Chương 12 JESPER
Jesper chưa bao giờ thấy Kaz máu me và bầm dập đến thế - mũi gãy, môi rách, một mắt sưng không mở được. Anh ôm mạng sườn theo kiểu khiến Jesper nghĩ ít nhất phải có một cái xương sườn đã bị gãy, và khi anh ho vào chiếc khăn tay, Jesper thấy vết máu trên nền vải trắng trước khi nó bị nhét trở vào trong túi. Anh đi khập khiễng hơn bao giờ, nhưng có Anika và Pim đi cùng anh. Dường như họ đã để lại một nhóm trụ cột có vũ trang ở Thanh Gỗ phòng trường hợp Pekka nghe được về cuộc lật đổ của Kaz và quyết định tiến chiếm lãnh địa.
“Thánh thần ơi,” Jesper thốt lên. “Tôi đoán mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp?”
“Cũng gần như mong đợi.”
Matthias lắc đầu với vẻ mặt pha trộn giữa sự ngưỡng mộ và khó tin. “Cậu có bao nhiêu mạng vậy, demjin?”
“Còn một mạng nữa, tôi hi vọng thế.”
Kaz đã xoay xở cởi được áo khoác và áo sơ mi, giờ anh đang tựa vào bồn rửa trong phòng tắm.
“Vì các thánh, hãy để tôi giúp anh,” Nina lên tiếng.
Kaz dùng răng cắn một đầu dải băng và xé một mảnh. Tôi không cần sự giúp đỡ của cô. Tiếp tục lo cho ông Colm đi.
“Anh ta bị sao vậy?” Nina lẩm bẩm trong lúc họ quay lại phòng khách để giúp ông Colm ôn luyện câu chuyện vỏ bọc của mình.
“Anh ta luôn là thế,” Jesper đáp. “Kaz Brekker mà.”
•••
Hơn một tiếng đồng hồ sau, Inej vào phòng và đưa cho Kaz một mảnh giấy. Trời đã về chiều, các cửa sổ của dãy phòng hạng sang ngập trong ánh nắng vàng.
“Họ có đến không?” Nina hỏi.
Inej gật đầu. “Em đã đưa lá thư của chị cho người gác cửa, và mọi việc ổn thỏa. Họ dẫn em thẳng tới chỗ hai thành viên của Tam Đại Grisha.”
“Cô đã gặp ai?” Kaz hỏi.
“Genya Safin và Zoya Nazyalensky.”
Wylan chồm người tới trước. “Thợ May á? Chị ta đang ở toà đại sứ sao?”
Kaz nhướn mày. “Một tình tiết thú vị, nhưng cô lại quên đề cập đến, Nina.”
“Thời điểm đó chưa phù hợp.”
“Tất nhiên là có!” Wylan giận dữ đáp lại. Jesper khá bất ngờ với phản ứng của cậu thiếu gia. Lúc đầu Wylan dường như không thấy phiền khi mang diện mạo của Kuwei. Cậu có vẻ còn chào đón khoảng cách mà nó tạo ra với cha mình. Nhưng đó là trước khi họ đi đến Thánh Hilde. Và trước khi anh hôn Kuwei.
Nina hơi nhăn mặt. “Wylan, tôi nghĩ cậu đằng nào cũng đi Ravka. Cậu sẽ được gặp Genya ngay khi chúng ta lên tàu.”
“Giờ chúng ta đã biết lòng trung thành của Nina nằm ở đâu,” Kaz lên tiếng.
“Tôi không hề kể về Kuwei với Tam Đại Grisha.”
Một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi Kaz. “Đúng như tôi đã nói.” Anh quay sang phía Inej. “Cô có trình bày các điều kiện của chúng ta không?”
“Có, họ sẽ có mặt tại nhà tắm khách sạn trong vòng một giờ tới. Tôi đã nhắc họ bảo đảm không bị ai nhìn thấy khi đi vào.”
“Hãy hi vọng là họ có thể làm điều đó,” Kaz nói.
“Họ có thể điều hành một đất nước,” Nina đáp. “Họ có thể xoay sở vài yêu cầu vặt vãnh.”
“Họ có an toàn khi đi ra đường không?” Wylan hỏi.
“Họ có lẽ là những Grisha duy nhất được an toàn ở Ketterdam,” Kaz đáp. “Ngay cả nếu như bọn Shu cả gan truy lùng các Grisha trở lại, chúng cũng không bắt đầu từ hai quan chức cao cấp của Ravka. Nina, Genya có đủ năng lực để phục hồi diện mạo cho Wylan không?”
“Tôi không biết,” Nina đáp. “Chị ấy được mệnh danh là Đệ Nhất Thợ May, và chắc chắn là người tài giỏi nhất, nhưng không có parem thì…” Cô không cần phải giải thích thêm. Parem là lí do duy nhất khiến cho Nina có thể hoàn tất sự biến đổi kì diệu từ Wylan thành Kuwei. Nhưng Genya Safin là một huyền thoại. Mọi chuyện đều có thể.
