← Quay lại trang sách

Chương 15 WYLAN

Tôi đang làm gì ở đấy thế này?

Cúi người trên chậu rửa, Wylan vã nước lạnh lên mặt. Sau vài giờ nữa, cuộc đấu giá sẽ bắt đầu. Họ sẽ rời khỏi phòng khách sạn trước khi bình minh ló dạng. Nếu có bất kì ai tới tìm Johannus Rietveld sau phiên đấu giá thì sẽ thấy ông đã ra đi từ lâu rồi.

Cậu nhìn lần cuối hình ảnh mình trong chiếc gương mạ vàng. Khuôn mặt đang nhìn cậu đã quen thuộc trở lại, nhưng thực sự thì cậu ta là ai? Một tên tội phạm? Một kẻ đào tẩu? Một thằng nhóc với kiến thức về chất nổ ở mức tạm được - hoặc trên mức tạm được?

Tôi là con trai của Marya Hendriks.

Cậu nghĩ tới mẹ mình, bị bỏ rơi cùng với đứa con khiếm khuyết của bà. Lúc đó bà có còn đủ trẻ để sinh một đứa con nối dõi thực thụ không? Lúc đó cha cậu có biết rằng một ngày nào đấy ông ta sẽ tự tay phủi sạch sự tồn tại của Wylan trên đời không?

Tôi đang làm gì ở đấy thế này?

Nhưng cậu đã biết câu trả lời. Chỉ cậu mới có thể thấy cha mình bị trừng trị cho những gì ông ta đã làm. Chỉ cậu mới có thế thấy mẹ mình được giải thoát.

Wylan xem xét hình ảnh mình trong gương. Đôi mắt của cha. Những lọn tóc xoăn của mẹ. Cũng hay khi được làm người khác trong một khoảng thời gian, để quên đi cậu là một người mang họ Van Eck. Nhưng cậu không muốn lẩn tránh nữa. Cậu đã trốn chạy suốt từ khi bị những ngón tay của Prior siết chặt cổ họng. Chuyện này cũng có thể đã bắt đầu từ trước đó, vào cái buổi chiều cậu ngồi trong nhà ăn hoặc cuộn mình trên bậu cửa sổ, sau lớp rèm, hi vọng mọi người quên phứt mình đi, bà vú em bỏ về nhà mình, và người gia sư không bao giờ đến.

Cha cậu đã muốn con trai mình biến mất. Ông ta muốn cậu biến mất theo cái cách mà ông ta đã làm mẹ cậu biến mất, và trong một khoảng thời gian dài, Wylan cũng muốn như vậy. Nhưng chuyện đó đã thay đổi khi cậu đặt chân đến khu Barrel, khi cậu có công việc đầu tiên, khi cậu gặp gỡ Jesper, Kaz và Inej, khi cậu bắt đầu nhận ra mình có giá trị.

Jan Van Eck sẽ không được thoả nguyện. Cậu sẽ không đi đâu hết.

“Tôi ở đây vì mẹ,” cậu nói với tấm gương soi.

Cậu trai với đôi má hồng trong gương chẳng tỏ ra bị ấn tượng chút nào.

•••

Mặt trời chỉ vừa ló dạng thì Pim đã dẫn Wylan và ông Colm rời cửa hậu của khách sạn, len qua một loạt những ngã rẽ lắt léo để tới quảng trường phía trước sàn giao dịch. Thường thì tiệm bánh trên phố Beurstraat đã hoạt động vào giờ này để chuẩn bị phục vụ các nhà môi giới và thương nhân trên đường tới sàn giao dịch. Nhưng phiên đấu giá sắp diễn ra đã làm đảo lộn việc kinh doanh thường lệ, và ông chủ tiệm bánh quyết định đóng cửa tiệm, chắc là để giành lấy một chỗ ngồi xem tận mắt buổi đấu giá.

Suốt một lúc lâu họ đứng trước cửa tiệm bánh, trên quảng trường vắng tanh, trong khi Pim loay hoay với ổ khoá. Wylan nhận ra mình đã quen với sự khéo léo của Kaz mỗi khi phá khoá đột nhập nơi nào đó. Cánh cửa mở ra với tiếng leng keng hơi ồn ào quá, và ba người bước vào trong.

