← Quay lại trang sách

Chương 7 INEJ

Inej trải qua một đêm không ngủ trong bóng tối. Khi dạ dày cô bắt đầu sôi lên, cô đoán là trời đã sáng, nhưng không một ai xuất hiện để tháo băng bịt mắt hoặc mang khay đồ ăn tới. Có vẻ như Van Eck cảm thấy không cần phải chiều chuộng cô nữa. Lão ta đã thấy đủ rõ sự sợ hãi trong cô. Giờ đây đó chính là đòn bẩy của lão, chứ không phải đôi mắt và những cố gắng tỏ ra tử tế của Bajan.

Khi cơn run rẩy trôi qua, cô khó nhọc tìm tới chỗ cái lỗ thông gió, chỉ để phát hiện ra nó đã bị đóng chặt. Chắc bọn họ đã làm điều đó trong lúc cô mắc kẹt tại rạp hát. Inej không ngạc nhiên. Cô ngờ rằng Van Eck đã để mở nó nhằm tạo cho cô hi vọng trước khi dập tắt.

Sau đó, tâm trí cô bắt đầu sáng suốt lại, và trong lúc nằm im, cô vạch ra một kế hoạch. Cô sẽ khai, có rất nhiều nhà an toàn và nơi trú ẩn không được băng Cặn Bã sử dụng nữa do chúng đã bị lộ, hoặc không còn phù hợp. Cô sẽ bắt đầu với những nơi đó. Kế đến, có những chỗ cũng được coi là an toàn nhưng thuộc về các băng nhóm khác của khu Barrel. Cô biết một container ở Cảng số Ba được băng Đầu Gấu thỉnh thoảng sử dụng. Băng Chim Cắt thì thích trốn trong một khách sạn tồi tàn nằm cách Thanh Gỗ chỉ vài con phố. Bọn họ gọi nó là Bánh Tart Mứt do lớp sơn màu quả mâm xôi đã phai nhạt và có phần mái nom giống như lớp trang trí bằng đường. Van Eck sẽ mất kha khá thời gian để kiểm tra tất cả các phòng ốc trong đó. Cô sẽ dẫn lão ta và đám thuộc hạ đi tìm Kaz khắp quanh Ketterdam. Diễn xuất không phải là sở trường của Inej, nhưng cô đã nhiều lần buộc phải nói dối ở Vườn Thú, và cũng học được vài chiêu trò trong khoảng thời gian kết thân với Nina.

Khi cuối cùng Bajan cũng đến và tháo băng bịt mắt cho Inej, cô nhận ra anh ta đi cùng với sáu vệ quân có vũ trang. Cô không rõ là bao lâu, nhưng chắc cả một ngày trời đã trôi qua. Khuôn mặt Bajan xám ngoét, và anh ta không dám nhìn vào mắt Inej. Cô mong cả đêm qua anh ta không ngủ được với câu nói của cô đè nặng trên ngực. Bajan cắt dây trói chân cho Inej, nhưng thay sợi dây bằng cái cùm. Nó kêu loảng xoảng khi đám vệ quân áp giải cô đi trên hành lang.

Lần này, bọn họ đưa cô qua cửa hậu của rạp hát, ngang qua các phông màn cảnh trí và đạo cụ bị vứt bỏ phủ đầy bụi để tới sân khấu. Tấm màn nhung xanh bị nhậy cắn đã được hạ xuống để cô không nhìn thấy khán phòng rộng lớn và các ban công. Bị ngăn cách với phần còn lại của rạp hát, sưởi ấm nhờ nhiệt lượng toả ra từ dàn đèn sân khấu, bối cảnh tạo ra một cảm giác thân mật kì lạ. Nó giống với một phòng phẫu thuật thực sự nhiều hơn là một sân khấu. Ánh mắt Inej bắt gặp cái góc bị vỡ của chiếc bàn đêm qua và nhanh chóng quay đi.

Van Eck đang chờ cùng với gã vệ quân mũi khoằm. Inej tự hứa thầm trong lòng rằng cho dù kế hoạch của cô thất bại, cho dù lão đập nát đôi chân cô, cho dù cô không bao giờ đi lại được nữa, cô cũng sẽ tìm một cách trả thù lão cho ra trò. Cô không biết là cách nào, nhưng cô sẽ làm được. Cô đã sống sót qua vô vàn biến cố không phải để cho Jan Van Eck huỷ hoại.

“Cô đang sợ đấy à, cô Ghafa?” Van Eck hỏi.

