Phần Hai NHỮNG ÔNG HOÀNG BÀ CHÚA Chương 8 JESPER
Tại chân cầu thang sắt, Jesper cố vuốt phẳng áo và thấm máu rỉ ra từ môi, mặc dù đến nước này thì anh biết có xuất hiện trước mặt bố trong bộ đồ lót cũng chẳng còn quan trọng gì nữa. Bố anh không ngu, và câu chuyện nực cười mà Wylan bịa ra để bao che cho anh đã tan nhanh như bong bóng xà phòng. Bố anh đã thấy những vết thương của họ, ông đã nghe được về kế hoạch bị huỷ của họ. Ông biết họ không phải là sinh viên hay những nạn nhân của một vụ lừa đảo. Bây giờ phải làm sao?
Nhắm mắt lại và hi vọng đội hành quyết nhắm trúng, anh chán chường nghĩ bụng.
“Jesper.”
Anh quay lại. Inej đang ở ngay phía sau anh. Anh không nghe tiếng cô tiếp cận, nhưng điều đó không có gì ngạc nhiên. Anh có thú nhận với Inej rằng mình chính là nguyên nhân khiến cô ấy suýt mất mạng dưới lưỡi dao của Oomen không? Ờ, Jesper đoán mình sẽ phải xin lỗi nhiều lần trong sáng hôm nay. Tốt nhất nên bắt đầu luôn.
“Inej, tôi xin lỗi…”
“Tôi không đi tìm một lời xin lỗi, Jesper à. Anh có điểm yếu. Tất cả chúng ta đều có điểm yếu.”
“Thế điểm yếu của cô là gì?”
“Những người mà tôi giao du,” Inej đáp với một nụ cười nhẹ.
“Cô thậm chí không biết tôi đã làm gì.”
“Vậy anh nói cho tôi nghe đi.”
Jesper nhìn xuống đôi giầy của mình. Chúng mòn thê thảm. “Tôi nợ Pekka Rollins rất nhiều tiền. Đám đòi nợ thuê của lão cứ thúc ép, nên tôi… tôi đã bảo chúng rằng tôi sắp rời khỏi Ketterdam, nhưng là để làm một phi vụ cực lớn. Tôi không hề nói nửa lời về Lâu Đài Băng, tôi thề đấy.”
“Nhưng như vậy là đủ để Rollins ráp nối mọi thứ với nhau và chuẩn bị mai phục.” Inej thở dài. “Và Kaz đã trừng phạt anh về chuyện đó suốt bấy lâu nay.”
Jesper nhún vai. “Có lẽ tôi đáng bị như thế.”
“Anh có biết trong tiếng Suli không có từ ‘xin lỗi’ không?”
“Vậy cô sẽ nói gì khi giẫm lên chân người khác?”
“Tôi không giẫm lên chân người khác.”
“Cô biết ý tôi mà.”
“Chúng tôi chẳng nói gì hết. Chúng tôi biết chuyện đó là không cố ý. Chúng tôi sống trong những lều trại chật ních, di chuyển cùng nhau. Không có thời gian để liên tục xin lỗi vì sự tồn tại của mình. Nhưng khi ai đó làm sai, khi chúng tôi phạm lỗi, chúng tôi không xin lỗi. Chúng tôi hứa sẽ sửa chữa sai lầm.”
“Tôi hứa.”
“Mati en sheva yelu. Hành động này sẽ không lặp lại. Nó có nghĩa là chúng tôi sẽ không lặp lại cùng lỗi lầm đó, rằng chúng tôi sẽ không tiếp tục gây hại.”
“Tôi sẽ không làm cô bị đâm nữa.”
“Tôi bị đâm do thiếu cảnh giác. Anh đã phản bội bạn bè.”
“Tôi không cố…”
“Thà anh cố ý phản bội chúng tôi còn hơn. Jesper à, tôi không muốn một lời xin lỗi cho tới khi anh có thể hứa rằng anh sẽ không lặp lại sai lầm đó.”
Jesper khẽ đong đưa người trên gót chân. “Tôi không biết phải làm như thế nào.”
“Có một vết thương trong anh, và bàn chơi, xúc xắc, cỗ bài… chúng giống như thuốc vậy. Chúng xoa dịu anh, làm anh ổn trong một khoảng thời gian. Nhưng chúng là thuốc độc, Jesper à. Mỗi lần chơi bài, anh lại nhấp một ngụm. Anh phải tìm cách khác để chữa lành phần cơ thể đó của mình.” Inej đặt tay lên ngực anh. “Đừng cư xử với nó như thể nó chỉ là tưởng tượng. Phải nhìn nhận vết thương đó có thật, thì anh mới có thể chữa lành nó được.”
