Chương 3 MATTHIAS
“Nằm yên!” Matthias quát bảo Kuwei. Cậu nhóc người Shu dán mình dưới sàn. Loạt đạn thứ hai làm rung chuyển không khí, phá vỡ một ô cửa sổ kính ghép khác.
“Hoặc bọn chúng thích phí đạn, hoặc đây chỉ là những phát súng cảnh báo,” Jesper lên tiếng. Matthias lom khom di chuyển tới phía bên kia của nhà mồ và nhòm qua một khe đá.
“Chúng ta bị bao vây rồi,” anh nói. Những kẻ đang đứng giữa các nhà mồ trên đảo Mạng Đen khác hẳn các thị tuần mà anh chờ đợi. Trong ánh sáng chập chờn của đèn đuốc, Matthias trông thấy những cái áo vest kẻ sọc, kẻ ô hoặc hoạ tiết paisley, và áo khoác caro. Trang phục của dân Barrel. Bọn chúng mang theo những món vũ khí cũng lôm côm chẳng kém: súng, dao dài, gậy gỗ.
“Tôi không thể nhìn rõ hình xăm của chúng,” Jesper nói. “Nhưng tôi khá chắc đứa đứng đầu là Doughty.”
Doughty. Matthias lục lọi trong kí ức của mình và nhớ ra người đã dẫn họ vào gặp Pekka Rollins khi cả nhóm cần tiền. “Bọn Kim Sư.”
“Cả đống thằng.”
“Chúng muốn gì?” Kuwei run rẩy hỏi.
Matthias nghe thấy trên nền tiếng la lối nói cười là âm thanh trầm đầy kích động của những chiến binh biết mình đang chiếm lợi thế và đánh hơi thấy mùi đổ máu.
Tiếng hò reo vang lên khi một thằng trong băng Kim Sư chạy đà rồi ném thứ gì đó về phía nhà mồ. Nó bay qua một ô cửa sổ vỡ kính và đập mạnh vào sàn nhà. Chất khí màu xanh tuôn ra.
Matthias lấy một tấm mền ngựa và phủ lên quả bom khói. Anh ném nó trở ra ngoài qua cửa sổ trong lúc một loạt đạn khác no vang. Mắt anh cay xè, lệ tuôn ràn rụa trên má.
Tiếng ồn lên đến đỉnh điểm. Bọn Kim Sư lao tới trước.
Jesper nổ một phát súng và một tên trong số những thằng đang lao lên ngã xuống, ngọn đuốc tắt ngấm khi chạm nền đất ẩm ướt. Jesper tiếp tục nã đạn hết lần này đến lần khác, không hề run tay khi những thằng trong băng Kim Sư gục ngã. Hàng ngũ của chúng gãy đổ khi mạnh đứa nào đứa nấy tản ra tìm chỗ ẩn nấp.
“Giữ hàng ngũ đi chứ, mấy đứa,” Jesper gằn giọng.
“Ra ngoài đi!” Doughty hét lên từ phía sau một ngôi mộ. “Mày không thể bắn hết bọn tao đâu.”
“Tao không nghe thấy gì cả. Lại gần hơn đi,” Jesper la lớn.
“Bọn tao đã đập nát tàu thuyền của mày. Tụi mày sẽ không thể đi khỏi hòn đảo này nếu không đi cùng bọn tao. Thế nên im mồm đi, bằng không bọn tao sẽ cắt đầu tụi mày đem về Barrel.”
“Coi chừng!” Matthias cảnh báo. Doughty đang làm họ phân tâm. Một quả bom khói khác bay qua cửa sổ, rồi một quả thứ ba. “Hầm mộ!” Matthias gào lên, và cả bọn lao tới phía bên kia của nhà mồ, chen chúc nhau chui vào lối đi trước khi đóng chặt cánh cửa đá sau lưng. Jesper xé áo nhét vào khe hở giữa cánh cửa và mặt sàn.
Mọi thứ tối om. Trong một thoáng, chỉ có tiếng ba người bọn họ ho sặc sụa, cố gắng tống khí ra khỏi phổi. Rồi Jesper lắc một cái đèn xương, và khuôn mặt họ được chiếu bằng thứ ánh sáng xanh lè ma quái.
