← Quay lại trang sách

Chương 13 NINA

Nina giận điên khi biết được Genya chẳng những chỉnh sửa cho Wylan mà còn cả Kaz, thế nhưng cô lại không được chứng kiến.

Kaz đã để cho Thợ May nổi tiếng chỉnh lại cái mũi, làm con mắt giảm sưng để anh có thể nhìn được, và xử lí một vài thương tổn trầm trọng nhất trên cơ thể. Nhưng anh chỉ cho phép có thế.

“Tại sao?” Nina thốt lên. “Chị ấy có thể…”

“Chị ta không biết phải dừng lại ở đâu,” Kaz đáp.

Nina đâm ngờ rằng Genya đã đề nghị chỉnh lại cái chân của Kaz. “Ồ, trông anh giống như thằng giang hồ tởm nhất khu Barrel vậy,” Nina nói. “Ít nhất anh nên để cho chị ấy xoá sạch các chỗ bầm tím còn lại.”

“Tôi là thằng giang hồ tởm nhất Barrel mà. Và nếu trông tôi không giống như vừa quần nhau với mười đứa thuộc hạ lì lợm nhất của Per Haskell thì sẽ không ai tin chuyện đó. Giờ thì bắt tay vào việc thôi, cô không thể mở tiệc nếu không gửi thư mời.”

Nina chẳng hề mong ngóng đến buổi tiệc này, nhưng sáng hôm sau, thông tin xuất hiện trên mọi tờ nhật báo, được dán lên mọi cây cột ở lối vào phía đông và phía tây của Sàn giao dịch, lại còn được đính lên cửa ra vào của Toà thị chính.

Nó được viết đơn giản như sau:

Kuwei Yul-Bo, con trai của Bo Yul-Bayur, Hoá học sĩ trưởng của Bhez Ju, hiện đang rảnh rỗi và sẽ cung cấp giao kèo làm việc của mình cho thị trường cùng bàn tay của Ghezen định đoạt. Xin mời những người muốn mua tham gia vào một buổi đấu giá miễn phí và công bằng, tuân theo luật pháp của Kerch, các quy định của Hội đồng Thương buôn và sự giám sát của Hội đồng Thuỷ triều, tại nhà thờ Barter sau bốn ngày kể từ hôm nay. Các bên sẽ nhóm họp vào giữa trưa. Vinh danh Ghezen và nền thương mại trong tay Ngài.

Ketterdam vốn đã ầm ĩ do lệnh giới nghiêm và chặn đường. Giờ thì tin đồn lan truyền khắp các tiệm cà phê và tửu quán, được biến tấu rồi khuếch đại thêm từ các phòng khách ở Geldstraat cho tới các nhà thổ ở Barrel. Theo những thành viên của băng Cặn Bã mới, mọi người đang rất háo hức trước những thông tin về Kuwei Yul-Bo kì bí, và cuộc đấu giá cậu ta đã được liên hệ với vụ tấn công lạ lùng tại Tây Stave, trong đó những chiến binh có cánh đã gần như san phẳng hai nhà chứa. Inej đích thân quan sát toà đại sứ Shu Han và cho biết những người đưa tin đến rồi đi suốt buổi sáng, ngài đại sứ cũng đùng đùng đi tới bến cảng để yêu cầu Hội đồng Thuỷ triều giải phóng một trong những con tàu đang nằm phơi bụng của họ.

“Ông ta muốn có được một Sáng Chế Gia để họ có thể tạo ra vàng,” Jesper nói.

“Đáng tiếc là các hải cảng đã bị phong toả,” Kaz đáp.

Toà thị chính đã bị đóng cửa không cho dân chúng ra vào, và nghe nói Hội đồng Thương buôn đang họp khẩn để quyết định xem có cho phép phiên đấu giá diễn ra hay không. Đây là một phép thử: Họ sẽ tôn trọng luật lệ của Ketterdam, hay họ sẽ phá luật và tìm cách nào đó để chối bỏ quyền của Kuwei, căn cứ trên những nghi ngờ đối với cậu?

