← Quay lại trang sách

Chương 4 INEJ

Inej trườn sấp, hai cánh tay duỗi dài trước mặt, uốn éo như một con sâu trong bóng tối. Mặc dù đã nhịn đói, ống thông gió vẫn rất chật hẹp với Inej. Cô không thể quan sát được gì, chỉ biết tiếp tục tiến tới trước nhờ lực kéo của các đầu ngón tay.

Inej hồi tỉnh ít lâu sau trận đối đầu tại Vellgeluk, hoàn toàn không biết cô đã ngất đi được bao nhiêu thời gian, và cũng không rõ mình đang ở đâu. Cô nhớ mình đã rơi xuống từ trên cao khi một trong các Tiết Khí Sư của Van Eck buông tay, trước khi bị chụp lấy bởi một Tiết Khí Sư khác, với đôi tay như hai dải thép thít chặt quanh cô. Gió quất vào mặt cô, bầu trời xám xịt đảo lộn, và cơn đau bùng nổ trong hộp sọ cô. Điều tiếp theo mà Inej nhớ được là cô tỉnh lại trong bóng tối, đầu nhức như búa bổ. Cô bị trói chặt tay chân và có thể cảm thấy một cái băng bịt mắt thít chặt trên mặt. Trong một thoáng, cô lại là đứa con gái mười bốn tuổi bị quẳng lên con tàu chở nô lệ, hoảng hốt và đơn độc. Cô cố buộc mình hít thở. Bất luận đang ở chỗ nào, cô cũng không cảm thấy sự tròng trành của con thuyền, không nghe thấy tiếng kẽo kẹt của các cánh buồm. Mặt đất vững chãi bên dưới cô.

Van Eck đã đưa cô đi đâu? Có lẽ cô đang ở trong một nhà kho, hoặc nhà của một ai đó. Có lẽ cô đã không còn ở Kerch nữa. Không sao. Cô là Inej Ghafa, và cô sẽ không run sợ như một con thỏ mắc bẫy. Dù đang ở nơi nào thì mình cũng sẽ thoát thân.

Inej tụt được dải băng bịt mắt nhờ cạ mặt vào tường. Căn phòng tối đen như mực, và tất cả những gì cô nghe được trong thinh lặng chỉ là hơi thở dồn dập của chính mình khi nỗi kinh hoàng trùm lên cô một lần nữa. Cô trấn áp nó bằng cách kiểm soát hơi thở. Hít vào bằng mũi, thở ra qua miệng, và để cho tâm trí cầu nguyện trong khi các vị thánh tập hợp quanh cô. Inej hình dung các vị thánh kiểm tra sợi dây trói cổ tay và thổi sức sống vào đôi bàn tay của cô. Inej không dặn mình đừng sợ hãi. Lâu lắm rồi, sau một cú ngã nặng, bố của Inej đã giải thích với cô rằng chỉ có những kẻ ngu ngốc mới không sợ hãi. Chúng ta đối diện với nỗi sợ, ông đã nói như thế. Chúng ta đón vị khách không mời đó và lắng nghe những gì nó nói với mình. Khi nỗi sợ xuất hiện, một điều gì đó sẽ xảy ra.

Inej chủ ý muốn điều gì đó xảy ra. Cô mặc kệ cơn đau trong đầu và buộc cơ thể nhích từng chút quanh phòng, ước tính kích thước của nó. Rồi cô tựa vào tường để đứng dậy và mò mẫm dọc theo tường, hết lê chân lại nhảy lên, tìm kiếm bất kì cánh cửa hay cửa sổ nào. Khi nghe thấy tiếng chân người tiến lại, cô nằm lăn ra đất, nhưng không kịp đeo lại dải băng bịt mắt. Kể từ đó, đám vệ quân buộc nó chặt hơn. Nhưng chẳng sao, vì cô đã phát hiện ra lỗ thông gió. Tất cả những gì cô cần là một cách thoát khỏi sợi dây trói. Kaz có thể làm được điều đó trong bóng tối, thậm chí ở dưới nước.

Cô chỉ quan sát được toàn cảnh căn phòng trong các bữa ăn, khi họ đưa một ngọn đèn lồng vào. Khi đó cô sẽ nghe thấy tiếng những chiếc chìa xoay trong một loạt ổ khoá, cánh cửa bật mở, và một cái khay được đặt lên bàn. Giây lát sau, băng bịt mắt sẽ được nhẹ nhàng gỡ ra — Bajan không bao giờ làm thô bạo hoặc đột ngột. Bản chất anh không thô lậu như thế. Thật ra, Inej còn nghĩ điều đó nằm ngoài khả năng của đôi bàn tay nhạc công được chăm chút tỉ mỉ mà anh sở hữu.

Trên khay không có dao dĩa, tất nhiên rồi. Van Eck đủ khôn ngoan để chỉ cung cấp cho cô một chiếc muỗng, nhưng Inej cũng tranh thủ mọi khoảnh khắc được tháo băng bịt mắt để nghiên cứu từng centimet của căn phòng trống trải, tìm những manh mối giúp cô đánh giá tình hình và lên kế hoạch trốn thoát. Cũng không có gì nhiều - trên mặt sàn bê tông chẳng có gì ngoài đống chăn mền họ cung cấp để cô rúc vào mỗi đêm, dọc theo các vách tường là những hàng kệ trống trơn, cái bàn và chiếc ghế nơi cô ngồi ăn. Trong phòng không có cửa sổ, manh mối duy nhất giúp cô biết mình vẫn đang ở gần Ketterdam là hơi muối trong không khí.

