← Quay lại trang sách

Chương 17 JESPER

Jesper sẵn sàng quăng mình xuống biển chỉ để thay đổi sự nhàm chán này. Sáu ngày nữa. Sáu ngày nữa trên con tàu này, nếu may mắn và hướng gió thuận lợi, thì họ sẽ tới được đất liền. Bờ biển phía tây của Fjerda toàn đá ngầm nguy hiểm và những vách đá dựng đứng. Nó chỉ có thể được tiếp cận một cách an toàn ở Djerholm và Elling, nhưng vì an ninh ở hai hải cảng này rất chặt, họ buộc phải đi lên những hải cảng dành cho tàu bắt cá voi ở phía bắc. Jesper đã tưởng họ sẽ bị bọn hải tặc tấn công, nhưng con thuyền trông quá nhỏ để có thể chở thứ gì đó có giá trị lớn lao. Họ là một mục tiêu đáng khinh và êm thấm đi qua những tuyến hải trình nhộn nhịp nhất của Chân Hải, mang theo màu cờ trung lập của Kerch. Chẳng mấy chốc, họ đã tới vùng biển lạnh phương bắc, tiến vào Isenvee.

Jesper đi thơ thẩn trên boong, trèo lên cột buồm, cố gắng dụ thuỷ thủ đoàn chơi bài với mình, lau súng. Anh nhớ đất liền, thức ăn ngon và bia mát lạnh. Anh nhớ thành thị. Nếu muốn không gian rộng lớn và sự yên tĩnh, chắc anh đã ở lại biên giới và nối nghiệp bố trở thành một người làm nông. Trên thuyền chẳng có gì nhiều để làm ngoài việc nghiên cứu cách bố trí của Lâu Đài Băng, nghe tiếng càu nhàu của Matthias, và chọc phá Wylan. Cậu nhóc luôn bận rộn với việc tái dựng cơ cấu vận hành của các cổng thành.

Kaz đã tỏ ra khá ấn tượng với những sơ đồ được vẽ bởi Wylan.

“Cậu có cái đầu của một thợ bẻ khoá,” Kaz đã nói với Wylan như vậy.

“Không hề.”

“Ý tôi là cậu có thể nhìn thấy không gian theo ba cái trục đó.”

“Tôi không phải là một tên tội phạm,” Wylan phản đối.

Kaz đã nhìn cậu bé bằng một ánh mắt thương hại. “Không, cậu là một người thổi sáo đi cùng đám người xấu.”

Jesper ngồi xuống bên cạnh Wylan. “Cậu học cách tiếp nhận lời khen đi. Kaz không thường xuyên mở miệng khen ai đâu.”

“Đó không phải là một lời khen. Tôi chẳng có gì giống với anh ta cả. Tôi không thuộc về nơi này.”

“Cái đó thì khỏi phải bàn cãi rồi.”

“Anh cũng không thuộc về nơi này.”

“Cậu nói gì vậy, thiếu gia?”

“Theo kế hoạch của Kaz thì chúng ta không cần tới một thiện xạ, vậy công việc của anh là gì? Ngoài đi tới đi lui và làm mọi người bực bội?”

Jesper nhún vai. “Kaz tin tưởng tôi.”

Wylan khịt mũi và cầm cây bút lên. “Anh có chắc không?”

Jesper ngọ nguậy cơ thể một cách khó chịu. Tất nhiên là anh không hề chắc chắn về chuyện đó. Anh mất rất nhiều thời gian để phỏng đoán các suy nghĩ của Kaz Brekker. Và nếu như anh giành được một phần nhỏ niềm tin của Kaz, thì liệu anh có xứng đáng với nó không?

Jesper gõ gõ ngón cái trên khẩu súng lục và đáp: “Khi đạn bắt đầu bay vèo vèo, có lẽ cậu sẽ thấy mừng khi có tôi bên cạnh. Mấy bức vẽ xinh xẻo này không giúp cậu giữ mạng sống được đâu.”