“Làm thế quái nào bọn nó tìm được chúng ta kia chứ? Jesper thắc mắc.
“Không quan trọng,” Matthias đáp. Họ không có thời gian để tìm hiểu vì sao đảo Mạng Đen bị đột nhập. Tất cả những gì anh biết là nếu Pekka Rollins cử tay sai đến đây thì Nina cũng đang gặp nguy hiểm. “Đạn dược của chúng ta còn những gì?
“Wylan để lại một số quả bom tím phòng trường hợp chúng ta gặp rắc rối với bọn chiến binh người Shu, ngoài ra tôi cũng có hai quả bom sáng. Kuwei, cậu có gì?”
“Tôi chẳng có gì cả.”
“Cái túi chết tiệt của cậu,” Jesper đáp. “Trong đó không có gì hữu dụng à?”
Kuwei ghì chặt túi hành lí vào ngực. “Mấy quyển sổ tay của tôi,” cậu nhóc sụt sịt đáp.
“Thế những thứ mà Wylan đang làm dở thì sao?” Matthias hỏi. Không ai buồn nghĩ đến chuyện dọn sạch chúng.
“Chỉ là một thứ gì đó mà cậu ta dùng để làm pháo hoa cho vụ cầu Thiện Nữ,” Jesper đáp.
Một tràng những tiếng la lối từ phía bên ngoài vọng vào.
“Chúng sẽ cho nổ tung cánh cửa nhà mồ,” Matthias nói. Đó là cách anh sẽ làm nếu cần tù binh hơn là thi thể, mặc dù anh tin chắc Kuwei là người duy nhất trong số họ bọn Kim Sư muốn bắt sống.
“Ngoài kia phải có ít nhất ba chục tên sừng sỏ đang tìm cách lột da chúng ta,” Jesper nói. “Nhà mồ chỉ có một lối ra, và chúng ta đang kẹt trên một hòn đảo chết tiệt. Chúng ta tiêu rồi.”
“Có lẽ không,” Matthias nói trong lúc đưa mắt nhìn ánh sáng xanh ma quái của chiếc đèn xương. Mặc dù không có đầu óc mưu mô như Kaz, anh cũng được tôi luyện trong môi trường quân ngũ. Sẽ có cách cho tình huống này.
“Anh bị điên à? Bọn Kim Sư biết thừa quân số chúng áp đảo chúng ta như thế nào.”
“Phải,” Matthias đáp. “Nhưng chúng không biết hai trong số chúng ta là Grisha.” Bọn chúng tưởng chỉ đang truy đuổi một nhà khoa học, không phải một Tiết Hỏa Sư, và Jesper bấy lâu nay vẫn giữ kín năng lực sáng Chế Gia của mình.
“Phải rồi, hai Grisha hầu như chưa được luyện tập,” Jesper nói.
Một tiếng uỳnh vang lên, khiến các bức tường rung chuyển và làm Matthias ngã dúi vào hai người còn lại.
“Chúng đến rồi!” Kuwei hét lên.
Nhưng không có tiếng bước chân nào vang lên. Thêm một tràng những tiếng la lối từ phía ngoài hầm mộ vọng vào. Chúng dùng chưa đủ thuốc nổ,” Matthias nói. “Chúng muốn bắt sống cậu, thế nên chúng tỏ ra thận trọng. Chúng ta còn một cơ hội nữa. Kuwei, cậu có thể tạo ra bao nhiêu nhiệt lượng từ một ngọn lửa?”
“Tôi có thể làm cho lửa cháy mạnh hơn, nhưng duy trì thì khó đấy.”
Matthias nhớ lại hình ảnh những lưỡi lửa màu tím ngùn ngụt cháy trên thân thể gã người Shu có cánh, không thể dập tắt. Wylan đã nói sức nóng của chúng cao hơn lửa thường.
“Đưa một quả bom cho tôi,” anh nói với Jesper. “Tôi sẽ cho nổ vách tường phía sau của hầm mộ.”
“Để làm gì?”
“Để làm cho bọn chúng nghĩ chúng ta sẽ thoát ra ngoài qua lối đó,” Matthias đáp, rồi đặt quả bom ở cuối đoạn hành lang đá.
“Anh có chắc nó không làm chúng ta tan xác không đấy?”