Bajan luôn tháo sợi dây thừng ở cổ tay Inej rồi đưa hai cánh tay cô ra phía trước và trói lại để cô có thể ăn - mặc dù sau khi khám phá ra lỗ thông gió, cô chỉ ăn rất ít, đủ để duy trì sức lực. Tuy vậy, khi Bajan cùng các vệ quân mang khay thức ăn vào cho cô tối nay, dạ dày cô sôi réo òng ọc trước mùi xúc xích mềm và cháo yến mạch. Hoa mắt vì đói, trong lúc cố gắng ngồi vào bàn, Inej đã làm cái khay trượt khỏi vị trí, khiến chiếc bát sứ trắng và cái ca vỡ tan. Bữa tối của cô đổ ụp xuống sàn nhà, tạo thành một đống hỗn độn giữa món cháo nóng và những mảnh sứ. Cô ngã thịch xuống ngay bên cạnh, kịp tránh để mặt không bị dính cháo.

Bajan lắc lắc mái tóc đen bóng. “Cô yếu sức vì không chịu ăn đấy. Ngài Van Eck đã bảo tôi phải ép cô ăn nếu cần thiết.”

“Cứ thử mà xem,” Inej ngước mắt lên nhìn anh chàng từ dưới sàn nhà, răng nhe ra. “Anh sẽ không còn ngón tay nào để chơi dương cầm đầu.”

Nhưng Bajan chỉ bật cười, khoe hàm răng trắng lấp lánh. Anh cùng một vệ quân giúp Inej ngồi lên ghế, trước khi gọi một khay thức ăn khác.

Van Eck không thể chọn một quản ngục tốt hơn thế. Bajan là một thanh niên người Suli chỉ nhỉnh hơn Inej vài tuổi, với mái tóc đen loăn xoăn dài chấm cổ và đôi mắt lấp lánh được viền bởi hàng mi đủ dài để xua ruồi nhặng. Theo lời kể của Bajan thì anh là một gia sư dạy nhạc theo giao kèo cho nhà Van Eck. Inej tự hỏi vì sao Van Eck lại đưa một thanh niên như thế vào làm thuê trong nhà khi mà cô vợ lẽ chỉ chưa đầy một nửa số tuổi của ông ta. Van Eck hoặc là rất tự tin, hoặc vô cùng xuẩn ngốc . Ông ta đã qua mặt Kaz, cô tự nhắc mình. Khả năng cao là ông ta xuẩn ngốc.

Sau khi đống hổ lốn được dọn dẹp - bởi một vệ quân, vì Bajan không hạ mình làm những công việc như thế - và một bữa ăn mới được đưa tới, anh dựa người vào tường quan sát cô ăn. Inej nhón lấy một cục cháo đặc, cô chỉ cho phép mình nhai trệu trạo vài miếng.

“Cô phải ăn nhiều hơn,” Bajan quở trách. “Nếu cô tỏ ra ngoan ngoãn hơn và trả lời các câu hỏi của ông ta, cô sẽ thấy Van Eck là một người biết điều.”

“Một kẻ biết dối trá, lọc lừa và bắt cóc thì có,” cô đáp, đoạn tự rủa mình vì đã đáp lại.

Bajan không che giấu sự khoái trá của mình. Bữa ăn nào cũng thế, đã thành thông lệ, cô chỉ ăn rất ít trong lúc anh trò chuyện, thỉnh thoảng đưa vào vài câu hỏi về Kaz và băng Cặn Bã. Mỗi lần cô lên tiếng, anh coi đó là một thắng lợi. Xui thay, càng ăn ít cô càng yếu sức và khó giữ được sự cứng cỏi của mình.

“Căn cứ theo những người mà cô giao du, tôi nghĩ dối trá sẽ mang lại lợi thế cho ngài Van Eck.”

“Shevrati,” Inej đáp một cách rành rọt. Đồ không biết gì. Cô đã từng hơn một lần dùng chữ đó để nói về Kaz. Cô nghĩ tới Jesper đang chơi đùa với khẩu súng, nghĩ tới Nina đang kết liễu một người đàn ông chỉ bằng cú phẩy tay, tới Kaz đang phá khoá bằng đôi tay đeo găng của mình. Du đãng. Trộm cướp. Sát nhân. Nhưng tất cả bọn họ đều đáng giá hơn Jan Van Eck hàng ngàn lần.

Vậy họ đang ở đâu? Câu hỏi đó khơi lại vài vết thương đã được vá víu vội vàng trong lòng cô . Kaz đâu rồi? Cô không muốn xem xét kĩ lưỡng câu hỏi đó. Trên hết thảy, Kaz là một người thực dụng. Việc gì anh phải tìm cô khi mà anh có thể bỏ đi cùng với con tin đắt giá nhất thế giới kia chứ?

Bajan nhăn mũi. “Chúng ta đừng nói chuyện bằng tiếng Suli. Nó làm tôi mủi lòng.” Anh mặc một chiếc quần dài ống côn bằng lụa, cùng áo choàng có phom dáng thanh lịch. Cài trên ve áo là cây đàn lia bằng vàng trang trí với những chiếc lá nguyệt quế và một viên hồng ngọc nhỏ, tiết lộ cả về công việc lẫn gia chủ của anh.

Inej biết cô không nên tiếp tục nói chuyện với Bajan, nhưng cô vẫn là một người chuyên thu thập các bí mật. “Anh dạy nhạc cụ gì?” Cô hỏi. “Đàn hạc à? Hay dương cầm?”

“Cả sáo flute và dạy hát cho các quý cô nữa.”

“Thế Alys Van Eck hát có hay không?”

Bajan nở một nụ cười uể oải. “Hay nhất khi được tôi dạy. Tôi có thể dạy cô phát ra đủ loại âm thanh êm ái.”

