Chương 6
Trời Hà Nội xanh ra vì đã gần đến tháng bảy. Nguyện ngồi bên cửa, không biết đã đếm loạt lá khô rơi đến lần thứ mấy mươi rồi. Từ ngày nàng yêu Thủy, từ ngày Thủy gửi cho nàng lá thư thứ nhất, lá thư mà Nguyện tiếp lấy với tất cả sự rung động lần đầu của trái tim, năm tháng rơi mau chóng trong cuộc phiêu lưu tình ái của hai người.
Có khi là những phút vui sướng vô hạn, tiếp theo ngay đấy những nỗi lo buồn không căn cớ. Có khi là những buổi sáng đẹp đẽ nối những buổi chiều âm thầm, nhưng tất cả, tất cả đều gợi cho Nguyện một sự thân mật thầm kín, màu nhiệm vô cùng.
Nguyện và Thủy vẫn dùng chuyến tầu điện thường ngày để gặp nhau, chỉ có khác, là Thủy đưa Nguyện đến một độ đường gần trường, khá xa với chỗ chàng xuống. Thủy thường đứng ở vệ đường nhìn theo Nguyện, và trong những phút im lặng trông nhau ấy, một vuông khăn tay trắng thường là dấu hiệu sự thân mật của hai lòng.
Có lần Thủy đã cười, bảo Nguyện:
- Chúng mình làm như xa nhau kẻ Nam người Bắc.
Những sự đưa đón ấy đã quen đi. Nguyện và Thủy không thể nào trước khi đi học mà không gặp nhau được. Những hôm vắng Thủy, Nguyện thấy tâm hồn trống rỗng, buồn bã hay hay. Đời sống, nàng tưởng như mất nghĩa, dẫu chỉ lâu lắm là trong một ngày, rồi đến hôm sau nàng lại gặp Thủy.
Nguyện trách người yêu:
- Hôm qua, em đợi anh đỏ cả mắt. Em lo quá, cứ tưởng anh ốm.
Thủy nhìn vào mắt Nguyện và nhìn cả lên trời xanh:
- Anh cũng đợi em đỏ cả mắt ở nhà.
Nguyện bật cười:
- Em đi học thì em đến nhà anh sao được?
- Anh cứ đợi.
Lâu lâu, độ hai tuần một lần, Nguyện lại đến thăm Thủy. Nàng thu dọn hộ nhà cửa cho Thủy, xếp lại sách vở cho chàng, tuy nàng biết rằng mọi vật đã xếp đặt có thứ tự lắm rồi.
Chỉ có việc vá hộ áo lại cho Thủy là nàng còn ngần ngại.
Nhìn Nguyện âu yếm, săn sóc chu đáo cảnh sống của mình, Thủy đã có lần nói nửa đùa, nửa thật:
- Ước gì sau này anh lấy được người vợ như em.
Nguyện e lệ, mỉm cười:
- Thì anh không bao giờ bỏ căn nhà lá này nữa chứ?
Niềm ân ái ấy, cũng theo cái định luật chính đáng là đưa đến một cuộc hôn nhân, dẫu chỉ mới phác ra trong tưởng tượng. Thủy yêu Nguyện, vì ái tình không cầu khẩn của hai người đã đến như vâng theo một mệnh lệnh gì huyền bí. Nhất là sự trong sáng ấy càng trong sáng hơn nữa, khi cả hai người cùng dùng dằng không dám hôn nhau, cùng đứng trong mực luân lý, kinh trọng nhau để yêu mến nhau, và cả hai cùng nhận biết cái ý nghĩa cao quý của tâm tình mình đang sống.
Nhiều lần đứng bên Nguyện, Thủy say đắm trong sự tưởng tượng đẹp đẽ, nếu chàng được hôn lên má Nguyện một cái, nếu chàng được gần gụi Nguyện thêm ít nữa. Nguyện cũng như Thủy, đều thấy mình gần một sự gì đẹp đẽ, say sưa lắm, nhưng bao giờ cũng dè đặt, cẩn thận trước sự đẹp đẽ, say sưa kia.
Lúc bấy giờ là bắt đầu mùa thu. Gió hồ Tây chưa rét hẳn, thỉnh thoảng đem đến những buổi chiều êm ả, đìu hiu.
Căn nhà Thủy ở, nhờ cách vị trí rất hợp địa thế, là nơi chàng đón được hết nỗi buồn xa vắng, đầy đủ trước khi hòa vào trong cảnh rộn rịp của Hà Nội.
