Chương 18 KAZ
Phải đến hai ngày sau khi Inej bước ra khỏi cabin khoang dưới, Kaz mới tiếp cận cô. Inej đang ngồi một mình, hai chân bắt chéo, lưng dựa vào thành thuyền, nhấp một tách trà.
Kaz cà nhắc đi tới chỗ cô. “Tôi muốn cho cô xem cái này.”
“Tôi khoẻ, cảm ơn anh đã hỏi thăm,” cô đáp và ngước mắt nhìn anh. “Anh thế nào rồi?”
Kaz cảm thấy môi mình cong lên. “Tuyệt cú mèo.” Anh vụng về ngồi xuống cạnh cô, để cây gậy chống qua một bên.
“Chân anh lại đau à?”
“Nó ổn rồi. Xem này.” Anh trải rộng trước mặt họ bản sơ đồ nhà tù mà Wylan đã vẽ. Hầu hết các sơ đồ Lâu Đài Băng đều được vẽ từ trên cao, riêng khu vực nhà tù được vẽ theo mặt cắt ngang, cho thấy các tầng lầu chồng lên nhau.
“Tôi xem rồi,” Inej đáp, và dùng ngón tay vạch một đường thẳng từ dưới hầm lên đến tận mái. “Sáu tầng lầu leo bằng đường ống khói.”
“Cô có làm được không?”
Cô nhướng mày. “Có lựa chọn nào khác à?”
“Không.”
“Thế nếu tôi nói là tôi không thể làm được, liệu anh có bảo Specht quay đầu con thuyền và đưa tất cả chúng ta về Ketterdam không?”
“Tôi sẽ tìm một lựa chọn khác,” Kaz đáp. “Tôi không biết nó là gì, nhưng tôi sẽ không từ bỏ phần thưởng đó.”
“Anh biết tôi có thể làm được, Kaz, và anh biết tôi sẽ không từ chối. Tại sao anh phải hỏi?”
Bởi vì tôi đang tìm một cái cớ để nói chuyện với em sau hai ngày.
“Tôi muốn chắc ăn rằng cô biết mình sẽ đối mặt với chuyện gì và cô đang nghiên cứu các sơ đồ.”
“Tôi sẽ bị kiểm tra à?”
“Phải,” Kaz đáp. “Nếu cô trượt, tất cả chúng ta sẽ bị mắc kẹt trong một nhà tù trên đất Fjerda.”
“Hừm,” Inej nhấp một ngụm trà. “Và tôi sẽ mất mạng.” Cô nhắm mắt, ngả đầu tựa vào thành thuyền. “Tôi khá lo lắng về con đường thoát theo hướng hải cảng. Tôi không thích ý tưởng chỉ có một đường ra duy nhất.”
Kaz cũng ngả người dựa vào thành thuyền. “Tôi cũng lo,” anh đáp và duỗi cái chân yếu. “Nhưng chính vì vậy người Fjerda mới xây nó như thế.”
“Anh có tin tưởng Specht không?”
Kaz liếc xéo cô. “Có lí do gì để tôi không nên làm thế à?”
“Không hề, nhưng nếu chiếc Ferolind không chờ sẵn ở cảng thì chúng ta…”
“Tôi đủ tin tưởng anh ta.”
“Anh ta nợ anh à?”
Kaz gật đầu. Anh quét mắt nhìn quanh, rồi nói: “Hải quân đã đuổi cổ anh ta vì tội bất tuân thượng lệnh và không cho anh ta hưởng trợ cấp. Specht còn một người chị gái phải chu cấp sống ở gần Belendt. Tôi đã giúp anh ta có tiền.”
“Anh thật tử tế.”
Kaz nheo mắt. “Tôi không phải là một nhân vật bước ra từ truyện cổ tích với những trò chơi khăm vô hại và đánh cắp của người giàu chia lại cho người nghèo. Tiền thì vẫn phải kiếm, và thông tin vẫn phải mò. Specht thuộc các tuyến hải trình như lòng bàn tay mình.”
