← Quay lại trang sách

Chương 6 NINA

Nina nghe thấy trước khi nhìn thấy chúng. Cô đang đứng giữa tháp xi-lô thứ hai và thứ ba, nơi có thể quan sát các diễn biến của Inej và để mắt trông chừng chốt gác.

Inej đã trèo lên tháp như một con nhện bé xíu lanh lẹ, di chuyển ở tốc độ khiến Nina chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt. Góc nhìn dốc đứng khiến cô gần như không quan sát được sau khi Inej lên đến đỉnh tháp và không thể biết cô bé thao tác đến đâu với cái cửa lật. Nhưng Inej không khởi sự băng qua tháp thứ hai khi Nina phát tín hiệu lần đầu tiên, nên có lẽ cô bé bị chậm trễ gì đó với sợi dây hoặc với mọt hạt. Ở lần phát tín hiệu thứ hai, Nina trông thấy Inej bước ra ngoài không trung.

Từ chỗ đứng của Nina, sợi dây hoàn toàn vô hình trên nền trời đêm, và trông Inej giống như đang lơ lửng, chuẩn xác và cân nhắc trong từng bước đi. Ồ, có một chút nghiêng ngả. Giờ là một hiệu chỉnh nhỏ. Tim Nina đập thình thịch trong lúc chứng kiến. Cô có cảm giác phi lí rằng nếu mất tập trung dù chỉ một giây thôi, Inej sẽ té ngã, như thể sự chú ý và niềm tin của cô là thứ giúp cho Bóng Ma ở trên dây.

Khi Inej rốt cuộc cũng đến được tháp xi-lô thứ hai, Nina muốn reo lên, nhưng cô nén lòng lại để chỉ nhún nhảy khe khẽ. Sau đó, cô đợi cho tốp vệ quân xuất hiện ở phía tây của vòng rào. Họ dừng lại vài phút tại chốt gác trước khi đi tiếp. Nina sắp phát tín hiệu cho Inej thì nghe một tiếng cười lớn. Tốp vệ quân cũng nghe thấy và tỏ ra cảnh giác. Nina thấy một người trong số họ thắp ngọn đèn lồng trên nóc chốt gác để gọi viện binh - một biện pháp phòng ngừa trong trường hợp có rắc rối. Dạo này hay xảy ra những vụ bạo động, và với tình hình hỗn loạn ở Tây Stave ngày hôm qua, cô không mấy ngạc nhiên khi tốp vệ quân mau chóng gọi tiếp viện.

Có vẻ như họ sẽ cần đến nó. Nina có thể nhận ra những gã côn đồ khu Barrel ngay khi trông thấy, và dường như nhóm này khá nguy hiểm. Tất cả bọn chúng đều to cao, lực lưỡng, được vũ trang đầy đủ. Hầu hết có súng, một dấu hiệu rõ rệt cho thấy chúng không chỉ tìm kiếm một cuộc ẩu đả. Tên cầm đầu mặc một chiếc áo gilet kẻ ô chật khít nơi bộ ngực vạm vỡ, tay vung vẩy sợi xích. Nina có thể nhìn thấy một hình xăm tròn nơi cẳng tay hắn. Tuy không thấy hết các chi tiết từ khoảng cách này, nhưng cô dám cá đó là một con sư tử cuộn mình tạo thành chiếc vương miện. Băng Kim Sư. Đàn em của Pekka Rollins. Bọn chúng làm cái quái gì ở đây?

Nina ngước nhìn lên. Inej chắc đang bỏ mọt hạt vào tháp xi-lô thứ hai. Hi vọng cô bé nằm ngoài tầm quan sát của chúng. Nhưng băng của Pekka muốn gì?

Câu trả lời đến ngay sau đó. “Nghe nói có một Độc Tâm Y đang ẩn nấp đâu đây,” thằng mặc gilet nói lớn tiếng, tay vẫn vung vẩy sợi xích.

