Chương 2 Chương 2: Trường Học.
Ở Israel, nhiều người cho rằng, Quốc gia thường xuyên trong tình trạng nguy khốn, và cho rằng một quân đội dù mạnh đến đâu, thì cũng không thể đảm bảo được an ninh. Tôi cũng nghĩ như vậy.
Tất cả mọi người đều ý thức được nhu cầu to lớn về an ninh, và đều đã nghe nói đến Mossad. Về danh chính ngôn thuận, Mossad không tồn tại, nhưng không một ai bị mắc lừa cả. Và nếu như anh gia nhập vào hàng ngũ của Mossad, khi chết, anh sẽ trở thành một nhân vật trong huyền thoại, những con người theo đuổi mưu tính của mình, anh sẽ vâng lời mà không đặt bất cứ một điều kiện nào, sẽ tin vào một sức mạnh siêu thực đối với sự nghiệp và người ta sẽ giải thích cho anh trong chốc lát.
Khi người ta lớn lên ở Israel, xem như bản chất thứ hai mà người ta nhồi nhét vào đầu óc anh ngay từ những đội hiến binh trẻ măng. Chính ở đó, người ta dạy anh bắn súng. Vào tuổi 14, tôi đã được xếp thứ hai trong cuộc thi quốc gia về bắn súng Các bin. Với một khẩu súng có kính ngắm bắn Schtutser, tôi đạt được thành tích 192/200 điểm, thua người đứng đầu bốn điểm.
Về sau, tôi đã trải qua một thời gian dài trong quân ngũ. Vì thế mà tôi biết, tôi mong đợi điều gì, ít ra đó cũng là điều tôi tin tưởng.
Tất nhiên, tất cả những người Israel không vâng lệnh một cách mù quáng, nhưng các tân binh của Mossad biết lựa chọn những cái mồi của họ. Nếu như anh đã chấp nhận chịu đựng chừng ấy thử thách (bài thi ), không một chút nghi ngờ gì nữa là anh sẽ vâng lời một cách răm rắp. Điều đó không phải là anh không ra tay góp vào một hoạt động, trong lúc đưa ra những câu hỏi thừa.
Vào thời đó, tôi gia nhập Đảng Lao động và tôi có những lý tưởng tự do hơn. Từ ngày tôi gia nhập Mossad, tôi bị giằng xé giữa những chính kiến của mình và lòng trung thành với tổ chức mà hệ thống của nó đơn giản là: Lựa chọn những tân binh có đủ khả năng nhất. Người ta đã nhồi nhét các học thuyết cho tân binh, nhờ những kỹ thuật tẩy não tinh xảo. Và khi đạt tới cực điểm rồi, người ta mới đưa họ vào khuôn mẫu. Điều ấy đòi hỏi một số thiên hướng bẩm sinh, anh sẽ thích hợp với nó.
Sáu tuần đầu tiên của tôi đã trôi qua, trong sự đơn điệu. Tôi làm việc trong nhiệm sở như một nhân viên chạy vặt, hay như một nhân viên viết lách. Rồi vào một buổi sáng tháng hai mát mẻ, năm 1984, người ta chở tôi trên một chiếc xe mini buýt cùng với 14 tân binh khác mà tôi không quen biết. Tất cả chúng tôi đều cảm động và nỗi xúc động của chúng tôi lên tới cực điểm, khi chiếc xe, sau một hồi vòng vèo trên đồi, đã vượt qua cổng gác có lính canh phòng, và đỗ lại trước một toà nhà xây bằng gạch trắng, hai tầng và mái bằng. Đó là Viện Hàn lâm.
Chúng tôi đã đi vào nơi thiêng liêng nhất. Giữa phòng rộng lớn là một bàn bóng bàn, trên các bức tường, những bức ảnh Tel Aviv nhìn từ trên không xuống, đằng sau một bức ngăn bằng kính, một vườn hoa bên trong, từ đó có hai phòng tranh, và một cầu thang bằng xi măng, hình như dẫn lên lầu hai. Sàn nhà được phủ bằng đá hoa cẩm thạch và các bức tường ốp gạch vuông trắng.
Tôi nhận ra nơi này ngay tức khắc. Hồi người ta lôi tôi vào một phòng tắm nhỏ trong thời gian làm các bài thi tuyển chọn. Tôi nhận ra chiếc cầu thang, mặc dù khi đó mắt tôi bị bịt một tấm băng.
Một lát sau, một người đàn ông có nước da xỉn, mái tóc hoa râm bước vào và yêu cầu chúng tôi theo ông ta. Chúng tôi đi qua cửa ở phía cuối phòng, sau khi vượt qua một cái sân, ông ta đưa chúng tôi vào một toà nhà bằng xi măng đúc sẵn, gồm có bốn phòng học. Viên giám đốc không chần chừ, tuyên bố sẽ là người hướng dẫn của chúng tôi.
Căn phòng chúng tôi vào, rộng rãi và được chiếu sáng bởi hai cửa sổ. Trên một chiếc bàn dài hình chữ T, có một đầu máy chiếu video hướng lên phía tấm bảng đen treo trên tường. Nhóm của chúng tôi, người ta cho biết, được gọi là “Học sinh sỹ quan thứ 16”, bởi vì đó là khoá tuyển mộ lần thứ 16 của Mossad.
Có những bước đi lạo xạo, nhanh nhẹn, trên sân sỏi, và ngay sau đó, ba người đàn ông bước vào. Một người thấp, tóc nâu, khá đẹp trai; người thứ hai, mà tôi đã nhận ra, lớn tuổi hơn, ăn mặc chải chuốt, lịch sự; người thứ ba, tóc hoe vàng, cao một mét chín mươi, khoảng năm mươi tuổi, đeo một chiếc kính gọng vàng và một chiếc săng đay trên áo sơ mi mở cổ. Ông này ngồi bàn đầu, trong khi đó hai người kia chọn chỗ ngồi phía cuối lớp.
