← Quay lại trang sách

Chương 9 KAZ

Suy nghĩ đầu tiên của Kaz khi thấy Van Eck đi tới cầu Thiện Nữ là, Người này không nên chơi bài. Suy nghĩ thứ hai của anh là có ai đó đã đập gãy mũi lão ta. Nó cong lại và sưng vù, một quầng tím đã hình thành dưới một bên mắt. Kaz đoán một thầy lang học sĩ đã xử lí phần tồi tệ nhất của chỗ tổn thương, nhưng không có Thiện Tâm Y thì thật khó mà làm được gì hơn.

Van Eck đang cố giữ nét mặt trung dung, nhưng lão ta dồn nhiều sức lực vào việc tỏ ra điềm tĩnh đến nỗi trán đầm đìa mồ hôi. Hai vai lão cứng đơ, lồng ngực nhô cao như thể bị ai đó buộc dây vào xương ức rồi kéo lên. Van Eck bước lên cầu một cách trịnh trọng, vây quanh bởi các cận vệ mặc chế phục màu đỏ và vàng. Đấy là điều làm Kaz ngạc nhiên. Anh tưởng lão ta sẽ muốn xuất hiện ở khu Barrel một cách ít phô trương nhất có thể. Anh nghiền ngẫm chi tiết này trong đầu.

Thật nguy hiểm nếu bỏ qua các chi tiết. Chẳng ai thích để lộ mình cả, nhưng tất cả nỗ lực nhằm tỏ ra đường hoàng đĩnh đạc trong chuyến đi này cho thấy sự hợm hĩnh của lão ta hẳn đang bị tổn thương. Một thương gia luôn tự hào với trực giác kinh doanh, khả năng lập chiến lược, chi phối con người và thị trường. Van Eck đang tìm cách lấy lại hình ảnh đôi chút sau khi bị một thằng ranh con khu Barrel dắt mũi.

Kaz để cho mắt mình lướt qua đám cận vệ một lượt, thật nhanh chóng, rồi tìm kiếm Inej. Cô đội mũ trùm đầu, gần như khuất sau đoàn hộ vệ mà Van Eck mang theo, nhưng Kaz có thể nhận ra cái dáng người mỏng như lưỡi dao của cô ở bất cứ nơi đâu. Có phải anh đang muốn rướn cổ để cố quan sát kĩ hơn, để chắc chắn rằng cô không bị thương? Anh có thể nhận ra cám dỗ đó, nhưng gạt nó qua một bên. Anh sẽ không mất tập trung.

Trong một tích tắc ngắn ngủi, Kaz và Van Eck đánh giá nhau từ hai đầu cầu. Kaz không thể không nhớ tới lần họ đối mặt với nhau như thế này mới bảy ngày trước đây. Anh đã nghĩ rất nhiều về lần đó. Khuya hôm qua, khi các công việc trong ngày đã xong, anh nằm thao thức, nhớ lại từng chi tiết của nó. Anh cứ quanh đi quẩn lại với suy nghĩ về vài giây định mệnh đó, khi anh chuyển sự tập trung của mình vào Inej thay vì tiếp tục quan sát Van Eck. Đó là sai lầm mà anh sẽ không cho phép mình mắc phải một lần nữa. Thằng bé đó đã để lộ điểm yếu của mình trong nháy mắt, đã thua cả cuộc chiến chỉ vì một trận đánh, và đẩy Inej - đẩy tất cả bọn họ - vào nguy hiểm. Nó là một con thú bị thương cần phải kết liễu. Và Kaz đã làm điều đó đầy sung sướng, trừ khử nó không một chút hối tiếc. Thằng Kaz còn lại chỉ có một nhiệm vụ duy nhất: Giải thoát Inej. Bắt Van Eck trả giá. Những cái khác chỉ là sự ồn ào vô ích.

Anh cũng nghĩ tới sai lầm của Van Eck trên đảo Vellgeluk. Lão thương gia đã ngu đến nỗi ăn mừng việc đứa con thừa tự của mình vừa tượng hình trong bụng cô vợ trẻ - bà chị Alys Van Eck với mái tóc trắng như sữa và đôi tay múp míp. Lão ta đã tối mắt vì tự mãn, cộng thêm sự căm ghét dành cho Wylan, khao khát muốn xoá tên con trai mình trong sổ sách như một thương vụ thất bại.