Trên đỉnh tháp đồng hồ, Nina chờ đợi những người còn lại trong khi quan sát cửa đông của Sàn giao dịch. Đúng giữa trưa, một người đàn ông mặc bộ áo đen của thương gia tiến đến gần vòm cổng, mang theo một chồng giấy. Đám đông ùa đến tranh giành những tờ rơi trên tay anh ta.

“Tội nghiệp Karl Dryden,” Kaz lên tiếng. Rõ ràng vì là thành viên trẻ tuổi nhất Hội đồng nên anh ta bị dính với công việc này.

Ít phút sau, Inej lao vào phòng khách sạn với một tờ rơi nắm trong tay. Thật không thể tin nổi. Nina đã nhìn thẳng xuống đám đông vây quanh Dryden mà không hề trông thấy cô.

“Bọn họ đã phê chuẩn phiên đấu giá,” Inej nói và đưa tờ giấy cho Kaz. Anh chuyền nó cho cả nhóm.

Nội dung của tờ rơi chỉ vỏn vẹn như sau: Phù hợp với luật pháp của Kerch, Hội đồng Thương buôn Ketterdam chấp nhận đại diện cho Kuwei Yul-Bo trong phiên đấu giá giao kèo làm việc của cậu. Vinh danh Ghezen và nền thương mại trong tay Ngài.

Jesper thở phào và đưa mắt nhìn bố mình, ông đang chăm chỉ nghiên cứu các báo cáo thị trường và kịch bản mà Nina đã soạn thảo cùng với Kaz. “May là họ đã đồng ý.”

Inej đặt một tay lên cánh tay anh. “Giờ anh đổi ý vẫn chưa muộn đâu.”

“Muộn rồi,” Jesper đáp. “Muộn từ lâu lắm rồi.”

Nina không nói gì. Cô quý ông Colm và Jesper, nhưng cuộc đấu giá này là cơ hội tốt nhất mà họ có để đưa Kuwei tới Ravka và cứu mạng các Grisha.

“Thương gia là những mục tiêu hoàn hảo,” Kaz nói. “Bọn họ giàu có và ma lanh. Điều đó khiến họ dễ bị qua mặt hơn.”

“Sao lại thế?” Wylan thắc mắc.

“Người giàu muốn tin rằng họ xứng đáng với từng xu kiếm được, nên họ quên mất mình nợ thần may mắn điều gì. Người ma lanh luôn tìm kiếm những lỗ hổng. Họ muốn có cơ hội lách luật.”

“Vậy thì mục tiêu khó lừa gạt nhất là ai nào?” Nina vặn vẹo.

“Những người trung thực là mục tiêu khó khăn nhất,” Kaz đáp. “Ơn trời, họ luôn hiếm có khó tìm.” Anh gõ lên mặt kính đồng hồ, chỉ tay về phía Karl Dryden, người lúc này vẫn đang đứng ở Sàn giao dịch, cầm mũ phe phẩy quạt cho mát sau khi đám đông đã tản ra. “Dryden thừa hưởng gia tài của bố anh ta. Kể từ đó, anh ta là một nhà đầu tư quá nhát tay nên không thể làm tài sản của mình tăng lên đáng kể. Anh ta chỉ mong có một cơ hội để chứng tỏ bản thân với các thành viên khác của Hội đồng Thương buôn. Chúng ta sẽ cho anh ta một dịp may.”

“Chúng ta còn biết gì thêm về anh ta?” Nina hỏi.

Kaz gần như mỉm cười. “Anh ta được đại diện bởi ông bạn yêu chó quý hoá của chúng ta, Cornells Smeet.”

•••

Từ lần theo dõi trước đó, họ đã biết luật sư Cornells Smeet có những cậu chạy việc suốt ngày cầm hồ sơ chạy tới chạy lui giữa ông ta và khách hàng, xin những chữ kí cần thiết và chuyển các thông tin quan trọng. Đội đưa tin này được trả công hậu hĩnh đến mức người ta không thể mua chuộc được, nhất là nếu như một trong số họ thuộc nhóm nhỏ những người trung thực trên kia.