Inej đảo mắt. Anh ta cũng giống như những thằng con trai lớn lên cùng cô, với cái đầu đầy những thứ vô nghĩa và miệng đầy những lời đường mật. “Tôi đang bị trói và đối mặt với khả năng bị tra tấn hoặc tệ hơn thế. Anh đang tán tỉnh tôi thật sao?”

Bajan chậc lưỡi. “Ngài Van Eck và cậu Brekker của cô sẽ đạt được một thoả thuận với nhau. Ngài Van Eck là một doanh nhân. Theo những gì tôi hiểu, ông ta chỉ đơn giản là bảo vệ những lợi ích của mình. Tôi không thể hình dung ông ta dùng đến nhục hình.”

“Nếu là người bị trói chặt và bịt mắt hằng đêm, trí tưởng tượng của anh sẽ không quay lưng với anh một cách tuyệt đối như thế.”

Và nếu Bajan biết chút gì về Kaz, anh ta sẽ không chắc chắn đến vậy về một cuộc đổi chác.

Trong suốt những giờ phút đằng đẵng bị bỏ lại một mình, Inej cố gắng nghỉ ngơi và tập trung vào việc trốn thoát, nhưng những suy nghĩ của cô vẫn cứ quay về với Kaz cùng những người khác. Van Eck muốn đổi cô lấy Kuwei Yul-Bo, cậu bé người Shu mà họ đã giải thoát khỏi pháo đài đáng sợ nhất thế giới. Cậu ta là người duy nhất có hi vọng phục dựng công trình của cha mình xoay quanh một loại ma dược được biết đến với cái tên jurda parem, và mức tiền chuộc cậu ta có thể mang lại cho Kaz mọi thứ mà anh muốn — tất cả tiền tài và danh vọng mà anh cần để chiếm lấy một vị trí xứng đáng giữa các ông trùm của Barrel, cùng với nó là cơ hội trả thù Pekka Rollins cho cái chết của anh trai mình. Những dữ kiện lần lượt xếp thành hàng, cả một đạo quân những ngờ vực tập hợp chống lại mối hi họng mà cô đã cố duy trì trong lòng.

Lộ trình của Kaz quá hiển nhiên rồi: đổi Kuwei lấy tiền chuộc, tìm cho mình một người nhện mới để leo lên những bức tường khu Barrel và đánh cắp các bí mật cho anh. Cô có nói với anh rằng cô định rời khỏi Ketterdam ngay khi nhận được tiền chưa nhỉ? Ở lại với anh đi. Liệu anh có nói thế không? Sinh mạng của cô có giá trị như thế nào so với món tiền mà Kuwei có thể mang lại? Nina sẽ không bao giờ để cho Kaz từ bỏ cô. Chị sẽ chiến đấu với tất cả những gì mình có để giải thoát cho cô, dù bản thân vẫn chưa thoát khỏi sự khống chế của parem . Matthias có thể ủng hộ Nina với trái tim trọng danh dự của anh. Và Jesper… hừm, Jesper không bao giờ làm cô đau, nhưng anh quá cần tiền, nếu không muốn cha mình mất kế sinh nhai. Anh sẽ cố gắng hết sức, nhưng điều đó không đồng nghĩa với một kết cục tốt nhất dành cho cô. Ngoài ra, không có Kaz, liệu ai trong số họ có thể là đối thủ xứng tầm với sự tàn nhẫn và nguồn lực của Van Eck? Mình, Inej tự nhủ. Có thể mình không có cái đầu tinh quái như Kaz, nhưng mình là một cô gái nguy hiểm.

Van Eck cử Bajan đến chỗ Inej hằng ngày, và anh ta luôn tỏ ra hữu hảo dễ chịu ngay cả trong những lúc thúc ép cô khai ra những nơi an toàn mà Kaz có thể ẩn náu. Inej đoán Van Eck không đích thân đến đây vì biết Kaz sẽ theo dõi mọi động tĩnh của ông ta. Hoặc cũng có thể ông ta nghĩ cô sẽ dễ xiêu lòng trước một chàng trai Suli hơn là một lão thương gia cáo già. Nhưng đêm nay có điều gì đó đã thay đổi.

Bajan thường bỏ đi sau khi Inej đã nhất quyết tỏ ra không muốn ăn thêm nữa - một nụ cười từ giã, một cái cúi người, và anh đi, hết phận sự cho tới sáng hôm sau. Nhưng đêm nay anh cứ nấn ná lại.

Thay vì rút lui khi cô dùng cả hai tay đẩy đĩa thức ăn ra xa, anh chỉ nói, “Lần cuối cô gặp gia đình là khi nào?”

Cách tiếp cận mới. “Van Eck đã đề nghị với anh một khoản tiền thưởng nếu moi được thông tin từ tôi à?”

“Tôi chỉ thắc mắc thôi.”

“Và tôi chỉ là một tù binh. Ông ta có đe doạ trừng phạt anh không?”

Bajan liếc nhìn các vệ quân rồi nói khẽ, “Van Eck có thể giúp cô đoàn tụ với gia đình. Ông ta có thể bỏ tiền ra trả hết món nợ giữa cô và Per Haskell. Việc đấy hoàn toàn nằm trong tầm tay của ông ta.”

“Đây là ý của anh hay của ông ta?”

“Chuyện đó thì quan trọng gì?” Bajan hỏi lại. Sự gấp gáp trong giọng nói của anh khiến cô cảnh giác. Khi nỗi sợ xuất hiện, một điều gì đỏ sẽ xảy ra. Nhưng Bajan sợ Van Eck hay sợ cô? “Cô có thể rời bỏ băng Cặn Bã, Per Haskell và cái tay Kaz Brekker đáng sợ đó, cô sẽ được tự do. Van Eck có thể chi tiền cho chuyến đi của cô tới Ravka.”

