Chương 9 MATTHIAS
Một lần nữa họ lại tề tựu trong phòng khách. Theo yêu cầu của Nina, ông Colm đã gọi thêm một chồng bánh waffle cùng tô dâu tây chấm kem sữa. Có một tấm gương che phủ phần lớn bức tường ở cuối phòng, và Matthias không thể ngăn mình liếc mắt về phía đó. Nó giống như nhìn vào một thực tế khác vậy.
Jesper đã tháo giày rồi ngồi xuống tấm thảm, hai tay bó lấy đầu gối, mắt len lén liếc nhìn Wylan, người đang yên vị trên sô pha và nhất quyết phớt lờ cậu ta. Inej vắt vẻo trên bậu cửa sổ, sự cân bằng tuyệt vời khiến cô trông như không trọng lượng, một con chim sẵn sàng cất cánh. Kuwei thì ngả người vào cái hõm của trường kỉ, quyển sổ tay để mở đặt bên cạnh, trong khi Kaz ngồi trên chiếc ghế tím có lưng dựa, cái chân yếu kê trên chiếc bàn thấp, cây gậy chống tựa vào đùi. Bằng cách nào đó cậu ta đã xử lí được ống tay áo bị rách.
Nina thu mình trên sô pha, tựa đầu vào vai Matthias, những ngón tay dính đầy nước dâu. Anh cảm thấy lạ lẫm khi ngồi như thế này. Ở Fjerda, ngay cả vợ chồng cũng ít bày tỏ sự thân mật trước mắt mọi người. Họ chỉ nắm tay và cùng lắm là nhảy với nhau trong những buổi khiêu vũ tập thể. Nhưng anh thấy thích tư thế này của họ, và mặc dù không thể thả lỏng người, anh cũng không muốn cô dịch ra xa.
Chính sự hiện diện của ông Colm đã thay đổi quang cảnh trong gương. Ông làm những con người phản chiếu trở nên ít nguy hiểm hơn, như thể họ không phải là những kẻ bất hảo đã đột nhập vào Lâu Đài Băng rồi đánh bại lực lượng quân sự Fjerda với không gì hơn ngoài nắm đấm và dũng khí, mà chỉ là một nhóm trẻ mệt nhoài sau bữa tiệc sinh nhật bạo liệt.
“Được rồi,” Nina lên tiếng, lưỡi liếm nước dâu dính trên ngón tay theo cách thức đánh gục hoàn toàn khả năng suy nghĩ thấu đáo của Matthias. “Khi anh nói đến một cuộc đấu giá, anh không thực sự…”
“Kuwei sẽ bán mình.”
“Anh điên à?”
“Có lẽ tôi sẽ vui hơn nếu điên thật,” Kaz đáp, một bàn tay đi găng đặt lên cây gậy chống. “Mọi công dân Kerch hay bất kì công dân tự do nào đi tới Kerch đều có quyền bán mình. Nó không chỉ là luật định, nó là thương mại, và tại Kerch thì không có gì thiêng liêng hơn thương mại. Kuwei Yul-Bo có một đặc quyền thiêng liêng - như được thừa nhận bởi Ghezen, vị thánh bảo trợ công nghiệp và thương mại - là đưa cuộc đời mình lên thị trường giao dịch. Cậu ta có thể rao bán đấu giá việc phụng sự của mình.”
“Anh muốn Kuwei bán mình cho người trả giá cao nhất à?” Inej hỏi lại với giọng ngỡ ngàng.
“Cho người trả giá cao nhất của chúng ta. Chúng ta sẽ ấn định kết quả sao cho Kuwei đạt được mơ ước cháy bỏng nhất: cả cuộc đời ngồi uống trà từ ấm samovar ở Ravka.”
“Cha tôi sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó,” Wylan nói.
“Van Eck sẽ bất lực trong việc ngăn chặn nó. Bán đấu giá bản thân là việc được bảo vệ bởi những hệ thống luật lệ cao nhất tại đây - thế luật và giáo luật. Một khi Kuwei tuyên bố mở giao kèo bán mình, không ai được phép ngăn chặn cuộc đấu giá trước khi nó ngã ngũ.”
