Chương 4
Nguyện đoán chắc lâu nay trong nhà nàng, một chuyện gì khác thường đã xảy ra, và chuyện ấy có can hệ đến đời nàng nhiều lắm. Thầy nàng thường tiếp trong phòng khách một người bạn già với một vẻ kín đáo khiến Nguyện hơi lo ngại. Tâm linh báo cho nàng biết sắp có một sự thay đổi về số phận, tàn nhẫn đến nỗi, mỗi khi tưởng đến, Nguyện chỉ muốn khóc. Nàng nhìn mọi người như để dò xét, nhưng nàng chẳng thấy gì cả, cảnh bình tĩnh khéo tạo ra bởi thầy, mẹ nàng, khiến cho Nguyện nơm nớp lo nó dấu một ý định cương quyết, một sự thực phũ phàng.
Thì nay sự thật ấy đã rõ rệt: một người con trai lạ dự câu chuyện bí mật trong phòng khách nhà nàng.
Thế là Nguyện biết rõ ràng nàng sắp phải lấy chồng!
Ý nghĩ ấy dồn trong lòng Nguyện một sự tức giận đến cực điểm. Nàng ghét lây cả mọi người trong nhà, khi một hôm, đi học về, nàng thấy đỗ trước cổng một chiếc xe hơi bóng loáng.
Thoạt đầu, nàng còn cho là sự đến xem mặt tầm thường, rồi cũng đến im lặng như bao nhiêu đám khác. Nhưng dần dần những cuộc đi thăm viếng như thế mau hơn lên, như để chóng đến cái kết quả chính thức.
Một hôm, Nguyện đi đâu về vào giữa lúc thầy nàng tiễn chân hai người khách ra khỏi cửa. Trông thấy Nguyện, thầy nàng mỉm cười vui vẻ:
- Đấy, cháu đấy. Chào ông và cậu Quân đi, Nguyện!
Nguyện không biết làm thế nào đành luống cuống nghiêng đầu chào, rồi chạy vào trong nhà. Nàng ném sách lên giường, gục xuống bàn khóc nức nở. Sự dự đoán hôm nào của Nguyện bây giờ đã rõ rệt trăm phần trăm.
Nguyện đã được chứng kiến nhiều sự nài ép như thế và lần này, đến lượt nàng, chịu chung cái cảnh huống đau khổ kia.
Toàn thân run run, Nguyện muốn kêu to sự uất ức lên. Song mỗi khi tiếng kêu sắp thoát khỏi cổ họng, Nguyện lại gục đầu xuống.
Chung quanh Nguyện là những bức tranh tàu đề những ngày tháng đã mờ đi như kỷ niệm. Chung quanh Nguyện, cái chắc chắn, bền vững ngạo nghễ của thời xưa vẫn bầy ra, trong những nét mực tàu ở mấy câu đối, sự nghiêm chỉnh của mấy cái bàn thờ lạnh lẽo. Ở đấy, đã từ lâu lắm rồi, từ tổ tiên ngày xưa, một định luật đã dựng lên, mà bây giờ Nguyện phải bắt buộc hiểu là sự vâng lời.
Nàng không dám chối. Nàng không có quyền chối cái đời đời đã đem ông cha vào khuôn mẫu, và bây giờ vẫn còn đủ quyền lực bắt nàng tuân theo.
Có tiếng giày từ ngoài sân đi vào. Biết là thầy nàng, Nguyện lau nước mắt, giả cách xếp lại những sách vở hỗn độn trên bàn.
- Con ăn cơm chưa Nguyện?
Nguyện cố lấy giọng nói tự nhiên:
- Con đang chờ mấy em về đã ạ.
Ít khi, hay nói chưa bao giờ cũng được, thầy Nguyện săn sóc đến sự ăn uống của con như thế. Hôm nay khi nghe thấy những lời dịu dàng, hiếm có ấy, Nguyện đoán chắc thầy nàng muốn nói với nàng một chuyện rồi.
