← Quay lại trang sách

Phần Ba HÀNH ĐỘNG & VỌNG ÂM Chương 17 MATTHIAS

Matthias giữ cho cơ thể mình đứng yên, ghi nhận sự hỗn loạn nổ ra khắp nhà thờ Barter. Anh nhận thức rõ ràng các thành viên Hội đồng Thương buôn ngồi phía sau mình tựa như một đàn quạ áo đen thi nhau kêu quàng quạc. Chỉ có Van Eck là không lên tiếng. Ông ta ngồi sâu trên ghế, ngón tay duỗi dài phía trước, một sự hài lòng tuyệt đối xuất hiện trên khuôn mặt. Matthias có thể trông thấy kẻ mang tên Pekka Rollins đang tựa người vào một cây cột ở vòm cuốn phía đông. Anh đoán ông trùm băng đảng cố tình đứng trong tầm quan sát của Kaz.

Radmakker yêu cầu trật tự với chất giọng cất cao, mớ tóc cam nhạt phất phơ theo từng nhát búa. Thật khó để xác định chuyện nào khiến mọi người bực bội nhiều hơn - khả năng cuộc đấu giá bị thao túng, hay sự xuất hiện của Hội đồng Thuỷ triều. Kaz đã nói là không một ai biết danh tính của Hội đồng Thuỷ triều, và nếu Tay Nhám và Bóng Ma không thể vén màn bí mật đó thì ai mà làm được chứ? Nghe đâu lần cuối cùng họ xuất hiện trước công chúng là cách đây hai mươi lăm năm, nhằm phản đối việc phá huỷ một trong các tháp đá để xây một xưởng đóng tàu mới. Khi việc bỏ phiếu không thuận lợi cho họ, họ đã dùng một ngọn sóng lớn đập tan Toà thị chính. Hội đồng Thương buôn đã đảo ngược quyết định của mình và một Toà thị chính mới mọc lên ngay vị trí cũ, với ít cửa sổ và một nền móng vững chắc hơn. Matthias tự hỏi liệu có bao giờ anh quen với những giai thoại về năng lực Grisha như thế hay không nữa.

Chỉ là một vũ khí khác. Bản chất của nó tuỳ thuộc vào người sử dụng. Anh sẽ phải tự nhắc mình liên tục như vậy. Những suy nghĩ hận thù tồn tại từ lâu đời đến nỗi chúng đã trở thành bản năng. Nó không phải là một thứ có thể thay đổi được chỉ sau một đêm. Cũng giống như Nina với parem, nó có thể là một cuộc đấu tranh kéo dài cả đời. Lúc này chắc cô đang bận rộn với nhiệm vụ của mình trong khu Barrel. Hoặc có thể cô đã bị phát hiện và bắt giữ. Anh gửi một lời cầu nguyện tới Djel. Hãy giữ an toàn cho cô ấy khi tôi không thể.

Đôi mắt anh liếc sang phía phái đoàn Fjerda cùng các drüskelle ở mấy hàng ghế đầu. Anh biết tên nhiều người trong số đó, và chắc chắn họ cũng biết anh. Anh có thể cảm thấy sự ghê tởm sâu sắc mà họ dành cho mình. Một cậu thiếu niên lườm anh từ hàng ghế đầu tiên, người run lên vì giận dữ, đôi mắt tựa hai hố băng, mái tóc vàng sáng đến nỗi gần như bạch kim. Chỉ huy của cậu ta đã khai thác vết thương nào để đưa ánh nhìn đó vào trong đôi mắt cậu ta? Matthias đáp lại ánh mắt cậu ta một cách vững vàng, tiếp nhận sức nặng của hận thù trong đó. Anh không thể căm thù cậu ta. Anh đã từng là cậu ta. Cuối cùng thiếu niên tóc trắng cũng nhìn đi chỗ khác.

“Phiên đấu giá đã được luật pháp cho phép!” Đại sứ Shu Han hét lên. “Các người không có quyền dừng nó lại.”

Các Thuỷ triều gia giơ tay lên. Lại một cơn sóng nữa tràn qua cửa nhà thờ, gào thét dọc theo lối đi, chồm qua những cái đầu của phái đoàn Shu Han và lơ lửng trên đó.

