Chương 18 NINA
Bánh xe quay đều, những mảng màu vàng và xanh tiếp nối nhau nhanh đến nỗi chúng trở thành một màu duy nhất. Nó chậm dần rồi dừng lại, và dù ở con số nào cũng đều tốt cả, vì mọi người đang reo lên mừng rỡ. Tầng chơi bài của sòng bạc ấm áp một cách khó chịu, khiến cho da đầu Nina ngứa ngáy bên dưới bộ tóc giả. Cô đã chụp lên đầu kiểu tóc quả chuông tầm thường, mặc cùng với một bộ đầm xoàng xĩnh. Riêng lần này cô không muốn gây chú ý.
Cô đã qua điểm dừng đầu tiên ở Tây Stave mà không bị ai để ý, qua tiếp điểm dừng thứ hai, rồi đi tới Đông Stave, cố gắng hết sức để di chuyển một cách kín đáo trong đám đông. Tuy không đông đúc như mọi ngày do bị chặn đường, mọi người không dễ bị chia cắt với niềm khoái lạc của mình. Nina đã ghé qua một sòng bạc cách đây vài khối nhà về phía nam, và lúc này thì công việc của cô đã sắp xong. Kaz đã lựa chọn các toà nhà một cách cẩn thận. Đây sẽ là địa điểm thứ tư và cũng là cuối cùng của cô.
Trong khi mỉm cười và reo hò cùng với những người chơi khác, Nina mở cái hộp thuỷ tinh trong túi và tập trung vào những tế bào màu đen chứa trong đó. Cô có thể cảm thấy cái lạnh ghê gớm toả ra từ nó, ngoài ra còn một thứ gì đó nữa, thứ đáp lại năng lực trong cô. Nina thoáng ngập ngừng, hồi tưởng rõ rệt cái lạnh ở nhà xác, mùi tử khí hôi hám. Cô nhớ lại mình đứng trước thi thể của người chết và tập trung vào lớp da xám xịt quanh miệng ông ta.
Cũng giống như khi sử dụng năng lực để làm lành hoặc phá huỷ da, hoặc thậm chí làm ai đó ửng hồng đôi má, Nina đã tập trung vào những tế bào đang phân huỷ và chiết một lớp thịt thối mỏng dính vào trong cái hộp thuỷ tinh. Cô đã nhét cái hộp vào trong một chiếc túi nhung màu đen, và giờ đây, đứng trước đám đông hớn hở, mắt quan sát những màu sắc vui vẻ của vòng quay may mắn, cô cảm thấy sức nặng của cái hộp treo lủng lẳng bằng sợi dây bạc nơi cổ tay mình.
Nina chồm người tới trước để đặt cược. Cô đặt những đồng xèng lên bàn bằng một tay và mở cái lọ bằng tay còn lại.
“Chúc tôi may mắn đi nào!” Cô nói với người hồ lì, cho chiếc túi đã mở miệng lướt qua bàn tay anh ta, rồi cấy những tế bào thịt thối lên ngón tay của anh ta, để chúng nhân lên trên làn da khoẻ mạnh đó.
Khi người hồ lì thò tay quay bánh xe may mắn, các ngón tay của anh ta đã trở nên đen thui.
“Tay của anh!” Một phụ nữ thốt lên. “Nó bị gì kìa.”
Anh ta cọ ngón tay vào chiếc áo khoác màu xanh thêu hoa văn, như thể nó chỉ là một vết mực hoặc bồ hóng. Nina cong ngón tay lại, và các tế bào bò theo cánh tay lên đến cổ anh chàng, sinh sôi thành một vệt đen lớn ở bên cạnh cổ, tràn qua cằm tới tận môi dưới.
Ai đó hét lên, những người chơi lùi ra xa trong lúc anh chàng hồ lì bối rối nhìn quanh. Người chơi tại các bàn lân cận bực bội ngước mắt lên khỏi các lá bài và xí ngầu trong tay. Quản lí sòng bài và thuộc cấp tiến đến chỗ họ, sẵn sàng dập tắt mọi cuộc ẩu đả hoặc gây rối làm gián đoạn cuộc chơi.
