← Quay lại trang sách

Chương 21 KAZ

Kaz đứng ngay bên cạnh Kuwei khi viên đạn trúng đích và là người đầu tiên giúp cậu ta. Anh nghe thấy một loạt tiếng súng nổ vang trong nhà thờ, chắc là do các sĩ quan thị tuần hoảng sợ cướp cò. Anh quỳ xuống cạnh Kuwei, kín đáo dùng tay trái bóp một cái xi lanh vào cánh tay của cậu. Máu chảy lênh láng. Jellen Radmakker đã ngã xuống sàn sân khấu và đang gào lên, “Tôi bị bắn!” Ông ta không hề trúng đạn.

Kaz hét gọi thầy lang. Người đàn ông hói đầu thấp bé đang đứng chết trân cạnh sân khấu, nơi ông ta chăm sóc cho Wylan, mặt cắt không còn hột máu. Matthias phải nắm lấy khuỷu tay ông ta để lôi lên sân khấu.

Mọi người vẫn đang chen lấn nhau để ra khỏi nhà thờ. Ẩu đả nổ ra giữa các binh lính của Ravka và Fjerda trong lúc Sturmhond, Zoya cùng Genya cố gắng thoát thân. Các thành viên Hội đồng Thương buôn và một tốp thị tuần đã bao vay Van Eck. Lão ta sẽ không trốn đi đâu được.

Giây lát sau, Kaz trông thấy Inej và Jesper len qua biển người đang tháo chạy trên lối đi chính. Kaz để cho mắt mình kiểm tra lnej. Người cô bê bết máu, mắt sưng đỏ, nhưng có vẻ như cô ổn.

“Kuwei…” Inej lên tiếng.

“Bây giờ chúng ta không thể giúp cậu ấy được,” Kaz đáp.

“Wylan!” Jesper thốt lên khi trông thấy những vết thương trên mặt cậu. “Thánh thần ơi, mấy cái này là thật à?”

“Anika và Keeg đã hơi mạnh tay với cậu ấy.”

“Tôi muốn nó phải đáng tin,” Wylan đáp.

“Tôi ngưỡng mộ sự hết mình của cậu đấy, Kaz nói. Jesper, cậu ở lại với Wylan. Có thể họ sẽ cần thẩm vấn cậu ấy.”

“Tôi ổn,” Wylan đáp, mặc dù môi cậu nhóc sưng to đến mức nghe câu đó giống như “Tôi ổng” hơn.

Kaz gật đầu với Matthias trong lúc hai thị tuần đưa Kuwei lên cáng. Thay vì len qua đám đông, họ đi tới vòm cửa dẫn vào ngón út của Ghezen để ra ngoài theo hướng đó. Matthias đi theo họ cùng với ông thầy lang. Không được để bất kì ai nghi ngờ về cái chết của Kuwei.

Kaz và Inej cũng đi theo nhóm người, nhưng cô dừng lại ngay khi vừa qua cửa. Kaz trông thấy cô ngoái đầu, anh nhìn theo và trông thấy Van Eck đang bị vây giữa các Uỷ viên hội đồng giận dữ, mắt lão nhìn cô trừng trừng. Anh nhớ lại lời cô đã nói với lão ta trên cầu Thiện Nữ, ông sẽ gặp lại tôi một lần nữa, nhưng chỉ một lần thôi. Căn cứ theo cái nhấp nhô đầy căng thẳng của yết hầu Van Eck, lão cũng đang nhớ đến câu nói đó. Inej khẽ gật đầu.

Họ nhanh chóng đi qua gian ngón út và tiến vào nhà nguyện. Nhưng cửa mở ra con kênh đã bị khoá từ bên ngoài. Phía sau lưng họ, cánh cửa nhà nguyện đóng sầm lại. Pekka Rollins tựa lưng vào cửa, vây quanh là bốn thuộc hạ trong băng Kim Sư.

“Đúng lúc ghê,” Kaz bình phẩm.