Một vết thương ư? Jesper mở miệng định bác bỏ, nhưng một thứ gì đó đã ngăn anh lại. Bất chấp những khó khăn tại bàn chơi bài lẫn trong việc dứt ra khỏi nó, Jesper luôn nghĩ mình may mắn. Vui vẻ, vô lo. Kiểu người mà ai cũng muốn ở bên. Nhưng nếu như anh chỉ giả vờ như vậy với mọi người thì sao? Nóng tính và nhát cáy - tay người Fjerda đã gọi anh như vậy. Matthias và Inej đã trông thấy điều gì mà anh không hiểu được trong con người anh?
“Tôi… tôi sẽ cố.” Đó là điều tốt nhất mà Jesper có thể đưa ra vào lúc này. Anh cầm lấy bàn tay cô và đặt một nụ hôn lên đó. “Chắc phải mất một thời gian nữa tôi mới có thể nói ra.” Đôi môi anh nhếch lên. “Không chỉ vì tôi không nói được tiếng Suli.”
“Tôi biết,” cô nói. “Nhưng hãy nghĩ về chuyện đó.” Cô liếc mắt về phía phòng khách. “Cứ nói với bác ấy sự thật đi, Jesper. Bố con anh sẽ thấy nhẹ nhõm khi biết được lập trường của đối phương.”
“Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, tôi có cảm giác như sắp ném mình qua cửa sổ.” Anh ngập ngừng. “Cô có nói với bố mẹ mình sự thật không? Cô có nói với họ về những gì cô đã làm… về những chuyện đã xảy ra không?”
“Tôi không biết,” Inej thừa nhận. “Nhưng tôi sẽ đánh đổi bất kì điều gì để có được cơ hội làm điều đó.”
•••
Jesper thấy bố mình đang ngồi trong phòng khách màu tím, với tách cà phê trong bàn tay hộ pháp. Ông đã chất lại những chiếc đĩa lên cái khay bạc.
“Bố không cần phải dọn dẹp cho bọn con đâu.”
“Phải có ai đó làm chứ.” Ông Colm nhấp một ngụm cà phê. “Ngồi xuống đi, Jes.”
Jesper không muốn ngồi. Cơn ngứa ngáy kinh khủng đó đang lan khắp người anh. Tất cả những gì anh muốn là chạy thẳng tới Barrel với tốc độ nhanh nhất mà đôi chân cho phép và ném mình vào sòng bài đầu tiên tìm được. Nếu không nghĩ đến chuyện có thể bị bắt hoặc bị bắn khi chưa được nửa đoạn đường, chắc anh đã đi thật. Anh ngồi xuống. Inej đã để những lọ mọt hoá chất chưa sử dụng trên bàn. Anh cầm một lọ lên, mân mê cái nút.
Bố anh ngả người ra sau, quan sát con trai bằng đôi mắt xám nghiêm nghị. Jesper có thể nhìn thấy tất cả những nếp nhăn và đốm đồi mồi trên khuôn mặt ông dưới ánh sáng ban ngày.
“Không có vụ lừa đảo nào, đúng không? Thằng bé người Shu đã nói dối để bao che cho con. Tất cả đều bao che cho con.”
Jesper chắp hai tay lại để chúng ở yên một chỗ. Bố con anh sẽ thấy nhẹ nhõm khi biết được lập trường của đối phương. Jesper không rõ có đúng là như thế thật không, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. “Có rất nhiều vụ lừa đảo, nhưng con thường ở phía đi lừa. Đánh nhau cũng rất nhiều, và con thường ở phía thắng. Con cũng chơi bài rất nhiều.” Anh nhìn xuống phần liềm móng màu trắng của những ngón tay mình. “Nhưng thường là con thua.”
“Số tiền mà bố đã vay mượn để con ăn học?”
“Con đã lậm sâu với nhầm người. Con càng đánh càng thua, và cứ tiếp tục mượn nợ. Con tưởng mình có thể tìm được cách thoát ra.”
“Sao con không dừng lại?”
Jesper muốn bật cười thành tiếng. Anh đã van xin, đã gào thét kêu gọi bản thân dừng lại. “Không dễ như vậy đâu bố.” Có một vết thương trong anh. “Con không làm được. Con không biết tại sao.”
Bố anh nhăn mũi. Có thể làm lụng từ sáng sớm đến tối mịt mà không hề than vãn, nhưng giờ đây nom ông thật mệt mỏi. “Lẽ ra bố không được để con rời khỏi nhà.”