— Tên tôi là Aaron Sherf - Ông ta mở đầu- Tôi là Giám đốc Viện Hàn lâm, xin chào mừng các bạn tới Mossad. Mossad còn có nghĩa là: Ha Mossad, le Modiyinve le Tafkidim Mayuhadim (nghĩa là Học viện Tình báo và các hoạt động đặc biệt), nhưng, câu châm ngôn của chúng tôi lại là: “Với sự lừa bịp, chiến tranh sẽ tới”.
Tôi cảm thấy chán ngán. Tôi biết rõ là mình đang ở trụ sở của Mossad, nhưng lại là một sự xác nhận tàn bạo… Tôi cần không khí. Sherf, được biết rõ hơn với cái tên Araleh, cái tên thu nhỏ của Aaron, đang ngả người trên bàn nói:
— Các bạn tạo thành một đội - Ông ta nói tiếp với một giọng trầm tĩnh và chắc chắn - Người ta đã lựa chọn các bạn từ hàng nghìn thí sinh khác. Chúng tôi đã sàng lọc, qua nhiều tính toán để đi đến kết quả này. Các bạn là những người có khả năng đáp ứng yêu cầu của chúng tôi. Chúng tôi sẽ cung cấp cho các bạn dịp may để phục vụ đất nước, vì ít ai có được may mắn như vậy.
Các bạn hãy hiểu rõ. Ở đây, không có chỉ tiêu. Chúng tôi chúc mừng các bạn, vì chúng tôi thiếu người. Nhưng xin các bạn hãy nghe rõ, chúng tôi chỉ chấp nhận vào hàng ngũ của mình những người có tài 100% và nếu chúng tôi phải đánh hỏng tất cả các bạn, chúng tôi không do dự cho dù trong giây lát. Điều đó đã xảy ra.
Trường này không giống các trường khác. Các bạn sẽ tạo thuận lợi cho sự nhập môn của mình, nếu như, các bạn chấp nhận tự biến đổi mình. Vào lúc này, các bạn mới chỉ như những nguyên liệu thô cần được chế biến. Khi nào các bạn ra khỏi đây, chúng tôi sẽ biến các bạn trở thành những nhân viên tình báo giỏi nhất thế giới.
Ở trường chúng ta, không có các giáo sư, nhưng có những con người mà vì trận mạc đã hi sinh một phần thời gian của họ cho Hàn lâm viện. Khi nhiệm vụ của họ hoàn thành, họ sẽ trở lại với thực địa. Đó là những người cùng hội, cùng thuyền trong tương lai, những người đồng nghiệp chứ không phải chỉ là những giảng viên.
Đừng bao giờ tin vào những lời nói của họ- Chân lý, đó chính là những kinh nghiệm mà các anh đã nắm bắt được và nó cũng không phải giống nhau đối với mọi người. Một cách chính xác, sự hiểu biết của chúng tôi dạy các bạn được thiết lập trên nền tảng kinh nghiệm của chúng tôi. Và, đó là điều các bạn cần phải tiếp thu. Hay nói theo một thuật ngữ khác, những người thầy giáo sẽ truyền cho các bạn kinh nghiệm đã được đúc kết lại. Những báo cáo của Mossad, là những gì mà họ đã thu nhận được, trải qua những thành công và những thất bại.
Công việc mà các bạn sẽ gánh vác là nguy hiểm, nhưng bổ ích. Đây không phải một công việc như những công việc khác, và người ta không phải luôn luôn vượt qua nó mà không bị tổn hại. Đừng bao giờ quên rằng, đó là một nghề. Và sự kề vai, sát cánh là điều sống còn.
Tôi lãnh đạo trường đào tạo này. Tôi luôn sẵn sàng phục vụ và cánh cửa nhà trường luôn mở ra đối với các bạn. Thôi, chúc các bạn may mắn! Tôi xin nhường lời cho các giáo viên.
Ông hiệu trưởng đi ra.
Một hôm, tôi phát hiện ra sự nực cười chua chát trong một tấm áp phích được niêm yết trên cánh cửa của Sherf. Đó là câu nói của một Tổng thống Hoa Kỳ trước đây, ngài Warren Harding: “Không bao giờ dùng những phương pháp vô đạo đức vào các mục đích đạo đức”, đúng là điều trái ngược với những gì người ta dạy ở Hàn lâm viện.
Trong lúc ông Sherf đọc diễn văn, một người đàn ông to lớn, bước vào. Khi ông hiệu trưởng đi rồi, ông này tiến lên đầu bàn và tự giới thiệu:
— Tôi là Eiten. Ông ta nói với trọng âm của Bắc châu Phi - Tôi chịu trách nhiệm về An ninh nội bộ. Tôi xin nói rõ với các bạn một vài chi tiết, nhưng, tôi không giữ các bạn ở lại lâu. Nếu các bạn có những vấn đề cần hỏi, đừng ngại ngắt lời tôi.
Như chúng tôi đã học, tất cả các giáo viên đều bắt đầu bài giảng của họ cách này.
Xin các bạn hãy nghe rõ lời khuyên của tôi: Tai vách, mạch rừng (nguyên bản tiếng Pháp: Les murs ont des oreilles - các bức tường đều có tai ). Công nghệ không ngừng phát triển, Các bạn sẽ học những kỹ thuật mới. Nhưng, thậm chí có những vấn đề mà chúng tôi cũng chưa biết. Tất cả các bạn đã phục vụ trong quân đội, và người ta đã dạy các bạn phải giữ mồm, giữ miệng, thế nhưng, những điều bí mật các bạn thấy ở đây, lại có một tầm quan trọng đáng kể hơn những bí mật của quân đội. Vậy, các bạn hãy giữ bí mật. Hãy nghĩ tới điều này trong mọi lúc.