“Tao đoán mày cũng đã dự tính chuyện này, đúng không thằng khốn?”

“Tôi biết lần này ông sẽ không để cho tôi thoát thân.”

“Dĩ nhiên,” Rollins công nhận. “Khi mày tới tìm tao xin tiền, lẽ ra tao nên moi ruột mày để tránh phiền phức sau này. Tao đã ngu.” Rollins bắt đầu cởi áo khoác. “Phải thừa nhận là tao đã không đánh giá đúng mày, ranh con ạ, nhưng giờ thì xin chúc mừng. Mày xứng đáng để tao bỏ thời gian đập mày tới chết bằng chính cây gậy của mày.” Inej rút dao ra. “Đừng, đừng nhé, cô bé,” Rollins cảnh cáo. “Đây là chuyện giữa tao và thằng ranh này.”

Kaz gật đầu với Inej. “Lão ta nói đúng. Bọn anh cần nói chuyện.”

Rollins bật cười, lão mở nút và xắn tay áo. “Giờ không phải là lúc để nói chuyện, nhóc à. Mày còn trẻ, nhưng tao thì đã đánh đấm từ trước cả khi mày nứt mắt ra đời.”

Kaz không nhúc nhích, anh giữ nguyên bàn tay đặt trên cây gậy chống. “Tôi không cần đánh nhau với ông, Rollins. Tôi sẽ đề nghị với ông một cuộc đổi chác.”

“A, một cuộc đổi chác công bằng tại nhà thờ Barter. Mày đã làm tao mất rất nhiều tiền và nhận lấy cả đống rắc rối vì mưu đồ của mày. Tao không nghĩ mày có thể đề nghị được thứ gì khiến tao thoả mãn hơn việc kết liễu mày bằng đôi tay này.”

“Hoàng tử Kaelish.”

“Ba tầng của thiên đường, sòng bài đẹp nhất Đông Stave. Mày định cài bom ở đó hay sao?”

“Không, ý tôi là hoàng tử Kaelish bé bỏng kìa.” Rollins cứng người. “Thích đồ ngọt và có mái tóc đỏ giống hệt cha. Không biết giữ gìn đồ chơi gì cả.”

Kaz thò tay vào trong áo khoác và lôi ra một con sư tử nhỏ móc bằng sợi len. Nó có màu vàng nhạt, bờm rối tung và lấm chấm vết bẩn. Kaz thả con sư tử xuống sàn.

Rollins nhìn nó trân trối. “Cái gì đây?” Lão hỏi, giọng thẽ thọt như một lời thì thầm. Thế rồi, như thể định thần lại, lão quát lên, “ Cái gì đây?”

“Ông biết nó là cái gì mà, Rollins. Không phải chính ông là người đã nói với tôi rằng ông và Van Eck giống nhau như thế nào sao? Những con người xây dựng nên thứ gì đó để truyền lại cho đời sau. Cả hai đều bận tâm tới di sản của mình. Để làm gì nếu như không ai kế thừa nó? Thế nên tôi tự hỏi, ông xây dựng cho ai?

Rollins siết tay lại, những khối cơ trên cẳng tay lão phồng lên, quai hàm lão rung rung. “Tao sẽ giết mày, Brekker. Tao sẽ giết mọi thứ mày yêu quý.”

Giờ đến lượt Kaz bật cười. “Mấu chốt nằm ở chỗ đừng yêu thương bất cứ thứ gì, Rollins. Ông có thể đe doạ tôi mọi điều ông thích. Ông có thể moi ruột tôi tại chỗ. Nhưng ông không có cách nào tìm lại con trai mình kịp lúc để cứu nó. Tôi có nên để cho nó được gửi đến cửa nhà ông trong tình trạng cổ họng cắt lìa, trên người mặc bộ đồ đẹp nhất không?”

“Thằng chó Barrel khốn kiếp,” Rollins chửi. “Mày muốn cái quái gì ở tao hả?”