Một lời đề nghị hay một mối đe doạ? Van Eck có thể tìm thấy cha mẹ cô ư? Người Suli không dễ bị lần theo, và họ rất cảnh giác với những kẻ lạ mặt dò la tin tức. Nhưng nếu người của Van Eck thông báo rằng họ có tin tức về một cô bé mất tích thì sao? Cô bé đã biến mất vào một buổi sớm mai lạnh lẽo, như thể bị thủy triều cuốn đi ấy?

“Van Eck đã biết được những gì về gia đình tôi?” Inej hỏi, sự giận dữ bùng lên trong lòng.

“Ông ta biết cô đang xa gia đình. Ông ta biết các điều khoản trong giao kèo của cô với Vườn Thú.”

“Vậy ông ta đã biết tôi là một nô lệ. Ông ta có tố giác với Dì Heleen không?”

“Tôi… tôi không nghĩ…”

“Dĩ nhiên là không rồi. Van Eck không quan tâm chuyện tôi bị mua đi bán lại như một súc vải. Ông ta chỉ đang tìm kiếm một đòn bẩy.”

Nhưng câu hỏi tiếp theo của Bajan khiến Jnej bất ngờ. “Mẹ cô có làm bánh mì chảo không?”

Cô nhíu mày. “Tất nhiên là có.” Đó là một món ăn truyền thống của người Suli. Inej có thể làm bánh mì chảo trong khi ngủ.

“Với hương thảo?”

“Thì là, khi chúng tôi kiếm được.” Cô biết điều Bajan đang làm, anh đang cố làm cho cô nhớ nhà. Nhưng cơn đói và hình ảnh trong kí ức mạnh mẽ tới nỗi làm dạ dày cô kêu òng ọc. Cô có thể trông thấy mẹ dập lửa và dùng những ngón tay thoăn thoắt lật trở bánh mì, ngửi thấy mùi bột nướng trên lớp tro nóng.

“Các bạn của cô không xuất hiện nữa đâu,” Bajan nói. “Đến lúc nghĩ đến sự sống còn của chính mình rồi đấy. Cô có thể đoàn tụ với gia đình vào cuối hè. Van Eck sẽ giúp cô nếu cô để cho ông ta giúp.”

Sự cảnh giác trong lòng Inej dâng lên cao độ. Màn kịch quá lộ liễu. Đằng sau sự quyến rũ, đôi mắt đen láy và những lời hứa hẹn của Bajan, là nỗi sợ hãi. Thế nhưng giữa tiếng khua động của mối ngờ vực, cô vẫn nghe thấy âm thanh êm tai của một cái chuông khác. Cái chuông của hai chữ nếu như. Nếu như cô để mình bị ru ngủ, dẹp bỏ sự cứng cỏi của bản thân thì sao? Nếu như cô để cho Van Eck đưa cô lên một con tàu để trở về nhà thì sao? Cô có thể nếm lại món bánh mì chảo nóng giòn, thấy lại bím tóc đen luôn được thắt ruy băng màu gỗ hồng vàng của mẹ.

Nhưng Inej không dễ bị lừa mị. Cô đã học từ người giỏi nhất. Thà là sự thật kinh khủng còn hơn những lời dối trá ngọt ngào. Kaz chưa bao giờ hứa hẹn cho cô hạnh phúc, và cô không tin vào những kẻ đem nó dâng tặng mình vào lúc này. Sự chịu đựng của cô không hề uổng phí. Các thánh đã đưa cô tới Ketterdam vì một lí do - một con tàu săn đuổi bọn buôn nô lệ, một sứ mệnh để mang lại ý nghĩa cho tất cả những điều cô đã trải qua. Cô sẽ không phản bội mục đích đó và bạn bè của mình chỉ vì một giấc mơ trong quá khứ.

Inej rít lên với Bajan khiến anh lúng túng lui lại. “Hãy nói chủ nhân của anh tôn trọng thoả thuận cũ của ông ta trước khi đưa ra những thoả thuận mới,” cô nói. “Giờ thì để tôi yên.”

Bajan đã bỏ chạy như một con chuột cống ăn bận đỏm dáng, nhưng Inej biết đã đến lúc phải hành động. Sự năn nỉ của anh ta không phải là điềm tốt đối với cô. Mình phải thoát ra khỏi cái bẫy, cô nghĩ bụng, trước khi con quái vật này dụ dỗ mình bằng những hồi ức và sự cảm thông, có thể Kaz và những người khác đang tìm đến chỗ cô, nhưng Inej không muốn ngồi chờ.

Ngay sau khi Bajan và đám vệ quân rút lui, Inej lấy mảnh sứ giấu bên trong vòng dây thừng quanh mắt cá chân và bắt tay vào việc. Dù yếu sức và run rẩy khi Bajan bước vào phòng cùng với tô cháo thơm khó cưỡng, cô chỉ giả vờ ngất để hất khay thức ăn xuống sàn. Nếu Van Eck điều tra đủ kĩ, ông ta đã cảnh báo Bajan rằng Bóng Ma không dễ té ngã. Chắc chắn không ngã một cách vụng về và nằm một đống trên sàn, nơi cô có thể dễ dàng nhét một mảnh sứ vỡ vào trong lớp dây trói.

Sau khoảng thời gian dài vô tận loay hoay đến chảy máu tay vì cạnh sắc của mảnh sứ, cuối cùng Inej cũng cắt đứt được sợi dây thừng và giải phóng đôi tay, trước khi cởi dây trói chân và mò mẫm tìm tới lỗ thông gió. Bajan và đám vệ quân sẽ không quay lại đây trước sáng mai. Cô có cả đêm để thoát ra khỏi nơi này và trốn đi xa nhất có thể.