Nina lắc đầu. “Nếu chúng ta rao bán đấu giá, người Shu sẽ biết chính xác thời gian và địa điểm tìm được cậu ta.”
“Đây không phải là Ravka,” Kaz đáp. “Mà là Kerch. Thương mại là thiêng liêng, được luật pháp bảo vệ. Hội đồng Thương buôn có trách nhiệm bảo đảm cho cuộc đấu giá diễn ra suôn sẻ và không bị can thiệp. Thị tuần sẽ hiện diện, và theo luật đấu giá thì Hội đồng Thuỷ triều cũng phải góp mặt. Hội đồng Thương buôn, thị tuần, và các thành viên Hội đồng Thuỷ triều bắt buộc phải bảo vệ Kuwei.”
Kuwei đặt cuốn sổ xuống. “Người Shu có thể vẫn có parem và các Sáng Chế Gia.”
“Đúng rồi,” Jesper lên tiếng. “Nếu điều đó là sự thật thì họ có thể tạo ra một số lượng vàng nhiều như mong muốn. Sẽ không có cách nào đấu giá thắng họ được.”
“Đó là giả dụ như họ đã đưa các Sáng Chế Gia tới Ketterdam. Van Eck đã ưu ái phong toả hải cảng giúp chúng ta rồi.”
“Ngay cả như vậy…”
“Hãy để tôi lo liệu người Shu,” Kaz cắt ngang. “Tôi có thể kiểm soát cuộc đấu giá. Nhưng chúng ta cần liên hệ với phía Ravka một lần nữa. Họ cần biết kế hoạch của chúng ta. Ít nhất là một phần.”
“Tôi có thể tiếp cận toà đại sứ,” Inej nói, “nếu Nina chịu viết thư.”
“Các ngả đường đều đã bị chốt chặn,” Wylan phản bác.
“Nhưng mái nhà thì không,” Inej đáp.
“Inej,” Nina lên tiếng. “Em không nghĩ là mình cần nói cho mọi người biết về cô bạn mới của em à?”
“Phải đấy,” Jesper đế vào. “Ai là cái thể loại bạn mới đã làm cô bị thương đến như vậy?”
Inej liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Đấu trường đã xuất hiện một đối thủ mới, lính đánh thuê của Pekka Rollins.”
“Cô đánh thua trong một trận đấu tay đôi á?” Matthias ngạc nhiên hỏi. Anh đã từng chứng kiến Bóng Ma chiến đấu. Thắng được cô không phải chuyện dễ dàng.
“Lính đánh thuê là nói giảm đấy,” Nina đáp. “Nó đã đuổi theo Inej trên sợi dây thăng bằng và phóng dao vào con bé.”
“Nói cho chính xác thì không phải dao,” Inej chỉnh lại.
“Thế thì là khăn ăn bọc thép à?”
Inej bước xuống khỏi bậu cửa sổ. Cô thò tay vào trong túi lấy ra một thứ nom giống như một ngôi sao bằng bạc, rồi thảy nó lên bàn.
Kaz chồm người tới nhặt nó lên. “Kẻ đó là ai?”
“Tên nó là Dunyasha,” Inej đáp. “Nó tự gọi mình là Bạch Kiếm hay gì đó. Nó rất giỏi.”
“Giỏi cỡ nào?”
“Giỏi hơn tôi.”
“Tôi có nghe nói tới cô ta rồi,” Matthias lên tiếng. “Tên của cô ta xuất hiện trong một báo cáo mà gián điệp của drüskelle thu thập về Ravka.”
“Ravka?” Inej hỏi lại. “Cô ta nói mình được huấn luyện ở Ahmrat Jen.”
“Cô ta tuyên bố rằng mình có dòng máu Lantsov và ở trong danh sách những người kế vị ngai vàng Ravka.”
Nina bật cười. “Anh nói nghiêm túc đấy à.”
“Chúng tôi đã cân nhắc việc ủng hộ tuyên bố đó để làm suy yếu vương triều của Nikolai Lantsov.”
