← Quay lại trang sách

Chương 4 INEJ

Inej vặn người, thoát ra khỏi bàn tay đang nắm chặt gáy mình. Cô thụp xuống cho khỏi ngã. Đạp chân vào mái xi-lô, cô nhoài người ra xa cửa lật. Rồi cô bật dậy, dao đã kịp rút khỏi vỏ, sẵn sàng trên tay.

Đầu óc cô không thể hiểu được thứ mà mình nhìn thấy. Một đứa con gái đang đứng trước mặt cô, sáng trưng như một bức tượng tạc từ ngà voi và hổ phách. Áo và quần dài của con nhỏ có màu kem, viền da màu ngà và thêu hoạ tiết màu vàng. Mai tóc nâu của nó được tết thành bím dày, kết trang sức lấp lánh. Con nhỏ cao gầy, lớn hơn Inej chừng một hoặc hai tuổi.

Inej nghĩ tới nhóm chiến binh Kherguud mà Nina và những người khác chạm trán tại Tây Stave, nhưng đứa con gái này không giống người Shu.

“Xin chào, Bóng Ma,” con nhỏ lên tiếng.

“Chúng ta biết nhau à?”

“Ta là Dunyasha, Bạch Kiếm, được huấn luyện bởi Hội Hiền nhân Ahmrat Jen, sát thủ tài năng nhất lứa tuổi mình.”

“Lạ hoắc.”

“Ta mới tới đây thôi,” đứa con gái thừa nhận, “nhưng ta biết ngươi là một huyền thoại trên những đường phố bẩn thỉu này. Phải thừa nhận, ta cứ tưởng ngươi phải… cao lớn hơn kìa.”

“Có chuyện gì?” Inej hỏi lại bằng câu cửa miệng của người Kerch vào đầu mọi cuộc gặp, mặc dù nói ra nó ở độ cao hai mươi tầng nhà như thế này thật kì dị hết sức.

Dunyasha mỉm cười. Nụ cười có vẻ như đã được tập luyện, giống các cô gái trong phòng tiếp khách thếp vàng của vườn Thú. “Ở cái nơi thô lỗ này mọi người chào hỏi nhau cộc cằn ghê!” Con nhỏ bâng quơ khoát tay về phía đường chân trời trong một cử chỉ vừa như nhìn nhận vừa phủi bỏ Ketterdam. “Định mệnh đã đưa ta tới đây.”

“Thế định mệnh có trả tiền cho mày không?” Inej hỏi lại, đưa mắt ước lượng đối thủ. Cô không nghĩ con nhỏ trèo lên cao thế này chỉ để làm quen. Khi giao đấu, chiều cao sẽ giúp nó có tầm đánh xa hơn, nhưng cũng ảnh hưởng tới sự thăng bằng của nó. Có phải Van Eck đã cử nó tới đây không? Và nếu vậy thì ông ta có cử ai đó bám theo Nina luôn không? Inej liếc nhanh xuống dưới, nhưng không thấy được gì trong những cái bóng tối om của cụm tháp. “Mày làm việc cho ai?”

Những con dao xuất hiện trong tay Dunyasha. Cạnh sắc của chúng ánh lên lấp loáng. “Cái chết là công việc của bọn ta,” con nhỏ nói, “và nó rất thiêng liêng.”

Vẻ đắc chí ánh lên trong mắt Dunyasha, sự sinh động đầu tiên mà Inej nhìn thấy, ngay trước khi con nhỏ tấn công.

Inej bị bất ngờ bởi tốc độ của địch thủ. Dunyasha di chuyển như một vệt màu, như thể bản thân là một lưỡi thép cắt xuyên bóng tối, với hai lưỡi dao phối hợp nhịp nhàng, hết trái lại phải. Inej để cho cơ thể mình đáp trả, né những đường dao theo bản năng và lùi xa địch thủ, nhưng tránh gờ mép của tháp xi-lô. Cô giả vờ né trái rồi vung nhát dao đầu tiên.