Hãy quên ngay, từ bây giờ, cái từ Mossad. Hãy vứt nó ra khỏi đầu óc các bạn. Tôi không bao giờ muốn nghe nhắc tới nó nữa. Trong câu chuyện của các bạn, hãy dùng chữ “Văn phòng” (Bureau). Mong rằng không bao giờ tôi phải nghe thấy các bạn nói tới chữ Mossad nữa! Các bạn hãy nói với bạn bè là các bạn làm việc ở Bộ Quốc phòng, và các bạn tuân thủ bảo mật - Eiten nói tiếp. Họ sẽ hiểu rõ là các bạn không làm việc trong ngân hàng, không làm việc trong một nhà máy, vì thế, trước khi họ tỏ ra quá tò mò, thì các bạn sẽ nói như vậy. Không có một người bạn mới nào lại không đồng ý với tôi. Hiểu cả chứ?
Trên điện thoại, khi nói chuyện cũng không trao đổi về công việc của mình. Người nào mà tôi bắt được nói trên điện thoại từ “Văn phòng” sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, hãy tin vào lời nói của tôi. Tôi có thể kiểm tra tất cả các cuộc nói chuyện của các bạn trên điện thoại, kể cả điện thoại ở nhà riêng. Hãy nhớ là tôi chịu trách nhiệm bảo vệ an ninh của “Văn phòng”. Tôi sẽ biết tất và dùng mọi phương tiện để đạt được điều đó.
— Về vấn đề này, câu chuyện lưu truyền trong nghề của tôi, vào thời gian tôi đang ở Shaback (Cảnh sát An ninh nội bộ), câu chuyện đó nói rằng: Tôi đã ngẫu nhiên bóc hai hòn dái của một gã trong một cuộc xét hỏi…, đó chỉ là một câu chuyện giả tạo.
— Người ta đưa anh này qua máy kiểm tra nói dối suốt trong ba tháng. Cũng vẫn việc ấy, khi đi nghỉ hè ở nước ngoài trở về, lại đề cập tới một kỳ nghỉ dài hay chỉ đơn giản đi và về.
Các bạn có quyền từ chối loại kiểm tra này, nhưng trong trường hợp đó, là tôi, tôi có quyền giết các bạn.
Chúng ta sẽ còn nhiều dịp gặp lại nhau, và chúng tôi sẽ đi sâu vào một số vấn đề. Các bạn sẽ nhận căn cước trong vài ngày nữa. Một thợ chụp ảnh sẽ lo chụp ảnh chân dung cho các bạn. Các bạn sẽ đem cho tôi tất cả những căn cước hay hộ chiếu cấp ở nước ngoài. Căn cước của các bạn, của vợ, con, của các bạn. Vì các bạn sẽ không dùng đến nó trong một thời gian dài. Chúng tôi sẽ cất giữ cho các bạn.
— Như thế có nghĩa là tôi phải nộp tất cả các hộ chiếu do Canada cấp cho gia đình tôi.
Nói tới những câu này, Eiten đã làm hài lòng chúng tôi bằng cái gật đầu rồi đi ra. Chúng tôi chỉ biết im lặng. Eiten đã nói như thế. Ông ta mới bỉ ổi làm sao! Hai tháng sau, ông ta được thuyên chuyển đi và không bao giờ tôi gặp lại ông ta cả.
Đến lượt người đàn ông cùng đi với chúng tôi phát biểu. Tên ông ta là Oren Riff. Ông là người điều khiển khoá học chúng tôi. Ông nói:
— Hỡi các bạn trẻ của tôi, người ta đã giao cho tôi trách nhiệm về các bạn. Tôi sẽ làm tất cả những gì trong khả năng của tôi để làm cho thời gian các bạn lưu lại đây được dễ chịu. Tôi xin chúc các bạn học tập tốt và giành được nhiều thắng lợi, Ông giới thiệu người phó của ông, Ran, một người đẹp trai, nhỏ nhắn (đây chính là Donovan trong Chiến dịch Sphinx, đã nói trong phần mở đầu-ND). Một người khác nữa, ăn mặc lịch sự, chính là Shai Kauly, một trong số những giáo viên của tôi trong thời gian kiểm tra, chọn lọc người.
Ông là Phó Giám đốc của Hàn lâm viện.
Trước khi bắt đầu khoá học, Riff đã giới thiệu một cách nhanh chóng những hoạt động trong quá khứ của ông. Ông làm việc cho “Văn phòng” từ nhiều năm. Một trong những nhiệm vụ đầu tiên của ông là lãnh đạo “Văn phòng” ở Iraq. Tại đó, ông đã trợ giúp người Kurdes trong cuộc đấu tranh giành độc lập của họ. Với tư cách là katsa của chi nhánh ở Paris, ông đã làm nhân viên liên lạc cho văn phòng của Golda Meir (khi đó là Thủ tướng - ND), và ông đã đi khắp bốn phương trên thế giới, trong quá trình thực hiện nhiều nhiệm vụ. “Và vào lúc này - Ông kết luận - có rất ít nơi ở Châu Âu mà tôi có thể tới đó an toàn” (xem chương II, phần 3: Carlos).
Tiếp đó, Riff đã giới thiệu với chúng tôi, hai chủ đề sẽ chiếm phần lớn thời gian chúng tôi học trong những tháng tới. Chủ đề thứ nhất là vấn đề an ninh mà các giáo viên của Shaback đã giảng cho chúng tôi. Chủ đề thứ hai là NAKA, chữ viết tắt của “Hệ thông tiêu chuẩn chữ viết” bằng tiếng Hébreu (tiếng Do Thái - ND).
