← Quay lại trang sách

Chương 5 KAZ

Kaz nghe thấy một tiếng rít trong tai. Anh luôn có cảm giác nhìn đôi lạ lùng mỗi khi quan sát Rollins, như thể vừa thức quá khuya sau một chầu nhậu tuý luý. Kẻ đứng trước anh là Pekka Rollins, ông vua của khu Barrel, trùm băng đảng kiêm bầu sô. Nhưng lão cũng là Jakob Hertzoon, thương gia liêm chính giả hiệu đã chiếm được lòng tin và cảm tình của hai anh em Kaz, trước khi cuỗm sạch tiền rồi bỏ mặc họ trên những con phố không biết nhân nhượng.

Đêm nay, mọi dấu vết của Jakob Hertzoon đã biến mất. Rollins mặc một chiếc gilet sọc xanh lá cài khuy chật khít trên cái bụng chớm phệ và quần dài màu ngọc lục bảo sặc sỡ. Rõ ràng lão ta đã thay thế cái đồng hồ bị Kaz xoáy mất, vì lão vừa lấy ra một cái mới và đang nhìn vào nó.

“Cái này chẳng chạy đúng giờ gì cả,” Rollins nói và lắc mạnh cái đồng hồ, chỗ tóc mai rung lên nhè nhẹ khi lão bực bội thổ hắt ra, “nhưng tôi không thể kiềm chế trước những thứ sáng bóng. Đừng có nói là cậu vẫn còn giữ cái đồng hồ đánh cắp của tôi nhé.” Kaz không nói gì. “Thôi,” Rollins nhún vai, đóng sập nắp đồng hồ lại và nhét nó vào túi áo gilet. “Ngay lúc này, thuộc hạ của tôi chắc đã bao vây nhóm của cậu cùng một con tin vô giá trên đảo Mạng Đen.”

Wylan buột miệng kêu lên một tiếng tuyệt vọng.

“Tôi cũng đã chuẩn bị một thứ đặc biệt dành cho Bóng Ma,” Rollins nói tiếp. “Một báu vật khác thường, con bé đó. Tôi không thích việc cậu sở hữu vũ khí siêu việt ấy, nên tôi đã tìm một người còn khác thường hơn để xử con bé.”

Một cảm giác khó chịu cồn lên trong bụng Kaz. Anh nhớ lúc Inej nhún vai, vóc người nhỏ nhắn toát lên sự tự tin. Tôi không cần lưới an toàn.

“Cậu thực sự nghĩ mình khó tìm đến thế à, Brekker? Tôi chơi cái trò này từ lâu lắm rồi. Tất cả những gì tôi phải làm là nghĩ xem mình sẽ làm gì nếu trẻ hơn và ngu ngốc hơn.”

Tiếng rít trong tai Kaz lớn hơn. “Ông làm việc cho Van Eck.” Anh đã nghĩ đến khả năng này, nhưng lại phớt lờ nó. Anh đã nghĩ nếu mình hành động đủ nhanh thì bọn họ sẽ không kịp hình thành một liên minh.

“Tôi làm ăn với Van Eck. Sau khi cậu đến gặp tôi để tìm cách kiếm tiền, tôi đã có cảm giác ông ta cần sự giúp sức của tôi. Lúc đầu ông ta ngần ngại, sau quả đắng với dân Barrel. Nhưng cái trò vặt vãnh mà cậu bày ra với cô vợ của Van Eck đã đẩy ông ta vào vòng tay âu yếm của tôi. Tôi đã nói với Van Eck rằng cậu sẽ luôn đi trước ông ta một bước, bởi vì ông ta không thể không suy nghĩ như một thương gia.”

Kaz khựng lại. Chẳng phải anh cũng có cùng suy nghĩ như vậy sao?

“Ông ta là một người khôn ngoan, hẳn rồi,” Rollins nói tiếp, “nhưng lại có óc tưởng tượng hạn chế. Trong khi cậu, Brekker, cậu suy nghĩ như một thằng ranh con độc địa. Cậu là tôi, với nhiều tóc hơn, và ít kiểu cách hơn hẳn. Van Eck chắc mẩm đã nắm gáy được cậu ở Tây Stave, thậm chí ông ta còn tự tin đến mức lôi cả thị tuần vào cuộc. Nhưng tôi biết cậu không dễ bị bắt như thế.

“Và ông biết tôi sẽ đến đây?”

Rollins chậc lưỡi. “Tôi biết cậu không thể cưỡng được chuyện này. Ồ, tôi không biết kế hoạch của cậu, nhưng tôi biết bất kể thế nào nó cũng sẽ đưa cậu tới đây. Cậu không thể bỏ qua cơ hội làm nhục Van Eck và lấy lại những gì mà cậu nghĩ ông ta nợ cậu.”

“Thoả thuận là thoả thuận.”

Rollins lắc đầu, kêu cục cục như một con gà mái mẹ. “Cậu cá nhân hoá vấn đề quá mức, Brekker à. Lẽ ra cậu nên tập trung vào công việc, nhưng cậu lại quá bận ôm một mối thù.”