Kaz cảm thấy sự hài hước của anh biến mất, và cánh cửa tăm tối mở ra trong lòng anh.

“Tôi muốn ông nhớ lại.”

“Nhớ chuyện gì?”

“Bảy năm về trước, ông đã lừa gạt hai thằng bé đến từ phương nam. Hai đứa trẻ nhà nông quá khờ khạo không hiểu sự đời. Ông đã đón nhận bọn tôi, làm cho bọn tôi tin ông, thết đãi chúng tôi món hutspot với bà vợ và đứa con gái giả hiệu của ông. Ông đã lấy đi niềm tin của bọn tôi, tiền bạc của bọn tôi, lấy đi mọi thứ.” Anh có thể thấy Rollins đang ngẫm nghĩ. “Không nhớ được à? Có quá nhiều trường hợp như thế, đúng không? Đã có bao nhiêu vụ lừa đảo trong năm đó? Bao nhiêu con bồ câu xui xẻo đã bị ông vặt lông trên phố?”

“Mày không có quyền…” Pekka giận dữ nói, lồng ngực lão phập phồng theo những hơi thở điên dại, đôi mắt lão đảo tới đảo lui chỗ con sư tử đồ chơi.

“Đừng lo. Con trai ông chưa chết, vẫn chưa.” Kaz nhìn kĩ khuôn mặt của Pekka. “Đây này, để tôi giúp ông. Ông đã dùng cái tên Jakob Hertzoon. Ông thuê anh trai tôi làm chân chạy việc. Ông đã mở một quán cà phê.”

“Đối diện công viên,” Pekka nói luôn. “Nơi có những cây anh đào.”

“Đúng vậy.”

“Chuyện đã lâu lắm rồi, nhóc.”

“Ông đã lấy của bọn tôi mọi thứ. Bọn tôi đã phải lang thang ngoài đường, và rồi bọn tôi chết, cả hai anh em tôi, theo hai cách riêng. Nhưng chỉ có một đứa tái sinh.”

“Tất cả mọi chuyện là vì vụ đó? Lí do mày lại nhìn tao bằng đôi mắt cá mập như vậy?” Pekka lắc đầu. “Bọn mày là hai con bồ câu, và tao tình cờ là kẻ đã vặt lông hai đứa. Nếu không phải tao thì một ai khác cũng sẽ làm.”

Cánh cửa tăm tối mở ra rộng hơn. Kaz muốn bước vào trong đó. Anh sẽ không bao giờ lành lặn nữa. Jordie sẽ không thể quay về. Nhưng Pekka Rollins có thể học được sự tuyệt vọng mà họ từng trải qua.

“Ồ, thế thì xui cho ông rồi,” anh nói. “Ông và con trai của ông.”

“Tao nghĩ mày chỉ loè bịp thôi.”

Kaz mỉm cười. “Tôi đã chôn con trai ông,” anh nhếch mép, tận hưởng sự khoái trá mà câu nói mang lại. “Tôi đã chôn sống nó, sâu ba thước đất, giữa một mảnh ruộng cằn. Tôi có thể nghe thấy nó khóc gọi cha suốt. Ba ơi, ba ơi. Tôi chưa bao giờ nghe một âm thanh nào ngọt ngào hơn.”

“Kaz…” Inej lên tiếng, mặt tái đi. Cô sẽ không tha thứ cho anh chuyện này.

Rollins lao tới, túm lấy vạt áo anh, và đẩy anh vào tường nhà nguyện. Kaz để mặc cho lão làm. Lão mướt mồ hôi như tắm, khuôn mặt tím ngắt vì tuyệt vọng và kinh hoàng. Kaz ghi nhận tất cả. Anh muốn nhớ từng khoảnh khắc của chuyện này.

“Nói cho tao biết nó đang ở đâu, Brekker.” Lão lại đập đầu anh vào tường một lần nữa. “Nói mau.”