“Yên lặng,” trưởng nhóm Thuỷ triều gia yêu cầu. Bà ta chờ đợi một sự phản đối khác, và khi không ai lên tiếng, con sóng cuồn cuộn rút lui, đổ xuống sàn một cách vô hại. Nó bò ngược lại trên lối đi như một con rắn bạc. “Chúng tôi nhận được thông tin rằng việc đấu giá đã bị dàn xếp.”

Mắt Matthias đảo nhanh sang phía Sturmhond. Tay thuyền trưởng tỏ ra khá ngạc nhiên, nhưng kể cả nhìn từ trên sân khấu, anh cũng có thể cảm thấy sự lo lắng và e ngại của anh ta. Kuwei đang run lẩy bẩy, mắt nhắm tịt, miệng thì thầm gì đó với chính mình bằng tiếng Shu. Matthias không biết Kaz đang nghĩ gì trong đầu. Anh không bao giờ biết được.

“Quy định đấu giá rất rõ ràng,” Thuỷ triều gia nói tiếp. “Cả người bán lẫn các đại diện của cậu ta đều không được can thiệp vào kết quả đấu giá. Quyết định phải thuộc về thị trường.”

Các thành viên của Hội đồng Thương buôn giờ đây đã đứng hết dậy, họ tụ tập quanh Radmakker trên sân khấu để đòi câu trả lời. Van Eck cũng la hét cùng với những người còn lại, nhưng dừng lại khi đến bên cạnh Kaz, và Matthias có thể nghe thấy ông ta thì thầm, “Ta cứ nghĩ mình phải là người tiết lộ mưu đồ của mày và bọn Ravka, nhưng có vẻ như vinh dự đó thuộc về Hội đồng Thuỷ triều mất rồi.” Miệng ông ta cong lại thành một nụ cười mãn nguyện. “Wylan ăn no đòn mới chịu bán đứng mày và nhóm bạn của mày đó,” Van Eck nói và di chuyển về phía bục đấu giá. “Ta không biết nó gan lì đến thế.”

“Một quỹ giả đã được tạo ra để lừa tiền các thương gia chân chính,” Thuỷ triều gia nói tiếp. “Số tiền đó đã được chuyển cho một trong những bên tham gia đấu giá.”

“Tất nhiên rồi!” Van Eck thốt lên với sự ngạc nhiên giả vờ. “Người Ravka! Tất cả chúng ta đều biết bọn họ không có nguồn tài chính để cạnh tranh ráo riết trong một cuộc đấu giá như thế này!” Matthias có thể cảm thấy ông ta tự mãn đến mức nào. “Chúng ta đã biết vương triều hiện tại của họ phải vay mượn bao nhiêu tiền từ chúng ta trong hai năm vừa qua. Họ gần như chỉ có thể trả nổi số lãi. Họ lấy đâu ra một trăm hai mươi triệu kruge để đấu giá công khai chứ. Hẳn là Brekker đã toa rập với họ.”

Các bên tham gia đấu giá lúc này đã đứng hết cả dậy. Người Fjerda la hét đòi công lí. Người Shu bắt đầu giậm chân và đập vào lưng ghế. Trong tâm lốc xoáy, phái đoàn Ravka bị bao vây tứ bề bởi các địch thủ. Sturmhond, Genya, và Zoya đứng ở trung tâm của tất cả, mặt ngẩng cao.

“Làm gì đó đi chứ,” Matthias gằn giọng với Kaz. “Chuyện này sắp trở nên tệ hại rồi.”

Khuôn mặt Kaz vẫn trơ trơ như mọi khi. “Anh nghĩ vậy à?”

“Khỉ thật, Brekker. Cậu…”

Hội đồng Thuỷ triều giơ tay lên, và nhà thờ lại rung chuyển trong một tiếng uỳnh vang dội khác. Nước tràn vào qua các cửa sổ ở ban công tầng trên. Đám đông lặng phắt, nhưng không im tiếng. Mọi người xầm xì giận dữ.

Radmakker gõ búa, cố gỡ gạc lại chút uy quyền. “Nếu bà có bằng chứng chống lại người Ravka thì…”

Vị Thuỷ triều gia lên tiếng từ phía sau lớp mặt nạ hơi sương. “Người Ravka không liên quan gì với chuyện này. Tiền đã được chuyển cho phía Shu Han.”