“Kaz,” Wylan vừa nói vừa mân mê vạt áo. “Nếu chị ấy sẵn lòng thử…”
Kaz gật đầu. “Nhưng cậu sẽ phải cẩn trọng gấp đôi cho tới buổi đấu giá. Cha cậu chắc chắn không muốn cậu xuất hiện và phá hỏng mưu kế mà ông ta đã dùng để lừa Hội đồng Thương buôn cũng như các thị tuần. Tốt hơn hết cậu nên chờ đợi…”
“Không,” Wylan đáp. “Tôi chán làm người khác rồi.”
Kaz nhún vai, nhưng Jesper có cảm giác như anh ta đã đạt được chính xác điều mình muốn. Chí ít trong trường hợp này thì nó cũng là điều Wylan muốn.
“Nhà tắm khách sạn không có khách nào sao?” Jesper thắc mắc.
“Tôi đã đặt trước toàn bộ chỗ đó cho ngài Rietveld,” Nina đáp. “Ông ấy rất e ngại việc thoát y trước mặt người khác.
Jesper rên lên. “Làm ơn đừng nói tới chuyện bố tôi cởi đồ.”
“Do cái chân có màng của ông ấy,” Nina nói tiếp. “Ngại lắm.”
“Nina và Matthias sẽ ở lại đây,” Kaz nói.
“Tôi nên có mặt ở đó,” Nina phản đối.
“Cô là người Ravka, hay là thành viên của nhóm chúng ta?”
“Cả hai.”
“Đó. Cuộc nói chuyện này vốn đã đủ phức tạp rồi, không cần cô và Matthias ở đó để làm mọi thứ rối thêm.”
Hai người lời qua tiếng lại một lúc rồi cuối cùng Nina cũng đồng ý ở lại nếu Inej là người đi thay cô.
Nhưng Inej chỉ lắc đầu. “Em không muốn đi.”
“Tại sao?” Nina hỏi lại. “Phải có ai đó để bắt Kaz giữ lời.”
“Và chị nghĩ em làm được điều đó?”
“Thì ít ra cũng phải cố chứ.”
“Em rất quý chị, Nina, nhưng chính quyền Ravka đối xử với người Suli không mấy hữu hảo. Em không thích nói chuyện phiếm với những người lãnh đạo đất nước.” Jesper chưa bao giờ nhìn nhận câu chuyện theo góc độ đó, và dựa trên vẻ mặt kinh ngạc của Nina thì cô cũng thế. Inej ôm chầm lấy Nina. “Thôi nào,” Inej nói tiếp. “Em sẽ bảo bác Colm gọi cho chúng ta thứ gì đó ngon đê mê.”
“Đó là câu trả lời của em cho mọi thứ.”
“Chị phàn nàn à?” Inej hỏi.
“Chị chỉ đang kể một trong những lí do khiến chị thích em thôi.”
Hai người tay trong tay đi tìm ông Colm, nhưng Nina vẫn đang cắn môi dưới một cách căng thẳng. Cô đã quen với việc bị Matthias chỉ trích đất nước mình, nhưng Jesper đoán việc bị Inej nói ra những lời như vậy khiến cô đau hơn. Anh muốn nói với Nina rằng người ta có thể yêu thương thứ gì đó mà vẫn nhìn thấy những khiếm khuyết của nó. Ít nhất thì anh cũng hi vọng điều đó là sự thật, nếu không thì anh tiêu rồi.
Khi họ chia nhóm để chuẩn bị cho cuộc gặp với phía Ravka, Jesper đi theo Wylan ra hành lang.
“Này.”
Wylan tiếp tục đi.
Jesper chạy vượt lên và chặn đường cậu, vừa đi giật lùi vừa nói. “Nghe này, chuyện với Kuwei không có gì đâu.” Anh cố gắng nói tiếp. “Không có chuyện gì với Kuwei hết.”
“Anh không cần phải giải thích. Tôi mới là người đã xen vào.”
“Không, không phải! Lúc ấy Kuwei đang ngồi chơi dương cầm. Đó là một sai lầm có thể thông cảm được.”
Wylan dừng phắt lại. “Anh tưởng đó là tôi?”
“Phải!” Jesper nói. “Thấy chưa? Chỉ là một s…”
Đôi mắt vàng của Wylan loé lửa. “Anh thực sự không thể phân biệt nổi bọn tôi?”
“Tôi… ý tôi là, thường thì tôi có thể, nhưng…”
“Chúng tôi đâu có giống nhau,” Wylan bực bội nói. “Cậu ta thậm chí còn không giỏi khoa học! Phân nửa cuốn sổ của cậu ta toàn những hình vẽ nguệch ngoạc. Chủ yếu là vẽ anh. Và chúng cũng chẳng đẹp đẽ gì.”
“Thật á? Cậu ta vẽ tôi?”
Wylan đảo mắt. “Thôi quên đi. Anh có thể hôn bất kì ai anh thích, Jesper ạ.”
“Đúng. Và thường xuyên nhất có thể.”
“Vậy vấn đề ở đây là gì?”
“Không có gì, chỉ là tôi muốn đưa cậu cái này.”