Thánh thần ơi, tiêu rồi. Có phải bọn Kim Sư đã bám theo Inej và cô từ đảo Mạng Đen không? Những người kia có gặp rắc rối không? Sẽ thế nào nếu Pekka Rollins và đồng bọn đã biết về những Grisha đang trốn ở đại sứ quán? Một vài người trong số đó đang phá vỡ giao kèo làm việc khi tìm cách rời khỏi Kerch. Họ có thể bị tống tiền hoặc tệ hơn. Pekka có thể bán họ cho người Shu. Bây giờ mày có rắc rối của riêng mày, một giọng nói cất lên trong đầu Nina. Đừng có lo đi giải cứu thế giới nữa, lo cứu cái thân mày trước đi. Đôi khi giọng nói trong cô tỏ ra rất khôn ngoan.

Một người trong tốp vệ quân bảo vệ cụm tháp xi-lô bước tới trước - một hành động can đảm, Nina nghĩ bụng, xét theo sự biểu dương sức mạnh của băng Kim Sư. Cô không nghe được hai bên nói gì. Một tờ giấy có dấu triện đỏ rực được đưa ra.Tay vệ quân đưa nó cho người bên cạnh đọc. Giây lát sau anh ta nhún vai. Thế rồi, trước sự kinh hoàng của Nina, tay vệ quân bước tới mở cổng. Chiếc đèn lồng trên nóc chốt gác lại loé lên. Họ đang gọi viện binh.

Dấu triện đỏ. Màu của Van Eck. Đây là cụm xi-lô của ông ta, và không thể nào có chuyện quân lính của ông ta mở cổng nếu không được chủ nhân ra lệnh. Sự liên can đó khiến đầu óc cô quay cuồng. Có thể nào Jan Van Eck và Pekka Rollins hợp tác với nhau hay không? Nếu thế thì cơ hội để bọn cô rời khỏi Ketterdam đã tan tành.

“Ra mặt đi nào, Nina bé cưng. Pekka có việc cho cưng đây.”

Nina trông thấy sợi xích trên tay thằng cầm đầu có gắn một cặp còng lớn. Hồi cô mới tới Ketterdam, Pekka Rollins đã đề nghị nhận cô vào làm và hứa bảo vệ cô. Nhưng cô lại chọn theo băng Cặn Bã. Có vẻ như Pekka không còn quan tâm đến giao kèo hay luật giang hồ. Lão ta sẽ xích cổ cô lại, có lẽ để bán cho người Shu, hoặc dâng cô cho Van Eck để ông ta thuốc cô bằng parem.

Nina được che chắn trong bóng của tháp xi-lô thứ hai, nhưng chỉ cần đi vài bước là cô sẽ để lộ mình. Cô nghĩ đến viên thuốc độc trong túi.

“Đừng buộc bọn tao phải bắt mày, gái cưng à.” Thằng cầm đầu bọn Kim Sư ra hiệu cho những đứa còn lại tản ra.

Nina nhận thấy cô có hai lợi thế: Đầu tiên, cặp còng kia đồng nghĩa Pekka có lẽ muốn bắt sống cô. Lão ta sẽ không muốn hi sinh một Độc Tâm Y đáng giá, nên bọn chúng sẽ không nổ súng. Thứ hai, bọn nhãi nhép này không biết parem đã làm năng lực của cô bị gián đoạn, cô và Inej sẽ có thêm một ít thời gian.

Nina vén tóc, huy động toàn bộ sự can đảm của mình để bước ra chỗ sáng. Ngay lập tức cô nghe thấy tiếng lên cò súng.

“Bình tĩnh nào,” cô lên tiếng, một tay chống hông. “Tôi sẽ chẳng có ích lợi gì cho Pekka nếu các anh khoan lỗ chi chít trên người tôi giống như nắp một cái lọ tiêu.”

“Xin chào, cô em Grisha, có muốn chúng ta vui thú một chút không?”

Tuỳ vào định nghĩa của chúng mày. “Này trai đẹp, anh tên gì?”

Thằng nhóc băng Kim Sư nhoẻn cười, để lộ một cái răng vàng và một lúm đồng tiền quyến rũ. “Eamon.”