“Phải.”

“Thành thật chưa kìa. Vậy cô có sẵn sàng nói cho ta biết những gì cô biết hay không?”

Inej hít một hơi thật sâu rồi nghiêng đầu tỏ vẻ miễn cưỡng. “Có.”

“Nói đi.”

“Làm sao tôi biết được ông không hành hạ tôi sau khi đã moi được thông tin?” Cô hỏi lại với giọng thận trọng.

“Nếu thông tin đó hữu ích thì cô không việc gì phải sợ, cô Ghafa à. Ta không phải là một kẻ thô bạo. Ta sử dụng những biện pháp quen thuộc đối với cô - doạ nạt, vũ lực. Khu Barrel đã trui rèn cô với những thứ như thế?” Lão ta nói năng y như Dì Heleen. Sao con lại khiến ta làm những chuyện này? Con tự chuốc lấy những đòn trừng phạt này, cô gái ạ.

“Vậy ông sẽ giữ lời chứ?” Cô hỏi. Câu hỏi ngớ ngẩn. Van Eck đã cho thấy rõ rằng lời nói của lão ta có giá trị như thế nào khi phá vỡ giao kèo trên đảo Vellgeluk và tìm cách giết sạch bọn cô.

Nhưng Van Eck đã trịnh trọng gật đầu. “Ta sẽ giữ lời,” lão ta nói. “Thoả thuận là thoả thuận.”

“Và Kaz sẽ không bao giờ được biết…”

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi,” Van Eck nôn nóng đáp.

Inej hắng giọng. “Thiên Đường Xanh là một câu lạc bộ nằm cách Thanh Gỗ không xa. Trước đây Kaz sử dụng vài căn phòng phía trên gác để tàng trữ đồ ăn trộm.” Đó là sự thật, và có lẽ chúng vẫn đang trống rỗng. Kaz đã ngừng sử dụng chỗ đó sau khi phát hiện ra một trong các phục vụ quầy bar mắc nợ với bọn Kim Sư. Anh không muốn bị bất kì ai mách lẻo về chuyện đi về của anh.

“Tốt lắm. Còn gì nữa không?”

Inej làm môi dưới run lên. “Một căn hộ trên phố Kolstraat. Tôi không nhớ số. Nó nhìn ra một loạt cửa hậu của mấy phòng riêng bên Đông Stave. Bọn tôi từng dùng nó làm chỗ trú ẩn trước đây.”

“Thế à? Tiếp tục đi.”

“Còn một cái container tàu hàng…”

“Cô biết gì không, cô Ghafa?” Van Eck tiến lại gần Inej. Khuôn mặt lão ta không có một chút gì là tức giận. Nom lão có vẻ hân hoan là đằng khác. “Ta không nghĩ có bất kì cái nào trong những chỗ đó là manh mối thực sự.”

“Tôi không…”

“Ta nghĩ cô định khiến cho ta tự đuổi theo cái đuôi của mình trong lúc chờ được giải cứu hoặc tìm cách đào thoát một lần nữa. Nhưng cô Ghafa à, cô không cần phải chờ đợi nữa. Ngay lúc này, cậu Brekker đang trên đường tới đây để giải cứu cô đó.” Lão ra lệnh cho một cận vệ. “Kéo màn lên.”

Inej nghe thấy tiếng dây thừng kẽo kẹt, và thật chậm rãi, tấm màn tả tơi được kéo lên. Khán phòng đầy vệ quân đứng dọc theo các lối đi, ít nhất ba mươi người, có thể nhiều hơn, tất cả đều được vũ trang kĩ lưỡng với súng trường và dùi cui, một sự phô trương sức mạnh áp đảo. Không, cô thầm nghĩ, trong lúc những lời nói của Van Eck ngấm dần.

“Phải, cô Ghafa à. Người hùng của cô đang đến. Cậu Brekker tưởng đâu mình là người thông minh nhất Ketterdam, nên ta nghĩ mình chỉ cần chiều theo và để cho cậu ta thể hiện tài trí vượt bậc. Ta nhận ra thay vì giấu cô, ta nên để cho cô được tìm thấy.”

Inej nhíu mày. Không thể nào. Không thể nào. Lão con buôn này đã đánh lừa được Kaz thật sao? Lão đã sử dụng cô để làm chuyện đó sao?

