← Quay lại trang sách

Phần Kết.

Ngày 8 tháng 12 năm 1989, một xe vận tải của Quân đội Israel gây tai nạn cho nhiều xe tải nhỏ (xe hòm nhỏ, bịt kín), giết chết 4 người Ả Rập và làm bị thương 17 người khác. Một làn sóng công phẫn nổ ra, lại được phụ họa bởi dự luận cho rằng tai nạn là do cố ý gây ra để trả đũa lại việc tấn công hôm trước. Ngày 6 tháng 12, trên thực tế, người ta đã đâm chết một nhà ngoại giao Israel ở Gaza.

Ngày tiếp sau, những người biểu tình phản đối đã lập nên những chướng ngại bằng lốp xe. Họ đốt các lốp xe và ném đá, ném chai xăng rồi đinh Ốc vào quân Israel. Ngày 10 tháng 12, những cuộc nổi dậy đã lan truyền ở Cisjordanie, tới tận trại tị nạn Balata, gần Naplouse.

Ngày 16 tháng 12, các lực lượng đặc biệt chống bạo loạn, lần đầu tiên sử dụng tới các súng phun nước chống lại những người biểu tình, rồi Quân đội Israel được gửi đến tăng cường trong dải Gaza để đàn áp cuộc nổi dậy.

Hai ngày sau, khi ra khỏi các nhà thờ của Gaza, sau buổi lễ cầu nguyện ngày thứ sáu, những thanh niên Palestine đã quấy rối binh lính Israel. Ba người Ả Rập đã bị đạn bắn chết. Sau đó không lâu, binh lính Israel đánh chiếm Bệnh viện Shipha, bắt hàng chục người Ả Rập bị thương, đánh đập các bác sĩ, y tá đang làm nhiệm vụ cứu chữa người bệnh.

Làn sóng chống đối đã bắt đầu.

Ngày 16 tháng 5 năm 1990, một bản báo cáo dày 1.000 trang do một cơ quan của Thụy Điển sáng lập Save the Children (hãy cứu lấy các trẻ em) và do Fondation Fort tài trợ, trình bày, đã lên án Israel về “Những hành động bạo lực trầm trọng, vô cớ, lập dị, lập lại” đối với trẻ em Palestine. Báo cáo đánh giá rằng khoảng từ 50.000 đến 63.000 trẻ em đã phải được chăm sóc chữa chạy các vết thương, mà trong đó ít nhất có 6.500 trường hợp do bị đạn bắn phải. Báo cáo nhấn mạnh phần lớn các nạn nhân không tham gia vào các vụ ném gạch đá, khi chúng đã bị thương, và nhấn mạnh rằng 1/5 số trẻ em đã bị thương hoặc ở trong nhà chúng hoặc ở xa nhà chúng ít nhất cũng là 30 mét.

Làn sóng chống đối còn kéo dài tới Hôm nay và hình như không có lối thoát. Theo Associated Press, trong tháng 7 năm 1990, 722 người Palestine đã bị quân Israel giết hại, và 230 bị giết bởi bọn cực đoan Palestine. Người ta tính ít nhất có 45 nạn nhân người Israel.

Trong năm 1989, Israel đã gửi 10.000 lính đến Gaza và Cisjordanie để duy trì trật tự. Trong tháng 4 năm 1990 con số này hạ xuống còn 5.000 người.

Ngày 13 tháng 2 năm 1990, tờ báo Wall Street Journal đã công bố bản nghiên cứu của một ngân hàng Israel, đánh giá rằng làn sóng chống đối, trong hai năm đầu đã gây thiệt hại cho Israel một tỷ đô la do mất sản xuất và mất tăng trưởng, mặt khác, những chi phí quân sự được dùng chống lại nổi dậy đã lên tới 600 triệu đô la.

Hơn 600.000 người Palestine đã chen chúc nhau trên 378 km2 vuông của dải Gaza. Gần 60.000 trong số này hàng ngày sang Israel làm việc cực nhọc để kiếm đồng lương rẻ mạt, chủ yếu trong những công việc thấp kém. Vào buổi chiều những người làm phải trở về Gaza. Họ bị cấm không được ngủ lại chỗ làm việc.