Anh đặt một mảnh vải nhỏ hình bầu dục vào tay Wylan. “Tôi đã lấy nó lúc chúng ta ở Thánh Hilde. Tôi nghĩ nó có thể hữu ích trong trường hợp Genya tìm cách đưa cậu trở lại với diện mạo thiếu gia trước đây.”
Wylan nhìn trân trối mảnh vải. “Mẹ tôi vẽ cái này sao?”
“Nó ở trong căn phòng chất đầy tác phẩm của bà ấy.”
Nó là một bức vẽ nhỏ, không được đóng khung: chân dung của cậu bé Wylan ở độ tuổi lên tám. Wylan co ngón tay chạm vào mép bức vẽ. “Đây là cách mà mẹ nhớ về tôi. Bà chưa bao giờ được nhìn thấy tôi lớn lên.” Cậu nhíu mày. “Nó cũ lắm rồi. Tôi không biết nó có hữu ích hay không.”
“Vẫn là cậu thôi mà,” Jesper nói. “Vẫn những lọn tóc xoăn, vẫn là nếp nhăn lo lắng giữa hai hàng lông mày.”
“Và anh đã lấy cái này vì nghĩ nó có thể hữu ích?”
“Tôi đã nói rồi, tôi thích khuôn mặt ngốc nghếch của cậu.
Wylan gục đầu, nhét bức vẽ vào trong túi. “Cảm ơn anh.”
“Ờ.” Jesper ngập ngừng. “Nếu cậu đi xuống nhà tắm, tôi có thể đi với cậu. Nếu cậu muốn.”
Wylan lo lắng gật đầu.
Tâm trạng vui vẻ của Jesper kéo dài suốt chặng đường đi đến chỗ thang máy, nhưng ngay khi họ nhập bọn với Kaz và đi xuống tầng ba, đầu óc anh bắt đầu căng như dây đàn. Họ có thể đang bước chân vào một cái bẫy, mà Kaz lại không ở trong tình trạng sức khoẻ phù hợp để chiến đấu.
Một phần trong Jesper hi vọng phía Ravka sẽ nói không với kế hoạch điên rồ này. Thế là Kaz sẽ bị cản trở, và cho dù cả bọn có bị tống vào Cổng Địa Ngục hay bị treo cổ, bố anh cũng sẽ có cơ hội thoát khỏi chuyện này một cách an toàn. Ông Colm đã dành nhiều giờ ôn bài với Nina và Kaz, tập dượt các kịch bản khác nhau, đương đầu với những câu chất vấn bất tận lẫn châm chọc của họ mà không hề phàn nàn. Bố của Jesper không giỏi diễn xuất, và ông nói dối cũng tệ như anh múa ballet. Nhưng Nina sẽ đi cùng ông. Như vậy còn hơn là không có ai.
Cửa thang máy mở ra, họ bước vào một hành lang rộng rãi ngập trong sắc tím và trắng, sau đó đi theo tiếng nước chảy đến một gian phòng có một hồ bơi tròn ở giữa, bao quanh bởi những vòm cửa. Qua chúng, Jesper có thể trông thấy nhiều hồ bơi và thác nước, bể nhỏ và hốc tường, tất cả các bề mặt đều được trang trí bằng gạch lam lấp lánh. Cái này thì anh làm quen được: những hồ nước nóng, vòi nước phun nhảy nhót tung bọt như khách khứa dự tiệc, những chồng khăn và xà phòng toả hương thơm ngọt ngào. Một nơi như thế này giống như thuộc về Barrel, nơi nó được tán thưởng nhiệt liệt, chứ không phải giữa khu Tài chính.
Họ được thông báo sẽ gặp gỡ với hai trong ba vị Tam Đại Grisha, nhưng bên hồ bơi có ba người đang đứng. Jesper đã biết cô gái một mắt mặc áo kefta hai màu đỏ và lam là Genya Safin, như vậy cô gái tuyệt mĩ có suối tóc đen tuyền kia là Zoya Nazyalensky. Đi cùng họ là một người đàn ông mặt cáo ngoài hai mươi tuổi, trên người khoác áo choàng mầu xanh két, tay đi đôi găng da nâu, hông giắt một bộ súng Zemeni ấn tượng. Nếu Ravka toàn những người ngầu như thế này thì có lẽ Jesper sẽ cân nhắc chuyện tới thăm đất nước này.
“Chúng tôi đã bảo các Grisha đi một mình,” Kaz nói.
“Tôi e rằng chuyện đó là không thể,” người đàn ông đáp. “Mặc dù Zoya là người có quyền năng đáng gờm, năng lực ngoại hạng của Genya không phù hợp với một cuộc giao chiến. Tôi thì ngược lại, rất thích hợp với mọi hình thức đối đầu, đặc biệt là cận chiến.”
Đôi mắt Kaz nheo lại. “Sturmhond.”
“Cậu ta biết tôi kìa!” Sturmhond reo lên, và huých cùi chỏ vào Genya. “Tôi đã bảo cô rồi, tôi nổi tiếng mà.”
Zoya thở hắt ra. “Cảm ơn. Giờ thì anh ta sẽ trở nên khó chịu gấp đôi.”