“Không đổ lệ,” Pim nói. Anh quay trở ra trước cả khi Wylan kịp đáp.

Các khay bánh đều trống rỗng, nhưng mùi bánh mì ngọt ngào vẫn vương vấn trong tiệm. Wylan và ông Colm ngồi xuống sàn nhà, tựa lưng vào dãy kệ, cố gắng thu xếp tư thế thoải mái cho mình. Kaz đã cho họ những chỉ dẫn rất kĩ lưỡng, và Wylan không có ý định phớt lờ chúng. Không một ai được phép nhìn thấy Johannus Rietveld tại thành phố này nữa, và Wylan biết chính xác cha cậu sẽ làm gì với cậu nếu tìm thấy con trai mình lảng vảng trên đường phố Ketterdam.

Họ ngồi im lặng trong nhiều giờ. Ông Colm ngủ gà gật. Wylan ngâm nga một giai điệu mà cậu có trong đầu dạo gần đây. Nó sẽ cần một bộ gõ, một thứ gì đó có âm thanh lạch tạch tạch như loạt súng bắn.

Wylan thận trọng nhòm qua cửa sổ và thấy vài người đã đi tới nhà thờ Barter, những con sáo đá bay trên quảng trường, và đằng kia, cách họ vài trăm mét, là lối vào của Sàn giao dịch. Cậu không cần phải căng mắt ra đọc những chữ được khắc trên vòm cổng. Cậu đã nghe cha mình nhắc lại vô số lần. Enjent, Voorhent, Almhent. Siêng năng, Chính trực, Thịnh vượng. Jan Van Eck đã làm tốt được hai trong ba cái đó.

Wylan không nhận ra ông Colm đã thức cho tới khi ông lên tiếng. “Điều gì đã khiến cậu nói dối để bao che cho con trai tôi trong nhà mồ hôm nọ?”

Wylan hạ người ngồi xuống sàn trở lại. Cậu cẩn thận lựa chọn từ ngữ. “Cháu nghĩ cháu biết việc làm hỏng mọi thứ là như thế nào.”

Ông Colm thỏ dài. “Jesper sai nhiều cái lắm. Nó bất cẩn, ngu ngốc, và đùa cợt những thứ không nên đùa, nhưng mà…” Wylan chờ đợi ông nói tiếp. “Điều mà bác đang cố nói là, thằng bé thực sự là một rắc rối, rối tinh rối mù. Nhưng nó đáng giá.”

“Cháu…”

“Và nó như vậy là do lỗi của bác. Bác đã cố gắng bảo vệ nó, nhưng có lẽ bác đã chất lên vai nó một thứ gì đó còn tệ hại hơn những nguy hiểm mà bác thấy lởn vởn ngoài kia.” Ngay cả trong ánh sáng sớm mai nhợt nhạt luồn qua cửa kính hiệu bánh, Wylan cũng có thể trông thấy sự mệt mỏi trên gương mặt ông Colm. “Bác đã phạm sai lầm lớn.”

Wylan dùng ngón tay vạch một đường trên sàn nhà. “Bác đã cho anh ấy một người để tựa nhờ. Bất kể những gì anh ấy đã làm, hoặc làm hỏng, cháu nghĩ rằng chuyện đó lớn hơn những sai lầm lớn của bác.”

“Cháu thấy không? Đó là lí do nó thích cháu. Bác biết, bác biết, đây không phải việc của bác, và bác không rõ thằng bé có phải là lựa chọn tốt đối với cháu hay không. Có lẽ nó chỉ mang lại cho cháu hàng đống chuyện đau đầu. Nhưng bác nghĩ cháu là lựa chọn tốt đối với nó.”

Khuôn mặt Wylan nóng bừng. Cậu biết ông Colm yêu quý con trai mình đến mức nào, cậu đã thấy điều đó trong từng cử chỉ của ông. Thật ý nghĩa khi ông cho rằng cậu đủ tốt với con trai ông.

Một tiếng động vang lên từ chỗ gần cửa giao hàng, khiến hai bác cháu lặng người.

Wylan nhỏm dậy, tim đập thình thịch. “Bác nhớ nhé,” cậu thì thào với ông Colm. “Không được ra mặt.”