“Thông minh đấy,” Kaz nhận định.
“Quỷ quyệt thì có,” Nina nói.
Matthias hắng giọng. “Anh ta là một vị vua mới lên ngôi, còn chưa vững mạnh. Cũng tồn tại một số nghi ngờ về huyết thống của anh ta. Nhưng báo cáo cho rằng Dunyasha bất bình thường, có thể mắc chứng hoang tưởng. Chúng tôi đã quyết định rằng cô ta quá khó đoán, nên không thể mạo hiểm với cô ta được.”
“Pekka có thể đã cử cô ta bám theo chúng ta từ đảo Mạng Đen đêm qua,” Inej nói.
“Có ai biết làm thế nào Pekka khám phá được nơi ẩn náu đó không?” Nina thắc mắc.
“Tay chân của lão có lẽ đã trông thấy một người nào đó trong chúng ta,” Kaz đáp. “Chỉ cần thế là đủ.”
Matthias tự hỏi liệu có tốt hơn nếu như họ không biết chắc ai là người chịu trách nhiệm. Như thế sẽ không ai phải mang mặc cảm hoặc bị trách cứ.
“Dunyasha có lợi thế là sự bất ngờ,” Inej cho biết. “Nếu khách sạn này chưa bị lộ, tôi có thể đến toà đại sứ Ravka và quay lại trong kín đáo.”
“Tốt,” Kaz đáp, nhưng câu nói không phát ra nhanh như Matthias tưởng. Cậu ta sợ cho Inej, anh nghĩ thầm, và cậu ta không thích chuyện đó. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy đồng cảm với thằng quỷ demjin này.
“Còn một vấn đề khác,” Nina lên tiếng. “Matthias, bịt tai lại.”
“Không.”
“Tốt thôi. Em sẽ phải thử thách lòng trung thành của anh vào dịp khác vậy.” Cô thì thầm vào tai anh, “Có một cái bồn tắm cực lớn ở phía sau phòng ngủ chính.”
“Nina.”
“Em chỉ quan sát vậy thôi,” Nina nhặt mấy mẩu bánh còn lại trên cái khay rồi nói tiếp, “Ravka không thắng đấu giá được đâu. Bọn tôi phá sản rồi.”
“Ồ,” Matthias thốt lên. “Anh biết rồi.”
“Anh không biết.”
“Em nghĩ người Fjerda không biết ngân khố của Ravka hiện đang rỗng tuếch hay sao?”
Nina nhíu mày. “Ít nhất anh cũng phải vờ ngạc nhiên chứ.”
“Thảm trạng tài chính của Ravka có gì đâu mà bí mật. Ngân khố Ravka đã suy sụp qua nhiều năm tháng bởi sự quản lí yếu kém của vương triều nhà Lantsov và những cuộc chiến ở hai biên giới. Nội chiến càng làm tình hình tồi tệ thêm, và nhà vua mới lên ngôi phải vay tiền rất nhiều từ các ngân hàng Kerch. Nếu chúng ta tiến hành đấu giá, Ravka sẽ không thể cạnh tranh nổi.”
Kaz xê dịch cái chân yếu. “Chính vì vậy mà Hội đồng Thương buôn sẽ rót tiền cho họ.”
Jesper bật cười. “Tuyệt vời. Nhân tiên họ có mua cho tôi một chiếc mũ quả dưa bằng vàng khối luôn được không?”
“Chuyện đó trái luật,” Wylan nói. “Hội đồng chịu trách nhiệm điều hành phiên đấu giá. Họ không thể can thiệp vào kết quả của nó.
