← Quay lại trang sách

Chương 10 KAZ

Tưởng như Kaz đã ngồi lại trên ghế trong hàng tiếng đồng hồ để trả lời các thắc mắc, lắp ghép các phần của kế hoạch. Anh đã thấy hình ảnh tổng thể cuối cùng của mưu đồ, những bước cần làm, hàng ngàn cách thức có thể khiến họ thất bại hoặc bị phát giác. Nó là một kế hoạch điên rồ và mạo hiểm, nhưng nó là thứ họ cần làm để thành công.

Johannus Rietveld. Anh đã nói một phần sự thật. Johannus Rietveld chưa từng tồn tại. Kaz đã sử dụng tên lót của Jordie và cái họ của hai anh em để tạo ra danh tính đó từ nhiều năm về trước.

Anh không chắc vì sao anh quyết định mua lại nông trại nơi mình đã lớn lên, cũng như vì sao anh lại tiếp tục giao dịch mua bán dưới cái tên Rietveld. Johannus Rietveld có phải là Jakob Hertzoon của anh không? Một danh tính đáng nể trọng giống như cái mà Pekka Rollins đã tạo ra nhằm đánh lừa những con bồ câu khờ khạo? Hay nó là cách để hồi sinh gia đình mà anh đã mất? Nhưng chuyện đó liệu có quan trọng gì kia chứ? Johannus Rietveld tồn tại trên giấy tờ và sổ sách ngân hàng, ông Colm Fahey là người hoàn hảo nhất cho vai diễn này.

Khi cuộc họp cuối cùng cũng tan, cà phê đã nguội lạnh và trời sắp trưa. Bất chấp ánh sáng rực rỡ tràn qua cửa sổ, tất cả mọi người đều cố gắng nghỉ ngơi vài giờ. Anh thì không. Chúng ta không dừng lại. Toàn thân anh mỏi nhừ. Chân anh đã không còn nhói nữa, giờ nó chỉ đau thôi.

Anh biết mình đang ngu ngốc đến thế nào, khả năng quay trở về từ Thanh Gỗ nhỏ đến thế nào. Cuộc đời anh là một chuỗi những luồn lách và gian dối. Tại sao lại đâm đầu thẳng vào một vấn đề trong khi có thể tìm cách tiếp cận khác? Luôn có một góc độ khác, và anh là bậc thầy trong việc tìm ra nó. Giờ đây anh sắp xông thẳng tới trước như một con bò kéo cày. Nếu may mắn thì anh sẽ bị ăn đòn, đổ máu, và bị lôi thẳng tới trước cửa nhà Pekka Rollins. Nhưng họ đang mắc kẹt, và nếu phải ăn cụt cánh tay để đưa mọi người thoát ra, thì anh cũng sẽ làm điều đó.

Trước hết anh phải đi tìm Inej. Cô đang ở trong phòng tắm xa hoa màu trắng và vàng kim, ngồi cắt khăn mặt thành những dải băng mới bên bàn trang điểm.

Anh đi qua chỗ cô rồi cởi áo khoác, ném nó vào cái chậu bên cạnh bồn rửa mặt. “Tôi cần em giúp vạch một con đường tới Thanh Gỗ.”

“Em sẽ đi với anh.”

“Em biết tôi phải đối mặt với bọn họ một mình,” anh nói. “Họ sẽ dò tìm bất kì dấu hiệu nào của sự yếu đuối.” Anh vặn vòi nước, và sau vài tiếng khọt khẹt, nước nóng tuôn ra từ đầu vòi. Có lẽ sau khi đã rủng rỉnh tiền bạc, anh sẽ cho lắp nước nóng tại Thanh Gỗ. “Nhưng tôi không thể theo đường bộ đi tới đó.”

“Anh không nên đến đó bằng bất kì đường nào.”

Kaz cởi găng, đưa đôi tay vào dưới vòi, rồi vỗ nước lên mặt, luồn những ngón tay vào trong tóc. “Hãy cho tôi biết con đường tốt nhất, hoặc là tôi sẽ tự tìm đường tới đó.”

Anh thích đi bộ hơn là leo trèo. Được tới đó trên một cỗ xe ngựa thì càng tốt. Những nếu anh thử đi xuyên qua những con phố của khu Barrel để tới đó, anh sẽ bị tóm trước khi đến nơi. Ngoài ra, nếu muốn kế hoạch này thành công, anh cần một nơi cao.