Tôi sẽ giải thích - Ông ta xác định rõ - Điều đó có nghĩa là có một cách soạn thảo báo cáo và chỉ có một cách thôi. Nếu anh không soạn viết được một báo cáo về những việc anh đã làm, nghĩa là anh đã chả làm được cái gì. Dĩ nhiên, mặt khác, nếu anh viết được vài điều gì đó mà anh không làm, người ta lại có thể nghĩ rằng anh đã làm việc đó - Ông ta nói và cười.
Được. Chừng ấy thôi, các anh sẽ làm quen ngay tức khắc với NAKA.
Cách trình bày một báo cáo có thể thay đổi, nhưng nghiêm ngặt. Giấy dùng để viết có khổ vuông hoặc chữ nhật, luôn luôn phải trắng. Người ta viết bên trên trang giấy độ mật mã an toàn, gạch chân kiểu khác nhau tuỳ theo bức điện; mật, tuyệt mật, hay bình thường (không quan trọng- ND).
Trên phía bên phải tờ giấy, phải ghi tên người nhận cũng như tên người xử lý, ngay khi nhận được bức điện. Cái đó có thể liên quan đến một, hai hoặc ba người, nhưng phải gạch dưới mỗi tên. Phía dưới tờ giấy là tên những người được nhận bản sao điện mà không tham dự vào xử lý thông tin. Người gửi, thường là một cơ quan hơn là một cá nhân.
Ngày, tháng được ghi ở bên trái, cùng với độ khẩn cần thiết: điện tín, hoả tốc, tiêu chuẩn (bình thường-ND)… cùng với số để xác định.
Tiếp đó, ở chính giữa phía dưới, tóm tắt nội dung trong một câu, luôn gạch chân và có hai chấm kèm theo.
Ở chính giữa bên dưới, người ta còn có thể ghi, ví dụ: “Liên quan đến bức thư thứ ba của anh”, kèm theo ngày, tháng của bức thư đó. Nếu trong số những người có tên được nhận điện, nhưng họ không có bức thư đó, thì phải chuyển cho họ bản sao bức thư kia. Nếu trong một bức điện, anh đề cập đến nhiều chủ đề, anh cần đánh số cho mỗi vấn đề, cùng với lời trích dẫn cho từng nội dung. Một khi anh viết con số: (thí dụ: “Tôi yêu cầu 35 cuộn giấy vệ sinh”), anh phải lặp lại “Tôi yêu cầu 35x35 cuốn…”). Bằng cách này, thậm chí nếu máy tính hoạt động không tốt, con số vẫn được lưu lại để xem. Bên dưới báo cáo, phải ký tên mật danh của anh.
Những hoạt động chính của tổ chức, là thu thập các thông tin. Chúng tôi sẽ dùng nhiều thời gian để chúng ta luyện tập với NAKA.
Ngày thứ hai, là một bài giảng về an ninh đã bị huỷ bỏ, và người ta phân phát cho chúng tôi một xấp báo, trong đó có một số tin được khoanh đỏ. Người ta yêu cầu chúng tôi làm báo cáo về những tin đó. Chúng tôi phải hoàn thành báo cáo của chúng tôi theo một công thức: “Không có những thông tin khác nữa”, điều này có nghĩa là công việc điều tra đã kết thúc vào lúc đó. Người ta cũng dạy chúng tôi, chỉ chọn một tiêu đề, một lần cho bản báo cáo đã hoàn tất.
Cuối cùng, người ta giao cho chúng tôi căn cước của mình. Căn cước không gây được sự chú ý nào: Nó chỉ đơn giản là một tấm bìa trắng với một mật mã được gạch ngang bên dưới tấm ảnh.
Khoảng cuối tuần đầu, Riff thông báo là chúng tôi sẽ nghiên cứu việc đảm bảo an toàn của con người. Ông ta vừa bắt đầu bài giảng, thì cánh cửa phòng mở ra và hai người xuất hiện. Một người vung khẩu súng lục cỡ lớn ra và người kia cầm khẩu tiểu liên trong tay. Ngay khi vừa đến, họ nổ súng. Các học sinh sỹ quan cúi rạp xuống đất, trong khi đó, Riff và Ran S. ngã vật xuống, người đầy máu.
Trước khi người ta có thời gian để nói out (ra ngoài), thì hai gã kia đã biến mất trên một chiếc xe nổ máy sẵn với những chiếc mũ tròn. Tất cả chúng tôi đều chịu một cú kinh hoàng, chúng tôi chưa kịp hoàn hồn, thì Riff đã đứng dậy nói một cách cộc lốc với Jerry, một trong số học sinh:
— Rất tốt, dưới con mắt của chúng, tôi đã bị bắn chết. Hãy mô tả lại những kẻ bắn súng kia. Có bao nhiêu phát đạn đã được bắn? Anh có lưu ý tới một chi tiết nào để cho phép nhận dạng ra họ không?
Riff viết những thông tin nói với Jerry lên bảng. Ông hỏi một người chứng kiến khác trong số học sinh, rồi rời khỏi phòng và bước vào với hai “sát thủ”. Đây, các anh có tin là họ hay không, không có ai nhận ra họ cả. Họ chẳng giống gì với chân dung những người máy mà chúng tôi mô tả.
Chúng tôi đã nhận ra hai người là Mousa M., phụ trách bài giảng về hoạt động bảo đảm an toàn, APAM, và người phó của ông, Dov L. Mousa giống với Telly Savalas, người đóng vai chính trong Kojak.