Nàng không dám nhìn ông Phủ nữa. Nàng sợ phải đọc thấy cái quyết liệt tàn nhẫn trên nét mặt con người sinh ra nàng, và đương cầm lái cuộc đời nàng hiện giờ.
Nguyện chỉ muốn chung quanh nàng đừng ai nói chạm đến cái việc vừa xẩy ra hết, để nàng đỡ lo, và có thể bình tĩnh được đến bao giờ thì được. Tự nhiên, nàng thấy gai người lên. Sự yên lặng mênh mông trong gian phòng như chỉ đợi một tiếng nói của thầy Nguyện, tiếng nói mà Nguyện tha thiết mong là đừng bao giờ có.
Nguyện làm vẻ hốt hoảng bỏ quên cái gì, vội đi mau ra ngoài, mồm lẩm bẩm:
- Chắc là cái áo phơi đã khô rồi.
Ra đến cửa và không thấy ông Phủ gọi lại. Nguyện hoàn hồn, đỡ lo ngại. Nàng bước ra phía nhà sau, đứng dưới bóng cây, thở dài trút những sự lo sợ ban nãy.
Nguyện nhận thấy sự hòa hợp thanh thú dễ chịu của lá, nắng và gìó, với nỗi sầu dìu dịu, những mong nhớ xa xôi trong lòng nàng. Một con chim chuyền đi chuyền lại trong hàng rào, một vài chiếc lá rụng xuống đất buổi trưa hè êm ả đem lại cái khung cảnh trầm mặc như tâm hồn nàng. Rất nhẹ nhàng, nàng nhớ đến Thủy, đến chuyến tầu điện hôm nào đã bắt đầu đánh dấu vào đời nàng những cảm tình tuyệt đẹp, kín đáo như câu hứa hẹn của hai người yêu nhau.
Nguyện bâng khuâng nói một mình:
- Dễ thường Thủy lúc này cũng nhớ ta đây.
Nguyện không còn khó chịu khi đứng trước mặt ông Phủ nữa. Nàng nhìn con đường hẹp rãi qua khu vườn nhỏ, với những ý nghĩ không vui lắm nhưng chưa chắc đã hẳn buồn.
Nguyện vừa hưởng những cái đẹp mong manh của thứ ái tình chớm nở, cái hạnh phúc vô đối mà chỉ tiếng đập lần đầu của trái tim mới đem lại cho tâm hồn được đầy đủ.
Nàng bứt một chiếc lá rủ quanh đấy, bâng khuâng cầm ở tay, Nguyện nghĩ đến buổi học chiều, hai lần gặp gỡ nữa trong hôm nay, hai sự ngập ngừng trong bốn mắt nhìn nhau e lệ.
Bỗng Nguyện giật mình vì tiếng dép động khẽ sau lưng nàng. Nguyện quay lại thì thấy thằng Phong, em nàng, đương rón rén chực chạy lại ôm lấy chị.
Nguyện cười, đưa tay lên ngực:
- Em làm chị lo quá!
Thằng bé tròn xoe mắt lên:
- Chị nản thế, em có phải là ông ba bị đâu mà chị sợ?
Câu nói ngộ nghĩnh làm Nguyện bật cười:
- À không. Chị đang xem con chim nó chuyền ở rào. Em đến làm chị giật mình.
Đoạn, nàng cầm lấy tay em, cười:
- Em có phải là ba bị thì chị đã chẳng dám cầm lấy tay em như thế này!
Thằng bé thấy chị âu yếm thì nũng nịu:
- Thế mà chính em vào nhà không thấy chị, chúng em cứ tưởng chị chưa về.
- Chắc em cũng tưởng chị bị phạt như em hôm nào phải không?
Thằng Phong bĩu môi:
- Các chị thì ai phạt. Chị có thấy bao giờ ba đánh em Thu đâu?
- Không đánh thì mắng, thì nói nặng, đường nào cũng tội.
