Chương 11 INEJ
Dù vậy cô vẫn bám theo anh.
Nếu em từng có chút quan tâm đến tôi.
Inej khịt mũi trong lúc nhảy qua một ống khói. Thật quá đáng. Cô đã có hàng tá cơ hội để giải phóng mình khỏi Kaz, nhưng cô chưa bao giờ tận dụng.
Ừ thì anh không phù hợp với một cuộc sống bình thường. Nhưng còn cô, liệu cô có thể tìm được một người chồng tốt bụng, có con với anh ta, để rồi tối tối ngồi mài dao trong khi chồng con đang ngủ hay không? Làm sao cô giải thích được những cơn ác mộng dai dẳng từ thời ở trong Vườn Thú? Hay chỗ máu trên tay cô?
Cô có thể cảm thấy sức ép của những ngón tay Kaz trên da thịt mình, cảm thấy cú lướt nhẹ của cái miệng anh trên cổ, trông thấy hai đồng tử nở rộng của anh. Hai trong số những con người đáng sợ nhất Barrel không thể chạm vào nhau mà không chao đảo. Nhưng họ đã thử. Anh đã thử. Biết đâu họ có thể thử lần nữa. Một mơ ước ngớ ngẩn, hi vọng ẩm ương của một đứa con gái chưa từng bị cướp mất những lần đầu tiên của mình, chưa từng cảm nhận ngọn roi của Dì Heleen, chưa từng thương tích đầy mình và bị bêu mặt trên cáo thị truy nã. Kaz sẽ cười vào sự lạc quan của cô.
Inej nghĩ tới Dunyasha, cái bóng của cô. Mơ ước của con nhỏ là gì? Một ngai vàng, như Matthias phỏng đoán à? Một vật tế khác để dâng lên thánh thần? Cô tin chắc mình sẽ gặp lại nó. Cô muốn tin rằng lần này mình sẽ thắng, nhưng năng lực của Dunyasha là điều cô không thể phủ nhận. Biết đâu con nhỏ thực sự là một công nương, một cô gái có gốc gác quyền quý được huấn luyện nghệ thuật sát thương, được định mệnh dành cho sự vinh quang như một nữ anh hùng trong truyện? Thế còn cô thì sao? Một vật cản trên con đường của Dunyasha? Một chiến tích trên bảng vàng giết chóc? Một con mọi đen Suli biết nhào lộn, đánh đấm như phường du côn mạt hạng. Hay biết đâu chính các thánh của cô đã mang Dunyasha tới Ketterdam. Còn cô, cô Ghafa, ai sẽ nhớ tới một đứa con gái như cô? Có lẽ đây là sự trừng phạt dành cho cô, vì những mạng sống mà cô đã tước đoạt.
Có lẽ thế. Nhưng chưa đâu. Cô vẫn còn những món nợ phải trả.
Inej rít lên trong lúc tuột xuống một cái ống nước và cảm thấy lớp băng ở vai tuột ra. Cô sắp để lại dấu máu trên đường di chuyển.
Họ đang đi đến gần Thanh Gỗ, nhưng cô ẩn mình trong bóng tối và giữ một khoảng cách khá xa với Kaz. Anh có cách cảm nhận sự hiện diện của cô mà không ai có được. Thỉnh thoảng anh dừng lại, không hay biết rằng mình đang bị quan sát. Cái chân đau gây nhiều rắc rối cho anh hơn anh thừa nhận. Nhưng cô sẽ không can thiệp tại Thanh Gỗ. Cô tôn trọng mong muốn của anh, chí ít bởi vì anh đúng trong chuyện đó: Tại Barrel, uy lực là thứ tiền tệ duy nhất có giá trị. Nếu Kaz không một mình đối mặt với thách thức này, anh có thể mất tất cả, không chỉ cơ hội giành được sự ủng hộ từ băng Cặn Bã, mà là mọi cơ hội đi vào khu Barrel một cách tự do. Cô hay ước rằng mình có thể làm sứt mẻ sự cao ngạo của anh một chút, nhưng cô không thể chịu nổi việc trông thấy anh bị tước mất lòng kiêu hãnh.