“Dĩ nhiên là không,” Kaz đáp. “Và họ biết điều đó. Kuwei cùng với cha cậu ta đã tiếp cận Hội đồng Thương buôn để tìm sự giúp đỡ, nhưng bọn họ quá e sợ việc đó sẽ phương hại đến tính trung lập của mình nên từ chối ra tay. Từ đó Van Eck nhìn thấy cơ hội và hành động sau lưng Hội đồng.” Kaz thụp người sâu hơn trên ghế. “Ban đầu Van Eck đã âm mưu những gì? Lão đã mua các nông trại jurda để khi bí mật về jurda parem lan ra, lão sẽ kiểm soát được nguồn cung. Lão sẽ thắng mà không cần đến Kuwei. Vậy nên hãy suy nghĩ như lão, hãy nghĩ như một con buôn. Khi Kuwei Yul-Bo, con trai của Bo Yul-Bayur, tuyên bố đấu giá bản thân, Hội đồng sẽ biết bí mật về parem có thể được công bố bất cứ lúc nào. Họ rốt cuộc sẽ được tự do hành động, và sẽ tìm cơ hội bảo đảm lợi nhuận cho mình, cũng như vị thế của Kerch trên thị trường thế giới. Họ không thể đích thân tham gia đấu giá, nhưng có thể bảo đảm sao cho mình kiếm được thật nhiều, bất kể kết quả ra sao.
“Bằng cách thu mua juda ,” Wylan nói nốt.
“Đúng vậy. Chúng ta sẽ dựng lên một liên doanh trồng jurda, một cơ hội cho các nhà đầu tư quyết đoán kiếm chác một chút từ thảm hoạ toàn cầu. Chúng ta mang lại cho Hội đồng một cơ hội và để cho lòng tham của họ làm nốt phần việc còn lại.”
Wylan gật gù, vẻ mặt hăm hở hẳn lên. “Tiền không hề đổ vào liên minh tài chính. Chúng ta chuyển hướng nó sang Ravka để họ có thể đấu giá mua Kuwei.”
“Đại loại như thế,” Kaz đáp. “Và chúng ta chỉ lấy một chút hoa hồng. Giống như các nhà băng vẫn thường làm.”
“Nhưng ai sẽ đứng ra làm cò mồi?” Jesper thắc mắc. Van Eck đã biết mặt toàn bộ nhóm chúng ta, ngoại trừ Nina và Specht. Ngay cả khi một trong số chúng ta được chỉnh sửa dung mạo hoặc ta mua chuộc một người khác, Hội đồng Thương buôn cũng sẽ không đưa tiền cho một kẻ mới toe chưa có uy tín.”
“Thế một chủ nông trại jurda đang thuê dãy phòng đắt nhất Ketterdam thì sao?”
Ông Colm Fahey ngẩng mặt lên khỏi tách cà phê. “Tôi á?
“Không đời nào, Kaz,” Jesper nói ngay. “Tuyệt đối không.”
“Bố cậu rành rẽ về jurda, biết nói tiếng Kerch và Novyi Zem, rất phù hợp cho vai trò này.”
“Bố tôi có một khuôn mặt lương thiện,” Jesper nói với giọng cay đắng. “Hoá ra không phải anh cho bố tôi ở đây để an toàn, anh sử dụng ông ấy.”
“Tôi đang vạch ra lối thoát cho chúng ta đấy.”
“Một kế hoạch dự phòng của anh?”
“Phải.”
“Anh sẽ không lôi bố tôi vào chuyện này.”
“Bác ấy đã ở trong đó rồi, Jes. Cậu đã lôi bố mình vào cuộc khi cậu khiến cho bác ấy cầm cố nông trại để chi trả cho tấm bằng đốt tiền của cậu.”
“Không,” Jesper lặp lại. “Van Eck sẽ nhận ra mối liên hệ giữa Colm Fahey và Jesper Fahey. Lão ta đâu có ngu.”
“Nhưng làm gì có Colm Fahey nào lưu trú tại Geldrenner? Ông ta thuê phòng ở một nhà trọ bé tí trong quận Đại học, và theo báo cáo của giám đốc cảng, ông ta đã rời Ketterdam từ nhiều ngày trước. Dãy phòng hạng sang này được đăng kí thuê dưới tên của Johannus Rietveld.”
“Là ai vậy?” Nina thắc mắc.
“Ông ta là nhà nông đến từ một thị trấn gần Lij. Gia đình ông ta đã ở đó nhiều năm nay. Ông ta có cơ sở tại Kerch và Novyi Zem.