“Tên Kaelish đẹp đấy. Kenye hom?”

“Mẹ tao là người Kaelish. Tao không nói cái thứ tạp ngữ đó.”

“Ồ, hay là anh bảo đồng bọn hạ súng xuống để tôi dạy anh vài từ nhé.”

“Quên đi. Tao biết bọn Độc Tâm Y sử dụng năng lực như thế nào. Đừng hòng nắm thóp được tao.”

“Tiếc quá,” Nina đáp. “Nghe này, Eamon, đêm nay chúng ta không cần gây hấn. Tôi chỉ muốn biết đề nghị của Pekka thôi. Nếu tôi phải qua mặt Kaz thì tôi cần biết chuyện đó đáng giá bao nhiêu…”

“Kaz Brekker chắc đã ngoẻo rồi, cưng à. Và Pekka không đề xuất gì hết. Mày sẽ đi với bọn tao, dù tay có bị còng hay không.”

Nina giơ hai tay lên và trông thấy đám Kim Sư cứng người lại, sẵn sàng nhả đạn bất chấp mệnh lệnh của Pekka. Cô biến cử chỉ của mình thành cái duỗi người. “Này Eamon, anh nên biết rằng trước khi bập được còng vào tay tôi thì ruột gan của một nửa trong số các anh đã bị nghiền ra bã.”

“Mày không thể nhanh thế được.”

“Tôi đủ nhanh để khiến anh không bao giờ…” Cô liếc mắt đầy ngụ ý vào bụng dưới của hắn “… chào cờ ở Tây Stave được nữa.”

Giờ thì Eamon tái mặt. “Mày không thể làm được.”

Nina bẻ ngón tay rôm rốp. “Tôi thử nhé?”

Một tiếng xoảng khẽ vang lên từ đâu đó trên đầu họ, và bọn Kim Sư lập tức chĩa súng lên trời. Chết tiệt, Inej, đừng có gây tiếng động. Nhưng khi Nina ngước mắt lên, tâm trí cô đờ ra trong sự kinh hãi. Inej đã quay lại sợi dây, nhưng không đi một mình.

Trong một thoáng, Nina tưởng mình bị ảo giác khi quan sát cái bóng trắng bám theo Inej trên dây. Nom cô ta giống như một con ma lơ lửng trên không. Cái bóng ném một vật gì đó, loang loáng giống như bằng kim loại. Nina không thấy được nó trúng vào đâu, nhưng Inej loạng choạng, trước khi chỉnh lại tư thế, hai cánh tay dang ra giữ thăng bằng.

Phải có cách nào đó để giúp Inej. Nina thử dùng năng lực với bóng ma áo trắng. Cô cố tìm kiếm mạch đập, những thớ cơ hay bất cứ thứ gì mà mình có thể kiểm soát được của cô ta, nhưng một lần nữa lại là sự mù loà khủng khiếp, sự trống rỗng ấy.

“Không định giúp bạn à?” Eamon hỏi.

“Bạn tôi tự xoay sở được,” Nina đáp.

Eamon cười đểu. “Mày hoá ra chẳng mạnh mẽ được như bọn tao nghe đồn. Chỉ giỏi nói thôi.” Hắn quay về phía đồng bọn. “Đứa nào tóm được nó trước tiên, tao đãi rượu đêm nay.”

Bọn chúng không lao vào cô. Chúng không ngu. Chúng chậm rãi tiến lên, súng giương cao. Nina giơ hai tay lên. Đối phương khựng lại, nao núng. Nhưng khi không có chuyện gì xảy ra, cô thấy chúng liếc nhau, trao đổi vài cái cười khẩy, rồi tiến tới nhanh hơn, không còn sợ hãi, sẵn sàng tóm lấy phần thưởng của mình.

Nina đánh liều liếc nhìn lên trời. Inej vẫn đang làm cách nào đó giữ được thăng bằng. Hình như Inej đang tìm cách quay trở lại tháp xi-lô đầu tiên, nhưng rõ ràng cô bé đang bị thương và bước đi không vững.

