Chương 18 KAZ
Kaz đã cân nhắc việc nghe lén mẩu đối thoại giữa Matthias và Brum lúc ở trong phòng khiêu vũ, nhưng anh không muốn mất dấu Nina khi có quá nhiều drüskelle quanh đây. Dù đã đặt cược vào tình cảm của Matthias dành cho Nina, anh luôn thích đánh đu với rủi ro. Nguy cơ thực sự nằm ở chỗ liệu một người lương thiện như Matthias có thể nói dối một cách thuyết phục trước mặt kẻ đã dẫn dắt anh ta hay không. Rõ ràng anh chàng người Fjerda còn có nhiều tài lẻ chưa thể hiện ra.
Kaz đã bám theo Nina và Brum tới kho bạc. Rồi anh nấp sau một bức tượng băng và tập trung vào nhiệm vụ khó nhọc là nôn ra chỗ muối nổ của Wylan mà anh đã nuốt vào trước khi họ chặn đường chiếc xe chở tù. Để tránh tiêu hoá mất, cứ mỗi hai tiếng anh lại phải nôn nó ra cùng với một túi thuốc clo và một bộ dụng cụ phá khoá dự phòng, những thứ mà anh đã nuốt xuống thực quản đề phòng trường hợp cần kíp. Chẳng thích thú chút nào. Anh đã học được mánh lới này từ một nhà ảo thuật diễn trò nuốt lửa ở Đông Stave. Ông ta đã diễn nó thành công suốt nhiều năm trời cho tới khi chết vì ngộ độc do vô ý nuốt dầu hoả.
Khi đã làm xong, Kaz đi kiểm tra xung quanh kho bạc, cũng như mái nhà, lối vào của nó, nhưng rõ ràng anh không có việc gì để làm ngoài lẩn trốn, cảnh giác, và lo lắng cho kế hoạch của mình. Anh nhớ hình ảnh Inej đứng trên mái toà đại sứ, rạng rỡ với một thứ mà anh không hiểu nhưng vẫn có thể nhận ra - một mục đích. Nó làm cô sáng rạng. Tôi sẽ lấy phần chia của mình, và rời khỏi băng Cặn Bã. Khi cô nhắc đến việc rời khỏi Ketterdam trước đó, anh chưa khi nào tin cô. Nhưng lần này thì khác.
Anh nấp trong bóng của hàng cột phía tây khi chuông báo Quy trình Đen bắt đầu ré lên. Tiếng chuông của Đồng hồ Cả vang vọng khắp đảo, làm rung chuyển không gian. Ánh đèn từ các tháp canh chiếu sáng loà. Các drüskelle quanh cây tần bì bỏ dở buổi lễ của họ và bắt đầu la hét ra lệnh, trong khi một nhóm đông lính gác từ trên các tháp canh đổ xuống, dàn ra khắp đảo. Kaz đếm từng giây từng phút, nhưng vẫn không thấy tăm hơi Nina và Matthias. Bọn họ đang gặp rắc rối, anh đã nghĩ như thế. Hoặc mày đã sai hoàn toàn về Matthias, và chính mày sẽ phải trả giá cho tất cả cái trò này.
Kaz phải tìm cách vào bên trong kho bạc, nhưng anh cần một sự yểm trợ trong lúc phá cái ổ khoá không thể mở được đó, và đám drüskelle hiện diện khắp nơi. Rồi anh thấy Nina và Matthias cùng với một người mà anh đoán là Bo Yul-Bayur chạy ra khỏi kho bạc. Anh sắp sửa gọi họ thì vụ nổ xảy ra, và đất trời đảo lộn.
Họ đã phá huỷ phòng thí nghiệm, anh nghĩ như thế trong lúc các mảnh vỡ rơi xuống như mưa quanh mình. Rõ ràng mình không hề bảo họ làm điều đó.
Phần tiếp theo hoàn toàn là một sự ứng biến. Anh chỉ nói với Matthias là đến tìm anh ở cây tần bì khi Quy trình Đen được kích hoạt. Anh tưởng mình sẽ có thời gian để giải thích thêm trước khi nhảy xuống. Nhưng giờ thì anh chỉ còn biết hi vọng họ không hốt hoảng, và may mắn đang chờ đợi cả bọn ở đâu đó phía dưới.
Cú rơi lâu không thể tin được. Kaz thầm mong cậu bé Shu mà anh đang ôm chặt là một Bo Yul-Bayur trẻ trung bất ngờ chứ không phải một tù nhân thiếu may mắn nào đó mà Matthias và Nina đã quyết định thả ra. Anh đã nhét cái màng vào miệng của cậu bé trong khi rơi và dùng ngón tay bóp vỡ nó. Anh giật cán roi để nó nhả các sợi dây cáp ra, và nghe thấy những người kia hét lên khi dây cáp được thu về. Ít nhất họ cũng không rơi xuống nước khi đang bị trói. Kaz đợi lâu hết mức có thể rồi mới cắn miếng bóng biển của mình. Khi anh đập người vào mặt nước lạnh giá, anh đã sợ tim mình sẽ ngừng đập.