“Không,” Matthias thừa nhận. “Nhưng trừ phi cậu có ý tưởng gì hay ho hơn…”
“Tôi…”
“Bắn hạ nhiều địch thủ nhất có thể trước khi chúng ta toi mạng không phải là một lựa chọn.”
Jesper nhún vai. “Nếu vậy thì tiến hành thôi.”
“Kuwei, ngay khi bom nổ, cậu hãy chạy nhanh hết sức có thể tới cửa nhà mồ. Lúc đó chắc khói độc đã tản bớt, nhưng tôi muốn cậu chạy. Tôi sẽ yểm trợ ngay phía sau cậu. Cậu có nhớ ngôi mộ có cột buồm lớn bị gãy không?”
“Ở phía bên phải á?”
“Đúng rồi. Hãy chạy thẳng tới đó. Jesper, lấy hết chỗ bột mà Wylan để lại, và chạy theo cậu ta.”
“Tại sao?”
Matthias châm ngòi. “Cậu có thể nghe theo mệnh lệnh của tôi, hoặc đi gặp bọn Kim Sư mà thắc mắc. Giờ thì nằm xuống.”
Anh đẩy cả hai sát vào tường, che chắn cho họ khi một tiếng uỳnh khủng khiếp vang lên từ đầu kia của đường hầm.
“Chạy!”
Ba người lao qua cửa hầm mộ.
Matthias dùng một tay giữ vai Kuwei, thúc cậu ta chạy qua đám khói xanh còn sót lại. “Nhớ nhé, lao thẳng tới chỗ cột buồm gãy.” Anh đá tung cửa nhà mồ và ném quả bom sáng lên trời. Nó nổ tung, tạo thành một chùm ánh sáng trắng loá. Anh lao vào bụi cây, dùng súng trường bắn về phía bọn Kim Sư trong lúc lom khom chạy qua các ngôi mộ.
Bọn Kim Sư nổ súng đáp trả, và Matthias vội thụp xuống nấp sau một đống đá phủ đầy rêu phong. Anh trông thấy Jesper vừa lao qua cửa nhà mồ vừa nổ súng, phá vòng vây chạy về phía cột buồm gãy bằng đá. Matthias ném nốt quả bom sáng còn lại lên không trong lúc Jesper nhào người sang bên phải và nhiều khẩu súng đồng loạt nổ vang như sấm dậy, khi băng Kim Sư phớt lờ mọi kỉ luật hoặc phần thưởng được hứa hẹn để xả bằng hết chỗ đạn mình có. Chúng có thể đã được chỉ thị giữ cho Kuwei còn sống, nhưng chúng chỉ là một đám trộm cướp Barrel, nào phải những binh lính được rèn luyện.
Dán bụng xuống đất, Matthias bò qua những ngôi mộ. “Mọi người có bị gì không?” Anh hỏi khi đến được khu lăng mộ có cột buồm đá bị gãy.
“Hết cả hơi, nhưng vẫn còn thở được,” Jesper đáp. Kuwei cũng gật đầu xác nhận dù đang run lẩy bẩy. “Kế hoạch rất tuyệt. Giờ thì bị mắc kẹt ở đây có gì khá hơn bị kẹt trong nhà mồ bên kia?”
“Cậu có mang theo chỗ bột của Wylan không?”
“Những gì còn lại,” Jesper đáp và dốc hết các túi, lấy ra ba cái gói.
Matthias chọn bừa một cái. “Cậu có thể điều khiển chúng không?”
Jesper lúng túng đổi tư thế. “Có, tôi nghĩ thế. Tôi đã từng làm điều tương tự tại Lâu Đài Băng. Tại sao?”
Tại sao. Tại sao. Nếu đang ở trong hàng ngũ drüskelle, chắc cậu ta đã bị tống giam vì bất tuân phục rồi.
“Mạng Đen nổi tiếng là bị ma ám, đúng không? Chúng ta sẽ tạo ra vài con ma.” Matthias liếc nhìn quanh khu lăng mộ. “Bọn chúng đang tiến đến. Tôi cần cậu vâng lệnh và ngừng thắc mắc. Cả hai cậu.”
“Chẳng trách anh và Kaz không hợp nhau,” Jesper lẩm bẩm.
Cố gắng nói ngắn gọn trong chừng mực của mình, Matthias giải thích dự định của mình cho lúc này và khi họ tới mép đảo, nếu như kế hoạch của họ thành công.
