← Quay lại trang sách

Chương 12 KAZ

Họ thức lập kế hoạch đến quá nửa đêm. Kaz khá thận trọng với những thay đổi trong kế hoạch cũng như viễn cảnh phải điều phối nhóm Grisha tị nạn. Nhưng dù không cho những người khác biết, có những yếu tố trong diễn biến mới này hấp dẫn anh. Có thể Van Eck đã xâu chuỗi được những gì người Shu đang làm và bản thân lão cũng đi săn lùng các Grisha còn lại. Đó là một thứ vũ khí mà Kaz không muốn thấy trong tay của lão thương gia.

Nhưng họ không thể để cho chuyện này làm mình bị chậm lại. Với quá nhiều đối thủ và lực lượng thị tuần tham gia vào, họ không thể để điều đó xảy ra. Không lâu nữa, người Shu sẽ thôi không bận tâm về các tàu chiến bị mắc cạn cùng Hội đồng Thuỷ triều, và mò đến tận đảo Mạng Đen. Kaz muốn Kuwei rồi Ketterdam tới một nơi an toàn sớm nhất có thể.

Cuối cùng, họ cất các danh sách và sơ đồ sang một bên. Tàn dư của bữa ăn qua quýt trên bàn được dọn dẹp sạch sẽ để tránh thu hút lũ chuột, và các ngọn đèn lồng được tắt đi.

Những người khác đi ngủ, nhưng Kaz thì không. Anh đã nói thật suy nghĩ của mình. Van Eck có nhiều tiền hơn, nhiều đồng minh hơn, và có sức mạnh của chính quyền sau lưng. Họ không thể chỉ thông minh hơn lão ta, họ phải không nao núng. Và Kaz có thể thấy những gì mà người khác không thể. Hôm nay họ đã thắng một trận đánh, họ đã quyết tâm giành lại Inej và đã thành công. Nhưng lão thương gia vẫn thắng trong cuộc chiến.

Van Eck sẵn sàng chấp nhận rủi ro khi đưa lực lượng thị tuần vào cuộc và rộng hơn là Hội đồng Thương buôn, nghĩa là lão tin mình không thể bị đụng tới. Kaz vẫn còn giữ lá thư của Van Eck khi sắp xếp cuộc gặp trên đảo Vellgeluk, nhưng nó chỉ là bằng chứng nhạt nhoà cho những mưu đồ của lão. Kaz còn nhớ điều mà Pekka Rollins đã nói tại Cung Lục Ngọc, khi anh bảo rằng Hội đồng Thương buôn sẽ không bao giờ ủng hộ những hoạt động bất hợp pháp của Van Eck. Và ai sẽ là người báo cho họ đây? Một con chuột cống đến từ khu ổ chuột tồi tệ nhất Barrel chắc? Đừng cố tự lừa dối mình nữa, Brekker.

Lúc trước, Kaz gần như không thể nghĩ được gì ngoài màn sương phẫn uất đỏ rực mỗi khi ở gần Rollins. Nó xoá đi lí trí và sự kiên nhẫn của anh. Ở gần Pekka, anh đánh mất hình ảnh của mình - không, anh đánh mất hình ảnh của người mà anh đã nỗ lực để trở thành. Anh không phải Tay Nhám, Kaz Brekker, hay phó tướng gan lì nhất băng Cặn Bã. Anh chỉ là một thằng nhóc bị thiêu đốt bởi ngọn lửa hận thù hừng hực, thứ đe doạ đốt cháy thành tro sự lễ độ mà anh đã dày công vun đắp.

Nhưng giờ đây, tựa người vào cây gậy chống giữa những ngôi mộ của đảo Mạng Đen, anh phải thừa nhận sự thật trong câu nói của Pekka. Người ta không thể gây chiến với một thương gia có địa vị vững vàng như Van Eck nếu bản thân là một thằng trộm cướp có danh tiếng còn nhơ nhuốc hơn cả đế giày của một giám mã. Để chiến thắng, Kaz cần phải san bằng cách biệt đó. Anh sẽ cho mọi người thấy những gì mình đã biết: bất chấp đôi bàn tay mềm mại và những bộ đồ lịch lãm, Van Eck là một tên tội phạm cũng tệ hại chẳng kém gì đám đầu trộm đuôi cướp ở Barrel - còn tệ hơn thế, vì lão là một kẻ bội tín.

Kaz không nghe thấy tiếng Inej lại gần, anh chỉ biết khi cô đã ở đó, đứng cạnh cái cột gãy của một nhà mồ bằng cẩm thạch trắng. Cô đã tìm thấy xà phòng ở chỗ nào đó để tắm rửa và tẩy sạch thứ mùi của xà lim tăm tối trên đảo Eil Komedie - một sự pha trộn giữa mùi cỏ khô và phấn mỡ. Mái tóc đen bóng phản chiếu ánh trăng của cô đã được tết gọn ghẽ thành một cái bím sau gáy, và sự im lìm tuyệt đối của cô khiến người ta có thể tưởng nhầm cô là một trong những tượng đá canh gác nhà mồ.