“Ta đã cử Bajan lui tới Eil Komedie mỗi ngày. Một gã trai Suli sẽ gây nghi ngờ nhiều nhất, và mọi động thái di chuyển tới một hòn đảo bị bỏ hoang chắc chắn sẽ bị chú ý. Cho tới tối nay, khi chưa chắc Brekker sẽ cắn câu, ta đã bắt đầu lo lắng. Nhưng cậu ta đã cắn câu. Đầu giờ tối nay, hai thành viên trong băng của cậu ta đã xuất hiện trên bến tàu để sửa soạn một chiếc gondel - tay Fjerda cao to và thằng nhóc người Zemeni. Ta đã để mặc cho bọn họ hành sự. Cũng giống như cô, họ chỉ là những con tốt thí, không hơn. Kuwei mới là giải độc đắc, và cậu Brekker của cô rốt cuộc cũng sắp trao cho ta thứ thuộc về ta.”

“Nếu ông đối xử công bằng với chúng tôi thì giờ này ông đã có Kuwei rồi,” Inej nói. “Chúng tôi đã đánh liều mạng sống của mình để giải cứu cậu ta khỏi Lâu Đài Băng, chúng tôi đã đánh đổi tất cả. Lẽ ra ông phải giữ lời chứ.”

“Một người yêu nước sẽ giao nộp Kuwei mà không cần bất kì phần thưởng hứa hẹn nào.”

“Yêu nước? Âm mưu với jurda parem của ông sẽ làm Kerch rơi vào hỗn loạn.”

“Thị trường dẻo dai lắm. Kerch sẽ vững vàng. Thậm chí có khi còn mạnh mẽ hơn sau những thay đổi sắp diễn ra. Nhưng cô và những loại như cô có lẽ sẽ không được như thế. Cô nghĩ bọn kí sinh trùng khu Barrel sẽ xoay sở như thế nào khi chiến tranh nổ ra? Khi những người đàn ông chân chính không còn đồng xu nào để tiêu phí và không còn tâm trí nào để nghĩ tới trụy lạc?”

Inej cảm thấy môi mình cong lên. “Chuột cống có cách để sinh tồn, cho dù các ông cố gắng nghiền nát bọn tôi đến đâu.”

Van Eck mỉm cười. “Hầu hết đám bạn bè của cô sẽ không sống sót qua đêm nay.”

Inej nghĩ tới Jesper, Nina, Matthias, và cậu nhóc Wylan dễ thương xứng đáng với một người cha tốt hơn nhiều so với đồ rác rưởi này. Đối với Van Eck, đây không chỉ là vấn đề thắng thua. Nó mang tính chất riêng tư. “Ông căm thù bọn tôi.”

“Nói thật nhé, cô chẳng đáng để ta quan tâm. Một vũ công, nghệ sĩ uốn dẻo hay gì gì đó trước khi trở thành con rệp tại Ketterdam này. Nhưng phải thừa nhận Kaz Brekker làm ta nóng mặt. Hèn hạ, nhẫn tâm, vô đạo đức. Cậu ta nuôi dưỡng sự tha hoá bằng tha hoá. Một đầu óc kiệt xuất như thế đáng lẽ phải được sử dụng cho mục đích cao cả hơn. Cậu ta có thể cai quản cái thành này, xây dựng gì đó, tạo ra lợi nhuận cho tất cả mọi người. Thay vào đó, cậu ta hút máu công sức của những người tốt hơn.”

“Tốt hơn? Như ông sao?”

“Chắc cô đau đớn lắm khi nghe thấy như vậy, nhưng sự thật là thế. Khi ta rời bỏ cõi đời này, đế chế vận tải hùng mạnh nhất từng được biết tới sẽ còn tiếp tục tồn tại, một cỗ máy làm ra của cải, một sự vinh danh Ghezen và biểu tượng cho ân sủng của ngài. Còn cô, cô Ghafa, ai sẽ nhớ tới một đứa con gái như cô? Thứ mà cô và Kaz Brekker để lại ngoài thân xác bị thiêu thành tro bụi trên đảo Tử Thần là gì?”

Một tiếng hét bỗng vang lên phía bên ngoài rạp hát. Im lặng lập tức bao trùm khi mọi vệ quân quay về phía cửa ra vào.

Van Eck xem đồng hồ. “Đúng nửa đêm. Brekker quả là có biệt tài gây kịch tính.”