Theo cách nào đó, họ phải cảm ơn Van Eck vì đã giúp Kaz giăng bẫy dễ dàng hơn. Trong bộ đồng phục thị tuần, Anika và Pim đã chặn tốp nhân viên đưa tin của Smeet, nhưng không bắt phạt gì mà chỉ yêu cầu xem danh tính và lục soát túi. Các giấy tờ mật được niêm phong không phải là mục tiêu của họ. Họ chỉ cần rắc một ít vụn bánh để thu hút anh chàng Karl Dryden.

“Đôi khi một tên trộm lọc lõi không chỉ lấy đi,” Kaz nói. “Hắn còn để lại thứ gì đó phía sau.”

Cùng với Specht, Wylan chế ra một con dấu dùng để áp lên mặt sau của một bì thư niêm kín. Nó sẽ tạo ra ấn tượng rằng cái phong bì đã thấm mực từ một tài liệu khác, như thể người thư kí bất cẩn đã đặt nó lên một tờ giấy chưa kịp ráo. Khi người đưa thư chuyển nó cho Dryden, nếu tò mò một chút thì anh ta sẽ đọc những con chữ đó. Và anh ta sẽ phát hiện ra một điều rất thú vị - bức thư được viết bởi một khách hàng khác của Smeet. Tên của vị khách hàng này không thể đọc được, nhưng nội dung thư nêu rõ một câu hỏi dành cho luật sư: Ông ta có biết một lão nông tên là Johannus Rietveld, chủ tịch một liên doanh những người Kerch và Zemeni chuyên trồng jurda hay không? Người này đang hội họp tại khách sạn Geldrenner với một nhóm các nhà đầu tư có chọn lọc. Có thể nào kết nối với lão nông đó được không?

Trước khi cuộc đấu giá Kuwei được công bố, thông tin trên có vẻ chẳng quan trọng mấy. Nhưng sau đó, nó trở thành mấu chốt có thể giúp người ta kiếm được cả gia tài.

Trước khi giăng bẫy bằng lá thư giả, Kaz đã thu xếp cho ông Colm dùng bữa tại nhà hàng lộng lẫy màu tím với một số người trong giới thương gia và ngân hàng của Kerch. Ông Colm luôn giữ khoảng cách với các khách trọ khác, thoả sức gọi món, và luôn hạ giọng khi nói chuyện với các vị khách của mình. Nội dung của các mẩu đối thoại khá vô hại - những báo cáo mùa vụ và chỉ số lợi nhuận - nhưng không ai trong nhà hàng biết điều đó. Mọi thứ diễn ra ngay dưới mắt các nhân viên khách sạn, nên khi các thành viên của Hội đồng Thương buôn đến hỏi han về ngài Rietveld, họ sẽ nhận được những câu trả lời mà Kaz mong muốn.

Nina có mặt trong tất cả những cuộc gặp gỡ đó, cô đóng vai người trợ lí đa ngôn ngữ của ngài Rietveld, một Độc Tâm Y đang tìm việc làm sau vụ phá hoại Nhà Hồng Bạch. Dù đã bôi đầy chiết xuất cà phê để đánh lừa khứu giác của bọn Kherguud, cô vẫn cảm thấy mình quá lộ liễu khi ngồi đó, trong nhà hàng của khách sạn. Kaz đã cắt cử các thành viên băng Cặn Bã liên tục quan sát những con phố xung quanh khách sạn để phát hiện dấu vết của đám chiến binh người Shu. Không ai quên rằng bọn chúng đang truy lùng các Grisha, và Nina là một mục tiêu hấp dẫn nếu chúng phát hiện ra các cuộc gặp gỡ. Việc tóm giữ một Độc Tâm Y mà chúng có thể chuốc parem sẽ cho phép bọn chúng thay đổi cục diện buổi đấu giá, đồng thời vô hiệu hoá Hội đồng Thuỷ Triều. Tuy vậy, Nina vẫn cảm thấy khá tin tưởng rằng những thương gia biết đến sự hiện diện của ngài Rietveld tại khách sạn sẽ giữ kín chuyện này. Kaz đã giảng giải rất kĩ cho cô về sức mạnh của lòng tham, và những người này luôn muốn mình độc chiếm món lợi.