Kaz và Van Eck khẽ gật đầu với nhau. Bàn tay đeo găng của Kaz vẫn đặt trên vai Alys. Anh không nghĩ chị ta sẽ tìm cách bỏ chạy, nhưng ai mà biết trong đầu chị ta đang có ý tưởng gì? Thế rồi Van Eck ra hiệu cho người của mình đưa Inej tới trước, trong lúc đó Kaz và Alys cũng bắt đầu băng qua cầu. Trong nháy mắt anh đã nhận ra dáng đi khác lạ của Inej, cả cái cách mà cô giữ hai tay sau lưng nữa. Bọn họ đã trói tay và cùm chân cô. Một sự cẩn trọng hợp lí, anh tự nhủ. Mình chắc cũng sẽ làm như vậy. Nhưng anh vẫn cảm thấy viên đá lửa trong mình đang chà xát vào các khoang rỗng, sẵn sàng khơi lên ngọn lửa hận thù. Anh lại nghĩ tới việc đoạt mạng Van Eck. Kiên nhẫn nào, anh tự nhắc mình. Anh đã luyện tập nó từ sớm và thường xuyên. Sự kiên nhẫn sẽ khiến mọi địch thủ của anh quỳ gối vào một thời điểm thích hợp. Sự kiên nhẫn, cùng với số tiền mà anh định lấy từ lão lái buôn già này.

“Cậu có thấy ông ấy đẹp trai không?” Alys hỏi.

“Cái gì?” Kaz hỏi lại, không chắc mình nghe đúng. Alys đã ngâm nga hát suốt từ lúc được tháo băng bịt mắt ở chợ, và anh đã phải cố hết sức để phớt lờ chị ta.

“Mũi của Jan bị cái gì đó,” Alys nói.

“Tôi đoán ông ta đã bị Bóng Ma đập cho một cú.”

Alys nhăn cái mũi nhỏ xinh, tần ngần. “Tôi nghĩ Jan sẽ đẹp trai hơn nếu không già đến thế.”

“May cho chị là chúng ta đang sống trong một thế giới mà đám đàn ông có thể bù đắp cho tuổi già bằng sự giàu có.”

“Sẽ tốt hơn nếu ông ấy vừa giàu có lại vừa trẻ trung.”

“Việc gì phải dừng lại ở đó? Sao không vừa trẻ, vừa giàu, lại vừa có dòng máu hoàng tộc? Sao phải hài lòng với một gã con buôn trong khi mình có thể có một hoàng tử?”

“Cũng phải,”Alys đáp. “Nhưng tiền mới là thứ quan trọng. Tôi chưa bao giờ thực sự quan tâm tới các chàng hoàng tử.”

Ôi trời, cô gái này đúng là dân Kerch chính hiệu, không thể nghi ngờ chuyện đó. “Alys này, tôi thấy kinh ngạc khi nhận ra chúng ta có cùng quan điểm đấy.”

Kaz quan sát xung quanh cây cầu trong khi họ gần ra đến điểm giữa. Anh dè chừng các cận vệ của Van Eck, ghi nhận những cánh cửa mở trên ban công tầng ba của khách sạn Ammbers, chiếc thuyền hoa neo đậu bên dưới mặt tây của cây cầu như mọi sáng. Anh biết Van Eck có cài người trong các toà nhà xung quanh, giống như anh. Nhưng không ai được phép bắn hạ đối thủ. Chắc chắn Van Eck rất muốn thấy anh phơi xác dưới kênh, nhưng Kaz có thể dẫn lão ta tới chỗ Kuwei, và điều đó sẽ giúp cho anh khỏi phải nhận một phát đạn vào đầu.

Họ dừng lại khi còn cách nhau chừng mười sải chân. Alys cố bước tới trước, nhưng Kaz cương quyết giữ chị ta tại chỗ.

“Cậu nói cậu sẽ đưa tôi về với Jan mà,” chị ta phản đối.

“Thì đây,” Kaz đáp. “Nhưng bây giờ chị phải đứng yên.”

“Jan!”Alys ré lên lanh lảnh. “Em đây!”

“Anh biết rồi, bé cưng,” Van Eck đáp với giọng điềm tĩnh, ánh mắt không rời khỏi Kaz. Rồi lão ta hạ giọng nói tiếp. “Chuyện này chưa xong đâu, Kaz Brekker. Ta muốn có Kuwei Yul-Bo.”