— Sau này, tôi sẽ giải thích cho các anh lợi ích của màn kịch này - Mousa nói - Nhưng, phải biết là ngay từ lúc này, chúng ta đang hoạt động ở bên ngoài lãnh thổ. Hãy ghi nhớ kỹ điều này: Chúng ta không có bạn bè. Chúng ta chỉ có kẻ thù hay các mục tiêu thôi.
Điều ấy không vì thế mà cần phải trở thành những người mắc chứng bệnh paranoia: Nếu các anh bị ám ảnh bởi mối nguy hiểm, các anh sẽ không bao giờ hoạt động được.
APAM là một công cụ quý báu (APAM, viết tắt của chữ Hébreu: Avtahat paulut Modienit: Nghiệp vụ An ninh của Tình báo). Đó chính là công việc bảo vệ của Tình báo. Vai trò của nó là: trang bị cho các anh những mô thức để các anh có thể hoàn thành những nhiệm vụ của mình một cách an toàn. Hãy nhớ rằng, trong cuộc sống, các anh có quyền phạm sai lầm, nhưng trong nghề Tình báo thì không bao giờ có.
Các anh sẽ học các thủ thuật (mánh khoé) trong lúc thực tập. Nhưng, tôi xin nhắc nhở các anh rõ điều này: Tôi không cần thành tích của các anh trong các môn học khác, nếu như các anh không làm cho tôi hài lòng ở đây, các anh sẽ bị đánh trượt. APAM không đòi hỏi phẩm chất đặc biệt, cần phải lao động, thế thôi. Để làm được điều này, các anh phải học cách chế ngự được mọi sợ hãi và học cách thường xuyên giữ gìn nhiệm vụ của mình trong tâm trí.
Hệ thống mà chúng tôi sẽ giảng dạy trong những năm tới cho các anh là: Không để xảy ra sai lầm nào. Hệ thống đó sẽ có những bài kiểm tra và chúng tôi sẽ không ngừng cải tiến. Nó thật sự hoàn hảo, thật sự lô gích, và thậm chí, khi kẻ thù của các anh biết rõ nó, chúng cũng không thể dùng nó để chống lại chúng ta được.
Mousa cho chúng tôi biết Dov sẽ là giáo viên của chúng tôi, nhưng bản thân ông còn tham gia vào một số bài giảng, hoặc một số công việc thực hành. Riff đưa ra cho chúng tôi bản sao thời khoá biểu và tuyên bố:
— Các anh nhìn thấy khoảng trống giữa bài vừa giảng của ngày và bài giảng đầu tiên của ngày hôm sau không? Đó là thời gian rỗi của các anh phải không? Vậy thì, hãy hiểu là thời giờ đó thuộc về tôi.
Hãy tranh thủ chớp lấy ngày cuối tuần cuối cùng này của các anh. Từ tuần tới, chúng tôi sẽ bắt đầu mở mắt cho các anh. Cánh cửa của chúng tôi luôn luôn mở ra với các anh, nếu các anh có bất cứ vấn đề gì, xin đừng ngần ngại đến nói với tôi, tôi ở đó vì vấn đề này. Nhưng nếu tôi có gì khuyên bảo các anh, thì các anh cần theo.
Lần cuối cùng tôi nghe nói đến Mousa, là lúc ông ta phụ trách vấn đề an ninh ở châu Âu. Ông ta cũng thuộc Đơn vị 504, một đơn vị của người biên giới. Đơn vị này làm nhiệm vụ tình báo quân sự. Ông ta là một con người cứng rắn, nhưng đằng sau vẻ nghiêm khắc của ông, vẫn ẩn giấu một con người nhạy cảm, một con người lý tưởng chủ nghĩa tận tụy và đầy tính hài hước (xem chương V, phần 3).
Trước khi đi nghỉ phép cuối tuần, chúng tôi phải trình diện Ban Thư ký của nhà trường, do bà Ruty Kimchy nắm quyền. Chồng bà, trước kia là người phụ trách Vụ Tuyển mộ, và sau này với tư cách Bộ trưởng Ngoại giao, ông đã đóng một vai trò quan trọng lớn trong lúc nổ ra cuộc chiến tranh tàn khốc của Lyban. ông ta dính líu vào vụ Irangate (một vụ bê bối ở Iran).
Thời gian ngày làm việc của chúng tôi, được chia làm năm phần: 8 giờ đến 10 giờ, 10 giờ đến 11 giờ, 11 giờ đến 13 giờ, 14 giờ đến 15 giờ và 15 giờ đến 20 giờ. Chúng tôi có khoảng thời gian nghỉ đều đặn là 20 phút, khoảng trống hơn một nửa giờ để ăn cơm trưa. Chúng tôi ăn trưa trong ngôi nhà khác, phía bên dưới chân đồi một chút. Trên con đường tới nhà ăn tập thể, chúng tôi ngang qua một ki ốt. Người ta có thể mua thuốc lá ở đó và thông thường chỉ bán thuốc lá thôi. Thời đó, một ngày tôi hút từ hai đến ba bao, vả lại, phần lớn tôi hút khi học bài.
Chúng tôi có bốn lĩnh vực học tập: NAKA, APAM, học quân sự và học kỹ thuật về vỏ bọc.
Chương trình học quân sự thì rộng: Thiết giáp, máy bay, hải quân, tính đặc thù của các nước láng giềng, đường lối, chính sách, tôn giáo, cấu trúc xã hội của họ. Riêng về cấu trúc xã hội thì do các giáo sư đại học giảng dạy.