Inej nghe thấy một tiếng hét nữa vang lên, tiếp nối bằng một tràng súng ngắn ngủi. Sáu vệ quân lập tức vào vị trí sau lưng cô và cái cùm bập vào cổ chân cô. Nỗi tuyệt vọng dâng lên khiến cô nghẹt thở. Kaz và những người khác sắp bước vào một cái bẫy, nhưng cô không có cách nào cảnh báo họ được.

“Ta đã nghĩ tốt nhất là không bỏ trống vòng canh gác ngoài cùng,” Van Eck nói. “Bọn ta không muốn làm cho mọi chuyện quá dễ dàng và để lộ bài.”

“Anh ta sẽ không bao giờ cho ông biết Kuwei đang ở đâu.”

Van Eck nở nụ cười nhã nhặn. “Ta chỉ đang tự hỏi chuyện gì sẽ mang lại hiệu quả cao hơn - tra tấn cậu Brekker, hay để cậu ta xem bọn ta tra tấn cô.” Lão thương gia nghiêng người tới trước, nói tiếp với giọng bí hiểm. “Ta có thể khẳng định với cô rằng điều đầu tiên mà ta làm là lột phăng cặp găng tay đó và bẻ từng ngón tay đạo chích của cậu ta.”

Inej nghĩ tới đôi tay khéo léo có làn da trắng tái của Kaz, vết sẹo bóng loáng chạy dọc theo các đốt ở bàn tay phải. Van Eck có thể bẻ gãy toàn bộ các ngón tay ngón chân của Kaz mà anh vẫn không khai nửa lời, nhưng nếu tay chân của lão ta lột đôi găng của anh thì sao? Inej vẫn chưa hiểu vì sao anh cần chúng, vì sao anh ngất đi trên chuyến xe chở tù nhân tới Lâu Đài Băng, nhưng cô biết anh không thể chịu đựng được sự tiếp xúc da kề da. Anh có thể che giấu được điểm yếu của mình tới mức nào? Van Eck nhận ra nó nhanh cỡ nào để khai thác nó? Cô không thể chịu nổi nữa. Cô thấy mừng vì không biết Kuwei đang ở đâu. Cô sẽ đầu hàng trước khi anh gục ngã.

Tiếng giày chạy rầm rập trên hành lang. Những bước chân cuồng loạn. Inej lao tới và mở miệng định hét lên cảnh báo, nhưng một vệ quân đã bịt miệng cô thật chặt, bất chấp cô vùng vẫy trong vòng tay hắn.

Cánh cửa bật mở. Ba mươi khẩu súng trường của ba mươi vệ quân đồng loạt được chĩa ra và lên đạn. Cậu bé đứng trên ngưỡng cửa dợm lui lại, khuôn mặt trắng bệch, mái tóc xoăn màu nâu rối bù. Cậu ta mặc bộ chế phục màu đỏ và vàng kim của nhà Van Eck.

“Tôi… thưa ngài Van Eck,” cậu ta hổn hển nói, hai bàn tay giơ lên che chắn.

“Hạ súng,” Van Eck ra lệnh cho các vệ quân. “Có chuyện gì?”

Cậu bé nuốt nước bọt. “Thưa ngài, căn nhà bên hồ. Bọn họ đã tấn công căn nhà bên hồ.”

Van Eck đứng bật dậy, làm chiếc ghế đổ kềnh. “Alys…”

“Họ đã đem phu nhân đi khoảng một giờ trước.”

Alys. Cô vợ xinh xẻo đang mang trong mình giọt máu của Jan Van Eck. Hi vọng trong Inej bùng lên, nhưng cô dìm nó xuống, chưa muốn tin.

“Bọn họ đã giết một cận vệ và trói số còn lại ở trong bếp,” cậu bé tiếp tục nói trong hơi thở đứt quãng. “Trên bàn có một lá thư.”

“Mang nó lại đây,” Van Eck gầm lên. Cậu bé bước nhanh trên lối đi giữa hai hàng ghế, và Van Eck giật phăng tờ giấy từ tay cậu ta.

“Nó viết… nó viết gì vậy?” Bajan hỏi, giọng run run. Có lẽ Inej đã đúng về Alys và tay thầy giáo dạy nhạc.

Van Eck vả cho anh ta một cái. “Nếu tao mà phát hiện ra mày biết chút gì về chuyện này thì…”

“Tôi đâu có biết!” Bajan rú lên. “Tôi chẳng biết gì cả. Tôi đã tuân theo mệnh lệnh của ông, từng lời một!”