“Anh chẳng cho không ai cái gì bao giờ,” Inej nói với ánh mắt điềm tĩnh. “Tôi biết mà. Nhưng nếu chiếc Ferolind bị chặn lại, chúng ta sẽ không có đường nào thoát khỏi Djerholm.”
“Tôi sẽ có cách. Cô biết mà.”
Hãy nói là em biết đi. Anh cần nghe cô nói ra câu đó. Phi vụ này không giống với bất cứ thử thách nào mà anh từng trải qua trước đây. Mọi nghi ngờ mà cô nêu ra đều rất chính đáng, và chúng trùng khớp với nỗi sợ trong đầu anh. Anh đã gay gắt với Inej trước khi họ rời Ketterdam và bảo rằng mình sẽ đi tìm một người nhện khác cho công việc nếu cô không nghĩ anh có thể thành công. Anh cần biết cô tin rằng anh làm được, rằng anh có thể đưa họ vào trong Lâu Đài Băng rồi dẫn họ ra khỏi đó, hoàn toàn lành lặn, giống như anh đã làm với các nhóm khác trong những vụ khác. Anh cần biết cô tin tưởng anh.
Nhưng tất cả những gì cô nói là: “Tôi nghe đồn Pekka Rollins chính là kẻ đã thuê người tấn công chúng ta trên bến cảng.”
Kaz cảm thấy nỗi thất vọng đột ngột dâng lên trong lòng. “Thì sao?”
“Anh đừng tưởng tôi chưa nhận ra sự thù hận dai dẳng của anh đối với ông ta, Kaz.”
“Lão ta chỉ là một tay trùm như mọi tay trùm khác của Barrel.”
“Ồ, không đâu. Khi anh đối đầu với các băng nhóm khác, đó là chuyện làm ăn. Nhưng với Pekka Rollins thì đó là vấn đề cá nhân.”
Về sau Kaz không rõ vì sao anh lại nói ra. Anh chưa từng kể với bất kì ai, chưa bao giờ nói ra chuyện đó. Nhưng lần này, anh đưa mắt nhìn lên lá buồm và nói: “Pekka Rollins đã giết hại anh trai tôi.”
Không cần phải nhìn, anh cũng biết Inej đang rất sốc. “Anh có một người anh trai à?”
“Tôi có nhiều bí mật lắm,” anh lẩm bẩm.
“Tôi xin lỗi.”
Anh muốn cô thông cảm à? Có phải vì thế mà anh kể với cô?
“Kaz…” Inej ngập ngừng, không biết nên làm gì bây giờ: đặt tay lên vai anh an ủi hay nói rằng cô thông cảm cho anh?
“Tôi sẽ cầu nguyện cho anh ấy. Cầu cho anh ấy tìm được ở thế giới bên kia sự bình an mà anh ấy đã không có ở thế giới này.”
Kaz không ngẩng lên nữa. Anh đang ngồi rất gần cô, vai họ gần như chạm nhau. Đôi mắt cô có màu nâu sẫm gần như đen, và đây là một trong những lần hiếm hoi Inej xoã tóc. Cô luôn buộc túm nó ra phía sau một cách không thương tiếc. Ngay cả việc gần gũi đến thế này với ai đó lẽ ra cũng phải làm anh nổi gai ốc. Nhưng thay vào đó, anh chỉ nghĩ thầm, Liệu sẽ thế nào nếu mình nhích sát hơn nữa?
“Tôi không cần những lời cầu nguyện của cô,” anh nói.
“Vậy anh cần gì?”
Kaz nhanh chóng nghĩ tới những câu trả lời xưa như trái đất. Tiền bạc. Báo thù. Giọng nói của Jordie trong đầu tôi im lặng mãi mãi. Nhưng một câu trả lời khác đã vang lên, ồn ào, nài nỉ, và lạc lõng trong đầu anh. Em, Inej, em.
Anh nhún vai và quay mặt đi. “Chết dưới đống vàng của tôi.”
Inej thở dài. “Vậy thì tôi sẽ cầu cho anh ước gì được nấy.”
“Lại cầu nguyện nữa à? Thế cô muốn gì nào, Bóng Ma?”