Wylan đi qua chỗ mấy cái lò nướng để tới cửa sau của tiệm bánh. Mùi hương ở đây mạnh hơn, bóng tối mịt mùng hơn, nhưng căn phòng trống không. Báo động giả.

“Không…”

Cánh cửa giao hàng bật mỏ. Những bàn tay chộp lấy Wylan từ phía sau. Đầu cậu bị lôi ngược lại, miệng bị banh ra để nhét giẻ vào. Một cái túi nhanh chóng trùm qua đầu cậu.

“Ê, thiếu gia,” một chất giọng trầm mà Wylan không nhận ra vang lên. “Sẵn sàng gặp lại bố mày chưa?”

Chúng bẻ quặt cánh tay cậu ra sau, và Wylan bị lôi qua cửa giao hàng của tiệm bánh. Cậu loạng choạng, gần như không bước đi được, không nhìn thấy gì và cũng không định hướng được. Cậu ngã xuống, đầu gối đập vào đá đau điếng, trước khi bị lôi dậy.

“Đừng có bắt bọn tao phải vác mày lên, thiếu gia. Tiền công không bao gồm chuyện đó.”

“Lối này,” một giọng con gái vang lên. “Pekka đang ở mặt nam của nhà thờ.”

“Đứng lại,” một giọng nói khác cất lên. “Tụi bay có gì đó?”

Giọng nói này có tính chất mệnh lệnh trong đó. Thị tuần, Wylan nghĩ bụng.

“Một người mà ngài Uỷ viên hội đồng Van Eck sẽ rất vui sướng khi được gặp.”

“Có phải nó ở trong băng của Kaz Brekker không?”

“Ngậm miệng lại và chạy đi báo ông ta rằng Kim Sư có một món quà chờ ông ta tại nhà nguyện quân sự.”

Wylan nghe thấy tiếng đám đông ở cách đó không xa. Có phải họ đang ở gần nhà thờ không? Giây lát sau, cậu bị kéo mạnh tới trước, và âm thanh thay đổi. Họ đã vào trong nhà. Không khí lạnh hơn, ánh sáng tối đi. Cậu bị lôi lên một đợt cầu thang nữa, ống chân đập vào bậc thang đau điếng, trước khi chúng ấn cậu vào một cái ghế và trói tay cậu sau lưng.

Wylan nghe thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang, và tiếng cánh cửa mở ra.

“Bọn tôi đã bắt được nó,” chất giọng trầm ban nãy vang lên.

“Ở đâu?” Tim Wylan hụt mất một nhịp. Đọc đi nào, Wylan. Một đứa bé bằng nửa tuổi con đã có thể đọc cái này mà không cần gắng sức. Cậu nghĩ mình đã sẵn sàng cho chuyện này.

“Brekker giấu nó trong một tiệm bánh cách đây vài khối nhà.”

“Làm sao bọn mày tìm thấy nó được?”

“Pekka đã cắt cử bọn tôi lùng sục trong khu này, đoán rằng Brekker có thể giở trò gì đó ở cuộc đấu giá.”

“Để sỉ nhục ta, chắc chắn rồi,” Jan Van Eck nói.

Cái túi được giật phăng khỏi đầu Wylan, và cậu nhìn thẳng vào khuôn mặt của cha mình.

Van Eck lắc đầu. “Mỗi lần ta nghĩ con không thể làm ta thất vọng hơn nữa, thì con lại chứng minh rằng ta đã sai.”

Họ đang ở trong một nhà nguyện nhỏ có trần dạng vòm. Những bức tranh sơn dầu trên tường thể hiện các trận đánh và hàng đống vũ khí. Có lẽ nhà nguyện này được quyên bởi một gia tộc chuyên sản xuất vũ khí.

Trong vài ngày qua, Wylan đã nghiên cứu sơ đồ của nhà thờ Barter, cậu cùng Inej vẽ lại các khe mái và hốc tường, thảo ra từng gian nhà thờ ứng với những ngón tay dài của bàn tay Ghezen. Cậu biết chính xác mình đang ở đâu - một trong những nhà nguyện nằm phía cuối ngón út của Ghezen. Sàn nhà được trải thảm, cánh cửa duy nhất dẫn ra cầu thang, và cửa sổ duy nhất trổ ra mái nhà. Ngay cả nếu như không bị bịt miệng, cậu cũng không nghĩ có ai khác ngoài những bức tranh kia nghe được tiếng kêu cứu của mình. Phía sau lưng cha cậu có hai người nữa: một đứa con gái mặc quần sọc, mái tóc vàng cạo nửa đầu, và một thằng nhóc đô con mặc quần kẻ ô với dây đeo quần. Cả hai đều mang dải băng tay màu tím, cho thấy chúng được thị tuần cho phép hành động. Cả hai đều có hình xăm của băng Kim Sư.