Ngày 16 tháng 3 năm 1990 Knesset (Quốc hội) đã lật đổ Chính quyền của Itzhak Shamir bằng 60 phiếu thuận đối lại 55 phiếu chống. Thế là lần đầu tiên, một Chính phủ bị đổ trong một cuộc bỏ phiếu tái nhiệm. Cuộc bỏ phiếu này xảy ra sau cái mà Sharmir đã từ chối một kế hoạch của Mỹ đối với một Hội nghị hòa bình Israel - Palestine.

Ngày 7 tháng 6 Shamir và Đảng Lekoud cùng với một vài đảng nhỏ, thành lập Chính phủ liên hiệp đã giành được một đa số ít ỏi hai ghế ở Knesset. Theo phần lớn những nhà quan sát, đây là Chính phủ cực hữu nhất trong lịch sử nước Israel. Mối liên minh này cho phép Shamir tiếp tục theo đuổi chính sách của mình ở lại trong các vùng đất chiếm đóng và từ chối cam kết các cuộc thương lượng với người Palestine.

Ngày 15 tháng 11 năm 1988, tại Alger, sau 4 ngày thảo luận, Hội đồng dân tộc Pelestin được PLO xem như Quốc hội lưu vong, đã tuyên bố thành lập Nhà nước Palestin độc lập và đã bỏ phiếu chấp thuận các nghị quyết của Liên hợp quốc, lần đầu tiên, công nhận một cách ngầm về quyền tồn tại của Israel.

Trong một thời gian dài của thời kỳ lộn xộn này, hình ảnh của Israel đã giảm sút nghiêm trọng. Bất chấp những nỗ lực lớn lao của nhà cầm quyền Israel đối với việc khuyếch trương thông tin từ Cisjordanie và Gaza, hình ảnh của những binh lính đánh đập và bắn vào những thanh niên Palestin không vũ khí đã bắt đầu gây xúc động cho những đồng minh trung thành của Israel.

Ba ngày sau việc lật đổ Chính phủ Shamir, cựu Tổng thống Jimmy Carter, đang viếng thăm trong khu vực, đã tuyên bố rằng cuộc nổi dậy “Là một phần kết quả của những cung cách cư xử tồi tệ mà binh lính Israel đã trừng phạt đối với người Palestin”. Và Carter đã đặt biệt kể đến các việc bắn phá không đúng lúc, việc phá hủy nhà cửa và việc bắt bớ độc đoán.

Theo các số liệu thống kê của Quân đội Israel đưa ra thì từ 15.000 đến 20.000 người Palestine đã bị thương và gần 50.000 người bị bắt. Khoảng 13.000 người hiện còn bị giam.

Ngày 12 tháng 4 năm 1990 trong tuần lễ Paque (Lễ Phục sinh), trong cái được cộng đồng Thiên Chúa giáo cảm thấy như một sự khiêu khích được cân nhắc, một nhóm 150 người Do Thái dân tộc cực đoan quái dị đã tràn vào những khu bỏ trống của nhà đón khách thập phương của nhà thờ Saint - Jean, ở giữa khu Thiên Chúa giáo của Jelusalem. Nhà đón khách thập phương ở cách nhà thờ Saint - Sépulere vài bước. Theo những người Thiên Chúa giáo, nhà thờ Saint - Sepulire là nơi để mộ của Jesus - Christ.

Suốt trong 10 ngày, Chính phủ đã bác bỏ mọi trách nhiệm đối với sự việc xảy ra. Cuối cùng Chính phủ buộc phải chấp nhận có một khoản trợ giúp bí mật 1,8 triệu đô la cho nhóm đó, tức là bằng 10% giá thấp hơn giá thuê những tòa nhà.

Thượng nghị sĩ Mỹ Robert Dole, trong một cuộc trả lời phỏng vấn nhân chuyến viếng thăm Israel đã nghe được, là Hoa Kỳ đã xem xét việc giảm viện trợ kinh tế cho Israel để tháo khoán ngân quỹ dành cho các nước dân chủ mới ra đời ở Đông Âu và Châu Mỹ La tinh.