Với thời gian như thế, chúng tôi biết không thể giải trí gì được. Chúng tôi vui, đùa ngay trong lớp và bầu không khí thật vui nhộn. Ba tuần sau khi bắt đầu các bài học, chúng tôi đón một người mới 24 tuổi, tên là Yosy. Đó là bạn của Heim M. Heim M là một thành viên trong nhóm của chúng tôi, 35 tuổi, đầu hói, vạm vỡ mà bộ mặt luôn có nụ cười xảo quyệt cộng với cái mũi dô lên. Cậu ta đã có vợ và hai con.
Yosy, đã từng làm việc trong đơn vị 504 ở Lyban, nay trở lại Jelusalem, nơi mà trước kia cậu ta đã theo học một khoá cấp tốc tiếng Ả Rập, thứ tiếng cậu ta nói thông thạo. Ngược lại, tiếng Anh của cậu ta thì rất tồi. Bản thân cậu ta cũng đã có vợ và vợ cậu ta đang có mang. Là một người theo đạo Do Thái chính thống, Yosy thường xuyên mang một chiếc áo đan kippa, nhưng lại được nhiều phụ nữ chú ý tới. Cậu ta có duyên. Nhiều phụ nữ đã điêu đứng vì cậu và cậu ta thì không e ngại để tận dụng điều đó.
Các buổi học tan, thường tôi còn nấn ná ở Kapusky, trong Ramat Hasharon để uống một ly cà phê và ăn vài cái bánh ngọt, trước khi trở về nhà ở Hetzliya. Tôi gặp Yosy, Heim và Michel M, một chuyên gia Pháp về truyền tin đã đến Israel trước cuộc chiến tranh Kippuor và là người đã phục vụ trong đơn vị 8200. Michel cũng đã làm việc cho Mossad ở Châu Âu như một “chuyên gia tài cán”, trước khi vào làm việc. Chiếc bằng Cao học tiếng Pháp của anh ta, tiếng mẹ đẻ của anh ta đã tạo cho anh ta trở thành một thí sinh tốt. Anh ta được tuyển vào với sự che chở (nghĩa là có ai đó giúp đỡ).
Tất cả chúng tôi tạo thành một nhóm, vui vẻ. Chúng tôi xem lại thế giới, chúng tôi đã thảo luận về chiến lược. Thường thì sau mỗi lần gọi một ly cà phê, Yosy lại rời khỏi chúng tôi. “Tôi sẽ trở lại ngay lập tức” - Cậu ta nói. Rồi nửa giờ sau đó, cậu ta lại xuất hiện, và xin lỗi do bị cô này hay cô kia níu kéo. “Mình không thể từ chối, thậm chí một việc phục vụ nhỏ cho cô ta!” Thật là điên rồ với cái mà cậu ta làm như những việc “phục vụ”. Chúng tôi đã vặn lại: Đó không phải là một việc tầm thường đâu.
Các katsa Shai Kauly và Ran S. giảng dạy cho chúng tôi về kỹ thuật vỏ bọc.
— Khi các anh thu thập được những tin tức tình báo, thì các anh được gọi là katsa, các anh không gọi là Victor, là Heira hay là Yosy nữa. Các anh không bắt chuyện với một gã và nói: Xin chào! Tôi là một nhân viên Tình báo Israel, tôi sẵn sàng trả tiền cho ông về tất cả những tin tức mà ông đã cung cấp cho tôi.
Các anh sử dụng vỏ bọc. Có nghĩa là không bao giờ khẳng định mình là tình báo. Một katsa phải tỏ ra uyển chuyển. Uyển chuyển, đó là một từ chủ đạo. Có thể, trong một ngày các anh có tới ba cuộc hẹn gặp và các anh phải thay đổi ba lần căn cước. Các anh cần phải có sự uyển chuyển để liên tục trở thành một người khác.
Thế nào là một vỏ bọc tốt? Một tấm căn cước không thôi không thể giải thích được, và nó chỉ là một nấc thang rộng lớn nhất của các khả năng có thể được. Một nha sỹ chẳng hạn, cũng là một vỏ bọc tuyệt vời. Mọi người đều biết nha sỹ là ai, chừng nào các anh không rơi vào tay một ai đó, mà người ta yêu cầu các anh mở miệng cho người đó khám thì các anh vẫn được che đậy.
Chúng ta đã bỏ nhiều giờ để luyện tập. Chúng ta đã nghiên cứu các thành phố từ A đến Z, để nói về nó như là chúng ta đã sống ở đó cả đời mình. Chúng ta cũng đã học cách kiến tạo cho chúng ta thành một nhân vật mới trong một ngày, với kiến thức hoàn hảo của nghề nghiệp. Chúng ta đã luyện tập với các katsa dày dạn kinh nghiệm, những người đã kiểm tra lại tính vững chắc đối với vỏ bọc của các anh.
Những bài luyện tập này được tiến hành trong một phòng có trang bị camera để các học sinh khác có thể theo dõi các buổi tập luyện trên vô tuyến truyền hình đặt ở phòng bên cạnh.
Sự khéo léo nằm ở chỗ không để bị bộc lộ quá nhiều chi tiết, điều đó cũng không đơn giản như người ta tưởng. Trong chốc lát, chúng tôi nhận ra điều này trên màn ảnh của mình lúc diễn ra cuộc nói chuyện giữa Tsvy, một nhà tâm lý học 42 tuổi với học sinh năm thứ nhất, bồn chồn, lo lắng, và một người nghiên cứu - một katsa. Tsvy độc thoại trong vòng hai mươi phút liên tiếp, ông ta kể tất cả những gì mà ông biết về thành phố của mình, nghề vỏ bọc của mình, thậm chí ngay cả trước khi viên katsa hỏi ông đó là cái gì. Bốn đứa chúng tôi đã rút ra trước khỏi màn hình của mình. “Ra thôi, tôi đã khéo léo rút ra khỏi đây!”. Ông ta thốt lên, lúc chúng tôi gặp nhau. Bài kiểm tra đã kết thúc. Ông ta thấy mãn nguyện với mình lắm!