Kaz luồn lách băng qua các mái nhà ở Groenstraat, đi theo lộ trình mà họ đã cùng vạch ra, và chẳng mấy chốc, vách tường phía sau của Thanh Gỗ đã xuất hiện trong tầm mắt - vừa hẹp vừa liêu xiêu tựa vào những ngôi nhà kế bên, đầu hồi lợp đá đen nhẻm vì bồ hóng.
Đã bao lần cô tiếp cận Thanh Gỗ từ góc độ này? Với cô, nó là đường về nhà. Cô trông thấy cửa sổ phòng Kaz ở tầng trên cùng. Cô từng dành nhiều giờ ở đó, vắt vẻo trên bậu cửa sổ để cho quạ ăn và nghe anh vạch kế hoạch. Ngay phía dưới, hơi chếch về bên trái, là ô cửa sổ nhỏ xíu của căn buồng cô ở. Cô bỗng nhận ra rằng, bất luận cuộc đấu giá thành công hay thất bại, đây cũng có thể là lần cuối cô quay về Thanh Gỗ. Có lẽ cô sẽ không bao giờ thấy Kaz ngồi bên bàn làm việc của anh, hoặc nghe tiếng cây gậy chống của anh vang lên trên những bậc thang ọp ẹp, thông báo cho cô biết qua nhịp điệu rằng anh vừa trải qua một đêm tồi tệ hay tốt đẹp.
Cô quan sát Kaz vụng về trèo từ gờ mái nhà xuống và phá khoá cửa sổ phòng mình. Sau khi anh đã khuất vào bên trong, cô tiếp tục trèo lên đầu hồi dốc đứng để ra phía mặt tiền của Thanh Gỗ. Cô không thể sử dụng cùng lối vào với anh nếu không muốn bị phát giác.
Ở mặt tiền của toà nhà, ngay phía dưới đường bao mái, cô tìm thấy cái móc sắt được dùng để kéo những kiện hàng nặng lên cao. Cô bám vào nó, phớt lờ những tiếng gù gù bực bội của lũ bồ câu, nhăn mũi vì mùi phân chim, và dùng chân mở cửa sổ. Cô lách người vào bên trong, di chuyển qua các vì kèo, trước khi tìm thấy một chỗ trong bóng tối. Cô ngồi đợi, không rõ mình cần làm gì tiếp theo. Nếu có ai đó ngước lên, họ có thể trông thấy cô lơ lửng trong góc như một con nhện, nhưng ai mà nghĩ đến chuyện đó chứ?
Phía bên dưới, lối ra vào rất nhộn nhịp. Có vẻ như tâm trạng phấn khích của cuộc tuần hành buổi sáng đã lan ra cả ngày. Mọi người ra vào, gọi nhau í ới, cười nói và hát hò liên tục. Vài thành viên trong băng Cặn Bã ngồi trên cầu thang gỗ ọp ẹp, chuyền tay nhau một chai whiskey. Seeger, một trong những vệ sĩ ưa thích của Per Haskell, cứ thổi mãi ba nốt nhạc bằng một cái còi thiếc. Một nhóm du côn lao qua cửa rồi loạng choạng tiến vào tiền sảnh, kêu ré lên như những thằng ngớ ngẩn, vừa đi vừa giậm chân, xô đẩy nhau như bầy cá mập háu đói. Chúng cầm theo những chiếc rìu có cán gắn đầy đinh gỉ, dùi cui, dao, súng, một số đứa còn vẽ những cánh quạ đen trên mắt. Phía sau chúng, Inej bắt gặp vài thành viên có vẻ như không hưởng ứng sự phấn khích đó - Anika với mớ tóc vàng hoe, Roeder mềm dẻo mà Per Haskell đã đề nghị Kaz sử dụng như người nhện mới, cùng hai vệ sĩ to con Keeg và Pim. Họ tựa vào tường, trao đổi với nhau ánh mắt bất bình trong khi những người còn lại hú hét và làm trò. Họ là cơ hội tốt nhất của Kaz, cô nghĩ thầm. Những thành viên nhỏ tuổi nhất trong băng Cặn Bã mà Kaz đã thu nhận và huấn luyện, những người chăm chỉ nhất và nhận những công việc tồi tệ nhất, chỉ vì họ là tân binh.