Ống thông gió chật hẹp đến khốn khổ, không khí bên trong sực nức những thứ mùi mà Inej không thể xác định, và bóng tối dày đặc đến nỗi tưởng như cô chưa tháo băng bịt mắt. Đường ống có thể chỉ dài vài mét, hoặc gần cả cây số. Cô cần thoát ra ngoài trước buổi sáng, nếu không họ sẽ phát hiện thấy tấm lưới chắn lỗ thông gió mở toang treo lủng lẳng trên bản lề và biết cô đang ở đâu.

Chúc may mắn lôi được tôi ra ngoài, Inej nghĩ thầm. Cô không tin có bất kì vệ quân nào của Van Eck chui lọt được đường ống thông gió. Họ sẽ phải tìm một cậu bé phụ bếp nào đó và bôi mỡ cho cậu ta từ đầu đến chân.

Cô nhích tới trước từng chút một. Cô đã đi được bao xa? Mỗi khi hít một hơi sâu, cô lại có cảm giác như đường ống thít chặt lấy mạng sườn. Tất cả những gì cô biết là mình có thể đang ở trên mái của một toà nhà. Cô có thể sẽ ló ra ở đầu kia chỉ để phát hiện thấy đường phố Ketterdam náo nhiệt tít xa bên dưới. Cô có thể xoay sở với chuyện đó. Nhưng nếu đường ống tự dưng kết thúc thì sao? Nếu nó bị xây bít mất đầu kia thì sao? Cô sẽ phải trườn ngược lại toàn bộ chặng đường và hi vọng kịp tự trói mình để đám vệ quân không biết cô đã làm gì. Không thể nào. Đêm nay không thể có đường cùng.

Nhanh hơn, cô tự nhủ, mồ hôi túa ra trên trán. Inej có cảm giác toà nhà thít lại xung quanh, những bức tường của nó bóp nghẹt buồng phổi của cô. Cô không thể nghĩ ra một kế hoạch thực thụ nào cho đến khi tới được đầu ra của đường ống, cho tới khi cô biết mình đã trốn thoát được đám tay chân của Van Eck bao xa.

Thế rồi Inej cảm thấy nó, một cơn gió trần trụi thổi vào cái trán ướt đẫm của cô. Cô lập tức thì thào lời cảm tạ. Chắc chắn phía trước có một lối ra. Cô hít ngửi, tìm kiếm mùi khói than hoặc mùi cỏ tươi của miền quê. Thật thận trọng, cô uốn mình nhích tới trước, cho tới khi những ngón tay chạm vào lưới chắn lỗ thông gió. Không có ánh sáng lọt qua đó, như vậy càng hay. Căn phòng mà cô sắp vào chắc là không có người. Thánh thần ơi, sẽ thế nào nếu cô đang ở trong tư dinh của Van Eck? Sẽ thế nào nếu cô nhảy xuống và rơi trúng lão thương gia đang ngủ? Cô lắng nghe những âm thanh của con người - tiếng ngáy, tiếng hít thở. Không có gì.

Inej ước gì mình có những con dao, có cảm giác đằm tay vì trọng lượng của chúng ngay lúc này. Van Eck có còn giữ chúng không? Hay ông ta đã bán chúng đi? Quăng chúng xuống biển? Cô thầm điểm tên của chúng - Petyr, Marya, Anastasia, Lizabeta, Thánh Vladimir, Thánh nữ Alina - và cảm nhận dũng khí tăng lên theo từng cái tên được nói ra. Đoạn cô lay cái lưới chắn và đẩy mạnh. Nó mở bung ra, nhưng thay vì treo lủng lẳng trên bản lề, nó văng ra hẳn. Inej cố níu tấm lưới, nhưng nó trượt ra khỏi các đầu ngón tay của cô và rơi loảng xoảng dưới sàn nhà.

Inej chờ đợi, tim đập thình thịch. Một phút trôi qua trong im lặng. Một phút nữa. Không có ai xuất hiện. Căn phòng vắng bóng người. Có lẽ cả toà nhà này cũng vậy. Van Eck không thể để mặc cô không bị canh gác, nên người của ông ta chắc đang trực ở phía ngoài. Nếu thế thì việc vượt qua bọn họ chỉ là thách thức nhỏ. Và ít nhất bây giờ cô cũng biết sàn nhà đang ở cách mình bao xa.

Không có cách thức duyên dáng nào để hoàn tất động thái kế tiếp. Inej chui đầu ra khỏi lỗ thông gió, với tay bấu lấy bức tường. Sau đó, khi hơn một nửa cơ thể cô đã ở ngoài lỗ thông gió và bắt đầu trượt đi, cô để cho quán tính lôi tới trước, cuộn tròn thành quả bóng rồi dùng hai tay che đầu để bảo vệ hộp sọ và cái cổ trong lúc rơi xuống.

Cú tiếp đất gần như không đau đớn. Mặt sàn bằng bê tông cứng như sàn phòng giam của cô, nhưng Inej lăn tròn ngay khi chạm vào nó và dừng lại ở một nơi giống như mặt lưng của thứ gì đó cưng cứng. Cô đứng dậy, hai tay mò mẫm tìm hiểu xem mình đã đụng vào cái gì. Nó được bọc vải nhung. Cô sờ lần tiếp và phát hiện một thứ y hệt như thế ở sát bên cạnh. Ghế ngồi, cô nghĩ bụng. Mình đang ở trong một rạp hát.

Có hàng đống khán phòng hoà nhạc và rạp hát ở Barrel. Lẽ nào cô lại ở gần nhà đến thế? Hay cô đang ở trong một nhà hát giao hưởng đẹp đẽ của Lid?