“Tôi chưa bao giờ làm chuyện này trước đây,” Kuwei nói.
Jesper nháy mắt với cậu ta. “Thế nó mới hào hứng chứ.”
“Sẵn sàng chưa?” Matthias hỏi.
Anh mở cái gói. Jesper giơ hai bàn tay lên. Với một tiếng vút khẽ, chỗ bột bay lên không trung, trở thành một đám mây lơ lửng, như thể thời gian trôi chậm lại. Jesper dồn sự tập trung vào đó đến mức mồ hôi túa ra trên trán, rồi phóng hai tay tới trước. Đám mây dàn mỏng ra, quần đảo trên đầu bọn Kim Sư, và bắt lửa từ một ngọn đuốc, nổ ra ánh sáng xanh lè.
Những kẻ đứng quanh tên cầm đuốc há hốc mồm.
“ Kuwei ,” Matthias ra lệnh.
Cậu nhóc người Shu giơ tay lên, và ngọn lửa của cây đuốc bắt đầu lan dọc theo phần cán, trườn xuống cánh tay kẻ đang cầm. Hắn hét lên, vứt cây đuốc đi rồi nằm lăn lộn trên mặt đất hòng dập lửa.
“Tiếp tục đi,” Matthias nhắc. Kuwei cong ngón tay lại, nhưng ngọn lửa xanh tắt phụt.
“Tôi xin lỗi!” Kuwei nói.
“Thử lại đi,” Matthias yêu cầu. Anh không có thời gian để dỗ dành.
Kuwei lại phóng hai bàn tay tới trước, và một chiếc đèn lồng của bọn Kim Sư nổ tung, làm bùng lên những lưỡi lửa màu vàng. Kuwei lui lại, như thể không dự định dùng lực mạnh như vậy.
“Đừng để mất tập trung,” Matthias hối thúc.
Kuwei ngoắc tay, và ngọn lửa cuồn cuộn bốc lên cao.
“Ê, cũng không tệ đấy.” Jesper thốt lên, mở một cái gói khác và tung đám bột vào không trung, rồi vung tay, đẩy chúng bay tới trước, về phía ngọn lửa của Kuwei. Lưỡi lửa rùng rùng chuyển sang màu đỏ rực. “Stronti clorua,” Jesper thì thầm. “Thứ tôi thích nhất.”
Kuwei ngoắc tay, và một lưỡi lửa khác nhập vào ngọn lửa đỏ, tạo thành một con mãng xà uốn lượn bên trên đảo Mạng Đen, sẵn sàng tấn công.
“Ma!” Một đứa trong băng Kim Sư hét toáng lên.
“Đừng có hâm,” đứa khác đáp.
Quan sát con rắn lửa uốn lượn, hết thu vào lại toả ra, Matthias cảm thấy nỗi sợ trước kia dâng lên trong lòng. Anh đã kết thân với Kuwei, dù chính những ngọn lửa Tiết Hoả Sư này đã thiêu rụi ngôi làng của anh trong một trận đánh. Anh đã quên mất thứ năng lực mà thằng nhóc sở hữu. Hồi đó là chiến tranh, anh tự nhủ. Và bây giờ cũng vậy.
Băng Kim Sư đang bị sao nhãng, nhưng chuyện này sẽ không kéo dài.
“Thổi lửa sang mấy cái cây đi,” Matthias ra lệnh, và với một tiếng gằn, Kuwei dang rộng hai cánh tay. Những tán lá xanh cố gắng chống cự cuộc tấn công của lửa, nhưng rồi cũng khuất phục.
“Chúng có Grisha,” Doughty hét lớn. “Lột da chúng!”
“Chạy ra mép nước!” Matthias nói. “Ngay!” Họ vội lao qua những tấm bia mộ và tượng thánh vỡ. “Kuwei, sẵn sàng nhé. Chúng ta cần toàn bộ nội lực của cậu.”
Họ trượt xuống bờ dốc, lao vào chỗ nước nóng. Matthias ném chỗ bom tím vào các thân thuyền bị đập vỡ. Lưỡi lửa tím lập tức nuốt chửng chúng, mượt mà một cách rùng rợn. Matthias đã qua lại chỗ này đủ nhiều lần để biết đây là nơi nông nhất của con kênh, doi cát dài là nơi những con thuyền dễ mắc cạn nhất, nhưng bờ đối diện của đất liền lại ở quá xa.
