Chương 3 Chào Và Vĩnh Biệt.
Trước hôm có bài tập cuối cùng sau hai tuần lễ nữa, tôi nhận được một cú điện thoại của anh bạn Jerry. Vào thời kỳ đó, tôi không hình dung ra tầm quan trọng của cuộc gọi điện này.
Khi đó, Jerry 32 tuổi, là một công dân Mỹ. Với bộ râu, ria mép, tóc lượn sóng và mỏng, Jerry là một luật sư làm việc trong văn phòng luật sư của Cyrus Vance, cựu Bộ trưởng Ngoại giao của Tổng thống Jimmy Carter. Chúng tôi là bạn của nhau. Cả Jerry và tôi, ngay cả tôi cũng không biết gì về những dư luận liên quan tới đồng tính luyến ái. Jerry đã nói với tất cả mọi người về một người bạn gái nhỏ từ Hoa Kỳ đến và ở nhà anh ta, nhưng khi có chồng, cô ta phải quay trở về. Vì không có ai nhìn thấy cô ta bao giờ, nên dư luận vẫn tồn tại. Jerry thường đến nhà tôi, và tôi cũng thường đến nhà anh ta. Tôi thường đến giúp anh ta tạo “một vỏ bọc” và ngoại trừ một vài bất đồng nhỏ xảy ra, chúng tôi sống rất tốt với nhau. Không có gì là bất bình thường đối với việc anh ta mời tôi tới nhà.
Anh ta nói rằng, đơn giản là muốn tôi tới tán gẫu và giới thiệu với tôi cái gì đó. Tôi đã trả lời: Tại sao lại không nhỉ?
Lúc tôi đến nhà, Jerry đã chuẩn bị cho chúng tôi một cocktail mà tôi thích, một cốc vốt ka, có đá và quả dâu nghiền. Trước khi ngồi, anh ta mở một băng video.
— Tôi có cái này chiếu cho cậu xem - Anh ta bắt đầu - nhưng trước hết, cho phép tôi nói với cậu là tôi đã thấy một nguồn ở trong nội bộ và từ giờ trở đi, trước một bài tập, tôi có thể biết chúng ta bị theo dõi. Tôi có thể nói cho cậu biết ở đâu và khi nào. Chúng ta không cần phải bực bội về điều này nữa.
— Một cách chân thành nhé, Jerry - Tôi đáp lại - điều đó không làm tôi bực bội vì bị theo dõi. Thực ra, tôi thấy nó đáng khích lệ.
— Nghe đây, tôi đã nói điều này cho Ran S. H. (Một học sinh vừa có những vấn đề nghiêm trọng với APAM), nó rất vui thích.
— Tôi không nghi ngờ. Nhưng anh nghĩ xem, phục vụ ai, cái loại đó?
— Tuy nhiên, cậu luôn luôn không biết họ theo dõi cậu như thế nào - Jerry cãi lại một cách khô khốc.
— Đồng ý, hãy làm việc gì đó của cậu đi, cái kia tôi cóc cần. Nếu cậu nghĩ rằng điều đó sẽ giúp cho cậu, rất tốt. Ngay cả tôi, là người tò mò muốn biết làm thế nào cậu thu được loại thông tin này. Người phụ nữ mà Itsik cần quan tâm là một người nổi tiếng mang số 4. Tôi cũng vậy, tôi có một mối liên hệ nhỏ với bà ta, và bà ta theo dõi tôi ở mọi nơi.
— Cậu đùa đấy chứ?
— Tôi biết rằng anh không tin tôi, vì thế, anh hãy ngồi xuống, anh hãy thư giãn một chút, và hãy xem video cassette.
Jerry qua nhà Itsik hơi sớm một chút và đã thấy một người phụ nữ đi từ trong nhà ra. Một người đẹp, có làn da nâu, mái tóc đen bóng và thân hình bốc lửa. Anh ta phải đợi một lúc cho người phụ nữ kia đi, rồi mới vào thăm Itsik. Vợ Itsik không ở đó, và ông ta cũng chẳng nói gì về người phụ nữ vô danh kia.
La Yarid, đội chịu trách nhiệm về an ninh ở châu Âu, hiển nhiên là đã đào tạo những nhân viên của họ tại Israel. Một trong những phương pháp luyện tập tốt nhất của họ là thử thách sự khéo léo của họ đối với việc theo dõi các katsa trẻ.
Họ sử dụng tên số, mà không dùng tên, và các katsa dường như không biết được họ là ai. Đội này đã được thông báo nhận dạng người bị theo dõi hôm trước, giờ, địa điểm xuất phát, và người ta đưa cho đội tấm ảnh của mục tiêu. Người phụ nữ này mang số 4.
Jerry đã phát hiện ra điều này trong quá trình luyện tập trước đây, và mặc dù vào thời kỳ đó, không biết người phụ nữ này là ai, anh ta đã thông báo sự việc trong báo cáo của mình. Sau này, khi anh ta thấy người phụ nữ nọ ra khỏi nhà của Itsik, anh ta đã làm phép tính 2 cộng 2. Lúc người phụ nữ lên xe của bà ta, Jerry lấy ra số ấy, số này chọ phép anh ta biết tên, và địa chỉ của người phụ nữ nhờ vào máy tính của cảnh sát.
Bây giờ, anh ta muốn khai thác điều anh ta đã biết. Trước hết, Jerry biết cái điều mà người ta nói về anh, và muốn chấm dứt sự đồn đại. Anh cũng muốn biết ai sẽ tiếp bị theo dõi ngày này hoặc ngày khác của việc luyện tập, để không phải lo âu triền miên về APAM. Không thích thú gì trong bài tập này, anh ta muốn đi tắt, bởi vì anh ta tính toán rất nhiều trong việc đào tạo. Một katsa không thể ra nước ngoài mà không được APAM bật đèn xanh.
Căn hộ của ông ta được trang bị toàn đồ dùng điện tử đầy ấn tượng, cũng có một máy luyện tập cơ bắp gọi là máy Soloflex, với một chiếc ghế băng và một chiếc xà treo trên một khung. Một trong những bài luyện tập là bám tay vào (chân thõng xuống) xà bằng những thanh treo nhờ có những cái gắn vào bằng cao su, rồi thực hiện những động tác uốn vặn để luyện bụng.
Một nhân tố quan trọng khác của thiết bị, là một máy quay phim nhỏ gá vào trong một chiếc cặp. Người ta đã dùng những thứ đó vào việc tập luyện, và người ta có thể mang chúng tới Viện Hàn lâm khi nào cảm thấy cần. Không phải chỉ các diễn viên màn bạc thực hiện làm người ta tin vào cương vị của họ, mà còn do chất lượng cao của các dụng cụ máy móc đã tạo nên những hình ảnh xứng đáng với điện ảnh.
Đó là một phim với hình ảnh khiêu dâm mà Jerry và N04 thực hiện trong phòng.
— Jerry, anh không cần làm một phim để bắt buộc cô ta hợp tác - Tôi nói, khi cuốn băng đã hết.
— Có thể là không. Nhưng tôi tự nhủ rằng, nếu cô ta khước từ, tôi sẽ chiếu cho cô ta xem phim và cô ta sẽ thay đổi ý kiến. Bắt buộc ư, không?
— Bằng cách nào đó - Tôi trả lời, một cách thận trọng.
— Cậu có biết người ta nói gì về tôi ở Văn phòng không?
— Rằng anh là người đồng tính luyến ái chứ gì?
— Đúng.
— Đó là vấn đề của anh chứ không phải của tôi.
— Tôi đến đây không phải để phán quyết anh.
Jerry, khi đó đến ngồi sát tôi.
