← Quay lại trang sách

Chương 20 JESPER

Hội đồng Thuỷ triều đã xuất hiện với tất cả sự huy hoàng của họ, nhưng Jesper không thể không nghĩ tới Hài kịch Thô lỗ. Toàn bộ chuyện này khác gì một vở kịch mà Kaz bày ra với cậu nhóc Kuwei tội nghiệp kia đóng vai chính chứ?

Jesper nghĩ đến Wylan. Rốt cuộc cậu cũng có thể đòi lại công lí cho mẹ. Anh nghĩ đến bố đang ngồi đợi ở tiệm bánh. Anh cảm thấy hối tiếc vì mâu thuẫn mà họ đã có. Mặc dù Inej đã nói hai bố con anh sẽ thấy nhẹ nhõm khi biết được lập trường của đối phương, nhưng anh không chắc chắn đến thế. Anh thích một cuộc cãi lộn nói huỵch toẹt mọi thứ, nhưng việc dùng những lời lẽ nặng nề với bố khiến bụng anh nặng trĩu như ăn phải món cháo hỏng. Họ đã lâu không trò chuyện đến nỗi việc nói ra sự thực dường như đã phá vỡ một bùa chú nào đó - không phải một lời nguyền, mà là một pháp thuật hữu ích, loại giữ cho mọi người an toàn, loại bảo vệ cho một vương quốc dưới vòm kính. Cho tới khi một thằng ngu như anh xuất hiện và sử dụng thứ xinh xẻo đó làm bia tập bắn.

Ngay khi Hội đồng Thuỷ triều di chuyển trên lối đi trong nhà thờ, Jesper đã lỉnh ra khỏi phái đoàn Novyi Zem và tiến về phía ngón cái của Ghezen. Anh đi chậm và hướng lưng về phía các vệ quân đứng dọc theo tường, giả vờ như đang cố gắng tìm một vị trí quan sát tốt hơn.

Khi Jesper đi tới vòm cửa dẫn vào gian ngón cái, anh đổi hướng tiến về phía cửa chính của nhà thờ, như thể sắp ra về.

“Vui lòng lùi lại,” một thị tuần thứ cấp lên tiếng, cố giữ lịch sự với vị khách nước ngoài trong khi vươn cổ quan sát chuyện đang diễn ra với Hội đồng Thuỷ triều. “Không được cản trở cửa ra vào.”

“Tôi cảm thấy không được khoẻ,” Jesper đáp với giọng pha âm sắc Zemeni và ôm bụng. “Xin anh cho tôi qua.”

“E là không được, thưa ngài.” Thưa ngài! Một cách xưng hô không dành cho những con chuột cống khu Barrel.

“Anh không hiểu rồi,” Jesper đáp. “Tôi cần giải quyết ngay. Tối qua tôi đã ăn ở một nhà hàng tên gì nhỉ… Nồi Hầm Sten thì phải?”

Gã thị tuần nhăn mặt. “Sao ngài lại đi ăn ở đó?”

“Nó ở trong sách hướng dẫn.” Thật ra đó là một trong những quán ăn tệ nhất và rẻ nhất Ketterdam. Do mở cửa cả ngày và quá rẻ, quán Sten là một trong vài điểm chung ít ỏi của giới giang hồ Barrel và lực lượng thị tuần. Cứ cách tuần là lại có ai đó than đau bụng vì Sten và món hầm đến các thánh thần cũng bỏ mứa của lão ta.

Gã thị tuần lắc đầu và ra hiệu cho các vệ quân đang đứng ở vòm cửa. Một trong số họ bước tới.

“Ngài này đi ăn tối qua ở Sten. Nếu tôi để anh ta đi ra ngoài bằng cửa chính, đội trưởng sẽ chất vấn anh ta. Đưa anh ta ra ngoài qua lối nhà nguyện nhé?”

“Làm thế quái nào anh lại đi ăn ở quán Sten?” Gã vệ quân hỏi.

“Ông chủ tôi trả lương hơi bị hẻo,” Jesper đáp.