Nhưng Kaz đang nghĩ gì trong đầu? Anh đột nhập phòng làm việc của mình là có lí do hay chỉ đơn giản vì đó là điểm dễ nhất để tiếp cận từ trên mái? Anh có định nói chuyện riêng với Per Haskell không? Từ tiền sảnh có thể quan sát toàn bộ cầu thang gỗ. Kaz thậm chí không thể nhìn xuống mà không làm người khác chú ý, trừ phi anh cải trang, và cô cũng không hiểu làm thế nào anh leo xuống cầu thang mà không bị mọi người nhận ra dáng đi khập khễnh đặc trưng do cái chân yếu.
Một tiếng reo hò vọng lên từ đám người tụ tập bên dưới. Per Haskell vừa rời khỏi phòng làm việc, mái tóc bạc di chuyển giữa đám đông. Ông ta vẫn ăn vận nổi bật cho những hoạt động tưng bừng hôm nay - áo vest carô hai màu đỏ và bạc, quần hoạ tiết răng chó - như thể muốn lớn tiếng tuyên bố rằng mình là ông trùm của Cặn Bã, băng đảng mà Kaz đã gây dựng gần như từ con số không. Per Haskell dùng một tay vẫy chiếc mũ gắn lông chim mà mình rất yêu thích, tay kia cầm cây gậy chống. Ai đó đã gắn một con quạ bằng giấy bồi lên đó. Inej cảm thấy muốn bệnh.
Kaz đã từng hơn cả một đứa con trai của Haskell. Một thằng con láu cá, tàn nhẫn, giết chóc, nhưng vẫn là con.
“Bố già ơi, ông nghĩ chúng tôi có tóm được nó tối nay không?” Bastian cất tiếng hỏi, tay vỗ vỗ cái dùi cui đáng sợ vào đùi mình.
Haskell giơ cây gậy chống lên như một thứ quyền trượng. “Nếu có ai nhận được khoản tiền thưởng này thì người đó phải là một trong số những thằng con của ta, có phải thế không?”
Tất cả cùng hò reo.
“Bố già.”
Inej giật mình khi giọng nói khàn đục của Kaz vang lên giữa tiếng huyên náo của đám đông, khiến tất cả im phắc. Mọi con mắt đều ngước nhìn lên.
Anh đang đứng ở đầu cầu thang, mắt nhìn xuống bốn đợt cầu thang bằng gỗ ọp ẹp. Cô nhận ra anh đã thay áo khoác mới, và nó ôm vừa vặn quanh người anh. Anh tựa vào cây gậy chống, mái tóc chải ngược gọn ghẽ trên vầng trán tái nhợt, một chàng trai bí hiểm với những đường nét chết người.
Vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt Per Haskell nom khá tức cười. Rồi ông ta bắt đầu cười thành tiếng. “Trời ạ, Brekker, cậu là thằng khốn điên rồ nhất tôi từng gặp đó.”
“Tôi sẽ coi đây là một lời khen.”
“Lẽ ra cậu không nên về đây, trừ phi để nộp mạng, giống như cậu bé khôn ngoan mà tôi từng biết.”
“Tôi chán kiếm tiền cho ông rồi.”
Khuôn mặt Haskell nhăn nhúm lại trong cơn thịnh nộ. “Thằng ranh con vô ơn!” Ông ta gầm lên. “Ung dung đi vào đây cứ như Ông chủ.”
“Mày luôn hành động như thể mày giỏi hơn tụi tao,” Seeger lớn tiếng, trên tay vẫn đang cầm cái còi thiếc, và vài thành viên khác gật đầu đồng tình. Per Haskell vỗ tay động viên hắn.