Nina đánh giá cao sự chăm chút mà Kaz đã dành cho diện mạo của ông Colm. Ông vẫn ăn mặc như một nông dân, nhưng anh đã thực hiện một số nâng cấp tinh tế - áo khoác đẹp hơn, đôi giày được đánh bóng, kẹp cà vạt bằng bạc gắn một viên thạch anh tím thô nho nhỏ. Đó là những dấu hiệu của sự giàu có mà các thương gia sẽ để ý và đánh giá cao - không một thứ gì quá loè loẹt hay phô trương, không một điểm nào có thể gây nghi ngờ. Các thương gia cũng giống như đa phần mọi người, họ muốn tin rằng mình là những người nắm thế chủ động.

Về phần Nina, Genya đã tặng cho cô một bộ kefta đỏ rực trong bộ sưu tập của chị, và họ đã thay đổi hết các họa tiết thêu, biến tấu chúng từ màu xanh sang màu đen. Genya và cô không mặc cùng cỡ áo, nhưng họ đã tháo chỉ để may thêm một ít vải. Thật khác lạ khi được mặc một chiếc kefta thực thụ sau chừng ấy thời gian. Chiếc mà Nina mặc ở Nhà Hồng Bạch chỉ là món phục trang rẻ tiền dùng để gây ấn tượng cho đám khách làng chơi. Còn chiếc này là đồ thật, được mặc bởi binh sĩ của Hạ Quân, làm từ lụa nguyên chất nhuộm thứ màu đỏ mà chỉ có các Sáng Chế Gia mới tạo ra được. Bây giờ cô có được quyền mặc một thứ như thế nữa hay không?

Khi Matthias nhìn thấy cô, anh cứng người lại trên ngưỡng cửa, đôi mắt xanh hiện rõ sự bàng hoàng. Họ đã đứng đó trong im lặng, cho đến khi anh lên tiếng: “Trông em rất đẹp.”

“Ý anh là trông em giống như kẻ thù.”

“Cả hai điều đó đều đúng.” Rồi anh dang rộng vòng tay đón cô.

Nina từng căng thẳng vì ông Colm giữ vai trò chủ chốt trong phi vụ này. Ông rõ ràng là một người nghiệp dư, và trong vài cuộc gặp đầu tiên với những ông chủ nhà băng hoặc nhân viên tư vấn, sắc mặt ông xanh gần bằng bát súp đậu của mình. Nhưng rồi theo thời gian, sự tự tin của ông lớn dần, và Nina bắt đầu cảm thấy khấp khởi hi vọng.

Tuy vậy, vẫn không có thành viên nào của Hội đồng Thương buôn tìm đến để gặp gỡ Johannus Rietveld. Có lẽ Dryden chưa hề nhìn thấy dấu vết của tài liệu giả, hoặc quyết định không hành động. Hoặc là Kaz đã đánh giá quá cao lòng tham của anh ta.

Thế rồi, khi chỉ còn bốn mươi tám giờ nữa là tới buổi đấu giá, Johannus Rietveld nhận được một lá thư từ Karl Dryden thông báo rằng anh ta muốn gặp ông vào cùng ngày và hi vọng được thảo luận về những vấn đề làm ăn có thể có lợi cho đôi bên. Jesper cố gắng trấn an sự căng thẳng của bố, trong lúc Kaz ra các chỉ dẫn cho Anika và Pim. Nếu muốn câu được Dryden, họ phải bảo đảm rằng những con cá lớn khác cũng quan tâm đến miếng mồi. Nina và ông Colm trải qua các cuộc gặp gỡ vào buổi sáng tại nhà hàng như thường lệ, và cô phải nỗ lực hết sức để làm ông bình tĩnh.