Kaz thò tay vào trong túi áo khoác, lấy ra tấm bản đồ du lịch Ketterdam mà anh tìm thấy trong phòng khách. Nó không được chi tiết như anh mong muốn, nhưng những tấm bản đồ thực thụ của họ đã bị bỏ lại đảo Mạng Đen.

Hai người trải tấm bản đồ ra bên cạnh bồn rửa mặt và cúi xuống quan sát. Inej vạch một đường xuyên qua các mái nhà, chỉ ra những điểm thuận lợi nhất để vượt qua các con kênh.

Cô gõ ngón tay vào một điểm trên bản đồ. “Đường này nhanh hơn, nhưng hiểm trở hơn.”

“Tôi sẽ chọn đường dài,” Kaz đáp. Anh muốn tập trung đầu óc vào trận đánh phía trước và việc tránh bị phát hiện, hơn là nguy cơ ngã chết.

Sau khi đã yên tâm rằng mình có thể lần theo đường đi trong trí nhớ, anh gạt tấm bản đồ sang một bên và lấy từ trong túi ra một tờ giấy khác. Nó mang dấu triện màu xanh nhạt của ngân hàng Gemens. Anh đưa tờ giấy cho Inej.

“Cái gì thế này?” Cô hỏi, mắt lướt xem tờ giấy. “Không phải là…” Cô rà ngón tay trên những con chữ như thể mong chúng biến mất. “Giao kèo của em,” cô thì thầm.

“Tôi không muốn em mang ơn Per Haskell. Hoặc tôi.” Lại một nửa sự thật khác. Trong đầu anh đã nghiền ngẫm hàng trăm mưu kế để trói buộc Inej với anh, để giữ cô lại Ketterdam. Nhưng cô đã dành một phần đời đủ lâu với những món nợ và nghĩa vụ, cô ra đi sẽ tốt hơn cho cả hai.

“Làm thế nào?” Inej hỏi. “Số tiền…”

“Xong xuôi rồi.” Anh đã thanh lí hết mọi thứ mình có, đã sử dụng đến từng xu tiết kiệm cuối cùng mà mình kiếm chác được.

Inej ấp tờ giấy lên ngực, nơi trái tim. “Em không có lời nào để cảm ơn anh về chuyện này.”

“Chắc chắn người Suli có cả ngàn ngạn ngữ cho một dịp như thế này.”

“Ngôn từ không được phát minh cho những dịp như thế này.”

“Nếu tôi phơi thây trên đoạn đầu đài, em có thể nói gì đó tử tế với cái xác của tôi,” anh nói. “Chờ cho đến sáu hồi chuông. Nếu tôi không quay về, hãy tìm cách đưa mọi người rời khỏi Ketterdam.”

“Kaz…”

“Có một viên gạch bạc màu trên bức tường hậu của Quạ Đen. Đằng sau nó có hai mươi ngàn kruge. Không nhiều, nhưng cũng đủ để đút lót vài gã thị tuần.” Anh biết cơ hội của họ rất mong manh, và tất cả là do lỗi của anh. “Em có cơ hội tốt hơn nếu đi một mình, nhất là nếu ra đi ngay bây giờ.”

Inej nheo mắt. “Em sẽ coi như anh chưa nói câu đó. Họ là bạn bè của em. Em sẽ không đi đâu hết.”

“Kể cho tôi nghe về Dunyasha đi.”

“Cô ta có vũ khí chất lượng lắm.” Inej cầm lấy cây kéo trên bàn trang điểm và bắt đầu cắt một cái khăn khác. “Em nghĩ cô ta có thể là cái bóng của em.”

“Một cái bóng khá rắn chắc đấy nếu cô ta biết phóng dao.”

“Người Suli tin rằng mỗi khi ta làm gì sai, tức là ta đã trao sự sống cho cái bóng của mình. Mỗi lỗi lầm lại làm cho cái bóng mạnh hơn, cho đến khi nó mạnh hơn anh.”

“Nếu thật thế thì cái bóng của tôi chắc đã nhấn chìm Ketterdam trong đêm trường tăm tối.”

“Có thể,” Inej nói, hướng ánh mắt đen huyền của cô vào mắt anh. “Hoặc có thể anh là cái bóng của một người khác.”

“Ý em là Pekka?”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không quay về từ Thanh Gỗ? Nếu cuộc đấu giá diễn ra như kế hoạch và chúng ta thành công?”