Hai đứa em khác chạy lại ôm lấy Nguyện. Chúng quấn quýt xung quanh nàng, khiến nàng gỡ mãi không được.
- Làm rách áo chị bây giờ. Bỏ ra chóng ngoan.
Nguyện cảm thấy cái vui trong cảnh nghèo, sự âu yếm không leo qua một ý nghĩ tiền bạc nào hết. Nàng chạnh lòng thương hại các em, khi nàng nghĩ đến chính mình, một ngày, phải rời bỏ cái nơi đã thấy sự túng thiếu từ tuổi thơ của nàng, những mái tóc xanh trong lúc mang bao niềm hứa hẹn buổi đầu mùa, đã thoáng để lẫn vào một vài nét buồn bã.
Thay cho cái cô đơn lạnh lẽo trong gia đình nàng, sự lưu luyến thương mến của mấy đứa em nhỏ, đã giúp Nguyện có đủ bình tĩnh để sống trước sự sang giàu của các bạn cùng trường. Nhiều lúc Nguyện buồn vì sự so sánh quá chênh lệch giữa nàng và các bạn thì nàng lại tự yên ủi bằng cách âu yếm, chiều chuộng các em.
Nguyện bắt đầu lo lắng khi nàng đứng trước mặt bà Phủ, mà vẻ cương quyết thầm kín luôn luôn làm Nguyện rờn rợn.
Suốt bữa cơm, Nguyện ăn vội ăn vàng, ăn cốt để chóng xong vì nàng sợ sự kéo dài, sợ cái yên lặng trong gian phòng ban nãy…
Chỉ ăn đến bát thứ nhất, Nguyện đã đứng dậy, cáo từ, khiến mẹ nàng lo lắng:
- Sao hôm nay con ăn ít thế?
Nguyện đáp, nhưng không dám nhìn mẹ:
- Hôm nay con thấy hơi nhức đầu.
- Hay con ăn cháo để mẹ bảo nó nấu? Từ rày đi học thì đội nón vào, nắng tháng năm, hay ốm lắm đấy.
Chữ “ốm”, bà Phủ nói đến một cách sợ hãi, khiến Nguyện hiểu ngay là mẹ nàng nghĩ đến số tiền thuốc phải tiêu tốn.
Thằng Phong nhìn chị, nhanh nhẩu:
- Chị để em lấy dầu bóp cho.
Cả mấy đứa bé cùng liến thoắng:
- Để em, em xoa dầu cho chị.
Nguyện đi sang gian bên, vì nàng chỉ sợ ông Phủ lại gọi chuyện ban nãy ra. Nàng nằm xuống giường, bắt tay lên trán, tư lự. Mỗi phút tới càng làm cho Nguyện nghĩ đến cái kết quả hãi hùng đương đợi nàng,
Nàng thấy mình rồi đây phải xa Thủy, và ngay khi yêu nhau, Nguyện đã đoán về sự chia lìa đau đớn. Cũng vì thế, mặc dầu có thể tin được ở sự vĩnh viễn của mối tình đầu tiên bằng cách quả quyết tin nơi mình, Nguyện vẫn sợ một sự gì không may khác xảy đến, sự không may đã báo trước cho Nguyện từ mấy hôm nay.
Mấy đứa em Nguyện ăn cơm xong, kéo nhau vào giường nàng:
- Chị có nhức đầu lắm không, để chúng em bóp cho.
Nguyện nắm tay một đứa nhỏ nhất, mắt nàng rưng rung ướt:
- Chị không việc gì. Các em cứ ngoan ngoãn mãi như thế này, chị sẽ khỏi.
- Chị phải uống thuốc thì mới khỏi chứ?
Nguyện cảm động:
- Có khi không cần thuốc cũng khỏi. Các em muốn thế, chỉ có việc chăm học để cho thầy me và chị vui lòng.
- Các em chăm học thi chị cũng phải chăm học kia.