“Quay lưng đi khỏi Ketterdam và không bao giờ nghe cái biệt danh đó một lần nào nữa.”
Tốt. Anh cần phải tìm một người nhện mới, nhưng anh sẽ không bị xao lãng như thế này nữa.
“Phần chia của cô trong khoản tiền ba mươi triệu kruge thừa sức biến mơ ước đó thành sự thực.” Kaz đứng lên. “Thế nên hãy để dành những lời cầu nguyện cho việc khác. Đừng lôi tôi vào chuyện đó.”
•••
Kaz đi cà nhắc lên mũi tàu, bực bội với bản thân và tức giận với Inej. Tại sao anh lại tìm đến cô? Sao anh lại kể cho cô nghe chuyện Jordie? Anh đã khó chịu và mất tập trung suốt mấy ngày. Anh đã quen với việc có Bóng Ma bên cạnh - cho lũ quạ ăn ngoài cửa sổ phòng anh, mài bộ dao của cô trong khi anh làm việc bên bàn giấy, ám anh với những câu thành ngữ Suli của cô. Đây không phải là Inej mà anh muốn. Anh chỉ muốn tìm lại nếp quen hàng ngày của họ.
Kaz dựa người vào lan can thuyền. Anh ước gì mình đã không hé răng về người anh trai. Chỉ vài lời thôi cũng đủ làm kí ức cũ quay lại, kêu đòi được chú ý. Anh đã nói gì với Geels ở Sàn giao dịch nhỉ? Tôi là loại con hoang mà người ta chỉ sản xuất ở Barrel thôi. Một lời nói dối khác, một mảnh nữa của huyền thoại mà anh đã xây nên cho mình.
Sau khi bố mất vì tai nạn máy cày thảm khốc, Jordie đã bán trang trại, số tiền thu được chẳng là bao vì phải trang trải các khoản nợ nần thế chấp, nhưng cũng đủ để hai anh em đi tới Ketterdam và sống tương đối thoải mái một thời gian.
Kaz khi đó mới chín tuổi, vẫn còn nhớ bố và chưa hết sợ sệt sau khi đi khỏi ngôi nhà duy nhất mình từng biết. Cậu cứ níu chặt bàn tay của anh trai trong lúc hai đứa băng qua nhiều dặm đường quê êm đềm uốn lượn, cho tới khi gặp một dòng sông lớn và nhảy lên tầu chở hàng để đi Ketterdam.
“Chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta tới đó?” Kaz đã hỏi Jordie như thế.
“Anh sẽ xin vào làm chân chạy việc ở Sàn giao dịch, rồi làm thư kí. Anh sẽ trở thành nhân viên môi giới, thành một thương gia thực sự và kiếm cả gia tài.”
“Còn em thì sao?”
“Em sẽ đi học.”
“Sao anh không đi học?”
Jordie nhăn mặt. “Anh lớn quá rồi. Quá khôn nữa.”
Mấy ngày đầu tiên ở Ketterdam trôi qua đúng như lời Jordie. Hai anh em đã đi dọc theo đường cong lớn của bến cảng mà người ta gọi là Lid, rồi đi xuống Đông Stave để xem các sòng bạc. Nhưng họ không đi quá xa về phía nam, nơi đường phố được cảnh báo có nhiều bất trắc. Hai anh em thuê phòng trọ trong một căn nhà nhỏ cách không xa Sàn giao dịch, và thử hết các món ăn mới mà họ bắt gặp, ních đến căng bụng món kẹo mộc qua. Kaz thích những quầy bán trứng chiên, nơi người ta có thể chọn những nguyên liệu bỏ vào trong trứng.
