← Quay lại trang sách

Chương 7

Hôm ấy đi học về, Nguyện thấy thằng Phong cầm một chùm cau chạy lại bảo nàng:

- Me bảo chúng em là cau người ta đem hỏi chị đây này.

Nguyện xua tay đuổi ngay em đi:

- Không, me nói đùa em, cau đãi khách đấy.

Nàng muốn thằng Phong cũng tin ngay như nàng. Nhưng nó đã nhanh miệng:

- Không; cau của chị. Me bảo là chị sắp lấy chồng.

Nguyện biết không thể tìm được một cớ gì, ngay ở một đứa bé, để tự dối mình nữa. Nàng buồn quá, đẩy thằng Phong, đi vào nhà, khiến nó đứng lại dụi mắt, hậm hực:

- Được, chị không yêu em nhá. Em không chơi với chị cho mà xem.

Hối hận. Nguyện quay lại, dắt tay em, trong khi mấy đứa khác tíu tít chạy lại vây quanh nàng:

- Vừa rồi có mấy người mang đến nhiều thức lắm, chị ạ.

- Họ cho chúng em tiền nữa. Họ tử tế lắm kia.

Nguyện không nhìn các em, mắt nàng hơi ướt. Nàng nói khẽ:

- Các em lấy tiền của người ta làm gì. Chị không bằng lòng thế đâu.

Thằng Phong chăm chú nhìn Nguyện và khi thấy nàng buồn bã, hắn căn vặn:

- Ô hay! Chị khóc à? Nếu chị không bằng lòng thì chúng em trả lại tiền cho người ta vậy.

Nàng vuốt tóc em:

- Lấy rồi còn trả sao được. Chị nói thế là để bận sau em đừng lấy tiền của ai nữa.

Đoạn nàng đi vào phòng. Mấy đứa bé vẫn không rời bước.

- Me bắt chị lấy chồng, chị không lấy cũng được. Chị ở nhà với các em.

Nàng gượng cười, nhìn thằng Phong:

- Để rồi chị vá áo cho các em, phải không?

Nhìn những đứa em ngoan ngoãn hàng ngày quấn quít bên nàng, Nguyện chạnh lòng nghĩ đến cuộc sống ở một nơi xa lạ, tẻ ngắt. Chung quanh Nguyện, những người trên nàng vẫn dàn bày mọi việc ổn thoả, không biết và không cần biết đến sự thoả thuận của nàng. Nguyện chắc rằng trước sự quyết định của thầy me nàng, nàng có phản đối cũng vô ích. Nàng đành im lặng để chờ một cơ hội tốt khác.

Nguyện nghĩ đến Quân, đến “người chồng chưa cưới” của nàng, với mảnh bằng tú tài, cái địa vị chắc chắn theo lời thầy Nguyện thường nói. Nàng nhớ đến hình ảnh con người khỏe mạnh, rắn rỏi hôm nào, rồi nghĩ thầm:

- May ra ta có thể làm được!

Nguyện không tìm cách lánh mặt ông Phủ như mọi lần nữa.

Nàng bình tĩnh đón những lời quyết nghị của thầy nàng, những lời quyết nghị tàn bạo như một bản luận án:

- Thầy me đã nhận lời với cụ Huấn rồi. Con nên nghe thầy me một lần nữa để ổn thoả mọi việc và khỏi mang tiếng với người ngoài.

- Vâng, tùy thầy me.

Nguyện đáp mạnh bạo, tự nhiên đến nỗi khiến ông Phủ phải quay lại, ngờ vực. ông tiếp theo như để dò đích xác sự thoả thuận của Nguyện:

- Con nên suy xét cho chín, vì dẫu sao thầy mẹ cũng phải để ít quyền cho con lựa chọn.

Nguyện uất ức quá. Nàng nghĩ thầm:

- Giá thầy cứ gả quách đi còn hơn!