“Nhưng người đó thực sự là ai mới được? Jesper gặng hỏi.
“Không quan trọng. Hãy xem ông ta như là một sản phẩm tưởng tượng của Hội đồng Thương buôn, một giấc mơ tuyệt vời trở thành hiện thực để giúp họ hưởng lợi từ thảm hoạ parem.”
Ông Colm đặt cái tách xuống. “Tôi đồng ý.”
“Bố ơi, bố không biết mình đang chấp nhận chuyện gì đâu.”
“Bố đang chứa chấp kẻ gian rồi còn gì. Nếu có giúp thì cũng là tòng phạm thôi.”
“Nếu mọi chuyện không suôn sẻ…”
“Bố còn gì để mất hả Jes? Con và nông trại là cả cuộc đời bố. Đây là cách duy nhất cho phép bố bảo vệ được cả hai.”
Jesper đứng bật dậy, rảo bước tới lui trước những ô cửa sổ, vừa gãi gáy vừa nói, “Chuyện này thật điên rồ. Bọn họ sẽ không tin đâu.”
“Chúng ta chẳng yêu cầu nhiều nhặn gì từ bất kì ai trong số họ,” Kaz đáp. “Mấu chốt nằm ở đó. Chúng ta đặt một mức sàn thấp cho phần vốn góp, hai triệu kruge chẳng hạn. Rồi chúng ta để cho họ chờ đợi. Người Shu đang ở đây, người Fjerda và Ravka cũng vậy. Hội đồng sẽ bắt đầu cuống lên. Tôi dám cá chúng ta sẽ nhận được năm triệu từ mỗi thành viên Hội đồng khi thời hạn chấm dứt.”
“Hội đồng có mười ba thành viên,” Jesper nhẩm tính. “Vị chi là sáu mươi lăm triệu kruge.”
“Có khi hơn.”
Matthias nhíu mày. “Kể cả với đội thị tuần canh gác phiên đấu giá và sự hiện diện của Hội đồng Thuỷ triều, chúng ta liệu có thực sự đảm bảo được an toàn cho Kuwei không?”
“Trừ phi anh có một con ngựa thần để cậu ta cưỡi đi trốn, không có kịch bản nào đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Kuwei cả.”
“Tôi cũng không tin mấy vào sự bảo vệ của Hội đồng Thuỷ triều,” Nina lên tiếng. “Họ đã bao giờ xuất hiện công khai chưa vậy?”
“Hai mươi lăm năm về trước,” Kaz đáp.
“Và anh tin lần này họ sẽ xuất hiện để bảo vệ Kuwei? Chúng ta không thể để cậu ta đến phiên đấu giá một mình được.”
“Kuwei sẽ không đi một mình. Matthias và tôi sẽ đi cùng cậu ta.”
“Mọi người đều đã biết mặt hai anh. Ngay cả khi cải trang thì…”
“Không cần cải trang. Hội đồng Thương buôn đang cân nhắc những người đại diện. Nhưng Kuwei có quyền lựa chọn vệ sĩ của riêng mình cho phiên đấu giá. Chúng tôi sẽ lên sàn cùng với cậu ta.”
“Sàn đấu giá?”
“Các phiên đấu giá được tổ chức tại nhà thờ Barter, ngay phía trước bàn thờ. Còn gì thiêng liêng hơn? Rất hoàn hảo - một không gian kín với nhiều cửa vào và dễ dàng tiếp cận dòng kênh.”
Nina lắc đầu. “Kaz, ngay khi Matthias bước lên sàn đấu giá đó, cả nửa phái đoàn Fjerda sẽ nhận ra anh ấy, còn anh cũng đang là người bị truy nã gắt gao nhất Ketterdam. Nếu ra mặt tại phiên đấu giá, cả hai sẽ bị bắt.”
“Họ không thể đụng tới bọn tôi trước khi phiên đấu giá kết thúc.”
“Sau đó thì sao?” Inej chất vấn.
“Sau đó sẽ có một vụ sao lãng lớn.”