“Chúng ta cần những tấm sơ đồ này. Và nếu anh đã quên thì chính quả bom sáng của tôi đã giúp chúng ta thoát khỏi cái bến cảng đáng nguyền rủa đó.”

Jesper thở hắt ra. “Chiến thuật hay ghê.”

“Nó đã thành công, đúng không?”

“Cậu làm lóa mắt bọn Hắc Thủ lẫn người của chúng ta.”

“Đó là một nguy cơ có tính toán.”

“Cái đó gọi là ăn may đấy. Tin tôi đi, tôi hiểu chuyện đó mà.”

“Ờ há.”

“Thái độ vậy là sao?”

“Thì mọi người đều biết anh không thể tránh xa một cuộc tỉ thí hoặc một trò cá cược, dù tỉ lệ may mắn có thế nào đi nữa.”

Jesper nheo mắt nhìn mấy lá buồm. “Nếu cậu không được sinh ra với đủ mọi lợi thế, cậu sẽ phải học cách nắm bắt cơ hội.”

“Tôi không…” Wylan bỏ lửng câu nói và đặt cây bút xuống. “Tại sao anh cứ nghĩ là anh biết hết mọi chuyện về tôi nhỉ?”

“Tôi biết nhiều lắm, thiếu gia à.”

“Tốt cho anh. Tôi thì luôn có cảm giác mình biết không đủ.”

“Về chuyện gì?”

“Về bất cứ chuyện gì,” Wylan lẩm bẩm.

Jesper đâm tò mò. “Như là gì chẳng hạn?” Anh hỏi dồn.

“Ờ thì, súng ống chẳng hạn,” cậu ta đáp và chỉ tay vào những khẩu súng của Jesper. “Chúng có một cơ chế khai hoả khác thường, đúng không? Nếu tôi có thể tháo rời chúng thì…”

“Đừng có mơ tới chuyện đó.”

Wylan nhún vai. “Hoặc là về cái hào băng này,” cậu ta gõ gõ ngón tay vào sơ đồ Lâu Đài Băng. “Matthias đã nói là nó không bị đông cứng hết, mà chỉ có một lớp băng rất mỏng trên hào nước lạnh giá, hoàn toàn lộ liễu và không thể vượt qua.”

“Vậy thì sao?”

“Chỗ nước đó từ đâu ra? Lâu đài nằm trên một ngọn đồi, thế thì mạch nước ngầm hoặc cầu máng dẫn nước nằm ở đâu?”

“Chuyện đó có gì quan trọng? Có một cái cầu. Chúng ta không cần phải vượt qua hào băng.”

“Nhưng anh không tò mò sao?”

“Thánh thần ơi, không. Vẽ cho tôi cơ chế thắng bài poker hoặc vòng quay may mắn. Tôi chỉ tò mò mỗi mấy cái đó thôi.”

Wylan quay về với công việc của mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

Không hiểu sao, Jesper cũng cảm thấy hơi thất vọng một chút.

•••

Jesper kiểm tra tình hình Inej mỗi sáng và tối. Ý nghĩ rằng vụ phục kích trên bến cảng có thể kết liễu cô khiến anh rúng động. Bất chấp những nỗ lực của Nina, anh vẫn không dám chắc Bóng Ma sẽ còn sống được bao lâu nữa.

Nhưng vào một buổi sáng nọ, khi Jesper xuất hiện, anh thấy Inej đã ngồi dậy, mặc quần ống túm, áo khoác chần bông, và áo thụng dài có mũ trùm đầu.

Nina đang cúi xuống, vất vả nhét bàn chân của cô gái Suli vào đôi giầy đế cao su kì lạ của cô.

“Inej!” Jesper thốt lên. “Cô không chết!”

Inej mỉm cười yếu ớt. “Cũng như mọi người thôi.”