Dunyasha xoay người tránh đòn một cách dễ dàng, nhẹ nhàng như một tia nắng phản chiếu trên mặt họ. Inej chưa bao giờ thấy ai chiến đấu như vậy, như thể con nhỏ di chuyển theo một thứ âm nhạc mà chỉ mình nó nghe thấy.

“Ngươi e sợ rồi à, Bóng Ma?” Inej cảm thấy lưỡi dao của Dunyasha cắt qua ống tay áo. Cái nhói mà nó gây ra giống như một cú roi quất. Không quá sâu, cô tự nhủ. Trừ phi con dao có tẩm thuốc độc. “Ta nghĩ là có đấy. Người ta không thể vừa sợ cái chết vừa là phái viên thực thụ của nó được.”

Con nhỏ này có bị chập mạch không vậy? Hay nó chỉ lắm lời? Inej lùi lại, di chuyển vòng quanh mái xi-lô.

“Ta sinh ra đã không biết sợ,” Dunyasha nói tiếp với một cái chậc lưỡi khoái trá. “Ba mẹ cứ sợ ta sẽ chết đuối, vì hồi nhỏ ta bò xuống biển, vừa bò vừa cười.”

“Có khi họ sợ mày chết vì nói nhiều ấy.”

Dunyasha lao tới với một sự mạnh mẽ mới. Inej tự hỏi phải chăng con nhỏ chỉ vờn cô trong loạt đòn tấn công đầu tiên, thăm dò điểm mạnh và điểm yếu trước khi chiếm lấy ưu thế. Cả hai trao đổi vài đường dao, nhưng Dunyasha vẫn còn nguyên sức mạnh. Inej có thể cảm thấy từng vết đau, từng thương tích và những thử thách của một tháng qua trên cơ thể mình - nhát dao suýt đoạt mạng cô, màn leo ống khói lò đốt rác, những ngày cô bị cầm tù.

“Phải thú thực là ta thất vọng đấy,” Dunyasha lên tiếng trong lúc đôi bàn chân lướt đi thoăn thoắt trên mái xi-lô. “Ta đã tưởng ngươi sẽ là một thách thức. Nhưng ta thấy gì thế này? Một con mọi đen Suli biết nhào lộn, đánh đấm như phường du côn mạt hạng.”

Sự thật là vậy. Inej đã học lóm các ngón đòn từ bọn con trai như Kaz và Jesper trong các ngõ hẻm quanh co của Ketterdam. Dunyasha không chỉ có một lối tấn công. Con nhỏ có thể mềm dẻo như lau sậy khi cần, tấn công như một con mèo, rút lui như một làn khói. Inej không thể nắm bắt hay dự đoán chúng.

Con nhỏ giỏi hơn mình. Sự nhìn nhận đó có vị chua lòm như thể Inej vừa cắn vào một món trái cây hấp dẫn nhưng đã hỏng. Khác biệt không chỉ nằm ở việc rèn luyện. Inej học đánh nhau vì buộc phải làm thế nếu muốn sống sót. Cô đã khóc nức nở vào cái đêm mình hạ sát lần đầu tiên. Còn con nhỏ này khoái trá với điều đó.

Nhưng Ketterdam đã dạy cô rất kĩ. Nếu không thắng được vận may thì đổi trò chơi. Inej đợi cho đối thủ lao tới để nhảy lên sợi dây căng giữa hai xi-lô và liều mình đi trên nó. Cơn gió ập vào cô quyết liệt, như thể cảm thấy cơ hội của mình. Inej nghĩ đến việc sử dụng cây gậy thăng bằng, nhưng cô muốn đôi tay rảnh rang.

Cô cảm thấy sợi dây võng xuống. Không thể nào. Nhưng khi Inej liếc nhìn qua vai, Dunyasha đã bắt chước cô đi trên sợi dây thăng bằng. Con nhỏ đang nhoẻn cười, làn da trắng sáng rực lên như thể nuốt chửng ánh trăng.

