← Quay lại trang sách

Chương 19 INEJ

Inej trông thấy cú vẩy tay của Dunyasha và nghe được âm thanh giống như tiếng đập cánh, rồi một thứ gì đó văng ra từ vai cô. Inej tóm lấy ngôi sao bạc trước khi nó rơi xuống mái nhà. Lần này cô đã có sự chuẩn bị. Jesper đã giúp cô may một số mảnh đệm giường khách sạn vào bên trong chiếc áo dài và áo khoác. Khoảng thời gian ngồi mạng lại quần áo và vớ tại nông trại đã giúp anh thao tác khéo léo với kim chỉ. Cô sẽ không đóng vai trò bị bông cho Bạch Kiếm một lần nữa.

Inej lao tới chỗ địch thủ đang đứng trên mái nhà mà cô đã quá rành rẽ. Cô ném lại phi tiêu vào Dunyasha. Con nhỏ dễ dàng né được.

“Những mũi phi tiêu của ta không dễ phản bội ta đến thế đâu,” Dunyasha quở, như thể đang trách móc một đứa trẻ.

Nhưng Inej không cần ném trúng đích, cô chỉ cần làm địch thủ sao nhãng. Cô vung tay như thể ném một cái phi tiêu khác, và trong khi Dunyasha dõi theo động tác đó, Inej phóng người từ chóp tháp sang bên phải, nhào lộn qua đầu địch thủ. Cô khom người, vung dao cắt một đường vào bắp chân Dunyasha.

Trong nháy mắt, Inej đã nhỏm dậy, nhảy ngược qua một trong những chóp tháp của mái nhà thờ, mắt không rời khỏi Dunyasha. Nhưng con nhỏ chỉ bật cười.

“Ta thích tinh thần của ngươi, Bóng Ma. Ta không nhớ nổi lần cuối mình bị thương là khi nào nữa.”

Dunyasha nhảy lên một chóp nhọn. Hai cô gái lúc này đang đối diện nhau, vũ khí sẵn sàng trong tay. Con nhỏ đánh thuê thụp xuống, vung dao, nhưng lần này Inej không để cho mình nghe theo bản năng mà cô đã phải nỗ lực rèn luyện trên đường phố Ketterdam. Thay vào đó, cô đáp trả theo cách của một nghệ sĩ nhào lộn. Khi thanh xà bay tới chỗ ta, đừng tránh nó, hãy đến gặp nó.

Inej cúi xuống tiếp cận Dunyasha như thể họ là một cặp đôi khiêu vũ. Cô tranh thủ đà tấn công của đối phương để làm cho con nhỏ mất thăng bằng. Một lần nữa, Inej ra đòn, cắt ngang bắp chân còn lại của Dunyasha.

Lần này thì con nhỏ rít lên.

Thế có phải tốt hơn không, Inej nghĩ bụng.

Dunyasha xoay người gọn ghẽ trên ngón chân cái, tựa như một con dao xoay trên mũi nhọn của nó. Con nhỏ không hề tỏ ra chút đau đớn nào. Lúc này hai tay nó đang cầm hai lưỡi dao cong, múa chúng theo một vũ đạo uốn lượn trong lúc bám theo Inej trên mái nhà.

Inej biết cô không thể để những lưỡi dao chém vào mình. Vậy thì phá vỡ nhịp điệu đi, cô tự nhủ. Để cho Dunyasha bám đuổi mình, cô lùi lại cho đến khi thấy bóng của cột đỉnh mái vòm phía sau lưng mình. Cô làm động tác giả và nhích sang phải, để cho địch thủ lao tới trước. Thay vì lấy lại thăng bằng, cô tiếp tục đổ người sang phải. Ở giây cuối cùng, cô cất dao vào vỏ rồi dùng một tay nắm lấy cái cột, đu người vòng sang bên kia. Giờ thì cái cột đỉnh mái vòm đã ở giữa họ. Dunyasha gằn giọng tức tối khi lưỡi dao chém vào lớp kim loại.

Inej nhảy thoăn thoắt qua các hoạ tiết trang trí, lao nhanh tới chóp tháp lớn nhất và theo nó leo lên đỉnh cao nhất của mái nhà. Cảm giác giống như bước đi trên sống lưng của một con sinh vật biển đồ sộ nào đó.

Dunyasha bám theo, và Inej phải thừa nhận rằng chuyển động của con nhỏ vẫn rất uyển chuyển và duyên dáng, bất chấp hai bắp chân bị thương. “Ngươi có chạy về tới đoàn xe nhà mình nổi không, Bóng Ma? Ngươi biết việc chuyện này kết thúc và công lí được thực thi chỉ là vấn đề thời gian thôi mà.”

“Công lí?”