Thoáng nhìn thấy mảnh rách trên vai áo một đứa em, Nguyện nói với thứ giọng gần như trách:
- Áo rách thế kia mà không đưa cho chị vá cho.
Nguyện liên tưởng đến chiếc áo hôm nào của Thủy mặc, hôm nàng bắt đầu để ý đến Thủy.
Cầm chiếc kim nơi tay, Nguyện chăm chỉ vá. Công việc làm hằng ngày ấy, tưởng không còn thú vị gì nữa, bây giờ đã khiến Nguyện nhận thấy cái ý nhị khác thường. Nàng tưởng tượng đến một ngày kia ngồi vá hộ lại những manh áo cho Thủy, như nàng đã vá áo cho em hôm nay, và lần nào, nhìn những đường chỉ tinh tế, Thủy cũng phải khen:
- Nguyện vá khéo quá.
Nguyện khâu lâu và chăm chi đến nỗi thằng Phong thấy nóng ruột. Nó giục:
- Thôi vá cầm chừng thế cũng được chị ạ. Áo em cũng cũ rồi.
Vá xong, Nguyện quay lại hỏi một đứa em khác:
- Nào, có ai còn áo rách không, đưa chị vá cho nào!
Đợi chúng chạy tản mác ra chơi rồi, Nguyện thong thả đứng dậy lại phía bàn viết. Nàng loay hoay viết một lúc lâu, nhưng mỗi lần đọc lại, Nguyện lại xé nát mảnh giấy con đi.
Thẫn thờ như thế cho đến lúc đi học, Nguyện vội vàng thu gọn sách vở, và khác với mọi ngày, không chào ông bà Phủ, nàng lẳng lặng ra ngoài.
Trên chuyến tầu điện thường ngày, Nguyện thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về đằng trước, tâm hồn xôn xao, lo lắng.
Nguyện chờ mãi cái phút nghiêm trọng thì bây giờ nó mới đến. Hôm ấy. Thủy đứng ở bên nàng, trong chuyến tầu vẫn như cũ. Thỉnh thoảng chàng lại cắn đôi môi, đưa mắt nhìn những cánh buồm trắng lơ thơ trên mặt nước Hồ Tây xanh ngắt… Thủy ăn mặc chững chạc hơn mọi ngày. Mặt mày chàng tươi sáng, tuy có phảng phất vẻ mệt nhọc vì thiếu ngủ đêm qua.
Hôm ấy là thứ năm, Nguyện đến trường học khâu, còn Thủy đi học chữ Hán. Đây đó, thung thăng vài ba lũ học trò, chạy nhảy dưới bóng mát của hai hàng cây xanh đậm. Gió mát làm sạch mặt đường, và tiếng lá khô thỉnh thoảng siết trên đất nghe rõ mồn một. Một nỗi vui trong trẻo lấp lánh trên những khuôn mặt tuấn tú, sung sướng vì đã trút được hết nỗi lo buồn trong một ngày.
Thủy đứng nhìn ra hai vệ đường. Lòng chàng bâng khuâng vô hạn, chàng chưa bao giờ nhận thấy những cảm giác thanh thoát như thế. Cái thời học sinh xa nhà lần đầu mở cho chàng thấy tất cả những sự tốt đẹp. Lần đầu tiên trong đời, Thủy thấy lòng mình reo vui thư thái và cũng lần đầu trong đời Thủy rạo rực đứng cạnh một người con gái mà chàng bắt đầu yêu.
Thủy không dám nhìn Nguyện. Chàng đoán là Nguyện có nhìn chàng. Nguyện chắc cùng chung một ý nghĩ với Thủy vì Nguyện không tìm cách lánh xa Thủy, tuy tầu rất vắng, và vì hai người đứng rất gần nhau.
Tất cả những triệu chứng nhỏ nhặt ấy giúp chàng hiểu biết hiển nhiên là Nguyện cũng như chàng, đợi mà không hề nói cho nhau biết, cái lấn đến từ từ của tình yêu. Thủy đã biên vào một tờ giấy cài ở bàn viết, cái ngày mà chàng bắt đầu để ý đến Nguyện và chàng tính thầm:
- Chín mươi ba ngày. Vị chi là ba tháng với ba ngày lẻ.