Tấm lưới. Nhưng một mình Nina không thể xoay sở với nó được. Nếu cô dùng một chút parem, chỉ nhấm một tí thôi, cô có thể buộc những tên ngốc này giúp mình. Chúng sẽ tuân lệnh cô răm rắp mà không buồn suy nghĩ.

Tâm trí Nina vươn ra, tìm bắt một thứ gì đó, bất cứ thứ gì. Cô sẽ không đứng đờ ra ở đây để bị tóm và nhìn Inej chết. Nhưng tất cả những gì cô cảm thấy là một khoảng trống tối đen. Không có mảnh xương nào, không có mẩu bụi nào để nắm bắt. Thế giới từng rất sống động với nhịp tim, hơi thở, dòng máu, giờ trống rỗng. Một hoang mạc đen ngòm với bầu trời không sao, mặt đất trơ trọi.

Một tên Kim sư lao tới, thế là cả bọn xông vào Nina, níu lấy tay cô, lôi cô về phía Eamon, kẻ đang cười ngoác miệng, lúm đồng tiền biến dạng thành hình trăng lưỡi liềm.

Nina rú lên một tiếng điên dại, vẫy vùng như một con thú hoang. Cô không bất lực. Cô từ chối chấp nhận điều đó. Em không biết chiến binh nào quả cảm hơn chị, dù có hay không có năng lực Grisha.

Thế rồi cô cảm thấy nó - ở đó, giữa hoang mạc đen ngòm, một nơi lạnh đến mức làm cô phải bỏng. Ở đó, phía bên kia cụm xi-lô, trên bờ kênh, về phía hải cảng - con tàu gom xác, nơi những tử thi chất thành đống. Một sự thức tỉnh chạy xuyên qua người cô. Cô không cảm nhận được nhịp tim hay dòng máu, nhưng cô cảm thấy một điều gì đó khác. Cô nghĩ tới những mảnh xương, nhớ lại cảm giác dễ chịu của mình khi ở trên đảo Mạng Đen, giữa những nấm mồ.

Eamon cố gắng bập còng vào cổ tay Nina.

“Xích cả cổ nó nữa!” Một thằng Kim Sư khác hét lên.

Nina cảm thấy một bàn tay luồn vào tóc mình, kéo ngửa đầu cô ra sau để phơi bày cái cổ. Cô biết điều mình đang nghĩ thật điên rồ, nhưng cô không còn lựa chọn tỉnh táo nào nữa. Bằng tất cả hơi sức còn lại, cô đá thật mạnh vào Eamon, làm hắn buông ra. Rồi cô vung hai cánh tay lên, tập trung toàn bộ ý thức, và cảm thấy các tử thi trên tàu nhỏm dậy. Cô siết nắm đấm lại. Đến với tôi.

Bọn Kim Sư nắm lấy hai cổ tay Nina. Eamon vả vào miệng có, nhưng Nina vẫn tiếp tục siết nắm đấm, không lơi lỏng sự tập trung. Đây không phải là sự phấn khích mà cô cảm thấy khi dùng parem. Nó từng là hơi nóng, là ngọn lửa, là ánh sáng. Giờ đây nó là ngọn lửa lạnh, ngấm ngầm và xanh lét. Cô cảm thấy các tử thi đứng dậy, từng người một, đáp lại lời kêu gọi của cô. Những bàn tay đang tóm chặt cô, sợi xích quấn lấy cổ tay cô, nhưng cái lạnh giờ đây càng mạnh mẽ hơn, như một dòng sông mùa đông cuộn chảy với những ghềnh thác đen ngòm lởm chởm băng vỡ.

Nina nghe thấy tiếng la hét, một loạt súng, và tiếng kim loại bị bẻ cong. Những bàn tay đang níu giữ cô buông ra, và sợi xích rơi xuống mặt đá với một âm thanh gần như là tiếng nhạc. Nina phóng hai cánh tay tới trước, thọc sâu hơn nữa vào cái lạnh của dòng sông.