“Cùng cảnh ngộ,” vệ quân đáp, rồi vẫy tay ra hiệu Jesper đi theo mình.

Đồng cảm, hữu nghị. Mình sẽ giả vờ làm du khách thường xuyên hơn, Jesper nghĩ thầm. Mình có thể từ bỏ mấy cái áo chẽn nếu đám vệ quân quèn cứ dễ dãi như thế này với mình.

Trong khi đi qua vòm cửa, Jesper để ý tới cầu thang xoắn cạnh đó. Nó dẫn lên hành lang vòm bên trên, nơi anh có thể thoải mái quan sát sân khấu. Họ đã hứa không để Kuwei một mình đương đầu thảm hoạ, và cho dù cậu ta là nguồn cơn của rắc rồi, Jesper không muốn bỏ rơi cậu ta.

Jesper kín đáo xem giờ trong lúc họ đi tới khu vực các nhà nguyện ở cuối ngón cái. Đúng bốn giờ, Inej sẽ đợi trên đỉnh vòm nhà nguyện màu cam để thả khẩu súng trường xuống cho anh.

“Ui da,” Jesper rên lên, hi vọng đẩy nhanh tốc độ di chuyển của gã vệ quân. “Không biết tôi có nín nổi không nữa.”

Anh ta kêu lên một tiếng kinh tởm nho nhỏ và sải chân dài hơn. “Anh đã gọi món gì vậy, anh bạn?”

“Món đặc biệt.”

“Đừng bao giờ gọi món đặc biệt. Bọn họ chỉ hâm nóng lại một món bất kì còn thừa của ngày hôm trước thôi.” Họ đã đi tới nhà nguyện và vệ quân nói tiếp, “Tôi sẽ để cho anh đi qua cửa này. Có một tiệm cà phê ở bên kia đường.”

“Cảm ơn anh,” Jesper nói, rồi vòng tay quanh cổ gã vệ quân, kẹp chặt cho đến khi người anh ta mềm đi. Anh tháo mấy sợi dây da buộc ở cổ tay và trói quặt tay anh ta ra sau lưng, rồi cởi chiếc khăn vuông buộc cổ nhét vào miệng. Sau đó, anh vần anh ta ra phía sau bàn thờ. “Ngủ ngon nhé,” Jesper nói. Anh cảm thấy thương hại anh ta. Không thương đến mức đánh thức rồi cởi trói cho, nhưng vẫn thương.

Jesper nghe thấy một tiếng uỳnh vọng tới và đưa mắt nhìn dọc theo thánh đường. Do ngon cái cua Ghezen được xây hơi cao hơn mặt bằng chung của nhà thờ, nên anh chỉ trông thấy đỉnh đầu của những người ngồi hàng cuối. Nghe có vẻ Hội đồng Thuỷ triều đang gây náo loạn. Jesper xem giờ một lần nữa, rồi bước đến chỗ cầu thang.

Một bàn tay tóm lấy cổ áo anh, lôi ngược về phía sau.

Jesper đập mạnh người xuống sàn, khiến chỗ không khí trong phổi anh bị tông hết ra ngoài. Kẻ tấn công anh đứng ở chân cầu thang, gã nhìn xuống anh với đôi mắt vàng ệch.

Trang phục của gã ta khác với lần Jesper nhìn thấy ở gần Nhà Hồng Bạch. Hôm nay gã chiến binh Kherguud khoác bộ đồng phục màu nâu olive trên đôi vai đồ sộ của mình. Hàng khuy áo sáng bóng, mái tóc đen được buộc túm đuôi ngựa, để lộ chiếc cổ to như khúc giăm bông. Trông hắn đúng như bản chất của mình - một món vũ khí.

“Rất mừng khi thấy mày chưng diện cho dịp này,” Jesper hớp hớp không khí, cố gắng lấy lại hơi thở.

Gã chiến binh người Shu hít một hơi, lỗ mũi phình ra, và mỉm cười.