Ngày ngày đi học về, Thủy lại thêm vào những con số khá lớn, những nỗi mong đợi rất kín đáo trong lòng chàng. Thủy làm cái việc như thế với những ý nghĩ rất ngây thơ, và một tấm lòng vui sướng vô hạn.
Thoạt đầu, chàng chưa để ý đến Nguyện, vì có ai lại để ý tới một người qua đường? Dần dần, chàng nhớ đến mầu áo trắng của Nguyện, rồi nét mặt thùy mị của Nguyện, rồi cả những cái mà Nguyện có trong tính tình hay do Thủy tạo nên một phần lớn nữa.
Nhịp đời của hai người rập theo một điệu, đều đều như những chuyến tầu điện hàng ngày, và hai người cùng cảm thấy buồn vơ vẩn…
- Tại sao lại cứ phải gặp nhau luôn như thế?
Nhiều lần Thủy tự hỏi mình, và chàng thấy câu trả lời khó quá.
Nguyện cũng thế, nàng vuốt tóc và hỏi thầm:
- Lần nào cũng như đúng hẹn! Có ai biết không nhỉ?
Rồi nàng thấy thẹn một cách vui vui.
Đã bao nhiêu lần Nguyện trở về cái căn nhà bé nhỏ, ngăn nắp, mang theo hình ảnh Thủy, dưới bóng mát của hai hàng cây rủ bên vườn.
Và Thủy, Thủy viết thêm vào những ngày tháng chàng đã gặp Nguyện, bao nhiêu những giờ phút vui vẻ, buồn bã khác, nối tiếp nhau như những sự thất vọng theo hy vọng.
Một hôm vì ốm, không đi học được, Thủy gượng đến ngồi gần bàn viết, chăm chú nhìn con số to trước mặt, thở dài.
Chàng cảm thấy sự vụng về, không chịu được trong căn nhà lá, mà từ xưa kia, Thủy xem như sự yên ủi quí báu đến bù lại những giờ phút rộn rịp ở nhà trường.
Chàng nghe như có tiếng bánh tầu kéo dài trên mặt đường. Trong tầu, Nguyện đưa mắt nhìn chỗ Thủy hay đứng và khi không thấy Thủy, nàng khẽ cúi mặt, buồn bã. Tự nhiên, Thủy thấy đau khổ. Chàng chỉ muốn đứng ngay dậy, mặc áo đến trường, nhưng mỗi lần định đứng lên, Thủy lại thấy mặt mày choáng váng.
Chàng đành ngồi lại chỗ, vơ vẩn nhìn chung quanh phòng.
Cảnh đời Thủy sống đã ba năm nay, thân mật và êm ái, đến bây giờ chàng mới nhận thấy nó sơ sài, lộ hết vẻ túng thiếu. Chiếc mũ chàng mua từ ngày mới đậu vào trường Thành chung, bây giờ đã sờn rách. Ba cái áo mà hai cái đã vá vai, chỉ đủ che một cách phong phanh sự túng thiếu của Thủy. Tất cả những bàn ghế bày trong nhà mua lại rồi chữa đi, Thủy đánh giá không được chục bạc.
Chàng nhìn kỹ mọi vật một lần nữa rồi thở dài:
- Mình nghèo thế này mà đòi đi yêu người ta!
Câu nói trào lộng trên làm Thủy hơi nhếch mép cười. Chàng nhớ lại những ngày gặp Nguyện, sự dùng dằng đầy say sưa của hai tấm lòng không dám ngỏ.
Thủy nhủ thầm:
- Mà kể ra Nguyện cũng không giàu là mấy. Nàng cũng hay mặc áo trắng như ta.