“Cái quái gì đây,” Eamon thốt lên sau khi quay người về phía chốt gác. “Cái quái gì đây!”

Lúc này bọn Kim Sư đã lùi lại, quên cả nhiệm vụ, sự kinh hoàng hiện lên trên khuôn mặt, và Nina có thể hiểu được vì sao. Một hàng người đang đẩy hàng rào, lay nó cật lực. Có những người già, người trẻ, nhưng tất cả đều đẹp đẽ - những đôi má ửng hồng, đôi môi đỏ, mái tóc óng mượt bồng bềnh quanh gương mặt họ tựa như đang ở dưới nước. Họ vừa đáng yêu lại vừa đáng sợ, vì trong khi một số người không mang thương tích gì, một cô gái lại có chiếc váy đầy vệt máu và chất nôn, một người khác thì mang trên mình vết thương rộng hoác đã phân huỷ đen ngòm. Hai người trần truồng, một người có vết cắt dài ngang bụng, làn da hồng hào phanh ra. Những con mắt của họ ánh lên sắc đen lạnh như mặt nước mùa đông.

Nina cảm thấy buồn nôn. Cô thấy lạ lẫm và hơi hổ thẹn, như thể mình đang nhòm qua một cửa sổ mà không được phép. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác, và sự thật là, cô không muốn dừng lại. Cô cong ngón tay.

Hàng rào đổ ập tới trước trong tiếng kim loại gãy răng rắc. Bọn Kim Sư nổ súng, nhưng những tử thi tiếp tục tiến tới, không chút bận tâm hay sợ sệt.

“Là nó đó!” Eamon hét lên và lật đật quay người, ngã xuống rồi lồm cồm bò dậy, trong lúc đám đàn em tháo chạy vào đêm tối. “Chúng kéo đến vì con chó Grisha đó!”

“Dám cá là bây giờ anh chỉ ước gì chúng ta nói chuyện đàng hoàng như lúc nãy,” Nina gằn giọng. Nhưng cô không còn bận tâm tới băng Kim Sư nữa.

Cô ngước mắt nhìn lên. Inej vẫn còn đang ở trên sợi dây, nhưng đứa con gái đã leo vào tháp xi-lô thứ hai và đang vươn tay với tới cái móc.

Tấm lưới, Nina ra lệnh. Mau. Các tử thi di chuyển nhanh như chớp. Họ lao tới, rồi thình lình dừng lại, như thể đang chờ hiệu lệnh. Nina tập trung mọi tư tưởng buộc họ vâng lệnh, cô dồn toàn bộ sức mạnh và sự sống của mình vào họ. Chỉ trong chớp nhoáng, họ đã có tấm lưới trong tay, và họ chạy, nhanh đến nỗi Nina không nhìn theo kịp.

Sợi dây bung ra. Inej rơi xuống. Nina hét lên.

Cơ thể Inej chạm vào tấm lưới, bật lên cao, rồi lại rơi xuống lưới.

Nina chạy tới. “Inej!”

Cô bé Suli nằm lọt thỏm giữa tấm lưới, cơ thể găm đầy những mảnh phi tiêu hình sao, máu túa ra từ các vết thương.

Đặt cô ấy xuống, Nina ra lệnh, và các tử thi làm theo, hạ thấp tấm lưới xuống mặt đá. Nina lật đật quỳ xuống bên cạnh. “Inej,” cô gọi.

Inej quàng tay quanh cổ Nina.

“Đừng bao giờ, đừng bao giờ làm như vậy nữa,” Nina nức nở.

“Một tấm lưới?” Một giọng hài hước cất lên. “Ăn gian thật.”

Inej cứng người. Đứa con gái tóc trắng đã xuống đến chân xi-lô thứ hai và đang bước nhanh về phía họ.

Nina vung tay. Các tử thi lập tức bước tới che chắn cho hai chị em cô. “Có chắc là mày muốn chiến không, hoa tuyết?”

Đứa con gái nheo cặp mắt xinh xẻo. “Ta đã thắng,” nó nói với Inej. “Ngươi thừa biết điều đó.”