— Cậu đã thấy đấy, tôi có phải người đồng tính luyến ái đâu.
— Tại sao anh nói với tôi tất cả những điều ấy- Tôi hỏi, lúc này, đầu óc hơi căng thẳng.
— Này, tôi có chiếc thuyền chạy buồm. Chúng ta có thể cùng nhàu vui chơi…
— Jerry, tôi hiểu rõ điều anh vừa nói với tôi đấy chứ? - Tôi hi vọng là như vậy.
Tôi bị choáng váng và khùng lên. Tôi đứng lên khỏi chiếc ghế giường, đi ra phía cửa. Khi Jerry đặt bàn tay lên vai tôi để giữ tôi lại, mặt tôi đỏ gay. Tôi gạt cánh tay anh ta ra, và đánh vào người anh ta.. Chưa bao giờ tôi đánh vào một người nào mạnh như vậy. Tôi đi xuống cầu thang, nhẩy xổ ra ngoài đế hít hở không khí. Rồi tôi chạy dọc theo con đường - có thể là 8 hoặc 9 km - cho tới Viện Hàn lâm. Tôi không ăn mặc theo đúng thể thức, tôi ho nhưng vẫn tiếp tục chạy.
Tới Viện Hàn lâm, tôi ngã người vào Itsik.
— Tôi phải nói với anh - Tôi bảo anh ta - cần chấm dứt cái đó.
— Hãy vào phòng tôi cái đã.
Tôi đã kể cho Itsik nghe cả câu chuyện. Tôi chỉ có thể bảo đảm là tôi đem đến cho ông ta một sự giải thích chặt chẽ về câu chuyện vì tôi nói lúng túng, nhưng như thế cũng đủ để rõ ràng: Jerry có một cuốn băng cassette cho thấy anh ta đang ôm hôn cô bạn gái nhỏ của anh ta, và anh ta muốn làm thân với tôi.
— Cậu hãy bình tĩnh lại, hãy bình tĩnh lại - Itsik nói - Tôi sẽ đưa cậu về nhà.
— Tôi cảm ơn ông ta và nói, tôi có một chiếc xe đạp để ở Viện Hàn lâm. Tôi thích đi xe đạp về.
— Hãy nghe đây - Itsik nói tiếp - Cậu vừa kể cho mình nghe. Bây giờ, cậu hãy quên ngay nó đi. “Hãy quên câu chuyện đó đi”, điều đó nghĩa là muốn nói cái gì?
— Tôi không muốn phải nghe nói về nó nữa.
— Gã này, anh ta có loại “ngựa” gì đây? Ngựa thành Troie à?
— Hãy quên nó đi.
Tôi không thể làm gì hơn. Biết làm sao đây, khi Itsik ra lệnh cho tôi hãy quên câu chuyện này, thậm chí không được thẩm định lại. Đấy là điều không thể tưởng tượng được. Ông ta còn nói thêm:
— Tôi không muốn nghe bất kỳ ai khác nói về câu chuyện này, không nói một câu nào với Yosy và Heim, hay bất kỳ một ai khác. Hiểu chưa?
— Đồng ý, tôi sẽ quên. Nhưng tôi sẽ có một báo cáo viết cho anh và xin một bản phô-tô-cóp-pi để lưu trữ.
— Hãy làm đi!
Một bản cóp-pi cho lưu trữ nghĩa là hai lần của một bức thư bí mật có thể được giấu trong phong bì xếp trong một hồ sơ, tại đó, hồ sơ sẽ được giấu kín. Nhưng, nhân vật được gửi cho bản cóp-pi phải ký tên để cho biết là bản cóp-pi đã được đọc, rồi ngày, tháng cũng phải ghi vào đó. Giả sử có một katsa thông báo cho thượng cấp của anh ta về một cuộc tấn công của Syrie, và thượng cấp lại không đếm xỉa gì đến những cảnh báo này. Khi cuộc tấn công xảy ra, mọi người hỏi vì sao thượng cấp lại không được thông báo trước về cuộc tấn công này. Người katsa đã có một bản cóp-pi ở lưu trữ, cái đó đủ để đưa ra chứng minh rằng các thượng cấp đã được thông báo thực sự.
Trên đường về, tôi dừng lại nhà Moussa M- người phụ trách an ninh và đã trình bày sự việc với ông ta.
— Ông đã phải điều chỉnh chương trình và chuyển hướng việc theo dõi - tôi đưa ra một lời khuyến dụ.
— Thế cậu đã nói việc này với Itsik chưa?
— Nói rồi.
— Ông ta đã nói gì?
— Ông ta yêu cầu tôi hãy quên tất cả đi.
Không có thể thay đổi cách theo dõi, nếu không, Itsik sẽ biết là cậu đã để tôi biết chuyện- Moussa kết luận.
Vào khoảng ngày 15 tháng 10 năm 1985, khi bắt đầu bài tập cuối cùng, thì nhiệm vụ thứ nhất được xác định cho các nhóm năm người một, là đến ở trong những căn hộ. Một nhóm ở Haifa, nhóm nữa ở Jelusalem, và nhóm của chúng tôi ở tầng hai của một nhà bên cạnh rạp chiếu bóng Mugraby, gần các các phố Allenby và Ben Yehuda, trong vùng trung tâm phía Nam của Tel Aviv, một khu tồi tệ, thường chỉ có gái điếm lui tới. Ngoài Jerry thêm vào, nhóm chúng tôi gồm Arik Oded và Michel. Sau khi bố trí xong chỗ ẩn giấu, trong một quán ăn phục vụ suốt ngày, và thực hiện tất cả những công việc an ninh cần thiết cho “chỗ giấu mình” của chúng tôi. Người ta đã giao các hộ chiếu và đưa chúng tôi ra sân bay. Người ta bắt chúng tôi phải qua kiểm soát của hải quan, làm như chúng tôi vừa đến Israel. Tôi có hộ chiếu Canada.
Tôi gọi taxi về căn hộ, quan sát vùng xung quanh, phát hiện những trạm điện thoại (tự động)… Và, tôi đã đến trước chỉ dẫn lúc mười ba giờ. (Dần dần chúng tôi được quyền trở về chỗ ở của chúng tôi, luân phiên nhau, bởi vì ban đêm luôn luôn cần phải có một người ở nhà ). Lúc tôi trở về “nơi ở giấu”, cứ coi như không có việc gì xảy ra giữa Jerry và tôi, ngoại trừ việc tôi thấy, lúc này tôi không thể “động chạm” gì tới cậu ta cũng như không tự bảo vệ mình trước cậu ta. “Con ngựa” của cậu ta quá mạnh.
Bài tập đầu tiên trên hiện trường: Đi tới Khách sạn Bãi tắm biển lớn ở góc phố Dizengoff và ở góc đại lộ Ben Gourion, đối diện với Sheraton. Sheraton cũ đã được dành cho người Mỹ xây dựng một đường băng hạ cánh ở Néguev trong khuôn khổ Hiệp định hoà bình Camp David, sau khi Israel đã khước từ đối với những đường băng hạ cánh ở Sinai. Tôi giữ một phòng ở Bãi tắm biển lớn qua điện thoại, trong khi đó, Jerry hình như đã gặp một “người quan hệ” trong phòng đợi của khách sạn này. Người quan hệ này có những tài liệu để trong cốp xe của anh ta; những tấm ảnh và đã giao chúng cho Jerry tại chỗ mà không ai biết được.
Chúng tôi đã có chìa khoá xe. Xe này phải để chỗ thứ sáu tính từ lối vào của Sheraton cũ. Trong trường hợp ấy, xe lại chỉ để ở chỗ thứ ba, rõ ràng với mục đích để gác cổng.