Jesper lồm cồm bò giật lùi. Gã ta bám theo. Anh tự rủa thầm vì đã không lấy khẩu súng của tay vệ quân. Súng lục thì không phù hợp để bắn xa, nhưng có còn hơn không khi phải đối mặt với một gã khổng lồ đang nhìn mình không rời mắt.

Jesper bật dậy và chạy nhanh qua giáo đường. Nếu anh có thể quay lại chánh điện thì… Anh sẽ cần phải giải thích một chút, nhưng gã chiến binh người Shu sẽ không tấn công anh giữa phiên đấu giá, đúng không nào?

Anh không kịp có câu trả lời. Gã người Shu lao vào từ phía sau, đè anh xuống đất. Chánh điện dường như xa thăm thẳm, âm thanh huyên náo của cuộc đấu giá và Hội đồng Thuỷ triều chỉ còn là vọng âm xa xôi trên những vách tường cao bằng đá. Hành động và vọng âm, anh nghĩ bâng quơ trong lúc bị gã người Shu lật người lại.

Jesper giãy giụa như một chú cá mắc cạn, thoát ra khỏi sự khống chế của gã Kherguud và thầm cảm ơn cơ thể cò hương của mình. Anh đứng dậy nhưng gã kia rất nhanh so với tầm vóc đồ sộ. Gã ném anh vào tường, khiến anh kêu lên một tiếng đau đớn, tự hỏi liệu mình có bị gãy chiếc xương sườn nào không. Tốt thôi. Càng tốt cho gan.

Anh không thể nghĩ ngợi đàng hoàng trong lúc bị gã thộn này quăng quật được.

Jesper nhìn thấy nắm đấm của gã khổng lồ rút lại, ánh kim loại loé lên giữa các ngón tay. Chúng đã trang bị cho gã tay đấm thép, anh kinh hoàng nhận ra. Chúng đã tích hợp luôn nó vào bàn tay của gã.

Anh thụp xuống vừa kịp lúc. Nắm đấm của gã đập vào bức tường ngay cạnh đầu anh với một tiếng uỳnh vang dội.

“Trượt,” gã nói với một giọng Kerch nặng âm sắc. Gã lại hít một hơi thật sâu.

Gã ngửi được mùi của mình, Jesper nghĩ bụng. Vào cái ngày ở khu Stave. Gã không bận tâm chuyện bản thân bị thị tuần bắt, gã đã tìm thấy người mà gã săn lùng.

Gã khổng lồ rút nắm đấm lại một lần nữa. Gã sắp đánh ngất anh và rồi… sao nữa? Phá cửa nhà nguyện và vác anh ra đường như một bao thóc? Giao anh cho một đứa trong đám điểu nhân bạn gã?

Ít nhất mình cũng sẽ không bao giờ có thể làm ai thất vọng nữa. Bọn chúng sẽ chuốc parem cho anh. Biết đâu anh sẽ sống đủ lâu để chế tạo cho Shu Han một lô Kherguud mới.

Jesper tránh sang phải. Nắm đấm của gã khổng lồ khoan một cái lỗ khác trên tường nhà thờ.

Khuôn mặt gã co rúm lại vì giận dữ. Gã túm cổ Jesper và co tay lại, chuẩn bị đánh cú quyết định.

Cả ngàn ý nghĩ quay cuồng trong đầu Jesper cùng một lúc: Cái mũ nhàu nhĩ của bố anh. Ánh sáng lấp lánh của cặp báng súng cẩn ngọc trai. Inej đứng thẳng như một mũi tên. Tôi không muốn một lời xin lỗi. Wylan ngồi bên bàn đá trong nhà mồ, nhay nhay cạnh của ngón cái. Bất kì loại đường nào, cậu ấy đã nói như thế, và… giữ nó tránh xa mồ hôi, máu, nước bọt.

Mọt hoá chất. Inej đã bỏ các lọ chưa sử dụng trên chiếc bàn trong phòng khách sạn. Jesper đã mân mê một cái trong lúc cãi nhau với bố. Và bây giờ các ngón tay anh đang lần mò trong túi quần, nắm lấy cái lọ thuỷ tinh.