“Đây là một cuộc đổi chác rất đơn giản, chỉ cần nói được tên của anh trai tôi, và con trai ông sẽ sống.”

“Brekker…”

“Nói ra cái tên của anh trai tôi,” Kaz nhắc lại. “Một gợi ý nữa nhé? Ông đã mời tôi tới một căn nhà trên phố Zelverstraat. Vợ ông chơi dương cầm. Tên bà ta là Margit. Ông có một con chó lông bạc, và ông đặt tên cho con gái mình là Saskia. Con bé thắt sợi ruy băng đỏ ở đuôi tóc. Ông thấy chưa? Tôi còn nhớ. Tôi nhớ tất cả mọi chuyện. Dễ quá mà.”

Rollins buông anh ra, lão đi tới đi lui trong nhà nguyện, hai tay vò đầu bứt mái tóc lưa thưa.

“Hai thằng bé,” lão nói nhanh, cố lục tìm trong trí nhớ, và quay người, chỉ tay vào Kaz. “Nhớ rồi. Hai thằng bé đến từ Lij. Bọn mày có một gia tài nhỏ. Anh trai mày mơ làm người môi giới, muốn trở thành thương gia và giàu có, giống như mọi thằng ngu bước xuống từ những con tàu chở khách tới Barrel.”

“Đúng rồi. Hai thằng ngu để cho ông lừa. Giờ thì nói cho tôi biết tên của anh ấy.”

“Kaz và…” Rollins bấu tay vào đỉnh đầu. Lão sải bước tới lui trong nhà nguyện, miệng thở hổn hển như thể vừa chạy xuyên thành phố. “Kaz và…” Lão quay về phía anh. “Tao có thể làm cho mày giàu có, Brekker à.”

“Tôi tự làm mình giàu có cũng được.”

“Tao có thể cho mày cả Barrel, tầm ảnh hưởng mà mày có nằm mơ cũng không có được. Bất cứ cái gì mày muốn.”

“Đưa anh trai tôi từ cõi chết trở về.”

“Nó là thằng ngu, và mày thừa biết điều đó! Nó cũng giống như mọi con mồi khác, cứ nghĩ mình tinh ranh hơn cả hệ thống, chăm chăm muốn làm giàu nhanh. Người trung thực thì ai mà lừa được, đúng không Brekker? Mày thừa biết như vậy!”

Lòng tham là đòn bẩy của tôi. Pekka Rollins đã dạy cho anh bài học đó, và lão đã đúng. Họ là những thằng ngu. Có lẽ một ngày nào đó, Kaz sẽ tha thứ được cho Jordie vì đã không là người anh trai hoàn hảo mà anh giữ trong tim. Thậm chí anh có thể khoan dung với chính mình vì đã là một cậu bé khờ khạo, cả tin rằng có người chỉ muốn tử tế. Nhưng đối với Rollins, sẽ không có bất cứ sự ân xá nào hết.

“Nói cho tao biết thằng bé đang ở đâu, Brekker,” Rollins hét vào mặt anh. “Mày phải nói cho tao biết con trai tao đang ở đâu!

“Hãy nói ra cái tên của anh trai tôi. Nói ra như người ta vẫn làm trong các màn biểu diễn ảo thuật tại Đông Stave. Như một câu thần chú. Ông muốn con trai của ông à? Con trai ông có quyền gì mà được hưởng một cuộc sống nâng niu chăm bẵm? Thằng bé có khác gì với tôi hay anh trai tôi đâu?

“Tao không biết tên anh mày. Tao không biết! Tao không nhớ. Tao đã bịa ra một cái tên giả. Tao đã lừa một chút tiền của tụi mày. Tao tưởng hai đứa mày sẽ chỉ khó khăn trong vài ngày trước khi về lại quê.”

“Không, không phải. Ông không hề nghĩ tới chúng tôi một lần nào nữa.”

“Xin anh đấy, Kaz,” Inej thì thầm. “Đừng làm chuyện này. Đừng như thế này.”