“Sturmhond đã được cho phép thương lượng nhân danh vương triều của Ravka,” Genya nói.
“Một hải tặc sao?” Jesper hỏi.
“Thuyền trưởng,” Sturmhond chỉnh lại. “Không thể có chuyện nhà vua đích thân tham gia một cuộc đấu giá như thế này.”
“Tại sao không?”
“Bởi vì ngài có thể thua. Mà vua thua thì không hay chút nào.”
Jesper không thể tin mình đang nói chuyện với Sturmhond lừng lẫy . Tay thuyền trưởng là một huyền thoại. Nhân danh Ravka, anh ta đã phá vô số cuộc vây hãm, và theo lời đồn thì… “Có thật là anh có một con tàu bay được không?” Jesper buột miệng hỏi.
“Không.”
“Ồ.”
“Tôi có vài con tàu.”
“Hãy đưa tôi đi với anh.”
Kaz không hề tỏ ra ấn tượng. “Nhà vua của Ravka để anh bàn chuyện quốc gia đại sự thay cho ông ta sao?” Anh hỏi với giọng hoài nghi.
“Thỉnh thoảng thôi,” Sturmhond đáp. “Nhất là khi có những nhân vật khó ưa tham gia. Cậu nổi tiếng lắm đó, Brekker.”
“Anh cũng vậy.”
“Tốt thôi. Vậy coi như chúng ta đều có quyền thấy tên tuổi mình được bàn tán trong những cộng đồng bất hảo nhất. Nhà vua sẽ không mù quáng lôi Ravka vào mưu đồ của cậu. Nina nhắn rằng các cậu đang có Kuwei Yul-Bo trong tay. Tôi muốn một sự xác nhận về điều đó, và tôi muốn biết chi tiết kế hoạch của cậu.”
“Được thôi,” Kaz đáp. “Chúng ta vào trong nhà tắm nắng nói chuyện đi. Tôi không thích chảy mồ hôi trong bộ đồ này.” Khi những người khác dợm đi theo, Kaz dừng lại và liếc qua vai. Chỉ tôi và tay thuyền trưởng thôi.”
Zoya hất mái tóc huyền tuyệt đẹp ra sau và nói. “Bọn tôi là Tam Đại Grisha. Bọn tôi không nhận lệnh từ một thằng đầu trộm đuôi cướp tóc xấu òm người Kerch.”
“Tôi có thể biến nó thành một câu hỏi nếu điều đó khiến chị bớt xù lông nhím,” Kaz nói.
“Láo toét…”
“Zoya,” Sturmhond nói với giọng mềm mỏng. “Đừng làm mất lòng những người bạn mới của chúng ta trước khi họ có cơ hội phản lại chúng ta. Xin mời đi trước, cậu Brekker.”
“Kaz,” Wylan lên tiếng. “Anh không thể…”
“Tự xoay sở đi, thiếu gia. Đã đến lúc cậu học rồi.” Kaz biến vào trong hành lang cùng với Sturmhond.
Khi tiếng bước chân của họ lắng xuống, im lặng ngự trị. Wylan hắng giọng, và âm thanh đó lồng lộng khắp gian phòng lát gạch lam như con ngựa non được thả rông trong bãi chăn. Genya khoái trá ra mặt.
Zoya khoanh tay lại. “Thế nào?”
“Thưa…” Wylan cố gắng nói. “Thưa chị Genya…”
Genya mỉm cười, những vết sẹo nơi khoé miệng giật giật. “Ồ, cậu bé thật dễ thương.”
“Cô lúc nào cũng mủi lòng với những đứa trời ơi đất hỡi,” Zoya châm chọc.
“Cậu là thằng bé mà Nina đã chỉnh sửa cho giống với Kuwei,” Genya nói. “Và cậu muốn tôi đảo ngược chuyện đó?”
“Vâng ạ,” Wylan nói với cả một bầu trời hi vọng. “Nhưng tôi không có gì để mặc cả.”
Genya đảo tròn con mắt độc nhất màu hổ phách. “Sao người Kerch cứ quan trọng chuyện tiền nong thế nhỉ?”
“Lời nhận xét của người đến từ một đất nước mạt vận,” Jesper lẩm bẩm.
“Cậu nói cái gì?” Zoya vặc lại.
“Có gì đâu,” Jesper đáp. “tôi chỉ nói Kerch là một đất nước mạt hạng về mặt đạo đức thôi mà.”
Zoya nhìn anh từ đầu đến chân như thể đang cân nhắc chuyện quẳng anh xuống bể nước rồi luộc sống. “Nếu cô muốn phí thời gian và năng lực vào mấy thằng ranh này thì cứ việc. Tụi nó có kha khá thứ cần được dạy dỗ đấy.”
“Zoya…”
“Tôi sẽ đi tìm một căn phòng tối có hồ bơi đủ sâu và cố gắng gột rửa bụi bẩn của cái chốn này.”