“Parem !” Jesper kêu lên. Đó là một trong những từ tiếng Shu duy nhất mà anh biết.

Gã khổng lồ dừng lại, nắm đấm lơ lửng trong không khí. Gã ngoẹo đầu sang một bên.

Luôn tấn công vào nơi mục tiêu không để ý.

Jesper há miệng và giả vờ tọng thứ gì đó vào trong.

Đôi mắt gã chiến binh mở to, cú siết của gã lỏng đi khi gã cố gắng kéo tay Jesper ra. Gã há miệng, có lẽ là mở đầu cho một lời phản đối. Nhưng chẳng quan trọng. Bàn tay còn lại của Jesper đập cái lọ vào khuôn miệng đang há to của gã.

Tên khổng lồ loạng choạng lùi lại khi bị những mảnh thuỷ tinh cắm vào môi và cằm khiên máu tuôn ra. Jesper lau tay cật lực vào áo, hi vọng mình không bị đứt tay và khiến cho mọt hạt chui vào máu. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Gã chiến binh chỉ giận dữ mà thôi. Gã gầm lên rồi túm lấy vai Jesper, nhấc bổng anh lên khỏi mặt đất. Thánh thần ơi, Jesper thầm nghĩ, chắc gã không thèm giao mình cho đồng bọn luôn rồi. Anh bấu vào cánh tay hộ pháp của gã, cố gắng giằng ra.

Gã Kherguud lay mạnh Jesper một cái. Gã bật ho, lồng ngực đồ sộ rung lên, rồi lay Jesper cái nữa, một cú lắc yếu ớt, giật cục.

Và Jesper hiểu ra - không phải gã lắc anh, mà gã đang run rẩy.

Một tiếng xèo nho nhỏ phát ra từ miệng gã khổng lồ, nghe như tiếng trứng chạm vào chảo nóng. Bọt hồng trào ra từ miệng gã, một thứ hỗn hợp của nước bọt và máu, nhễu nhão chảy xuống cằm. Jesper co rúm người lại.

Gã chiến binh rên lên. Bàn tay hộ pháp buông anh ra, và Jesper lùi lại, không tài nào rời mắt khói gã. Thân hình gã bắt đầu co giật, lồng ngực phập phồng. Gã gập người lại khi một dòng mật hồng hồng phọt ra khỏi miệng, văng tung toé trên tường.

“Lại để xổng tao rồi,” Jesper nói, cố không bật cười.

Gã khổng lồ nghiêng người rồi đổ vật xuống sàn, nằm ngay đơ như một cây sồi bị chặt hạ.

Trong một thoáng, Jesper chỉ đứng nhìn thân hình đồ sộ của gã. Thế rồi nhận thức quay trở lại với anh. Đã mất bao nhiêu thời gian rồi? Anh lao nhanh tới nhà nguyện ở cuối ngón cái.

Trước khi anh đến được cửa nhà nguyện, Inej lao từ trong ra, nhanh chóng chạy về phía anh. Jesper đã bị muộn giờ hẹn. Cô đáng lẽ không phải bổ đi tìm anh nếu cô không nghĩ anh đang gặp rắc rối.

“Jesper…”

“Khẩu súng,” anh yêu cầu.

Không nói thêm lời nào, Inej tháo nó khỏi vai. Jesper chộp lấy khẩu súng từ tay cô, chạy ngược trở về phía chánh điện. Anh phải kịp đến được vòm cửa.

Còi báo động vang lên. Muộn mất rồi. Anh sẽ không thể đến kịp. Anh sẽ làm hỏng hết mọi chuyện. Một tay thiện xạ thì làm được gì nếu không có súng chứ? Anh làm được gì nếu không thể bắn phát súng đó? Họ sẽ bị mắc kẹt trong cái thành này. Họ sẽ bị bỏ tù, thậm chí bị hành hình. Kuwei sẽ bị bán cho người trả giá cao nhất. Parem sẽ chia cắt thế giới này và các Grisha càng bị săn lùng ráo riết hơn nữa. Tại Fjerda, Đảo Wandering, Novyi Zem. Các zowa sẽ bị bắt cóc, ép đi lính, huỷ hoại bởi thứ ma dược đó.