Đúng là như vậy. Kaz luôn giữ mình xa cách mọi người. Họ muốn thấy tình đồng đội và tình bằng hữu, nhưng anh chưa bao giờ chấp nhận chơi theo họ, anh chỉ làm theo ý mình. Có lẽ nước đi này là không thể tránh khỏi. Inej biết Kaz không định làm phó tướng cho Per Haskell mãi mãi. Thắng lợi của họ tại Lâu Đài Băng lẽ ra đã làm anh trở thành ông vua của Barrel, nhưng Van Eck đã tước mất của anh điều đó. Băng Cặn Bã không biết những kì tích mà anh đã làm được trong mấy tuần qua, cũng như chiến lợi phẩm mà anh đã cướp được từ tay người Fjerda và hiện vẫn còn đang nắm giữ. Anh một mình đối mặt họ, một chàng trai không có nhiều đồng minh, một người lạ đối với phần lớn trong số họ, bất chấp tiếng tăm dữ dằn của anh.
“Ở đây mày không có bạn bè đâu!” Bastian nói lớn.
Đứng cạnh bức tường, nhóm của Anika và vài người khác tỏ ra không đồng tình. Pim lắc đầu, khoanh tay lại.
Kaz khẽ nhún vai. “Tôi không đến đây vì những kẻ ăn bám và hèn nhát. Tôi đến để tìm sát thủ. Những người cứng rắn. Khao khát. Những người như tôi. Đây là băng đảng của tôi,” Kaz đáp và bắt đầu bước xuống cầu thang, cây gậy chống nện vào lớp ván gỗ, “và tôi chán làm theo mệnh lệnh rồi.”
“Tóm lấy phần thưởng của mình đi, mấy đứa!” Haskell la lớn.
Trong một khoảng lặng ngắn, Inej đã hi vọng rằng không ai nghe lời ông ta, và cả bọn sẽ nổi loạn chống lại Haskell. Nhưng rồi cơn lũ ập tới. Bastian và Seeger là những kẻ đầu tiên lao lên cầu thang, hăm hở tìm cách tóm cổ Tay Nhám.
Nhưng Seeger bị rượu làm cho chậm lại, và lúc hai thằng đến được chỗ Kaz ở đợt cầu thang thứ ba thì cả hai đã hết hơi. Cây gậy chống của Kaz vung lên, đập gãy xương cánh tay của Seeger. Thay vì tấn công Bastian, anh lao qua chỗ hắn, lẹ làng đến lạ lùng bất chấp cái chân đau. Trước khi Bastian kịp quay người lại, Kaz đã chọc đầu gậy vào phần mềm nằm giữa đùi và đầu gối của hắn. Bastian đổ gục trong tiếng thét tắc nghẹn.
Một tên trong đám tay sai của Haskell đã bắt đầu lao đến chỗ Kaz - tay vệ sĩ có biệt danh Ấm Trà, vì hắn chuyên rít lên qua lỗ mũi khi thở. Cú đập gậy của Ấm Trà sượt qua vai Kaz khi anh nhảy tránh sang trái. Đoạn anh vung gậy và đập cái đầu quạ vào cằm hắn bằng tất cả sức nặng của nó. Inej trông thấy thứ gì giống như răng bay ra từ miệng Ấm Trà.
Kaz vẫn đang chiếm lợi thế, nhưng anh bị áp đảo về số lượng, khi mà giờ đây bọn kia ùa tới. Varian và Swann lao lên trước tiên, Felix Đỏ bám sát nút, Milo và Gorka theo sau.
Inej cắn môi khi Kaz bị đánh trúng cái chân đau, anh lảo đảo và chỉ lấy lại tư thế vừa đúng lúc để né một cú vung xích của Varian. Sợi xích đập vào lan can cầu thang cách anh vài centimet, làm dằm gỗ bay tứ tung. Kaz tóm lấy sợi xích và tận dụng đà lao tới của Varian để đẩy hắn qua lan can gãy. Đám người lui lại khi Varian rơi chạm sàn nhà.
Swann và Felix Đỏ lao vào Kaz từ hai phía. Felix Đỏ túm áo choàng của Kaz, lôi anh ngược ra sau. Kaz vùng ra điệu nghệ như một ảo thuật gia thoát khỏi chiếc áo trói trong một màn biểu diễn tại Đông Stave.