“Phải có một cách khác,” Jesper nói. “Nếu chúng ta cố gắng thoả thuận với Rollins thì sao?”
Wylan vuốt ve mép chiếc khăn ăn của mình. “Chúng ta chẳng có gì để đề nghị.”
“Không thoả thuận gì nữa,” Kaz nói. “Lẽ ra từ đầu tôi không nên đi gặp Rollins.”
Jesper nhướn mày. “Có thật anh đang thừa nhận mình phạm sai lầm không đấy?”
“Chúng ta cần vốn,” Kaz đáp và liếc nhanh sang phía Inej. “Tôi không xin lỗi về chuyện đó, nhưng nó không phải là một nước đi đúng đắn. Mẹo để đánh thắng Rollins là không bao giờ ngồi vào bàn với lão ta. Lão là nhà cái. Lão có đủ nguồn lực để chơi cho tới khi vận may của ta cạn kiệt.”
“Cũng vậy thôi,” Jesper nói, “nếu chúng ta đấu với chính quyền Kerch, các băng đảng Barrel, và người Shu…”
“Cả người Fjerda nữa,” Mattthias bổ sung. “Và người Novyi Zem, người Kaelish, hay bất kì ai ra mặt khi việc đấu giá được công bố. Các đại sứ quán đầy ắp người, và chúng ta không biết tin đồn về parem đã lan đến đâu.”
“Chúng ta sẽ cần sự trợ giúp,” Nina nói.
“Tôi biết,” Kaz nói trong lúc vuốt phẳng lại tay áo. “Vậy nên tôi sẽ đi tới Thanh Gỗ.”
Jesper sững người. Inej lắc đầu. Tất cả đều trố mắt.
“Anh đang nói cái gì vậy?” Nina hỏi. “Đầu anh đang bị treo giá đó. Tất cả mọi người ở Barrel đều biết chuyện đó.”
“Anh đã trông thấy Per Haskell đi cùng băng Cặn Bã dưới kia,” Jesper nói. “Anh nghĩ anh có thể thuyết phục ông ta nâng đỡ mình trong lúc cả cái thành này sắp đổ ụp xuống đầu anh như một núi gạch vụn hay sao? Anh thừa biết ông ta không đủ gan để làm chuyện đó.”
“Tôi biết,” Kaz nói. “Nhưng chúng ta cần một nhóm đông hơn cho vụ này.”
“Này demjin, cậu đang đi tìm một rủi ro không đáng đó,” Matthias thốt lên, ngạc nhiên khi anh thực lòng nghĩ như vậy.
“Khi tất cả chuyện này qua đi, khi Van Eck đã được đặt vào đúng chỗ, khi Rollins tháo chạy và tiền được trả, những con phố này sẽ là của tôi. Tôi không thể sống ở một nơi mà mình không thể ngẩng cao đầu.”
“Nếu vẫn còn cái đầu để ngẩng,” Jesper đế thêm.
“Tôi đã nhận nhiều nhát dao, viên đạn và cú đấm, tất cả vì một mẩu nhỏ của cái thành này,” Kaz nói. “Vì nó mà tôi đổ máu. Và nếu có một điều mà Ketterdam dạy tôi, thì đó là người ta luôn có thể đổ thêm một chút máu.”
Nina vươn tay nắm lấy tay Matthias. “Kaz, các Grisha vẫn đang bị mắc kẹt tại đại sứ quán. Tôi biết anh chẳng thèm bận tâm, nhưng chúng ta phải đưa họ rời khỏi Ketterdam. Cả bố của Jesper nữa. Tất cả chúng ta. Bất luận ai đấu giá thắng, Van Eck và Pekka Rolins sẽ không chỉ thu dọn đồ đạc và về nhà. Người Shu cũng vậy.”
Kaz đứng dậy, tựa người vào cây gậy chống. “Nhưng tôi biết có một điều mà Ketterdam sợ hơn cả người Shu, người Fjerda, cùng các băng đảng Barrel cộng lại. và Nina, cô sẽ tạo ra điều đó.”