“Tấm lưới là sao vậy, Kaz?”

Ừ, tại sao phải có tấm lưới? Sao phải dùng một thứ làm phức tạp hoá cuộc tấn công cụm xi-lô và khiến họ dễ bị phát giác gấp bội? Anh không thể chịu nổi việc thấy em ngã. “Tôi đã trải qua nhiều rắc rối để giành lại người nhện của mình. Tôi không làm như thế chỉ để cô ngã gãy cổ ngay ngày hôm sau.”

“Anh chỉ bảo vệ khoản đầu tư của mình.” cô nói với giọng gần như cam chịu.

“Đúng vậy.”

“Và anh sẽ rời đảo.”

Kaz nên lo ngại nhiều hơn khi cô có thể đoán ra động thái sắp tới của anh. “Rotty nói ông già đang mất kiên nhẫn. Tôi cần đi ve vuốt ông ta.”

Per Haskell vẫn là người cầm đầu băng Cặn Bã, và Kaz biết ông ta thích đặc quyền của vị trí đó, chứ không phải công việc kèm theo nó. Vì anh vắng mặt quá lâu, mọi thứ bắt đầu chệch choạc. Ngoài ra, khi Haskell cáu lên, ông ta hay làm chuyện ngu ngốc gì đó để nhắc cho mọi người nhớ ông ta vẫn là người lãnh đạo.

“Chúng ta cũng nên để mắt tới ngôi nhà của Van Eck,” Inej nói.

“Tôi sẽ lo chuyện đó.”

“Lão ta sẽ củng cố an ninh của ngôi nhà.” Cô không cần phải nói thêm. Không thứ gì có thể vượt qua lớp phòng thủ của Van Eck tốt hơn Bóng Ma.

Anh nên bảo cô nghỉ ngơi, để anh tự mình phụ trách việc theo dõi. Nhưng thay vào đó anh gật đầu và đi tìm một trong những chiếc gondel được giấu trong bụi liễu, phớt lờ cảm giác nhẹ nhõm khi cô bám theo.

Sau vụ hỗn loạn hồi chiều, những con kênh có vẻ trầm lắng hơn bình thường, mặt nước kênh yên tĩnh đến lạ.

“Anh có nghĩ Tây Stave sẽ hoạt động bình thường trở lại ngay tối nay không?” Inej khẽ hỏi. Cô đã học được sự thận trọng của một con chuột cống khi nó phải di chuyển qua những dòng kênh của Ketterdam.

“Tôi không nghĩ vậy. Các thị tuần sẽ điều tra xét hỏi, và du khách không đến Ketterdam để đổi lấy nguy cơ bị nổ tan xác.” Công việc kinh doanh của nhiều nơi sẽ thất bát. Ngay sáng mai, Kaz đoán, bậc thềm của Toà thị chính sẽ đông lúc nhúc chủ nhân các nhà chứa và khách sạn, những người đến để tìm câu trả lời. Sẽ là một cảnh tượng hay ho. Tốt thôi. Cứ để cho các thành viên của Hội đồng Thương buôn bận rộn với những vấn đề không liên quan tới Jan Van Eck và cậu con trai mất tích của ông ta. “Van Eck hẳn đã thay đổi nhiều thứ sau khi bị chúng ta nẫng mất bức họa của De Kappel.”

“Và giờ đây lão đã biết Wylan đang đi cùng chúng ta,” Inej đồng tình. “Chúng ta định gặp ông già ở đâu đây?”

“Ở Đốt Ngón.”

Họ không thể đến gặp Haskell tại Thanh Gỗ. Van Eck chắc đã đặt đại bản doanh của băng Cặn Bã dưới sự theo dõi, và lúc này có thể các thị tuần cũng đã kéo đến đó. Hình ảnh đám thị tuần lục lọi phòng riêng của anh, bới móc những món đồ ít ỏi của anh khiến Kaz điên tiết. Thanh Gỗ chẳng là gì hết, nhưng anh đã biến nó từ một ngôi nhà hoang dột nát thành một nơi mà người ta có thể ăn ngủ hoặc trốn tránh pháp luật mà không phải lạnh cóng ngoài trời vào mùa đông hay bị bọ chét hút máu vào mùa hè. Thanh Gỗ là của anh, bất luận Per Haskell nghĩ như thế nào.

Kaz điều khiển chiếc gondel đi vào kênh Zover, ranh giới phía đông của khu Barrel. Per Haskell thích tiếp khách ở quán trọ Đẹp Trời vào một buổi tối cố định hằng tuần, để gặp gỡ đám bạn chí cốt, chơi bài và tán gẫu. Không đời nào ông ta bỏ lỡ tối nay, kể cả khi phó tướng được ông ta sủng ái - tay phó tướng mất tích được ông ta sủng ái - đụng độ với một thành viên của Hội đồng Thương buôn và mang nhiều rắc rối tới cho băng Cặn Bã. Không đời nào, khi ông ta không phải là trung tâm của sự chú ý.