“Đừng có chìm lỉm nhé,” Genya gọi với theo trong khi Zoya bỏ đi, rồi nói tiếp với giọng hoài nghi. “Dám cô ấy sẽ làm điều ngược lại lắm.” Chị đưa mắt xem xét Wylan. “Chuyện này sẽ khó đây. Giá như tôi biết cậu trước khi thay đổi…”
“Đây ạ,” Wylan hổ hởi nói. “Tôi có một bức chân dung. Nó lâu rồi, nhưng…”
Genya cầm lấy bức vẽ nhỏ từ tay Wylan.
“Và đây nữa,” Wylan đưa cho chị tờ cáo thị treo thưởng cho người đưa cậu về nhà an toàn.
“Hừm, ta tìm chỗ nào sáng sủa hơn đi.”
Họ dò dẫm đi quanh khu vực, thò đầu vào những căn phòng đầy bể tắm bùn, tắm sữa, và một căn phòng được khảm ngọc thạch toàn bộ. Cuối cùng họ vào trong một căn phòng mát rượi màu trắng, sát tường có một bể đựng đầy đất sét phảng phất mùi lạ, và cửa sổ trải dài suốt bức tường đối diện.
“Kiếm một cái ghế đi,” Genya nói, “và đi lấy cho tôi hộp dụng cụ ở chỗ bể bơi chính. Nó khá nặng đấy. Cậu sẽ tìm thấy nó bên cạnh chỗ để khăn tắm.”
“Chị mang theo cả dụng cụ cơ à?” Wylan hỏi lại.
“Cô bé Suli đã đề nghị điều đó,” Genya đáp và phất tay ra hiệu cho hai cậu trai thi hành mệnh lệnh.
“Cũng hống hách chẳng kém gì Zoya,” Jesper làu bàu trong lúc bỏ đi cùng Wylan.
“Nhưng tai thính hơn!” Genya nói với theo.
Jesper lấy hộp dụng cụ đặt cạnh bể bơi chính. Nó được thiết kế giống như một chiếc tủ nhỏ, với hai cánh được khoá bằng một móc gài cầu kì bằng vàng. Khi hai người quay trở lại phòng tắm đất sét, Genya ra hiệu cho Wylan ngồi cạnh cửa sổ, nơi có nhiều ánh sáng nhất, chị kê ngón tay dưới cằm cậu, chỉnh khuôn mặt nghiêng tới nghiêng lui.
Jesper đặt hộp dụng cụ xuống. “Chị đang tìm gì vậy?” Anh hỏi.
“Đường may.”
“Đường may á?”
“Cho dù năng lực của Thợ May tinh tế tới mức nào, cậu vẫn có thể nhìn thấy các đường may. Đó là nơi chi tiết này kết thúc và chi tiết khác bắt đầu. Tôi đang tìm kiếm các dấu vết của cấu trúc ban đầu. Bức chân dung có ích đấy.”
“Không hiểu sao tôi căng thẳng quá,” Wylan nói.
“Bởi vì chị ta có thể làm hỏng và khiến cậu trông giống như một con chồn lông xoăn à?”
Genya nhướn một bên lông mày màu lửa. “Hay là chuột đồng nhỉ?
“Không có gì đáng cười đâu,” Wylan nói. Cậu nhóc siết nắm đấm trên đùi chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch ra.
“Được rồi,” Genya nói. “Tôi có thể thử, nhưng tôi không hứa gì đâu. Năng lực của Nina gần như hoàn hảo. May thay, tôi cũng vậy.”
Jesper mỉm cười. “Chị rất giống cô ấy.
“Tôi nghĩ cậu phải nói rằng cô ấy giống tôi.”
Genya bắt đầu bày dụng cụ ra. Nó cầu kì hơn nhiều so với bộ mà Jesper từng thấy Nina sử dụng, có những viên thuốc nhuộm và lọ bột màu, cùng nhiều hàng hộp thuỷ tinh đựng thứ trông giống như gel trong suốt. “Tế bào đấy,” Genya nói. “Với một ca như thế này, tôi cần thao tác với mô người.”
“Kinh quá,” Jesper bình phẩm.
“Có khi còn tệ hơn,” Genya nói. “ Tôi từng biết một phụ nữ chà nguyên bánh nhau thai lên mặt để được trẻ hơn. Đó là chưa nói tới chuyện mà chị ta làm với nước dãi khỉ.”
“Mô người nghe hay ho phết,” Jesper chỉnh lại.
“Tôi cũng nghĩ thế.”
Genya xắn tay áo, và Jesper trông thấy những vết sẹo trên khuôn mặt cũng hiện diện trên bàn tay lẫn cánh tay của chị. Anh khong thể hình dung nổi thứ vũ khí nào đã làm da thịt chị ra nông nỗi này.
“Cậu đang nhìn chòng chọc đấy,” Genya nói mà không buồn ngẩng lên.
Jesper giật mình, má đỏ ửng. “Tôi xin lỗi.”
“Không sao. Người ta thích nhìn. Chà, không phải lúc nào cũng vậy. Hồi tôi mới bị tấn công, không ai dám nhìn tôi.”
Jesper nghe nói Genya từng bị tra tấn trong cuộc nội chiến Ravka, nhưng đó không phải là một chủ đề để tán gẫu. “Tôi không biết phải nhìn đi đâu,” anh thừa nhận.