Swann điên cuồng vung cây rìu cán đinh, nhưng Kaz đã kịp giáng đầu gậy chống vào mặt hắn. Dù nhìn ở khoảng cách xa, Inej vẫn thấy xương gò má của hắn thụt vào trong, để lại một cái hốc đẫm máu.
Felix Đỏ rút một cái dùi cui dẻo từ trong túi ra và quật mạnh vào bàn tay phải của Kaz. Cú đánh không mạnh, nhưng cũng đủ làm cây gậy của Kaz rơi xuống, lăn lông lốc trên cầu thang. Beatle, với thân hình gầy gò và khuôn mặt hóp như một con chồn sương, vội lao lên cầu thang chộp lấy cây gậy rồi ném cho Per Haskell giữa lúc đám thuộc hạ reo hò. Kaz chống tay lên lan can và đạp mạnh vào ngực Felix Đỏ, làm hắn ngã ngửa xuống cầu thang.
Không còn gậy, Kaz dang rộng hai tay. Inej một lần nữa nghĩ đến ảo thuật gia. Không có gì trong tay áo tôi.
Ba tên Cặn Bã khác phóng qua người Felix Đỏ để lao vào anh - Milo, Gorka, và Beatle mảnh khảnh với cái mặt choắt và mái tóc bóng lộn. Inej chỉ chớp mắt một cái là Milo đã đẩy Kaz vào tường, đấm liên hồi vào mạng sườn và mặt anh. Kaz ngửa đầu ra sau rồi đập trán vào mặt Milo, tạo ra một tiếng rắc rợn người. Hắn loạng choạng, và Kaz lập tức tận dụng ưu thế.
Tuy vậy, đối phương quá đông đảo, lúc này anh chỉ chiến đấu bằng nắm đấm, máu tuôn chảy ở một bên mặt, môi anh bị rách, mắt trái sưng vù. Chuyển động của anh bị chậm lại.
Gorka dùng tay kẹp cổ Kaz. Anh thúc cùi chỏ vào bụng hắn và thoát ra. Anh lao tới, nhưng bị Beatle nắm vai, quật một phát dùi cui vào bụng. Kaz gập người lại, hộc ra máu. Gorka dùng một sợi xích nặng đánh vào đầu anh. Inej có thể thấy mắt Kaz trợn ngược. Anh lảo đảo, rồi gục xuống sàn. Đám người đứng dưới tiền sảnh reo hò.
Inej hành động trước khi kịp suy nghĩ. Cô không thể đứng nhìn anh chết. Cô sẽ không làm thế. Chúng đã đánh gục được anh, hết đá lại giẫm đạp anh bằng những đôi giày nặng chịch. Các con dao đã nằm trong tay cô. Cô sẽ giết tất cả. Cô sẽ chất thi thể thành đống để các thị tuần dễ tìm.
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, qua khe hở của lan can cầu thang, cô thấy anh mở mắt ra. Ánh mắt anh bắt gặp mắt cô. Anh đã biết cô ở đây từ nãy đến giờ. Tất nhiên rồi. Anh luôn biết cách tìm cô. Anh khẽ lắc cái đầu máu me của mình.
Cô muốn thét lên. Quỷ tha ma bắt lòng kiêu hãnh của anh, quỷ tha ma bắt cái băng Cặn Bã lẫn toàn bộ cái đô thị khốn cùng nàỵ.
Kaz cố gượng dậy. Beatle đá anh ngã xuống. Chúng lại cười hô hố. Gorka nhấc chân lên, dứ dứ đế giày trên đầu Kaz để đùa cợt với đám đông. Inej thấy Pim quay mặt đi, trong khi Anika và Keeg kêu gọi những người khác ngăn bọn chúng lại. Gorka giậm chân xuống… và rồi thét lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Kaz đang nắm chiếc giày của Gorka, nhưng bàn chân hắn đã bị quẹo đi theo một góc đáng sợ. Hắn nhảy loi choi trên cái chân còn lại, cố gắng giữ thăng bằng, tiếng thét dị hợm vang lên theo nhịp nhảy. Milo và Beatle đá mạnh vào sườn Kaz, nhưng anh không nao núng. Với một sức mạnh mà Inej không tưởng tượng nổi, anh bẻ quặt chân của Gorka lên cao. Tên to xác thét lên khi bị trật khớp gối. Hắn nghiêng người loạng choạng, miệng lắp bắp, “Chân của tôi! Chân của tôi!”