“Bố à…”
“Bố biết nông trại không phải dành cho con. Bố muốn con có một thứ khác tốt đẹp hơn.”
“Vậy sao bố không đưa con tới Ravka?” Jesper buột miệng trước khi kịp suy nghĩ.
Cà phê sánh ra tay bố anh. “Không đời nào.”
“Tại sao?”
“Sao bố lại đưa con trai mình tới một đất nước xa lạ để đánh nhau và bỏ mạng trong những cuộc chiến tranh của họ kia chứ?”
Một hồi ức hiện về trong đầu Jesper, sắc bén như một cú đá. Người đàn ông bụi bặm đứng trên ngưỡng cửa. Ông ta mang theo đứa con gái, mẹ anh đã chết vì nó. Ông ta muốn Jesper đi cùng.
“Leoni là một zowa. Con bé cũng có năng lực,” ông ta đã nói như thế. “Có nhiều giáo viên ở phía tây, bên kia biên giới. Họ có thể huấn luyện bọn trẻ.”
“Jesper không có năng lực,” bố anh đáp.
“Nhưng mẹ thằng bé…”
“Nó không có năng lực. Anh không có quyền đến đây.”
“Anh chắc chứ? Thằng bé có được kiểm tra chưa vậy?”
“Nếu anh còn đặt chân trở lại nơi này, tôi sẽ cân nhắc việc găm một viên đạn vào giữa trán anh. Hãy đi đi, và mang theo đứa con gái của anh. Không ai ở đây có năng lực hết, và cũng không ai muốn có nó.”
Bố anh đã đóng sập cửa trước mặt người đàn ông bụi bặm.
Jesper còn nhớ bố anh đã đứng tại chỗ, hít thở một cách nặng nhọc.
“Họ muốn gì vậy bố?”
“Không gì cả.”
“Con có phải là zowa không?” Jesper đã hỏi như vậy. “Con có phải là Grisha không?”
“Đừng nói ra những chữ đó trong căn nhà này. Đừng bao giờ.”
“Nhưng…”
“Chính nó đã giết chết mẹ của con, con có hiểu không? Chính nó đã tước đoạt mẹ từ tay bố con ta.” Giọng của bố anh đầy quyết liệt, đôi mắt xám cứng rắn như thạch anh. “Bố sẽ không để nó mang cả con đi.” Rồi đôi vai ông chùng xuống. Những lời tiếp theo giống như thể ông dứt ruột nói ra, “Con có muốn đi với họ không? Con có thể đi. Nếu đó là điều con muốn. Bố sẽ không giận đâu.”
Lúc đó Jesper mới lên mười. Anh nghĩ đến cảnh bố một mình ở nông trại, ngày ngày quay về với ngôi nhà trống trải, ngồi một mình bên bàn ăn mỗi đêm, không ai làm bánh quy cháy cho ông.
“Không,” anh đã đáp như thế. “Con không muốn đi với họ. Con muốn ở với bố.”
Giờ đây, Jesper đứng lên khỏi chiếc ghế vì không thể ngồi thêm một giây nào nữa, và rảo bước quanh phòng. Anh cảm thấy khó thở. Anh không thể ở đây được nữa. Tim anh đau nhói. Đầu anh nhức buốt. Sự ân hận, yêu thương và oán giận rối bời trong lòng anh, và anh càng cố tháo gỡ, tình hình càng tệ hơn. Anh xấu hổ vì những điều tệ hại mình đã gây ra, vì những rắc rối mà anh mang lại cho bố. Nhưng anh cũng giận điên lên được. Nhưng sao anh có thể giận bố mình kia chứ? Người thương yêu anh nhất trên đời, người làm lụng để cho anh mọi thứ, người mà anh sẵn sàng che đạn cho bất cứ lúc nào?
Hành động này sẽ không lặp lại. “Con sẽ… Con sẽ tìm cách sửa chữa, bố ạ. Con muốn trở thành một người tốt hơn, một đứa con trai tốt hơn.”
“Bố không nuôi dạy con trở thành con bạc, Jesper. Bố tuyệt đối không nuôi dạy con trở thành tội phạm.”
Jesper bật ra một tiếng cười cay đắng. “Con yêu bố. Con yêu bố bằng tất cả trái tim dối lừa, trộm cắp và vô dụng này, nhưng bố ơi, sự thật không phải vậy.”
“Sao cơ?” Bố anh lắp bắp.
“Bố đã dạy con nói dối.”
“Để con được an toàn.”