Không có ô cửa sổ nào trổ ra Đốt Ngón, con đường quanh co uốn lượn giữa một dãy nhà liên kế và một nhà máy sản xuất đồ lưu niệm giá rẻ. Nó yên tĩnh, tối mò và hẹp đến nỗi người ta có thể gọi là một cái ngõ - chỗ tuyệt hảo cho việc mai phục. Mặc dù không phải là lối an toàn nhất để đi từ Thanh Gỗ tới quán Đẹp Trời, nó là con đường ngắn nhất, và Per Haskell không bao giờ quay lưng với những lối tắt.

Kaz neo thuyền gần một cái cầu dành cho người đi bộ. Anh và Inej vào vị trí trong bóng tối và chờ đợi, thừa hiểu mình cần giữ im lặng. Không đầy hai mươi phút sau, bóng dáng một người đàn ông xuất hiện ở ngọn đèn đường nằm ở đầu ngõ, với một cọng lông chim ngớ ngẩn vắt vẻo trên mũ.

Kaz đợi cho đến khi người đó đi ngang qua chỗ mình mới bước ra. “Haskell.”

Per Haskell xoay người, rút khẩu súng ngắn từ trong áo khoác ra. Ông ta có thao tác mau lẹ so với tuổi tác, nhưng Kaz biết trước ông ta sẽ mang vũ khí và đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh đập đầu gậy chống vào vai Haskell, vừa đủ mạnh để làm tay ông ta tê bại.

Haskell gầm lên và khẩu súng tuột ra khỏi tay ông ta. Inej chộp lấy trước khi nó chạm đất và ném cho Kaz.

“Brekker,” Haskell giận dữ lên tiếng, cố gắng cử động cánh tay tê bại. “Cậu đã ở chỗ quái nào vậy? Có thứ tay chân nào lại đi trấn lột chính chủ tướng của mình trong ngõ tắt như thế này?”

“Tôi không định trấn lột ông. Tôi chỉ không muốn ông bắn bất kì ai trước khi chúng ta có cơ hội nói chuyện.” Kaz đưa trả khẩup súng cho Haskell. Ông ta chộp lấy nó, cái cằm râu ria vênh lên đe doạ.

“Lúc nào cũng đi quá giới hạn,” Haskell làu bàu trong lúc nhét khẩu súng vào trong túi áo khoác vải kẻ ô, vì bàn tay xuội lơ của ông ta không thể với tới bao súng. “Cậu biết hôm nay cậu đã gây rắc rối cho tôi như thế nào không, hả nhóc?”

“Tôi biết. Chính vì vậy mà tôi đến đây.”

“Bọn thị tuần quần nát Thanh Gỗ và Quạ Đen rồi. Chúng ta đã phải đóng cửa hoàn toàn hai chỗ đó, và không ai biết đến bao giờ ta mới được mở cửa trở lại. Cậu nghĩ cái quái gì mà đi bắt cóc con trai của một thương gia? Đây là phi vụ lớn đã đưa cậu rời Ketterdam đó hả? Phi vụ đáng lẽ phải làm cho tôi giàu nứt đố đổ vách đó hả?”

“Tôi không bắt cóc ai hết.” Sự thật không hẳn là thế, nhưng Kaz nghĩ giải thích càng nhiều chỉ càng làm Haskell thêm rối.

“Vậy nhân danh Ghezen, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Per Haskell thì thào với giọng bực bội, văng cả nước bọt ra. “Cậu đã đem theo người nhện tốt nhất của tôi,” ông ta chỉ tay về phía Inej. “Thiện xạ tốt nhất của tôi, Độc Tâm Y của tôi, vệ sĩ to con nhất của tôi…”

“Muzzen chết rồi.”

“Chó đẻ thật,” Haskell văng tục. “Đầu tiên là Bolliger Bự, giờ tới lượt Muzzen. Cậu định moi ruột băng của tôi hả?”

“Không hề, thưa sếp.”

“Thưa sếp. Cậu đang toan tính chuyện gì vậy, nhóc?”

“Van Eck đang ra tay rất nhanh, nhưng tôi vẫn đi trước lão ta một bước.”

“Đó không phải là điều tôi thấy.”

“Tốt thôi,” Kaz đáp. “Tốt hơn là không ai thấy bọn tôi ra tay. Muzzen là mất mát tôi không lường trước, nhưng hãy cho tôi vài ngày, và không chỉ luật pháp buông tha ông, mà ngân quỹ của ông cũng sẽ rủng rỉnh đến nỗi ông có thể đổ vàng đầy bồn tắm và nhảy vào bơi trong đó.”

Đôi mắt Haskell nheo lại. “Số tiền mà cậu đang nói tới là bao nhiêu?”