Trong quân đội, chúng tôi đã biết đến sự đoàn kết. Khi Kauly hỏi tôi nghĩ gì về cuộc trao đổi kia. Tôi trả lời rằng Tsvy đã học gạo, thuộc lòng chủ đề của ông ta, và ông ta thuộc lòng thành phố của ông ta. Một học sinh khác thì cho rằng ông nói rõ ràng, mạch lạc.
— Xin một phút - Ran S. kêu lên và đứng phắt dậy Liệu các anh muốn làm cho tôi tin là các anh đã tiêu hoá được mớ hỗn độn ấy không? Xin đừng nói với tôi điều sai phạm mà các anh không lưu ý đến do ông ta mắc phải! Hãy nói điều ông ta đã khẳng định là một nhà tâm lý học! Còn các anh, là những người khác, do vậy các anh chẳng có gì trong trí não của mình phải không? Lần này đây, tôi muốn được nghe điều mà các anh thực sự đang nghĩ. Chúng ta hãy bắt đầu từ Tsvy.
Do lo lắng, Tsvy đã nhượng bộ, ông ta đã làm quá nhiều việc. Việc tự phê bình của ông ta đã giải phóng cho chúng tôi. Ran S. yêu cầu chúng tôi đánh giá những thành tích của ông ta, nhấn mạnh vào sự việc mà trong tương lai chúng tôi sẽ phải đương đầu thực sự với hoàn cảnh như thế, và chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm cho mình nếu chúng tôi không biết đóng hài kịch.
— Chính do học cách bảo vệ vỏ bọc của mình, mà các anh sẽ tồn tại trong cuộc sống - Ran S. giải thích.
Trong khoảng hơn một giờ, Tsvy đã bị mệt nhoài, bị dìm xuống hàng rất xoàng. Chúng tôi xem lại băng video không biết chán để chú ý tới điều phi lý này hoặc phi lý khác. Và, tôi cũng thừa nhận rằng chúng tôi cũng thấy ở đó những điều lý thú.
Đó, cái điều đã diễn ra khi người ta làm cho cuộc ganh đua căng thẳng lên trong một nhóm, và người ta đã bỏ mất những nguyên tắc sơ đẳng, phải tôn trọng người khác. Sự dữ dội của bạo lực là không ngờ tới. Hiện nay, mỗi khi nghĩ về việc làm đó, tôi thấy mình đã gây nên ảnh hưởng xấu.
Chính cái thùng kêu to nhất lại là cái thùng rỗng (nguyên văn trong tiếng Pháp: Chính người mà đập mạnh nhất, thì ở đó, lại làm điều xấu nhất- ND). Khi những điều phê phán đã lặng xuống, Ran S. và Kauly lại mồi cho ngọn lửa bùng lên với một hay hai câu hỏi. Những bài tập mang tính khiêu khích hiếm hoi này chỉ diễn ra hai hay ba lần trong một tuần. Họ dạy chúng tôi rằng, chính đó là cách tôi luyện cho chúng tôi có những vỏ bọc hữu hiệu.
Vào thời kỳ của các bài học trong tháng thứ ba, chúng tôi theo một kiểu công việc thực hành mới. Họ dạy chúng tôi biết thưởng thức rượu, nói về hương vị của nó, đoán xem xuất xứ của rượu từ đâu. Chúng tôi vẫn ăn cơm trưa tại Viện Hàn lâm, trong một phòng ăn theo nghi lễ của Thủ tướng. Tại đó, người ta dạy chúng tôi cách đọc những món ăn của các khách sạn lớn, gọi một thực đơn ra sao, ngồi vào bàn ăn như thế nào.
Trong phòng chơi bóng bàn, một chiếc vô tuyến chiếu 24/24 giờ các chương trình nổi tiếng của Canada, Anh, Mỹ, và của châu Âu, để chúng tôi làm quen với nó. Chúng tôi có khả năng nhận biết bất kỳ buổi phát thanh nào ngay từ khi có một vài điệu nhạc phát mở đầu.
Cần luôn luôn chú ý tới các chi tiết nhỏ. Lấy thí dụ, tin về đồng 1 đô la mới của Canada chẳng hạn. Ở Montreal, người ta gọi những đồng đô la mới đó là: “loonies” (Timbrées - những con tem có đóng dấu). Nếu các anh không hiểu điều đó mà lại khẳng định mình là người Canada, thì chiếc vỏ bọc của các anh là buồn cười.
Với APAM, chúng tôi học nghệ thuật theo dõi (bị tình nghi), lúc đầu là ở tổ, sau là cá nhân. Làm thế nào để hoà vào trong đám đông, chọn những địa điểm chiến lược, làm thế nào để biến đi, việc theo dõi ở những giờ -cao điểm, những giờ ít hoạt động, quan niệm về không gian/thời gian (đánh giá khoảng cách mà một cá nhân dùng trong một thời gian xác định).
Giả dụ, mục tiêu của các anh ngoặt sang một góc của con đường rồi biến mất, thậm chí lúc chính anh cũng tới đó. Các anh hãy suy tính xem, liệu mục tiêu có thời gian quay sang góc của phố tiếp theo đó, nếu không, thì mục tiêu phải vào một ngôi nhà nào đó.
Bên cạnh việc theo dõi, có việc chống theo dõi: Hãy phát hiện xem liệu bản thân người ta có bị theo dõi không.