“Em sẽ có được con tàu và tương lai của mình.”

“Còn anh?”

“Tôi sẽ phá phách cho đến khi vận may cạn kiệt. Tôi sẽ sử dụng mẻ lưới của chúng ta để dựng nên một đế chế.”

“Rồi sau đó?”

“Ai mà biết được? Có thể tôi sẽ đốt nó thành tro bụi.”

“Điều đó có làm anh khác Rollins không? Việc không để lại gì phía sau ấy?”

“Tôi không phải là Pekka Rollins hay cái bóng của lão ta. Tôi không bán các cô gái vào nhà chứa. Tôi không cuỗm sạch tiền của những đứa trẻ tuyệt vọng.”

“Hãy nghĩ đến Quạ Đen đi, Kaz.” Giọng nói của Inej dịu dàng, kiên nhẫn. Sao nó lại khiến anh muốn châm lửa đốt thứ gì đó? “Hãy nghĩ đến mọi cuộc trác táng, bài bạc và trộm cắp mà anh từng thực hiện. Những con người đó có đáng nhận thứ mà họ đã nhận, hoặc đáng mất thứ mà chúng ta lấy đi từ họ hay không?”

“Cuộc sống không phải lúc nào cũng là điều chúng ta đáng nhận, Inej. Nếu chúng ta…”

“Anh trai của anh có nhận được thứ mà anh ấy đáng nhận không?”

“Không.” Nhưng câu trả lời cảm giác thật vô nghĩa.

Sao anh lại gọi Jesper bằng tên của Jordie? Trong quá khứ, anh nhìn anh trai mình qua đôi mắt của một cậu bé: can đảm, sáng dạ, luôn đúng đắn, một hiệp sĩ đã bị đánh bại bởi một con rồng khoác áo thương gia. Nhưng giờ đây, anh sẽ nhìn nhận Jordie như thế nào? Một con mồi? Một con bồ câu ngu ngốc chờ bị vặt lông? Anh tì tay vào bồn rửa mặt. Anh không còn giận dữ nữa. Anh chỉ cảm thấy mệt mỏi. “Bọn tôi thật ngu ngốc.”

“Các anh là những đứa trẻ. Không ai bảo vệ các anh sao?”

“Thế có ai bảo vệ em không?”

“Bố em. Mẹ em. Họ sẵn sàng làm mọi thứ để người ta không bắt cóc em.”

“Và họ sẽ bị bọn săn nô lệ hạ gục.”

“Vậy thì em nghĩ mình may mắn khi không phải chứng kiến chuyện đó.”

Sao Inej vẫn có thể nhìn đời theo cách ấy? “Bị bán vào nhà chứa từ năm mười bốn tuổi, và em vẫn cho là mình may mắn.”

“Họ yêu em. Họ vẫn yêu em. Em tin như thế.” Anh thấy Inej tiến lại gần hơn qua tấm gương soi. Mái tóc đen của cô nổi bật trên bức tường trắng muốt. Cô dừng lại phía sau lưng anh. “Anh bảo vệ em, Kaz.”

“Chỗ máu thấm qua lớp băng của em cho tôi thấy điều ngược lại.”

Inej nhìn xuống. Một vết máu đã thấm ra ngoài lớp băng trên vai cô. Cô vụng về kéo nhẹ dải vải. “Em sẽ nhờ Nina làm chuyện này.”

Anh không cố tình nói điều này. Anh muốn để cô đi mà. “Tôi có thể giúp em.”

Ánh mắt cô chạm vào mắt anh qua tấm gương soi, thận trọng như thể đang dè chừng một đối thủ. Tôi có thể giúp anh. Đó là câu đầu tiên cô nói với anh, khi cô đứng trong phòng tiếp khách của Vườn Thú, trên người khoác bộ váy lụa tím, đôi mắt viền đen bằng phấn côn. Cô đã giúp anh. Và cô đã gần như huỷ diệt anh. Có lẽ anh nên để cô kết thúc công việc.

Kaz có thể nghe được tiếng nước nhỏ tong tong từ vòi, đập vào bồn rửa theo một nhịp không đều đặn. Hãy bảo cô ấy đi ra, một giọng nói trong anh ra lệnh. Hãy van xin cô ấy ở lại.