Thủy cũng nhận thấy rằng mình thích mặc áo trắng thật, không phải cái áo thâm của chàng đã cũ, mà vì Nguyện thường ngày vẫn hay dùng đồ trắng. Nhìn lên bức vách quét vôi xanh, Thủy ao ước một ngày kia có được bức ảnh Nguyện để treo bên bức ảnh của chàng.
Chàng sẽ ngồi lâu hàng giờ với Nguyện để nhìn từ trong gian nhà lá thanh bạch ra mặt nước hồ Tày, và nói với Nguyện những câu mà chàng đoán sẽ vui vẻ lắm.
Vô tình, Thủy đã phác ra một cảnh đời thơ mộng, cảnh đời mà Thủy đoán sẽ không bao giờ thực hiện, hay chỉ thực hiện vào lúc đã không còn là cảnh đời thơ mộng nữa! Thủy chưa bao giờ nắm tay một người đàn bà, nhưng cái đó không làm giảm được sự xét đoán về tình yêu của chàng. Thủy nhận thấy rằng những người không yêu, mà vẫn hiểu được ái tình một cách rành rọt hơn là phần đông những người đã yêu, và được yêu.
Thủy chắc chắn, không sớm thì chầy chàng sẽ phải đón một ngày, và chỉ cần một phút, để chàng hiểu Nguyện và Nguyện hiểu chàng. Cái ngày đó Thủy rùng mình khi nghĩ tới nó - sẽ bắt đầu cũng như sẽ chấm hết một thiên tình êm đẹp.
Thủy không muốn có cái ngày ấy, nhưng chàng vẫn chờ nó, để hết hy vọng mà chờ nó. Thủy tin rằng hạnh phúc, một khi được nói khỏi lòng, thì không còn là hạnh phúc nữa. Lúc ấy, nó sẽ biến thành đau khổ, và do đấy, sự hy sinh có thể tuyệt đích của lòng người.
Hai dãy phố tây im lặng. Vài con chim sáng hót trên cành cây gần đấy, thỉnh thoảng lại hùa nhau bay tản mạn xuống mặt đường. Thủy đứng bên Nguyện đã lâu lắm và chàng bắt đầu thấy ngượng vì sự trầm mặc giữa hai người.
Trời xanh trên cao, trên hàng cây, trên mặt hồ, nhưng chẳng lẽ Thủy lại ngợi khen trời xanh một cách vô lý trước Nguyện được.
Trong một thoáng nhìn về phía Nguyện, Thủy cũng thấy nàng đương nghĩ ngợi như chàng, và có lẽ cũng như chàng, đang phân vàn khi thấy sự yên lặng dài dòng vô ích quá.
Cả hai người cùng thấy cái phút khởi đầu một sự giao tình nó mới khó khăn và… giản dị làm sao!
Nguyện chờ ở Thủy một câu. Thủy cũng chờ ở Nguyện một câu. Con bướm thi sĩ sở dĩ chưa muốn ngừng cánh trên hoa, vì nó còn mong hưởng làn hương thơm toả ra từ những đài hoa trinh tiết.
Tầu đã qua ba bốn phố rồi. Mãi đến lúc sắp phải xuống, Thủy mới đánh bạo quay lại nhìn Nguyện. Thủy run run cơ chừng líu lưỡi lại khi chàng nói bâng quơ:
- Tầu hôm nay vắng quá.
Không thấy Nguyện trả lời, Thủy chột dạ nhìn nàng, thì cũng thấy nàng có vẻ bối rối lo lắng. Hơi bạo dạn, Thủy tiếp theo câu thứ hai:
- Chắc hôm nay không phải là ngày phiên chợ.
Nguyện đã hơi đổi cách đứng, nhìn Thủy rất nhanh:
- Một chốc nữa có đông mới đông.
Thủy thấy toàn thân rung động một cách êm ái. Câu nói của Nguyện tuy bỏ lửng, nhưng cũng đủ chứng thực rằng, đã hơn một lần, ở lòng nàng cũng như ở lòng Thủỵ, đã nảy nở một thứ cảm tình luyến ái thầm kín.