Hồi còi báo động cất lên ngắt quãng. Những tiếng la hét vang vọng khắp nhà thờ. Mọi người ùa ra cửa chính, chẳng mấy chốc họ sẽ tràn vào ngón cái, tìm kiếm một lối ra khác.

Ai cũng có thể bắn, nhưng không phải người nào cũng nhắm bắn được. Giọng nói của mẹ anh vang lên. Chúng ta là zowa. Con và mẹ.

Không thể nào. Anh thậm chí không quan sát được Kuwei từ đây, và không ai có thể bắn vòng qua góc tường.

Nhưng Jesper nắm khá rõ sơ đồ nhà thờ. Anh biết lối đi chính kéo thẳng tới khu vực đấu giá. Anh có thể nhìn thấy nút áo thứ hai của Kuwei trong đầu.

Không thể nào.

Một viên đạn chỉ có một quỹ đạo bay.

Nhưng nếu như viên đạn đó được dẫn hướng thì sao?

Không phải người nào cũng nhắm bắn được.

“Jesper?” Inej gọi anh từ phía sau.

Jesper nâng súng lên. Nó chỉ là một món hoả khí bình thường, nhưng anh đã tự tay biến đổi nó. Nó chỉ chứa một viên đạn duy nhất - không gây sát thương vì là hỗn hợp của sáp và cao su. Nếu anh bắn trượt, ai đó sẽ khá đau đây. Nhưng nếu anh không bắn, nhiều người sẽ bị đau. Quỷ thần ơi, Jesper nghĩ bụng, có thể nếu bắn trượt Kuwei, mình sẽ loại bỏ một con mắt của Van Eck.

Jesper từng làm việc ở xưởng vũ khí và tự chế đạn dược cho mình. Anh rành rẽ về súng đạn còn hơn cả những quy luật của vòng quay may mắn. Anh tập trung vào viên đạn, cảm nhận từng bộ phận nhỏ nhất của nó. Có lẽ anh cũng giống như vậy. Một viên đạn trong nòng súng, chờ khoảnh khắc được định hướng.

Ai cũng có thể bắn.

“Inej,” anh nói. “Nếu còn dư lời cầu nguyện nào, đây là lúc cần dùng đến nó đấy.”

Anh nổ súng.

Thời gian dường như trôi chậm lại - Jesper cảm thấy cú giật của khẩu súng, lực đẩy không thể ngăn được của viên đạn. Bằng tất cả ý chí của mình, anh tập trung vào lớp vỏ sáp của nó và lái nó sang trái, khi tiếng nổ vẫn còn vang dội trong tai anh. Cảm thấy viên đạn đổi hướng, anh tập trung vào nút áo đó. Cái thứ hai, một mẩu gỗ nhỏ được giữ ở nguyên vị trí nhờ những vòng chỉ.

Đó không phải là năng lực. Đó là một lời nguyền. Nhưng cuộc đời anh toàn là những đặc ân kia mà. Bố anh. Mẹ anh. Inej. Nina. Matthias đã dẫn họ vượt con kênh bùn lầy đó. Kaz - với tất cả sự tàn nhẫn và nhược điểm của mình, Kaz đã cho anh một gia đình trong băng Cặn Bã, khi mà Ketterdam lẽ ra đã nuốt sống anh. Và Wylan. Người hiểu ra trước cả anh rằng thứ năng lực trong anh cũng có thể là một đặc ân.

“Anh vừa mới làm gì vậy?” Inej hỏi.

Có thể là không gì cả. Có thể là một việc bất khả thi. Jesper không bao giờ cưỡng được những vụ cá cược khó trúng.

Anh nhún vai. “Như tôi thường làm. Được ăn cả, ngã về không.”