Nhưng Inej không nói gì. Cô chỉ cầm mớ băng vải và cây kéo đem đặt cạnh bồn rửa. Sau đó cô chống tay nâng mình ngồi lên đó.

Giờ thì mắt anh và mắt cô ngang hàng với nhau. Anh bước lại gần hơn rồi đứng yên, không tài nào nhúc nhích được. Anh không thể làm chuyện này. Khoảng cách giữa họ dường như không tồn tại. Có cảm giác như nó xa vạn dặm.

Cô vươn tay tới cây kéo, vẫn duyên dáng như mọi khi, một cô gái dưới nước, và chìa cán kéo cho anh. Nó thật lạnh trong tay anh, thứ kim loại cứng rắn và trấn an. Anh bước vào khoảng trống giữa hai đầu gối cô.

“Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?” Anh hỏi. Hơi nước từ bồn rửa đã làm quăn mớ tóc hai bên khuôn mặt cô.

Anh sắp làm chuyện này thật sao?

Anh hất đầu về phía cẳng tay phải của cô, không đủ tự tin để lên tiếng. Đôi găng của anh nằm ở phía bên kia chậu rửa, màu đen nổi bật trên mặt đá cẩm thạch vân vàng. Trông chúng như những con thú chết.

Anh tập trung vào cây kéo, lớp kim loại lạnh lẽo trong tay anh không có gì giống với da thịt. Anh có thể làm điều này, nếu bàn tay anh không run rẩy.

Mình có thể vượt qua chuyện này, anh tự nhủ. Nó không khác mấy so với việc rút vũ khí đe doạ người khác. Bạo lực thật dễ dàng.

Anh cẩn thận luồn lưỡi kéo vào bên dưới lớp băng trên tay cô. Khăn vải dầy hơn băng gạc nhiều, nhưng kéo rất sắc. Chỉ một nhát cắt, lớp băng đã tách ra, để lộ một vết đâm sâu. Anh vạch lớp băng sang bên cạnh.

Anh cầm lấy một dải băng sạch và đứng đó, tự trấn tĩnh.

Cô nâng cánh tay lên. Thật cẩn thận, anh quấn dải vải quanh cẳng tay cô. Các đốt ngón tay anh chạm nhẹ vào da thịt cô, và những tia chớp bùng nổ khắp cơ thể anh, khiến anh tê liệt, đứng sững như trời trồng.

Tim anh không nên gây ồn ào như thế này. Có lẽ anh sẽ không bao giờ đến được Thanh Gỗ. Có lẽ chuyện này sẽ giết chết anh luôn. Anh cố ép bàn tay mình di chuyển, thắt nút dải băng. Một lần, rồi hai lần. Xong rồi.

Kaz hít một hơi. Anh biết mình nên tiếp tục thay băng cho vết thương trên vai Inej, nhưng anh chưa sẵn sàng cho chuyện đó. Anh hất đầu về phía cánh tay trái của cô. Lớp băng ở đây hoàn toàn sạch sẽ và ngay ngắn, nhưng cô không thắc mắc, chỉ chìa cẳng tay ra cho anh.

Lần này thì dễ dàng hơn một chút. Anh cử động một cách chậm rãi, có phương pháp, cây kéo, dải băng, trầm ngâm. Nhưng rồi nhiệm vụ cũng xong.

Hai người không nói gì, họ mắc kẹt trong một vực xoáy thinh lặng. Hai đầu gối của cô cũng không chạm vào hông anh. Đôi mắt Inej mở to và đen thẫm, như những hành tinh vời vợi, những mặt trăng u tối.

Dải băng trên vai cô được quấn hai lớp và thắt nút ở gần khớp. Anh hơi nghiêng người tới trước, theo một góc vụng về. Anh không thể luồn kéo vào dưới lớp băng. Anh cần phải nhấc mép vải lên.

Không. Căn phòng sáng quá. Ngực anh thắt lại như một nắm đấm. Dừng chuyện này lại.

Anh chập hai ngón tay lại, rồi đưa vào bên dưới lớp băng.

Mọi thứ trong anh xoắn lại. Nước ngập chân anh lạnh ngắt. Cơ thể anh tê dại, nhưng anh vẫn cảm thấy sự ướt át mà lớp da thối rữa của người anh trai tạo ra dưới bàn tay mình. Sự hổ thẹn nuốt chửng con người ta. Anh đang chết chìm trong nó. Chết chìm tại hải cảng của Ketterdam. Mắt anh mờ đi.