“Đối đáp khôn khéo thế này chứng tỏ tình hình của cô đã khá hơn nhiều.”

“Đừng có đứng trơ ra đấy,” Nina làu bàu. “Giúp tôi mang hai cái này vào chân Inej đi.”

“Nếu mà chị để em tự làm thì…”

“Không được gập người,” Nina gạt ngang. “Không được nhảy lên. Không được cử động đột ngột. Nếu em không hứa di chuyển nhẹ nhàng, chị sẽ làm chậm nhịp tim và để em mê man cho đến khi chị chắc chắn em đã hoàn toàn bình phục.”

“Nina Zenik, ngay khi em tìm ra chỗ chị giấu bộ dao của em, chúng ta sẽ phải nói chuyện với nhau.”

“Tốt hơn hết nó nên bắt đầu bằng câu Cảm ơn chị Nina vĩ đại, vì đã dành thời gian cứu vớt cuộc đời tồi tàn của em trong chuyến đi khốn khổ này.”

Tưởng đâu Inej sẽ bật cười, Jesper bị bất ngờ khi cô khum hai bàn tay đỡ lấy khuôn mặt của Nina và nói: “Em cảm ơn chị vì đã giữ em ở lại với thế giới này, khi định mệnh dường như đã quyết chí lôi em sang thế giới bên kia. Em nợ chị ơn cứu mạng.”

Nina đỏ bừng mặt. “Chị chỉ trêu em thôi mà, Inej.” Cô ngừng lời một chút. “Chị nghĩ cả hai chúng ta đều đã nợ nần đủ nhiều rồi.”

“Món nợ này thì em sẵn sàng chấp chận.”

“Được rồi, được rồi. Khi nào chúng ta quay về Ketterdam, em dẫn chị đi ăn bánh waffle nhé.”

Giờ thì Inej bật cười. Cô bỏ hai tay xuống và tỏ vẻ nghĩ ngợi. “Món tráng miệng để đổi lấy ơn cứu mạng à? Em không nghĩ như vậy là đủ.”

“Chị chờ đợi những cái bánh xuất sắc thực sự nhé.”

“Tôi biết một chỗ,” Jesper xen vào. “Bọn họ có loại siro táo này…”

“Anh không được mời,” Nina cắt ngang. “Giờ thì giúp tôi đỡ cô ấy đứng dậy nào.”

“Em tự đứng được mà,” Inej làu bầu trong lúc tuột xuống khỏi cái bàn và đứng thẳng người lại trên đôi chân.

“Cho tôi vinh dự nào.”

Với một cái thở hắt ra, Inej nắm lấy cánh tay chìa ra của Jesper, và họ bước ra khỏi cabin để lên boong, Nina theo sau.

“Chuyện này thật tức cười,” Inej nói. “Tôi khoẻ rồi.”

“Ừ,” Jesper đáp. “Nhưng tôi có thể vấp ngã bất cứ lúc nào, cô nên chú ý vào.”

Khi họ đã lên đến nơi, Inej siết tay Jesper một cái để anh dừng bước. Cô nghiêng đầu, hít thở sâu. Đó là một ngày xám xịt, mặt biển âm u lạnh lẽo bị phá vỡ bởi những con sóng bạc đầu và các vầng mây dày xếp chồng chất lên nhau trên bầu trời. Cơn gió mạnh thổi căng cánh buồm, đưa con thuyền nhỏ lướt nhanh trên sóng nước.

“Thật dễ chịu khi được thưởng thức cái lạnh này,” Inej thì thầm.

“Như thế này á?”

“Gió lùa trong tóc, hơi biển trên da. Cái lạnh của sự sống.”

“Hai vòng trên boong thôi đấy,” Nina cảnh báo. “Sau đó là quay vào giường.”

Nói đoạn cô quay lại chỗ Wylan đang đứng ở đuôi thuyền. Jesper nhận ra Nina di chuyển đến điểm xa Matthias nhất trên thuyền.

