu cô, cho cô thấy tiềm năng của mình. Anh đã đặt cược vào cô, và điều đó có một ý nghĩa nhất định, cho dù anh làm thế vì những lí do ích kỉ cá nhân. Cũng chính anh đặt cho cô biệt danh Bóng Ma.
Tôi không thích nó, cô đã nói như thế. Nghe tôi giống như thây ma vậy.
Một bóng ma, anh sửa lại.
Sao anh không gọi tôi là con nhện của anh chẳng hạn? Sao không dùng chữ đó?
Bởi vì ở Barrel có cả đống nhện. Hơn nữa, cô muốn địch thủ của mình phải dè chừng. Chứ không phải để bọn họ suy nghĩ rằng họ có thể giẫm bẹp cô bằng mũi giày.
Địch thủ của tôi?
Địch thủ của chúng ta.
Kaz đã giúp cô xây dựng nên một huyền thoại, và Inej dùng nó như một thứ áo giáp, lớn lao và đáng sợ hơn con người trước kia của cô. Inej thở dài. Cô không muốn nghĩ đến anh ta nữa.
“Chị nói chuyện đi chứ,” cô bảo Nina.
“Mi mắt em nặng trĩu rồi kìa. Em nên ngủ đi.”
“Em không thích tàu thuyền. Kỉ niệm xấu.”
“Chị cũng thế?’
“Vậy chị hát gì đi.”
Nina bật cười, “còn nhớ chị nói gì đó đại loại là em thà chết còn hơn không? Em sẽ không muốn nghe chị hát đâu.”
“Làm ơn đi mà.”
“Chị chỉ biết mấy bài dân ca Ravka và những bài của dân nhậu ở Kerch.”
“Bài của dân nhậu ấy. Một cái gì đó om sòm, đi mà chị.”
Nina khịt mũi. “Chỉ vì em thôi đấy, Bóng Ma.” Cố hắng giọng và bắt đầu hát. “Thuyền trưởng trẻ khoẻ, dũng mãnh biển khơi. Lính tráng và thuỷ thủ, không bệnh ăn chơi…”
Inej bắt đầu cười khúc khích và phải ôm lấy sườn. “Chị nói đúng đấy. Chị không hát được đâu.”
“Đã bảo rồi mà .”
“Hát tiếp đi chị.”
Giọng hát của Nina thật kinh khủng. Nhưng nó giúp giữ Inej ở lại con thuyền này, trong khoảnh khắc này. Inej không muốn nghĩ tới lần đi biển gần nhất của mình, nhưng những kí ức về nó thật khó mà trấn áp được.
Lẽ ra cô không có mặt trên cỗ xe vào buổi sáng mà đám săn nô lệ bắt cóc cô. Lúc đó Inej mười bốn tuổi, và gia đình cô đang đi nghỉ hè ở bờ biển phía tây Ravka, vừa tận hưởng bãi biển vừa biểu diễn trong một lễ hội hoá trang ở ngoại vi Os Kervo. Lẽ ra cô phải giúp bố mạng lại tấm lưới an toàn. Nhưng cô lười và tự cho phép mình ngủ thêm vài phút bên dưới tấm mền mỏng bằng vải bông, trong tiếng sóng biển rì rầm.
Khi một bóng người xuất hiện ngoài cửa xe, cô thậm chí còn không nghĩ đến chuyện chạy trốn, cô chỉ nói: “Cho con thêm năm phút, bố ơi.”
Và rồi bọn chúng túm lấy chân cô lôi ra khỏi cỗ xe. Đầu cô đập mạnh xuống đất. Có bốn gã đàn ông cả thảy. Dân đi biển, to cao. Khi cô cố gắng hét lên, chúng lập tức bịt miệng cô. Chúng trói tay cô lại, và một tên vác cô trên vai trong lúc cả bọn lao tới chỗ chiếc xuồng mà chúng đã để ở vũng biển.
Sau này Inej mới biết bờ biển đó là một nơi mà bọn săn nô lệ thường lui tới. Bọn chúng đã trông thấy đoàn xe Suli từ trên tàu, và chèo xuồng tiếp cận sau khi mặt trời mọc, lúc không có ai ở nơi cắm trại.
Phần còn lại của ngày hôm đó là một vệt mờ. Cô bị ném vào trong hầm tàu cùng với một nhóm trẻ con - có đứa lớn hơn, có đứa nhỏ hơn, đa số là con gái, nhưng cũng có vài đứa con trai. Cô là người Suli duy nhất, tuy nhiên có một vài đứa trẻ nói được tiếng Ravka, và chúng đã kể cho cô nghe mình bị bắt cóc như thế nào. Một đứa bị bắt đi khi đang ở trong xưởng đóng tầu của bố. Đứa khác thì đang chơi trong hồ và ở quá xa đám bạn. Có đứa bị chính anh trai mình bán đi để gán nợ cờ bạc. Đám thuỷ thủ nói chuyện với nhau bằng một thứ ngôn ngữ mà Inej không hiểu, nhưng một đứa trẻ cho rằng cả bọn đang được đưa tới hòn đảo lớn nhất của Kerch, nơi chúng sẽ bị bán đấu giá cho các gia đình, hoặc những nhà chứa ở Ketterdam và Novyi Zem. Người mua đến từ khắp nơi trên thế giới. Inej nghĩ rằng buôn bán nô lệ là hành vi bất hợp pháp ở Kerch, nhưng rõ ràng nó vẫn tồn tại.
Cô không bao giờ thấy được sàn đấu giá. Khi tàu buông neo, Inej bị đưa lên boong và giao cho một trong những người phụ nữ đẹp nhất mình từng gặp, với vóc dáng cao ráo, đôi mắt nâu, và mái tóc vàng rực.
Người phụ nữ đã giơ cái đèn lên và săm soi từng li từng tí trên cơ thể cô - hàm răng, bộ ngực, thậm chí đôi bàn chân. Bà ta nắm chỗ tóc bù xù trên đầu cô và lên tiếng: “Cái này phải cạo đi.” Rồi bà ta lùi lại. “Xinh,” bà ta nói. “Gầy đét và phẳng lì như cái chảo, nhưng làn da của con bé hoàn hảo.”
Bà ta quay sang trả giá với đám thuỷ thủ trong lúc Inej đứng đó, đôi tay bị trói đưa lên che ngực, chiếc áo vẫn còn phanh trần, váy bị vén lên tận eo. Inej có thể trông thấy ánh trăng phản chiếu trên những con sóng mặt vịnh. Nhảy đi, cô đã nghĩ như thế. Thứ ở dưới đáy biển sẽ còn tốt hơn nơi mà người phụ nữ này đưa mày tới. Nhưng cô đã không đủ can đảm.
Người con gái mà Inej trở thành sau này chắc chắn sẽ nhảy mà không cần suy nghĩ, thậm chí là lôi theo một gã săn nô lệ với mình. Cũng có thể là không. Cô đã sợ cứng người khi đụng độ Dì Heleen ở Tây Stave. Cô chẳng mạnh hơn, chẳng can đảm hơn, cô vẫn chỉ là đứa con gái Suli chết nhát, tê liệt và nhẫn nhục trên boong tàu ngày ấy.
Nina vẫn đang hát gì đó về một thuỷ thủ đã ruồng bỏ người yêu của mình.
“Dạy em đoạn điệp khúc đi,” Inej nói.
“Em nên nghỉ ngơi.”
“Đoạn điệp khúc.”
Thế là Nina dạy hát cho Inej, và hai chị em cùng cất tiếng hát, vấp váp vì quên lời và chênh phô lung tung, cho tới khi những ngọn đèn lồng tắt dần.