“Chuyện này cũng không dễ dàng với em.” Giọng nói chậm rãi và vững vàng của cô đưa anh từ địa ngục trở về. “Ngay cả bây giờ, khi một chàng trai mỉm cười với em trên phố, hoặc khi được Jesper choàng tay quanh eo, em cảm thấy như mình sắp biến mất.” Căn phòng chao nghiêng. Anh bám víu vào giọng nói của cô. “Em sống trong nỗi sợ hãi rằng em sẽ gặp một trong những khách hàng của bà ta - của em - trên phố. Suốt một thời gian dài, em tưởng như nhận ra họ ở khắp mọi nơi. Nhưng đôi khi em nghĩ những gì họ làm với em không phải là thứ tồi tệ nhất trong chuyện này.”

Đôi mắt Kaz nhìn rõ trở lại. Nước đã rút đi. Anh đang đứng trong phòng tắm khách sạn. Ngón tay anh đang chạm vào vai Inej. Anh có thể cảm thấy những khối cơ mảnh mai bên dưới lớp da. Một mạch máu đang đập điên cuồng nơi hõm cổ mềm mại của cô, ngay phía dưới quai hàm. Anh nhận ra cô đã nhắm mắt. Hàng mi đen nhánh nằm ngoan trên má cô. Như thể đáp ứng với sự run rẩy của anh, cô trở nên bất động. Anh nên nói gì đó, nhưng không thể cất nên lời.

“Dì Heleen không phải lúc nào cũng tàn nhẫn,” Inej nói tiếp. “Bà ta có thể ôm em, ghì chặt em, rồi cấu em thật mạnh, làm rách da. Anh không bao giờ biết liệu tiếp đến là một nụ hôn hay một cái tát. Mới hôm trước em còn là cô gái tốt nhất của bà ta, hôm sau bà ta đã cho gọi em tới và bảo rằng sẽ bán em cho một nhóm người bà ta mới gặp trên phố. Bà ta khiến em phải van xin bà ta giữ em lại.” Inej bật ra một âm thanh khe khẽ, gần giống như tiếng cười. “Lần đầu tiên Nina ôm em, em đã rụt lại.” Đôi mắt cô mở ra. Anh có thể nghe tiếng nước nhỏ giọt tong tong, thay bím tóc đuôi sam lượn cong trên vai cô sau khi bị bung ra. “Tiếp tục đi,” cô nói khẽ, như thể đang yêu cầu anh kể tiếp một câu chuyện.

Anh không chắc mình có thể làm được. Nhưng nếu cô có thể nói ra thành lời những câu đó thì trời ạ, anh cũng có thể cố gắng.

Thật cẩn thận, anh nhấc cây kéo lên. Anh vén lớp băng gạc, tạo ra một khoảng hở, cảm thấy vừa luyến tiếc vừa nhẹ nhõm khi không còn tiếp xúc với da thịt cô. Anh cắt đứt lớp băng, cảm thấy hơi ấm của cô trên những ngón tay mình tựa như cơn sốt.

Lớp băng rơi ra.

Kaz cầm một dải khăn khác bằng bàn tay phải. Anh phải cúi người để thắt nút nó phía đằng sau cô. Lúc này anh đang ở rất gần. Tâm trí anh ghi nhận hình dáng vành tai của cô, món tóc vén phía sau, và mạch đập cuồng dại nơi cổ cô. Còn sống, còn sống, còn sống.

Chuyện này cũng không dễ dàng với em.

Anh luồn thêm một vòng băng. Những cú chạm rất khẽ. Không thể tránh khỏi. Vai, xương đòn. Đầu gối cô, một lần. Nước lại dâng lên quanh anh.

Anh thắt nút dải băng. Lùi lại. Anh không lùi lại. Anh đứng đó, nghe thấy tiếng thở của mình, của cô, nhịp điệu của riêng họ trong căn phòng này.