“Lúc nào họ cũng như thế à?” Inej hỏi, mắt đảo từ Nina sang phía anh chàng người Fjerda.

Jesper gật đầu. “Y hệt như xem hai con mèo hoang vờn nhau.”

Inej ậm ừ khe khẽ. “Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra khi họ lao vào nhau?”

“Cào cấu nhau đến chết?”

Inej đảo mắt. “Chẳng trách anh yếu kém đến thế trên bàn chơi bài.”

Jesper đưa Inej tiến về phía lan can thuyền, nơi họ có thể đi dạo một chút mà không làm vướng chân ai. “Tôi chỉ muốn quăng cô xuống biển, nhưng Kaz đang quan sát chúng ta.”

Inej gật đầu. Cô không ngước nhìn chỗ Kaz đang đứng phía sau Specht ở bánh lái. Nhưng Jesper quay lại nhìn anh ta và vẫy tay chào một cách vui vẻ. Nét mặt của Kaz không hề thay đổi.

“Thỉnh thoảng mỉm cười một cái thì anh ta chết ngay chắc?” Jesper thắc mắc.

“Dám lắm.”

Các thành viên trong đoàn đều nói lời chào mừng và chúc sức khoẻ. Jesper nhận thấy Inej hếch cằm lên sau mỗi câu “Bóng Ma đã quay lại!” Ngay cả Matthias cũng gửi cô một cái cúi chào vụng về và nói: “Theo tôi hiểu thì cô chính là lí do khiến chúng ta rời khỏi hải cảng toàn mạng.”

“Có nhiều lí do lắm,” Inej đáp.

“Một trong số đó là tôi,” Jesper thản nhiên chen vào.

“Dù thế nào thì, cảm ơn cô.” Matthias tiếp tục, phớt lờ Jesper.

Hai người đi tiếp, và Jesper trông thấy một nụ cười thỏa mãn nở trên môi Inej.

“Cô ngạc nhiên à?” Anh hỏi.

“Một chút,” cô thừa nhận. “Tôi đã dành quá nhiều thời gian với Kaz. Tôi nghĩ…”

“Cảm thấy được ghi nhận là một điều mới mẻ với cô.”

Cô cười khẽ và ấn một tay vào cạnh sườn. “Tôi vẫn đau mỗi khi cười.”

“Bọn họ mừng vì cô còn sống. Tôi cũng mừng.”

“Tôi hi vọng thế. Tôi nghĩ mình chưa bao giờ cảm thấy thực sự phù hợp với băng Cặn Bã.”

“Ờ, cô đúng là không hợp.”

“Cảm ơn anh.”

“Chúng ta là một băng nhóm có ít mối quan tâm, mà cô thì không đánh bạc, chửi thề, hoặc uống quá chén. Nhưng bí mật để được yêu thích là đây: liều mạng cứu những người đồng đội của mình khỏi mất xác trong một cuộc mai phục. Cách thức quá tuyệt vời để kết bạn.”

“Miễn là tôi không phải tiệc tùng.”

Khi họ lên tới boong trước, Inej nghiêng người trên lan can, đưa mắt quan sát chân trời. “Anh ta có xuống thăm tôi lần nào không?”

Jesper hiểu cô đang muốn ám chỉ Kaz. “Hằng ngày.”

Inej chiếu đôi mắt đen vào anh, rồi lắc đầu. “Anh không thể đọc được suy nghĩ của người khác, và anh không thể lừa họ.”

Jesper thở dài. Anh ghét phải làm người khác thất vọng. “Không,” anh thú nhận.

Cô gật đầu và lại đưa mắt nhìn biển cả.

“Tôi không nghĩ Kaz thích giường bệnh,” Jesper nói.

“Ai mà thích cơ chứ?”