Jesper lắc đầu. “Con có năng lực. Bố nên để con sử dụng nó.”
Ông Colm đấm tay xuống bàn. “Đó không phải là năng lực. Đó là một lời nguyền. Nó sẽ kết liễu con theo cùng cách thức mà nó giết mẹ của con.”
Như vậy là quá đủ rồi. Jesper tiến ra cửa. Nếu không rời khỏi nơi này, anh sẽ nổ tung mất. “Đằng nào con cũng chết, bố à. Con chỉ làm điều đó một cách chậm rãi mà thôi.”
•••
Jesper sải bước trên hành lang. Anh không biết phải đi đâu, phải làm gì với chính mình. Đi tới Barrel. Tránh xa khu Stave. Có một ván bài đang ở đâu đó, chỉ cần mày kín đáo. Phải rồi, một anh chàng Zemeni cao như cây sào với cái đầu được treo thưởng hậu hĩnh sẽ không bị ai chú ý. Anh nhớ Kuwei đã nói những Grisha không sử dụng năng lực sẽ cảm thấy mệt mỏi và ốm yếu. Anh không đau ốm về mặt thể xác, rõ ràng là thế. Nhưng nếu Matthias nói đúng thì sao, rằng anh bị một loại bệnh khác? Phải chăng năng lực kia trong anh chỉ muốn loanh quanh tìm một nơi để đi?
Anh bước qua một cánh cửa mở, và thoái lui. Wylan đang ngồi bên cây dương cầm màu trắng bóng đặt trong góc, hờ hững dạo duy nhất một nốt nhạc.
“Nghe hay đấy,” anh nói. “Rất có nhịp điệu. Cậu có thể nhảy theo nó.”
Wylan ngước lên, và Jesper ung dung tiến vào phòng, hai tay vung vẩy không ngừng. Anh quay một vòng, quan sát mọi đồ đạc – giấy dán tường màu tím với những đàn cá bạc, chân nến bạc, một cái tủ kính bày đầy những con thuyền bằng thuỷ tinh thổi. “Thánh thần ơi, nơi này thật kinh hãi.”
Wylan nhún vai và lại ấn một nốt khác. Jesper tựa người vào cây đàn. “Muốn đi khỏi đây không?”
Wylan ngước nhìn anh với ánh mắt ngờ vực. Cậu ta gật đầu.
Jesper đứng thẳng người lại một chút. “Thật chứ?”
Wylan vẫn nhìn anh. Không khí trong phòng dường như đổi khác, như thể đột ngột trở nên dễ bắt lửa.
Wylan đứng lên khỏi băng ghế. Cậu tiến một bước lại gần Jesper. Đôi mắt cậu có mầu vàng, trong veo và sáng rực như mật ong được ánh nắng chiếu qua. Jesper thấy nhớ màu xanh thẳm, hàng mi dài và những lọn tóc xoăn rối bù. Nhưng nếu cậu thiếu gia buộc phải ẩn mình trong một lớp vỏ bọc, thì phải thừa nhận là anh rất thích cái này. Mà tất cả những chuyện đó có quan trọng gì khi Wylan nhìn anh như thế này chứ - cái đầu nghiêng nghiêng, đôi môi hé cười. Trông cậu ta gần như là… táo tợn. Điều gì đã thay đổi? Cậu ta có sợ rằng anh sẽ không thoát được khỏi đảo Mạng Đen không? Hay cậu ta chỉ cảm thấy may mắn vì mình sống sót? Jesper không chắc mình bận tâm đến chuyện đó. Anh muốn một sự khuây khoả, và nó đây rồi.
Nụ cười của Wylan mở rộng hơn. Lông mày cậu ta nhướn lên. Cái này mà không phải một lời mời gọi thì…
“Trời ạ,” anh lẩm bẩm. Anh xán lại gần và đưa hai bàn tay đỡ lấy khuôn mặt Wylan. Anh tiến hành một cách chậm rãi, kiên quyết nhưng khẽ khàng, đôi môi chỉ chạm hờ để Wylan có thể rụt lại nếu muốn. Nhưng cậu ta không làm thế. Cậu ta nhích lại gần hơn.
Jesper có thể cảm thấy hơi ấm từ cơ thể Wylan truyền sang cơ thể mình. Anh luồn tay ra sau gáy Wylan, ngửa đầu cậu nhóc ra sau để đòi hỏi nhiều hơn.