Đến đầu đường rẽ, tầu hãm phanh mạnh suýt làm nghiêng hẳn Nguyện về Thủy. Không thẹn, bốn cái má cùng nóng, hai cặp mắt cùng nhìn nhau. Trong sự say sưa lần đầu tiên chàng biết, Thủy thấy Nguyện đẹp một cách tự nhiên, và vẻ thẹn lúc ấy, Thủy tưởng là sự phát triển bất thần những tinh hoa của một trang nhan sắc hiền hậu.
Thủy sực nhớ đến chỗ chàng phải xuống. Chàng thốt nhiên thấy buồn quá, khi tầu hãm bớt rồi đừng hẳn lại. Thủy đưa mắt nhìn Nguyện. Chàng đau khổ nghiêng đầu một cách kín đáo…
Đứng bên đường nhìn theo tầu điện dần dần xa, Thủy còn mơ màng thấy Nguyện quay nhìn chàng.
Thủy đi giữa bóng lá, lòng thư thái trong cái bắt đầu một cuộc đời khác, một hạnh phúc mà chàng chưa từng biết bao giờ.
Sự vui sướng rạo rực làm Thủy quên hẳn rằng mình là một người học trò nghèo, rất nghèo và muốn được theo đuổi sự học đến cái mảnh bằng Thành Chung, chàng còn phải bó buộc sống bằng tiền hoa lợi ít ỏi tháng tháng ở nhà quê gửi ra. Chàng đi lẩn vào những người học trò khác, say sưa thấy mình cũng được cuốn theo làn gió trẻ trung, tươi mát ấy. Thỉnh thoảng, Thủy dừng lại để bứt vài chiếc lá rủ trước mặt, xé ra rồi vứt theo chiều gió.
Chàng nghĩ đến Nguyện, đến nụ cười nửa miệng của nàng, khi Thủy từ trên tầu điện bước xuống. Ở người con gái ấy mỗi cử chỉ là một nét thêm vào trăm ngàn nét những cái đáng yêu khác. Thủy nhớ lại những sự gần gũi hàng ngày của Nguyện và chàng trên chuyến tầu, rồi buột miệng kêu:
- Em Nguyện!
Biết là mình lỡ lời, Thủy e lệ nhìn ra chung quanh…
Phố đông dần dần. Hà Nội bắt đầu thức hẳn dậy. Nhịp đời chuyển động trong bánh xe, trong tiếng còi máy, trong muôn ngàn tiếng khác. Chả có gì lạ cả chung quanh Thủy. Đời vẫn bình thản diễn lại những cái đã xảy ra, hết lớp này đến lớp khác. Trong sự nhộn nhịp không thay đổi của đô thành rộng lớn này, Thủy ghê rợn nghĩ đến cái tàn nhẫn của sự sống khe khắt, phấn đấu hàng ngày, trong đó những tình cảm, đau khổ hay hy sinh, không có lấy một chút quan trọng, không có lấy một bóng vang nhỏ nào.
Thủy có cái ý nghĩ bực dọc chán nản là trước sự sống ồ ạt của mọi người, nỗi vui sướng của chàng trở nên tầm thường, không đáng kể. Muốn tránh những tư tưởng bất lợi ấy, Thủy rẽ vào một phố vắng gần đấy, nơi bóng lá nhặt hơn và con đường rộng rãi, mát mẻ hơn.
Lúc Thủy lại đếm từng bước như thế, thì Nguyện cũng đã đến trường. Khác với mọi lần, nàng không tìm ngay đến Miện, ôm lấy Miện, trong lúc quanh đấy, Nguyện thoáng nghe thấy vài tiếng chế riễu nổi lên: “Nguyện áo trắng!”, “Nguyện mùa hè!”
Nguyện không quan tâm đến các bạn, yên lặng đi trong bóng mát của hai hàng xoan tây đỏ thắm, cành lá rủ ra hai bên mặt đường…