Thằng nhóc cười nhe răng. “Ông có muốn tôi mời Pekka tới không?” Nó hỏi Van Eck.

“Không cần.Ta muốn ông ta theo sát công cuộc chuẩn bị cho buổi đấu giá. Đây là chuyện ta muốn tự mình xử lí.” Van Eek cúi xuống. “Nghe này, nhóc. Bóng Ma đã bị bắt gặp đi cùng với một thành viên của Tam Đại Grisha. Ta biết Brekker đang hợp tác với phía Ravka. Dù có khiếm khuyết thế nào, con vẫn mang dòng máu của ta. Hãy nói cho ta biết kế hoạch của Brekker, và ta sẽ cử người chăm sóc con. Con sẽ được nhận trợ cấp. Con có thể sống thoải mái ở đâu đó. Ta sẽ tháo băng bịt miệng cho con. Nếu con la hét, ta sẽ để cho người của Pekka làm bất cứ điều gì chúng muốn với con, hiểu chưa?”

Wylan gật đầu. Cha cậu giật miếng giẻ ra khỏi miệng cậu.

Wylan đưa lưỡi liếm môi rồi nhổ vào mặt cha mình.

Van Eck rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay trắng muốt có thêu tên viết tắt và viền bằng những chiếc lá nguyệt quế màu đỏ. “Sự đáp trả thích hợp của một thằng bé không biết đọc chữ.” Ông ta lau chỗ nước bọt dính trên mặt. “Ta nói lại như thế này vậy. Hãy nói cho ta biết Brekker đang âm mưu gì với phía Ravka, và ta sẽ để cho mày sống.

“Theo cách mà ông đã để cho mẹ tôi sống á?”

Cú khựng của cha cậu gần như không thể nhận thấy, giống như một con rối bị giật dây chỉ một lần rồi thôi.

Van Eck gấp chiếc khăn bẩn hai lượt, rồi cất nó đi. Ông gật đầu với hai đứa kia. “Làm bất cứ điều gì bọn mày muốn. Buổi đấu giá sẽ diễn ra trong một giờ tới, và ta muốn có câu trả lời trước đó.”

“Dựng nó dậy,” thằng nhóc đô con nói với đứa con gái. Con nhỏ lôi Wylan đứng lên, và thằng nhóc rút từ trong túi ra một cặp tay gấu bằng đồng. “Nó sẽ không còn xinh xẻo sau chuyện này đâu.”

“Ai quan tâm chứ?” Van Eck đáp với một cái nhún vai. “Chỉ cần bảo đảm bọn mày giữ cho nó tỉnh. Ta cần thông tin.”

Thằng nhóc ngó Wylan bằng ánh mắt nghi ngờ. “Mày có chắc là mày muốn làm theo cách này không, thiếu gia?”

Wylan huy động toàn bộ sự can đảm mà cậu đã học được từ Nina, ý chí học được từ Matthias, sự tập trung từ Kaz, dũng khí từ Inej và hi vọng rồ dại, bất cẩn học được từ Jesper, niềm tin rằng bất luận ra sao, bằng cách nào đó họ cũng sẽ thắng. “Tao sẽ không khai đâu,” cậu đáp.

Cú đấm đầu tiên làm gãy hai xương sườn của Wylan. Cú đấm thứ hai khiến cậu ho ra máu.

“Có lẽ chúng ta nên bẻ các ngón tay để mày không thể chơi cây sáo quỷ quái đó nữa,” Van Eck đề nghị.

Mình ở đây là vì mẹ, Wylan tự nhủ. Mình ở đây là vì mẹ.

Nhưng rốt cuộc, cậu không phải là Nina hay Matthias hay Kaz hay Inej hay Jesper. Cậu chỉ là Wylan Van Eck. Cậu đã khai tất tần tật với chúng.