Anh cảm thấy khao khát một điều gì đó. Anh đã muốn hôn Wylan từ lúc thấy cậu ta ngoáy trộn hoá chất trong cái xưởng nhuộm tởm lợm ấy - những lọn tóc hung ướt đẫm mồ hôi, làn da mỏng manh đến độ tưởng như có thể trầy trụa nếu ta thở lên đó quá mạnh. Trông cậu nhóc như thể bị rơi vào một hoàn cảnh sai trái, một hoàng tử bị hoá thành kẻ khố rách áo ôm. Kể từ lúc đó, Jesper luẩn quẩn giữa ham muốn chế nhạo để cậu ta đỏ mặt lên và khao khát ve vãn cậu vào một góc kín để xem chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng một đôi lần, trong khoảng thời gian ở Lâu Đài Băng, sự tò mò đó đã thay đổi. Anh cảm thấy sự lôi kéo của một thứ gì khác nữa, một thứ đã sống dậy trong sự quả cảm bất ngờ của Wylan, trong cái thế giới quan ngây thơ và hào hiệp của cậu nhóc. Nó làm cho Jesper có cảm giác như một con diều bị cột lại, bay lên cao rồi lại lao bổ xuống, và anh thích thế.
Vậy cảm giác đó giờ đâu mất rồi? Nỗi thất vọng dâng lên trong lòng anh.
Hay là mình? Jesper nghĩ bụng. Hay là mình thiếu kinh nghiệm? Anh sấn sổ hơn, hôn sâu hơn, tìm kiếm cái cảm giác trồi lên thụp xuống bất cần đó, đè Wylan vào cây dương cầm. Anh nghe thấy những nốt nhạc va vào nhau - thứ âm nhạc nhẹ nhàng, rời rạc. Hợp ghê, anh thầm nghĩ. Rồi anh giật thót. Nếu mình có thể liên tưởng ẩn dụ này nọ trong những lúc như thế này, thì nhất định có chuyện không ổn rồi.
Anh rụt người lại, bỏ tay xuống, cảm thấy vụng về khó tả. Người ta nói gì sau khi hôn nhỉ? Anh chưa từng có dịp thắc mắc về điều đó.
Đúng lúc ấy, anh trông thấy Kuwei đứng trên ngưỡng cửa, miệng há ra, đôi mắt mở to bàng hoàng.
“Gì cơ?” Jesper hỏi. “Người Shu không hôn nhau trước trưa à?”
“Làm sao tôi biết được,” Kuwei chua chát đáp.
Không phải Kuwei.
“Thánh thần ơi,” Jesper rên lên. Không phải Kuwei đang đứng trên ngưỡng cửa. Mà là Wylan Van Eck, chuyên gia chất nổ tiềm năng kiêm thiếu gia cứng đầu. Và như vậy có nghĩa là anh vừa mới hôn…
Cậu Kuwei thật dạo lại nốt nhạc hờ hững kia, trâng tráo ngước nhìn anh qua hàng mi rợp màu đen.
Jesper quay người về phía cửa phòng. “Wylan…” Anh cất tiếng.
“Kaz muốn mọi người quay lại phòng khách.”
“Tôi…”
Nhưng Wylan đã bỏ đi. Jesper nhìn trân trối khuôn cửa trống trải. Sao anh có thể phạm phải một sai lầm như thế kia chứ? Wylan cao hơn Kuwei, khuôn mặt cũng dài hơn. Nếu anh không quá bực bội và căng thẳng sau màn ẩu đả với Kaz và cuộc cãi cọ với bố, chắc anh sẽ không bao giờ nhầm hai người với nhau. Nhưng giờ thì anh đã phá hỏng mọi thứ.
Jesper dứ một ngón tay buộc tội vào Kuwei. “Lẽ ra cậu nên nói gì đó!”
Cậu nhóc nhún vai. “Anh đã rất can đảm trên đảo Mạng Đen. Vì chúng ta đằng nào cũng chết đến nơi rồi…”
“Chết tiệt,” Jesper văng tục và rảo bước ra cửa.
“Anh hôn rất giỏi đấy,” Kuwei nói với theo.
Jesper quay lại. “Cậu thạo tiếng Kerch tới mức nào?”
“Khá tốt.”
“Được, vậy thì tôi hi vọng cậu hiểu chính xác hàm ý của tôi khi tôi nói rằng cậu không xứng đáng với những rắc rối mà cậu mang lại.”
Kuwei rạng rỡ hẳn lên, cậu nhóc tỏ ra cực kì hài lòng với chính mình. “Có vẻ như Kaz tin rằng hiện giờ tôi xứng đáng với một cái giá cao hơn trước nhiều.”
Jesper đảo mắt nhìn lên trần nhà. “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”