Inej chậm rãi di chuyển với đôi tay giơ ra phía trước, cho tới khi đến một vách tường mà cô đoán là mặt hậu của một khán phòng. Cô lần mò dọc theo nó, tìm kiếm một cái cửa ra vào, cửa sổ, hoặc thậm chí là một lỗ thông gió khác. Cuối cùng, các ngón tay cô chạm phải một khung cửa, và cô lập tức chụp lấy tay nắm cửa. Nó không nhúc nhích. Bị khoá rồi. Cô lay thử cánh cửa.

Gian phòng bỗng tràn ngập ánh sáng. Inej thụp người xuống bên cạnh cửa, nheo mắt trước ánh sáng đột ngột.

“Nếu muốn đi thăm thú một vòng, cô Ghafa à, cô chỉ cần xin phép thôi,” Jan Van Eck lên tiếng.

Lão ta đang đứng trên sân khấu của một rạp hát điêu tàn, đường hoàng trong bộ lễ phục thương gia màu đen. Những chiếc ghế bọc nhung xanh của rạp hát đã bị nhậy cắn lỗ chỗ. Phông màn sân khấu rách tả tơi. Không ai buồn tháo dỡ cảnh trí của vở kịch cuối cùng từng được diễn ở đây. Trông nó giống như hình ảnh ghê rợn của một phòng mổ, với những lưỡi cưa quá khổ và những cái búa treo lủng lẳng trên tường. Inej nhận ra đây là bối cảnh cho vở Gã điên và Thầy lang, một trong những vở kịch ngắn của Hài kịch Thô lỗ.

Quanh phòng đầy các vệ quân đang đứng, và bên cạnh Van Eck là Bajan, với đôi bàn tay thanh lịch đang xoắn lấy nhau. Có phải tấm lưới chắn lỗ thông gió đã được mở sẵn để dụ dỗ cô không? Có phải Van Eck đã vờn cô suốt từ nãy đến giờ không?

“Đưa con bé lên đây,”Van Eck ra lệnh cho một cận vệ.

Inej không chần chừ một giây nào. Cô nhảy lên lưng ghế gần nhất, rồi phóng về phía sân khấu, lao qua hết hàng ghế này tới hàng ghế khác, trong lúc các vệ quân cố gắng leo qua chúng. Cô nhảy lên sàn diễn, ngang qua một Van Eck chưa hết bàng hoàng, rồi nắm lấy một sợi dây thừng của sân khấu và thoăn thoắt leo lên, thầm mong nó chịu được trọng lượng của mình. Cô có thể trốn vào những thanh xà của rạp hát và tìm lối leo lên mái.

“Cắt dây!”Van Eck hô to với giọng điềm tĩnh.

Inej nhanh chóng trèo lên mỗi lúc một cao. Nhưng khi chỉ còn vài giây là lên tới đích, cô bỗng trông thấy một khuôn mặt phía trước. Một trong những vệ quân của Van Eck, tay lăm lăm con dao. Hắn cắt đứt sợi dây.

Inej rơi xuống sàn, khuỵu gối để giảm bớt chấn động. Trước khi cô kịp đứng thẳng người dậy thì ba vệ quân đã ùa tới, khoá chặt cô tại chỗ.

“Thật tình, cô Ghafa à,” Van Eck trách móc. “Bọn ta thừa biết các năng khiếu mà cô có. Không lẽ cô nghĩ ta thiếu thận trọng đến vậy hay sao?” Ông ta không buồn đợi câu trả lời. “Cô sẽ không thể thoát ra khỏi nơi này mà không có sự giúp đỡ của ta, hoặc của cậu Brekker. Và vì cậu ta không chịu xuất hiện, nên có lẽ cô nên nghĩ đến việc đổi phe.”

Inej không đáp.

Van Eck chắp hai tay sau lưng. Thật lạ lùng khi nhìn lão ta và trông thấy bóng dáng trước kia của khuôn mặt Wylan. “Tin đồn về parem đã làm cả thành phố sôi sục. Một phái đoàn drüskelle từ Fjerda đã kéo đến khu vực đại sứ quán. Hôm nay, hai tàu chiến của người Shu đã cập Cảng số Ba. Ta đã cho Brekker thời hạn bảy ngày để thực hiện cuộc đổi chác vì sự an toàn của cô, nhưng tất cả bọn họ đều đang tìm kiếm Kuwei Yul-Bo, nên nhất định ta phải đưa được cậu ta rời khỏi Ketterdam trước khi bọn họ phát hiện.”

Hai tàu chiến của người Shu. Hoá ra đó là thứ làm mọi chuyện thay đổi. Van Eck không còn thời gian. Bajan đã biết điều này, hay chỉ đơn giản là cảm nhận được sự đổi khác trong tâm trạng của chủ nhân?

“Ta đã mong Bajan chứng tỏ mình giỏi chuyện gì khác hơn là việc trau dồi tài năng chơi dương cầm của vợ ta,” Van Eck nói tiếp. “Nhưng có lẽ bây giờ chúng ta phải thoả thuận với nhau rồi. Kaz Brekker giấu thằng bé ở đâu?”

“Làm sao tôi biết được?”

“Cô chắc chắn phải biết những nơi an toàn của băng Cặn Bã. Brekker không làm gì mà không chuẩn bị trước. Hắn hẳn có rất nhiều hang ổ để lẩn trốn trong thành.”

“Nếu ông đã biết rõ như vậy thì ông thừa hiểu Kaz sẽ không bao giờ giấu Kuwei ở một nơi mà tôi có thể chỉ cho ông.”

“Ta không tin.”

“Ông có tin hay không tôi cũng không giúp được. Cậu bé khoa học gia người Shu của ông có lẽ đã cao chạy xa bay rồi.”