Van Eck chớp chớp mắt, và lật lọng tức khắc. “Vậy hoá ra Brekker đã thoả hiệp với người Shu.”

Ngay lập tức phái đoàn Shu Han nhao nhao phản đối, nhưng giọng của Thuỷ triều gia còn lớn hơn.

“Quỹ giả được lập ra bởi Johannus Rietveld và Jan Van Eck.”

Mặt Van Eck trắng bệch. “Không, không phải thế.”

“Rietveld là một nông dân,” Karl Dryden lắp bắp. “Tôi đã gặp ông ta.”

Thuỷ triều gia quay sang Dryden. “Người ta thấy cả anh và Jan Van Eck gặp gỡ Rietveld tại hành lang khách sạn Geldrenner.”

“Đúng, nhưng nó không phải vì quỹ nào cả, mà vì một liên doanh trồng jurda, chuyện đó không có gì phạm pháp.

“Radmakker,” Van Eck nói. “Ông cũng ở đó. Ông đã gặp Rietveld.”

Hai lỗ mũi Radmakker nở to. “Tôi hoàn toàn không biết gì về tay Rietveld này.”

“Nhưng tôi đã trông thấy ông. Cả hai chúng tôi đều trông thấy ông tại khách sạn…”

“Tôi đến đó vì một buổi trình bày về tương lai dầu mỏ của Novyi Zem. Nó rất khác thường, rồi sao?”

“Không,” Van Eck đáp, lắc đầu quầy quậy. “Nếu Rietveld có liên quan thì Brekker là kẻ đứng sau chuyện này. Chắc hẳn nó đã thuê Rietveld để lừa Hội đồng.”

“Từng người trong chúng tôi bỏ tiền vào quỹ đó do được ông khuyến khích,” một thành viên khác lên tiếng. “Ông đang nói là toàn bộ đã biến mất hả?”

“Chúng tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này!” Đại sứ Shu Han phản đối.

“Đầy là mưu đồ của Brekker,” Van Eck nhấn mạnh. Cung cách chảnh choẹ đã biến mất, nhưng sự điềm tĩnh của ông ta vẫn y nguyên. “Thằng ranh không từ một thủ đoạn nào để sỉ nhục tôi và thành Ketterdam này. Nó đã bắt cóc vợ và con trai tôi.” Ông ta chỉ tay vào Kaz. “Ta có tưởng tượng khi nhìn thấy ngươi đứng trên cầu Thiện Nữ ở Tây Stave cùng với Alys không?”

“Tất nhiên là không. Tôi đã tìm thấy phu nhân ở quảng trường họp chợ, theo như ông yêu cầu,” Kaz nói dối với sự trôi chảy mà ngay chính Matthias cũng cảm thấy bị thuyết phục. “Phu nhân nói rằng mình đã bị bịt mắt và không thấy được nhóm bắt cóc.

“Vớ vẩn!” Van Eck bác bỏ. “Alys!” Ông ta gọi to với ban công phía tây, nơi Alys đang ngồi, tay chắp lại trước cái bụng bầu vượt mặt. “Nói cho họ biết đi!”

Alys lắc đầu, đôi mắt mở to đầy sợ hãi. Chị thì thầm gì đó với cô hầu gái, và người này nói vọng xuống, “Những kẻ bắt cóc phu nhân đeo mặt nạ, và bà bị che mắt cho tới khi đã ở trên quảng trường.”

Van Eck thở phì phò giận dữ. “Các vệ quân của tôi chắc chắn đã thấy Brekker đi cùng Alys.”

“Người của ông?” Radmakker hỏi lại với giọng hoài nghi.

“Chính Brekker là kẻ đã sắp đặt cuộc trao đổi trên cầu!” Van Eck nói. “Thằng ranh đã để lại lời nhắn tại ngôi nhà bên hồ.”

“A,” Radmakker nói với giọng nhẹ nhõm. “Ông có thể trình nó ra được không?”

“Được! Nhưng… nó không có chữ kí.”

“Vậy làm sao ông biết người gửi lời nhắn là Kaz Brekker?”

“Nó đã để lại cái kẹp cà vạt…”

“Của cậu ta?”