Sáng sáng, Jordie tới sàn giao dịch để tìm việc và bảo Kaz ở lại trong phòng. Ketterdam không phải là một nơi an toàn đối với những đứa trẻ con đi một mình. Đường phố đầy bọn trộm cắp, móc túi, thậm chí là bọn bắt cóc các bé trai rồi bán lại cho người trả giá cao. Thế nên Kaz ở trong nhà. Cậu đẩy một chiếc ghế tới chỗ bồn rửa mặt rồi trèo lên đó, để có thể soi gương trong lúc làm các đồng tiền biến mất, giống như tay ảo thuật gia mà cậu đã xem ở trước cửa một sòng bạc. Kaz có thể đứng xem anh ta hàng giờ nếu không bị Jordie kéo ra chỗ khác. Màn ảo thuật với các lá bài rất hay, nhưng chính những đồng xu biến mất mới là thứ khiến Kaz mất ngủ. Làm thế nào anh ta làm được điều đó? Chỉ một giây trước đồng xu còn ở đó trước mặt cậu, thế mà chớp mắt một cái, nó đã biến mất.
Thảm họa bắt đầu với một con chó vặn dây cót.
Jordie quay về nhà với cái bụng đói và bộ mặt cau có, bực bội sau một ngày phí công vô ích. “Họ nói là không việc gì cho một thằng nhóc như anh. Tất cả những người làm việc tại đó đều là con em hoặc bạn bè của con cái ai đó.”
Kaz khi đó không ở trong tâm trạng có thể làm anh trai mình vui lên. Cậu giận dỗi sau nhiều giờ ru rú trong nhà, chỉ có mấy lá bài và đồng xu làm bạn. Cậu muốn đi tới Đông Stave để tìm tay ảo thuật gia.
Trong nhiều năm sau đó, Kaz luôn tự hỏi liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Jordie không chiều ý em trai, nếu họ đi ra cảng ngắm thuyền bè hoặc chỉ đơn giản là đi dạo trên bờ kênh. Kaz muốn tin rằng mọi việc có thể đã khác đi, nhưng càng lớn, cậu càng thấy chuyện đó là tất yếu.
Hai anh em đã đi ngang qua đám đông xanh lè trước Cung Lục Ngọc, và ngay bên cạnh đó, trước cửa Điểm vàng, có một thằng bé ngồi bán những con chó nhỏ chạy bằng dây cót. Được lên dây nhờ một chìa khoá đồng, món đồ chơi đi lạch bạch trên những cái chân cứng nhắc, đôi tai ve vẩy. Kaz đã khom xuống, vặn tất cả những cái khoá, cố làm cho những con chó bước đi cùng một lượt, trong khi thằng bé bán hàng bắt chuyện với Jordie. Hoá ra nó tới từ Lij, cách quê nhà của Kaz và Jordie hai thị trấn. Thằng bé nói nó biết một người đàn ông đang cần tìm người chạy việc - không phải tại sàn giao dịch mà là ở một văn phòng ngay phía cuối đường. Jordie nên tới đó vào sáng hôm sau cùng nó để bàn công việc với người đàn ông kia. Thằng bé cũng đang muốn xin làm chân chạy việc.
Trên đường về, Jordie đã mua cho hai anh em mỗi người một cốc sôcôla nóng, chứ không chia nhau một cốc như mọi lần.
“Vận may bắt đầu mỉm cười với chúng ta rồi,” anh nói trong lúc họ cầm hai cái cốc nóng bốc khói, chân đung đưa trên một cây cầu nhỏ, với ánh đèn khu Stave nhảy nhót dưới dòng kênh. Kaz đã nhìn cái bóng phản chiếu của hai anh em trên mặt nước lung linh và cảm thấy mình thật may mắn.
Thằng bé bán chó vặn dây cót tên là Filip, và người mà nó quen là Jakob Hertzoon, chủ một quán cà phê nhỏ nằm gần Sàn giao dịch, nơi ông ta thu xếp để các nhà đầu tư cấp thấp giao dịch cổ phần của những chuyến hàng ghé ngang qua Kerch.
“Em nên đến xem chỗ đó,” Jordie nói với Kaz khi về nhà vào một buổi tối. “Ở đó lúc nào cũng đầy người nói chuyện trao đổi thông tin, mua bán các cổ phần và phần hùn, cả những người bình thường cũng đến đó, từ anh bán thịt, bác thợ làm bánh cho đến các công nhân bốc xếp. Ông Hertzoon bảo rằng bất kì người nào cũng có thể làm giàu. Tất cả những gì họ cần là vận may và những người bạn tốt.”