Ẩn mình trong đám đông, Nina phất tay, và một nhúm tế bào nhảy lên người phụ nữ đeo ngọc trai đắt tiền đứng bên cạnh anh chàng hồ lì. Một đốm đen xuất hiện trên má chị ta và nhanh chóng bò lan xuống cằm, xuống cổ như những con nhện.
“Olena!” Gã đàn ông lực lưỡng đi cùng chị ta hét lên. “Mặt em kìa!”
Những người khác cũng la hét và tránh ra xa trong lúc Olena bấu lấy cái cổ, loạng choạng đi tìm một tấm gương.
“Chị ta đã chạm vào tay hồ lì! Nó lây sang chị ta rồi!
“Cái gì lây?”
“Tránh xa tôi ra!”
“Có chuyện gì vậy?” Quản lí sòng bài hỏi, một tay đặt lên vai anh chàng hồ lì.
“Giúp tôi với!” Anh ta van nài và giơ hai bàn tay lên. “Tôi bị làm sao ấy.”
Trông thấy các vết đen trên khuôn mặt và bàn tay của anh chàng, quản lí sòng bài vội lùi lại, nhưng đã quá muộn. Bàn tay vừa đặt lên vai anh ta đã chuyển sang màu đen xấu xí, và giờ thì ông ta cũng hét toáng như mọi người.
Nina quan sát sự hoảng loạn càn quét lung tung trong sòng bạc như một gã say rượu. Người chơi xô đổ ghế ngồi, cuống cuồng lao ra cửa, vừa chạy thoát thân vừa tranh thủ vơ vét những đồng xèng. Những chiếc bàn bị đổ, hất tung các cỗ bài và xúc xắc xuống sàn. Mạnh ai nấy chạy, chen lấn xô đẩy lẫn nhau. Nina cũng hùa theo họ, cô để cho đám đông cuốn mình đi trong lúc họ tháo chạy khỏi sòng bạc và loạng choạng bước ra phố. Tình hình y hệt như vậy ở các điểm dừng trước đó của Nina, mầm sợ hãi nhanh chóng được thổi bùng thành cơn hoảng loạn tột độ. Và giờ đây, cuối cùng cô cũng nghe thấy nó: hồi còi báo động. Tựa như một tiếng kêu ai oán, nó bao trùm toàn bộ khu vực, vang lên từng hồi, vang dội trên các mái nhà và lớp đá lát của Ketterdam.
Du khách nhìn nhau với ánh mắt ngơ ngác, trong khi cư dân địa phương, từ đám nghệ sĩ đường phố, nhân viên sòng bạc cho tới cánh tiểu thương và người chơi bài, tất thảy đều lập tức thay đổi. Kaz đã nói với Nina rằng họ sẽ nhận ra âm thanh này, rằng họ sẽ chú ý đến nó giống như những đứa trẻ bị gọi về nhà bởi một ông bố hay bà mẹ khó tính nào đó.
Kerch là một hòn đảo tách biệt với các địch thủ của mình, được bảo vệ bởi biển cả và lực lượng hải quân thiện chiến. Nhưng có hai thứ mà kinh đô của nó khó chống đỡ nhất: hoả hoạn và dịch bệnh. Cũng giống như ngọn lửa có thể dễ dàng chồm qua những mái nhà san sát, bệnh dịch lây lan một cách thoải mái từ người sang người, qua những đám đông chen chúc và không gian sống chật hẹp. Cũng giống như tin đồn, không ai biết chính xác nó phát xuất từ đâu, hay làm thế nào nó lan truyền nhanh chóng như vậy. Họ chỉ biết là nó di chuyển rất nhanh trong không khí hoặc qua các dòng kênh. Người giàu ít bị tác động hơn, họ có thể náu mình trong các tư dinh lớn hoặc bỏ chạy khỏi thành phố. Đám dân nghèo nhiễm bệnh thì bị cách li trong những nhà thương làm phước hoặc trên những sà lan ngoài khơi. Bệnh dịch không thể được chặn đứng bằng súng đạn hay tiền bạc. Người ta không thể tranh cãi với nó, hoặc cầu xin nó biến đi.