“Đêm nay mày gặp may,” Inej đáp với giọng yếu ớt.

Đứa con gái nhìn binh đoàn tử thi trước mặt, ước lượng cơ hội của mình. Rồi nó nghiêng người. “Chúng ta sẽ gặp lại nhau, Bóng Ma.” Nói đoạn nó quay về hướng mà Eamon cùng đồng bọn đã bỏ chạy, nhảy qua hàng rào đổ, và biến mất.

“Một kẻ thích làm màu,” Nina lên tiếng. “Ý chị là, ai lại đi mặc đồ trắng khi cận chiến bằng dao kia chứ?”

“Dunyasha, Bạch Kiếm hay gì đó. Con nhỏ rõ ràng muốn giết em. Không chỉ nó.”

“Em có bước đi được không?”

Inej gật đầu, dù da mặt tái xanh. “Nina, những người này… họ đã chết rồi sao?”

“Em nói chị mới thấy, đáng sợ thật.”

“Nhưng chị có dùng…”

“Không. Chị không dùng parem. Chị không biết nó là cái gì.”

“Một Grisha có thể nào…”

“Chị không biết nữa.” Giờ đây, khi nỗi sợ trước cuộc phục kích và cú ngã của Inej lắng xuống, Nina cảm thấy một chút tởm lợm. Cô vừa mới làm gì vậy? Cô đã nhúng tay vào thứ gì?

Nina còn nhớ mình từng hỏi một giáo viên ở Tiểu Điện về nguồn gốc năng lực của Grisha. Hồi đó cô chỉ là một đưa trẻ mới lớn, kinh ngạc trước những Grisha trưởng thành lên đường và trở về sau những sứ mạng quan trọng.

Năng lực gắn kết chúng ta với cuộc sống theo những cách mà những người bình thường không bao giờ hiểu được, giáo viên của Nina đã nói vậy. Chính vì thế, việc sử dụng năng lực làm cho chúng ta mạnh lên thay vì yếu đi. Chúng ta gắn liền với quyền năng sáng tạo, sự tạo dựng mang tính cốt lõi của thế giới này đối với Tâm Y, sợi dây gắn kết đó càng bền chặt, bởi vì chúng ta làm việc với sự sống và cái chết.

Người giáo viên đó đã giơ tay lên, và Nina cảm thấy mạch đập của mình chậm lại một chút. Các học viên khác ồ lên rồi nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy giống như cô. Các em có cảm thấy không? Người giáo viên hỏi. Tất cả trái tim của chúng ta, đập cùng nhau, gắn liền với nhịp sống của thế giới này?

Đó là cảm giác kì lạ nhất, cơ thể cô hoà tan như thể họ không còn là các học viên mài đũng quần trên ghế nhà trường, mà là một sinh vật, với một trái tim, một mục tiêu duy nhất. Điều đó chỉ kéo dài trong vài giây, nhưng Nina không bao giờ quên cảm giác kết nối ấy, cũng như việc nhận thức đột ngột rằng năng lực của cô đồng nghĩa với việc cô không bao giờ đơn độc.

Nhưng năng lực mà cô sử dụng đêm nay là gì? Nó không hề giống như thế. Nó là một sản phẩm của parem, không phải sự tạo dựng mang tính cốt lõi của thế giới này. Nó là một sai lầm.

Nhưng để sau hẵng hay. “Chúng ta rời khỏi đây thôi,” Nina nói, đỡ Inej đứng dậy và nhìn các tử thi quanh họ. “Thánh thần ơi, họ bốc mùi ghê quá.”

“Nina, họ nghe thấy chị thì sao?”

“Các người có nghe thấy tôi không?” Nina hỏi. Nhưng các tử thi không đáp, và khi cô dùng năng lực để với tới họ, cô không cảm thấy chút sự sống nào. Tuy vậy, có một điều gì đó ở đây, một điều gì đó đáp lại cô theo cái cách mà người sống không thể tạo ra nữa. Cô lại nghĩ đến dòng sông băng giá. Cô vẫn có thể cảm thấy nó quanh mình, quanh mọi thứ, nhưng giờ đây nó trôi lững lờ.