“Ý tôi là, thật khó cho Kaz khi thấy cô bị như thế. Ngày đầu tiên sau khi cô bị thương… Kaz có hơi nổi khùng một chút.” Jesper cảm thấy khá khó khăn khi phải thừa nhận điều đó. Liệu Kaz có nhỏ giọt lệ nào nếu người bị thọc dao vào sườn là anh không?

“Ồ, dĩ nhiên rồi. Đây là một phi vụ dành cho sáu người, và hình như anh ta cần tôi leo lên cái ống khói lò thiêu. Nếu tôi chết thì kế hoạch sẽ đổ bể hết.”

Jesper không bác bỏ điều đó. Anh cũng không thể giả vờ thông cảm cho Kaz hoặc động cơ của anh ta. “Tiết lộ cho tôi biết một chuyện đi. Mối bất hoà giữa Wylan và cha của cậu ta bắt nguồn từ đâu vậy?”

Inej liếc nhanh về phía Kaz, rồi ngoái nhìn qua vai để bảo đảm không có người nào trong thuỷ thủ đoàn đang lảng vảng gần họ. Kaz đã nói rất rõ ràng rằng mọi thông tin dù chỉ liên quan một chút với công việc của họ đều không được để lộ ra bên ngoài. “Tôi cũng không biết chính xác. Ba tháng trước, Wylan dạt đến một quán trọ bình dân ở gần Thanh Gỗ. Cậu ta dùng một cái tên khác, nhưng Kaz luôn để mắt tới mọi khuôn mặt mới ở Barrel, thế nên anh ta đã cử tôi đi điều tra.”

“Rồi sao?”

Inej nhún vai. “Đám đầy tớ nhà Van Eck được trả công rất hậu, nên khó mà mua chuộc được họ.Tôi không thu được nhiều thông tin. Nghe đồn Wylan đã bị bắt quả tang khi đang nô đùa quá giới hạn với một gia sư.”

“Thật á?” Jesper ngạc nhiên hỏi lại. Thằng nhỏ này cũng có võ ghê.

“Chỉ là lời đồn thôi. Rõ ràng Wylan đã không bỏ nhà để đi xây tổ ấm với người tình.”

“Thế thì tại sao cha cậu ta đuổi cổ thằng con ra đường?”

“Tôi không nghĩ ông ta làm thế. Van Eck viết thư cho Wylan hằng tuần, nhưng cậu ta thậm chí không buồn mở thư.”

“Những lá thư viết gì?”

Inej cẩn thận tựa người vào lan can. “Anh tin rằng tôi đã đọc chúng à?”

“Không phải sao?”

“Tất nhiên là tôi đã đọc.” Rồi cô nhíu mày, cố nhớ lại. “Những bức thư đó lặp đi lặp lại cùng một thông điệp: Nếu con đọc được lá thư này, con nên biết cha muốn con quay về nhà nhiều đến thế nào. Hoặc là: Cha cầu nguyện để con đọc được những dòng chữ này và nghĩ tới thứ con đã bỏ lại phía sau.”

Jesper nhìn về phía Wylan. Cậu nhóc đang tán gẫu với Nina. “Cậu ấm bí ẩn. Tôi đang tự hỏi Van Eck đã làm chuyện gì tệ đến nỗi khiến Wylan rơi vào tay chúng ta.”

“Giờ đến lượt anh cho tôi biết một chuyện, Jesper. Điều gì đã khiến anh chấp nhận làm phi vụ này? Anh biết nó rủi ro như thế nào, anh biết cơ may sống sót trở về của chúng ta là bao nhiêu. Tôi biết anh thích thử thách, nhưng cái này thì hơi quá, ngay cả với anh.”

Jesper đưa mắt nhìn những con sóng xám xịt không ngừng kéo nhau về phía chân trời. Anh chưa bao giờ thích biển, cái cảm giác chông chênh dưới chân với một thứ gì đó háu đói miệng đầy răng đang chực chờ để lôi anh xuống dưới. Đó là cảm giác của anh dạo gần đây, ngay cả khi ở trên đất liền.