Đúng mười một giờ, cô thấy hai người đàn ông mặc bộ đồ thương gia màu đen bước vào nhà hàng. Họ không dừng lại để hỏi xem cần phải tìm ông Johannus Rietveld ở đâu, mà đi thẳng tới bàn của ông - dấu hiệu rõ nét của việc họ đã quan sát và thu thập thông tin về ông.

“Họ đây rồi,” Nina thì thào với ông Colm, và lập tức hối tiếc khi ông ngồi thẳng lại và bắt đầu ngọ nguậy trên ghế.

Cô nắm tay ông. “Nhìn cháu đây này,” có nói. “Hỏi cháu về thời tiết đi.”

“Sao lại thời tiết?” Ông hỏi, mồ hôi vã ra trên trán.

“Bác có thể hỏi cháu về kiểu giày mới nhất nếu bác thích thế hơn. Cháu chỉ đang tìm cách làm cho bác tỏ ra tự nhiên.” Cô cũng đang cố gắng giữ nguyên nhịp tim của chính mình, một việc mà ngày trước cô có nhắm mắt cũng làm được, bởi lẽ cô đã nhận ra người đàn ông đi cùng Dryden. Chính là Jan Van Eck.

Hai người đàn ông tiến đến bàn của họ, và bỏ mũ ra.

“Ngài Rietveld?”

“Vâng?” Ông Colm cao giọng. Khởi đầu không ổn rồi. Nina đá khẽ nhất có thể vào chân ông dưới bàn. Ông ho húng hắng. “Có chuyện gì vậy, các ngài?”

Trong quá trình chuẩn bị, Kaz đã nhất quyết ép Nina học thuộc mọi màu sắc và biểu tượng của các gia tộc trong Hội đồng Thương buôn, nên cô nhận ra ngay những chiếc kẹp cà vạt của hai người - nhánh lúa mì bằng vàng quấn dải băng men xanh của dòng họ Dryden, và vòng nguyệt quế đỏ của dòng họ Van Eck. Ngay cả không có chiếc kẹp cà vạt, cô cũng nhận ra sự giống nhau giữa Jan Van Eck và Wylan. Cô quan sát cái trán hơi hói của ông ta. Wylan tội nghiệp có lẽ sắp phải đầu tư vào mấy món thuốc bổ huyết rồi.

Dryden hắng giọng một cách trịnh trọng. “Tôi là Karl Dryden, còn đây là ngài Jan Van Eck đáng kính.”

“Ngài Dryden!” Ông Colm thốt lên với một sự ngạc nhiên hơi quá lố. “Tôi đã nhận được lời nhắn của ngài. Đáng tiếc là ngày hôm nay tôi đã kín lịch.”

“Tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể nói chuyện vài phút được không?

“Chúng tôi không muốn làm mất thời gian của ngài,” Van Eck nói với một nụ cười quyến rũ bất ngờ. “Cũng như của chúng tôi.”

“Tốt thôi,” bố của Jesper đáp, thể hiện một sự miễn cưỡng tương đối thuyết phục. “Mời các ngài ngồi.”

“Cảm ơn ngài,” Van Eck nở một nụ cười khác. “Theo chúng tôi biết, ngài đại diện cho một liên doanh những người trồng jurda.”

Ông Colm nhìn quanh như thể lo ngại bị người khác nghe thấy. “Cũng có thể. Làm thế nào các ngài có được thông tin này?”

“Tôi e rằng mình không được quyền tiết lộ.”

“Ngài ấy đang che giấu gì đó,” Nina lên tiếng.

Dryden và Van Eck cùng nhíu mày một lượt.

“Tôi biết thông tin từ thuyền trưởng của chiếc tàu đã đưa ngài tới đây,” Van Eck đáp.

“Ngài ấy đang nói dối,” Nina nhận xét.

“Làm sao cô biết được?” Dryden bực bội hỏi.

“Tôi là Grisha,” Nina nói với một cái phẩy tay. “Không có bí mật nào lọt qua được tầm nắm bắt của tôi.” Cô tận hưởng một chút thích thú với bản thân.