Kỹ thuật chống theo dõi được giảng dạy trong một phòng của toà nhà chính, trên tầng hai. Đó là một phòng rất lớn, trang bị hai mươi chiếc ghế máy bay, những gạt tàn thuốc ở ngay trên tay ghế, những chiếc bàn có thể gấp lại được. Trên bục giảng, có một chiếc bàn và một chiếc ghế kê sát tường, có một màn ảnh lớn để người ta chiếu các phim diapositif (dương bản) của Tel Aviv, và ở chính phía trước, có một chiếc bảng bằng thuỷ tinh hữu cơ. Lần lượt, từng người chúng tôi bước lên bảng và chúng tôi phải giải thích về hành trình của mình. Hành trình (đường đi) là nền tảng cho công việc của chúng tôi. Không có nó, thì không thể có cái gì.
Người ta chỉ định nơi ở cho mỗi học viên. Người học viên, sau đó phải rời nơi ở vào một giờ thích hợp, theo một số đường đi và phải tính toán liệu có được hay không. Người ta sẽ theo dõi việc đó. Nếu người kia bị theo dõi, anh ta phải chỉ rõ bị bao nhiêu người theo dõi, khi nào, ở đâu và cho biết rõ các tín hiệu của họ. Những ai khẳng định mình không bị theo dõi, cần chỉ rõ ở đâu và khi họ đã kiểm tra, và cho biết rõ thái độ của họ. Người ta vẽ dần dần cuộc hành trình trên tấm pa-nô bằng thủy tinh hữu cơ.
Chỉ có sáng hôm sau, sau khi chúng tôi làm báo cáo, người ta mới vạch cho chúng tôi biết ai đã bị theo dõi.
Nhưng, kiểm tra hay không, thì điều quan trọng là chỉ đối với một số trường hợp, còn một số trường hợp không theo dõi. Nếu anh tin là mình bị theo dõi, trong khi người ta không theo dõi anh, thì việc làm của anh bị gác lại. Thí dụ, ở châu Âu, nếu một katsa khẳng định bị theo dõi, thì cả bộ phận lập tức dừng mọi hoạt động trong một hoặc hai tháng, là thời gian để kiểm tra ai theo dõi và vì sao.
Một hành trình được chia thành hai đoạn chính, mà người ta xác định rõ bằng một bản đồ. Anh rời một địa điểm cho trước có khí hậu có thể là tự nhiên nhất, rồi anh phải đi tới một địa điểm chiến lược 4, một địa chỉ mà anh có những lý do tốt để đến, rồi từ đó anh có thể nhìn được mà không ai thấy. Thí dụ, ở nhà một người nha sỹ, mà văn phòng của người này ở tầng ba của một toà nhà.
Từ cửa sổ của một thềm nghỉ, anh có thể quan sát đường phố. Nếu anh bị theo dõi, anh sẽ đưa mắt nhìn người theo mình và đứng chờ hồi lâu.
Nếu tôi bị theo dõi bởi một nhóm, mà tôi từ một khách sạn đi ra, tôi sẽ bị tóm cổ, Tôi đi rất nhanh để những người theo tôi bị cách quãng, rồi tôi đi ngoặt nhiều để đến được một trong những điểm chiến lược của tôi. Từ đó, tôi quan sát họ và nhìn thấy họ tổ chức nhau lại. Tôi lại đi ra, tôi lên một chiếc xe buýt đưa tôi đến một khu khác, rồi tôi lại bắt đầu hoạt động, nhưng với một cách chậm chạp, để cho họ khỏi mất những việc theo dõi của họ.
Việc cuối cùng phải làm, là trải những người bám đuôi ra, nếu không, làm sao bảo đảm được hành trình học rồi anh bỏ rơi họ? Thế là ngay khi tôi biết mình bị theo dõi, tôi ngừng tất cả mọi hoạt động và vào xem chiếu bóng.
Chúng tôi luôn luôn có một kippa trong túi, và khi chúng tôi biết chắc bị theo dõi, chúng tôi phải trùm lên, gọi điện thoại từ một ca bin, quay số điện thích hợp, nói rõ tên mình và cho biết là chúng tôi đang bị theo dõi, rồi trở về nhà chúng tôi. Chúng tôi gặp lại nhau ở nhà người này hay ở nhà người khác, thảo luận lâu về tình huống.
Trong suốt quá trình luyện tập này, tôi chỉ phạm phải một sai lầm. Rồi một ngày nào đó, tôi tin là tôi đã nhầm vì nghĩ là bị theo dõi. Một trong số những học sinh, đã sao chép hành trình của tôi, và đi theo sau, cách tôi chừng năm phút. Tôi đã xác định được nhóm làm công việc theo dõi và tôi nghĩ rằng họ đang làm điều đó sau tôi.
Khoá đào tạo được chia thành những nhóm nhỏ. Người ta cảm thấy dễ bị tổn thương trong các bài học mà ở đó, mỗi người phải chịu đựng đối với những cuộc tấn công được phối hợp của phần còn lại của lớp! Và thế là, sau những bài học, người ta lại tập hợp nhau chừng ba hoặc bốn người để tranh luận, để khuyên nhủ, và để nâng đỡ về mặt đạo đức.
Các giáo viên huấn luyện của chúng tôi, chuyển qua giảng dạy giai đoạn hai.
— Bây giờ, các anh sẽ học tự bảo vệ, các anh sẽ học làm các tân “binh”. Các anh đi vào trong một thành phố, các anh kiểm tra thấy mình không bị theo dõi, các anh tuyển mộ và sau đó, các anh viết báo cáo, dùng phương pháp NAKA.
Tôi còn nghe thấy Mousa tuyên bố:
— Các anh đã sẵn sàng chưa, chúng ta bắt đầu ra khỏi cái vỏ của chúng ta.
Này, coi chừng với thời tiết xấu!