“Tôi đang mắc nợ, Inej à.”

“Anh lúc nào chẳng nợ nần?”

“Không. Quả này nặng lắm. Tôi mượn tiền nhầm người. Cô còn nhớ bố tôi có một trang trại chứ?”

“Ở Novyi Zem.”

“Đúng rồi, phía tây. Nó chỉ vừa bắt đầu sinh lời năm nay.”

“Ôi, Jesper. Không thể nào…”

“Tôi cần tiền… Tôi đã bảo với ông ấy là mình cần nó để hoàn tất việc học đại học.”

Inej nhìn Jesper trân trối. “Ông ấy nghĩ anh là sinh viên sao?”

“Chính vì thế nên tôi mới tới Ketterdam. Tuần lễ đầu tiên sau khi tới đây, tôi bám theo vài người bạn sinh viên khác tới khu Đông Stave. Tôi đặt cược vài kruge. Cái gì cũng muốn thử cho biết. Tôi thậm chí còn không biết luật chơi vòng quay may mắn. Nhưng khi người ta quay cái bánh xe, nó phát ra một âm thanh hay ho chưa từng thấy với tôi. Tôi thắng. Tôi thắng liên tục đêm đó. Cái đêm đẹp đẽ nhất cuộc đời tôi.”

“Và kể từ đó anh chỉ chăm chăm tìm lại nó.”

Jesper gật đầu. “Lẽ ra tôi phải ngồi trong thư viện. Tôi thắng bạc. Rồi thua. Thua hoài. Tôi cần tiền, và bắt đầu đi theo các băng nhóm. Có lần tôi bị hai thằng tấn công trong một con hẻm. Kaz đã hạ gục hai thằng đó, và bọn tôi bắt đầu cộng tác với nhau.”

“Có thể Kaz đã thuê hai người đó tấn công anh, để anh cảm thấy mắc nợ anh ta.”

“Không đâu…” Jesper khựng lại nửa chừng, rồi bật cười. “Mà cũng có thể lắm.” Anh duỗi các ngón tay ra, quan sát những đường chỉ tay của mình. “Kaz đúng là… tôi không biết nữa, Kaz không giống bất cứ người nào mà tôi từng biết. Anh ta luôn làm tôi bất ngờ.”

“Phải rồi. Giống như một tổ ong trong tủ quần áo của anh vậy.”

Jesper cười khùng khục. “Ừ, giống như thế.”

“Vậy chúng ta đang làm gì ở đây?”

Jesper quay lưng về phía biển, anh cảm thấy đôi má nóng bừng. “Hi vọng lấy được mật ong, tôi đoán thế. Và cầu nguyện để không bị chích.”

Inej huých vai anh chàng thiện xạ. “Vậy thì ít ra chúng ta cũng ngu ngốc cùng một kiểu như nhau.”

“Tôi không rõ lí do tham gia của cô là gì. Tôi mới là người chưa bao giờ thoát khỏi vận rủi.”

Cô khoác tay anh. “Điều đó biến anh thành một con bạc khát nước, Jesper à. Nhưng anh là một người bạn tuyệt vời.”

“Cô quá tốt đối với anh ta, cô biết không?”

“Tôi biết. Anh cũng thế.”

“Chúng ta đi chứ?”

“Vâng,” Inej đáp và bắt đầu bước đi bên cạnh Jesper. “Ngoài ra, tôi cần anh đánh lạc hướng chị Nina để tôi có thể đi tìm bộ dao của mình.”

“Không thành vấn đề. Chỉ cần lôi tay Helvar vào cuộc là xong.” Jesper liếc mắt nhìn về phía bánh lái trong lúc hai người đi tới cuối thuyền. Kaz không nhúc nhích. Anh ta vẫn đứng đó nhìn họ, với ánh mắt cứng rắn và khuôn mặt khó đoán hơn bao giờ hết.