“Chúng ta đến đây để nói lại cho rõ à? Ông muốn có bí mật jurda parem, còn tôi muốn tiền của mình. Thoả thuận là như thế.”

“Ta không có ba mươi triệu kruge đâu.”

“Tiếc quá, tôi chắc chắn một ai khác sẽ có số tiền đó.”

“Cậu đã tìm được khách hàng khác rồi sao?”

“Đừng bận tâm tới việc của tôi. Thị trường sẽ cung cấp khách hàng. Ông có muốn nhận lại vợ mình không hay là tôi chỉ phí công đưa chị ta tới đây?”

“Khoan đã,”Van Eck nói. “Alys, chúng ta định đặt tên cho đứa bé là gì?”

“Giỏi lắm,” Kaz lên tiếng. Bọn anh đã dùng Wylan đóng giả làm Kuwei Yul-Bo trên đảo Vellgeluk để lừa Van Eck vào tròng một cách dễ dàng. Bây giờ lão ta muốn xác minh xem mình có thật sự được nhận lại vợ hay một cô nàng nào đó với diện mạo và cái bụng bầu được làm giả một cách khéo léo bởi một Thợ May. “Xem ra chó già cũng học được trò mới. Ngoài chuyện lăn lộn dưới đất.”

Van Eck phớt lờ. “Alys,” ông ta lặp lại, “chúng ta định đặt tên cho đứa bé là gì?”

“Đứa bé á?” Chị ta ngơ ngác hỏi lại. “Jan nếu là con trai. Plumje nếu là con gái.”

“Chúng ta đã thống nhất rằng Plumje là cái tên em đặt cho con vẹt đuôi dài mới.”

Alys dẩu môi. “Em chưa bao giờ đồng ý chuyện đó.”

“Ồ, tôi thấy Plumje cũng là một cái tên con gái dễ thương mà,” Kaz lên tiếng. “Hài lòng chưa, lão thương gia?”

“Lại đây,” Van Eck giục Alys bước tới, đồng thời ra hiệu cho cận vệ thả Inej ra.

Khi Inej đi ngang qua chỗ Van Eck, cô quay mặt về phía ông ta và thì thầm điều gì đó. Môi Van Eck mím lại.

Inej loạng choạng bước tới, duyên dáng lạ lùng ngay cả với đôi tay trói chặt sau lưng và cái cùm nơi mắt cá chân. Mười bước. Năm bước. Van Eck ôm chầm lấy Alys trong khi chị ta tuôn ra một tràng những câu hỏi. Ba bước. Inej giữ ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía trước. Cô gầy hơn. Môi cô nứt nẻ. Sau những ngày dài bị giam cầm, ánh nắng giờ đây đã lấp lánh trên mái tóc đen nhánh bên dưới lớp mũ trùm đầu. Hai bước, và rồi cô đã ở trước mặt anh. Họ vẫn cần phải rời khỏi cây cầu. Van Eck sẽ không buông tha họ một cách dễ dàng như vậy.

“Dao của cô đâu?” Anh hỏi.

“Nhét trong áo.”

Van Eck buông Alys ra, và chị ta lập tức được các vệ quân đưa đi. Những bộ đồng phục đỏ vàng vẫn làm Kaz thấy khó chịu, có gì đó không ổn.

“Chúng ta rời khỏi đây thôi,” anh nói, con dao nạy vỏ hàu trong tay tìm đến sợi dây trói cô.

“Này Brekker,” Van Eck lên tiếng. Kaz nhận ra sự kích động trong giọng nói của lão ta và khựng lại. Biết đâu lão già này giỏi giả vờ hơn lời đồn đại. “Cậu đã nói thì phải giữ lời chứ, Kaz!” Van Eck lớn tiếng với giọng trịnh trọng. Mọi người trong tầm nghe ở Stave đều quay đầu quan sát. “Cậu đã thề sẽ trao trả vợ và con ta! Thế thì Wylan đâu?”

Lúc đó Kaz trông thấy họ - một cơn sóng triều màu tím di chuyển về phía cây cầu. Các thị tuần ùa vào khu Stave, súng trường giơ cao, dùi cui rút ra.

Kaz nhướng mày. Lão thương gia rốt cuộc cũng làm cho chuyện này trở nên thú vị.