Biết ngay mà, Kaz thầm nghĩ khi trông thấy lòng tham loé lên trong ánh mắt của Haskell. Đòn bẩy đang hoạt động.

“Bốn triệu kruge.”

Haskell mở to đôi mắt đã bị cuộc sống chìm trong bia rượu và thử thách của khu Barrell biến thành màu trắng đục ngả vàng. “Cậu định loè tôi đấy à?”

“Tôi đã nói với ông rồi, vụ này lớn.”

“Tiền nhiều để làm gì nếu tôi phải ngồi tù. Tôi không thích bị pháp luật can thiệp vào chuyện làm ăn.”

“Tôi cũng thế, thưa sếp.” Haskell có thể chế giễu cung cách của Kaz, nhưng anh biết ông già tin ngay mọi biểu hiện của sự tôn trọng, và lòng kiêu hãnh của anh có thể chịu được. Một khi đã lấy được phần tiền của mình từ tay Van Eck, anh sẽ chẳng cần phải vâng lệnh hay nịnh nọt Per Haskell nữa. “Tôi đã không lôi chúng ta vào vụ này nếu không chắc chắn khi xong việc chúng ta sẽ trong sạch như thiên thần và giàu có như các thánh. Tất cả những gì tôi cần là thêm một chút thời gian.”

Kaz không thể không nhớ tới cuộc thương lượng giữa hai bố con Jesper, và nó làm anh bực bội. Per Haskell chưa bao giờ quan tâm đến ai ngoài bản thân ông ta và li bia, nhưng lại thích tự coi mình là bố già của một gia đình lớn, với xu hướng phạm pháp. Kaz phải thừa nhận mình quý mến ông ta. Haskell đã cho anh một nơi để bắt đầu, và một mái nhà - cho dù anh chính là người bảo đảm cho nó không bị dột.

Per Haskell ngoắc ngón cái vào túi áo gilet, làm ra vẻ đang cân nhắc đề nghị của Kaz, nhưng lòng tham của ông ta còn bền bỉ hơn cả một cái đồng hồ vặn dây cót. Anh dám cá ông ta đã bắt đầu nghĩ đến những cách tiêu số tiền đó.

“Được rồi, nhóc,” Haskell lên tiếng. “Tôi có thể cho cậu thêm một đoạn thừng để cậu tự treo mình lên. Nhưng nếu tôi phát hiện ra cậu đang chơi xỏ tôi thì cậu sẽ hối tiếc về chuyện đó đây.”

Kaz thể hiện một vẻ mặt nghiêm túc tuyệt đối. Mối đe doạ của Haskell cũng chẳng khác nào những con tàu mô hình trống rỗng mà ông ta vẫn làm.

“Tất nhiên rồi, thưa sếp.”

Haskell khịt mũi. “Thoả thuận thế nhé,” ông ta nói. “Và Bóng Ma đi với tôi.”

Kaz cảm thấy Inej cứng người lại bên cạnh anh. “Tôi cần cô ấy cho phi vụ này.”

“Dùng Roeder ấy. Cậu ta cũng lanh lợi lắm.”

“Nhưng không đủ cho vụ này.”

Giờ thì Haskell xù lông nhím, ngực ưỡn ra, viên hồng ngọc giả trên chiếc ghim cài cà vạt loé lên dưới ánh sáng yếu ớt. “Cậu có biết Pekka Rollins đang toan tính chuyện gì không? Lão vừa mở một sòng bạc mới, ngay đối diện với Quạ Đen.” Kaz đã trông thấy nó. Hoàng Tử Kaelish. Một viên ngọc nữa trong đế chế của Rollins, một cung điện đồ sộ nổi bần bật với màu xanh lá và vàng ánh kim sặc sỡ, như một sự vinh danh nực cười quê hương của lão ta. “Rollins đang chen chân vào lãnh địa của chúng ta,” Haskell nói. “Tôi cần một người nhện, và Inej là người giỏi nhất.”

“Việc đó có thể chờ được.”

“Với tôi thì không. Cứ tạt qua ngân hàng Gemens mà xem. Cậu sẽ thấy tên tôi trên bản giao kèo làm việc của cô ta, và điều đó có nghĩa rằng tôi là người quyết định cô ta đi đâu, làm gì.”

“Tôi hiểu, thưa sếp,” Kaz đáp. “Ngay khi tôi tìm thấy Inej, tôi sẽ báo cho cô ấy biết.”

“Cô ta ở ngay…” Haskell bỏ lửng câu nói, quai hàm trễ xuống trong sự ngỡ ngàng. “Cô ta mới ở ngay đây mà!”

Kaz cố nén cười. Trong lúc Per Haskell làm nhặng xị lên, Inej đã chui vào bóng tối và khẽ khàng leo lên tường. Ông ta đưa mắt tìm kiếm khắp chiều dài ngõ hẻm, rồi ngẩng đầu quan sát mái nhà, nhưng Inej đã mất dạng.