Rollins rên rỉ. “Tao xin mày…”

“Thật à?”

“Đồ chó đẻ.”

Kaz xem đồng hồ. “Mất bao nhiêu thời gian nói chuyện trong khi con trai ông vẫn đang chìm trong bóng tối.”

Pekka liếc nhìn đám thuộc hạ. Lão đưa tay vuốt mặt. Thế rồi thật chậm rãi, với cử động nặng nề như thể đang phải ép mọi thớ cơ trong người làm theo lệnh, Rollins quỳ xuống.

Kaz trông thấy mấy đứa Kim Sư lắc đầu. Yếu đuối không bao giờ giành được sự tôn trọng tại Barrel, dù là vì lí do tốt đẹp đến đâu chăng nữa.

“Tao xin mày đấy, Brekker. Thằng bé là tất cả những gì tao có. Hãy để tao gặp nó. Hãy để tao cứu nó.”

Kaz nhìn Pekka Rollins, nhìn kẻ mang tên Jakob Hertzoon rốt cuộc cũng quỳ gối trước anh, với đôi mắt đẫm lệ, nỗi đau hằn trên từng nếp nhăn của khuôn mặt đỏ ké. Từng bước một.

Đây mới là khỏi đầu.

“Con trai ông đang ở góc cực nam của cánh đồng Tarmakker, ba cây số về phía đông Appelbroek. Tôi đã đánh dấu địa điểm đó bằng một lá cờ đen. Nếu ông đi ngay bây giờ, ông sẽ có thừa thời gian để cứu nó.”

Pekka lảo đảo đứng dậy rồi ra lệnh. “Bảo bọn nó chuẩn bị ngựa. Và tìm cho ta một thầy lang.”

“Còn dịch bệnh…”

“Người phụ trách Cung Lục Ngọc ấy. Lôi cổ anh ta khỏi phòng bệnh nếu phải làm thế.” Lão chọc một ngón tay vào ngực Kaz. “Mày sẽ trả giá cho chuyện này, Brekker. Mày sẽ trả giá đến mãn kiếp. Sẽ không có điểm dừng cho nỗi thống khổ của mày.”

Kaz đáp lại ánh mắt của Pekka. “Đau khổ cũng giống như mọi thứ khác. Sống chung với nó đủ lâu, và ông sẽ học được cách thích nó.”

“Đi thôi,” Rollins nói. Lão loay hoay với cánh cửa khoá. “Cái chìa khoá chết tiệt đâu rồi?” Một tên thuộc hạ cầm chìa tiến đến, nhưng Kaz đã nhận ra khoảng cách mà hắn giữ với ông trùm. Bọn chúng sẽ lan truyền chuyện Pekka Rollins đã quỳ gối như thế nào ra khắp Barrel trong đêm nay, và lão hẳn cũng ý thức được điều đó. Lão yêu thằng con trai đủ nhiều để đánh đổi toàn bộ danh tiếng cũng như sự kiêu hãnh của mình. Kaz đồ rằng việc này có thể mang ý nghĩa gì đó. Hoặc sẽ là vậy với một ai đó.

Cánh cửa bật mở, và bọn Kim Sư biến mất trong nháy mắt.

Inej ngồi bệt xuống đất, áp hai lòng bàn tay vào mắt. “Liệu lão có đến kịp không?”

“Kịp cái gì?”

“Kịp để…” Cô ngẩng lên nhìn anh. Anh sẽ nhớ vẻ mặt ngạc nhiên này của cô. “Anh không hề làm điều đó. Anh không chôn sống thằng bé.”

“Tôi thậm chí chưa bao giờ trông thấy nó.”

“Nhưng còn con sư tử…”

“Đoán mò đấy. Niềm tự hào của Pekka về băng Kim Sư khá là dễ đoán. Thằng bé chắc phải có đến cả ngàn con sư tử bông để chơi và một con sư tử gỗ to đùng để cưỡi.”