“Như vậy thì tin tức đã phải báo về. Gián điệp của ta được cài cắm khắp nơi.”

“Rõ ràng không phải khắp nơi rồi.”

Môi của Bajan cong lên.

Van Eck mệt mỏi lắc đầu. “Đặt con bé lên bàn.”

Inej biết có giãy giụa cũng vô ích, nhưng cô vẫn chống cự. Chỉ có đấu tranh hoặc đầu hàng nỗi sợ hãi ùa tới khi các vệ quân lôi cô đến bên chiếc bàn và đè ngửa cô ra đó, giữ chặt chân tay. Giờ thì cô đã thấy một trong những chiếc bàn được trang bị các dụng cụ không giống như mấy cái búa hoặc cưa quá khổ gắn trên tường. Chúng là dụng cụ mổ xẻ thật. Những con dao mổ, cưa và kẹp sáng quắc đáng sợ.

“Cô là Bóng Ma, huyền thoại của khu Barrel. Cô chuyên thu thập bí mật của các quan toà, Uỷ viên hội đồng, bọn trộm cướp và giết người. Ta nghĩ trong cái thành này không có gì là cô không biết. Cô sẽ phải tiết lộ các địa điểm ẩn náu của Kaz Brekker ngay bây giờ.”

“Tôi không thể tiết lộ những thứ tôi không biết.”

Van Eck thở dài. “Nên nhớ rằng ta đã cố cư xử với cô một cách văn minh.” Van Eck quay sang phía một vệ quân đậm người có cái mũi khoằm. “Ta không muốn chuyện này kéo dài quá lâu. Cứ làm những gì ngươi cho là tốt nhất.”

Bàn tay của gã vệ quân lơ lửng một lúc trên bàn để dụng cụ, như thể đang quyết định xem nhục hình nào sẽ có hiệu quả cao nhất. Inej cảm thấy sự can đảm của mình chao đảo, hơi thở cô trở thành những cái hớp không khí đầy hoảng loạn. Khi nỗi sợ xuất hiện, một điều gì đó sẽ xảy ra.

Bajan chồm tới phía trên đầu cô, khuôn mặt tái mét, đôi mắt đầy lo lắng. “Làm ơn nói cho ông ta biết đi. Chắc chắn Brekker không đáng để cô bị cắt xẻo hoặc mang thẹo. Hãy nói với ông ta những gì cô biết.”

“Tất cả những gì tôi biết là loại đàn ông như anh không đáng được hít thở khí trời.”

Bajan có vẻ tổn thương, “Tôi luôn tử tế với cô. Tôi không phải là quái vật.”

“Không, anh là loại đàn ông chỉ ngồi yên, tự chúc mừng bản thân vì biết điều, trong lúc con quái vật ních căng bụng. Ít nhất một con quái vật cũng có răng và gai.”

“Thật không công bằng!”

Inej không thể tin vào lúc này anh ta còn đòi cô phải biết ơn cho sự dịu dàng của mình. “Nếu anh vẫn tin vào lẽ công bằng, thì anh đang có một cuộc sống may mắn đấy. Hãy tránh xa con quái vật, Bajan. Hãy để chuyện này kết thúc.” Gã vệ quân mũi khoằm bước tới với một thứ gì đó loang loáng trong tay. Inej tìm một điểm bất biến trong lòng, nơi đã cho phép cô cầm cự cả năm trời tại Vườn Thú, một năm với những đêm đầy đau đớn và tủi nhục, những ngày bị đánh đập hoặc tệ hơn thế. “Làm đi,” cô hối thúc, giọng lạnh băng.

“Khoan đã,” Van Eck lên tiếng. Ông ta quan sát cô như thể đang đọc sổ cái, cố làm cho các con số ăn khớp với nhau. Đoạn ông ta nghiêng đầu sang một bên và nói, “Đập gãy chân nó.”

Inej cảm thấy sự can trường trong cô vỡ vụn. Cô bắt đầu vùng vẫy, cố thoát ra khỏi sự khống chế của các vệ quân.

“A,” Van Eck thốt lên. “Ta nghĩ đúng mà.”

Gã vệ quân mũi khoằm chọn lấy một ống thép dài và nặng.

“Không,” Van Eck nói tiếp. “Ta không muốn một cú gãy gọn. Dùng búa đi. Đập cho nát xương ra.” Khuôn mặt lão ta lơ lửng phía trên đầu Inej, đôi mắt xanh sáng giống như của Wylan nhưng không có một chút tử tế nào của cậu thiếu gia trong đó. “Sẽ không ai có thể chữa lành cho cô được nữa, cô Ghala à. Nhưng biết đâu cô có thể kiếm đủ tiền để mua lại sự tự do nhờ ăn xin từng đồng xu lẻ tại Đông Stave và lê lết vê Thanh Gỗ hằng đêm, nếu như Brekker vẫn cho cô một căn buồng ở đó.”

“Đừng.” Inej không rõ cô đang cầu xin Van Eck hay chính mình. Cô không biết lúc này mình đang ghét ai hơn.

Gã vệ quân giơ một cái búa thép lên.

Inej vặn vẹo người trên bàn, cơ thể cô đầm đìa mồ hôi. Cô có thể ngửi thấy nỗi kinh hoàng của mình. “Đừng,” cô lặp lại. “ Đừng mà.”

Gã vệ quân mũi khoằm ướm thử chiếc búa trong tay. Van Eck gật đầu. Gã vung nó lên theo một đường vòng cung mềm mại.

Inej quan sát chiếc búa đi lên cao và đạt đến đỉnh của lộ trình, ánh sáng phản chiếu trên đầu búa to bè có bề mặt phẳng lì của một vầng trăng chết chóc. Cô nghe thấy tiếng lửa trại reo lách tách, và nghĩ tới mái tóc thắt dây ruy băng màu gỗ vàng hồng của mẹ cô.