Lần này đưa mắt nhìn mẹ, Nguyện đáp dùng dằng:

- Tùy thầy me, vì con không biết thế nào mà lựa chọn được.

Nguyện thấy khó hiểu và khôi hài vô cùng là khi nàng bằng lòng thì thầy me nàng lại nghi ngờ, mà khi nàng phản đối thì tức khắc có sự mắng chửi ngay.

Ông Phủ kéo một điếu thuốc lào, hỏi Nguyện:

- Thế là con đã nhận lời người ta phải không?

Nguyện đáp ngay:

- Con tưởng thầy không cần phải hỏi lại con nữa, con đã nói hết rồi.

Mẹ Nguyện chêm vào:

- Con nó đã bằng lòng rồi thì ông trả lời người ta. Cần gì phải lục vấn nó mãi.

Đoạn quay lại phía Nguyện:

- Con nghĩ như thế là phải. Con thương con tức là con thương thầy me. Có ai muốn cho con mình khổ bao giờ.

Nguyện đưa mắt nhìn mẹ rất nhanh. Nàng muốn biết nét mặt của bà Phủ lúc ấy bình tĩnh đến thế nào để có thế thốt ra một câu nói không cần suy nghĩ như thế. Nhưng Nguyện chỉ thấy thương hại người mẹ đã nghĩ đến hạnh phúc của nàng một cách không chu đáo, sốt sắng nghĩ đến, mà quên rằng chính sự định liệu của mình có đôi khi trở thành di lụy. Mẹ Nguyện chỉ có lòng thương con, mối tình thiêng liêng cao quý nhất sau tôn giáo, nhưng có lẽ vì kiêu ngạo, chói lòa bởi tấm lòng cao sáng ấy, nên đã tính sai những bước đường có thể đưa Nguyện đến hạnh phúc.

Suốt bữa cơm, Nguyện không nói một câu nào; nàng ăn vội, ăn cho chóng xong, để có thì giờ về phòng riêng nghỉ ngơi, tính toán những đoạn, lớp của các việc mà nàng sắp thi hành.

Nàng chắc rằng Quân, nếu Quân thật có lòng quân tử như nàng đoán, lượng thứ cho nàng, sẽ thôi ngay việc đi.

Sự tin chắc mình sẽ thành công một cách dễ dàng, làm Nguyện vui vẻ, và quên hẳn rằng đương ở trong một trường hợp rất khe khắt, nàng sung sướng nói thầm:

- Sắp đến lúc thầy me sẽ không còn ép ta nữa.

Chiều hôm ấy, lấy cớ đi phố mua một vài thứ cần dùng. Nguyện tạt lại nhà Thủy. Nàng không để lộ một vẻ buồn bã gì để Thủy có thể đoán được những sự xảy ra trong nhà nàng. Nàng tươi cười:

- Suýt nữa hôm nay em lỡ tầu vì đến chậm.

Thoáng trông thấy mặt Thủy lo lắng, Nguyện nghi ngại.

- Quên hẳn đi, lúc sáng anh không nói với em chuyện giấc mơ hay đáo để.

- Giấc mơ hay đáo để thì hẳn phải là giấc mơ lành.

- Chưa chắc.

Rồi Thủy tiếp, thỉnh thoảng lại ngừng lại để nhớ những đoạn quên đi:

- Anh mơ thấy một cái cầu đổ, khi em và anh cùng dắt nhau đến trước một con sông.

Nguyện cười:

- Cầu đổ nhưng người có việc gì không?

- Không. Em đứng ở bên này, anh đứng bên kia, chúng ta nhìn nhau lâu lắm, vì chỗ ấy không có đò.

Nguyện bảo Thủy:

- Anh vừa bảo hai ta cùng dắt nhau đến trước một con sông, sao bây giờ lại mỗi người đứng một phía rồi?

Thủy chữa thẹn:

- Ờ nhỉ! Nhưng là chuyện chiêm bao mà lại. Ai cấm rằng chuyện chiêm bao phải thật.