“Cậu phải đưa cô ta về đây,” Haskell nổi đoá, “ngay lập tức.”

Kaz nhún vai. “Ông nghĩ tôi biết leo tường sao?”

“Cặn Bã là băng đảng của tôi, Brekker. Cô ta không thuộc về cậu.”

“Cô ấy chẳng thuộc về ai cả,” Kaz đáp, cảm thấy sức nóng của ngọn lửa ngùn ngụt trong lòng. “Nhưng chúng tôi sẽ quay về Thanh Gỗ sớm thôi.” Thật ra, Jesper sẽ rời khỏi Ketterdam cùng bố, Nina đi tới Ravka, Inej lên con tàu do cô làm chủ, còn anh cũng đang chuẩn bị tách khỏi Haskell mãi mãi. Nhưng ông già sẽ có những đồng kruge làm nguồn an ủi.

“Đồ con hoang khốn kiếp,” Haskell gằn giọng.

“Thằng con hoang khốn kiếp sắp biến ông thành ông trùm giàu có nhất Barrel rồi.”

“Tránh đường cho tôi. Tôi muộn giờ chơi bài rồi.”

“Hi vọng các lá bài sẽ ủng hộ ông,” Kaz vừa nói vừa dịch sang bên cạnh. “Nhưng có lẽ ông sẽ cần cái này.” Anh chìa tay ra. Sáu viên đạn nằm gọn trong lòng bàn tay đi găng của anh. “Phòng khi có biến.”

Haskell rút khẩu súng trong túi ra và mở hộp đạn. Nó trống rỗng. “Đồ…” Nhưng rồi ông ta bật cười ha hả và nhặt lại những viên đạn từ tay Kaz, lắc đầu. “Cậu đúng là đồ quỷ sứ, nhóc à. Đi kiếm tiền cho tôi đi.”

“Và kiếm thật nhiều,” Kaz thì thầm, tay đưa lên chạm mũ, chân khập khiễng quay ngược trở về chỗ neo thuyền.

***

Anh chỉ thả lỏng một chút khi con thuyền lướt ra khỏi khu Barrel và đi vào vùng nước êm đềm hơn của khu Tài chính. Ở đây đường phố gần như vắng ngắt, sự hiện diện của thị tuần cũng thưa thớt hơn.Trong lúc con thuyền trôi dưới cầu Led, anh thoáng thấy một bóng người nhảy ra từ lan can. Một tích tắc sau, Inej đã đáp xuống chiếc thuyền hẹp.

Kaz chỉ muốn lái thuyền về lại Mạng Đen. Mấy ngày vừa qua anh gần như không chợp mắt, đôi chân anh cũng chưa hoàn toàn bình phục sau những gì anh bắt chúng trải qua ở Lâu Đài Băng. Cơ thể anh sắp sửa ngưng nhận mệnh lệnh.

Tuồng như đọc được suy nghĩ trong đầu Kaz, Inej lên tiếng, “Tôi có thể phụ trách việc theo dõi. Tôi sẽ gặp lại anh trên đảo.”

Còn khướt. Cô không thể hất cẳng anh dễ dàng như thế đâu. “Cô định tiếp cận ngôi nhà của Van Eck từ hướng nào?”

“Hãy bắt đầu từ nhà thờ Barter. Chúng ta có thể quan sát nhà của Van Eck từ trên mái của nó.”

Kaz không mấy vui vẻ khi nghe điều đó, nhưng anh đưa họ ngược dòng kênh Beurs, ngang qua sàn giao dịch và mặt tiền khách sạn Geldrenner, nơi bố của Jesper có lẽ đang ngáy o o trong phòng.

Họ neo thuyền ở gần nhà thờ. Ánh nến hắt ra từ cửa nhà thờ lớn, vốn luôn mở để chào đón những người muốn cầu nguyện cho Ghezen.

Inej có thể leo lên vách tường bên ngoài nhà thờ không mấy khó khăn, và Kaz cũng có thể làm được, nhưng anh không muốn thử sức mình vào thời điểm mà cái chân anh đau nhói theo từng bước đi. Anh cần đột nhập vào một trong các nhà nguyện.

“Anh không cần phải trèo lên đâu,” Inej nói trong lúc họ đi quanh nhà thờ và tìm kiếm một cánh cửa nhà nguyện.

Kaz phớt lờ câu nói đó và nhanh chóng phá khoá. Họ lách vào trong gian phòng tối om, rồi theo cầu thang leo lên hai tầng lầu. Các nhà nguyện nằm chồng lên nhau như một chiếc bánh nhiều lớp, mỗi cái được đặt làm bởi một gia đình thương gia khác nhau của Kerch. Thêm một ổ khoá cần phá, và họ leo lên một cầu thang đáng nguyền rủa khác. Nó có dạng xoắn ốc, dẫn lên một cửa lật trên mái.