Thường thường Thủy đưa bạn đến một độ đường rất xa và lúc chia tay nhau, Thủy vơ vẩn đứng lại ngắt mấy ngọn lá bên đường, mắt trông theo mầu áo trắng của Nguyện nhỏ dần rồi biến.
Nhiều lần ngượng vì sự phục sức quá đơn giản của mình, Thủy thường nghĩ thầm:
- Nguyện có bao giờ bận tâm về sự nghèo của mình không nhỉ?
Nhưng Thủy lại tự cười mình ngay, khi chàng nhớ đến một câu nói trước Nguyện hôm nào:
- Điều khiến anh lo nhất khi yêu em là trau dồi tư cách thế nào cho xứng đáng với tâm tình đẹp đẽ của đôi ta.
Ý chàng muốn nói, mà chắc Nguyện cũng đủ hiểu.
- Anh không có tiền tài để bảo vệ tình yêu, thì ít nhất anh phải có một tấm lòng ngay thẳng, tốt đẹp hơn mọi tấm lòng khác.
Thủy tha thiết tin ở sự giao tình bền chặt và trong sáng giữa hai người, vì chàng có đủ lẽ để tin, mà cái lẽ chính lại là Nguyện!
Một hôm trong khi đến thăm Thủy, Nguyện hỏi chàng:
- Anh có tin rằng ở đời này vẫn có thể có những tâm hồn cao khiết như phần nhiều các vai chính trong các tác phẩm của Paul Bourget?
Nguyện thấy Thủy nhìn nàng sửng sốt hỏi. Chàng gượng đáp, nhưng đôi mắt lộ hết vẻ ngạc nhiên:
- Có… Nhưng Bourget tạo các nhân vật chính theo sở thích của ông ta, anh muốn nói là trên cái bản năng thường của loài người.
Nguyện lạnh lùng đáp:
- Anh không tin vì anh không gặp. Em, em tin lắm!
Thủy lặng suy nghĩ. Quanh nhà, phảng phất có tiếng cỏ chạm vào nhau nghe héo rầu như tiếng thở dài thầm kín. Nhìn vẻ mặt thốt nhiên trở thành buồn bã của Nguyện, Thủy thấy lòng mình hơi se lại. Chàng có cái cảm giác của một người mà tâm hồn là miếng nhung bất cứ một sự chạm nhẹ nào cũng đều làm nhàu nhã được.
Khi Nguyện ra về, Thủy buồn bã nhắc lại câu nàng nói:
- Em chắc sẽ có vì em tin lắm.
Về phần Nguyện, ngay lần đầu, bước chính thức vào trong con đường tình với Thủy, nàng đã có cái cảm tưởng rất đẹp đẽ về con người nàng để ý từ bao lâu nay. Không ai bảo ai, Thủy và Nguyện cùng biết tự kiềm chế để không sa vào sự nhơ bẩn, sai lạc của ái tình. Sự chắc chắn tin ở nhân cách mình, làm Thủy luôn luôn phấn khởi tưởng đến cái bất diệt của hai tâm hồn.
Thủy cho rằng loài người hầu hết giống nhau vì tính nết, cũng đều có những sự bần tiện lẫn cao quý. Một số đông trong đó sở dĩ thành quân tử khác thường, cũng chỉ vì biết đem sự tự kiềm chế để ngăn cản cái cám dỗ của tật xấu.
Chàng thường nói với mình:
- “Đừng bao giờ ta nên hôn Nguyện hết. Ta mong mỏi sẽ được đi đến, dẫu phải hy sinh cách nào mặc lòng, cái độ cao nhất của tình yêu hoàn toàn trong sạch”.
Và Thủy đã làm đúng theo lời hứa, Nguyện đã làm đúng theo ý chàng.
Nhiều lần Thủy toan rủ nàng đi chơi vào ngày nghỉ học, nhưng chàng lại phản đối mình ngay, trước khi đem cái ỹ định ấy ra ngỏ với Nguyện:
- Nhà Nguyện nghiêm khắc. Sự vắng mặt lâu của nàng có thể thành ra tai tiếng được.