“Làm sao anh biết lão ta có một đứa con?”

“Tôi đoán ra điều đó vào cái đêm ở nhà Van Eck. Rollins lải nhải không ngừng về di sản mà mình đang tạo dựng. Tôi biết lão có một ngôi nhà ở vùng quê và thích rời thành phố. Tôi từng đoán lão có một cô bồ nhí lẩn trốn đâu đó. Nhưng những gì lão nói vào đêm hôm đó đã khiến tôi nghĩ lại.”

“Và tại sao lão có một cậu con trai chứ không phải một cô con gái? Cái đó anh cũng đoán nốt à?”

“Cái này thì có nghiên cứu hẳn hoi. Lão đã đặt tên cho sòng bạc mới của mình là Hoàng Tử Kaelish. Hẳn phải là một cậu bé tóc đỏ. Và đứa bé nào lại không thích đồ ngọt kia chứ?”

Inej lắc đầu. “Lão sẽ tìm thấy gì trên cánh đồng?”

“Chẳng có gì. Chắc chắn người của lão sẽ báo cáo rằng con lão đang bình an vô sự và làm những trò mà bọn con nít được nuông chiều vẫn làm khi cha chúng vắng nhà. Nhưng hi vọng rằng Pekka vẫn sẽ dành vài giờ đào bới đất và đi loanh quanh trong vô vọng. Điều quan trọng là lão sẽ không có mặt ở đây để bảo vệ cho những lời tuyên bố của Van Eck, và mọi người sẽ nghe đồn rằng lão nhanh chóng rời khỏi thành phố cùng một thầy lang.”

Inej ngước nhìn Kaz, và anh có thể thấy cô đã ghép được mảnh còn thiếu. “Các ổ dịch.”

“Hoàng Tử Kaelish. Cung Lục Ngọc. Tiệm Kẹo. Tất cả đều là những cơ sở làm ăn do Pekka Rollins làm chủ. Chúng sẽ bị đóng cửa và cách li trong nhiều tuần lễ. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu chính quyền dẹp tiệm vài cơ sở của lão như một biện pháp đề phòng, nếu họ cho rằng nhân viên của lão là nguồn lây truyền dịch bệnh. Pekka sẽ phải mất ít nhất một năm để khôi phục về mặt tài chính, thậm chí hơn nếu sự hoảng loạn kéo dài đủ lâu. Tất nhiên, nếu Hội đồng cho rằng lão đã góp phần dựng lên liên doanh rởm, có thể họ sẽ không bao giờ cho phép lão kinh doanh trở lại.”

“Định mệnh có kế hoạch cho tất cả chúng ta,” Inej nói khẽ.

“Và đôi khi định mệnh cũng cần một chút trợ giúp.”

Inej nhíu mày. “Em tưởng anh và Nina đã chọn bốn địa điểm để dịch bệnh bùng phát.”

Kaz vuốt lại tay áo. “Tôi cũng đã bảo cô ấy ghé qua Vườn Thú.

Inej mỉm cười, đôi mắt đỏ au, má vằn vện bụi bẩn. Vì nụ cười này mà anh có chết cũng cam lòng.

Kaz xem giờ. “Chúng ta đi thôi. Chuyện này chưa xong đâu.”

Anh chìa cho cô một bàn tay đeo găng. Inej hít một hơi thật sâu rồi nắm lấy nó, đứng dậy như sợi khói từ một ngọn lửa. Nhưng cô không buông. “Anh đã cho thấy sự nhân từ của mình, Kaz. Anh tốt hơn lão ta.”

Lại nữa rồi, Inej cứ đi tìm đức hạnh ở nơi nó không tồn tại. “Inej à, tôi chỉ có thể giết con trai của Pekka một lần.” Anh đẩy cửa bằng cây gậy chống. “Nhưng lão có thể tưởng tượng cái chết của thằng bé cả ngàn lần.”