Jerry có nhiệm vụ nói với người quan hệ ở trong phòng đợi của Khách sạn Bãi tắm biển lớn, về địa điểm, để từ đó, người này có thể làm tôi nhìn thấy anh ta mang chiếc cặp đựng tài liệu đi vào và đi qua phòng đợi tiến về phía thang máy. Một khi, những tài liệu được chụp ảnh để trong phòng ngủ của khách sạn, tôi phải xoá tất cả những giấu ấn trong chiếc cặp này và đem nó ra xe. Tôi sẽ ra hiệu cho Arik, Arik lại ra hiệu cho Jerry, để Jerry có thể cho “người quan hệ” kia đi khỏi.
Khó khăn duy nhất là chiếc xe luôn luôn bị người gác cổng theo dõi. Tôi đề nghị Arik bỏ hết giấy tờ trong ví đi, chỉ để lại một vài vé cần thiết qua đưa cho người gác cổng, đồng thời nói rằng Arik đã tìm thấy vé và đem nó tới những đồ vật đã biết. Mặt khác, cũng làm như vậy, tôi sẽ đi lấy chiếc cặp để trong cốp xe.
Hai giờ sau, tất cả chúng tôi lại gặp nhau ở nhà. Itsik và Shaikauly, vội vã tới chỗ chúng tôi. Chúng tôi đã làm một báo cáo chi tiết cho họ về những việc đã xảy ra, nhưng lúc mỗi người làm xong bảo cáo, Jerry quay lại Itsik và nói:
— Tôi phê phán tư cách của Vic.
Tôi lấy làm sửng sốt. Tôi đã làm nhiều hơn những gì người ta chờ đợi ở tôi, vậy mà gã ngu này lại phê bình tôi.
Khi Victor làm việc với những Smerfs của Kaisarut, anh ta đã ở trong khách sạn này cùng với những người Phi. Thực hiện bài tập tại khách sạn này, nơi mà Vic đã biết rõ, anh ta đã làm hại tới thanh danh của mọi hoạt động.
Một phút sau tôi phản kháng lại - Chúng ta đã thực hiện những bài tập trong tất cả các khách sạn của thành phố. Mặt khác, chúng ta coi như đang ở Paris, và ở đó, không ai biết tôi.
Itsik, đã không viết những lời đó trong sổ của ông, đồng thời nói:
— Lời nhận xét thích đáng.
Tôi quay sang Kauly.
— Shai…
— Đừng đem tôi vào việc đó - Shai Kauly nói.
Hôm sau, tôi đề nghị được bắt đầu nhiệm vụ thứ hai của tôi, ngay lập tức. Việc đó tạo cơ hội cho tôi rời khỏi nơi ẩn giấu này trong nhiều ngày: Tôi thấy ở cùng một chỗ với Jerry đã quá đủ rồi.
Nhiệm vụ của tôi là bắt liên lạc với một nhà ngoại giao Anh chịu trách nhiệm bảo dưỡng các nghĩa trang Quân đội Anh ở Israel (chủ yếu là trong cuộc Chiến tranh thế giới lần Thứ nhất). Ông ta có văn phòng làm việc ở Ramlah - nơi đó có một nghĩa trang lớn - một văn phòng làm việc khác ở trong Đại sứ quán Anh. La Shaback đã nhiều lần thấy ông ta dừng xe trên đường ô tô cao tốc để chụp ảnh những nơi đóng quân, rồi lại đi. Chúng tôi nghi ngờ là bản thân ông ta làm gián điệp, hoặc ông làm tình báo. La Shaback đề nghị nên có một cuộc điều tra.
Tôi phải bắt đầu bịa ra một lý do để gặp con người này. Tại sao lại không có một cuốn phim mới nhỉ? Sau khi đã giành một phòng trong Khách sạn Carlton, đối diện với Khách sạn Maina, phố Hayarkon, ở Tel Aviv, tôi tới một công trình kỷ niệm được xây dựng, gần nơi mà những đội quân Anh của tướng Allenby đã tràn qua Yarkon, trong cuộc Chiến tranh thế giới lần Thứ nhất, chấm dứt bốn thế kỷ đô hộ của người Ottoman (trong lịch sử gọi là người Thổ Nhĩ Kỳ) trên vùng Đất Thánh. Giữ lại trong ký ức ngày, tháng của những trận đánh và tên tuổi của những chiến sỹ, tôi đi tới một nghĩa trang lớn khác, của người Anh, nằm ở cửa ngõ Haifa, cạo những phiến đá để tìm tên của một người lính (Mc Phee) đã hi sinh trong một trận đánh thời đó.
Giới thiệu mình như một người Canada từ Toronto đến, tôi kể rằng, tôi đang làm một cuốn phim về một gia đình đã rời London đến Canada, và gia đình đó có một người hi sinh trong trận đánh để giải phóng Đất Thánh. Đầu tiên, tôi gọi điện đến văn phòng ở Ramlah, phục vụ việc giao hàng của tôi là một người làm Ả Rập theo Thiên Chúa giáo. Người này cho tôi số điện thoại của “mục tiêu” ở Đại sứ quán. Tôi lặp lại việc chào hàng của mình với nhà ngoại giao, nói với ông ta về Mc Phee (nói rằng tôi không biết anh ta được chôn cất ở đâu). Tôi nói, mình đang ở Khách sạn Carlton và xin hẹn được gặp.
Như đã hẹn, nhà ngoại giao Anh đến cùng với một người khác, nên chúng tôi nói chuyện tay ba trong hai tiếng rưỡi đồng hồ. Được đào tạo về kiến trúc vườn tược, nhà ngoại giao sẵn sàng giúp đỡ tôi và chỉ rõ nơi có ngôi mộ. Câu chuyện của tôi kể cho ông ta đã thu hút ông và chúng tôi đã bắt đầu thảo luận cả việc tham gia của ông ta vào quay một số cảnh lớn của trận đánh mà tôi muốn quay. Tôi nói với ông ta, tôi phải ra đi sớm nhưng trong vòng một tháng nữa, tôi sẽ trở lại làm. Tôi có những chỉ thị phải hạn chế thiết lập mối tiếp xúc và hạn chế mở ra một cửa.
Đối với nhiệm vụ tiếp theo của tôi, tôi phải tiếp xúc với một gã ở Đông Jelusalem đứng bên cửa hàng lưu niệm trên phố Salaha Adin. Tôi điều tra khu phố, chụp ảnh bằng một chiếc máy được thu nhỏ và tôi kết bạn với một người, một thành viên của PLO - đó là lý do để chúng tôi muốn biết thêm về con người kia. Trong một nhiệm vụ khác, Itsik dẫn tôi tới một ngôi nhà ở Tel Aviv, nói với tôi là trong căn hộ, trên tầng hai, có một người đang tiếp một ai đó, tôi có 20 phút để vào đó bắt chuyện với người khách mời ấy.
— Chutzpah- Tôi nói. Chuzpah, câu đó là muốn nói cái gì?
— Anh trút bớt gánh nặng trong bụng ra trước cửa của gã ấy, anh đập cửa rồi anh xin ông ta giấy. Chuzpah nghĩa là như vậy.
Tôi đi sang cửa hiệu gần để mua hai chai mouton-cadet; tôi quay trở lại ngôi nhà và đọc tên những chủ thuê nhà, ấn nút vào bộ loa nói và báo rằng tôi có một bó hoa mang tới cho một bà.
— Có đúng người ông kiếm là Dina không - Một giọng nói trả lời qua máy nói trung gian ở cửa.
— Bà ta đã có chồng phải không ạ?
— Không.