“Chỗ này thì ông sai rồi,” Kaz đáp. “Tôi không ôm mối thù. Tôi nâng niu nó. Tôi chiều chuộng nó. Tôi cho nó ăn những miếng thịt ngon lành, và đưa nó đi học ở những ngôi trường tốt nhất. Tôi nuôi dưỡng nó, Rollins à.”

“Tôi mừng là cậu vẫn giữ sự hài hước của mình. Sau khi cậu ra tù, đấy là tôi giả dụ như Van Eck để cho cậu được sống, có lẽ tôi sẽ nhận cậu vào làm việc. Thật đáng tiếc nếu để phí hoài một tài năng như cậu.”

“Tôi thà bị Van Eck quay chín trên một cái xiên còn hơn.”

Rollins nở một nụ cười cao thượng. “Tôi nghĩ chuyện đó cũng có thể thu xếp được. Tôi đâu phải loại người hẹp hòi.” Cứ nói tiếp đi, Kaz âm thầm giục trong lúc luồn tay vào cái túi đeo chéo của Wylan.

“Điều gì khiến ông nghĩ rằng Van Eck sẽ tôn trọng thoả thuận với ông hơn là những thoả thuận với chúng tôi?”

“Bởi vì tôi rất sòng phẳng chuyện tiền nong, và những đòi hỏi của tôi rõ ràng là vừa phải hơn. Vài triệu kruge để loại khỏi Barrel một mối nguy mà bản thân tôi cũng muốn tống tiền ư? Hợp lí quá còn gì!” Rollins móc ngón tay cái vào áo gilet. “Sự thật là Van Eck và tôi hiểu nhau. Tôi đang bành trướng, mở rộng địa bàn, nghĩ lớn hơn. Hoàng Tử Kaelish là công trình đẹp đẽ nhất mà Đông Stave từng thấy, và nó chỉ mới là khởi đầu. Van Eck và tôi là những nhà xây dựng. Chúng tôi muốn tạo ra thứ gì đó trường tồn hơn bản thân. Rồi cậu sẽ hiểu điều đó, nhóc ạ. Giờ thì đưa cái triện đó đây, và đi từ tốn thôi, đồng ý chứ?”

Kaz lôi cái triện từ trong túi ra, giơ lên cao để nó được ánh đèn đường chiếu vào, thu hút ánh mắt của Rollins. Anh ngần ngừ.

“Coi nào, Brekker. Cậu kiên cường lắm, tôi phải công nhận điều đấy, nhưng tôi đã dồn cậu vào chân tường, và áp đảo cậu về quân số. Cậu không thể nhảy xuống qua cái cửa sổ kia, Van Eck đã điều thị tuần đứng đầy con phố bên dưới. Cậu đã xong, đã tiêu, đã vào tròng, vậy nên đừng làm bất cứ điều gì ngu xuẩn.”

Nhưng nếu không thể mở một cánh cửa, ta chỉ việc trổ cái khác. Rollins thật dễ gợi chuyện. Thật ra, Kaz không chắc mình có thể làm lão ta ngừng nói nếu muốn. Anh chỉ còn việc giữ cho đôi mắt của lão không rời khỏi cái triện vàng choé trên bàn tay phải của anh trong lúc mở lọ axit auric bằng tay trái.

“Sẵn sàng nhé,” anh thì thào.

“Kaz…” Wylan phản đối.

Nhưng Kaz đã quẳng cái triện cho Rollins đồng thời đổ phần axit còn lại xuống sàn. Căn phòng nóng rực lên, tấm thảm bốc khói cay xè trong tiếng rít dữ dội.

“Bắt chúng!” Rollins la lớn.

“Hẹn gặp ông ở bên kia,” Kaz nói, giáng mạnh cây gậy xuống ván sàn dưới chân. Chúng long ra với một tiếng ken két lạnh người.

Kaz và Wylan rơi xuống bàn tiệc ở tầng một giữa đám khói và bụi thạch cao, khiến nó sụm xuống vì sức nặng của cả hai.

Chân nến và bát đĩa văng tứ tung. Kaz bật dậy với gậy chống trong tay, nước sốt ròng ròng trên áo. Anh kéo Wylan đứng lên.

Anh có một khoảnh khắc ngắn ngủi để ghi nhận vẻ sửng sốt của các vị thương gia quanh bàn. Miệng họ há ra kinh ngạc, những chiếc khăn ăn vẫn còn nguyên trên đùi. Sau đó Van Eck hét lớn, “Tóm lấy chúng!” và Kaz cùng Wylan nhảy qua một cái đùi giăm bông, ba chân bốn cẳng lao đi trên hành lang lát gạch đen trắng.

Hai vệ quân mặc chế phục bước vào qua cánh cửa lắp kính mở ra vườn sau nhà, súng trường giương lên.

Kaz đua nước rút rồi trượt người tới trước. Anh xoay ngang cây gậy chống trước ngực và lướt qua giữa hai vệ quân, để cho cây gậy đập vào cẳng chân họ, hất ngã cả hai.

Wylan bám theo anh, luống cuống chạy xuống mấy bậc thềm dẫn ra vườn. Họ mau chóng tiến đến nhà thuyền, leo qua lan can rồi nhảy xuống chiếc gondel của Rotty đang nằm chờ sẵn dưới kênh.