“Nhìn đâu tuỳ cậu. Chỉ cần yên lặng để tôi không phá hỏng cậu bé tội nghiệp này.” Genya bật cười trước vẻ mặt kinh hãi của Wylan. “Tôi đùa đấy. Nhưng ngồi yên nhé. Đây là một công việc chậm rãi, và cậu cần kiên nhẫn.”
Chị nói đúng. Chuyện đó chậm đến nỗi Jesper không rõ có gì đang diễn ra hay không nữa. Lúc thì Genya đặt ngón tay bên dưới mắt Wylan hoặc trên mí mắt cậu, rồi lùi ra xa, kiểm tra những gì đã làm - dù theo những gì anh thấy thì chẳng có gì thay đổi cả. Lúc chị lại vươn tay lấy một cái hộp thuỷ tinh hoặc lọ bột màu, chấm một chút lên đầu ngón tay, rồi chạm vào khuôn mặt Wylan, và lùi lại. Sự chú ý của Jesper bắt đầu đi lang thang. Anh rảo bước quanh phòng, nhúng ngón tay xuống bể đất sét, đi tìm một cái khăn. Nhưng rồi khi nhìn Wylan ở một khoảng cách xa hơn, anh có thể thấy có gì đó đã thay đổi.
“Thành công rồi!” Anh thốt lên.
Genya lạnh lùng liếc anh. “Dĩ nhiên.”
Thỉnh thoảng Genya dừng tay, duỗi người và đưa gương cho Wylan để cậu có thể nhìn xem mọi thứ có ổn hay không. Một giờ sau, tròng mắt của cậu nhóc đã chuyển từ màu vàng sang màu xanh lơ, và hình dáng con mắt cậu cũng thay đổi.
“Cặp lông mày của cậu ấy nên sát nhau hơn một chút,” anh nhận xét trong lúc nhìn qua vai Genya. “Chỉ một chút thôi. Và lông mi dài hơn.”
“Anh cũng để ý ghê nhỉ,” Wylan lẩm bẩm.
Jesper nhoẻn cười. “Tôi có để ý mà.”
“Ôi trời ơi, cậu ta đỏ mặt kìa,” Genya nói. “Tốt cho hệ tuần hoàn.”
“Chị có dạy các Sáng Chế Gia tại Tiểu Điện không?” Wylan hỏi.
Jesper nhíu mày. Sao cậu ấy lại khơi chuyện này ra?
“Dĩ nhiên, có một trường học trong khuôn viên cung điện.”
“Học viên đã lớn tuổi thì sao ạ?” Wylan hỏi dồn.
“Một Grisha có thể được đào tạo ở mọi độ tuổi,” Genya đáp. “Alina Starkov phát hiện ra năng lực của mình khi đã mười bảy tuổi, và cô ấy… cô ấy là một trong những Grisha mạnh nhất từng tồn tại.” Genya ấn vào cạnh mũi bên trái của Wylan. “Khi cậu còn nhỏ thì dễ dàng hơn, nhưng cái gì mà chẳng như vậy. Trẻ con học ngoại ngữ dễ hơn. Chúng học toán cũng nhanh hơn.”
“Và chúng không biết sợ,” Wylan khẽ bổ sung. “Những người khác sẽ dạy chúng về các giới hạn của bản thân.” Đôi mắt Wylan bắt gặp ánh mắt của Jesper qua vai Genya, và như thể thách thức anh lẫn bản thân, cậu nói tiếp, “tôi không biết đọc.” Làn da cậu nhóc lập tức đỏ ửng, nhưng giọng cậu vẫn vững vàng.
Genya nhún vai và nói. “Bởi vì không ai bỏ thời gian dạy cậu. Nhiều nông dân ở Ravka cũng không biết đọc.”
“Nhiều người đã bỏ thời gian dạy tôi. Họ cũng đã thử nhiều cách. Tôi đã có mọi cơ hội. Nhưng đó là một chuyện mà tôi không thể làm được.”
Jesper có thể nhìn thấy sự lo ngại trên khuôn mặt cậu, sự đau đớn của việc nói ra những lời lẽ ấy. Nó khiến anh cảm thấy mình thật hèn.
“Có vẻ như cậu xoay sở rất tốt với chuyện đó,” Genya nói. “Ngoại trừ việc giao du với hội du côn và thiện xạ.”
Wylan nhướn mày. Jesper biết cậu đang thách thức anh nói ra, nhưng anh vẫn im lặng. Đó không phải là năng lực. Đó là một lời nguyền. Anh quay trở lại cửa sổ, tự dưng quan tâm sâu sắc đến phố phường bên dưới. Chính nó đã giết chết mẹ của con, con có hiểu không?
Genya xen kẽ giữa làm việc và đưa Wylan giữ chiếc gương soi để hướng dẫn chị qua từng tinh chỉnh, từng thay đổi. Jesper quan sát một lúc, rồi đi lên lầu để gặp bố, lấy trà cho Genya và cà phê cho Wylan. Khi anh quay lại phòng tắm đất sét, anh suýt đánh rơi hai chiếc cốc.