Tôi ấn vào nút máy nói trung gian căn hộ của Dina, nhưng cô ta không có nhà. Tôi đi vào phòng đợi của ngôi nhà, là nơi mà mọi người đều đi qua trước tất cả các cửa để lên gác. Nơi mà mục tiêu của tôi đang ở phải đi qua tầng hai. Tôi lấy một chai nước, cầm lên, rồi thả xuống đất, chiếc chai vỡ tan trước cửa căn hộ đã được xác định. Tôi gõ cửa.
— Tôi thực sự lấy làm khổ tâm - Tôi nói khi cánh cửa mở ra - Tôi lên thăm Dina, nhưng cô ta không có nhà. Trong lúc đi xuống, tôi vô ý đánh rơi làm vỡ chai nước. Xin ông làm ơn cho tôi mượn một cái gì đó để dọn cho sạch được không ạ?
Người đàn ông và vị khách của ông ta đã giúp đỡ tôi. Tôi đề nghị còn một chai, xin cùng uống với người chủ và vị khách của ông. Tôi đã ở đó trong hai giờ để nghe họ kể chuyện về cuộc sống của họ. Nhiệm vụ của tôi đã được hoàn thành.
Trong khi đó, nhóm của căn hộ Haifa tập trung vào những quân lính của Liên hợp quốc, đặc biệt là những lính Canada. Những người Canada là một mục tiêu quan trọng. Hữu nghị, lịch sự, họ cảm thấy ở Israel như sống trong một nước phương Tây, hoàn toàn thoải mái hơn rất nhiều so với một nước Ả Rập. Nếu các anh muốn vui chơi, xin các anh đến Damas, các anh thấy thế nào?
Có nhiều duyshanim (nói một cách văn vẻ, là những chiếc bánh có mật ong, các lực lượng của Liên hợp quốc chịu trách nhiệm vận chuyển thư từ, tin tức và những gói hàng) những người Canada vận chuyển các kiện hàng từ phía bên kia biên giới cho chúng tôi. Trong một bài tập, bằng cách bẻ khoá (hoặc đào ngạch), chúng tôi phải thâm nhập được vào trụ sở của Mador, trên phố Dizengoff, ở Tel Aviv, cũng như phải thâm nhập được vào trụ sở của cảnh sát đặc biệt Jelusalem, nơi có một người tên là Zigel lãnh đạo một đơn vị cảnh sát điều tra đặc biệt. Một trong những công việc mà Zigel chăm lo vào thời kỳ đó, có tên là “Hồ sơ Câu cá” (“Dossier Pêche”, cũng có thể dịch là “Chiếc ghế tựa Câu cá” - Tiếng Hébreu là Tik Afarset).
Đối với cuộc xuất quân này, chúng tôi mang theo một “chuyên gia có nắm đấm”, người này sẽ chỉ cho chúng tôi đâu là những hồ sơ cần lấy. Chuyên gia này xác nhận rằng “Hồ sơ Câu cá” nói về một vụ điều tra mà Yosef Burg, Bộ trưởng- một người lão luyện của Đảng Tôn giáo, một trong những thành viên lâu đời nhất của Nghị viện Israel - đã dính líu vào. Burg làm Bộ trưởng từ rất lâu, mà người ta đã kể lại câu chuyện vui đùa như sau: Ba nhà khảo cổ, một người Mỹ, một người Anh và một người Israel- đã phát hiện ra một xác người Ai Cập ướp lâu tới ba nghìn năm. Khi họ mở chiếc quách ra, chiếc xác ướp tỉnh dậy và hỏi người Mỹ:
”— Ngài ở đâu tới?
— Từ châu Mỹ tới. Một quốc gia vĩ đại ở bên kia bờ Đại dương. Một nước hùng mạnh nhất thế giới.
— Chưa bao giờ nghe nói tới - Chiếc xác ướp trả lời.
Chiếc xác ướp cũng hỏi và trả lời nhà khảo cổ Anh như hỏi và trả lời với người Mỹ, nhưng khi nhà khảo cổ thứ ba trả lời là tôi từ Israel tới, chiếc xác ướp thốt lên:
— Ô! Đúng rồi, tôi biết. À này, ông Burg vẫn là Bộ trưởng đấy chứ?”
Tôi không biết gì về nội dung hồ sơ và chủ đề của công việc điều tra, nhưng tôi biết rằng “Hồ sơ Câu cá” được mang đi, theo đề nghị của Văn phòng Thủ tướng, và công việc đã tan biến vì không đủ tài liệu. Dù rằng đó là Thủ tướng Begin, Perés hay Shamir, không mấy quan trọng. Khi người ta đã có một công cụ, thì người ta có thể sử dụng và dùng nó. Và Mossad đã luôn luôn làm như vậy.
Nếu những katsa trẻ thực hiện một số những bài tập mang tính chất này, thì đó là một công việc thực hành đều đặn của những người theo cách luyện tập của neviot. Bị bất ngờ tôi hỏi vì sao chúng tôi được quyền làm những cái trái với những quy định của chính mình. Chúng tôi được xem như hoạt động ở nước ngoài, chứ không phải ở trong nước.
Oren Riff, mà tôi coi như một người bạn, đã trả lời tôi:
— Khi người ta đã đánh mất cái gì, người ta tìm kiếm ở nơi đã đánh mất nó, chứ không phải tìm kiếm ở nơi có ánh sáng. Ảo tưởng đối với câu chuyện của người đánh mất một vật gì đó trong chỗ tăm tối, nhưng người đó lại đi tìm ở chỗ có ánh sáng để cho thuận tiện hơn.
Hãy đóng nó lại và hãy làm việc của cậu đi - Riff nói thêm, bởi vì cái đó cậu không nhìn thấy.
Tiếp đó Riff kể câu chuyện của một người vừa từ sa mạc tới và dừng lại trên đường sắt ông ta nghe thấy tiếng còi tàu hoả, nhưng không biết cái đó nghĩa là gì. Ông ta nhìn thấy một đoàn đang lao về phía mình, nhưng vì không biết đó là tàu hoả, nên ông ta không động đậy, rồi chiếc tàu hỏa đã cán vào người ông ta. Ông ta đã thoát được tai nạn, và sau một thời gian dài điều trị ở bệnh viện, ông ta đã được đưa về nhà. Tại nhà ông, bạn bè tổ chức một ngày hội nhỏ. Một người cho ấm nước lên bếp đun để pha trà, và khi ông nghe thấy tiếng sáo của ấm nước kêu lên báo hiệu nước sôi, thì ông ta nhảy phắt dậy, cầm lấy cái rìu, nhảy xô vào bếp và bổ cái ấm nước làm hai. Khi người ta hỏi ông vì sao, ông trả lời: “Đấy là những biện pháp cần thiết để giết chết những tiếng còi, khi chúng đang còn trong trứng nước”.
— Thế là tiếng còi ngừng kêu - Oren kết luận.
— Hãy đi làm việc của anh đi! Tôi vặn lại, giận dữ, trước khi bước ra khỏi cơn bão tố của Văn phòng.
Tôi biết rằng mình có lý. Khi tôi nói với những nhân viên quèn như tôi, họ đều đồng ý cả. Nhưng không một ai dám mở miệng, bởi vì tất cả đều hi vọng đi ra nước ngoài. Đó là điều duy nhất họ tính toán. Với thái độ này, người ta sẽ bác bỏ ngay. Vì thế không thể tiến bước được.