“Ngươi là một đứa trộm cắp kiêm sát thủ. Ta đã được chọn để thanh trừng khỏi thế giới này những kẻ như ngươi. Ta có thể được thuê bởi giới tội phạm, nhưng ta không bao giờ đoạt mạng người vô tội.”

Chữ đó vang lên như một nốt nhạc lạc lõng trong đầu Inej. Cô có vô tội không? Cô tiếc cho những mạng sống mà mình đã lấy đi, nhưng cô sẽ vẫn làm để cứu bản thân, cứu mạng bạn bè mình. Cô đã trộm cắp. Cô đã giúp Kaz tống tiền cả người tốt lẫn kẻ xấu. Cô có khẳng định được đó là những lựa chọn duy nhất mà mình có hay không?

Dunyasha tiến đến gần, mái tóc sáng rực lên trên nền trời xanh, làn da gần như trắng bằng lớp vải áo màu ngà. Ở đâu đó tít bên dưới họ, cuộc đấu giá tiếp tục diễn ra trong nhà thờ, những người tham gia hoàn toàn không hay biết về trận chiến trên đầu mình. Ở đây, mặt trời sáng rực như một đồng xu mới đúc, gió thổi qua những ngọn tháp tạo thành tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Vô tội. Vô tội là một thứ xa xỉ, và Inej không tin các vị thánh của cô đòi hỏi điều đó.

Cô rút dao ra một lần nữa. Thánh Vladimir, Thánh nữ Alina, hãy bảo vệ con.

“Nhìn đẹp nhỉ,” Dunyasha nói, đoạn rút ra hai thanh kiếm dài và thẳng từ bao kiếm giắt ở thắt lưng. “Ta sẽ tặng cho con dao mới của mình một cái cán làm từ xương chày của ngươi. Ngươi sẽ có vinh dự được phục vụ cho ta từ cõi chết.”

“Tao sẽ không bao giờ phục vụ mày,” Inej đáp.

Dunyasha lao tới.

Inej tranh thủ mọi cơ hội để áp sát địch thủ, không cho con nhỏ tận dụng ưu thế tầm đánh. Cô mạnh hơn so với lần đối đầu trước, nhờ được nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ. Nhưng cô vẫn là một đứa con gái được tôi luyện trên đường phố, không phải trong tháp kín của một tu viện Shu Han nào đó.

Sai lầm đầu tiên của Inej là một cú nhảy lui hơi chậm. Cô phải trả giá cho nó bằng một vết cắt sâu ở bắp tay trái. Lưỡi kiếm cắt xuyên qua lớp đệm, khiến cô gặp khó khăn trong việc cầm dao bằng tay trái. Sai lầm thứ hai của cô là dồn quá nhiều lực vào một cú đâm trực diện. Cô bị chúi tới trước và cảm thấy lưỡi kiếm của Dunyasha lướt qua mạng sườn. Một vết cắt nông, nhưng khá nguy hiểm.

Inej phớt lờ cơn đau và tập trung vào địch thủ, nhớ lại điều Kaz đã nói với mình. Tìm kiếm gợi điểm của cô ta. Ai cũng có gợi điểm.

Nhưng chuyển động của Dunyasha thật khó đoán. Con nhỏ sử dụng vũ khí bằng cả hai tay một cách thoải mái như nhau, không ưu tiên chân nào, và chờ cho đến tích tắc cuối cùng để tung đòn, không tiết lộ trước ý đồ của mình. Nó thật xuất sắc.

“Mệt rồi à, Bóng Ma?”

Inej không đáp, cô muốn bảo toàn năng lượng. Hơi thở của Dunyasha vẫn bình thường, nhưng Inej có thể cảm thấy mình hơi chậm đi. Không nhiều, nhưng đủ để địch thủ chiếm ưu thế. Và rồi cô trông thấy nó - một cái giật khẽ của lồng ngực Dunyasha trước khi con nhỏ lao tới. Lại một cái giật khẽ và ra đòn nữa. Gợi điểm nằm ở hơi thở của con nhỏ. Nó hít một hơi sâu trước khi tấn công.

Đó. Inej tránh sang trái, ra đòn thật nhanh. Một cú thọc dao vào cạnh sườn Dunyasha. Đó. Inej lại tấn công, và máu tuôn xuống cánh tay Dunyasha.

Cô lùi lại, chờ cho địch thủ tiến tới. Dunyasha thích che giấu đòn tấn công trực diện bằng các cử động khác, những cú múa kiếm, một sự hoa mĩ không cần thiết. Nó khiến cho con nhỏ khó đoán hơn, nhưng đó. Một cái lấy hơi nhanh. Inej thụp xuống và tung cú xoạc chân trái, khiến con nhỏ đánh thuê mất thăng bằng. Đây là cơ hội của cô. Inej đứng dậy, sử dụng quán tính đi lên của mình và chuyển động đi xuống của Dunyasha để thọc dao vào tấm da bảo vệ xương ức đối phương.