Wylan đang ngồi trong vạt nắng cuối chiều, Wylan thực sự, cậu chàng mà anh nhìn thấy lần đầu tiên ở xưởng nhuộm đó, cậu hoàng tử lạc lõng thức giấc giữa một câu chuyện sai trái.
“Thế nào?” Genya hỏi.
Wylan mân mê cúc áo một cách căng thẳng.
“Chính là cậu ấy,” Jesper nói. “Cậu thiếu gia bỏ nhà đi bụi, thành viên mới của bọn tôi.”
Genya duỗi người và đáp, “Tốt, bởi vì nếu tôi còn phải ngửi cái mùi đất sét này thêm một phút nữa, thì tôi sẽ phát điên lên mất.” Rõ ràng chị đã thấm mệt, nhưng khuôn mặt Genya ngời sáng, đôi mắt mầu hổ phách long lanh. Đó là biểu hiện của một Grisha khi họ sử dụng năng lực. “Tốt nhất là xem lại thành quả một lần nữa vào buổi sáng, nhưng tôi phải quay lại toà đại sứ. Và đến ngày mai thì…” Chị nhún vai.
Ngày mai thì cuộc đấu giá sẽ được loan báo và mọi thứ sẽ thay đổi.
Wylan cảm ơn Genya, và cậu cứ cảm ơn mãi cho đến khi chị đẩy hai người ra khỏi cửa để có thể đi tìm Zoya.
Jesper và Wylan đi thang máy trở lên lầu trong im lặng. Jesper nhìn vào phòng ngủ chính và thấy bố đã ngủ thiếp đi trên giường, lồng ngực phập phồng theo từng tiếng ngáy vang rền. Một chồng giấy vương vãi trên giường, bên cạnh ông. Anh sắp xếp chúng lại thành chồng gọn ghẽ - giá bán jurda, danh sách các trang trại ở ngoại ô của Novyi Zem.
Bố không cần phải dọn dẹp cho bọn con đâu.
Phải có ai đó làm chứ.
Ngoài phòng khách, Wylan đang ngồi bên ngọn đèn. “Anh có đói không?”
“Đói rã,” Jesper đáp. “Nhưng bố ngủ rồi. Tôi không chắc chúng ta có được phép gọi món hay không nữa.” Anh nghiêng đầu, liếc nhìn Wylan. “Cậu có bảo chị ấy làm mình đẹp trai hơn không vậy?”
Wylan đỏ mặt. “Chắc anh đã quên mất tôi đẹp trai cỡ nào rồi.” Jesper nhướn mày. “Ờ thì, cũng có chút chút.” Wylan tiến đến chỗ Jesper, bên cạnh cửa sổ nhìn ra phố. Hoàng hôn đã buông xuống, những ngọn đèn đường lần lượt bừng sáng dọc đôi bờ của các dòng kênh. Họ trông thấy những tốp thị tuần vẫn đang diễu qua các con phố, và hai khu Stave lại rực rỡ sắc màu trong những âm thanh rộn ràng. Họ còn được an toàn ở đây bao lâu nữa? Jesper tự hỏi liệu bọn Kherguud có đang truy lùng các Grisha trong thành và tìm đến nhà chủ nhân của từng người hay không, có khi thậm chí đám binh lính người Shu đang bao vây toà đại sứ cũng nên. Hoặc là khách sạn này. Chúng có đánh hơi được mùi của một Grisha ở cách chúng mười lăm tầng lầu không nhỉ?
Chốc chốc, hai người lại thấy những chùm pháo hoa trên hai con kênh Stave. Jesper không ngạc nhiên về chuyện đó. Anh rất hiểu khu Barrel. Nó luôn khát khao nhiều hơn - tiền bạc, hỗn loạn, bạo lực, nhục dục. Nó là một kẻ phàm ăn, và Pekka Rollins đã dâng bọn anh cho nó như những món sơn hào hải vị.
“Tôi biết ý đồ của cậu lúc ở dưới đó,” Jesper lên tiếng. “Cậu không cần phải nói với chị ta rằng mình không biết đọc.”
Wylan lấy bức chân dung từ trong túi ra và đặt nó lên bàn. Đôi mắt xanh của cậu bé Wylan nghiêm nghị nhìn họ.
“Anh có biết Kaz là người đầu tiên tôi kể về… tình trạng của tôi không?”
“Trong khi có bao nhiêu người để kể.”
“Tôi biết. Tôi đã nghẹn lời. Tôi đã sợ anh ta sẽ chế nhạo mình. Hoặc là bật cười. Nhưng Kaz đã không làm cả hai điều đó. Việc thổ lộ với Kaz và đối đầu với cha đã giải toả thứ gì đó trong tôi. Và mỗi khi tôi kể với một người mới, tôi lại cảm thấy tự do hơn.”
Jesper nhìn một con tàu chở khách khuất dạng phía sau cầu Zent. Nó gần như trống không. “Tôi không xấu hổ vì mình là Grisha.”
Wylan lướt ngón cái trên rìa bức vẽ. Cậu không nói gì, nhưng Jesper biết cậu muốn lên tiếng.