Nhà thờ Barter được xây dựng theo hình dạng bàn tay của Ghezen. Nhà thờ lớn nằm trong lòng bàn tay, với năm gian rộng toả ra như năm ngón tay, mỗi ngón kết thúc bằng một chồng các nhà nguyện. Họ đã trèo lên các nhà nguyện ở đầu ngón út, và lúc này tiến về phía mái nhà thờ lớn. Tiếp đó họ men theo ngón áp út, len lỏi qua một khu vực lởm chởm những đầu hồi trơn tuột và các chóp đá nhọn.

“Tại sao thần thánh lại thích được thờ phượng ở những chỗ trên cao nhỉ?” Kaz lẩm bẩm.

“Chỉ có con người mới tìm kiếm sự vĩ đại,” Inej nói trong lúc nhảy thoăn thoắt như thể lòng bàn chân đã thuộc làu địa hình. “Các thánh nghe được lời cầu nguyện ở bất kì nơi đâu.”

“Và đáp lại tuỳ theo tâm trạng?”

“Điều mà anh muốn và thế giới cần không phải lúc nào cũng tương đồng, Kaz à. Cầu nguyện và ao ước là hai chuyện khác nhau.”

Nhưng đều vô ích như nhau. Kaz ngăn mình không đáp trả bằng câu đó. Anh đang tập trung để không ngã chết nên không thể dấn sâu vào một cuộc tranh cãi.

Tại đầu ngón tay áp út, họ dừng lại và quan sát. Về phía tây nam, họ có thể thấy những chóp mái nhọn của nhà thờ, Sàn giao dịch, tháp đồng hồ sáng rực trên khách sạn Geldrenner, và con kênh Beurs chảy qua bên dưới cầu Zents. Nhưng khi nhìn sang phía đông, hình dáng đặc biệt của mái nhà cho họ một tầm quan sát trực diện phố Geldstraat, kênh Geld phía sau, và ngôi nhà uy nghiêm của Van Eck.

Đây là một vị trí thuận lợi để quan sát những biện pháp an ninh mà Van Eck đã thiết lập quanh nhà và trên dòng kênh, nhưng nó không cho họ tất cả những thông tin cần thiết.

“Chúng ta sẽ phải đến gần hơn,” Kaz nói.

“Tôi biết,” Inej đáp và rút một sợi dây dài từ trong áo ra, buộc nó quanh một trong những hình chạm đầu mái. “Sẽ nhanh chóng và an toàn hơn nếu tôi tự mình đi thám thính ngôi nhà của Van Eck. Cho tôi nửa tiếng.”

“Cô…”

“Lúc anh quay lại chỗ chiếc thuyền thì tôi đã có mọi thông tin ta cần.”

Anh chỉ muốn giết cô. “Cô lôi tôi lên đây chẳng vì cái gì cả.”

“Lòng kiêu hãnh đưa anh lên đây. Đêm nay nếu Van Eck nhận thấy bất kì trục trặc nào, mọi chuyện coi như chấm dứt. Đây không phải là một nhiệm vụ dành cho hai người, và anh thừa biết điều đó.”

“Inej…”

“Tương lai của tôi cũng phụ thuộc vào chuyện này. Tôi không hề dạy bảo anh phải phá khoá hay lập kế hoạch như thế nào. Đây là việc mà tôi làm tốt nhất, nên hãy để tôi làm công việc của mình.” Cô kéo căng sợi dây. “Và hãy nghĩ tới tất cả những thời gian mà anh có để cầu nguyện hoặc im lặng chiêm bái trong khi leo xuống.”

Cô biến mất qua phía bên kia của nhà nguyện.

Kaz đứng đó, nhìn trừng trừng vào chỗ cô vừa đứng. Inej đã lừa anh. Bóng Ma tử tế, thành thật, ngoan đạo đã chơi xỏ anh. Anh quay người nhìn cả đoạn mái nhà dài dằng dặc mà mình phải băng qua nếu muốn quay lại chỗ chiếc thuyền.

“Trời đánh cô và đám thánh thần của cô đi,” anh nói trỏng, trước khi nhận ra mình đang mỉm cười.

***

Kaz ở trong một tâm trạng kém vui hơn nhiều khi anh buông mình xuống chiếc thuyền hẹp. Anh không giận vì bị cô lừa, anh chỉ căm ghét vì cô đã đúng. Anh biết thừa mình không đủ sức khoẻ để mò vào nhà Van Eck đêm nay. Đó không phải là một công việc dành cho hai người, và cũng không phải cách hành động của họ. Cô là Bóng Ma, kẻ đánh cắp bí mật giỏi nhất Barrel. Thu thập thông tin mà không bị phát giác là biệt tài của cô, chứ không phải của anh. Anh phải thừa nhận rằng mình rất biết ơn cô khi được ngồi một lúc và duỗi dài cái chân trong khi dòng nước vô nhẹ nhàng vào hai bờ kênh. Nhưng tại sao anh nhất định phải đi cùng cô? Nó là một ý tưởng nguy hiểm - chính lối suy nghĩ đó đã làm Inej bị bắt.