Vào tháng 11 năm 1985, chúng tôi đã trở thành những katsa - tổng số sau ba năm đào tạo bầu không khí tồi tệ tới mức, chúng tôi thậm chí không tổ chức lấy một ngày hội. Oded không nhận được bằng tốt nghiệp, nhưng trở thành chuyên gia trong lĩnh vực thông tin liên lạc cho văn phòng của chúng tôi ở châu Âu. Avigdor cũng không được cấp bằng. Thông qua trung gian của Mike Harari, Avigdor được bổ nhiệm làm người chuyên thực hiện những công việc giết chóc, hoặc làm những công việc tội ác giúp cho một số người ở Nam Mỹ. Michel đi Bỉ và Agasy Y trở thành điệp viên quan hệ ở Cairo. Jerry quay lại Tsafririm để làm việc với Araleh Sheft. Lần cuối cùng tôi nghe nói tới cậu ta. Jerry dự định một hoạt động ở Yemen để thu gom những người Do Thái về Israel. Heim, Yosy và tôi được bổ nhiệm về Văn phòng của Israel.
Tôi đạt được kết quả tốt, nhưng đã tự tạo cho mình nhiều kẻ thù. Thí dụ Efraim Halevy, người phụ trách những điệp viên làm Quan hệ, đã khiển trách tôi là “một người đặc biệt hay quấy rầy”.
Hai ngày sau việc bổ nhiệm, tôi nhận được lệnh chăm lo một gói hàng gửi từ Viễn Đông bằng chuyến bay E1 AI và chuyển tới một địa chỉ của Panama do Mike Harary gửi. Tôi đã đi tìm gói hàng ở Suburu, nhưng khi tôi đến sân bay, tôi hết sức ngạc nhiên, phát hiện ra kiện hàng có kích thuốc 2 X 3 X 2m, được bọc bên ngoài bằng nhựa, với rất nhiều gói nhỏ để bên trong. Quá to đối với chiếc xe con. Tôi đã gọi một chiếc xe tải đến chở kiện hàng về Văn phòng, rồi dỡ ra, bọc lại để gửi chúng đi Panama.
Tôi hỏi Amy Yaar là cái gì đựng trong đó.
— Cái đó cậu không được xem - Amy trả lời - Cậu hãy làm đúng như người ta đã dặn.
Tại sân bay, những kiện hàng không được đưa lên máy bay Panama, như người ta đã nói với tôi, mà lại được xếp lên một máy bay của Quân đội Israel.
— Có một sự nhầm lẫn ở đây thì phải - Tôi nói.
— Không, không. Máy bay cho Panama mượn đấy.
Đó là một chiếc máy bay vận tải trong đội Hercules. Khi trở về tới Văn phòng, tôi tự trách móc mình. Tôi biết cái gì chứa trong các gói hàng đó. Tôi không phải là thằng ngốc. Chúng tôi không dùng người trung gian để đưa vũ khí từ vùng Viễn Đông tới. Vì thế, chỉ có thể là hoạt động ma tuý. Tôi hỏi, vì sao chúng ta dùng máy bay Israel và người ta trả lời rằng ông chủ của chiếc máy bay Panama đó chính là Harari, vậy là không có vấn đề gì cả.
Trong bữa ăn trưa, và sau này ở Văn phòng, người ta đã có thể nghe thấy tôi than phiền và nghe thấy tôi hỏi: Vì sao, chúng ta lại giúp Harari trong các hoạt động loại này. Ở Văn phòng có một loại “vở ghi ý kiến phản ảnh” (nguyên văn là vở ghi lời kêu ca, phàn nàn). Người ta làm theo thể thức đưa những ý kiến khiếu nại vào máy tính điện tử và chuyển nó qua an ninh nội bộ. Tôi chính thức nêu ý kiến. Với hệ thống này, vấn đề chính là những kẻ thần thế được tiếp xúc với những sự khiếu kiện, và Harari vẫn được thông báo về sự khiếu nại của tôi.
Đó là một con sâu làm rầu nồi canh (nguyên văn: đó là một giọt nước đã làm nước trong vại tràn ra). Tôi đã động chạm tới điểm yếu của Harari, người đã từng không ưa tôi lắm, bởi vì chúng tôi đã có một chuyện lôi thôi.
Vào thời kỳ đó, có một việc đang diễn ra là lý do cho chuyến đi của tôi đảo Síp. Tôi thực sự không muốn đi, nhưng Itsik rất muốn tôi đến đó.
Nhiệm vụ của tôi là làm người trung gian cho một hoạt động đã được triển khai. Tôi không biết nhiều về chi tiết, nhưng lại phải gặp một người và tổ chức một hệ thống, qua hệ thống đó người kia sẽ tiếp nhận các loại thuốc nổ khác nhau ở châu Âu. Thậm chí tôi cũng không biết tên con người đó. Ông ta là người châu Âu, đảm nhận việc quan hệ với PLO cho Síp và đồng thời cũng tiến hành buôn bán vũ khí trái phép. Mục tiêu chính là bóp chết việc làm trong trứng nước. Những người mua hàng của người châu Âu kia là những kẻ buôn lậu vũ khí và chúng tôi nghĩ rằng nếu nắm được họ, thì họ sẽ nói những phe cánh nào của PLO đã làm ăn với họ. Tôi phải theo dõi việc mà những người dính líu vào vụ làm ăn này đến một số nơi ở Bruxelles để nhận giao hàng hoá. Sự dàn xếp được thực hiện. Bruxelles vì những chất nổ và những kíp nổ được gửi đi từ trụ sở của Mossad ở Tel Aviv cho ăng ten châu Âu của họ tại Bruxelles qua những chiếc va li ngoại giao.
Những người mua là những nhà buôn trang thiết bị của Bỉ và Hà Lan. Mục đích của họ là làm nguy hại tới các nước đó, phát động một cuộc điều tra của cảnh sát trong các nước tương ứng, và nhằm để cho các nhân viên cảnh sát làm ngắt quãng. Hiển nhiên, cảnh sát muốn có bằng chứng. Mossad sẽ cung cấp cho họ bằng chứng, mà không cần cảnh sát biết đến điều đó.
Đối với một số phần của hoạt động, chúng tôi cầu viện Michel, người thành thạo tiếng Pháp: Cậu ta sẽ gọi điện thoại cho các tuy - ô của cảnh sát đúng vào lúc mà người ta giao hàng thực sự.
Tôi tới Khách sạn Sun Hall Hotel. Khách sạn quay mặt về phía cảng Larnaca. Hàng được gửi đi tại Bỉ và được xếp trong một chiếc xe. Tôi có một bộ chìa khoá đưa cho một trong số những người Síp đồng thời nói rằng sau đó, họ sẽ được thông báo chính xác nơi có chiếc xe mà họ sẽ thấy. Họ muốn gặp lại tôi trên đồi Papillon, nhưng tôi nhấn mạnh với họ là trả lại chùm chìa khóa cho tôi tại khách sạn, cảnh sát Bỉ đã bắt quả tang trong lúc mà họ đang từ chiếc xe tiến tới, đặc biệt là người mà tôi giao chùm chìa khoá, hôm 2 tháng 2 năm 1986. Hơn 100 kg chất nổ dẻo và 200 hay 300 kíp nổ bị bắt giữ.
Tôi đợi để trở về Israel. Trên thực tế, tôi không biết là được phái đến Síp với một mục đích khác trong khuôn khổ của một hoạt động mà tôi biết mơ hồ để làm việc trên máy tính của Văn phòng.
Những chỉ thị mới cho tôi, yêu cầu tôi ở lại khách sạn và chờ đợi một cuộc điện thoại của một chiến sỹ của Metsada đang làm nhiệm vụ theo dõi cảng hàng không Tripoli, ở Lybie. Thể thức ma thuật (mật hiệu) là: “Những chú gà giờ đã bay đi rồi” (poulets: nghĩa đen là những con gà giờ; nhưng trong tiếng lóng, nghĩa là những người cảnh sát). Khi đã nhận được thông điệp (điện ), tôi phải nhắc lại ngay trên máy phát sóng vô tuyến, trong thời gian 15 giây. Tín hiệu sẽ được một tàu phóng tên lửa tiếp nhận, truyền về cho không quân Israel, mà những chiếc máy bay của không quân đang bay đợi để ép một máy bay Gulfstream - 11 của Lybie phải hạ cánh xuống Israel.