“Kuwei,” anh ra lệnh, thầm mong cậu nhóc người Shu đủ mạnh mẽ để đảm đương kế hoạch mà Matthias đã vạch ra ban nãy. “Mở đường đi.”
Kuwei phóng hai tay tới trước. Những ngọn lửa đổ xuống mặt nước, làm hơi nước bốc lên ngùn ngụt. Thoạt đầu, Matthias chỉ nhìn thấy một bức tường trắng xoá mờ mịt. Sau đó hơi nước tản ra và anh trông thấy những con cá nhảy lách tách trên mặt bùn, cua bò lổm ngổm dưới lòng kênh trơ đáy, trong lúc những lưỡi lửa tím liếm vào lớp nước ở hai bên bờ.
“Lạy các thánh và lũ lừa họ cưỡi,” Jesper ngỡ ngàng thốt lên. “Kuwei, cậu làm được rồi.”
Matthias quay người về phía đảo và nổ súng vào đám cây cối.
“Mau lên!” Anh hét to. Họ vội lao qua con đường mà mới một phút trước chưa từng tồn tại, phóng tới bờ kênh bên kia, nơi các ngõ hẻm để ẩn nấp đang chờ đợi. Phi tự nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu Matthias. Không, anh nghĩ thầm. Kì diệu.
“Anh có nhận ra mình vừa lãnh đạo một top quân Grisha không vậy?” Jesper hỏi trong lúc họ nâng mình lên khỏi lòng kênh bùn lầy và chạy vội trên những con phố hướng đến Bãi Ngọt.
Quả vậy. Một suy nghĩ lạ lùng. Thông qua Jesper và Wylan, anh đã điều khiển năng lực Grisha. Thế nhưng anh không cảm thấy mình bị vấy bẩn hay nhúng chàm vì chuyện đó. Anh còn nhớ điều mà Nina đã nói về cách thức Lâu Đài Băng được xây dựng, rằng nó chắc phải là công trình của Grisha, chứ không phải của Djel. Liệu sẽ thế nào nếu cả hai đều đúng? Sẽ thế nào nếu Djel đã ra tay thông qua những con người này? Phi tự nhiên. Chữ đó đến với anh một cách quá dễ dàng, để xua đi những thứ anh không hiểu, để hạ thấp Nina và những người như cô. Nhưng sẽ thế nào nếu như phía sau sự chính trực mà các drüskelle đi theo, có một điều gì đó kém trong sạch hoặc bất minh? Sẽ thế nào nếu nó thậm chí không phải là sự sợ hãi hay tức giận, mà chỉ đơn thuần là ghen tị? Có nghĩa lí gì khi dốc lòng phụng sự Djel, chỉ để thấy quyền lực của Ngài qua năng lực của người khác, chứ bạn không bao giờ có thể sở hữu những năng lực đó?
Các drüskelle đã thề trung thành với Fjerda lẫn vị thần của họ. Nếu họ sinh ra để thấy những điều kì diệu mà họ từng xem là sự kinh tởm, thì còn chuyện gì xảy ra nữa? Tôi được sinh ra để bảo vệ Người. Bổn phận của anh với vị thần của mình, bổn phận của anh với Nina. Nếu như chính là bàn tay của Djel đã dâng nước lên trong cơn bão cuồng nộ nhấn chìm con tàu drüskelle để đưa anh và Nina đến với nhau thì sao?
Matthias đang chạy qua những con phố của một vương quốc xa lạ, tiến đến những nguy hiểm mà anh chưa biết tới, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi anh nhìn vào mắt Nina và thấy sự nhân đạo của mình phản chiếu trong đó, cơn bão lòng của anh lắng xuống.
Chúng ta sẽ tìm cách làm họ thay đổi suy nghĩ, cô đã nói như thế. Tất cả bọn họ. Anh sẽ tìm được Nina. Họ sẽ sống sót qua đêm nay. Họ sẽ thoát khỏi cái thành Ketterdam ẩm ướt, bất lương này, và rồi… Phải, và rồi họ sẽ thay đổi thế giới.