“Phong toả cầu!” Một người hô to. Kaz liếc qua vai và thấy nhiều thị tuần đã chặn đường rút lui của mình.

Van Eck cười nhăn nhở. “Giờ chúng ta chơi sòng phẳng được chưa, cậu Brekker? Sức mạnh của chính quyền chống lại đám lưu manh các cậu?”

Kaz không thèm trả lời. Anh đẩy vai Inej và cô quay người lại, giơ cổ tay cho anh cắt dây trói. Anh tung con dao với niềm tin rằng cô sẽ bắt được trong lúc anh quỳ xuống để xử lí cái cùm chân bằng bộ dụng cụ phá khoá vừa trượt xuống mấy đầu ngón tay của mình. Kaz nghe thấy tiếng giày rầm rập tiến đến, cảm thấy Inej tựa lưng vào mình, rồi một tiếng rít xé gió vang lên, và một thân người ngã uỵch xuống đất. Ổ khoá bung ra dưới tay Kaz, mở cùm cho Inej. Anh đứng dậy, quay người, trông thấy một sĩ quan thị tuần đã nằm gục với con dao nạy vỏ hàu cắm thẳng vào giữa hai mắt, và nhiều sắc áo tím đang lao tới chỗ họ từ mọi hướng.

Kaz giơ cây gậy chống lên để ra hiệu cho Jesper.

“Thuyền hoa cánh trái,” anh nói với Inej.

Cô chỉ cần có thế và nhảy phóc lên thành cầu, biến mất trong nháy mắt.

Cụm pháo hoa đầu tiên nổ vang trên trời, tạo ra những vệt màu nhạt nhoà trong nắng trưa. Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch.

Kaz lôi một cuộn dây leo tường từ trong túi ra và móc một đầu vào lan can cầu. Anh chống đầu gậy vào thành cầu ngay cạnh đó để đẩy cơ thể mình vượt qua lan can cầu, quán tính đưa anh bay ra khoảng không bên trên mặt kênh. Sợi dây căng lên đưa anh lượn vòng xuống gầm cầu như một con lắc, và anh đáp lên chiếc thuyền hoa ngay bên cạnh Inej.

Hai chiếc thuyền thị tuần đã bắt đầu di chuyển một cách nhanh chóng về phía họ, trong khi các sĩ quan khác ùa qua lan can cầu để leo xuống bờ kênh. Kaz không biết Van Eck định làm gì - anh không ngờ lão ta lôi kéo lực lượng thị tuần vào chuyện này - nhưng anh dám chắc lão muốn đóng chặt mọi đường thoát của họ. Một loạt những tiếng nổ khác vang lên, những chùm sáng màu sắc nở bừng trên bầu trời. Đám đông du khách ồ lên. Dường như họ không nhận ra hai tiếng nổ xuất phát từ dưới kênh đã làm thủng nhiều lỗ trên thân hai chiếc thuyền thị tuần, khiến cho người trên thuyền phải nhanh chóng nhảy qua mạn thuyền xuống nước trong lúc chúng chìm dần. Giỏi lắm, Wylan. Cậu ta đã cho họ thêm một chút thời gian, nhưng không làm những người qua đường hoảng hốt. Kaz muốn đám đông có tâm trạng thật vui vẻ.

Anh thả một thảm hoa phong lữ dại xuống mặt kênh trong sự phản đối của người bán hoa và vớ lấy chỗ quần áo mà Matthias đã cất trên thuyền từ sáng sớm. Anh khoác chiếc áo choàng đỏ thắm quanh vai Inej giữa những cánh hoa rơi lả tả, trong khi cô tiếp tục đeo bộ dao vào người. Có vẻ như cô cũng ngỡ ngàng chẳng kém gì người bán hoa.

“Sao thế?” Anh vừa hỏi vừa quăng cho cô chiếc mặt nạ Ngài Đỏ thẫm giống hệt chiếc của anh.

“Đây là loại hoa ưa thích của mẹ tôi.”

“Thật mừng khi Van Eck đã không làm cô trơ lì cảm xúc.”

“Thật vui khi được quay về, Kaz.”

“Tôi cũng rất vui khi có cô trở lại, Bóng Ma.”

“Anh sẵn sàng chưa?”