“Anh ta sẽ không bao giờ đổi chác nếu ông đập gãy chân tôi!” Inej hét lên, những từ ngữ giằng giật thoát ra từ một nơi sâu kín trong lòng cô, giọng cô khản đặc, trần trụi. “Tôi sẽ trở nên vô dụng đối với anh ta!”

Van Eck giơ tay lên. Chiếc búa bổ xuống.

Inej cảm thấy đầu búa sượt qua ống quần mình khi nó làm mặt bàn vỡ tan ngay bên cạnh ống chân của cô. Cả một góc bàn sụm xuống dưới lực đập quá mạnh.

Chân mình, cô nghĩ thầm, toàn thân run lên. Nó đã có thể là chân của mình. Miệng cô có vị tanh, cô đã cắn vào lưỡi. Các thánh hãy bảo vệ con. Các thánh hãy bảo vệ con.

“Lập luận của cô hay đấy,” Van Eck nói với giọng trầm ngâm, một ngón tay đặt trên môi, ra chiều nghĩ ngợi. “Hãy cân nhắc về lòng trung thành của mình, cô Ghafa à. Đêm mai có lẽ ta sẽ không nhân nhượng đến thế đâu.”

Inej không thể kiềm chế được cơn run rẩy. Ta sẽ phanh thây ngươi ra, cô thề trong lòng. Ta sẽ moi cái thứ chết tiệt là quả tim trong lồng ngực ngươi ra. Đó là một ý nghĩ tàn độc, một ý nghĩ xấu xa. Nhưng cô không thể ngăn mình. Sự tha thứ liệu có thể đến nếu cô giết chóc không phải để sinh tồn, mà bởi vì cô bị thiêu đốt bởi lửa hận ngùn ngụt sáng loà? Ta cóc cần biết, cô thầm nghĩ trong lúc cơ thể co cứng và đám vệ quân nhấc thân mình run rẩy của cô lên khỏi chiếc bàn. Ta sẽ ăn năn sám hối suốt phần đời còn lại nếu điều đó đồng nghĩa với việc ta sẽ giết được lão.

Các vệ quân lôi cô về lại phòng giam qua hành lang của rạp hát điêu tàn và một sảnh mà giờ đây cô đã biết là một phòng trang thiết bị cũ. Chúng trói chặt tay chân cô một lần nữa.

Bajan tiến lại gần để đeo dải băng bịt mắt cho Inej. “Tôi xin lỗi,” anh thì thầm. “Tôi không biết ông ta định… tôi…”

“Kadema mehim.”

Bajan sững người. “Đừng có nói như thế.”

Suli là một tộc người gần gũi, trung thành. Họ phải sống trong một thế giới mà họ không có nổi một tấc đất cắm dùi, và với số dân ít ỏi. Hàm răng Inej vẫn còn run lập cập, nhưng cô vẫn gắng gượng nói tiếp. “Anh coi như bị từ mặt rồi. Vì anh đã quay lưng lại với tôi, họ cũng sẽ quay lưng lại với anh.” Đó là lời nguyền rủa tệ hại nhất của người Suli, nó cảnh báo rằng bạn sẽ không được tổ tiên chào đón ở thế giới bên kia, và linh hồn bạn sẽ lang thang vất vưởng không nơi nương tựa.

Bajan tái mặt. “Tôi không tin vào mấy chuyện đó.”

“Rồi anh sẽ tin.”

Anh ta buộc dải băng bịt mắt quanh đầu Inej. Rồi cô nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại.

Inej nằm nghiêng, vai và hông tì vào mặt sàn cứng ngắc, chờ cho cơn run rẩy qua đi.

Hồi mới vào Vườn Thú, cô từng tin có người sẽ đến tìm mình. Gia đình sẽ tìm ra cô. Hoặc một người đại diện pháp luật. Một người hùng giống như trong những câu chuyện mẹ cô thường kể. Những người đàn ông vẫn đến, nhưng không phải để giải thoát cho cô, và hi vọng của cô rơi rụng dần như những chiếc lá dưới ánh mặt trời chói gắt, nhường chỗ cho những nụ chồi đắng nghét của sự nhẫn nhục.

Kaz đã giải thoát cô khỏi tình thế tuyệt vọng đó, và cuộc sống của họ từ đó trở thành một loạt những sự giải thoát, một chuỗi nợ nần không bao giờ trả dứt khi họ cứu lẫn nhau hết lần này tới lần khác. Nằm trong bóng tối, Inej nhận ra với tất cả sự hoài nghi của mình, cô vẫn tin anh sẽ cứu cô một lần nữa, anh sẽ gạt qua một bên lòng tham và những thứ quỷ dữ trong anh để đến tìm cô. Nhưng giờ thì cô không còn chắc chắn như vậy nữa. Bởi vì trong câu nói khiến Van Eck dừng tay có một sự thật mà lão ta đã nhận ra được nhờ giọng điệu của cô. Anh ta sẽ không bao giờ đổi chác nếu ông đập gẫy chân tôi. Cô không thể vờ như những lời lẽ đó được dẫn dắt bởi toan tính chiến thuật, hoặc thậm chí là sự ranh ma. Phép màu của chúng đến từ niềm tin. Một niềm tin xấu xí.

Đêm mai có lẽ ta sẽ không nhân nhượng đến thế đâu. Có phải đêm nay chỉ là một bài tập để làm cô sợ? Hay là Van Eck sẽ quay lại để hiện thực hoá những lời đe doạ của ông ta? Và nếu như Kaz đến thật, trong cô sẽ còn lại bao nhiêu phần người?