Inej cảm thấy máu trên tay khi cô rút dao ra và Dunyasha hộc lên một tiếng. Con nhỏ nhìn cô trân trối, một tay ôm lấy ngực. Đôi mắt nó nheo lại. Vẫn không có chút sợ hãi nào trong đó, chỉ có một nỗi phẫn uất sâu sắc, như thể cô đã làm hỏng một bữa tiệc quan trọng.

“Máu mà ngươi vừa làm đổ là dòng máu vương quyền,” Dunyasha rít lên. “Ngươi không xứng đáng với một món quà như vậy.”

Inej suýt cảm thấy mủi lòng cho con nhỏ. Dunyasha thực sự tin rằng mình là hậu duệ của dòng tộc Lantsov, và có thể thế thật. Nhưng chẳng phải mọi cô gái đều mơ điều đó hay sao? Mở mắt dậy và thấy mình là công chúa. Hoặc được định mệnh ban cho những năng lực pháp thuật và một số phận phi thường. Có những người sống như thế. Biết đâu con nhỏ này là một trong số đó. Nhưng với những người còn lại thì sao? Những người vô danh tiểu tốt, những đứa con gái vô hình thì sao? Chúng ta được dạy hãy ngẩng cao đầu như thể đang đội vương miện. Chúng ta được dạy viết nên những điều kì diệu từ sự tầm thường. Đó là cách thức mà bạn sống sót khi không phải người được chọn, khi trong huyết quản bạn không có dòng máu vương tộc. Khi thế giới chẳng nợ bạn gì sất, bạn vẫn lấy được thứ gì đó từ nó.

Inej nhướn mày và chậm rãi lau vẹt máu vương quyền vào ống quần.

Dunyasha gào lên và lao vào Inej, một tay vung chém loạn xạ, tay kia ấn vào vết thương, cố gắng cầm máu. Rõ ràng nó đã được huấn luyện để chiến đấu chỉ với một tay. Nhưng nó chưa bao giờ chiến đấu khi bị thương, Inej nhận ra. Có lẽ các thầy tu đã bỏ qua bài học đó. Và một khi đã bị thương, gợi điểm của con nhỏ càng trở nên rõ ràng hơn.

Họ đang ở gần đỉnh của chóp tháp chính. Các hoạ tiết trang trí ở đây lỏng lẻo hơn, khiến Inej cũng phải điều chỉnh lại bước chân của mình, lúc này cô né đòn tấn công của Dunyasha dễ dàng hơn. Cô nhảy sang trái rồi sang phải, ghi điểm với những cú cắt, cú đâm. Cuộc chiến ngả sang thế bền sức, và Dunyasha đang mất máu nhanh chóng.

“Ngươi giỏi hơn ta nghĩ,” Dunyasha hổn hển nói, khiến Inej ngạc nhiên với sự thừa nhận đó. Đôi mắt con nhỏ mờ đi vì đau đớn, bàn tay áp trên xương ức trơn nhẫy và đỏ lòm. Nhưng dáng người nó vẫn thẳng, cân bằng vẫn ổn định trong lúc cả hai vắt vẻo trên tháp cao, cách nhau vài mét.

“Cảm ơn,” Inej đáp. Những chữ đó nghe thật gượng gạo.

“Không có gì phải xấu hổ khi gặp một đối thủ xứng tầm. Đó có nghĩa là cần học hỏi thêm, một sự nhắc nhở nhẹ nhàng để ta giữ khiêm tốn.” Dunyasha cúi đầu, cất kiếm vào bao. Nó đặt một nắm đấm lên ngực để chào.

Inej chờ đợi trong cảnh giác. Có phải nó đang muốn chấm dứt? Đây không phải là cách mà bạn kết thúc một cuộc đấu ở Barrel, nhưng rõ ràng đứa con gái đánh thuê này có những quy tắc riêng. Inej không muốn phải kết liễu nó, dù cho nó phi nhân tính đến thế nào.

“Ta đã học được sự khiêm tốn,” Dunyasha nói và nghiêng đầu. “Còn bây giờ, ngươi sẽ học được rằng một số người được sinh ra để phục dịch, và một số sinh ra để cai trị.”

Khuôn mặt Dunyasha ngẩng phắt lên. Nó xoè bàn tay và tung một cú chưởng.

Trông thấy một đám mây đỏ, Inej vội lùi lại, nhưng đã quá trễ. Đôi mắt cô cay xè. Cái gì đây? Không quan trọng. Cô không quan sát được. Cô nghe thấy tiếng rút dao và cảm thấy cú chém, cô lui lại trên mái nhà, cố gắng giữ thăng bằng.