Rồi chàng thương hại Nguyện và thương hại cả mình. Chàng muốn Nguyện không phải chịu một tiếng gì không tốt trong khi đem hết lòng thành thực yêu chàng. Thủy muốn giữ toàn giá trị cho Nguyện, để tránh cho nàng những nỗi buồn bực thường mang đến do những tình yêu tầm thường khác. Sự cẩn thận ấy chu đáo đến nỗi nhiều khi chàng không dám viết thư cho Nguyện nữa, tuy chàng có thể viết rất nhiều mà không nói gì hết.
Sợ Nguyện hiểu lầm mình, Thủy thường hỏi nàng:
- Lâu nay anh không viết thư cho em chắc em giận.
- Em muốn anh viết thưa đi thì hơn, vì tiếng thế em cũng sợ. Mà chúng mình yêu nhau thì cần gì phải nhiều giấy mực?
Thực ra Nguyện cũng sự thật. Nàng đoán, không chóng thì chày, mối tình đẹp đẽ nàng đang sống với Thủy sẽ có một ngày kia bị ngừng lại. Nhưng nàng không muốn nói cho Thủy biết, vì sợ chàng buồn. Nguyện cũng hay dè dặt như bao nhiêu người con gái khác. Cũng như họ, mà trời đất phú cho sự sáng suốt về linh cảm, nàng đã nhìn biết tường tận những cơn giông tố bất trắc của ái tình. Đầy lòng nhân từ, những tâm hồn cao quý ấy không muốn cho những người mình yêu biết được nguồn cơn tiếng thở dài chua chát của mình vì đâu mà có.
Nguyện muốn Thủy bình tĩnh mà yêu nàng, trong khi thực ra, Nguyện rất đau đớn, cầm chắc cái ngày độc địa sẽ đến, mà đã đến rất gần.
Thấy Nguyện có vẻ nghĩ ngợi, Thủy lo lắng:
- Sao em buồn?
Nguyện quay lại nhìn bạn, mỉm cười rất đẹp:
- Sao anh lại cứ bảo em buồn, trong khi em đương nghĩ đến tình yêu của đôi ta?
Nhưng Thủy không khỏi nghi ngại ngay được, chàng tiếp:
- Cứ lần nào đến thăm anh, em cũng có nét mặt đăm chiêu như thế. Anh đoán chắc…
Nguyện cười chàng ngay:
- Anh lạ thật! Em đang nghĩ xem có nên thêu cánh buồm trắng kia vào chiếc khăn tay em định tặng anh không.
Thủy tươi cười ngay:
- Em tặng anh khăn tay kia à? Rồi anh biết lấy gì tặng lại em bây giờ.
- Bây giờ thì đã làm gì có khăn mà tặng lại.
Rồi nàng đưa mắt ra ngoài xa, hỏi Thủy:
- Anh có thích em thêu mấy cánh chim kia không?
- Không, anh không thích những cuộc viễn du quá lãng mạn của bầy chim kia. Vả lại cảnh ấy nó ngụ một ý nghĩa chia phôi buồn bã quá!
Nguyện vẫn nhìn ra xa, vẻ mặt nghĩ ngợi:
- Em chiều ý anh vậy.
Nước hồ thoảng đưa vào nhà một làn gió mát rờn rợn.
Nguyện đứng chống tay vào thành cửa, tóc nàng từng sợi một bay về đằng sau.
Thủy rùng mình êm ái, khi tự nhiên chàng nhìn Nguyện, rất lâu, trong một cảm giác hoang mang khó tả,
Như đoán được ý bạn, Nguyện quay lại dịu dàng:
- Chắc anh Thủy cũng hay mơ mộng lắm nên mới ở cái nhà tranh nát và vắng như thế này?
Thủy cười:
- Anh chả mơ mộng bằng em mấy. Vả lại, ít tiền thì ở nhà ngói làm sao được!
- Ít tiền mà được ở một căn nhà lá vắng vẻ như thế này để mơ mộng thì em cũng muốn nghèo lắm.
Thủy khôi hài:
- Thế nghĩa là em mơ mộng gấp hai lần hơn anh.
- Anh tưởng mơ mộng là không tốt à? Em nghĩ khác. Em nghĩ rằng nếu tìm được cái nghĩa chính của mơ mộng để mơ mộng, cũng thú như tìm được nghĩa chính của phấn đấu để sống.
Thủy gật đầu, mỉm cười:
- Cũng đúng. Nhưng “tiểu thuyết” quá!
Bao giờ những cuộc thăm viếng như thế cũng đều hết bởi một buổi chia tay buồn rười rượi.