“Chị sẽ làm gì với họ?” Inej hỏi.

Nina nhún vai bất lực. “Trả họ về nơi của họ, chị nghĩ vậy.” Cô giơ hai tay lên. Đi đi, cô thầm nói với họ một cách rành rọt nhất có thể, hãy yên nghỉ.

Các tử thi di chuyển, một sự nhộn nhịp thình lình khiến Inej lẩm nhẩm lời cầu nguyện trên môi. Nina nhìn họ mờ dần, chìm khuất vào trong bóng tối.

Inej khẽ rùng mình, rồi gỡ một cái phi tiêu cắm trên vai, thả rơi nó xuống đất với một tiếng keng rợn người. Máu đã chảy chậm lại, nhưng rõ ràng cô bé cần được băng bó. “Chúng ta đi thôi, trước khi các thị tuần kéo đến,” cô nói.

“Đi đâu?” Nina hỏi lại trong khi họ khỏi sự đi về phía con kênh. “Nếu Pekka Rollins tìm ra chúng ta thì…”

Bước chân Inej chùng lại khi cô nhận ra thực tế. “Nếu Mạng Đen đã bại lộ, Kaz… Kaz dặn em cần đi đến một chỗ này nếu mọi chuyện xấu đi. Nhưng…”

Câu nói bị bỏ lửng. Sự can thiệp của Pekka Rollins đồng nghĩa với điều tồi tệ hơn nhiều so với một kế hoạch đổ vỡ.

Nếu đảo Mạng Đen bị nổ tung thì sao? Chuyện gì đã xảy ra với Matthias? Pekka Rollins có tha mạng cho anh, hay sẽ bắn anh trước rồi nhận tiền thưởng sau?

Các Grisha. Sẽ thế nào nếu Pekka Rollins bám theo Jesper và Matthias tới đại sứ quán? Sẽ thế nào nếu họ cùng những người tị nạn đi tới hải cảng và bị bắt giữ? Một lần nữa cô nghĩ tới viên thuốc màu vàng trong túi. Cô nghĩ tới đôi mắt vàng hung tợn của Tamar, ánh mắt quyền lực của Zoya, và nụ cười trêu chọc của Genya. Họ đã tin tưởng cô. Nếu có gì xảy ra với họ, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.

Trong lúc hai chị em quay ra bò kênh, nơi neo con thuyền của họ, Nina liếc nhìn chiếc tàu gom xác, nơi tử thi cuối cùng đang nằm xuống, thu xếp tư thế cho vừa chỗ. Lúc này trông họ khác hẳn, làn da trở lại màu xám tro và trắng bệch của cái chết. Nhưng có lẽ cái chết không chỉ có một diện mạo.

“Chúng ta đi đâu đây?” Nina hỏi lại.

Đúng lúc đó, họ trông thấy hai bóng người chạy tới. Inej lần tìm bộ dao của mình, còn Nina thì giơ hai tay lên, sẵn sàng kêu gọi các chiến binh chết chóc một lần nữa. Cô biết lần này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Kaz và Wylan xuất hiện dưới ánh đèn đường, quần áo nhàu nhĩ, tóc tai dính đầy thạch cao và thứ gì đó giống như nước thịt. Kaz nặng nề tựa vào gậy chống, nhịp chạy không ngơi nghỉ, những đường nét sắc cạnh trên khuôn mặt anh toát lên sự cương quyết.

“Chúng ta sẽ cùng nhau mở đường máu,” Inej thì thào.

Nina đưa mắt từ Inej nhìn sang Kaz, và nhận ra khuôn mặt họ có cùng biểu hiện. Cô biết nét mặt này. Nó xuất hiện sau khi tàu đắm, khi thuỷ triều chống lại bạn và bầu trời tối sập. Nó là hình ảnh đầu tiên của đất liền, mang theo hi vọng về nơi trú ẩn, thậm chí là một sự cứu rỗi đang chờ đợi bạn ở một bến bờ xa xôi.