“Không phải, của tôi, nhưng…”

“Vậy ra ông không hề có bằng chứng nào chứng minh Kaz Brekker đã bắt cóc vợ ông.” Sự kiên nhẫn của Radmakker đã hết. “Vụ con trai ông mất tích cũng ấm ớ như thế à? Cả cái thành này đổ xô đi tìm thằng bé, tiền thưởng cũng đã được treo. Tôi mong là bằng chứng của ông cho vụ đó mạnh hơn.”

“Con trai tôi…”

“Con ở ngay đây, thưa cha.”

Mọi con mắt trong phòng đổ dồn về phía vòm cuốn cạnh sân khấu. Wylan đang dựa người vào tường. Khuôn mặt cậu bê bết máu, trông cậu như thể không đứng vững nổi.

“Ghezen ơi,” Van Eck lẩm bẩm. “Sao không ai chịu làm nhiệm vụ của mình hết vậy?”

“Ông tin bọn đàn em của Pekka Rollins à?” Kaz nói khẽ.

“Ta…”

“Ông có chắc chúng là đàn em của Pekka không? Nếu không phải dân Barrel, ông sẽ khó lòng phân biệt được một con sư tử với một con quạ đấy. Con nào cũng là con mà.”

Matthias không thể ngăn được sự thoả mãn của mình khi trông thấy vẻ mặt vỡ lẽ mọi chuyện của Van Eck. Kaz đã biết không có cách nào đưa được Wylan vào nhà thờ mà không bị bọn Kim Sư hoặc Van Eck phát giác. Thế nên cậu ta đã dàn dựng vụ bắt cóc. Hai người trong băng Cặn Bã, Anika và Keeg, với dải băng tay và hình xăm giả chỉ đơn giản là đưa kẻ bị bắt tới gặp thị tuần rồi bảo họ báo cho Van Eck. Khi Van Eck tới nhà nguyện thì ông ta nhìn thấy gì? Con trai ông ta bị giữ bởi hai thành viên băng nhóm mang dấu hiệu của Kim Sư. Matthias không nghĩ họ lại làm mạnh tay đến thế với Wylan. Lẽ ra cậu ta có thể giả vờ đầu hàng sớm hơn.

“Giúp cậu bé đi!” Radmakker quát bảo một sĩ quan thị tuần. “Anh không thấy cậu bé bị thương à?”

Người sĩ quan đến bên Wylan và giúp cậu đi cà nhắc tới một chiếc ghế, trong khi thầy lang vội vàng chăm sóc cậu.

“Wylan Van Eck?” Radmakker hỏi. Wylan gật đầu. “Thiếu niên mà chúng tôi đã đào cả cái thành phố này lên để tìm kiếm?”

“Cháu đã trốn thoát ngay khi có thể.”

“Khỏi Brekker?”

“Khỏi Rollins.”

“Pekka Rollins đã bắt cóc cậu?”

“Vâng ạ,” Wylan đáp. “Cách đây mấy tuần.”

“Đừng có dối trá,” Van Eck rít lên. “Hãy cho họ biết những gì mày đã kể với ta. Cho họ biết về người Ravka đi.”

Wylan ngẩng đầu lên một cách yếu ớt. “Con sẽ nói bất kì những gì cha muốn, thưa cha. Nhưng xin cha đừng để họ đánh con nữa.”

Đám đông ồ lên kinh ngạc. Các thành viên của Hội đồng Thương buôn nhìn Van Eck với ánh mắt ghê tởm.

Matthias phải cố nén cười. “Nina đã dạy cho cậu ấy vài chiêu à?”Anh thì thầm.

“Có thể là bẩm sinh đấy,” Kaz đáp.

“Brekker là một tên tội phạm,” Van Eck lên tiếng. “Brekker đứng sau chuyện này! Tất cả mọi người đều đã thấy nó ở nhà tôi tối hôm nọ. Nó đã đột nhập vào phòng làm việc của tôi.”

“Đúng vậy!” Karl Dryden hăm hở đế vào.

“Đúng là chúng tôi đã có mặt ở đó,” Kaz nói. Van Eck mời chúng tôi đến để thoả thuận về Kuwei Yul-Bo. Ông ta nói rằng chúng tôi sẽ được gặp Hội đồng Thương buôn. Nhưng thay vào đó, Pekka Rollins đã chờ sẵn để mai phục chúng tôi.