Anh không biết mình đang chờ đợi điều gì, nhưng sức nước của dòng sông thật khủng khiếp, nó chảy nhanh và mạnh như một trận lở tuyết, gây ra tiếng ồn điếc tai ngay cả khi họ đã chìm dưới nước. Tuy vậy, cùng với nỗi sợ hãi là một cảm giác chiến thắng. Anh đã đúng.
Giọng nói của thần linh. Luôn có một sự thật đằng sau những huyền thoại. Kaz đã xây dựng những huyền thoại cho mình đủ lâu để nhận ra điều đó. Anh từng tự hỏi chỗ nước chảy vào hào băng và các đài phun nước ở đâu ra, tại sao hẻm sông lại sâu và rộng đến thế. Ngay khi Nina mô tả nghi lễ khai tâm của các drüskelle, anh đã hiểu ra: Thành trì của Fjerda được xây dựng không phải quanh một cái cây to, mà là quanh một dòng suối. Djel, suối nguồn nuôi dưỡng biển cả và các cơn mưa, cũng như bộ rễ của cây tần bì linh thiêng.
Nước có tiếng nói của nó. Đó là một điều mà mọi cư dân kênh rạch đều biết, cũng như những ai đã từng ngủ gầm cầu, hoặc nấp tránh bão tuyết dưới một con thuyền lật ngược. Nước có thể trò chuyện bằng giọng nói của một người yêu dấu, một người anh trai đã mất từ lâu, thậm chí của một vị thần. Mấu chốt nằm ở chỗ đó, và một khi Kaz đã hiểu ra, nó giống như ai đó đã vẽ cho anh một sơ đồ dễ hiểu của Lâu Đài Băng cùng với cách thức vận hành của nó. Nếu anh đúng, Djel sẽ tống họ ra hẻm sông. Chỉ mong sao họ không chết đuối trước đó.
Nhưng chết đuối là một khả năng rất lớn. Miếng bóng biển chỉ cho họ lượng không khí đủ dùng trong mười phút, tối đa là mười hai phút nếu họ giữ được bình tĩnh, một điều mà anh không dám nghĩ tới. Tim anh đang đập như trống trận, và phổi anh đã bắt đầu thấy rát. Cơ thể anh tê dại và đau đớn do nhiệt độ của nước, còn bóng tối thì mịt mùng. Không có gì ngoài tiếng ầm ầm của dòng nước và cảm giác lộn nhào đáng sợ.
Kaz đã không dám chắc về tốc độ chảy của nước, nhưng anh biết những con số khá sát với thực tế. Những con số luôn là đồng minh của anh - xác suất, tiền lãi, nghệ thuật đánh cược. Nhưng giờ đây anh phải dựa vào một thứ khác nữa. Anh phụng sự chúa trời nào? Inej đã hỏi anh như thế. Bất cứ cái gì giúp cho tôi trở nên giàu có. Người có điều kiện sẽ không phải chịu cảnh lộn tùng phèo dưới một cái hào băng giữa nơi đất dữ như thế này.
Điều gì chờ đợi họ sau khi họ nổi lên ở hẻm sông? Ai sẽ đợi họ? Jesper và Wylan đã xoay xở kích hoạt thành công Quy trình Đen. Nhưng liệu họ có làm được những việc còn lại không? Liệu anh có gặp lại Inej ở bờ bên kia hay không?
Sống sót. Sống sót. Sống sót. Đó là cách mà anh đã sống cuộc đời của mình, qua từng giây phút, từng hơi thở, kể từ cái buổi sáng khủng khiếp khi anh thức giấc và phát hiện Jordie vẫn chết, còn anh vẫn sống.
Kaz quay người trong bóng tối. Anh lạnh hơn bao giờ hết. Anh nghĩ đến bàn tay của Inej đặt trên má mình. Tâm trí anh chao đảo vì cảm giác đó, cả một mớ lộn xộn không tả xiết. Nó là nỗi kinh hoàng, sự kinh tởm, và hơn hết thảy là sự ham muốn, một mơ ước thầm kín, một hi vọng rằng cô sẽ lại chạm vào anh một lần nữa.
Năm anh mười bốn tuổi, Kaz lập nhóm đi cướp chính cái ngân hàng đã giúp Hertzoon biết đến Jordie và anh. Nhóm của anh lấy được tới năm mươi ngàn kruge, nhưng anh đã bị ngã gãy chân khi nhảy từ trên mái nhà xuống. Cái xương liền lại không chuẩn, và kể từ đó anh phải bước đi khập khiễng. Thế là anh đã tìm cho mình một Sáng Chế Gia để nhờ làm cây gậy chống. Nó trở thành một lời tuyên bố của anh. Mọi phần cơ thể của anh đều đã từng bị gãy, không một cái nào phục hồi thành công, nhưng tất cả đều trở nên mạnh mẽ hơn sau khi bị hỏng. Cây gậy chống trở thành một phần của huyền thoại mà anh đã xây nên. Không ai biết anh là ai. Không ai biết anh từ đâu tới. Anh đã trở thành Kaz Brekker, một thằng thọt tự tin, đứa con hoang của Barrel.