Tuần lễ sau đó giống như một giấc mơ ngọt ngào. Jordie và Filip chạy việc cho ông Hertzoon, chuyển thư tín tới bến cảng và ngược lại, thỉnh thoảng còn đi đặt lệnh cho ông ta ở Sàn giao dịch hoặc những văn phòng kinh doanh khác. Trong thời gian họ làm việc, Kaz được phép ở lại quán cà phê. Người phục vụ tại quầy bar cho cậu ngồi trên mặt quầy luyện tập các trò ảo thuật và thoả thích uống sôcôla nóng.
Hai anh em được mời ăn tối tại nhà của ông Hertzoon. Đó là một ngôi nhà lớn nằm trên phố Zelverstraat, có cửa ra vào màu xanh và cửa sổ treo rèm ren màu trắng. Ông Hertzoon là một người đàn ông to béo với khuôn mặt hồng hào thân thiện và hai chùm tóc mai đã bạc. Bà Margit vợ ông véo má Kaz và cho cậu thưởng thức món hutspot được nấu với xúc xích hun khói. Kaz cũng được chơi trong bếp cùng với con gái ông bà. Saskia. Cô bé mười tuổi, và Kaz cảm thấy đó là cô gái xinh đẹp nhất mà mình từng gặp. Hai anh em ở lại đến khuya để hát hò trong lúc bà Margit chơi piano và chú chó to lông xám của họ đập đuôi thình thịch theo nhịp nhạc. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất mà Kaz từng có kể từ khi bố mất. Ông Hertzoon thậm chí còn để cho Jordie đặt những khoản tiền nhỏ mua cổ phần công ty. Jordie muốn đầu tư nhiều hơn, nhưng ông luôn khuyên anh thận trọng. “Từng bước nhỏ thôi, nhóc à. Từng bước nhỏ.”
Mọi chuyện càng tốt đẹp hơn khi người bạn của ông Hertzoon từ Novyi Zem trở về. Ông này là thuyền trưởng của một con tàu chở hàng, và tình cờ gặp một người trồng mía ở một hải cảng của Novyi Zem. Người trồng mía than phiền với ông ta bên li rượu về ảnh hưởng của lụt lội trên trang trại của mình và nhiều hàng xóm trong vùng. Ngay lúc này giá đường còn thấp, nhưng trong vài tháng tới, khi đường trở nên khan hiếm, giá cả sẽ tăng vọt. Bạn của ông Hertzoon định sẽ mua tất cả số đường có thể mua được, trước khi tin tức lan đến Ketterdam.
“Chuyện này giống như gian lận,” Kaz đã thì thầm như thế với Jordie.
“Không phải gian lận,” Jordie bác bỏ. “Cái đó gọi là làm ăn. Làm thế nào những người tầm thường thăng tiến được trong xã hội nếu không có một sự hỗ trợ thêm?”
Ông Hertzoon bảo Jordie và Filip đặt lệnh với ba văn phòng độc lập để việc mua một lượng đường lớn đến như vậy không lôi kéo sự chú ý của người khác. Tin tức về vụ mía thất bát lan tới, và ngồi trong quán cà phê, hai anh em phải cố giấu sự hả hê của mình khi thấy giá cổ phiếu leo thang trên bảng niêm yết.
Khi ông Hertzoon cho rằng giá cổ phiếu đã lên cao hết mức có thể, ông cử Jordie và Filip đi bán lại để thu lợi nhuận. Lúc họ quay về quán cà phê, ông đã lấy từ trong két sắt ra cho hai người một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.
“Anh đã nói với em rồi mà,” Jordie bảo Kaz khi hai anh em rời quán đêm đó. “Vận may và những người bạn tốt!”
Chỉ vài ngày sau đó, ông Hertzoon tiết lộ với họ về một tin mật khác mà ông nhận được từ ông bạn thuyền trưởng kia, về vụ jurda sắp tới. “Năm nay mưa làm tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng nặng,” ông Hertzoon nói. “Nhưng lần này, không chỉ có đồng ruộng bị phá huỷ, mà cả các kho bãi trên bến tàu ở cảng Eames cũng thiệt hại nặng. Lần này sẽ là một vố lớn, và ta muốn chơi mạnh tay.”