Những “chú gà giờ” nói ở trên chính là một vài người trong nhóm khủng bố cứng rắn nhất của PLO và là những người cả thế giới biết tiếng, cụ thể là: About Khaled Amli, Abou Ali Moustapha, Abdul Fatah Ghamen và Arabi Aouad Ahmed Djibril của Tổng chỉ huy FPLP.
Djibril đã tham gia vào việc chuyển hướng của Achille Lauro và là người thực sự gây lo ngại cho đại tá Mỹ Oliver North đến nỗi ông này đã phải mua một hệ thống an ninh rất đắt tiền để bảo vệ nhà mình.
Người hùng của Lybie, đại tá kadhafi, đã triệu tập một cuộc họp ở Tripoli mà ông Kadhafi gọi nó là Sự lãnh đạo thống nhất các lực lượng cách mạng của các nước Ả Rập. Đại diện của hai mươi hai tổ chức của Palestine và Ả Rập đã tham dự trong pháo đài, là trại lính Bal al Azizia. Kadhafi đã phản ứng lại các cuộc tập trận của hải quân Mỹ ở ngoài khơi vùng biển của Lybie, và các đại biểu đã thông qua việc thành lập quân biệt kích cảm tử để đánh trả các mục tiêu ở nước Mỹ và ở các nơi khác, nếu Hoa Kỳ dám tiến hành cuộc xâm lược chống Lybie hoặc bất kỳ một nước Ả Rập nào khác.
Đương nhiên, Mossad đã giám sát cuộc gặp gỡ này. Người Palestine, tất nhiên thừa hiểu việc ấy. Và người ta đã biết được một nguồn tin thất thoát là những người lãnh đạo của PLO có ý định rời Lybie sớm với chiếc máy bay của họ và sẽ bay trên bờ Đông - Nam của Síp để trở về Damas. Mossad có hai chiến sỹ, nhưng hai chiến sỹ này không biết gì - đây cũng là điều tự nhiên thôi - và họ luôn đợi trên một đường điện thoại. Một trong hai người đó giám sát sân bay. Anh ta phải nhìn thấy những người Palestine lên máy bay và bay, báo trước cho một chiến sỹ khác, rồi đến lượt chiến sỹ này báo cho tôi.
Tôi tới Síp với cái tên Jason Burton. Lúc đầu tôi được một tàu phóng ngư lôi Israel chở, sau đó đi trên một chiếc thuyền đưa tư nhân. Hộ chiếu của tôi đã đóng dấu nhập cảnh coi như tôi đi vào Síp qua sân bay.
Trời lạnh. Khách du lịch thưa thớt. Khi đó có một vài người Palestine ở trong khách sạn mà tôi ở. Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình, tôi không còn việc gì làm nữa, ngoại trừ chờ một cú điện thoại. Tôi có thể ra khỏi phòng, nhưng không được ra khỏi khách sạn. Vì vậy, tôi đề nghị lễ tân chuyển cho tôi mọi cú gọi điện thoại tới chỗ tôi đang ở trong toà nhà.
Chính chiều ngày 3 tháng 2, tôi phát hiện ra một người ở trong phòng đợi. Ông này ăn mặc lịch sự, đeo kính gọng mạ vàng và đeo ba chiếc nhẫn to trên bàn tay phải. Ông ta có râu và ria mép, khoảng chừng 45 tuổi, tóc đen và bắt đầu có điểm bạc.
Ngồi trong phòng đợi, ông ta đọc một tạp chí Ả Rập, nhưng tôi có thể nhìn thấy ông ta có giấu một cuốn Tạp chí Playboy (tạp chí của Mỹ, chuyên giới thiệu ảnh phụ nữ khoả thân). Tôi biết ông ta là người Ả Rập, và tôi cảm thấy ông ta là một nhân vật quan trọng. “Bah! Tôi nói - tôi chả có việc gì khác để làm, và tôi thiết lập mối quan hệ”.
Đó là một quan hệ trực tiếp. Tôi tiến đến gần ông ta và hỏi bằng tiếng Anh:
— Thưa ông, tôi có thể xem qua vài trang ở giữa được không?
— Xin lỗi? Ông ta nói với trọng âm nặng.
— Con gái, ở giữa là con gái.
Ông cười phá lên và đưa cho tôi xem. Tôi giả làm một nhà làm ăn người Anh, đã sống lâu năm ở Canada. Chúng tôi đã nói chuyện thân tình với nhau và quyết định cùng nhau đi ăn tối. Người đàn ông là một người Palestine sinh sống ở Amman, và tôi có cái “vỏ bọc” làm việc xuất nhập khẩu. Ông ta thích uống, sau khi ăn chúng tôi tới bar, và ông ta uống say bí tỉ.
Trong lúc đó, tôi bày tỏ tình cảm mãnh liệt đối với sự nghiệp của Palestine. Thậm chí tôi kể rằng tôi đã mất rất nhiều tiền trong một chuyến hàng gửi tới Beyrouth và thở dài: “Mất mát này do bọn Israel!”
Người đàn ông này không ngừng nói tới những công việc ông ta làm ở Lybia, và cuối cùng, rượu và tình cảm của tôi đã khích lệ ông ta thổ lộ:
— Ngày mai, chúng ta sẽ bắt bọn Israel ăn cứt.
— Thật kinh khủng, ông sẽ làm việc đó như thế nào?
— Chúng tôi đã biết người Israel theo dõi cuộc họp của PLO với Kadhafi. Chúng tôi sẽ cho họ chơi một vòng ở sân bay. Họ nghĩ rằng tất cả các nhà lãnh đạo của PLO đều cùng đi trên một chuyến máy bay, nhưng lại không phải như thế.
Tôi phải đấu tranh để giữ bình tĩnh. Tôi không muốn thiết lập mối quan hệ, nhưng tôi phải làm một cái gì đó. Sau cùng, vào khoảng một giờ sáng, tôi rời ông “bạn”, quay về phòng để quay số điện thoại khẩn cho Itsik.
Người ta không nối điện thoại được vì máy bận.
Thế là gọi cho người phụ trách của Tsomet.
Buồn thay, máy cũng bận.
Tôi kiểm tra lại đồng thời dùng tên mật mã của mình, nhưng một việc thật không thể tưởng tượng nổi, người ta từ chối cho tôi gặp người chịu trách nhiệm. Tôi gọi Araleh Sherf tại nhà riêng. Anh ta không ở nhà. Tôi gọi cho một người bạn trong Cơ quan Mật vụ của hải quân và đề nghị được liên lạc với nơi có tất cả các người phụ trách, trong một phòng do đơn vị 8.200 thiết lập, trong một căn cứ không quân ở Galilée.
Vì nghe rõ, Itsik tới máy điện thoại.
— Tại sao cậu lại gọi cho tôi ở đây?
— Tất cả là động tác giả. Những con người đó sẽ không có trên máy bay.
— Làm thế nào cậu biết điều đó?
Tôi kể cho Itsik nghe cuộc tiếp xúc, nhưng ông ta trả lời: - Cái đó giống như trò chiến tranh tâm lý (LAP). Vả lại, cậu không được quyền quan hệ.
— Chính lúc này là lúc nói điều đó - Tôi cãi lại - Thật lố lăng làm sao!