Nước mắt chảy giàn giụa trên má Inej trong lúc cô cố gắng lấy bụi khỏi mắt. Dunyasha chỉ còn là một bóng mờ trước mặt cô. Inej giơ dao tối trước, cố gắng tạo khoảng cách giữa họ, và lại cảm thấy lưỡi dao của Dunyasha chém vào cẳng tay mình. Con dao tuột khỏi tay cô, rơi loảng xoảng trên mái nhà. Thánh nữ Alina, hãy bảo vệ con.

Nhưng có lẽ các thánh đã chọn Dunyasha. Bất chấp những lời cầu nguyện và ăn năn của Inej, có lẽ cuối cùng sự phán xét đã đến.

Mình không hối tiếc, cô nhận ra. Cô đã chọn sống tự do như một sát thủ hơn là chết lặng lẽ như một nô lệ, và cô không thể hối tiếc về điều đó. Cô sẽ đến bên các thánh với một tinh thần sẵn sàng và hi vọng họ sẽ đón nhận cô.

Cú chém kế tiếp cắt vào các đốt ngón tay của Inej. Cô lui lại thêm một bước nữa, và biết mình sắp không còn đường lùi. Dunyasha đang đẩy cô tới mép mái nhà.

“Ta đã nói rồi, Bóng Ma. Ta không sợ. Dòng máu trong ta có sức mạnh của mọi nữ vương và kẻ chinh phạt đi trước.”

Bàn chân Inej chạm vào mép của một hoạ tiết trang trí bằng kim loại, và cô chợt hiểu. Cô không có được sự huấn luyện và đào tạo, hay bộ trang phục trắng tinh tế của địch thủ. Nhưng cô thuộc nằm lòng thành phố này. Dù muốn dù không, Ketterdam - thành Ketterdam tàn nhẫn, dơ dáy, tuyệt vọng - đã trở thành nhà của cô. Và cô sẽ bảo vệ nó. Cô nắm rõ những mái nhà của nó theo cách mà cô thuộc các bậc thang ọp ẹp của Thanh Gỗ, thuộc những viên đá lát đường và các ngõ hẻm của khu Stave. Cô thuộc từng centimet thành phố này như lòng bàn tay mình.

“Đứa con gái không biết sợ,” Inej nói trong hơi thở hổn hển với bóng dáng mờ ảo của Dunyasha trước mắt.

Dunyasha nghiêng mình. “Tạm biệt nhé, Bóng Ma.”

“Vậy hãy học sợ trước khi mày chết đi,” Inej tránh sang bên, giữ thăng bằng trên một chân, trong khi bàn chân của Dunyasha đặt xuống một chi tiết lỏng lẻo của phần hoạ tiết trang trí.

Nếu không bị thương, chắc con nhỏ đánh thuê đã chú ý nhiều hơn đến địa hình. Nếu nó không quá hăm hở, chắc nó đã có thể kìm mình lại.

Nhưng thay vào đó, nó trượt chân, ngã chúi tới trước. Inej trông thấy Dunyasha qua màn nước mắt nhoè nhoẹt. Con nhỏ lơ lửng giữa trời trong thoáng chốc, những ngón chân tìm kiếm điểm tựa, hai cánh tay vươn ra không có gì để nắm vào, tựa như một vũ công sắp nhảy, mắt và miệng mở to ngạc nhiên. Ngay cả bây giờ, vào khoảnh khắc cuối cùng này, trông nó giống như một đứa con gái từ trong truyện bước ra, được định sẵn một số mệnh phi thường. Nó là một nữ vương không khoan nhượng, một bức tượng tạc bằng ngà voi và hổ phách.

Dunyasha rơi trong im lặng, giữ kỉ luật cho tới cuối cùng.

Inej cẩn thận ngó qua mép mái nhà. Tít phía dưới, người ta hét lên. Thi thể của Dunyasha nằm đó như một bông hoa trắng nở giữa cánh ruộng đỏ loang rộng dần.

“Cầu cho kiếp sau ngươi không phải gieo rắc thống khổ nữa,” Inej thì thào.

Cô cần hành động. Hồi còi báo động vẫn chưa vang lên, nhưng Inej biết cô đã bị muộn giờ. Jesper chắc đang đợi cô. Inej lao đi trên mái nhà thờ, quay trở lại ngón cái của Ghezen để tới nhà nguyện. Cô túm sợi dây rồi lấy khẩu súng của Jesper ra khỏi chỗ cất giữa hai hoạ tiết trang trí. Trong khi cô leo xuống mái vòm và thò đầu vào trong nhà nguyện màu cam, cô chỉ biết cầu cho mình không bị trễ hẹn. Nhưng cô không thấy Jesper đâu cả.

Inej vươn cổ, tìm kiếm khắp nhà nguyện trống vắng.

Cô cần tìm ra Jesper. Kuwei Yul-Bo phải chết đêm nay.