“Mày nên chống gậy đi là vừa,” Kaz đáp.
Nhưng Inej chỉ nhìn thấy con dao trong tay Milo, dài và sáng loá. Có vẻ như nó là thứ sạch nhất trên người hắn.
“Đừng có giết nó, thằng mập kia!” Haskell rống lên, hẳn vẫn đang nghĩ đến món tiền thưởng.
Nhưng Milo đã không còn nghe nữa rồi. Hắn nhấc dao lên rồi đâm xuống ngực Kaz. Ở giây cuối cùng, Kaz kịp xoay người né tránh. Con dao cắm vào lớp ván gỗ với một tiếng phập lớn. Milo nắm cán dao để lôi ra, nhưng Kaz đã nhanh hơn. Inej trông thấy hai cây đinh gỉ được anh giấu giữa các ngón tay - không hiểu làm thế nào anh đã rút được chúng từ cái cán rìu gắn đinh. Anh vung tay từ dưới lên, cắm đinh trúng cổ Milo, ấn chúng vào khí quản của hắn. Milo rú lên một tiếng tắc nghẹn trước khi ngã xuống.
Kaz bám vào lan can đứng dậy. Beatle giơ hai tay lên, như thể đã quên hắn vẫn còn cây dùi cui trong khi Kaz không có vũ khí. Kaz túm một nắm tóc của Beatle, kéo đầu hắn lùi lại, trước khi giáng mạnh nó vào lan can. Âm thanh vang lên nghe như tiếng súng. Đầu Beatle bật lại như một quả bóng cao su. Hắn nằm một đống.
Kaz dùng ống tay áo lau mặt, khiến máu dây ra khắp mũi và trán, rồi nhổ nước bọt. Anh chỉnh lại găng tay, nhìn xuống Per Haskell lúc này đang đứng ở chiếu nghỉ tầng hai, và mỉm cười. Răng anh ướt đẫm máu đỏ. Đám đông bên dưới đông hơn hẳn so với lúc cuộc ẩu đả bắt đầu. Kaz nhún vai. “Tiếp theo là ai?” Anh hỏi, như thể đang có một cuộc hẹn ở đâu đó. “Ai nào?” Inej không hiểu làm thế nào anh có thể giữ cho giọng mình không run rẩy như vậy. “Đây là điều tôi làm hằng ngày. Chiến đấu. Lần cuối cùng các người thấy Per Haskell nhận một cú đấm hay cầm đầu một phi vụ là khi nào? Trời ạ, lần cuối cùng các người thấy ông ta rời giường trước mười hai giờ trưa là khi nào?”
“Mày nghĩ bọn tao sẽ hoan hô vì mày lì đòn à?” Per Haskell chế nhạo. “Nó không bù đắp được cho tai hoạ mà mày đã gây ra. Kéo lực lượng thị tuần vào Barrel, bắt cóc con trai của một thương gia…”
“Tôi đã nói rồi, tôi không liên quan trong chuyện đó,” Kaz nói.
“Pekka Rollins lại nói khác.”
“Hoá ra ông tin lời của băng Kim Sư hơn người của mình. Biết được như vậy cũng tốt.”
Tiếng xầm xì khó chịu vang lên trong đám đông bên dưới như một cơn gió làm xôn xao đám lá cây. Băng nhóm là người nhà của bạn, sự gắn bó cũng mạnh mẽ như máu thịt.
“Mày quá điên nên mới đi ngáng đường một thương gia, Brekker à.”
“Quá điên,” Kaz công nhận. “Nhưng không quá ngu.”
Giờ thì một số thành viên trong băng Cặn Bã đang lẩm bẩm trao đổi với nhau, như thể chúng đã không nghĩ đến việc Van Eck có thể dựng chuyện. Dĩ nhiên rồi. Van Eck uy tín mà. Việc gì một thương gia đáng kính lại phải đi vu khống một thằng ranh con kia chứ? Mà xét cho cùng, Kaz đã nhiều lần cho thấy anh có thể làm bất cứ chuyện gì.