“Nói đi. Bất cứ điều gì cậu đang nghĩ. Cứ nói ra đi.”
Wylan ngẩng lên nhìn anh. Trong đôi mắt cậu có màu xanh trong veo, không chút vẩn đục mà Jesper nhớ hoài - một mặt hồ trên núi, một bầu trời Novyi Zem vô tận. Genya đã làm rất tốt công việc của mình. “Tôi không tài nào hiểu nổi. Tôi đã dành cả đời để giấu giếm những chuyện mình không làm được. Tại sao lại chạy trốn những điều kì diệu mà anh có thể làm được?”
Jesper bối rối nhún vai. Anh đã từng cáu giận bố mình vì điều Wylan vừa nói, nhưng giờ đây anh cảm thấy mình ở thế phòng thủ. Đây là lựa chọn của anh, dù đúng hay sai, và anh đã lựa chọn từ lâu. “Tôi biết mình là ai, giỏi điều gì, có thể và không thể làm gì. Tôi chỉ… là chính tôi. Một thiện xạ, một kẻ chơi bài dở tệ. Như vậy chưa đủ sao?”
“Với tôi? Hay với anh?”
“Đừng có giở giọng triết lí với tôi, thiếu gia.”
“Jes, tôi đã nghĩ về chuyện này…”
“Cậu đã nghĩ về tôi? Giữa đêm hôm khuya khoắt? Về thứ tôi đang mặc trên người á?”
“Tôi đã nghĩ về năng lực của anh,” Wylan nói, đôi má càng ửng hồng hơn. “Có khi nào năng lực Grisha là một phần nguyên nhân khiến anh bắn giỏi đến vậy không?”
“Wylan này, cậu dễ thương thật đấy, nhưng cậu cũng điên rồ vô cùng.”
“Có thể. Nhưng tôi đã từng chứng kiến anh điều khiển kim loại. Tôi đã thấy anh định hướng nó. Nếu như anh không bắn trượt là do anh định hướng các viên đạn thì sao?”
Jesper lắc đầu. Chuyện này thật ngớ ngẩn. Anh là một tay súng thiện xạ, vì anh lớn lên ở miền biên giới, bởi vì anh hiểu súng đạn, vì mẹ đã dạy anh giữ chắc tay, giải toả tâm trí, và không chỉ nhìn mà phải cảm nhận mục tiêu. Mẹ của anh. Một Sáng Chế Gia. Một Grisha, mặc dù bà không bao giờ dùng chữ đó. Không. Không thể nào. Nhưng nếu đúng là như thế thì sao?
Anh lắc đầu để xua ý nghĩ đó đi và cảm thấy nhu cầu xê dịch ngùn ngụt dâng lên trong cơ thể. “Tại sao cậu lại nói ra những chuyện như thế? Tại sao cậu không để yên mọi thứ?”
“Bởi vì chúng không dễ nằm yên như thế,” Wylan nói bằng giọng đơn giản và tự nhiên nhất. Không một ai ở Barrel nói năng như vậy. “Anh cứ giả vờ như mọi chuyện đều ổn. Anh tiếp tục đánh nhau, tiếp tục chơi bời. Điều anh đang sợ sẽ xảy ra nếu anh dừng lại hay sao?”
Jesper lại nhún vai. Anh chỉnh lại cúc áo, chạm ngón cái vào mấy khẩu súng. Mỗi khi anh có cảm giác như hiện tại, bực bội và hoang mang, đôi bàn tay anh lại tự mình hành động. Toàn thân anh ngứa ngáy. Anh cần phải rời khỏi căn phòng này.
Wylan đặt tay lên vai Jesper. “Đừng.”
Anh không biết mình đang muốn giằng ra hay kéo cậu lại gần nữa.
“Dừng lại,” Wylan nói. “Hít thở đi.”
Ánh mắt Wylan rất kiên định. Jesper không thể nhìn đâu khác ngoài làn nước xanh trong ấy. Anh bắt mình đứng im, hít vào, thở ra.
“Lần nữa nào,” Wylan nói, và khi Jesper mở miệng để hít một hơi nữa, Wylan tiến tới và hôn anh.
Tâm trí anh rỗng tuếch. Anh không còn nghĩ đến những gì đã hoặc sắp xảy ra nữa. Chỉ có một hiện thực là về cái miệng của Wylan, sức ép của đôi môi cậu, cái cần cổ thanh mảnh, sự mượt mà của những lọn tóc xoăn khi anh nắm gáy cậu ghì sát lại gần. Đây là nụ hôn mà anh hằng chờ đợi. Nó là một phát súng. Là ngọn lửa không thể kiểm soát. Là cú xoay của vòng xoay may mắn. Jesper cảm thấy trái tim anh - hay tim Wylan nhỉ? - đang đập cuồng loạn trong lồng ngực, và ý nghĩ duy nhất của anh là một tiếng Ôi sung sướng, ngỡ ngàng.
Một cách chậm rãi, miễn cưỡng, họ rời nhau ra.
“Wylan,” Jesper nói, và nhìn vào bầu trời xanh trong mắt cậu, “tôi thực lòng mong chúng ta sẽ sống sót.”