Môi dưới của Dryden biến mất khi anh ta căng thẳng hút nó vào trong, còn Van Eck thì nói với giọng miễn cưỡng, “Cũng có thể một số thông tin nhạy cảm đã đến tai chúng tôi thông qua văn phòng của luật sư Cornells Smeet.”

“Tôi hiểu rồi,” ông Colm đáp với vẻ mặt sa sầm.

Nina chỉ muốn vỗ tay. Giờ thì hai gã thương gia đã rơi vào thế chống đỡ.

“Chúng tôi quan tâm đến việc tham gia vào danh sách đầu tư của ngài,” Van Eck nói.

“Tôi không cần thêm nhà đầu tư nào nữa.”

“Sao có thể thế được?” Dryden hỏi. “Ngài mới chỉ đến đây chưa được một tuần.”

“Tình hình đã thay đổi. Tôi không hoàn toàn hiểu được chuyện này, nhưng đã có một cuộc tranh giành nguồn cung jurda.”

Lúc này Van Eck chồm hẳn người tới trước, mắt nheo lại. “Thú vị đây, ngài Rietveld. Làm thế nào ngài lại xuất hiện ở Ketterdam vào một thời điểm trùng hợp đến thế? Sao bây giờ ngài lại quyết định khởi động một liên doanh những người trồng jurda?”

Phòng ngự ghê thật. Nhưng Kaz đã chuẩn bị rất kĩ cho ông Colm.

“Nếu các ngài cần biết thì vài tháng trước, có một người đã bắt đầu mua lại các trang trại trồng jurda ở ngoại ô Cofton, nhưng không ai xác định được danh tính của người này. Một số người trong chúng tôi cho rằng đang có một mưu đồ gì đó, nên chúng tôi quyết định không bán cho ông ta, mà thay vào đó lập ra doanh nghiệp của chúng tôi.”

“Một người mua ẩn danh à?” Dryden tò mò hỏi lại. Van Eck tỏ vẻ hơi khó chịu.

“Phải,” Nina đáp. “Ngài Rietveld và các đối tác đã không thành công trong việc tìm hiểu danh tính của người đó. Nhưng biết đâu các ngài đây sẽ may mắn hơn. Nghe nói ông ta là người Kerch.”

Van Eck thu người lại trên chiếc ghế. Làn da tái của lão ta nhuốm màu xanh vỏ vẹm. Tình thế lại xoay chuyển một lần nữa. Điều cuối cùng mà Van Eck muốn là người khác điều tra về kẻ đã mua lại những cánh đồng jurda kia. Nina khẽ huých ông Colm. Họ càng tỏ ra ít quan tâm tới tiền của Hội đồng, Hội đồng lại càng muốn dâng nó cho họ.

“Thật ra,” ông Colm nói tiếp, “nếu các ngài xác định được người này, các ngài có thể tham gia vào kế hoạch của ông ta. Có lẽ ông ta vẫn đang tìm người đầu tư.”

“Không,” Van Eck đáp với giọng hơi xẵng. “Nói cho cùng, ngài đang ở đây rồi, và ngài có thể đại diện cho lợi ích của chúng tôi. Sao lại phải phí thời gian và công sức vào những cuộc điều tra vô nghĩa? Mỗi người đều có quyền mưu cầu lợi ích ở nơi mà anh ta tìm thấy nó.”

“Quả vậy,” Dryden nói, “rất có thể nhà đầu tư đó đã đánh hơi được tình hình rắc rối hiện tại với phía Shu…”

Van Eck ném cho anh ta một cái nhìn cảnh cáo. Rõ ràng lão không muốn công chuyện của Hội đồng bị rò rỉ một cách dễ dãi như vậy. Dryden vội vàng ngậm miệng.

Nhưng rồi Van Eck chắp hai bàn tay lại và nói, “Thu thập thông tin cũng có ích. Tôi sẽ đích thân điều tra về người mua kia.”

“Vậy thì có lẽ chúng ta không cần hành động quá sớm,” Dryden nhận định.