“Mày đã bị bắt gặp trên cầu Thiện Nữ cùng với vợ của lão thương gia,” Per Haskell khăng khăng.
“Vợ, chứ không phải con trai ông ta. Cô vợ hiện đang an toàn ở nhà, bên cạnh đức ông chồng kẻ cắp, đan móc và trò chuyện với chim. Hãy suy nghĩ đi, Haskell. Tôi có thể dùng một thằng thiếu gia vào việc gì đây?”
“Mua chuộc, tống tiền…”
“Tôi ngáng đường Van Eck bởi vì ông ta ngáng đường tôi, và giờ ông ta đang huy động bọn tội phạm ở Ketterdam này, cùng với Pekka Rollins và tất cả bọn ông để san bằng tỉ số. Đơn giản là thế.”
“Tao không đòi cái hoạ này, nhóc à. Không yêu cầu và cũng không muốn nó.
“Ông muốn mọi thứ được tôi dâng tận cửa cho ông, Haskell. Ông lẽ ra vẫn đang làm những trò mánh mung vặt vãnh và uống whiskey pha loãng nếu không có tôi. Những bức tường này đáng lẽ đã đổ ụp lên đầu ông. Ông đã nhận mọi khoản tiền và vận may mà tôi mang lại. Ông ngoạm hết những khoản lợi nhuận của Cảng số Năm và Quạ Đen như thể có toàn quyền làm thế, nhường tôi làm những công việc bẩn thỉu và đánh đấm thay ông.” Ánh mắt anh chậm rãi lướt trên những tên đàn em trong băng Cặn Bã bên dưới. “Ông lợi dụng tất cả mọi người. Ông hưởng lợi từ các chiến lợi phẩm. Và ngay khi có cơ hội đầu tiên, ông về hùa với Pekka Rollins để đưa tôi lên giá treo cổ.” Tiếng xì xầm lại vang lên từ phía những kẻ chứng kiến. “Nhưng tôi không giận đâu.”
Phải có đến hai mươi thành viên băng Cặn Bã đang ngước nhìn Kaz, tất cả đều có vũ khí, nhưng Inej dám thề là cô cảm nhận được sự nhẹ nhõm của họ. Và rồi cô hiểu ra. Đánh đấm chỉ là màn mở đầu. Ai cũng biết Kaz rất cứng cỏi. Họ không cần anh chứng minh điều đó. Đây chính là điều anh cần. Để kích động một cuộc lật đổ Per Haskell, anh phải đích thân gặp riêng từng người trong băng Cặn Bã, một việc mất thời gian và khiến anh có nguy cơ bị bắt giữ trên phố. Còn bây giờ, anh đã có một đám đông, Per Haskell lại rất khoái trá trước trò tiêu khiển - hồi kết bi thảm của Kaz Brekker, vở kịch Tay Nhám hèn mọn. Nhưng đây không phải một màn tấu hài rẻ tiền. Nó là một nghi lễ đẫm máu, và Per Haskell đã để cho mọi người tập hợp lại, không mảy may biết rằng vở diễn thực sự chưa diễn ra. Kaz đang đứng trên bục thuyết giảng với thương tích đầy mình, nhưng anh đã sẵn sàng để thuyết phục.
“Tôi không tức giận,” Kaz lặp lại. “Về chuyện đó thì không. Nhưng ông có biết điều gì làm tôi điên tiết không? Nhìn thấy một con quạ làm theo lệnh của bọn Kim Sư. Nhìn các ông diễu hành phía sau Pekka Rollins như thể đó là một việc đáng tự hào. Một trong số những băng đảng đáng gờm nhất Barrel lại cúi rạp như bó hoa huệ mới cắt.”
“Rollins rất mạnh, nhóc,” Per Haskell đáp. “Nguồn lực khắp nơi. Chừng nào mày tích luỹ thêm vài năm kinh nghiệm thì hẵng lên mặt dạy đời tao. Nhiệm vụ của tao là bảo vệ băng nhóm này, và đó là điều tao làm. Tao giữ cho mọi người bình an trước sự bạt mạng của mày.”