— Hãy nghe đây, chúng tôi biết chúng tôi phải làm gì. Còn cậu, hãy lo cho công việc của mình đi.
Cậu có nhớ việc gì cậu phải làm không?
— Có, nhưng tôi có thể báo trước cho anh.
— Đồng ý, bây giờ hãy bắt tay vào việc đi.
Suốt đêm, tôi không sao ngủ được. Khoảng trưa hôm sau, rốt cuộc bức điện đã tới: “Những chú gà giò đã bay.” Khốn thay, đối với Mossad thì đó lại là sai. Tôi vẫn phải chuyển bức điện đó đi, rồi rời khách sạn ngay lập tức. Tôi đi ra cảng và lên một chiếc thuyền Yacht đưa tôi ra chiếc tàu phóng ngư lôi trước khi chở tôi về Israel.
Ngày hôm đó là 4 tháng 2, người Israel đã ép chiếc máy bay hạ cánh xuống căn cứ không quân Ramat David, gần Haifa. Lẽ ra phải là những vị tai to, mặt lớn của PLO, thì ngược lại, chỉ có 9 hành khách là chính khách Syrie và Lyban không mấy quan trọng. Tình huống cực kỳ bối rối đối với Mossad và Israel. Bốn hôm sau, những hành khách này mới được thả ra, nhưng không phải trước khi Djibril đã nói trong một cuộc họp báo: “Hãy nói với mọi người trên toàn thế giới là không dùng máy bay Mỹ hoặc máy bay của Israel. Từ nay trở đi, chúng ta không rộng lượng với những người dân sự dùng các loại máy bay như thế này”.
Tại Damas, Bộ trưởng Ngoại giao Syrie, Farouk al Shara, đã kêu gọi triệu tập một cuộc họp khẩn cấp của Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc. Cuộc họp đã diễn ra trong tuần, nhưng Hoa Kỳ đã dùng quyền phủ quyết với một nghị quyết lên án Israel. Tại Syrie, Tổng Tham mưu trưởng lục quân, tướng Hikmat Shehabi, đã đe dọa: “Chúng tôi sẽ đáp lại tội ác này bằng cách dạy cho những kẻ phạm tội một bài học để cho họ phải nhớ. Chúng tôi sẽ lựa chọn biện pháp, địa điểm và thời gian.” Kadhafi đã tuyên bố, khi ra lệnh cho không quân của mình bắt chặn tất cả các máy bay dân sự của Israel, buộc những máy bay này phải hạ cánh xuống Lybie và tìm kiếm những kẻ “khủng bố Israel” trong số các hành khách. Lybie cũng buộc tội hạm đội VI của Mỹ đã tham gia vào hoạt động này.
Bị bối rối, Thủ tướng Shimon Perés đã tuyên bố tại uỷ ban của Knesset cho Quốc phòng và Ngoại giao rằng, do tin vào một nguồn tin cho biết có một nhân vật cao cấp của PLO đi trên máy bay, “Chúng ta đã quyết định cần phải kiểm tra xem thực sự ông ta có đi trên máy bay không. Nguồn thông tin với tính chất như vậy là cơ sở chắc chắn cho quyết định của chúng ta ngăn chặn chiếc máy bay… Thủ tướng đã xác nhận rằng đó là một sai lầm”. Trong lúc những sự kiện này đang diễn ra, tôi vẫn còn ở trên tàu phóng ngư lôi. Tàu này đưa tôi về Israel. Tôi đã nhận ra ngay là những người lãnh đạo Mossad đã kết tội tôi về sự thất bại của hoạt động. Để yên tâm là tôi không thể có mặt tại Mossad để bào chữa, những người lãnh đạo Mossad đã ra lệnh cho đại úy, trưởng tàu phóng lôi, một người tôi đã biết khi tôi phục vụ trong hải quân, là “có vấn đề trục trặc của các động cơ”, ở xa ngoài khơi của Haifa hàng chục hải lý.
Lúc tàu dừng lại, tôi uống cà phê với đại úy.
Tôi hỏi đại úy là có việc gì xảy ra.
— Người ta vừa báo cho tôi là tôi có những điều ngán ngẩm về động cơ - Anh ta trả lời.
Chúng tôi dừng lại bất động trong hai ngày. Tôi không được quyền sử dụng điện đài liên lạc vô tuyến. Đại úy, thực ra là người chỉ huy một đội tàu phóng lôi gồm 11 chiếc đã được đặc biệt lựa chọn cho nhiệm vụ này. Người ta hẳn đã e rằng tôi có khả năng hăm dọa con người này.
Viên đại úy chả sợ gì cả. Anh ta đã trở thành nổi tiếng từ nhiều năm hơn là trong một đêm sương mù, khi phát hiện ra một chiếc tàu trên màn hình ra-đa của mình. Sợ rằng vô tuyến hoạt động không tốt, đại úy có thể phát sóng, nhưng không tiếp nhận được. Bóng tối sập xuống dần, anh ta đã phát ra một lời cảnh cáo thế này: “Hãy dừng lại không tôi bắn.” Đúng vào lúc, đại úy ra lệnh cho khẩu súng phòng không đặt ở phía sau tàu chuẩn bị nổ súng thì một tàu chở máy bay xuất hiện trong sương mù và hướng những đèn chiếu về phía anh ta. Chiếc mỏ neo của vật khổng lồ đó còn lớn hơn chiếc tàu phóng ngư lôi này. Câu chuyện này đã gây ra rất nhiều tiếng cười.
Ngược lại, sai lầm trong việc bắn chặn này lại không làm cho một người nào cười cả - trừ những người Ả Rập và Palestine - và cuối cùng, khi người ta cho phép tôi vào đất liền, Oren Riff đã thông báo với tôi:
— Trong lần này, cậu đã thắng.
Tôi cố giải thích cho ông về những gì đã xảy ra, nhưng ông ngắt lời:
— Tôi không muốn nghe cậu nói nữa.
Tôi cố gặp Nahum Admony, ông chủ của Mossad, nhưng, ông ta từ chối nói chuyện với tôi. Sau đó, người ta cho tôi biết, qua người phụ trách nhân sự, Amiram Arnon, là họ đã sẵn sàng để tôi ra đi. Ông này khuyên tôi nên xin từ nhiệm. Tôi đã trả lời rằng không có vấn đề gì về việc đó cả, Arnon thở dài:
— Thôi được, hãy chuyển sang tính toán cho mình.
Tôi tìm gặp Riff và nói với ông rằng, tôi vẫn muốn nói chuyện với Admony.
— Không chỉ vì ông ta không muốn tiếp cậu- Riff nói - mà ông ta cũng không muốn cậu đề cập đến vấn đề ấy ngoài hành lang hay trong thang máy. Và nếu cậu cứ cố ở bên ngoài, thì ông ta xem việc ấy như là một sự tấn công. Điều này có nghĩa là các lính cận vệ của ông ta có thể bắn cậu.
Tôi nói chuyện với Sherf, ông này cũng tuyên bố là không thể làm gì hơn.
— Nhưng đó là một sự dàn dựng - Tôi phản kháng lại.
— Không quan trọng mấy - Sherf nói - Cậu không có gì ở đấy cả.
Vì thế, tôi đưa đơn xin từ nhiệm. Đây là tuần cuối cùng của tháng 3 năm 1986.
Ngày hôm sau, một người bạn trong hải quân của tôi gọi điện thoại hỏi tôi vì sao trong hồ sơ của tôi đã biến khỏi nơi đặc biệt dành riêng mà người ta lưu giữ những hồ sơ của các sỹ quan Mossad để họ khỏi phải làm thời gian dự bị. (Phần lớn những người Israel qua 30, 60 hay 90 ngày của một năm trong quân dự bị. Việc này có liên quan đến phụ nữ chưa chồng và tất cả đàn ông tới tuổi 50. Cấp bậc càng cao thì thời gian dự bị càng dài).