Chỉ có những cô cậu bé nhỏ tuổi ở Ketterdam là không còn nhớ rõ về bệnh dịch Thị Nữ, về những chiếc tàu phòng dịch di chuyển trên các dòng kênh dưới sự điều khiển của người gom xác, tay cầm những mái chèo dài thượt. Những ai đã sống sót sau dịch bệnh đều mất một đứa con, mất bố hoặc mẹ, hoặc một người anh chị em, một người bạn hoặc bà con hàng xóm. Họ nhớ rất rõ sự cách li, nỗi kinh hoàng gắn liền với mọi tiếp xúc cơ bản nhất của con người.
Luật phòng chống dịch bệnh đã nêu rất rõ ràng và ngắn gọn rằng khi còi báo động vang lên, mọi công dân cần phải trở về nhà ngay lập tức. Các sĩ quan thị tuần phải tập hợp tại các trạm nằm rải rác quanh thành phố, nhằm tránh không để bệnh dịch lan ra toàn bộ lực lượng trong trường hợp có lây nhiễm. Họ chỉ được cử đi ngăn chặn các vụ cướp phá, và họ được trả lương cao gấp ba lần vì những rủi ro trên đường phố. Thương mại tạm dừng, chỉ có những con tàu phòng dịch, đội ngũ gom xác và các thầy lang mới được đi lại trong thành phố.
Tôi biết có một điều mà Ketterdam sợ hơn cả người Shu, người Fjerda, cùng các băng đảng Barrel cộng lại. Kaz đã đúng. Mọi chốt chặn, rào chắn, việc kiểm tra giấy tờ, tất cả đều sẽ bị bỏ mặc trước sự xuất hiện của dịch bệnh. Dĩ nhiên là không ai trong số họ bị bệnh thật, Nina nghĩ bụng trong lúc quay về khu vực hải cảng, chỗ thịt thối sẽ không lây sang những người khác, ngoài các nạn nhân mà cô lựa chọn. Họ sẽ phải tìm cách tẩy sạch chúng, nhưng sẽ không có ai bị bệnh hoặc bỏ mạng. Cùng lắm thì bị cách li vài tuần.
Nina tiếp tục cúi mặt, che mặt bằng mũ trùm đầu. Mặc dù cô gây ra tất cả chuyện này và biết bệnh dịch hoàn toàn hư cấu, cô vẫn cảm thấy tim đập nhanh hơn, nó chạy lồng lên như ngựa do sự cuồng loạn sôi sục quanh cô. Người ta kêu khóc, la hét, tranh nhau một chỗ trên tàu. Hỗn loạn thật rồi. Sự hỗn loạn do cô tạo ra.
Mình đã làm chuyện này, cô ngẫm nghĩ. Mình đã điều khiển các tử thi, xương xẩu và tế bào chết đó. Nó làm cô thay đổi như thế nào? Cô chưa bao giờ nghe nói tới bất kì Grisha nào có năng lực như vậy. Các Grisha khác sẽ nghĩ gì về cô? Những người đồng đội Tâm Y của cô? Chúng ta gắn liền với quyền năng sáng tạo, sự tạo dựng mang tính cốt lõi của thế giới này. Có lẽ cô nên cảm thấy hổ thẹn, hoặc thậm chí sợ hãi. Nhưng cô không được sinh ra để hổ thẹn.
Biết đâu Djel đã tắt một nguồn sáng và bật một nguồn khác. Nina không quan tâm đó là Djel hay các thánh, hay một đám mèo con khè lửa. Trong lúc nhanh chóng di chuyển về phía đông, Nina nhận ra lần đầu tiên sau nhiều năm cô cảm thấy mình mạnh mẽ. Hơi thở của cô dễ dàng hơn, sự đau đớn nơi các cơ bắp đã giảm bớt. Cô đói ngấu. Cơn thèm thuốc đã lùi xa, tựa như một kí ức về cái đói.
Nina đã rất buồn bã vì bị mất năng lực và sự kết nối với thế giới sống. Cô căm ghét thứ năng lực hắc ám này. Nó giống như một thứ giả hiệu, một sự trừng phạt. Nhưng sự sống gắn kết mọi thứ thì cái chết cũng vậy. Nó là dòng sông chảy xiết vô tận đó. Cô đã nhúng tay vào dòng nước của nó, cảm thấy năng lượng cuồn cuộn của nó. Cô là Nữ hoàng Than khóc, và trong những tầng sâu của dòng sông ấy, cô sẽ không bao giờ chết chìm.