“Ông nghĩ mình sẽ an toàn khi luồn cúi trước Pekka Rollins hả? Ông nghĩ lão ta sẽ vui sướng tuân thủ thoả thuận đình chiến này à? Ông nghĩ lão ta không hau háu trước thứ ở trong tay ông sao? Đó có phải Pekka Rollins mà mọi người biết hay không?”
“Còn khướt,” Anika đáp.
“Các người muốn ai đứng trên ngưỡng cửa đó khi con sư tử đói mồi? Một con quạ? Hay một con gà trống kêu quang quác và đi khệnh khạng, sẵn sàng về hùa với bọn Kim Sư và một lão thương gia đê tiện nào đó để chống lại người của mình?”
Từ chỗ của cô, Inej có thể thấy những kẻ đứng gần Per Haskell nhất khẽ dịch người ra xa lão ta. Một số xem xét lão từ chiếc lông trên mũ tới hai cây gậy chống trong tay - cây gậy của Kaz mà chúng đã thấy anh sử dụng với sự chuẩn xác khủng khiếp và cây gậy nhái với cái đầu quạ giả mà Haskell đặt làm để chế nhạo anh.
“Ở Barrel, chúng ta không bán chác sự an toàn,” Kaz nói, giọng nói trầm khàn vang vọng khắp đám đông. “Chỉ có sức mạnh và sự yếu đuối. Các cậu không yêu cầu sự tôn trọng được đâu. Các cậu phải đoạt lấy nó.” Anh không yêu cầu sự tha thứ được đâu. Anh phải đoạt lấy nó. Anh đã mượn câu nói của cô. Inej khẽ mỉm cười. “Tôi không phải là bạn của các cậu,” anh nói. “Tôi không phải là cha của các cậu. Tôi sẽ không đãi rượu hay vỗ vai và gọi các cậu là con. Nhưng tôi sẽ giữ cho tiền ở trong túi của các cậu. Rồi sẽ làm cho địch thủ e sợ đến nỗi bỏ chạy khi nhìn thấy hình xăm đó trên tay các cậu. Vậy các cậu muốn thấy ai trên ngưỡng cửa đó khi Pekka Rollins xuất hiện?”
Sự im lặng phình ra như thể đang ních căng bụng viễn cảnh bạo lực.
“Sao nào?” Per Haskell lắp bắp, ưỡn ngực ra. “Trả lời nó đi. Mấy đứa muốn một thủ lĩnh thực thụ hay một thằng thọt không thể đi thẳng hàng?”
“Có thể tôi không đi thẳng hàng được,” Kaz đáp. “Nhưng ít ra tôi không bỏ chạy khi bị đánh.”
Anh nhìn xuống cầu thang.
Varian đã đứng dậy sau cú ngã. Mặc dù còn loạng choạng, hắn vẫn di chuyển về phía cầu thang, và Inej phải thán phục sự trung thành mà hắn dành cho Haskell.
Pim rời khỏi bức tường và chặn Varian lại. “Mày xong rồi,” anh nói.
“Gọi người của Rollins đi,” Per Haskell ra lệnh cho Varian. “Báo động đi!” Nhưng Anika đã rút ra một con dao dài và đứng chặn ngay cửa ra vào.
“Ông là người của Kim Sư?” Cô hỏi. “Hay của Cặn Bã?”
Thật từ tốn, với cái chân tập tễnh nhưng lưng thẳng băng, Kaz đi xuống đợt cầu thang cuối cùng, dựa vào hàng lan can. Khi anh xuống đến nơi, đám đông tản ra.
Khuôn mặt xấu xí của Haskell đỏ au vì sợ hãi và tức giận. “Mày sẽ không sống sót nổi đâu, Kaz. Để thắng được Pekka Rollins, mày cần nhiều hơn những gì mày có.”
Kaz giật cây gậy chống của anh từ tay lão già.
“Ông có hai phút để cuốn gói khỏi nhà của tôi. Cái giá của thành phố này là máu,” Kaz nói, “và tôi rất sẵn lòng thanh toán bằng máu của ông.”