“Khoan,” Kaz đáp, tai căng ra nghe ngóng. Tiếng pháo hoa đã chấm dứt, nhưng chỉ giây lát sau, anh đã nghe thấy âm thanh mà mình đang chờ đợi. Tiếng leng keng vui tai của những đồng tiền xu nảy trên mặt đá, tiếp nối bằng tiếng reo hò mừng rỡ từ đám đông.

“Đi thôi,” anh nói.

Họ túm lấy sợi dây thừng. Kaz giật mạnh một cái. Trong tiếng rít chói tai, sợi dây thu lại, nhanh chóng lôi họ lên cao. Họ quay trở lên mặt cầu trong nháy mắt, nhưng cảnh tượng chờ đón họ đã khác hoàn toàn so với những gì vừa diễn ra trước đó vài phút.

Tây Stave đã chìm trong hỗn loạn. Ngài Đỏ thẫm xuất hiện khắp mọi nơi: năm chục, sáu chục, bảy chục người đeo mặt nạ và áo choàng đỏ ném những đồng tiền xu lên trời trong lúc du khách và cư dân địa phương chen lấn xô đẩy, vừa la hét vừa cười vang, có người còn bò lổm ngổm dưới đất, hoàn toàn phớt lò những sĩ quan thị tuần đang chật vật tìm cách len qua.

“Mẹ cha trả nợ giùm đi!” Một nhóm các cô gái đứng trên ngưỡng cửa Diên Vĩ Xanh hét toáng lên.

“Tiền vung vãi hết còn gì đâu cưng!” Các Ngài Đỏ thẫm đồng thanh đáp lại và tung lên cao những nắm tiền xu, khiến đám đông rú lên vui sướng.

“Tránh đường!” Trưởng đội vệ quân hô lớn.

Một sĩ quan cố gắng lột mặt nạ của một Ngài Đỏ thẫm đang đứng cạnh cột đèn, và đám đông ồ lên chế nhạo anh ta. Kaz và Inej hoà vào trong dòng chảy của những chiếc áo choàng đỏ và những con người đang ra sức nhặt tiền. Anh nghe thấy tiếng cười của cô vang lên từ phía bên trái, đằng sau lớp mặt nạ. Anh chưa bao giờ nghe thấy cô cười như vậy, sảng khoái và hoang dã.

Bỗng một tiếng nổ uỳnh như sấm dậy làm cả khu vực rung chuyển. Mọi người ngã lên nhau, túm lấy nhau hoặc bấu vào các vách tường, vào bất cứ thứ gì ở gần mình. Kaz suýt nữa hẫng chân. Anh phải chống gậy để giữ thăng bằng.

Khi anh ngước nhìn lên, một màn khói dày đã bao trùm mọi thứ. Tai anh vẫn ù đặc. Những tiếng la hét sợ hãi và gào thét kinh hoàng dường như vọng đến từ xa xăm. Một phụ nữ chạy băng qua chỗ anh, khuôn mặt và tóc tai phủ đầy bụi thạch cao như một bóng ma trắng toát, hai tay bịt chặt lấy tai. Máu chảy ra từ các kẽ ngón tay của cô ta. Một lỗ hổng toang hoác đã xuất hiện trên mặt tiền của Nhà Hồng Bạch.

Kaz trông thấy Inej gỡ mặt nạ và vội kéo nó sụp xuống mặt cô trở lại. Anh lắc đầu. Có gì đó không ổn. Anh chỉ dự tính một vụ huyên náo thân thiện, không phải một thảm kịch như thế này, và Wylan cũng không phải loại người tính toán sai trầm trọng đến vậy. Ai đó đã xuất hiện để gây chuyện tại Tây Stave, và không ngần ngại gây thiệt hại.

Tất cả những gì Kaz biết là anh đã bỏ nhiều thời gian lẫn tiền bạc vào việc cướp Bóng Ma khỏi tay Van Eck. Nhất định anh sẽ không để mất cô một lần nữa.

Kaz khẽ chạm vào vai Inej. Đó là tất cả dấu hiệu mà họ cần. Anh lao tới ngõ hẻm gần nhất. Anh không cần phải ngoái nhìn để biết cô đang ở bên cạnh - khẽ khàng, trên những bước chân quyết đoán. Cô có thể vượt mặt anh trong nháy mắt, nhưng họ chỉ sánh vai chạy, sải chân nhịp nhàng cùng nhau.