Ngày 1 tháng 3 năm 1990, Bộ trưởng Ngoại giao Mỹ, James Baker tuyên bố rằng: Chính quyền Bush đã dự kiến “Cạo trọc” viện trợ đối ngoại cho Israel và các nước khác đế giúp các nước dân chủ mới.

Baker đã làm Shamir căm phẫn, bằng cách gắn một thỏa thuận cho vay mới 400 triệu đô la vào việc đình chỉ xây dựng các khu định cư mới trong lãnh thổ chiếm đóng.

Sự việc của pháp sư (Do Thái) Moshe Levinger không còn nghi ngờ gì nữa là hình ảnh tốt nhất về trạng thái tinh thần của phái hữu Israel. Là người cầm đầu tổ chức hoạt động di dân Do Thái, một nhóm cực hữu, Levinger đã bị kết án 6 tháng tù, hồi tháng 6 năm 1990 vì “cẩu thả gây tội ác”. Ông ta đập chết một người Ả Rập bằng súng.

Tháng 10 năm 1988, Levinger đi xe tới Hébron, lúc đó có một ngươi đã ném đá vào xe ông ta. Levinger đã nhảy xổ ra ngoài chiếc xe của mình đồng thời xả đạn, trong đó một viên đã trúng vào ông thợ cắt tóc đang đứng trong cửa hiệu của mình, và giết chết ông ta. Trong phiên tòa Levinger đã trình diện đồng thời giao nộp khẩu súng và tự khoe có “danh dự và đặc quyền” giết một người Ả Rập. Sau quyết định của tòa án, Levinger đã được đám đông cuồng nhiệt kiệu lên, reo hò đưa tới tận nhà giam.

Pháp sư Moshe Tsvy Noriah, cầm đầu tổ chức nổi tiếng B’Nai Akiva Yasheeva (một trường phái tôn giáo) đã tuyên bố trong một buổi thuyết giáo rằng: “Thời của việc suy ngẫm đã qua rồi, giờ đây đã đến thời của vũ khí”.

Haim Cohen, thẩm phán của tòa án tối cao, về hưu đã có kết luận: “Theo chiều hướng của sự việc, tôi không có khả năng để nói đến điều gi đang chờ đợi chúng ta. Tôi cũng không biết là người ta có thể bị kết án vì tội cẩu thả gây tội ác sau khi đã giết chết một người mang dòng máu lạnh. Tôi có lẽ đã lỗi thời”.

Cuộc chống đối và sự sa sút về giá trị đạo đức và nhân đạo đang diễn ra là kết quả trực tiếp của tính hoang tưởng tự đại. Tính hoang tưởng tự đại này là đặc tính của Mossad. Chính ở đó, mọi việc đã được bắt đầu, với ý niệm là mọi thứ đều được phép chừng nào người ta có quyền lực.

Israel đã đương đầu với những thử thách khó khăn nhất của mình. Tình hình đã trở nên không thể kiểm soát nổi. Người ta tiếp tục ngược đãi đối xử thô bạo, nhưng luôn luôn đi đôi với những lời biện bạch: “Đó là lỗi của họ, nếu như chúng tôi trở nên tàn bạo. Họ đã buộc chúng tôi phải tấn công các trẻ em, các bạn (ngài) tự nhận thấy điều đó hay không?”

Đó là nơi mà người ta đã đến, sau nhiêu năm tháng và những năm tháng bí mật, nơi mà tin tức thất thiệt có hệ thống của những người cầm quyền, sự biện bạch cho bạo lực đang do sự lừa đảo dẫn dắt: “Do sự lừa phỉnh …” phải chăng biểu tượng của Mossad là ở đó?

Gánh nặng đã bắt đầu đè lên vai Mossad. Gánh nặng đó đã lan truyền sang Chính phủ và tới mọi tầng lớp xã hội. Nhiều tiếng nói phản đối chống lại sự suy giảm của giá trị, nhưng người ta không nghe. Để kéo xuống vực, dễ hơn là cố gắng vượt khó mà lên.

“Tôi hi vọng được nghe nói về anh trên báo chí” Đó là điều mà có thể là lời chúc xấu nhất của một katsa đối với katsa. Nhưng sau hết, đó có thể là cách duy nhất để lật ngược lại tình hình.