Một viên đạn găm vào mạn thuyền khi cơn mưa đạn trút xuống mặt nước quanh họ. Anh và Rotty cầm lấy mái chèo.

“Chơi khô máu đi,” Kaz quát to, và Wylan ném toàn bộ chỗ bom sáng, pháo thăng thiên lẫn những mẫu thử cầm theo. Bầu trời phía trên ngôi nhà của Van Eck bùng nổ trong những luồng sáng, khói lửa và âm thanh, khiến các vệ quân nằm rạp xuống đất để nấp tránh.

Kaz đưa con thuyền tiến vào dòng lưu thông tấp nập trên kênh Geld.

“Đột nhập rồi thoát ra mà không gây chú ý là thế này sao?” Rotty hỏi.

“Tôi đúng được vế đầu,” Kaz gằn giọng.

“Chúng ta cần phải cảnh báo những người kia,” Wylan hổn hển nói. “Rollins đã nói…”

“Pekka Rolllins ở trong đó á?” Rotty hỏi. Kaz có thể nghe thấy sự hoảng sợ trong giọng điệu của Rotty. Một gã giang hồ kênh rạch sẵn sàng nghênh tiếp hàng nghìn bọn côn đồ, trộm cắp lẫn thương gia, nhưng lại sợ Pekka Rollins.

Kaz nghiêng mái chèo, lái con thuyền tránh kịp một chiếc tàu chở đầy khách du lịch.

“Chúng ta cần phải quay lại đảo Mạng Đen. Những người kia…”

“Im đi, Wylan, tôi cần suy nghĩ.”

Jesper và Matthias đều giỏi chiến đấu. Người có cơ may đưa Kuwei thoát khỏi Mạng Đen chính là họ. Nhưng làm thế nào Pekka Rollins tìm thấy họ? Chắc ai đó đã bị bám theo trong lúc quay về đảo. Tất cả bọn họ đều đối diện nguy cơ khi rời đảo. Bất kì ai cũng có thể bị nhận diện và theo dõi. Nina và Matthias? Wylan và Jesper? Hay bản thân anh? Sau khi Pekka Rollins đã phát hiện ra nơi ẩn náu của cả nhóm, chắc lão chỉ cần theo dõi rồi đợi cho họ tách ra và tự làm mình yếu đi.

Kaz gồng vai và Rotty hoà theo. Những nhịp chèo đưa con thuyền tiến nhanh hơn trên dòng kênh. Anh cần nó len lỏi giữa dòng thuyền bè và tránh xa ngôi nhà của Van Eck tối đa. Anh cần đến được Bãi Ngọt. Người của Rollins chắc hẳn đã theo chân Inej và Nina từ Mạng Đen tới đó. Sao anh lại để cho hai người tấn công cụm tháp một mình kia chứ? Nina và đám người tị nạn quý hoá của cô ta. Sẽ không có cuộc giải cứu vĩ đại cho các Grisha đêm nay. Mọi cơ hội của họ đều đã tan tành. Tôi cũng đã chuẩn bị một thứ đặc biệt dành cho Bóng Ma. Trả thù cái quái gì, mưu mô cái quái gì chứ. Nếu Rollins đụng tới Inej, anh sẽ sơn lại khu Đông Stave bằng máu của lão.

Nghĩ đi. Khi một kế hoạch thất bại, ta vạch ra một cái mới. Khi bị dồn vào chân tường, ta trổ một cái lỗ trên mái nhà. Nhưng anh không thể sửa chữa thứ mà anh chưa nắm bắt được. Mưu đồ đã đổ vỡ. Anh đã không đáp ứng được kì vọng của mọi người. Anh đã không đáp ứng được kì vọng của Inej. Tất cả chỉ vì anh có một điểm mù mỗi khi Pekka Rollins xuất hiện. Jesper chắc đã mất mạng. Inej chắc đang đổ máu trên những con phố của Bãi Ngọt.

Anh quay mái chèo lại. “Chúng ta sẽ đi tới khu kho bãi.”

“Những người kia thì sao?”

“Jesper và Matthias là hai chiến binh thiện nghệ, và Pekka Rollins sẽ không dám làm hại Kuwei. Chúng ta sẽ tới Bãi Ngọt.”

“Anh đã nói chúng ta sẽ được an toàn trên đảo Mạng Đen,” Wylan phản đối. “Anh đã nói…”

“Không có nơi nào an toàn cả,” Kaz nạt nộ. “Ở Barrel, hay ở bất kì đâu.” Anh dồn sức vào tay chèo. Không triện. Không tàu. Tiền thì mất.

“Giờ chúng ta làm gì đây?”Wylan khẽ hỏi, giọng cậu gần như không nghe được giữa tiếng sóng nước ì oạp và âm thanh của những con tàu khác trên kênh.

“Cầm lấy mái chèo và tỏ ra hữu ích đi,” Kaz đáp. “Hoặc tôi sẽ quẳng cái đồ trẻ con nhà cậu xuống nước và để cho cha cậu tới vớt cậu lên.”