“Vậy thì chúng tôi cũng theo ông,” Filip nói.
Nhưng ông Hertzoon nhíu mày đáp: “Ta e rằng vụ này không dành cho các cháu, số tiền đầu tư tối thiểu quá cao so với cả hai đứa. Nhưng yên tâm, sẽ còn nhiều vụ đầu tư khác!”
Filip tỏ ra rất tức tối. Nó lớn tiếng với ông Hertzoon, bảo ông ta như thế là không công bằng. Nó nói ông Hertzoon cũng chẳng khác gì đám con buôn ở Sàn giao dịch, chỉ biết vơ vét làm giàu cho riêng mình. Nó gọi ông bằng những từ ngữ khiến Kaz cũng phải sợ. Khi Filip trút cơn giận xong và bỏ đi, tất cả mọi người trong quán đều nhìn khuôn mặt đỏ au và bối rối của ông Hertzoon.
Ông ta quay vào trong văn phòng và buông mình xuống chiếc ghế. “Ta… ta không thể làm gì để thay đổi chuyện đó được. Người giao dịch chỉ muốn các nhà đầu tư lớn, những người có thể gánh được rủi ro.”
Jordie và Kaz đứng đó, không biết phải làm gì.
“Hai cháu cũng giận ta à?” Ông Hertzoon hỏi hai anh em.
Tất nhiên là không rồi, họ đã trấn an ông như vậy. Filip mới là người cảm thấy không công bằng.
“Ta hiểu vì sao thằng bé nổi giận,” ông Hertzoon nói. “Những cơ hội như thế này không xuất hiện thường xuyên. Nhưng ta không thể làm gì được.”
“Cháu có tiền,” Jordie đáp luôn.
Ông Hertzoon nở một nụ cười bao dung. “Jordie, cháu là một chàng trai tử tế, một ngày nào đó, ta tin chắc cháu sẽ là ông vua của Sàn giao dịch, nhưng cháu không có đủ số vốn cần thiết mà họ yêu cầu.”
Lúc đó Jordie đã hếch cằm lên. “Cháu có. Từ khoản tiền bán nông trại của bố.”
“Và ta đoán số tiền đó là tất cả những gì mà hai anh em cháu có để sống. Nó không phải là một thứ để đem ra mạo hiểm, bất luận kết quả sẽ như thế nào. Một đứa trẻ ở tuổi cháu không thể…”
“Cháu không phải là một đứa trẻ con. Nếu đây là một cơ hội tốt thì cháu muốn có nó.”
Kaz sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đó, khi cậu chứng kiến lòng tham chế ngự anh trai mình. Nó giống như một bàn tay vô hình đẩy Jordie bước tới.
Nhưng ông Hertzoon không đồng ý ngay. Họ cùng nhau về nhà ông và tranh luận đến khuya. Kaz đã gối đầu lên con chó và ngủ thiếp đi, với dải ruy băng đỏ của Saskia trong tay.
Khi Jordie đánh thức Kaz dậy thì những ngọn nến đã gần tàn và trời đã sáng. Ông Hertzoon đã yêu cầu đối tác kinh doanh của mình đến nhà và thảo một hợp đồng vay tiền. Do Jordie chưa đủ tuổi, nên ông Hertzoon sẽ mượn tiền của anh để đặt lệnh giao dịch. Bà Margit dọn cho hai anh em món trà sữa và bánh pancake nóng hổi, dùng kèm kem chua và mứt. Sau đó mọi người đi tới ngân hàng mà Jordie đã gửi khoản tiền bán nông trại, và anh kí lệnh chuyển tiền.