Bình thường, khi một người rời khỏi Mossad, thì hồ sơ của người đó quay trở lại với quân nhân dự bị, nhưng tuy vậy người đó không được bổ nhiệm ra chiến trường, bởi vì anh ta biết quá nhiều. Anh bạn tôi không nghi ngờ gì những vấn đề của tôi, nên ngạc nhiên khi thấy hồ sơ của tôi bị lấy mất. Anh cho là, tôi phải tự hỏi bản thân vì bình thường hồ sơ chỉ được chuyển giao sau khi rời khỏi Mossad 5 hoặc 6 tháng. Tôi đã rời khỏi Mossad ngày hôm trước. Tệ hơn, người ta yêu cầu bổ nhiệm tôi làm sỹ quan liên lạc với Quân đội Nam Lyban, điều này tương đương với bản án tử hình đối với một thành viên cũ của Mossad.
Tôi đã quyết định rằng điều đó là quá mức. Tôi báo trước cho Bella (vợ tôi) chuẩn bị hành lý, dùng máy bay thuê riêng,Tower Air đi London, rồi sang máy bay TWA đi New York. Sau một hay hai ngày lưu lại đó, tôi trở về Omaha trong bang Nebraska để thăm bố tôi.
Hôm tôi ra đi, mọi giấy tờ đi đường đã được chuyển tới nhà tôi ở Tel Aviv qua thư bảo đảm. Thông thường công việc này phải mất hai tháng cộng thêm 30 ngày chuẩn bị.
Bella nhận giấy thư bảo đảm. Nhưng hôm sau, điện thoại réo lên, những nhà đương cục muốn biết hiện tôi đang ở đâu. Tại sao, tôi không trở về với vợ. Vợ tôi trả lời là tôi đã đi ra nước ngoài.
— Làm thế nào có thể như vậy được? - Một người gọi điện thoại hỏi - Ông không có lệnh được tự do.
Thực ra tôi đã có lệnh, nhưng không phải lệnh của quân đội. Tôi đã làm lệnh đó và chính tôi đóng dấu vào lệnh, rồi tôi ra đi.
Tôi đã ở Washington vài ngày, định gặp một nhân viên quan hệ của Mossad. Nhưng vô ích. Không ai chấp nhận nói chuyện với tôi và tôi cũng không muốn nói tôi đang ở đâu. Sau đó, Bella lên máy bay tới Washington, còn hai đứa con gái đi Montreal. Cuối cùng, chúng tôi sống ở Ottawa.
Tôi không tin chắc vào vấn đề của mình, đó chỉ là nói thôi. Họ sẽ dùng tôi như con mồi để lừa gạt người khác và có thể quăng quật tôi đủ mọi cách. Đó là những điều đã xảy đến.
Nhưng con người Palestine ở đảo Síp, đã làm cho tôi phát hiện ra cái vụ máy bay kia, còn nói với tôi một vài việc rụng rời hơn. Ông ta có hai người bạn, là người Ả Rập, lớn lên ở Israel, nói tiếng Hébreu như những người Israel. Hai người này đang xây dựng một công ty ở châu Âu vì họ là những điệp viên của Israel, và họ tuyển mộ những người Israel để những người này viết giáo trình huấn luyện những nhóm bí mật. Tất cả các giáo trình là những câu chuyện. Thật ra, họ thu thập các tin tức tình báo - họ làm cho những người Israel nói một cách tự do, như là họ đã làm khi không có một ai xung quanh cả. Khi tôi nói điều này với nhiều người ở Văn phòng, họ trả lời tôi rằng tôi là thằng điên, rằng điều ấy không thể có và dù sao đi nữa, điều ấy không có thể vượt ra khỏi cơ quan, vì nó có thể gây ra một tai hoạ lớn. “Ông vừa nói cái gì - Tôi hỏi - cần phải cảnh báo cho các điệp viên.” Nhưng họ cho thấy không gì lay chuyển nổi họ.
Người Palestine kia có thể đã thổ lộ cho tôi, bởi vì thời gian đã quá muộn, vì đó là đêm trước lúc hành động. Tôi đã có thể phải làm gì đây? Chúng tôi đang ở trong Khách sạn Larnaca. Nhân việc người chiến sỹ ở Tripoli đã nhìn thấy “Ba người nặng ký” của PLO đã lên máy bay. Nhưng người ấy không thấy họ xuống phía sau của nhà để máy bay trước khi máy bay vào vị trí để cất cánh.
Lẽ ra, Mossad phải để tôi tiếp tục theo người Ả Rập ở Síp. Hiển nhiên, là ông ta còn biết nhiều điều khác nữa. Nhưng, họ đã không cho tôi có cơ hội. Nếu tình hình bình thường, bởi vì tôi là một katsa, các người phụ trách của tôi có thể không phải bị ảnh hưởng bởi các yếu tố về nhân sự, sau cú điện thoại của tôi. Chúng tôi sẽ chia sẻ với nhau về một tình huống bối rối và chúng tôi có thể cùng nhau trở vào một chiếc bẫy chống lại phe khác.
Vả lại, chúng tôi có thể không phải rơi vào bẫy. Những con người có một sự lo sợ với chúng tôi, cả năm người, đã cùng nhau đi một máy bay thật ư? Họ là những con người nhiều mưu mẹo. Họ có kinh nghiệm. Chúng tôi phải hiểu đó là cái bẫy. Và Mossad cũng không có nhu cầu cần một người ở Síp để chuyển một bức điện. Cái cần cho họ, phải là một người dùng để đánh lừa người khác. Mà tôi là người thủ vai đó. Những vấn đề của tôi đã bắt đầu khi tôi tới Viện Hàn lâm, nhưng các giáo viên của tôi vẫn hi vọng tôi sẽ thay đổi và sẽ thích nghi với hệ thống. Tôi có thiên hướng với công việc này và cũng tỏ cho ra là một sự kìm hãm lớn cho họ, vả lại vì không phải tất cả mọi người chống lại tôi, nên họ cần một thời gian để đi đến quyết định cuối cùng rằng tôi tỏ ra có lợi hơn là làm ảnh hưởng xấu. Đây có thể là vấn đề giữa Jerry với tôi. Anh này có thể đã làm chao đảo mọi việc. Hiển nhiên, anh này là một “con ngựa” làm việc cho bản thân anh ta và chống lại tôi.
Rõ ràng là Mossad không đánh giá được những người đã đặt ra một hệ thống những vấn đề nêu trên. Họ chỉ ưa những người chấp hành một cách ngoan ngoãn và dùng họ vào những lợi ích của mình. Chừng nào, họ không làm cho con thuyền lay động, thì cả thế giới sẽ nhạo báng.
Dù sao đi nữa, tôi cũng đã hiểu được khá nhiều vấn đề trong quá trình được đào tạo và trong cuộc đời nghề nghiệp ngắn ngủi của một katsa để nắm giữ một tờ báo và tập hợp các thông tin đối với nhiều hoạt động của Mossad.
Rất nhiều bài học đã do những người từng làm các việc khác nhau cho Mossad giảng. Các học sinh đã nghiên cứu kỹ những hoạt động này, lặp lại chúng đồng thời với việc phân tích cặn kẽ các chi tiết. Ngoài ra, việc tự do sử dụng máy tính của cơ quan đã cho phép tôi có được một sự hiểu biết rộng về tổ chức và các hoạt động, mà trong đó một số lớn sẽ được phơi bày ra với các bạn với rất nhiều sự việc lần đầu sẽ được đưa ra.