“Cậu đang nói là ông ta phá vỡ một cuộc thương lượng đàng hoàng?” Một Uỷ viên hội đồng hỏi lại. “Chuyện này hơi khó xảy ra.”

“Nhưng tất cả chúng ta đều đã thấy Kuwei Yul-Bo cũng có mặt ở đó,” một người khác lên tiếng, “mặc dù lúc đó chúng ta không biết cậu ta là ai.”

“Tôi đã trông thấy cáo thị treo thưởng cho một thiếu niên người Shu có diện mạo giống Kuwei,” Kaz nói. “Ai là người cung cấp miêu tả đó?”

“Ờ…” Người thương gia ngập ngừng, và Matthias có thể thấy nghi ngờ đang đấu tranh với sự miễn cưỡng tin vào lời cáo buộc. Ông ta quay sang phía Van Eck, và nói với giọng gần như van vỉ, “Rõ ràng là ông không biết thiếu niên người Shu mà ông miêu tả chính là Kuwei Yul-Bo, đúng không?”

Giờ thì tới lượt Karl Dryden lắc đầu, chối bỏ nhiều hơn là không tin. “Cũng chính Van Eck đã thúc giục chúng tôi tham gia vào quỹ của Rietveld.”

“Cậu cũng hăm hở chẳng kém,” Van Eck vặc lại.

“Tôi muốn điều tra người bí ẩn đã mua các cánh đồng jurda tại Novyi Zem. Ông đã nói…” Dryden ngừng bặt, miệng há ra, mắt mở to bàng hoàng. “Chính ông! Ông là người mua bí mật!”

“Mãi mới xong,” Kaz lẩm bẩm.

“Các ông đừng tin vào chuyện tôi lừa đảo chính bạn bè và hàng xóm của mình chứ,” Van Eck năn nỉ. “Chính tôi cũng đã bỏ tiền vào quỹ đó! Tôi cũng mất nhiều như các ông mà.”

“Nếu ông đi đêm với người Shu thì không,” Dryden nói.

Radmakker đập một nhát búa nữa. “Jan Van Eck, ít nhất ông cũng đã phung phí nguồn lực của Ketterdam vào việc theo đuổi những cáo buộc vô căn cứ. Tệ hơn, ông đã lạm dụng vai trò thành viên Hội đồng, tìm cách lừa gạt bạn bè, và vi phạm sự trung thực của phiên đấu giá này.” Ông ta lắc đầu. Phiên đấu giá đã bị dàn xếp. Nó không thể tiếp tục cho đến khi chúng tôi xác định được liệu một thành viên của Hội đồng có cố tình tiếp tay cho một trong số những bên tham gia đấu giá hay không.”

Đại sứ Shu Han bắt đầu la lối. Radmakker lại đập búa.

Thế rồi mọi chuyện dường như xảy ra cùng một lúc. Các drüskelle lao tới sân khấu, khiến đội thị tuần vội vàng chặn họ lại. Binh lính người Shu cũng ùa tới. Các Thuỷ triều gia giơ tay, và vượt trên tất cả, tựa như tiếng kêu khóc ai oán của một phụ nữ, còi cảnh báo bệnh dịch bắt đầu vang lên.

Nhà thờ lặng phắc. Mọi người khựng lại, ngẩng đầu, tai tiếp nhận âm thanh đó, thứ âm thanh mà họ đã không còn nghe trong suốt bảy năm qua. Ngay cả ở Cổng Địa Ngục, các tù nhân cũng kháo chuyện về dịch bệnh Thị Nữ, đợt bùng phát bệnh dịch gần đây nhất tại Ketterdam, về những khu cách li, những con tàu phòng dịch, đống thi thể chất cao trên đường phố nhanh hơn khả năng thu gom và thiêu huỷ của những người dọn xác.

“Cái gì vậy?” Kuwei hỏi.

Khoé miệng Kaz cong lên. “Cái đó, Kuwei à, chính là âm thanh mà thần chết tạo ra khi xuất hiện.”

Giây lát sau, không ai còn nghe được tiếng còi giữa tiếng la hét trong lúc mọi người lao ra cửa nhà thờ. Cũng không ai để ý khi phát súng đầu tiên vang lên.