Sự bệnh hoạn vẫn ở đó, khao khát bỏ chạy, cả khao khát một thứ gì nữa. Kaz tưởng anh đã tường tận ngôn ngữ của nỗi đau, nhưng cái này mới. Thật đau đớn khi đứng ở đây như thế này, quá gần với vòng tay của cô. Chuyện này cũng không dễ dàng với em. Sau tất cả những gì cô chịu đựng, anh mới là người yếu đuối. Nhưng Inej sẽ không bao giờ biết anh cảm thấy điều gì khi nhìn Nina ôm cô vào lòng, chứng kiến Jesper vòng tay quanh người cô, cảm giác của anh khi đứng trên ngưỡng cửa hoặc tựa lưng vào tường và biết rằng không bao giờ có thể tiến lại gần hơn. Nhưng giờ thì mình đang ở đây, anh cuống cuồng nghĩ. Anh đã từng bế cô, chiến đấu cạnh cô, dành cả đêm nằm sấp bên cô để dùng ống nhòm quan sát một nhà kho hoặc tư dinh của một thương gia nào đó. Không hề giống như thế này. Anh phát bệnh và lo lắng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng anh đang ở đây. Anh quan sát mạch đập kia, bằng chứng cho sự tồn tại của trái tim cô, đang hoà nhịp với nỗi lo lắng của anh. Anh thấy đường cong ẩm ướt nơi cái cổ của cô, độ bóng của làn da nâu. Anh muốn… Anh muốn.

Trước khi kịp nhận ra mong muốn của mình, anh hạ thấp đầu xuống. Cô hít vào một hơi ngắn. Đôi môi anh lơ lửng ngay phía trên chỗ nối giữa vai và cần cổ của cô. Anh chờ đợi. Bảo tôi dừng lại đi. Đẩy tôi ra đi.

Cô thở ra. “Tiếp tục đi,” cô nhắc lại. Kết thúc câu chuyện.

Một chuyển động rất khẽ, và đôi môi anh chạm vào làn da cô - ấm áp, mượt mà, lấm tấm mồ hôi. Ham muốn chảy rần rật trong anh, hàng ngàn hình ảnh tích tụ lại, gần như không để cho anh tưởng tượng - suối tóc đen bung ra từ bím tóc của cô, bàn tay anh đặt vừa vặn với chỗ hõm trên eo cô, và đôi môi cô hé mở, thì thầm tên anh.

Tất cả những cái đó xuất hiện rồi biến mất. Anh đang chết chìm ở cảng. Tay chân cô là của một tử thi. Đôi mắt cô chết chóc và mở trừng trừng. Sự kinh tởm hoà trộn với ham muốn trong lòng anh.

Kaz ưỡn người ra sau, cái chân yếu của anh nhói đau. Miệng anh như lửa bỏng. Căn phòng chao đảo. Anh tựa người vào tường, cố gắng hít thở. Inej đã đứng dậy, cô tiến lại chỗ anh với vẻ mặt lo lắng. Anh giơ một tay lên để ngăn cô lại.

“Đừng.”

Inej đứng ở trung tâm của mặt sàn lát đá, đóng khung trong hai màu trắng và vàng, tựa như một bức tượng mạ vàng. “Anh bị sao vậy Kaz? Chuyện gì đã xảy ra với anh trai anh?”

“Chuyện đó không liên quan.”

“Kể cho em nghe đi.”

Kể cho cô ấy đi, giọng nói trong anh lên tiếng. Kể mọi chuyện cho cô ấy đi. Nhưng anh không biết phải kể như thế nào hoặc phải bắt đầu từ đâu. Và tại sao phải kể? Để cô có thể tìm được một cách giải tội cho anh ư? Anh không muốn sự thương hại của Inej. Anh không cần giải thích, anh chỉ cần tìm một cách thức để cô ra đi.

“Em muốn biết Pekka đã làm gì với tôi à?” Giọng anh gắt gỏng dội lại trên mặt đá lát sàn. “Hay để tôi kể em nghe tôi đã làm gì khi tìm ra người đàn bà giả vờ là vợ lão ta, đứa con gái giả vờ là con lão? Hay để tôi kể em nghe chuyện gì xảy ra với thằng nhóc đã lừa bọn tôi với đàn chó vặn dây cót vào cái đêm đầu tiên ấy? Hay ho lắm. Tên của nó là Filip. Tôi tìm thấy nó đang bày trò lừa đảo ở Kelstraat. Tôi đã tra tấn nó trong hai ngày và bỏ mặc nó hấp hối trong một ngõ hẻm, cái chìa khoá vặn dây cót nhét trong cuống họng.” Kaz thấy Inej rụt lại. Anh phớt lờ cái nhói trong tim.