Van Eck vo tròn tờ giấy trong tay, nhưng Inej cũng kịp đọc được thông điệp viết bằng kiểu chữ lộn xộn không lẫn vào đâu được của Kaz: Trưa mai. Cầu Thiện Nữ. Cùng bộ dao của cô ấy.

“Lá thư được chặn bằng cái này.” Cậu bé gia nhân thò tay vào trong túi và rút ra một cái ghim cà vạt - một viên hồng ngọc lớn được viền quanh bằng những chiếc lá nguyệt quế. Kaz đã đánh cắp nó từ Van Eck trong cái ngày mà họ được thuê làm vụ Lâu Đài Băng. Inej đã không kịp tẩu tán nó trước khi họ rời Ketterdam. Bằng cách nào đó Kaz đã lấy được chiếc ghim cà vạt từ nơi cất giấu.

“Brekker,” Van Eck gầm lên điên dại.

Inej không thể kìm mình được. Cô phá lên cười.

Van Eck tát cô một cái đau điếng. Lão tóm lấy áo cô và lay cô mạnh đến nỗi các khớp xương kêu răng rắc. “Brekker định chơi trò gì? Cô ấy là vợ tao. Cô ấy đang mang trong mình người thừa kế của tao.”

Inej càng cười lớn hơn, tất cả những nỗi kinh hoàng của tuần lễ vừa qua giờ tuôn ra khỏi lồng ngực cô thành hàng tràng ngây ngất, cô không biết liệu mình có ngăn nó lại được không nữa. “Và ông đã ngu đến mức kể tất tần tật chuyện đó cho Kaz trên đảo Vellgeluk.”

“Tao có nên ra lệnh cho Franke cầm búa lên để cho mày thấy tao nghiêm túc tới mức nào không?”

“Ngài Van Eck,” Bajan van nài.

Nhưng Inej không còn thấy sợ người đàn ông này nữa. Trước khi Van Eck kịp lấy hơi, cô đã nhào tới trước, đập trán thật mạnh vào mũi lão ta. Van Eck rú lên và buông cô ra, máu mũi tuôn xuống bộ trang phục thương gia đắt tiền. Các vệ quân lập tức can thiệp, lôi cô ra xa.

“Con bé khốn kiếp,” Van Eck thốt lên, tay cầm chiếc khăn thêu chữ cái đầu của tên mình lên mặt. “Đồ đĩ rạc. Tao sẽ đích thân đập nát chân mày…”

“Cứ nói tiếp đi, Van Eck, đe doạ tôi đi. Cứ gọi tôi bằng đủ thứ từ ngữ tục tĩu đi. Chỉ cần ông động một ngón tay vào tôi, Kaz Brekker sẽ lôi đứa bé từ trong bụng vợ ông ra và treo nó lên ban công của Sàn giao dịch.” Những lời cay nghiệt khiến lương tâm cô cắn rứt, nhưng Van Eck xứng đáng với viễn cảnh đó. Mặc dù không tin Kaz sẽ làm một chuyện như thế, cô thấy biết ơn từng hành động tàn nhẫn, hiểm ác mà Tay Nhám đã làm để tạo nên uy danh của mình - một thứ uy danh sẽ ám ảnh Van Eck từng giây từng phút cho tới khi vợ lão ta được trao trả.

“Im ngay.” Van Eck hét lên, nước bọt văng ra khỏi miệng.

“Ông nghĩ anh ta sẽ không làm thế à?” Inej chọc ngoáy. Cô có thể cảm thấy má mình nóng bừng ở chỗ bị tát, và nhìn thấy cái búa đang nằm trong tay gã vệ quân. Van Eck đã tặng cho cô nỗi sợ hãi, và cô rất sẵn lòng trả lại nó cho lão. “Hèn hạ, nhẫn tâm, vô đạo đức. Có phải vì vậy mà ông thuê Kaz không? Bởi anh ta làm những chuyện mà không ai dám làm? Tiếp tục đi, Van Eck. Đập gãy chân tôi và chống mắt mà xem chuyện gì sẽ xảy ra. Cứ thách thức anh ta đi.”

Lẽ nào cô đã thực sự tin lão thương gia này thông minh hơn Kaz Brekker? Kaz sẽ giải thoát cho cô, và họ sẽ cho lão ta thấy chính xác lũ điếm đàng cùng bọn chuột cống làm được những gì.

“Bình tĩnh đi nào,” cô nói trong khi Van Eck phải bấu lấy cái góc bàn nham nhở để đứng vững. “Cao nhân ắt có cao nhân trị.”