Đôi găng tay là nhượng bộ duy nhất đối với sự yếu đuối của anh. Kể từ cái đêm nằm giữa các xác chết và chuyến bơi trở về từ đảo Tử Thần, anh đã không thể chịu được cảm giác da kề da. Nó thật kinh tởm đối với anh. Đó là phần duy nhất của quá khứ mà anh không thể biến thành một thứ gì đó nguy hiểm.
Cái màng bắt đầu bong ra trên môi anh. Nước đang rỉ vào. Con sông đã đưa họ đi được đến đâu rồi? Họ còn phải đi bao xa nữa? Kaz vẫn đang túm cổ áo của Bo Yul-Bayur. Cậu bé người Shu nhỏ hơn anh, hi vọng cậu ta có đủ không khí.
Những ánh chớp kí ức lập loè trong tâm trí Kaz. Một cốc sôcôla nóng giữa hai bàn tay đi găng hở ngón của anh, Jordie nhắc anh nên để cho nó nguội trước khi nhấm nháp. Chỗ mực khô dần trên trang giấy khi anh kí giao kèo với Quạ Đen. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Inej ở Vườn Thú, trong bộ váy lụa tím, đôi mắt được viền bằng phấn côn. Con dao có cán bằng xương mà anh ta đã tặng cô. Tiếng nức nở từ sau cánh cửa phòng cô ở Thanh Gỗ vào cái đêm cô giết người lần đầu tiên. Tiếng nức nở mà anh phớt lờ. Kaz nhớ cô ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ tầng áp mái của anh, đâu đó trong năm đầu tiên sau khi anh đưa cô vào băng Cặn Bã. Cô hay đem thức ăn cho lũ quạ tụ tập trên mái nhà.
“Cô không nên kết bạn với quạ,” anh đã nói với cô như thế.
“Sao lại không?” Cô hỏi.
Anh ngẩng lên khỏi bàn giấy để trả lời, nhưng điều anh muốn nói đã biến mất khỏi đầu lưỡi của anh.
Mặt trời ló dạng trong một dịp hiếm hoi, và Inej đang hướng mặt về phía nó. Đôi mắt cô nhắm lại, hàng mi rợp đen bóng nằm yên trên má cô. Gió cảng làm bồng mái tóc đen của cô, và trong thoáng chốc Kaz vụt trở lại là một cậu bé luôn tin rằng phép màu vẫn hiện diện trên cõi đời này.
“Sao lại không?” Cô lặp lại, đôi mắt vẫn nhắm.
Anh đã nói điều đầu tiên xuất hiện trong đầu mình. “Chúng không biết cách cư xử.”
“Anh cũng không, Kaz à.” Cô bật cười, và nếu anh có thể đóng chai âm thanh đó để uống say mỗi đêm, anh sẽ làm ngay. Điều đó làm anh hoảng sợ.
Kaz hít một hơi thật sâu khi miếng bóng biển tan đi và nước ùa vào. Anh mở hé mắt, hi vọng nhìn thấy một chút ánh sáng ban ngày. Dòng sông hất anh đập vào vách của đường hầm. Sức ép trong ngực anh tăng lên. Mình mạnh mẽ hơn thế này, anh tự nhủ. Ý chí của mình lớn hơn. Nhưng anh có thể nghe thấy tiếng cười của Jordie. Không đâu, em trai à. Không ai mạnh hơn. Em đã đánh lừa cái chết quá nhiều lần. Lòng tham có thể nghe lời em, nhưng cái chết không phục vụ ai hết.
Kaz đã gần như chết đuối đêm hôm đó tại cảng, khi anh đạp chân cật lực trong bóng tối, nổi dập dềnh nhờ thi thể của Jordie. Giờ đây không có ai và không có gì cứu anh được. Anh cố gắng nghĩ về anh trai mình, sự trả thù, hình ảnh Pekka Rollins bị trói trên ghế trong căn nhà trên phố Zelverstraat với những tờ lệnh mua bán bị nhét vào cổ họng khi Kaz buộc lão phải nhớ ra tên của Jordie. Nhưng tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là Inej. Cô phải sống. Cô phải thoát ra khỏi Lâu Đài Băng thành công, và nếu cô không làm được, thì anh phải sống để giải cứu cô.
Cơn đau rát trong phổi của anh trở nên không thể chịu nổi. Anh cần nói với cô… nói gì đây? Rằng cô đáng yêu, can đảm và tốt hơn bất cứ thứ gì mà anh đáng được nhận. Rằng anh gàn dở, dối trá, lầm lạc, nhưng không hư hỏng đến độ không thể xứng làm người đàn ông dành cho cô. Rằng dù không muốn, anh đã bắt đầu dựa vào cô, tìm kiếm cô, cần cô ở gần bên. Anh cần phải cảm ơn cô vì chiếc mũ mới.
Nước ép vào ngực anh, buộc anh phải mở miệng. Còn lâu, anh thề. Nhưng cuối cùng, môi anh tách ra, và nước ùa vào.