Mình có thể vượt qua chuyện này, Kaz tự nhủ. Đến nửa đêm mai, Kuwei sẽ đang trên đường rời khỏi Ketterdam. Chỉ sau vài ngày, họ sẽ có số tiền thưởng của mình. Inej sẽ được tự do theo đuổi giấc mơ truy lùng bọn săn nô lệ, và anh sẽ được giải phóng khỏi sự sao nhãng thường trực này. Anh sẽ lập nên một băng đảng mới, xây dựng từ những thành viên trẻ nhất, đáng sợ nhất của Cặn Bã. Anh sẽ lại tập trung vào lời hứa mà anh đã nói ra trước vong linh của Jordie, và huỷ hoại cuộc đời của Pekka Rollins từng bước một.

Thế nhưng mắt anh vẫn cứ hướng lên lối đi bên cạnh con kênh, sự bồn chồn của anh tăng dần. Anh đâu có tệ như thế này. Chờ đợi là một phần của cuộc đời tội phạm mà rất nhiều người coi thường. Bọn họ muốn hành động thay vì dừng lại và thu thập thông tin. Họ muốn biết ngay mà không phải tìm hiểu. Đôi khi mánh khoé để vượt qua một tình huống chỉ là chờ đợi. Nếu bạn không thích thời tiết xấu thì đừng lao vào tâm bão, hãy chờ tới khi nó đổi hướng. Bạn sẽ tìm ra cách để khỏi bị ướt.

Xuất sắc, Kaz nghĩ thầm. Cô ấy đang ở chỗ quái nào vậy?

Vài phút dài dằng dặc trôi qua, rồi cô nhẹ nhàng đáp xuống thuyền.

“Kể cho tôi nghe đi,” anh nói trong lúc đưa họ xuôi dòng kênh.

“Alys vẫn ở trong đúng căn phòng trên tầng hai ấy. Có một cận vệ đứng gác trước cửa phòng chị ta.”

“Còn phòng làm việc?”

“Vẫn ở nguyên vị trí cũ, ngay cuối hành lang. Lão ta đã cho lắp các ổ khoá Schuyler trên mọi cửa sổ mở ra bên ngoài của ngôi nhà.” Nghe thấy Kaz thở phì một cái, cô hỏi anh, “Nó là vấn đề à?”

“Không. Một ổ khoá Schuyler sẽ không ngăn được bất kì thợ phá khoá lọc lõi nào, nhưng chúng làm mất thời gian.”

“Tôi không phá được chúng, nên tôi đã chờ cho tới khi một người phụ bếp ra mở cửa hậu.” Anh đã thất bại trong việc dạy cô phá khoá. Khoá Schuyler lẽ ra không phải là trở ngại nếu cô chịu tập trung. “Họ nhận hàng,” Inej nói tiếp. “Theo những gì ít ỏi mà tôi nghe được, họ đang chuẩn bị cho một cuộc họp vào đêm mai với Hội đồng Thương buôn.”

“Hợp lí thôi,” Kaz nói. “Lão ta sẽ sắm vai một người cha quẫn trí và khiến họ đẩy thêm nhiều thị tuần vào việc tìm kiếm.”

“Họ có buộc phải làm điều đó không?”

“Họ không có lí do gì để từ chối Van Eck. Và tất cả bọn họ sẽ nhận được những lời cảnh báo nhẹ nhàng rằng hãy che giấu các cô bồ nhí hoặc những bí mật không muốn bị khám phá cho thật kĩ.”

“Barrel sẽ khốn đốn to.”

“Đúng vậy,” Kaz nói trong lúc chiếc gondel trôi qua doi cát của đảo Mạng Đen để tiến vào màn sương mù. “Không ai muốn bị đám thương gia chõ mũi vào chuyện làm ăn của mình. Cô có biết khi nào thì cuộc họp sẽ diễn ra không?”

“Các đầu bếp đang tíu tít chuẩn bị cho một bàn dạ tiệc lớn. Nó có thể là một sự đánh lạc hướng hoàn hảo.”

“Chính xác.” Đây mới đúng là họ, với không gì ngoài công việc giữa họ, một sự cộng tác không vướng bận. Anh nên để nó như thế, nhưng anh cần được biết. “Em nói Van Eck đã không làm em đau. Nói thật đi.”

Họ đã tiến vào chỗ giấu thuyền ở bụi liễu. Inej không rời mắt khỏi những cành liễu rủ trắng phau. “Lão ta không làm điều đó.”