Đúng là nhát cáy, Nina nghĩ bụng. Cô liếc nhìn dấu hiệu của Anika từ ngoài hành lang. “Ngài Rietveld, cuộc gặp sắp tới của ngài? Cô liếc mắt đầy hàm ý ra hành lang, nơi Rotty - cực kì bảnh bao trong trang phục đen của thương gia - đang dẫn một nhóm người đi vào nhà hàng.

Van Eck và Dryden nháy nhau khi trông thấy Jellen Radmakker, một trong những nhà đầu tư giàu có nhất của Kerch, đang đi qua hành lang. Sự thật là ngay khi yêu cầu gặp mặt của Dryden được gửi đến, một số nhà đầu tư cũng được mời tới tham gia một buổi trình bày về tương lai dầu mỏ của Novyi Zem, vốn không có liên quan gì với nhân vật hư cấu Johannus Rietveld. Tất nhiên là Van Eck và Dryden không biết chuyện đó. Điều quan trọng là họ phải tin rằng mình có thể mất đi cơ hội đầu tư. Nina cũng khá tiếc vì cô sẽ không có dịp nghe Jesper ba hoa về thị trường tài nguyên trong suốt một tiếng đồng hồ.

Nina đá một cú nữa vào chân ông Colm dưới bàn.

“Vâng,” ông vội nói. “Tôi phải đi rồi, thưa các ngài. Rất vui vì được g…”

“Giá cổ phần là bao nhiêu?” Dryden hỏi luôn.

“Tôi e rằng ở vào thời điểm muộn màng thế này, tôi không thể nhận thêm…”

“Nếu chúng tôi cùng tham gia thì sao?” Van Eck hỏi.

“Cùng tham gia?”

“Hội đồng Thương buôn tin rằng giá của jurda sẽ sớm thay đổi. Cho tới dạo gần đây, chúng tôi vẫn còn bị bó buộc bởi vai trò công bộc của dân chúng. Nhưng buổi đấu giá sắp tới đã cởi trói để chúng tôi theo đuổi những vụ đầu tư mới.”

“Như vậy có hợp pháp không?” Ông Colm hỏi, trán nhăn lại để thể hiện sự quan ngại vô cùng sâu sắc.

“Nhất định rồi. Chúng tôi bị cấm tác động đến kết quả đấu giá, nhưng việc đầu tư vào quỹ của ngài hoàn toàn nằm trong khuôn khổ luật pháp và có lợi cho cả đôi bên.”

“Tôi hiểu việc đầu tư có thể có lợi cho các ngài, nhưng…”

“Ngài chỉ tiếp xúc với những nhà đầu tư riêng lẻ. Nếu như Hội đồng Thương buôn trở thành nhà đầu tư chính của ngài thì sao? Nếu như quỹ đầu tư chỉ dành chỗ cho chúng tôi thì sao? Hội đồng đại diện cho mười ba gia tộc lâu đời và có địa vị nhất của Kerch, với công việc kinh doanh phát đạt, nguồn vốn dồi dào. Những chủ trang trại trong liên doanh của ngài sẽ không tìm được đối tác nào tốt hơn đâu.”

“Tôi… tôi không biết,” ông Colm nói. “Chuyện này rõ ràng rất hấp dẫn, nhưng tôi cần một sự đảm bảo nghiêm túc, nếu chúng tôi tự chuốc lấy rủi ro theo cách này. Nếu Hội đồng rút lại, chúng tôi sẽ mất hết các nhà đầu tư.”

Dryden xù lông nhím. “Không một thành viên nào của Hội đồng được vi phạm hợp đồng, chúng tôi tham gia với con dấu của mình, và mọi chuyện sẽ được chứng kiến bởi một thẩm phán do ngài lựa chọn.”

Nina gần như có thể thấy rõ các bánh răng đang quay tít trong đầu Van Eck. Không nghi ngờ gì nữa, đã có những nhà nông từ chối bán ruộng đất ở Novyi Zem. Giờ đây lão ta có cơ hội kiểm soát không chỉ những cánh đồng jurda đã mua được, mà cả một phần đáng kể của những cái lão thâu tóm thất bại. Nina cũng tự hỏi với số tiền mà Ketterdam tiêu tốn cho việc tìm kiếm con trai lão, Van Eck hẳn đang chịu áp lực trong việc mang lại cho Hội đồng một cơ hội đầu tư tốt.