Ông Hertzoon nhất định đưa hai anh em về căn nhà thuê, trước khi ôm từ biệt họ trước cửa. Ông đưa giấy tờ thoả thuận vay nợ cho Jordie và dặn anh giữ nó cho thật cẩn thận. “Nghe này, Jordie, xác suất thất bại của vụ này rất nhỏ, nhưng rủi ro luôn tồn tại. Nếu nó xảy ra, ta tin cháu sẽ không dùng tài liệu này để đòi lại khoản nợ. Chúng ta phải cùng nhau tiếp nhận rủi ro. Ta tin cháu.”
Lúc đó mặt Jordie như bừng sáng. “Thoả thuận thế nhé,” anh nói với ông Hertzoon.
“Thoả thuận thế nhé,” ông Hertzoon đáp với giọng trịnh trọng, rồi hai người bắt tay như những thương gia thứ thiệt. Ông Hertzoon đưa cho Jordie một cọc dày tiền. “Để ăn mừng một bữa. Tuần sau cháu quay lại quán, chúng ta sẽ cùng nhau chứng kiến giá lên.”
Tuần lễ đó, hai anh em đã chơi ridderspel và spijker ở các vòm cuốn của Lid, mua một chiếc áo khoác mới cho Jordie và một đôi giày da mềm cho Kaz. Họ ăn bánh waffle và khoai tây chiên, rồi Jordie mua tất cả những cuốn tiểu thuyết mà anh muốn đọc tại một hiệu sách trên phố Wijnstraat. Đúng một tuần sau, hai anh em dắt tay nhau đi tới quán cà phê.
Quán trống không. Cửa trước đã bị khoá chặt. Hai anh em áp mặt vào cửa sổ tối om và nhận ra tất cả mọi thứ đã biến mất - từ bàn ghế, những cái vại bằng đồng cho đến tấm bảng niêm yết các số liệu giao dịch trong ngày.
“Chúng ta có đi nhầm phố không vậy?” Kaz đã hỏi như thế.
Nhưng cả hai đều biết họ không nhầm.Trong sự im lặng căng thẳng, họ đi tới ngôi nhà nằm trên phố Zelverstraat. Không ai ra mở cửa.
“Chắc họ ra ngoài một lúc,” Jordie nói. Hai anh em chờ trên thềm nhà hàng giờ, cho đến khi mặt trời bắt đầu lặn. Không có ai xuất hiện. Không một ngọn nến nào được thắp lên trong nhà.
Cuối cùng, Jordie đánh bạo gõ cửa một căn nhà hàng xóm. “Ai đó?” Một người hầu gái đội mũ trùm mầu trắng lên tiếng.
“Cô có biết gia đình ở nhà kế bên đi đâu không ạ? Gia đình Hertzoon ấy?”
Cô hầu gái nhíu trán. “Hình như họ chỉ lưu lại đây một thời gian. Họ đến từ Zierfoort.”
“Không đâu,”Jordie đáp. “Họ đã ở đây nhiều năm rồi. Họ…”
Cô hầu gái lắc đầu. “Nhà đó bỏ không gần cả năm trời sau khi gia đình trước dọn đi. Nó chỉ mới được thuê vài tuần trước…”
“Nhưng…”
Cô ta đóng sập cửa lại ngay trước mũi Jordie.
Hai anh em không nói gì từ lúc đi bộ về nhà cho tới khi leo cầu thang lên tới căn phòng trọ. Họ ngồi trong bóng tối rất lâu.Tiếng người nói từ dưới kênh vọng tới họ khi con phố bắt đầu nhộn nhịp các hoạt động buổi tối.
“Có chuyện gì đó đã xảy ra với gia đình ông ấy,” cuối cùng Jordie lên tiếng. “Một vụ tai nạn, hoặc chuyện gì đó khẩn cấp. Ông ấy sẽ sớm liên lạc. Ông ấy sẽ gửi thư cho chúng ta.”
Đêm đó, Kaz lôi ra sợi ruy băng đỏ của Saskia mà cậu cất dưới chiếc gối của mình. Cậu cuộn chặt nó lại và nắm trong lòng bàn tay. Kaz nằm trên giường, cố cầu nguyện, nhưng tất cả những gì cậu nghĩ tới là đồng xu của tay ảo thuật gia: vừa mới đó đã biến mất tiêu.