- Thế anh có tin những điềm lành hay dữ trong đó không?

- Anh cũng có đọc sách về thần học, anh chắc có sự mầu nhiệm ấy.

Nguyện nửa đùa nửa thật:

- Nếu vậy em cũng mơ một giấc mơ ghê gớm như thế, có phần hơn thế nữa. Em mơ thấy…

Mắt Thủy long lanh nhìn Nguyện:

- Em mơ thấy thế nào? Có giống như anh mơ không?

- Khác, khác nhiều. Em mơ thấy một buổi sáng kia, không biết làm sao em lại đi lấy chồng.

Nguyện thấy Thủy thở dài một cách kín đáo. Nàng tiếp:

- Nhưng em không bằng lòng, em bỏ về nhà, em đi trốn vào cái liếp nhà lá của anh. Lúc ấy, em đương buồn bã, vì không hiểu tại sao anh lại biết được tin em đi lấy chồng. Thấy mặt em, anh chạy vào trong nhà. Em tìm anh thì anh giận dỗi. Anh trách em phụ tình, trong khi, rất thành thực, em còn yêu anh hết lòng, và em đã phá tan mọi sự cản trở để lại với anh.

Bỗng Nguyện, ngừng lại vì vô tình, nàng đã đem hết sự thực ra nói với Thủy.

- Rồi thế nào nữa?

Nghe Thủy giục lần thứ hai, Nguyện ngập ngừng:

- Rồi anh bỏ em!

- Anh bỏ em?

- Phải, anh bỏ em vì anh đầy lòng tự ái, vì anh cũng thiếu hẳn sự xét đoán như bao nhiêu người con trai cùng tuổi với anh.

Nguyện thấy mình tự nhiên trở nên ăn nói một cách mạnh mẽ quá. Nàng nhìn Thủy thì thấy chàng đứng yên lặng, suy nghĩ.

- Rồi em trở ra về, cảnh vật quanh mình cũng đã thay đổi cả, và chiếc nhà lá của anh cũng không còn.

Thủy nhìn Nguyện hỏi có vẻ không bằng lòng:

- Thế cũng vẫn có thể tin rằng em nhẫn tâm bỏ được anh à?

- Ô hay! Sao anh lại có thể phẫn kích vì một chuyện chiêm bao nhỏ mọn như thế được? Anh bỏ em cũng như em và anh dắt tay nhau đến trước một con sông, rồi lại tự nhiên mỗi người đứng sang một bờ như anh vừa nói.

Thủy che giấu sự lo lắng một cách vụng về:

- Anh nhất định không tin ở chiêm bao nữa; vì chiêm bao không thật.

Nguyện nhìn Thủy, nói xa xôi:

- Nhưng ngộ lỡ sự thực lại là chiêm bao một đôi khi thì sao?

Thủy không đáp, yên lặng dí mũi giầy lên đất. Quanh hai người phảng phất một sự lo nghĩ mà lần đầu họ cảm thấy, sau tám tháng yêu nhau. Nguyện thấy rờn rợn bàn tay Thủy chạm vào bàn tay nàng, rồi lại nắm chặt lấy.

Lúc ra về, thấy Thủy có vẻ ủ dột, Nguyện nũng nịu:

- Thế là anh Thủy giận em rồi. Anh Thủy không tin được nơi em à?

Thủy gượng cười:

- Sao lại không tin, nhưng cái chuyện chiêm bao ấy nó dữ dội quá. Sao một người con gái như Nguyện lại có thể mơ một giấc mơ như thế được?

Trên đường về một mình, Nguyện cảm thấy buồn bã quá. Nàng hối hận vì đã độc ác bịa đặt chuyện chiêm bao để Thủy phải lo nghĩ.

- Nhưng sự xẩy ra lại sẽ chẳng ác liệt gấp mười hay sao?

Vừa đi, Nguyện vừa ôn lại chuyện nàng định làm, và chắc chắn ở cái kết quả tốt.