“Hãy cho chúng tôi bốn mươi tám tiếng…” Van Eek mở lời.

Vẻ mặt ông Colm đầy tiếc nuối, “Tôi e rằng tôi phải kết thúc công việc của mình ở đây trong đêm nay. Tôi đã mua vé rồi.”

“Các hải cảng đã bị đóng,” Van Eck nói. “Ngài sẽ không đi đâu được.”

Cái quắc mắt lạnh người mà bố của Jesper dành cho Van Eck khiến Nina sởn gai ốc. “Tôi cảm thấy mình đang bị chèn ép quá, thưa ngài Van Eck, và tôi không thích điều này.”

Van Eck cầm cự trước ánh mắt của ông Colm trong vài giây. Nhưng rồi lòng tham của lão đã thắng.

“Hai mươi tư giờ,” Van Eck nói.

Ông Colm giả vờ ngần ngại. “Hai mươi tư giờ. Nhưng tôi không hứa gì đâu đấy. Tôi phải làm những gì tốt nhất cho liên doanh của mình.”

“Tất nhiên,” Van Eck nói khi họ đứng dậy và bắt tay. Chúng tôi chỉ yêu cầu ngài khoan đưa ra quyết định cuối cùng cho tới khi chúng tôi có cơ hội trình bày về việc này với Hội đồng. Tôi nghĩ ngài sẽ thấy đề xuất của chúng tôi rất hào phóng.”

Ông Colm đưa mắt nhìn theo hướng mà Radmakker đã đi. “Tôi nghĩ mình có thể làm được. Chúc các ngài một ngày thuận lợi.”

Khi Nina quay người đi theo ông ra khỏi nhà hàng, Van Eck bỗng lên tiếng, “Cô Zenik này.”

“Vâng?”

“Tôi nghe nói cô từng làm việc ở Nhà Hồng Bạch.” Môi lão hơi cong lên, như thể nói ra cái tên của một nhà thổ cũng là một hành vi đồi trụy.

“Vâng.”

“Tôi nghe nói người Độc Tâm Y ở đó thỉnh thoảng vẫn cộng tác với Kaz Brekker.”

“Tôi từng làm việc này việc nọ cho Brekker trước đây,” Nina thừa nhận luôn. Tốt nhất là ra đòn. Cô bắt tay Van Eck và mỉm cười khi thấy toàn thân lão dường như co rúm lại. “Nhưng hãy tin tôi, nếu tôi biết anh ta đã đưa con trai ngài đi đâu thì tôi sẽ báo ngay với cơ quan chức năng.”

Van Eck cứng người. Rõ ràng lão không muốn lái câu chuyện theo hướng đó. “ Tôi… cám ơn cô.”

“Tôi không thể hình dung được nỗi đau mà ngài đang phải trải qua. Làm thế nào Brekker lại đụng tới con trai ngài được?” Nina nói tiếp. “Tôi cứ tưởng hệ thống an ninh của ngài…”

“Wylan lúc đó không có ở nhà.”

“Không sao?”

“Con trai tôi đang học nhạc ở Belendt.”

“Thế các giáo viên của cậu ấy nói gì về vụ bắt cóc?”

“Tôi…” Van Eck ngần ngại nhìn Dryden. “Họ cũng rất bàng hoàng.”

“Chắc là cậu ấy đã giao du với những người không tốt?”

“Chắc thế.”

“Tôi hi vọng cậu ấy không dây vào Kaz Brekker,” Nina nhún vai.

“Wylan sẽ không…”

“Tất nhiên là không rồi,” Nina vừa nói vừa vuốt lại cổ tay áo kefta và bắt đầu đi khỏi nhà hàng. “Chỉ có kẻ ngu mới làm thế.”