Bàn tay của Dunyasha phóng tới, và Inej hộc lên khi bị một vật sắc nhọn đâm vào bắp chân. Cô nhoài người ra sau, nắm lấy sợi dây bằng hai tay, và quay lại để đối mặt với địch thủ. Con nhỏ lại vung tay. Inej cảm thấy một cú đau nhói khác, và khi nhìn xuống, cô trông thấy một cái phi tiêu đang cắm trên đùi mình.

Từ đâu đó bên dưới, cô nghe thấy tiếng la hét và ẩu đả. Nina. Van Eck đã cử kẻ nào hay thứ gì tới tìm chị? Nhưng cô không thể sao nhãng, nhất là khi đang ở trên dây thăng bằng với con quỷ này.

“Nghe nói ngươi từng làm gái cho mụ công,” Dunyasha nói trong lúc phóng một phi tiêu nữa vào Inej, tiếp nối bằng một cái thứ ba. Inej tránh được cả hai, nhưng nhận một cái khác vào vai phải. Cô chảy máu khá nhiều. “Ta thà giết chính mình cùng tất cả mọi người dưới mái nhà đó chứ không để bản thân bị lợi dụng như vậy.”

“Mày đang bị lợi dụng đó,” Inej đáp. “Van Eck không xứng đáng với những kĩ năng của mày đâu.”

“Nếu ngươi nhất định muốn biết, thì Pekka Rollins là người trả tiền cho ta đó,” Dunyasha đáp. Inej cảm thấy sợi dây dưới chân tròng trành. Rollins. “Ông ta trả tiền đi lại, ăn ở cho ta. Nhưng ta không đòi tiền cho những mạng sống mà mình tước đi. Chúng là đồ trang sức của ta. Là thanh danh của ta trên cõi đời này, và sẽ mang lại vinh dự cho ta ở kiếp sau.”

Pekka Rollins. Liệu ông ta đã tìm thấy Kaz rồi? Còn những người khác? Sẽ thế nào nếu Nina đang nằm chết dưới kia? Cô phải thoát khỏi con nhỏ này. Lại một cái phi tiêu hình sao bay vèo tới, khiến Inej né sang trái để tránh. Cô giật lùi trên sợi dây thăng bằng, và thoáng thấy một vệt sáng bạc khác. Cơn đau xé toạc cánh tay Inej. Cô rít lên.

Cái chết là công việc của bọn ta và nó rất thiêng liêng. Nhỏ lính đánh thuê này phụng sự thánh thần hắc ám phương nào đây? Inej mường tượng ra một gã khổng lồ sừng sững bên trên Ketterdam, không có cá tính và nét đặc biệt nào, làn da căng bóng nơi những cái tay cái chân mập ú, ừng ực uống máu từ các nạn nhân của đám lâu la. Cô có thể cảm thấy sự hiện diện của gã và lạnh toát trong cái bóng đồ sộ của gã.

Một mũi phi tiêu cắm vào cẳng chân của Inej, mũi khác găm vào cẳng tay. Cô liếc nhìn qua vai. Chỉ còn mươi bước chân nữa thôi là cô đến được tháp xi-lô thứ nhất. Dunyasha có thể đánh đấm giỏi hơn Inej, nhưng con nhỏ không biết rõ Ketterdam. Inej sẽ nhanh chóng trèo xuống chân tháp tìm Nina. Họ sẽ cắt đuôi con quỷ này nhờ hệ thống đường sá kênh rạch mà Inej thuộc nằm lòng.

Một lần nữa, cô ước lượng khoảng cách ở phía sau lưng mình. Chỉ vài bước nữa thôi. Nhưng khi cô quay lại nhìn thì Dunyasha đã không còn trên dây. Cô trông thấy con nhỏ cúi xuống, thò tay về phía cái móc nam châm. Không.

“Xin hãy bảo vệ con,” cô thì thào với các vị thánh của mình.

Sợi dây long ra. Inej rơi xuống, vặn người trong không trung như cô từng làm hồi bé, tìm kiếm đôi cánh của mình.