“Đúng đấy,” anh nói tiếp. “Đám nhân viên ngân hàng đã tiết lộ thông tin của bọn tôi. Tên luật sư giả hiệu. Kẻ đã đãi tôi món sôcôla nóng tại văn phòng giả của Hertzoon. Tôi đã tiêu diệt bọn chúng, từng đứa một, từng bước một. Và Rollins sẽ là kẻ cuối cùng. Những cái đó không thể nhờ cầu nguyện mà tẩy xoá được, Bóng Ma ạ. Không có bình yên nào chờ đợi tôi, không có sự tha thứ nào, trong cuộc đời này, và cả trong kiếp sống tiếp theo.”

Inej lắc đầu. Làm sao cô vẫn có thể nhìn vào anh với đôi mắt chan chứa sự tử tế? “Anh không yêu cầu sự tha thứ được đâu, Kaz. Anh phải đoạt lấy nó.”

“Có phải đó là điều em định làm? Bằng cách truy lùng bọn săn nô lệ?”

“Bằng cách truy lùng bọn săn nô lệ. Bằng cách loại trừ đám thương gia và trùm băng đảng khu Barrel kiếm chác từ chúng. Bằng cách trở thành một thứ gì đó khác hơn là một Pekka Rollins kế tiếp.”

Chuyện đó là không thể. Ngoài ra cũng không còn gì nữa. Anh có thể nhìn ra sự thật kể cả khi cô không thể. Inej mạnh mẽ hơn anh. Cô giữ được đức tin và sự tử tế, ngay cả khi cuộc sống cô giật chúng khỏi cô với đôi bàn tay tham lam.

Mắt anh dò xét khuôn mặt cô như đã từng, một cách kĩ lưỡng, háu đói, chộp lấy những chi tiết trên đó như bản chất tên trộm trong anh - sự cân đối của hai hàng lông mày, màu nâu trong đôi mắt, bờ môi hơi nhếch lên của cô. Anh không xứng đáng được bình yên và tha thứ, nhưng nếu chết ngay trong hôm nay, có lẽ thứ mà anh mang được sang thế giới bên kia chính là kí ức về cô - tươi sáng hơn bất cứ thứ gì anh từng có.

Kaz đi sượt qua Inej, rồi nhặt đôi găng mà anh đã bỏ lại ở bồn rửa và đeo vào tay. Anh khoác áo choàng, chỉnh lại cà vạt trong gương, cắp cây gậy chống vào nách. Nếu có chết thì cũng phải thật phong cách.

Lúc quay lại chỗ cô, anh đã sẵn sàng. “Dù có bất cứ điều gì xảy ra với tôi, em cũng phải sống sót. Hãy mua con tàu của em, hãy trả hết mọi mối thù, khắc tên em lên nắm xương tàn của chúng. Nhưng hãy vượt qua đống rác mà tôi đã đưa chúng ta vào.”

“Đừng làm chuyện này,” Inej nói.

“Nếu tôi không làm, tất cả sẽ tan tành mây khói. Không lối thoát. Không phần thưởng. Không còn gì cả.”

“Không gì cả,” cô lặp lại.

“Hãy tìm kiếm gợi điểm của Dunyasha.”

“Gì cơ?”

“Mọi chiến binh đều có một gợi điểm, dấu hiệu của một chấn thương cũ, bên vai hạ xuống khi chuẩn bị tung cú đấm.”

“Em có gợi điểm không?”

“Em so vai trước khi hành động, như thể em sắp biểu diễn và đang chờ đợi sự chú ý của khán giả.”

Cô có vẻ hơi bực bội vì chi tiết đó. “Thế gợi điểm của anh là gì?”

Kaz nhớ đến khoảnh khắc trên đảo Vellgeluk đã suýt làm anh mất tất cả.

“Tôi bị thọt. Đó là gợi điểm của tôi. Chẳng ai đủ thông minh để tìm kiếm những cái khác.”

“Anh đừng đi tới Thanh Gỗ. Chúng ta hãy tìm một giải pháp khác.”

“Tránh ra, Bóng Ma.”

“Kaz…”

“Nếu em từng có chút quan tâm đến tôi, đừng đi theo tôi.”

Anh đẩy cô ra và rời phòng. Anh không thể nghĩ đến những gì có thể xảy ra, những thứ có thể bị mất. và Inej đã sai ở một điểm. Anh biết chính xác mình muốn để lại điều gì sau khi biến mất.

Sự điêu tàn.