Họ leo ra khỏi thuyền, ngụy trang nó thật cẩn thận, rồi leo lên bờ dốc. Kaz theo sau Inej, chờ cho tâm trạng cô thay đổi. Trăng bắt đầu lặn, dát ánh sáng bàng bạc lên nét viền của những ngôi mộ. Bím tóc cô bị xổ xuống phía sau gáy. Anh hình dung mình quấn nó quanh bàn tay, dùng ngón cái mân mê kiểu tết của cái đuôi sam. Rồi sao nữa? Anh xua ý nghĩ đó đi.

Khi chỉ còn cách nhà mồ vài chục mét, Inej dừng chân và đưa mắt nhìn màn sương bao phủ trên những nhánh cây. “Lão đã định đập gãy chân tôi,” cô nói. “Dùng búa đập nát, để chúng không bao giờ lành được.”

Ánh trăng và làn tóc mềm tan biến trong một tiếng sét cuồng nộ. Kaz thấy Inej kéo ống tay áo bên trái, nơi từng có hình xăm của Vườn Thú. Anh không rõ cô đã phải chịu đựng những gì ở đó, nhưng anh biết cảm giác tuyệt vọng là như thế nào, và Van Eck đã thành công khi khiến cô cảm thấy nó một lần nữa. Anh sẽ tìm một cách trừng trị mới để dạy cho lão con buôn bảnh chọe đó.

Jesper và Nina nói đúng. Inej cần nghỉ ngơi để hồi phục sau những ngày vừa qua. Anh biết cô cứng cỏi như thế nào, nhưng anh cũng đã biết sự giam cầm tác động đến cô ra sao.

“Nếu em không đủ sức thực hiện nhiệm vụ…”

“Tôi đủ sức mà,” cô đáp, tấm lưng bất động vẫn quay về phía anh.

Im lặng giữa họ giống như một dòng nước đen kịt. Anh không thể vượt qua nó. Anh không thể vượt qua ranh giới giữa sự đứng đắn mà cô đáng được hưởng và sự mãnh liệt mà động thái này đòi hỏi. Nếu anh cố, nó có thể làm cho cả hai mất mạng. Anh chỉ có thể là chính mình – một cậu nhóc không thể mang lại niềm an ủi. Thế nên anh trao cô những gì có thể.

“Tôi sẽ phanh thây lão Van Eck đó ra,” anh nói khẽ. “Tôi sẽ tặng cho lão một vết thương không thể khâu lại, để lão không bao giờ hồi phục được. Một loại vết thương không thể lành.”

“Loại mà anh đang mang?”

“Phải.” Đó là một lời hứa. Một lời thú nhận.

Cô run rẩy hít một hơi. Câu nói tuôn ra như một tràng súng, nhanh chư chớp, như thể cô không chịu nổi việc nói ra chúng. “Tôi đã không biết liệu anh có tìm đến không.”

Kaz không thể trách Van Eck vì điều đó. Anh đã vun đắp mối ngờ vực đó trong lòng cô bằng tất cả những lời lẽ lạnh lùng và tàn nhẫn.

“Chúng ta là một đội, Inej. Chúng tôi sẽ không bỏ em một mình chịu sự định đoạt của một lão lái buôn khốn kiếp.” Đó không phải là câu trả lời mà anh muốn nói. Nó không phải là câu trả lời mà cô muốn nghe.

Khi cô quay về phía anh, đôi mắt cô bừng bừng lửa giận.

“Lão sẵn sàng đập gãy chân tôi,” cô nói, cằm hếch lên, giọng run run. “Lúc đó anh có tìm đến tôi nữa không, Kaz? Khi tôi không thể leo lên một bức tường, hoặc đi trên một sợi dây? Khi tôi không còn là Bóng Ma nữa?”

Tay Nhám sẽ không làm điều đó. Kẻ có thể dẫn dắt họ qua phi vụ này, lấy lại tiền, giữ mạng sống cho họ, sẽ chỉ ban cho cô ân huệ cuối cùng để chấm dứt nỗi thống khổ, rồi quay lưng bước tiếp.

“Tôi sẽ đến tìm em,” anh nói, và khi anh thấy ánh mắt dè chừng của cô chiếu vào mình, anh nhắc lại điều đó một lần nữa. “Tôi sẽ đến tìm em. Nếu tôi không thể bước đi, tôi sẽ bò trườn mà đến, và bất luận chúng ta tàn phế đến thế nào, chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu, với dao găm vào súng ngắn. Bởi vì đó là điều chúng ta luôn làm. Chúng ta không bao giờ buông xuôi.”

Một cơn gió nổi lên. Những nhánh liễu phát ra một âm thanh rì rầm xảo quyệt. Kaz nhìn thẳng vào mắt Inej. Anh thấy ánh trăng phản chiếu trong đó. Hai vệt sáng hình lưỡi liềm giống hệt nhau. Cô có lí khi dè chừng. Kể cả với anh. Đặc biệt là với anh. Đó là điều giúp bạn sống sót.

Cuối cùng Inej gật đầu, rất khẽ. Họ quay về nhà mồ trong im lặng. Những cây liễu vẫn rì rầm.